Đích Nữ Vương Phi

Chương 101: Nhân vật mấu chốt

Trong Đông Lâm viên, khi Vân Tuyết Phi đẩy cửa ra, đập vào mi mắt Tư Nam Tuyệt mặc bộ cẩm bào xanh nhạt cầm một quyển sách, tập trung tinh thần đọc, liếc cũng không liếc về phía nàng.

Nàng cố ý đi bộ phát ra tiếng vang, đợi đi tới bên cạnh hắn, trực tiếp kéo cái ghế bên cạnh tới đây, khi cái ghế ma sát mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, mày của hắn cũng không nhăn chút nào, vẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú ở trên sách, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như trong phòng này chỉ có một mình hắn.

Vân Tuyết Phi vốn định dây dưa mãi như vậy, hắn đọc sách, nàng nhìn hắn, nàng cũng không tin, ở dưới tầm mắt soi mói mãnh liệt của nàng, hắn có thể không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng một nén nhang đã qua, hắn vẫn yên lặng không ngẩng đầu lên, tay như ngọc đảo quyển sách của hắn.

Hắn đối xử với nàng vô cùng tốt, giống như Thiên Tầm nói, không có nam nhân nào có thể cho phép nữ nhân mình thích quan tâm một nam nhân khác ở trước mặt, mặc dù nàng đối với Hạ Hầu Cảnh không phải là tình yêu nam nữ, nhưng sau khi nàng chết rồi trùng sinh, khúc mắc của nàng và Hạ Hầu Cảnh kiếp trước, người nam nhân trước mắt này cũng không biết, ngẫm lại những chuyện này, nội tâm vốn nhảy ra một chút xíu không vui biến mất hầu như không còn trong nháy mắt.

Cả thân thể Vân Tuyết Phi gục xuống bàn, nghiêng đầu cười nhạt một tiếng với hắn, giọng nói rất thân mật dịu dàng lấy lòng, hơi thở như hương hoa lan: “Còn đang tức giận?" Âm thanh này hô lên, thân thể nàng khẽ run lên một cái, chưa bao giờ biết nàng cũng có thể làm nũng như vậy, đối tượng nói chuyện còn là một người nam nhân.

Nàng thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, nhưng Tư Nam Tuyệt vẫn không đáp lời, hắn lại lật một trang sách, vẻ mặt thong dong, mặt mày lạnh nhạt.

“Ban nãy là ta không đúng, nhưng ta và Hạ Hầu Cảnh không phải là như ngươi nghĩ, ta chỉ là bằng hữu của hắn!" Vân Tuyết Phi vừa nói vừa cẩn thận quan sát Tư Nam Tuyệt, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, nàng lại tiếp tục bồi thêm một câu: “Giống như quan hệ bằng hữu của ngươi và hắn!"

Vốn cho rằng nàng nói như vậy, hắn có thể cao hứng, nhưng tiếng nói rơi xuống rất lâu, hắn vẫn một thân một mình ngồi ở chỗ đó xem sách, nửa ánh mắt cũng không cho nàng.

“Ta có thể thề, ta thật sự không có tồn tại tâm tư như vậy với hắn!" Vân Tuyết Phi vẫn không buông tha, móc hết tâm tư giải thích.

Đáp lại nàng vẫn là tiếng lật sách khe khẽ, còn nam nhân có màu con ngươi nhàn nhạt này, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn vẫn hết sức chuyên chú.

Vân Tuyết Phi thấy Tư Nam Tuyệt coi nàng như không khí, trong lòng lập tức lại nổi giận, chẳng qua nàng chính là khẩn trương một mình, mặc dù có lỗi, nhưng hiện tại cũng tự mình tới cửa nhận tội, vậy mà hắn nhìn cũng không nhìn một cái, coi như nàng trong suốt! Càng nghĩ càng giận, hai tay nàng hung hăng đập thật mạnh cái bàn một tiếng, rồi sau đó lửa giận lên cao đứng dậy, một đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận trừng nam nhân áo trắng thắng tuyết trước mặt này.

“Ta cũng đến cửa ăn nói khép nép giải thích như vậy, ngươi hài lòng hay không hài lòng thì nói, phải dùng tới bộ dạng như nàng dâu nhỏ, ngồi ở chỗ đó hờn dỗi sao?" Vân Tuyết Phi hao hết kiên nhẫn, không vui cau mày oán giận nói: “Ta biết lúc ấy phản ứng vô cùng kịch liệt, nhưng hiện tại ta đang giải thích nói xin lỗi với ngươi, ngươi không hài lòng thì nói thẳng, ta nhất định sẽ sửa!"

Tư Nam Tuyệt đột nhiên ném quyển sách tới trên bàn, nhắm hai mắt lại, mặc dù sắc mặt thờ ơ, lại u ám và tức giận, hắn chợt cười một tiếng, âm thanh nghe không ra tâm tình: “Vân Tuyết Phi, ngươi đổi vị trí rồi suy nghĩ một chút, nếu như ta quan tâm một nữ nhân khác ở trước mặt ngươi như vậy, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào?"

“Hạ Hầu Cảnh ở giữa ta và ngươi không phải là một ngày hai ngày, còn nhớ rõ lần ám sát đó sao? Rõ ràng ngươi bị thương nặng như vậy, nhưng lúc hôn mê trong miệng không ngừng lẩm bẩm một cái tên của nam nhân, người nam nhân này không phải tướng công của ngươi là ta, mà là Hạ Hầu Cảnh, Cảnh vương gia mà ngươi gọi là không tồn tại bất kỳ ý định nào, chỉ là bằng hữu với hắn!"

Bỗng chốc Tư Nam Tuyệt mở mắt ra, ánh mắt bén nhọn khóa chặt ánh mắt né tránh của nữ nhân đối diện, âm trầm chất vấn: “Ngươi bảo ta làm sao có thể thuyết phục mình đi tin tưởng, tin tưởng ngươi yêu là ta, không phải là hắn?"

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, thì ra mỗi lần hôn mê, nàng đều kêu tên Hạ Hầu Cảnh, không trách được lần này hắn phản ứng lớn như vậy, tức giận vốn đè nén tiết ra trong khoảnh khắc, ngay sau đó bắt đầu vui vẻ, nhìn khuôn mặt bạch y nam nhân bao phủ âm hàn, sự vui vẻ thỏa mãn của nàng giống như muốn theo lồng ngực căng tràn ùn ùn mà ra.

Nàng tiếp tục kéo cái ghế vào bên cạnh Tư Nam Tuyệt, rồi sau đó lại ngồi xuống đưa tay kéo tay Tư Nam Tuyệt, thấy hắn không né tránh không cự tuyệt, nàng được voi đòi tiên cả người dán vào trên người hắn, tràn đầy vui vẻ nói : “Vậy ngươi nói cho ta biết, phải làm như thế nào thì ngươi mới có thể không tức giận?" Sau đó cọ xát đầu nhỏ của nàng, giống như một con mèo hoang nhỏ lấy lòng, con mắt sáng như nước chăm chú nhìn hắn, ảnh ngược đầy trong mắt cũng là bóng dáng của hắn.

Thấy Vân Tuyết Phi như vậy, Tư Nam Tuyệt phát hiện có tức giận lớn hơn nữa, hắn cũng không phát tiết ra được, nếu cự tuyệt không được, vậy thì lựa chọn tiếp nhận, cánh tay của hắn bỗng buộc chặt, ôm thân thể của nàng vào trong ngực, con ngươi sắc bén giống như chim ưng chăm chú nhìn mặt Vân Tuyết Phi, trong mắt có một chút u ám nặng nề: “Ta nói gì, ngươi cũng làm theo?"

Vân Tuyết Phi lập tức gật đầu một cái, đưa tay ôm lấy Tư Nam Tuyệt, đầu cọ xát ở trước ngực hắn, âm thanh mềm nhũn vang lên từ trong ngực: “Chỉ cần ngươi hết giận, không tức giận, thì ngươi nói gì ta cũng làm theo!"

Một đôi mắt trong veo không vết bẩn mở to nhìn hắn, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cảm thấy có thể là mình có lòng tiểu nhân, nhưng hắn thật sự không hy vọng ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người nam nhân khác, hắn đè đầu của nàng xuống, đè ở trước ngực hắn, thở dài nói: “Ngươi đồng ý từ nay về sau mặc kệ chuyện của Hạ Hầu Cảnh, chỉ chuyên tâm dừng ánh mắt lại ở trên người một mình ta sao?"

“Nhưng Hạ Hầu Cảnh gặp nguy hiểm, ta không thể không can thiệp!" Vân Tuyết Phi có chút khó khăn mà khẽ nói.

“Hắn gặp nguy hiểm có khó khăn, ta sẽ can thiệp, như ngươi nói, hắn là bằng hữu của ta, nhưng ta là ta, ngươi là thê tử của ta, mắt của ta lòng của ta đều nhỏ như vậy!" Lông mi thật dài của Tư Nam Tuyệt chớp chớp, một đôi mắt thâm thúy cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, trong mắt ẩn chứa bất an, lo lắng nữ nhân này cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

Nghe loại cáo biệt khác như vậy, sắc mặt Vân Tuyết Phi hồng như mây chiều, không tránh né ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu một cái: “Vậy sau này ta sẽ mặc kệ ~ “

Ánh mắt âm trầm của Tư Nam Tuyệt dần dần tản đi, thay vào đó là hài lòng, hắn tự tay nâng mặt nàng lên, tay trắng nõn nhéo gương mặt còn coi như có chút thịt của nàng, lại sờ sờ tóc của nàng, thay đổi bộ dạng lạnh như băng vừa rồi, lúc này vẻ mặt hắn dịu dàng: “Đây mới là Phi Nhi của ta!"

Âm thanh như suối trong có một chút tà mị dịu dàng, quanh quẩn xung quanh toàn thân chính là hơi thở thanh nhã của hắn, Vân Tuyết Phi hít một hơi, cực kỳ thỏa mãn.

Trong khi nàng còn đắm chìm ở vẻ đẹp dịu dàng của hắn, đột nhiên một bàn tay nâng cằm nàng lên, cúi người chính là một nụ hôn kéo dài, như mưa phùn rả rích của mùa xuân, thấm xuyên qua trong lòng của nàng, mông lung, đầu lưỡi của hắn đưa vào trong miệng nàng, dẫn dắt cái lưỡi thơm tho của nàng, truy đuổi trêu chọc, dây dưa triền miên, giờ khắc này, năm tháng tĩnh lặng...

Trong Trường Môn cung, Mộ Dung Thanh Y không hề tức giận nằm ở trên giường, nhiều ngày như vậy, hoàng thượng còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự như nam nhân ghê tởm đó nói, Hạ Hầu Huyền không bao giờ tỉnh lại nữa hả? Nàng ta cũng không có cơ hội thoát khỏi lãnh cung đáng sợ này nữa sao? Những ngày qua bị nam nhân cấp thấp này xâm phạm, hai chân còn mơ hồ đau, hơi nhúc nhích, nàng ta liền đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi không ngừng run run!

Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên ở cửa, có tiếng bước chân truyền đến, cả người Mộ Dung Thanh Y chấn động, nhắm chặt mắt lại, toàn thân không ngừng run rẩy, lại muốn tới sao? Vừa nghĩ tới những ngày thống khổ không chịu nổi này, trong dạ dày nàng ta liền quằn quại.

Thời gian dài như vậy, tại sao mẫu thân không đến thăm nàng ta, phụ thân không đến cứu nàng ta, thậm chí Bá Luân của nàng ta cũng biến mất không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ trước kia bọn họ nói yêu nàng ta thương nàng ta đều là lừa gạt sao?

Càng nghĩ càng khó chịu, khóe mắt nàng ta không nhịn được thấm ra từng giọt nước mắt, theo gương mặt chảy xuống, làm ướt gối đầu.

“Tiểu Y, ta tới rồi!" Vẻ mặt Quan Bá Luân đau lòng nhìn nữ nhân có sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đóng chặt mà chảy nước mắt trước mặt, hắn ta thật đáng chết, vẫn nói yêu nàng ta, lại không làm được gì vì nàng ta!

Mộ Dung Thanh Y giật mình, không thể tin mở mắt, nhìn nam nhân nhớ nhung đã lâu thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng ta, là nằm mộng sao? Nàng ta đưa tay bóp thịt mềm bên hông mình thật mạnh, biết cảm giác đau đớn rõ ràng truyền tới trong đầu, nàng ta mở to hai mắt, thật sự là Bá Luân của nàng ta!

Trải qua thời gian dài chờ đợi rốt cục trở thành sự thật, người nam nhân này không vứt bỏ không có không cần nàng ta! Nàng ta vội vàng ngồi dậy, bởi vì động tác quá lớn, khẽ động thì chỗ nhạy cảm của nàng ta đau, nàng ta chỉ khẽ cau mày, lập tức từ trên giường xuống hung hăng nhào vào trong ngực Quan Bá Luân, ngửi hơi thở an tâm lại quen thuộc, uất ức những ngày qua bao phủ nàng ta, nàng ta ôm người nam nhân trước mắt thật chặt, chui đầu vào trong ngực hắn ta nức nở nói: “Sao giờ ngươi mới đến?"

Quan Bá Luân khẽ vuốt vuốt sợi tóc đen mềm của nàng ta, áy náy trong mắt rất rõ ràng, thấp giọng giải thích: “Ta nghe nói ngươi bị bắt vào lãnh cung, buổi tối hôm đó liền muốn tới đây tìm ngươi, nhưng bị Thanh Liễu phát hiện, nàng ta báo cho cha của ta, khóa ta vào trong phòng, những ngày qua vẫn có người theo dõi, cho đến ngày hôm qua ta mới trốn thoát!"

Mộ Dung Thanh Liễu! Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y run lên, nếu như Bá Luân tới đây sớm một chút, mình cũng không đến nỗi bị nam nhân ghê tởm đó cưỡng hiếp, nhưng bây giờ hết thảy đều đã chậm, nàng ta không bao giờ sạch sẽ nữa! Ban đầu khi nàng ta xử tử lão yêu phụ, ngay cả tiểu yêu nữ cũng nên xử tử!

“Thanh Y, những ngày qua ngươi chịu khổ rồi!" Quan Bá Luân ôm chặt Mộ Dung Thanh Y, trong ngực mềm mại, mùi thơm quen thuộc mê người của nữ nhân khiến cho toàn bộ thần kinh của hắn ta cũng buông lỏng lại, rốt cục trống rỗng trong lòng này được lấp đầy rồi.

Ở trong ngực tình lang, Mộ Dung Thanh Y hưởng thụ yên lặng ngọt ngào những ngày qua khó có, nghe Quan Bá Luân thâm tình thương tiếc đối với nàng ta, trong lòng nàng ta tràn đầy cảm động: “Bá Luân, may có ngươi ở đây!"

Nữ nhân này là người hắn ta yêu cả đời, hắn ta không thể để cho nàng ta chịu khổ ở chỗ này, nếu hoàng thượng không quý trọng nàng ta, vậy thì hắn ta sẽ mang nữ nhân này đi. Quan Bá Luân bỗng buộc chặt cánh tay, ánh mắt kiên định, âm thanh nặng nề nói : “Thanh Y, hôm nay cùng rời đi với ta!"

Mộ Dung Thanh Y hoảng sợ, giãy giụa đi ra từ trong ngực hắn, mừng rỡ khẩn trương nói: “Ngươi nói gì? Muốn dẫn ta đi?" Nếu Hạ Hầu Huyền thật sự vẫn bất tỉnh, nàng ta sống cả đời ở chỗ này thì sẽ bị phá hủy, nàng ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống đủ, làm sao có thể giao thân mình đi theo nam nhân đê tiện đó?

Quan Bá Luân gật đầu một cái, một đôi mắt đen thui cưng chiều ngắm người trước mặt mới nói: “Nghe nói hôm nay hoàng thượng đã tỉnh lại, vừa rồi lúc ta mới trà trộn vào, thủ vệ chỗ cửa thành phía Bắc tương đối nới lỏng, ta có thể mang theo ngươi cùng đi ra ngoài, hoàng thượng vừa mới tỉnh, hoàn toàn không để ý tới ngươi, đợi đến khi hắn ta nhớ tới ngươi, chúng ta đã sinh sống hạnh phúc ở chân trời góc biển!"

Bởi vì Mộ Dung Thanh Y có thể đi ra ngoài, thoát khỏi bể khổ này, sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi, ánh sáng rực rỡ lại bao phủ, nàng ta níu y phục Quan Bá Luân thật chặt vội vàng hỏi: “Ngươi nói hoàng thượng đã tỉnh lại?"

“Hắn ta đã tỉnh lại cũng không có chuyện gì, tạm thời chắc chắn không xuống giường được, không để ý tới nơi này, trong triều có rất nhiều chuyện chờ hắn ta giải quyết, chúng ta có thể thừa dịp này mà chạy đi!" Quan Bá Luân vừa nghĩ tới tương lai có thể sống cùng với nữ nhân mình yêu thích, cả trái tim hắn ta đều có cảm giác sống lại.

Mộ Dung Thanh Y nhẹ nhàng giãy giụa khỏi ngực Quan Bá Luân, sắc mặt hơi khó xử nói : “Bá Luân, ta, ta sợ rằng không thể đi ra ngoài cùng ngươi ~ “

Quan Bá Luân vốn đã suy nghĩ lên kế hoạch cho tương lai tốt đẹp, nghe cự tuyệt, như một chậu nước lạnh tưới xuống, hắn ta vội vàng hỏi: “Tại sao?"

Chỉ cần Hạ Hầu Huyền tỉnh, Hoàng đế Đại Hạ Quốc vẫn là hắn, vậy thì nàng ta có thể tiếp tục được nghênh đón quay về Triêu Phượng điện, làm Hoàng quý phi cao cao tại thượng, tại sao nàng có thể buông tha chứ?

“Ta, ta không thể liên lụy ngươi, ngươi phải biết, cho dù hiện tại ta ở lãnh cung, trên danh nghĩa còn là phi tử của Hạ Hầu Huyền, ngươi bắt cóc phi tử của hoàng thượng xuất cung, đến lúc đó bị bắt được, lại gây họa đến cả nhà!" Mộ Dung Thanh Y thương tâm nhìn Quan Bá Luân mãi, một đôi mắt ngập nước khó xử không dứt.

Gây họa đến cả nhà! Cuối cùng Quan Bá Luân ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hắn ta vẫn cho rằng Tiểu Y đã bị bắt vào lãnh cung, hoàng thượng đã không thích nàng ta, mình mang nàng ta đi, hoàng cung phái người tìm không được, thời gian lâu dài, chuyện này cũng phai nhạt, nhưng hắn ta quên suy tính đến người nhà của hắn ta!

Nhưng nhìn vẻ mặt nữ nhân trên đầu quả tim hắn tiều tụy, chịu hết khổ sở ở trong lãnh cung, hắn ta cũng khổ sở không đành lòng: “Nhưng Tiểu Y, ta không thể để một mình ngươi ở lại chỗ này!"

Mộ Dung Thanh Y hoảng hốt trong lòng, thế nào cũng không nghĩ tới đến bây giờ hắn ta còn nhớ nhung mình! Trong lòng nói không cảm động đó là giả, nhưng hắn ta không cho được tất cả những thứ nàng ta muốn, huống chi nam nhân này đã cưới Mộ Dung Thanh Liễu. Trước kia nàng ta vì đả kích đích tỷ Mộ Dung Thanh Liễu mới đến gần người nam nhân này, nhưng bây giờ không thể phủ nhận, nàng ta đã hơi thích hắn ta, nhưng thích không thể làm cơm ăn, thứ nàng ta muốn hắn ta không cho được!

Cho dù Hạ Hầu Huyền không có cảm giác đối với mình, thậm chí là hận mình, nhưng xuất hiện một Vân Tuyết Phi, nữ nhân này chính là pháp bảo giúp mình lại được nghênh đón trở về Triêu Phượng điện, những ngày qua nàng ta rốt cuộc nghĩ thông suốt một ít chuyện, đến bây giờ thi thể Tiết Phỉ chưa tìm được, vậy thì vô cùng có khả năng nàng ta còn sống ở một góc nhỏ của thế giới này, Vân Tuyết Phi chính là nhân vật mấu chốt duy nhất có thể cho nàng ta đáp án chân tướng của sự việc!
Tác giả : Nam Quang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại