Đích Nữ Vô Song
Chương 265: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vy Vy 1505
Biết Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan là bạn tốt, Cừu ma ma vội nói: "Trước đó vài ngày thời tiết nóng, thiếu phu nhân lo lắng Tự nhi thiếu gia và Song nhi tiểu thư chịu không nổi nên dẫn theo bọn họ đến ngoại ô thôn trang nghỉ mát. Không nghĩ tới thôn trang rất lạnh bị cảm nhiễm phong hàn, lại không cẩn thận nhiễm chướng khí trong rừng, bởi vậy khó giải quyết. Cũng may mời thái y đến xem, mở phương thuốc, nay đã thoát khỏi nguy hiểm, Cửu hoàng tử phi không cần lo lắng."
Bùi Nguyên Ca có chút nhẹ nhàng thở ra: "Vậy Cừu ma ma tới gặp ta, là vì..."
"Dạ, là như vậy… Dựa theo thái y mở phương thuốc, tình hình của thiếu phu nhân đã chuyển biến tốt rất nhiều. Nhưng mà thái y nói, bệnh do chướng khí loại này gây ra rất dễ dàng lặp lại, tốt nhất vẫn nên trị tận gốc! Nhưng mà, phương thuốc trị tận gốc cần có nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn, dược hiệu mới có thể phát huy tốt. Vốn nhân sâm trăm năm cũng không tính hiếm lạ, chẳng qua thứ này không thể tồn lâu, dễ dàng hư mất dược hiệu, bởi vậy trong phủ và Ôn phủ tìm không đến, vừa vặn hiệu thuốc lớn trong kinh thành mấy ngày trước đây cũng hết sạch nhân sâm trăm năm, nhanh nhất cũng bảy tám ngày sau mới có hàng về. Nô tỳ sợ chậm trễ không tốt với thân thể thiếu phu nhân, thế nên mới tới cầu Cửu hoàng tử phi, không biết ngài nơi này có nhân sâm trăm năm hay không?"
Cừu ma ma nói, hai mắt lộ ra mong mỏi nhìn Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca lại quay đầu nhìn Tử Uyển. Sau khi nàng gả vào, khố phòng Xuân Dương cung tất nhiên đã được kiểm kê, nhưng mà chuyện kiểm kê là do Tử Uyển và Sở Quỳ làm, nàng chẳng qua là sau cùng quét mắt kiểm sổ sách, biết trong khố phòng có nhân sâm, nhưng lại không biết số tuổi như thế nào.
Tử Uyển phúc thân nói: "Hồi Cửu hoàng tử phi, nhân sâm trăm năm trong cung chúng ta còn có mười gốc!"
"Cừu ma ma, Ôn tỷ tỷ cần mấy gốc làm thuốc dẫn?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Nghe vậy, Cừu ma ma chỉ biết Bùi Nguyên Ca đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, hết sức cảm kích nói: "Chỉ cần một cây là đủ rồi!"
"Một khi đã như vậy, Tử Uyển đi lấy hai gốc nhân sâm tốt lại đây, một cây cho Ôn tỷ tỷ làm thuốc dẫn, một cây khác vừa vặn cho Ôn tỷ tỷ sau khi khỏi bệnh bồi bổ thân thể, lại đi lấy chút dược liệu bồi bổ đến." Nếu không biết Ôn Dật Lan bị bệnh thì cũng thôi, nếu biết, về tình về lý, Bùi Nguyên Ca cũng phải đến thăm: "Cừu ma ma đợi một chút, chờ ta thay quần áo, ta và bà cùng nhau đi thăm Ôn tỷ tỷ, không tận mắt thấy nàng, ta lo lắng!"
"Vậy được, Cửu hoàng tử phi đi thăm, thiếu phu nhân nhà ta tất nhiên vui mừng!" Cừu ma ma cười nói.
Từ lúc Bùi tứ tiểu thư gả làm Cửu hoàng tử phi, liền truyền ra vô số lời đồn đãi, đều là nói Cửu hoàng tử phi ở Xuân Dương cung thịnh sủng như thế nào, Hoàng thượng thích như thế nào, Cửu điện hạ yêu thương, cả cung cao thấp đều khen ngợi. Hơn nữa, so sánh với Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu đủ loại lời đồn đãi, vị này Cửu hoàng tử phi càng có vẻ sáng rọi chói mắt, hơn nữa vừa rồi xem thái độ mọi người Xuân Dương cung đối với Cửu hoàng tử phi, chỉ biết đồn đãi cũng không giả dối, vị này Cửu hoàng tử phi xác thực rất được sủng. Dù vậy, thái độ của Cửu hoàng tử phi đối với thiếu phu nhân không có chút thay đổi, vẫn nhiệt tình hết sức chân thành.
Bần không thương hại, quý không kiêu căng, làm người như vậy thật là khó được, chẳng trách Cửu điện hạ sẽ thích!
Không trong chốc lát, Tử Uyển mang tới nhân sâm và dược liệu bổ dưỡng, Bùi Nguyên Ca thay đổi quần áo trang sức, lên xe ngựa Xuân Dương cung, mang theo hộ vệ vội vàng chạy tới thôn trang ngoại ô chỗ Ôn Dật Lan.
Thôn trang tọa lạc ở giữa sườn núi, đang là giữa hè, đường núi nở đầy các màu hoa dại, đưa tới vô số bướm rực rỡ, vòng quanh bụi hoa nhẹ nhàng bay lượn, cảnh sắc tuyệt đẹp, phóng tầm mắt ra bốn phía, tiếng suối chảy vờn quanh, một đường đi tới, trước mắt nùng thúy, lạnh lạnh hạ ấm thấm lòng người, đúng là chỗ rất tốt để giải nhiệt giữa hè. Bùi Nguyên Ca lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lệnh Tử Uyển mang theo dược liệu đi nấu thuốc, chính mình lại nhắm thẳng phòng ngủ Ôn Dật Lan đi qua.
Nghe nói Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan đứng dậy muốn đón chào.
"Tỷ cứ việc nằm đi!" Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước, đè nàng xuống, ngồi cạnh bên giường, đánh giá Ôn Dật Lan, hình dung có chút gầy yếu, sắc mặt cũng mang chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn tươi sáng quang huy như trước, tinh thần thật ra tốt lắm, không thấy bộ dáng bệnh nặng triền miên suy yếu. Thoạt nhìn lời Cừu ma ma nói không giả, hẳn là không có trở ngại! Bùi Nguyên Ca thế này mới có chút yên tâm, nhịn không được thầm oán nói: "Ôn tỷ tỷ bị bệnh sao không phái người nói cho muội một tiếng? Muội thế nhưng một chút cũng không biết!"
"Cũng không phải bệnh gì nặng, tội gì tuyên dương cả thành đều biết rõ?" Biết Bùi Nguyên Ca quan tâm nàng, Ôn Dật Lan tươi cười tươi sáng: "Hơn nữa, dù sao muội mới tân hôn không bao lâu, con dâu vốn khó làm, huống chi là con dâu hoàng gia? Tuy rằng nghe nói, Cửu điện hạ rất sủng ái muội, nhưng dù sao cũng là con dâu mới vào cửa, sao có thể tùy ý xuất cung? Chính vì vậy, tỷ mới không cho người nói cho muội, ai biết cuối cùng vẫn là vì nhân sâm mà kinh động muội! Muội xuất cung như vậy không có việc gì chứ? Cửu điện hạ có biết hay không? Có phiền toái gì hay không?" Nói xong, vẻ mặt thật thân thiết.
Bùi Nguyên Ca cười nói: "Sẽ không, tỷ yên tâm đi! Muội có chừng mực."
Ôn Dật Lan thế này mới yên tâm, lập tức lại đắm chìm trong việc nhìn thấy Nguyên Ca vui mừng. Từ lúc Nguyên Ca gả làm Cửu hoàng tử phi, nàng cũng chưa gặp lại Nguyên Ca, tuy rằng tiệc mừng thọ ở Liễu phủ nàng có nhận được thiệp mời, nhưng bởi vì có việc đột xuất nên không thể đi. "Tỷ vẫn luôn nhớ muội, nghe nói chuyện Liễu quý phi làm khó dễ muội ở thược dược hoa yến, tỷ càng lo lắng hơn nữa. Mẹ chồng làm khó dễ con dâu là chuyện bình thường, nhưng chưa thấy qua ngoan độc âm hiểm không biết xấu hổ như vậy! Nói vậy muội ở trong cung cũng ăn không ít khổ? Cửu điện hạ đối đãi muội có tốt không?"
Khuê các bạn tốt, sau khi xuất giá lo lắng nhất cũng chính là tình hình đối phương ở nhà chồng, phu quân yêu thương hay không?
"Cửu điện hạ rất tốt với muội, tỷ nhìn khí sắc của muội, lại nhìn muội có thể dễ dàng xuất cung sẽ biết, không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội đâu!" Bùi Nguyên Ca cười nói, tìm đề tài khác bỏ qua chuyện Liễu quý phi. Ôn Dật Lan ngay thẳng, tâm tư đơn giản, nhà chồng cũng đoàn kết hòa thuận, cuộc sống bình tĩnh trôi chảy, nàng cũng không cần nói chuyện phiền lòng trong cung làm cho Ôn Dật Lan lo lắng, chỉ nói chuyện Hoàng Mặc đối với nàng rất tốt, Ôn Dật Lan nghe được phá lệ vui mừng.
Hai người đang nói chuyện, Tử Uyển đột nhiên tiến vào, có chút cắn môi dưới.
"Tần thiếu phu nhân, ngài bị nhiễm phong hàn, giữa sườn núi lại lạnh, tốt nhất không cần trúng gió, miễn cho lại lặp lại." Tử Uyển cười nói, lấy tay Ôn Dật Lan bỏ vào trong chăn gấm, thuận thế xẹt qua mạch nàng ở cổ tay, trong lòng đột ngột dừng một chút, mày càng nhăn chặt hơn, lập tức lại nở nụ cười, hầu hạ dàn xếp tốt Ôn Dật Lan.
Ôn Dật Lan không cảm thấy gì, Bùi Nguyên Ca lại nhìn ra chút khác thường.
Trước khi vào cửa, rõ ràng nàng phân phó Tử Uyển hỗ trợ nấu thuốc, theo lý thuyết hẳn là cần một đoạn thời gian, nhưng lúc này Tử Uyển đã tiến vào, không bưng chén thuốc, ngược lại giống như cố ý tiếp cận Ôn tỷ tỷ.... Bùi Nguyên Ca nhíu mày, chẳng lẽ phương thuốc có cái gì không thích hợp? Mà Tử Uyển không muốn làm cho Ôn tỷ tỷ biết? Nếu là chuyện của chính mình, Bùi Nguyên Ca không muốn Ôn tỷ tỷ vì mình lo lắng, nhưng nếu là phương thuốc có vấn đề, đây là chuyện liên quan đến Ôn tỷ tỷ, một mặt gạt nàng ngược lại không tốt.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca mở miệng nói: "Tử Uyển, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Ôn Dật Lan khó hiểu nhìn hai người.
Nghe được lời Bùi Nguyên Ca nói, Tử Uyển liền biết tiểu thư muốn nàng nói thật cho Ôn Dật Lan, tuy rằng trong lòng vẫn có chút không xác định, nhưng vẫn nói: "Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi theo ngài phân phó đi nấu thuốc, nhưng mà nhìn phương thuốc kia lại hình như có chút vấn đề. Tuy rằng có dược liệu khác lẫn lộn, vừa thấy chưa chắc nhận ra, nhưng dược tính của các loại dược liệu triệt tiêu, cuối cùng thuốc nấu ra lại là dùng để giải độc. Tuy rằng chướng khí cũng là một loại độc, dùng thuốc giải độc cũng không kỳ quái, nhưng nô tỳ cảm thấy có chút không thích hợp, nên muốn bắt mạch cho Tần thiếu phu nhân, miễn cho phương thuốc có vấn đề."
Thuốc giải độc? Bùi Nguyên Ca trong lòng rùng mình: "Vậy kết quả là gì?"
"Kết quả càng làm cho nô tỳ thấy kỳ quái!" Tử Uyển chau mày: "Mạch của Tần thiếu phu nhân không giống như phong hàn và chướng khí giao triền, mà giống dấu hiệu trúng độc hơn, thái y chẩn đoán rõ ràng là sai. Nhưng kỳ quái là, nếu dựa theo phương thuốc này lại có thể hoàn toàn giải độc trên người Tần thiếu phu nhân.... Nô tỳ thật sự không rõ, nếu thái y là chẩn đoán nhầm, vì sao phương thuốc lại là đúng bệnh hốt thuốc? Nếu có thể mở phương thuốc như vậy, chắc chắn có thể nhìn ra vấn đề của Tần thiếu phu nhân, lại làm sao có thể nói là phong hàn và chướng khí xâm nhập?"
Ôn Dật Lan nghe được chẳng hiểu ra sao: "Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể trúng độc?"
"..." Bùi Nguyên Ca mày nhíu chặt, rõ ràng là trúng độc, thái y lại chẩn đoán là phong hàn và chướng khí xâm nhập, mở ra phương thuốc lại đúng bệnh, giải thích duy nhất chính là, thái y giấu diếm sự thật. Nhưng mà, nàng có chút đoán không ra, không biết thái y giấu diếm là đã lên kế hoạch từ sớm, hay là thái y không muốn bị cuốn vào thị phi của Tần phủ cho nên mới cố ý bịa lý do? "Tử Uyển, theo như ngươi xem, phương thuốc này còn có thể dùng sao?"
"Phương thuốc này là che mắt mọi người, vì không để nhìn ra là phương thuốc giải độc, cho nên cố ý cho nhiều hơn vài vị dược liệu che lấp. Nhưng chính bởi vì vậy khiến cho dược tính của dược liệu giải độc yếu bớt, nên mới cần nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn, nếu không sẽ không thể loại trừ độc tính. Nô tỳ chỉ cần lấy phương thuốc này hơi thêm giảm bớt, đó là phương thuốc giải độc chân chính, cũng không cần nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn." Tử Uyển khẳng định nói.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, ngươi hãy tự mình nấu thuốc, không cần mượn tay người khác, cũng không cần để cho người khác biết."
Nếu Tần thiếu phu nhân trúng độc không phải ngẫu nhiên, vậy rất có khả năng chính là người bên cạnh xuống tay, tình huống này nha hoàn ở thôn trang liền trở nên thực khả nghi, nếu Tử Uyển gióng trống khua chiêng cải biến phương thuốc, nấu dược, người hạ độc sẽ nhận thấy được chính mình bại lộ, đánh rắn động cỏ, bởi vậy tiểu thư mới lệnh nàng bí mật làm việc.
Tử Uyển gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không kinh động bất luận kẻ nào."
Đợi cho Tử Uyển rời đi, Bùi Nguyên Ca mới nghiêm trọng hỏi: "Ôn tỷ tỷ, chuyện này tỷ thấy thế nào?"
"Nếu là trong lúc vô ý chạm vào vật có độc, chính là ngẫu nhiên, thái y không cần phải che lấp, này hiển nhiên chính là người khác xuống tay, trong khoảng thời gian này ta cũng không đi ra ngoài, hiển nhiên là người bên cạnh." Gả làm vợ người, chưởng quản Tần phủ, những năm gần đây, Ôn Dật Lan hiển nhiên cũng trưởng thành rất nhiều, ánh mắt và sức phán đoán đều có tiến bộ. Nhưng lập tức, nàng lại cắn cắn môi, vẻ mặt hoang mang mà khổ sở: "Nhưng mà ta thật không rõ, ai sẽ hại ta? Cha chồng mẹ chồng đều hiểu lý lẽ, đều rất thương tỷ, Hạo Quân lại càng không cần nói, trong nhà lại không có người khác, lần này có thể mang đến thôn trang, cũng đều là phó tỳ thân tín của tỷ, tỷ thật sự không nghĩ ra được, ai sẽ hại ta như vậy?"
Bùi Nguyên Ca biết lời nàng nói là thật, suy tư một chút hỏi: "Bà vú lần trước đâu?"
"Đã sớm sa thải." Ôn Dật Lan lắc đầu, nói: "Tuy rằng việc nàng làm không đạo nghĩa, nhưng tỷ và mẹ chồng đáng thương nàng mất con, vừa vặn nghe nói có một hộ nhà nghèo, bởi vì nuôi không nổi đứa nhỏ, muốn cho người, tỷ liền an bài nhận đứa nhỏ đó đến cho bà vú nuôi nấng, lại giới thiệu cho nàng việc làm khác. Lúc bà vú ra đi thực hối hận, nhìn tỷ và mẹ chồng cũng không có oán hận. Còn nữa, trong khoảng thời gian ta đến thôn trang căn bản không gặp qua nàng."
Nói như vậy, hẳn là không phải bà vú ghi hận trả thù.
Bùi Nguyên Ca suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên lại hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian này, có ai đến thôn trang thăm tỷ?"
"Mẹ chồng vốn cùng tỷ đến, sau đó bởi vì tỷ bị bệnh, mẹ chồng lo lắng bọn nhỏ nên mang theo Tự nhi và Song nhi về kinh thành trước, Hạo Quân cũng đã tới." Nói tới đây, trên mặt Ôn Dật Lan có chút đỏ lên, lập tức lại suy tư nói: "Ngoại trừ người trong nhà, nương đã tới, còn có Ôn Dật Tĩnh và Tiêm Nhu tỷ tỷ đã tới.... Đúng rồi, nói tới đây, tỷ nhưng thật ra nhớ tới một chuyện."
Lý Tiêm Nhu? Nàng tới làm gì?
Bùi Nguyên Ca chau mày: "Ôn tỷ tỷ nhớ tới cái gì?"
"Muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ làm sao vậy? Vì sao tỷ nhắc tới nàng, vẻ mặt của muội trở nên thật không tốt? Có phải còn tức giận vì chuyện trên thược dược yến hay không?" Ôn Dật Lan nhịn không được hỏi: "Ta cũng nghe nói chuyện kia, thật là Tiêm Nhu tỷ tỷ không đúng, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, nàng không nên nhất thời hồ đồ, không tin muội làm người, nói ra lời như vậy. Nhưng mà, Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng có khó xử của nàng, dù sao Thất điện hạ hình như không quá thích nàng, Liễu quý phi lại đứng đắn là mẹ chồng của nàng, nàng cũng không dám đối nghịch với Liễu quý phi. Còn nữa.... Tất nhiên là nàng không tốt, nhưng dù gì cũng là chị em dâu với Nguyên Ca, có một bằng hữu làm chị em dâu, chung quy so với kẻ địch tốt hơn. Tỷ thấy Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng đã biết chính mình sai lầm rồi, Nguyên Ca muội có thể suy xét tha thứ cho tỷ ấy hay không?"
Nàng và Nguyên Ca giao tình rất sâu, với Lý Tiêm Nhu cũng không tệ, bởi vậy không muốn nhìn thấy hai bằng hữu sinh ra hiềm khích.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca lạnh như băng: "Lý Tiêm Nhu tới tìm tỷ giúp nàng biện hộ sao?"
"Ừ...." Ôn Dật Lan có chút do dự gật đầu, nàng vừa nói lời kia, vẻ mặt Nguyên Ca ngược lại trở nên càng thêm lạnh như băng, gọi thẳng tên Lý Tiêm Nhu, cũng không lại kêu "Tiêm Nhu tỷ tỷ", hiển nhiên cũng không vì lời của nàng mà có chút hòa hoãn với Lý Tiêm Nhu. Như thế làm cho Ôn Dật Lan nghi hoặc, trong ấn tượng của nàng Nguyên Ca thông minh cơ biến, nhưng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu Tiêm Nhu tỷ tỷ thật sự chỉ là ở thược dược hoa yến nhất thời hồ đồ nói sai, nay cũng đã tỉnh ngộ, lại nhờ nàng biện hộ cho, theo lý thuyết Nguyên Ca sẽ không phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ, Nguyên Ca tức giận Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng không phải chỉ bởi vì chuyện ở thược dược hoa yến?
"Nguyên Ca, giữa muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ có phải còn có chuyện gì khác tỷ không biết hay không, cho nên muội mới không chịu tha thứ nàng? Nếu ta nói sai rồi, ta xin lỗi muội, muội đừng tức giận!" Ôn Dật Lan vội vàng nói, nếu Tiêm Nhu tỷ tỷ thật sự còn làm chuyện khác thực xin lỗi Nguyên Ca, vậy nàng biện hộ cho Tiêm Nhu tỷ tỷ như vậy chẳng phải là rất đường đột? Trong lòng nàng nhất thời có chút hối hận, sớm biết thế nên lại cẩn thận chút!
Bùi Nguyên Ca không nói tiếp, mà là cắn chặt răng, hỏi: "Ôn tỷ tỷ, Lý Tiêm Nhu là khi nào đến thăm tỷ? Có phải sau khi nàng rời đi không bao lâu, tỷ liền ngã bệnh hay không?"
"Nàng đến bảy ngày trước ——" Ôn Dật Lan thuận miệng đáp, lập tức ý thức được ý Nguyên Ca nói, sắc mặt kinh hãi: "Nguyên Ca muội hoài nghi, lần này ta trúng độc ốm đau ở giường là Lý Tiêm Nhu hạ độc thủ? Điều này sao có thể? Nguyên Ca muội...." Nhận thấy được Bùi Nguyên Ca sắc mặt ám trầm, hiển nhiên cam chịu, Ôn Dật Lan càng kinh hãi: "Muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Ca tâm tư sâu sắc, lại không phải người nghi bóng nghi gió, sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng người.
Nếu nàng đã đoán là Lý Tiêm Nhu làm, chưa biết chắc có phải hay không, nhưng suy đoán này cho thấy, quan hệ hiện nay giữa Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu đã như nước với lửa? Cho nên Nguyên Ca mới vừa nghe tên Lý Tiêm Nhu, đã vô ý thức cho rằng có thể là Lý Tiêm Nhu hạ độc! Cái này càng chứng minh suy đoán mới vừa rồi của nàng, giữa Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu nhất định đã xảy ra chuyện khác.
Rốt cuộc Lý Tiêm Nhu đã làm gì khiến cho Nguyên Ca cảnh giác ghét cay ghét đắng như vậy?
"Nguyên Ca, vừa rồi ta giúp Tiêm Nhu tỷ tỷ nói chuyện, có phải làm sai rồi hay không?" Ôn Dật Lan không yên hỏi, nếu Lý Tiêm Nhu thật sự làm chuyện thực có lỗi với Nguyên Ca, nàng thân là bạn tốt của Nguyên Ca, lại giúp Lý Tiêm Nhu nói chuyện, thật sự rất không nên.
"Ôn tỷ tỷ không biết nội tình, cho nên sẽ nói như vậy, muội không trách tỷ." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, Ôn Dật Lan tâm tư đơn giản, đương nhiên sẽ không biết rắc rối phức tạp giữa nàng và Lý Tiêm Nhu, tất nhiên không hy vọng hai bằng hữu nháo cương, hơn nữa, Ôn tỷ tỷ vẫn là suy nghĩ vì nàng, muốn Lý Tiêm Nhu trở thành trợ giúp của nàng. Làm nàng cảm thấy cáu giận nhất chính là Lý Tiêm Nhu vô sỉ đến mức đó!
Rõ ràng thọ yến ở Liễu phủ, hai người đã trở mặt, Lý Tiêm Nhu lại vẫn như cũ dám đến trước mặt Ôn tỷ tỷ khóc kể, hiển nhiên là nhận định nàng sẽ không nói ra chuyện ở Liễu phủ. Dù sao, nếu chuyện Vũ Hoàng Diệp mơ ước nàng truyền ra sẽ tổn hại danh dự nàng. Lý Tiêm Nhu chính là xem chuẩn điểm ấy, mới dám không kiêng nể gì!
Thật sự là ngây thơ!
“Ôn tỷ tỷ, tỷ nghĩ chuyện rất đơn giản." Bùi Nguyên Ca vẻ mặt ảm đạm, thở dài nói: "Dù sao Hoàng Mặc cũng là hoàng tử, hơn nữa những năm gần đây thanh thế vẫn thực thịnh, cùng Vũ Hoàng Diệp gần như chạy song song, với tình huống này, Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi làm sao có thể không kiêng kỵ Hoàng Mặc? Chuyện trên thược dược hoa yến, Liễu quý phi cũng không phải nhắm vào muội, mà là nhắm vào Hoàng Mặc, Lý Tiêm Nhu cũng không phải nhất thời hồ đồ, ngược lại nàng rất thanh tỉnh. Hoàng Mặc và muội mới tân hôn, nếu chàng và nha hoàn bên cạnh muội nháo ra chuyện không hay, không chỉ là đánh mặt của muội, mà còn thực bất lợi đối với thanh danh của Hoàng Mặc; hơn nữa vì một nha hoàn mà không đi vào triều sớm, công và tư chẳng phân biệt được, so với phong lưu thất đức càng thêm nghiêm trọng. Bọn họ muốn bại hoại thanh danh của Hoàng Mặc và muội, làm cho một mình Vũ Hoàng Diệp siêu quần xuất chúng!"
Nghĩ đến không đề cập tới chuyện ở Liễu phủ thọ yến, nàng liền không thể biện giải sao?
Nghe vậy, Ôn Dật Lan lập tức hiển lộ vẻ mặt cảnh giác, nắm chặt tay Bùi Nguyên Ca: "Nguyên Ca, vậy về sau muội phải đề phòng nàng!"
Tuy rằng tính tình nàng ngay thẳng, nhưng cũng hiểu được, tranh đấu đấu đá trong hoàng thất rất nghiêm trọng, đúng như lời Nguyên Ca, nay Cửu điện hạ thanh thế rất thịnh, khó tránh khỏi Thất điện hạ kiêng kỵ. Nếu nói như vậy, lời nói và hành vi của Lý Tiêm Nhu ở thược dược hoa yến không phải là nhất thời hồ đồ, căn bản chính là trăm phương ngàn kế, vì giúp Thất điện hạ mà hãm hại Cửu điện hạ và Nguyên Ca. Tuy rằng nói gả chồng theo chồng, nhưng Lý Tiêm Nhu không để ý tình cảm, trở mặt thành thù, khó trách Nguyên Ca thống hận như vậy?
Đáng thương Nguyên Ca, trong hoàng cung nhất định thực vất vả.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Vẫn là nói đến chuyện Ôn tỷ tỷ trúng độc đi!"
Ôn Dật Lan thế này mới nhớ tới chuyện nàng trúng độc, nghe lời Nguyên Ca mới vừa nói, Lý Tiêm Nhu hiển nhiên trở nên dối trá giả dối, lại lòng dạ độc ác, trong lòng cũng có chút do dự: "Tỷ nhớ rõ, bảy ngày trước nàng đến thăm tỷ, lúc ấy tỷ xác thực không có sinh bệnh, cùng ngày sau khi nàng rời đi.... Chẳng lẽ thật là nàng?"
Bùi Nguyên Ca gắt gao nắm hai tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, nhưng không chút nào nhận thấy được đau đớn.
Nếu Ôn tỷ tỷ trúng độc thật sự có liên quan tới Lý Tiêm Nhu, là nàng hạ độc thủ, vậy Lý Tiêm Nhu thật là phát rồ!
Ôn tỷ tỷ tâm tư đơn giản, chân thực nhiệt tình, lúc trước chính là Ôn tỷ tỷ chịu không nổi tình cảnh của Lý Tiêm Nhu, mở miệng duy hộ, nàng mới cùng Lý Tiêm Nhu giao hảo. Lý Tiêm Nhu phản bội nàng, hãm hại nàng, tuy rằng từng tạo thành thương tổn, nhưng Bùi Nguyên Ca còn có thể thông cảm cho hoàn cảnh, biết Lý Tiêm Nhu muốn mượn nàng a dua lấy lòng Vũ Hoàng Diệp. Nhưng mà, Ôn tỷ tỷ gả cho Tần Hàn Lâm, đã rời khỏi vòng giao tiếp của quý phu nhân tiểu thư trong kinh thành, cuộc sống đơn giản thanh tịnh, gần như không liên hệ gì với Lý Tiêm Nhu, nàng lại có thể xuống tay độc ác với Ôn tỷ tỷ?
Không đúng.... Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên cảnh giác.
Thái y chịu mở phương thuốc đã nói lên loại độc này không phải khó giải, như vậy mục đích của Lý Tiêm Nhu hiển nhiên không phải là muốn độc chết Ôn tỷ tỷ, vậy nàng phí công phu lớn như vậy để làm gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì hả giận? Hoặc là, mục đích của nàng kỳ thật không phải Ôn tỷ tỷ, mà là mình? Nhưng mà, làm cho Ôn tỷ tỷ bị bệnh có thể thiết kế âm mưu gì? Bùi Nguyên Ca suy tư, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
"Nhưng mà, cũng không nhất định là Lý Tiêm Nhu" Bởi vì tâm tình biến hóa, Ôn Dật Lan xưng hô Lý Tiêm Nhu cũng tùy theo thay đổi: "Dù sao, cho dù Lý Tiêm Nhu bị Thất điện hạ mê tâm hồn, nhưng nay tỷ chỉ là Hàn Lâm phu nhân, hẳn là không có liên lụy gì với nàng, không có đạo lý nàng xuống tay với tỷ. Nhưng thật ra ngày Lý Tiêm Nhu đến, Ôn Dật Tĩnh cũng đã tới, hai người còn gặp nhau, trước sau rời khỏi cũng kém không nhiều lắm, tỷ thật cảm thấy, so với Lý Tiêm Nhu, khả năng Ôn Dật Tĩnh hạ độc lớn hơn nữa."
Ôn Dật Tĩnh? Bùi Nguyên Ca chau mày: "Sao vậy? Ôn tỷ tỷ gần đây có tranh chấp gì với Ôn Dật Tĩnh sao?"
"Không có!" Ôn Dật Lan lắc đầu: "Vẫn giống trước đây vậy, nhưng mà, gần đây nàng lại khách khí với tỷ rất nhiều. Nếu nói Ôn Dật Tĩnh hạ độc hại tỷ cũng có chút miễn cưỡng.... Nhưng mà, Lý Tiêm Nhu hẳn là càng không có đạo lý a..."
Ôn Dật Lan suy tư, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đúng lúc này, Hồng Thanh bỗng nhiên đi đến. Nàng vốn là nha hoàn hồi môn của Ôn Dật Lan, bởi vì Tần Hạo Quân không thu thông phòng, đã hứa hôn nha hoàn hồi môn của Ôn Dật Lan cho quản sự trong nhà, nay Hồng Thanh đã là quản sự nương tử, là người rất được tin dùng bên cạnh Ôn Dật Lan. Nàng một thân áo xanh, phúc thân hành lễ với hai người, nói: "Thiếu phu nhân, Ôn tam tiểu thư tới thăm thiếu phu nhân."
Ôn Dật Tĩnh?
Bùi Nguyên Ca cùng Ôn Dật Lan liếc nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái, này thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Hồng Thanh chưa nói hết lời, Ôn Dật Tĩnh đã đi đến, chỉ thấy nàng mặc áo ngắn cân vạt màu tím thêu hoa diên vĩ, váy lụa cùng màu thêu trăm hoa bướm bay, bên hông quấn đai lưng màu lam, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay. Đầu đội trâm vàng ròng khảm hồng ngọc hình hoa diên vĩ, trang dung tinh xảo, thể hiện nàng dung sắc tú lệ quyến rũ, vừa vào cửa tròng mắt đã đảo quanh thăm dò hai bên, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đầu tiên là vẻ mặt vui vẻ, sau đó chạy vào, giữ chặt tay Ôn Dật Lan nói: "Nhị tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị bệnh, muội thật sự lo lắng, không biết hiện nay đã khỏe chưa?"
Lập tức lại làm bộ như vừa nhìn thấy Bùi
Editor: Vy Vy 1505
Biết Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan là bạn tốt, Cừu ma ma vội nói: "Trước đó vài ngày thời tiết nóng, thiếu phu nhân lo lắng Tự nhi thiếu gia và Song nhi tiểu thư chịu không nổi nên dẫn theo bọn họ đến ngoại ô thôn trang nghỉ mát. Không nghĩ tới thôn trang rất lạnh bị cảm nhiễm phong hàn, lại không cẩn thận nhiễm chướng khí trong rừng, bởi vậy khó giải quyết. Cũng may mời thái y đến xem, mở phương thuốc, nay đã thoát khỏi nguy hiểm, Cửu hoàng tử phi không cần lo lắng."
Bùi Nguyên Ca có chút nhẹ nhàng thở ra: "Vậy Cừu ma ma tới gặp ta, là vì..."
"Dạ, là như vậy… Dựa theo thái y mở phương thuốc, tình hình của thiếu phu nhân đã chuyển biến tốt rất nhiều. Nhưng mà thái y nói, bệnh do chướng khí loại này gây ra rất dễ dàng lặp lại, tốt nhất vẫn nên trị tận gốc! Nhưng mà, phương thuốc trị tận gốc cần có nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn, dược hiệu mới có thể phát huy tốt. Vốn nhân sâm trăm năm cũng không tính hiếm lạ, chẳng qua thứ này không thể tồn lâu, dễ dàng hư mất dược hiệu, bởi vậy trong phủ và Ôn phủ tìm không đến, vừa vặn hiệu thuốc lớn trong kinh thành mấy ngày trước đây cũng hết sạch nhân sâm trăm năm, nhanh nhất cũng bảy tám ngày sau mới có hàng về. Nô tỳ sợ chậm trễ không tốt với thân thể thiếu phu nhân, thế nên mới tới cầu Cửu hoàng tử phi, không biết ngài nơi này có nhân sâm trăm năm hay không?"
Cừu ma ma nói, hai mắt lộ ra mong mỏi nhìn Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca lại quay đầu nhìn Tử Uyển. Sau khi nàng gả vào, khố phòng Xuân Dương cung tất nhiên đã được kiểm kê, nhưng mà chuyện kiểm kê là do Tử Uyển và Sở Quỳ làm, nàng chẳng qua là sau cùng quét mắt kiểm sổ sách, biết trong khố phòng có nhân sâm, nhưng lại không biết số tuổi như thế nào.
Tử Uyển phúc thân nói: "Hồi Cửu hoàng tử phi, nhân sâm trăm năm trong cung chúng ta còn có mười gốc!"
"Cừu ma ma, Ôn tỷ tỷ cần mấy gốc làm thuốc dẫn?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Nghe vậy, Cừu ma ma chỉ biết Bùi Nguyên Ca đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, hết sức cảm kích nói: "Chỉ cần một cây là đủ rồi!"
"Một khi đã như vậy, Tử Uyển đi lấy hai gốc nhân sâm tốt lại đây, một cây cho Ôn tỷ tỷ làm thuốc dẫn, một cây khác vừa vặn cho Ôn tỷ tỷ sau khi khỏi bệnh bồi bổ thân thể, lại đi lấy chút dược liệu bồi bổ đến." Nếu không biết Ôn Dật Lan bị bệnh thì cũng thôi, nếu biết, về tình về lý, Bùi Nguyên Ca cũng phải đến thăm: "Cừu ma ma đợi một chút, chờ ta thay quần áo, ta và bà cùng nhau đi thăm Ôn tỷ tỷ, không tận mắt thấy nàng, ta lo lắng!"
"Vậy được, Cửu hoàng tử phi đi thăm, thiếu phu nhân nhà ta tất nhiên vui mừng!" Cừu ma ma cười nói.
Từ lúc Bùi tứ tiểu thư gả làm Cửu hoàng tử phi, liền truyền ra vô số lời đồn đãi, đều là nói Cửu hoàng tử phi ở Xuân Dương cung thịnh sủng như thế nào, Hoàng thượng thích như thế nào, Cửu điện hạ yêu thương, cả cung cao thấp đều khen ngợi. Hơn nữa, so sánh với Thất hoàng tử phi Lý Tiêm Nhu đủ loại lời đồn đãi, vị này Cửu hoàng tử phi càng có vẻ sáng rọi chói mắt, hơn nữa vừa rồi xem thái độ mọi người Xuân Dương cung đối với Cửu hoàng tử phi, chỉ biết đồn đãi cũng không giả dối, vị này Cửu hoàng tử phi xác thực rất được sủng. Dù vậy, thái độ của Cửu hoàng tử phi đối với thiếu phu nhân không có chút thay đổi, vẫn nhiệt tình hết sức chân thành.
Bần không thương hại, quý không kiêu căng, làm người như vậy thật là khó được, chẳng trách Cửu điện hạ sẽ thích!
Không trong chốc lát, Tử Uyển mang tới nhân sâm và dược liệu bổ dưỡng, Bùi Nguyên Ca thay đổi quần áo trang sức, lên xe ngựa Xuân Dương cung, mang theo hộ vệ vội vàng chạy tới thôn trang ngoại ô chỗ Ôn Dật Lan.
Thôn trang tọa lạc ở giữa sườn núi, đang là giữa hè, đường núi nở đầy các màu hoa dại, đưa tới vô số bướm rực rỡ, vòng quanh bụi hoa nhẹ nhàng bay lượn, cảnh sắc tuyệt đẹp, phóng tầm mắt ra bốn phía, tiếng suối chảy vờn quanh, một đường đi tới, trước mắt nùng thúy, lạnh lạnh hạ ấm thấm lòng người, đúng là chỗ rất tốt để giải nhiệt giữa hè. Bùi Nguyên Ca lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lệnh Tử Uyển mang theo dược liệu đi nấu thuốc, chính mình lại nhắm thẳng phòng ngủ Ôn Dật Lan đi qua.
Nghe nói Bùi Nguyên Ca lại đây, Ôn Dật Lan đứng dậy muốn đón chào.
"Tỷ cứ việc nằm đi!" Bùi Nguyên Ca bước lên phía trước, đè nàng xuống, ngồi cạnh bên giường, đánh giá Ôn Dật Lan, hình dung có chút gầy yếu, sắc mặt cũng mang chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn tươi sáng quang huy như trước, tinh thần thật ra tốt lắm, không thấy bộ dáng bệnh nặng triền miên suy yếu. Thoạt nhìn lời Cừu ma ma nói không giả, hẳn là không có trở ngại! Bùi Nguyên Ca thế này mới có chút yên tâm, nhịn không được thầm oán nói: "Ôn tỷ tỷ bị bệnh sao không phái người nói cho muội một tiếng? Muội thế nhưng một chút cũng không biết!"
"Cũng không phải bệnh gì nặng, tội gì tuyên dương cả thành đều biết rõ?" Biết Bùi Nguyên Ca quan tâm nàng, Ôn Dật Lan tươi cười tươi sáng: "Hơn nữa, dù sao muội mới tân hôn không bao lâu, con dâu vốn khó làm, huống chi là con dâu hoàng gia? Tuy rằng nghe nói, Cửu điện hạ rất sủng ái muội, nhưng dù sao cũng là con dâu mới vào cửa, sao có thể tùy ý xuất cung? Chính vì vậy, tỷ mới không cho người nói cho muội, ai biết cuối cùng vẫn là vì nhân sâm mà kinh động muội! Muội xuất cung như vậy không có việc gì chứ? Cửu điện hạ có biết hay không? Có phiền toái gì hay không?" Nói xong, vẻ mặt thật thân thiết.
Bùi Nguyên Ca cười nói: "Sẽ không, tỷ yên tâm đi! Muội có chừng mực."
Ôn Dật Lan thế này mới yên tâm, lập tức lại đắm chìm trong việc nhìn thấy Nguyên Ca vui mừng. Từ lúc Nguyên Ca gả làm Cửu hoàng tử phi, nàng cũng chưa gặp lại Nguyên Ca, tuy rằng tiệc mừng thọ ở Liễu phủ nàng có nhận được thiệp mời, nhưng bởi vì có việc đột xuất nên không thể đi. "Tỷ vẫn luôn nhớ muội, nghe nói chuyện Liễu quý phi làm khó dễ muội ở thược dược hoa yến, tỷ càng lo lắng hơn nữa. Mẹ chồng làm khó dễ con dâu là chuyện bình thường, nhưng chưa thấy qua ngoan độc âm hiểm không biết xấu hổ như vậy! Nói vậy muội ở trong cung cũng ăn không ít khổ? Cửu điện hạ đối đãi muội có tốt không?"
Khuê các bạn tốt, sau khi xuất giá lo lắng nhất cũng chính là tình hình đối phương ở nhà chồng, phu quân yêu thương hay không?
"Cửu điện hạ rất tốt với muội, tỷ nhìn khí sắc của muội, lại nhìn muội có thể dễ dàng xuất cung sẽ biết, không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội đâu!" Bùi Nguyên Ca cười nói, tìm đề tài khác bỏ qua chuyện Liễu quý phi. Ôn Dật Lan ngay thẳng, tâm tư đơn giản, nhà chồng cũng đoàn kết hòa thuận, cuộc sống bình tĩnh trôi chảy, nàng cũng không cần nói chuyện phiền lòng trong cung làm cho Ôn Dật Lan lo lắng, chỉ nói chuyện Hoàng Mặc đối với nàng rất tốt, Ôn Dật Lan nghe được phá lệ vui mừng.
Hai người đang nói chuyện, Tử Uyển đột nhiên tiến vào, có chút cắn môi dưới.
"Tần thiếu phu nhân, ngài bị nhiễm phong hàn, giữa sườn núi lại lạnh, tốt nhất không cần trúng gió, miễn cho lại lặp lại." Tử Uyển cười nói, lấy tay Ôn Dật Lan bỏ vào trong chăn gấm, thuận thế xẹt qua mạch nàng ở cổ tay, trong lòng đột ngột dừng một chút, mày càng nhăn chặt hơn, lập tức lại nở nụ cười, hầu hạ dàn xếp tốt Ôn Dật Lan.
Ôn Dật Lan không cảm thấy gì, Bùi Nguyên Ca lại nhìn ra chút khác thường.
Trước khi vào cửa, rõ ràng nàng phân phó Tử Uyển hỗ trợ nấu thuốc, theo lý thuyết hẳn là cần một đoạn thời gian, nhưng lúc này Tử Uyển đã tiến vào, không bưng chén thuốc, ngược lại giống như cố ý tiếp cận Ôn tỷ tỷ.... Bùi Nguyên Ca nhíu mày, chẳng lẽ phương thuốc có cái gì không thích hợp? Mà Tử Uyển không muốn làm cho Ôn tỷ tỷ biết? Nếu là chuyện của chính mình, Bùi Nguyên Ca không muốn Ôn tỷ tỷ vì mình lo lắng, nhưng nếu là phương thuốc có vấn đề, đây là chuyện liên quan đến Ôn tỷ tỷ, một mặt gạt nàng ngược lại không tốt.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Ca mở miệng nói: "Tử Uyển, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Ôn Dật Lan khó hiểu nhìn hai người.
Nghe được lời Bùi Nguyên Ca nói, Tử Uyển liền biết tiểu thư muốn nàng nói thật cho Ôn Dật Lan, tuy rằng trong lòng vẫn có chút không xác định, nhưng vẫn nói: "Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi theo ngài phân phó đi nấu thuốc, nhưng mà nhìn phương thuốc kia lại hình như có chút vấn đề. Tuy rằng có dược liệu khác lẫn lộn, vừa thấy chưa chắc nhận ra, nhưng dược tính của các loại dược liệu triệt tiêu, cuối cùng thuốc nấu ra lại là dùng để giải độc. Tuy rằng chướng khí cũng là một loại độc, dùng thuốc giải độc cũng không kỳ quái, nhưng nô tỳ cảm thấy có chút không thích hợp, nên muốn bắt mạch cho Tần thiếu phu nhân, miễn cho phương thuốc có vấn đề."
Thuốc giải độc? Bùi Nguyên Ca trong lòng rùng mình: "Vậy kết quả là gì?"
"Kết quả càng làm cho nô tỳ thấy kỳ quái!" Tử Uyển chau mày: "Mạch của Tần thiếu phu nhân không giống như phong hàn và chướng khí giao triền, mà giống dấu hiệu trúng độc hơn, thái y chẩn đoán rõ ràng là sai. Nhưng kỳ quái là, nếu dựa theo phương thuốc này lại có thể hoàn toàn giải độc trên người Tần thiếu phu nhân.... Nô tỳ thật sự không rõ, nếu thái y là chẩn đoán nhầm, vì sao phương thuốc lại là đúng bệnh hốt thuốc? Nếu có thể mở phương thuốc như vậy, chắc chắn có thể nhìn ra vấn đề của Tần thiếu phu nhân, lại làm sao có thể nói là phong hàn và chướng khí xâm nhập?"
Ôn Dật Lan nghe được chẳng hiểu ra sao: "Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể trúng độc?"
"..." Bùi Nguyên Ca mày nhíu chặt, rõ ràng là trúng độc, thái y lại chẩn đoán là phong hàn và chướng khí xâm nhập, mở ra phương thuốc lại đúng bệnh, giải thích duy nhất chính là, thái y giấu diếm sự thật. Nhưng mà, nàng có chút đoán không ra, không biết thái y giấu diếm là đã lên kế hoạch từ sớm, hay là thái y không muốn bị cuốn vào thị phi của Tần phủ cho nên mới cố ý bịa lý do? "Tử Uyển, theo như ngươi xem, phương thuốc này còn có thể dùng sao?"
"Phương thuốc này là che mắt mọi người, vì không để nhìn ra là phương thuốc giải độc, cho nên cố ý cho nhiều hơn vài vị dược liệu che lấp. Nhưng chính bởi vì vậy khiến cho dược tính của dược liệu giải độc yếu bớt, nên mới cần nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn, nếu không sẽ không thể loại trừ độc tính. Nô tỳ chỉ cần lấy phương thuốc này hơi thêm giảm bớt, đó là phương thuốc giải độc chân chính, cũng không cần nhân sâm trăm năm làm thuốc dẫn." Tử Uyển khẳng định nói.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, ngươi hãy tự mình nấu thuốc, không cần mượn tay người khác, cũng không cần để cho người khác biết."
Nếu Tần thiếu phu nhân trúng độc không phải ngẫu nhiên, vậy rất có khả năng chính là người bên cạnh xuống tay, tình huống này nha hoàn ở thôn trang liền trở nên thực khả nghi, nếu Tử Uyển gióng trống khua chiêng cải biến phương thuốc, nấu dược, người hạ độc sẽ nhận thấy được chính mình bại lộ, đánh rắn động cỏ, bởi vậy tiểu thư mới lệnh nàng bí mật làm việc.
Tử Uyển gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không kinh động bất luận kẻ nào."
Đợi cho Tử Uyển rời đi, Bùi Nguyên Ca mới nghiêm trọng hỏi: "Ôn tỷ tỷ, chuyện này tỷ thấy thế nào?"
"Nếu là trong lúc vô ý chạm vào vật có độc, chính là ngẫu nhiên, thái y không cần phải che lấp, này hiển nhiên chính là người khác xuống tay, trong khoảng thời gian này ta cũng không đi ra ngoài, hiển nhiên là người bên cạnh." Gả làm vợ người, chưởng quản Tần phủ, những năm gần đây, Ôn Dật Lan hiển nhiên cũng trưởng thành rất nhiều, ánh mắt và sức phán đoán đều có tiến bộ. Nhưng lập tức, nàng lại cắn cắn môi, vẻ mặt hoang mang mà khổ sở: "Nhưng mà ta thật không rõ, ai sẽ hại ta? Cha chồng mẹ chồng đều hiểu lý lẽ, đều rất thương tỷ, Hạo Quân lại càng không cần nói, trong nhà lại không có người khác, lần này có thể mang đến thôn trang, cũng đều là phó tỳ thân tín của tỷ, tỷ thật sự không nghĩ ra được, ai sẽ hại ta như vậy?"
Bùi Nguyên Ca biết lời nàng nói là thật, suy tư một chút hỏi: "Bà vú lần trước đâu?"
"Đã sớm sa thải." Ôn Dật Lan lắc đầu, nói: "Tuy rằng việc nàng làm không đạo nghĩa, nhưng tỷ và mẹ chồng đáng thương nàng mất con, vừa vặn nghe nói có một hộ nhà nghèo, bởi vì nuôi không nổi đứa nhỏ, muốn cho người, tỷ liền an bài nhận đứa nhỏ đó đến cho bà vú nuôi nấng, lại giới thiệu cho nàng việc làm khác. Lúc bà vú ra đi thực hối hận, nhìn tỷ và mẹ chồng cũng không có oán hận. Còn nữa, trong khoảng thời gian ta đến thôn trang căn bản không gặp qua nàng."
Nói như vậy, hẳn là không phải bà vú ghi hận trả thù.
Bùi Nguyên Ca suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên lại hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian này, có ai đến thôn trang thăm tỷ?"
"Mẹ chồng vốn cùng tỷ đến, sau đó bởi vì tỷ bị bệnh, mẹ chồng lo lắng bọn nhỏ nên mang theo Tự nhi và Song nhi về kinh thành trước, Hạo Quân cũng đã tới." Nói tới đây, trên mặt Ôn Dật Lan có chút đỏ lên, lập tức lại suy tư nói: "Ngoại trừ người trong nhà, nương đã tới, còn có Ôn Dật Tĩnh và Tiêm Nhu tỷ tỷ đã tới.... Đúng rồi, nói tới đây, tỷ nhưng thật ra nhớ tới một chuyện."
Lý Tiêm Nhu? Nàng tới làm gì?
Bùi Nguyên Ca chau mày: "Ôn tỷ tỷ nhớ tới cái gì?"
"Muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ làm sao vậy? Vì sao tỷ nhắc tới nàng, vẻ mặt của muội trở nên thật không tốt? Có phải còn tức giận vì chuyện trên thược dược yến hay không?" Ôn Dật Lan nhịn không được hỏi: "Ta cũng nghe nói chuyện kia, thật là Tiêm Nhu tỷ tỷ không đúng, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, nàng không nên nhất thời hồ đồ, không tin muội làm người, nói ra lời như vậy. Nhưng mà, Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng có khó xử của nàng, dù sao Thất điện hạ hình như không quá thích nàng, Liễu quý phi lại đứng đắn là mẹ chồng của nàng, nàng cũng không dám đối nghịch với Liễu quý phi. Còn nữa.... Tất nhiên là nàng không tốt, nhưng dù gì cũng là chị em dâu với Nguyên Ca, có một bằng hữu làm chị em dâu, chung quy so với kẻ địch tốt hơn. Tỷ thấy Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng đã biết chính mình sai lầm rồi, Nguyên Ca muội có thể suy xét tha thứ cho tỷ ấy hay không?"
Nàng và Nguyên Ca giao tình rất sâu, với Lý Tiêm Nhu cũng không tệ, bởi vậy không muốn nhìn thấy hai bằng hữu sinh ra hiềm khích.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca lạnh như băng: "Lý Tiêm Nhu tới tìm tỷ giúp nàng biện hộ sao?"
"Ừ...." Ôn Dật Lan có chút do dự gật đầu, nàng vừa nói lời kia, vẻ mặt Nguyên Ca ngược lại trở nên càng thêm lạnh như băng, gọi thẳng tên Lý Tiêm Nhu, cũng không lại kêu "Tiêm Nhu tỷ tỷ", hiển nhiên cũng không vì lời của nàng mà có chút hòa hoãn với Lý Tiêm Nhu. Như thế làm cho Ôn Dật Lan nghi hoặc, trong ấn tượng của nàng Nguyên Ca thông minh cơ biến, nhưng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu Tiêm Nhu tỷ tỷ thật sự chỉ là ở thược dược hoa yến nhất thời hồ đồ nói sai, nay cũng đã tỉnh ngộ, lại nhờ nàng biện hộ cho, theo lý thuyết Nguyên Ca sẽ không phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ, Nguyên Ca tức giận Tiêm Nhu tỷ tỷ cũng không phải chỉ bởi vì chuyện ở thược dược hoa yến?
"Nguyên Ca, giữa muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ có phải còn có chuyện gì khác tỷ không biết hay không, cho nên muội mới không chịu tha thứ nàng? Nếu ta nói sai rồi, ta xin lỗi muội, muội đừng tức giận!" Ôn Dật Lan vội vàng nói, nếu Tiêm Nhu tỷ tỷ thật sự còn làm chuyện khác thực xin lỗi Nguyên Ca, vậy nàng biện hộ cho Tiêm Nhu tỷ tỷ như vậy chẳng phải là rất đường đột? Trong lòng nàng nhất thời có chút hối hận, sớm biết thế nên lại cẩn thận chút!
Bùi Nguyên Ca không nói tiếp, mà là cắn chặt răng, hỏi: "Ôn tỷ tỷ, Lý Tiêm Nhu là khi nào đến thăm tỷ? Có phải sau khi nàng rời đi không bao lâu, tỷ liền ngã bệnh hay không?"
"Nàng đến bảy ngày trước ——" Ôn Dật Lan thuận miệng đáp, lập tức ý thức được ý Nguyên Ca nói, sắc mặt kinh hãi: "Nguyên Ca muội hoài nghi, lần này ta trúng độc ốm đau ở giường là Lý Tiêm Nhu hạ độc thủ? Điều này sao có thể? Nguyên Ca muội...." Nhận thấy được Bùi Nguyên Ca sắc mặt ám trầm, hiển nhiên cam chịu, Ôn Dật Lan càng kinh hãi: "Muội và Tiêm Nhu tỷ tỷ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Ca tâm tư sâu sắc, lại không phải người nghi bóng nghi gió, sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng người.
Nếu nàng đã đoán là Lý Tiêm Nhu làm, chưa biết chắc có phải hay không, nhưng suy đoán này cho thấy, quan hệ hiện nay giữa Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu đã như nước với lửa? Cho nên Nguyên Ca mới vừa nghe tên Lý Tiêm Nhu, đã vô ý thức cho rằng có thể là Lý Tiêm Nhu hạ độc! Cái này càng chứng minh suy đoán mới vừa rồi của nàng, giữa Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu nhất định đã xảy ra chuyện khác.
Rốt cuộc Lý Tiêm Nhu đã làm gì khiến cho Nguyên Ca cảnh giác ghét cay ghét đắng như vậy?
"Nguyên Ca, vừa rồi ta giúp Tiêm Nhu tỷ tỷ nói chuyện, có phải làm sai rồi hay không?" Ôn Dật Lan không yên hỏi, nếu Lý Tiêm Nhu thật sự làm chuyện thực có lỗi với Nguyên Ca, nàng thân là bạn tốt của Nguyên Ca, lại giúp Lý Tiêm Nhu nói chuyện, thật sự rất không nên.
"Ôn tỷ tỷ không biết nội tình, cho nên sẽ nói như vậy, muội không trách tỷ." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, Ôn Dật Lan tâm tư đơn giản, đương nhiên sẽ không biết rắc rối phức tạp giữa nàng và Lý Tiêm Nhu, tất nhiên không hy vọng hai bằng hữu nháo cương, hơn nữa, Ôn tỷ tỷ vẫn là suy nghĩ vì nàng, muốn Lý Tiêm Nhu trở thành trợ giúp của nàng. Làm nàng cảm thấy cáu giận nhất chính là Lý Tiêm Nhu vô sỉ đến mức đó!
Rõ ràng thọ yến ở Liễu phủ, hai người đã trở mặt, Lý Tiêm Nhu lại vẫn như cũ dám đến trước mặt Ôn tỷ tỷ khóc kể, hiển nhiên là nhận định nàng sẽ không nói ra chuyện ở Liễu phủ. Dù sao, nếu chuyện Vũ Hoàng Diệp mơ ước nàng truyền ra sẽ tổn hại danh dự nàng. Lý Tiêm Nhu chính là xem chuẩn điểm ấy, mới dám không kiêng nể gì!
Thật sự là ngây thơ!
“Ôn tỷ tỷ, tỷ nghĩ chuyện rất đơn giản." Bùi Nguyên Ca vẻ mặt ảm đạm, thở dài nói: "Dù sao Hoàng Mặc cũng là hoàng tử, hơn nữa những năm gần đây thanh thế vẫn thực thịnh, cùng Vũ Hoàng Diệp gần như chạy song song, với tình huống này, Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi làm sao có thể không kiêng kỵ Hoàng Mặc? Chuyện trên thược dược hoa yến, Liễu quý phi cũng không phải nhắm vào muội, mà là nhắm vào Hoàng Mặc, Lý Tiêm Nhu cũng không phải nhất thời hồ đồ, ngược lại nàng rất thanh tỉnh. Hoàng Mặc và muội mới tân hôn, nếu chàng và nha hoàn bên cạnh muội nháo ra chuyện không hay, không chỉ là đánh mặt của muội, mà còn thực bất lợi đối với thanh danh của Hoàng Mặc; hơn nữa vì một nha hoàn mà không đi vào triều sớm, công và tư chẳng phân biệt được, so với phong lưu thất đức càng thêm nghiêm trọng. Bọn họ muốn bại hoại thanh danh của Hoàng Mặc và muội, làm cho một mình Vũ Hoàng Diệp siêu quần xuất chúng!"
Nghĩ đến không đề cập tới chuyện ở Liễu phủ thọ yến, nàng liền không thể biện giải sao?
Nghe vậy, Ôn Dật Lan lập tức hiển lộ vẻ mặt cảnh giác, nắm chặt tay Bùi Nguyên Ca: "Nguyên Ca, vậy về sau muội phải đề phòng nàng!"
Tuy rằng tính tình nàng ngay thẳng, nhưng cũng hiểu được, tranh đấu đấu đá trong hoàng thất rất nghiêm trọng, đúng như lời Nguyên Ca, nay Cửu điện hạ thanh thế rất thịnh, khó tránh khỏi Thất điện hạ kiêng kỵ. Nếu nói như vậy, lời nói và hành vi của Lý Tiêm Nhu ở thược dược hoa yến không phải là nhất thời hồ đồ, căn bản chính là trăm phương ngàn kế, vì giúp Thất điện hạ mà hãm hại Cửu điện hạ và Nguyên Ca. Tuy rằng nói gả chồng theo chồng, nhưng Lý Tiêm Nhu không để ý tình cảm, trở mặt thành thù, khó trách Nguyên Ca thống hận như vậy?
Đáng thương Nguyên Ca, trong hoàng cung nhất định thực vất vả.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Vẫn là nói đến chuyện Ôn tỷ tỷ trúng độc đi!"
Ôn Dật Lan thế này mới nhớ tới chuyện nàng trúng độc, nghe lời Nguyên Ca mới vừa nói, Lý Tiêm Nhu hiển nhiên trở nên dối trá giả dối, lại lòng dạ độc ác, trong lòng cũng có chút do dự: "Tỷ nhớ rõ, bảy ngày trước nàng đến thăm tỷ, lúc ấy tỷ xác thực không có sinh bệnh, cùng ngày sau khi nàng rời đi.... Chẳng lẽ thật là nàng?"
Bùi Nguyên Ca gắt gao nắm hai tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, nhưng không chút nào nhận thấy được đau đớn.
Nếu Ôn tỷ tỷ trúng độc thật sự có liên quan tới Lý Tiêm Nhu, là nàng hạ độc thủ, vậy Lý Tiêm Nhu thật là phát rồ!
Ôn tỷ tỷ tâm tư đơn giản, chân thực nhiệt tình, lúc trước chính là Ôn tỷ tỷ chịu không nổi tình cảnh của Lý Tiêm Nhu, mở miệng duy hộ, nàng mới cùng Lý Tiêm Nhu giao hảo. Lý Tiêm Nhu phản bội nàng, hãm hại nàng, tuy rằng từng tạo thành thương tổn, nhưng Bùi Nguyên Ca còn có thể thông cảm cho hoàn cảnh, biết Lý Tiêm Nhu muốn mượn nàng a dua lấy lòng Vũ Hoàng Diệp. Nhưng mà, Ôn tỷ tỷ gả cho Tần Hàn Lâm, đã rời khỏi vòng giao tiếp của quý phu nhân tiểu thư trong kinh thành, cuộc sống đơn giản thanh tịnh, gần như không liên hệ gì với Lý Tiêm Nhu, nàng lại có thể xuống tay độc ác với Ôn tỷ tỷ?
Không đúng.... Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên cảnh giác.
Thái y chịu mở phương thuốc đã nói lên loại độc này không phải khó giải, như vậy mục đích của Lý Tiêm Nhu hiển nhiên không phải là muốn độc chết Ôn tỷ tỷ, vậy nàng phí công phu lớn như vậy để làm gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì hả giận? Hoặc là, mục đích của nàng kỳ thật không phải Ôn tỷ tỷ, mà là mình? Nhưng mà, làm cho Ôn tỷ tỷ bị bệnh có thể thiết kế âm mưu gì? Bùi Nguyên Ca suy tư, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
"Nhưng mà, cũng không nhất định là Lý Tiêm Nhu" Bởi vì tâm tình biến hóa, Ôn Dật Lan xưng hô Lý Tiêm Nhu cũng tùy theo thay đổi: "Dù sao, cho dù Lý Tiêm Nhu bị Thất điện hạ mê tâm hồn, nhưng nay tỷ chỉ là Hàn Lâm phu nhân, hẳn là không có liên lụy gì với nàng, không có đạo lý nàng xuống tay với tỷ. Nhưng thật ra ngày Lý Tiêm Nhu đến, Ôn Dật Tĩnh cũng đã tới, hai người còn gặp nhau, trước sau rời khỏi cũng kém không nhiều lắm, tỷ thật cảm thấy, so với Lý Tiêm Nhu, khả năng Ôn Dật Tĩnh hạ độc lớn hơn nữa."
Ôn Dật Tĩnh? Bùi Nguyên Ca chau mày: "Sao vậy? Ôn tỷ tỷ gần đây có tranh chấp gì với Ôn Dật Tĩnh sao?"
"Không có!" Ôn Dật Lan lắc đầu: "Vẫn giống trước đây vậy, nhưng mà, gần đây nàng lại khách khí với tỷ rất nhiều. Nếu nói Ôn Dật Tĩnh hạ độc hại tỷ cũng có chút miễn cưỡng.... Nhưng mà, Lý Tiêm Nhu hẳn là càng không có đạo lý a..."
Ôn Dật Lan suy tư, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đúng lúc này, Hồng Thanh bỗng nhiên đi đến. Nàng vốn là nha hoàn hồi môn của Ôn Dật Lan, bởi vì Tần Hạo Quân không thu thông phòng, đã hứa hôn nha hoàn hồi môn của Ôn Dật Lan cho quản sự trong nhà, nay Hồng Thanh đã là quản sự nương tử, là người rất được tin dùng bên cạnh Ôn Dật Lan. Nàng một thân áo xanh, phúc thân hành lễ với hai người, nói: "Thiếu phu nhân, Ôn tam tiểu thư tới thăm thiếu phu nhân."
Ôn Dật Tĩnh?
Bùi Nguyên Ca cùng Ôn Dật Lan liếc nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái, này thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Hồng Thanh chưa nói hết lời, Ôn Dật Tĩnh đã đi đến, chỉ thấy nàng mặc áo ngắn cân vạt màu tím thêu hoa diên vĩ, váy lụa cùng màu thêu trăm hoa bướm bay, bên hông quấn đai lưng màu lam, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay. Đầu đội trâm vàng ròng khảm hồng ngọc hình hoa diên vĩ, trang dung tinh xảo, thể hiện nàng dung sắc tú lệ quyến rũ, vừa vào cửa tròng mắt đã đảo quanh thăm dò hai bên, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đầu tiên là vẻ mặt vui vẻ, sau đó chạy vào, giữ chặt tay Ôn Dật Lan nói: "Nhị tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị bệnh, muội thật sự lo lắng, không biết hiện nay đã khỏe chưa?"
Lập tức lại làm bộ như vừa nhìn thấy Bùi
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp