Đích Nữ Vô Song

Chương 156: Lộ nguyên hình

“Phụ... Phụ thân, nữ nhi, nữ nhi là..." Bùi Nguyên Vũ không ngờ sẽ bị Bùi Chư Thành chặn đứng, cố gắng muốn mình bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không nhịn được lòng dạ rối bời, “Nữ nhi nghe nói gần đây có một tú nương ở đây, kỹ thuật thêu rất xuất sắc, muốn đến xin nàng thêu mấy tấm khăn giúp nữ nhi, không ngờ lại gặp phụ thân ở chỗ này."

“Phải không?" Bùi Chư Thành gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

Bùi Nguyên Vũ lấy lại bình tĩnh, nói: “Phải." Nói xong, lại hỏi dò: “Sao phụ thân lại ở chỗ này?" Muốn đổi khách thành chủ.

“Dù sao cũng không phải là tới tìm tú nương thêu đồ." Bùi Chư Thành lạnh lùng thốt, nhưng không nói nữa, chỉ là lẳng lặng đứng, dường như đang chờ đợi cái gì. Không đợi chốc lát, thì có hộ vệ người ăn mặc thân binh đã chạy tới, nói mấy câu ở bên tai Bùi Chư Thành. Nghe xong, vẻ mặt Bùi Chư Thành càng thêm âm trầm, chuyển tới Bùi Nguyên Vũ, vẻ mặt sâu tối: “Vậy thì kỳ quái, căn cứ hộ vệ hỏi thăm, chung quanh đây cũng không có tú nương gì, có thể là Vũ Nhi con tìm sai rồi hay không?"

“Thật vậy chăng?" Trong lòng Bùi Nguyên Vũ càng ngày càng thấp thỏm, cố gắng làm ra bộ dáng ngạc nhiên, “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là Lưu Sương hỏi thăm sai tin tức? Cũng không phải ngõ nhỏ này?" Nói xong, quay đầu nói với Lưu Sương, “Sao lại thế này?"

Lưu Sương vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi: “Người nọ lời thề son sắt nói với nô tỳ, ở trong này có tú nương thêu kỹ như thần. Nô tỳ không ngờ nàng lại là đang lừa gạt nô tỳ, làm hại đại tiểu thư uổng công một chuyến, kính xin đại tiểu thư thứ tội. Nô tỳ trở về nhất định thẩm tra thật tốt, nếu bà tử kia là ăn nói lung tung, nghiêm trị đâu vào đó!" Lại kẻ xướng người hoạ với Bùi Nguyên Vũ, muốn cứ như vậy che giấu chuyện này đi qua.

“Chung quanh đây quả thực không có tú nương, nhưng có nhà đặc biệt, con thứ ba nhà bọn họ bị đưa vào trong cung làm thái giám, nay đang làm người hầu ở Huyên Huy cung, khá được thái hậu tín nhiệm, cho nên dinh thự nhà bọn họ mới có thể khác với tòa nhà khác, đúng là dinh thự duy nhất trong ngõ nhỏ này, cũng chính là nhà mới vừa rồi Vũ Nhi con muốn gõ cửa! Ta thoáng phái người hỏi một chút láng giềng là có thể biết. Vũ Nhi, chẳng lẽ con ngay cả việc này cũng có thể tính sai?" Trong đôi mắt Bùi Chư Thành hiện lên vẻ thất vọng, “Lại nói, cho dù Vũ Nhi con muốn đi ra tìm tú nương, cần gì phải bỏ rơi hộ vệ và xe ngựa Bùi phủ, tự mình đi thuê xe ngựa lại đây?"

Bùi Nguyên Vũ sợ hãi cả kinh: “Nữ nhi... Nữ nhi..."

“Cho dù con muốn tìm tú nương, thêu mấy tấm khăn, cần phải lấy ra đồ trang sức của con cầm đổi nữa, đổi thành ngân phiếu sao? Một ngàn bảy trăm lượng bạc, Vũ Nhi, con lại nói cho ta biết, dạng tú nương gì quý giá như vậy, cần nhiều tiền thêu như vậy?" Bùi Chư Thành nói xong, lấy ánh mắt tỏ ý, thân binh bên cạnh lập tức tiến lên, lấy ra một cái bao, mở ra, chỉ thấy ánh vàng loá mắt, châu ngọc rực rỡ, đúng là đồ trang sức Bùi Nguyên Vũ hiện tại cầm đổi ở hiệu cầm đồ.

Muốn để cho thái giám kia giúp mình nói chuyện, nhất định phải có lợi ích cũng đủ đánh động hắn, không có khả năng ăn nói suông.

Lấy Bùi Nguyên Vũ được sủng ái ở Bùi phủ, muốn từ trên sổ sách lãnh một hai ngàn ngân lượng cũng không phải là quá khó khăn, nhưng chi bạc từ sổ sách, phòng thu chi khẳng định sẽ bẩm báo Bùi Chư Thành. Nếu Bùi Chư Thành hỏi hướng đi của khoản ngân lượng này, khó tránh khỏi sẽ khiến cho hoài nghi. Bởi vậy, Bùi Nguyên Vũ đã lấy ra đồ trang sức không dùng thường dùng cầm đổi đến ngân lượng, không ngờ lại vẫn bị Bùi Chư Thành phát hiện, hơn nữa tóm gọn, ngay cả đồ trang sức cầm đổi cũng bị ông chuộc trở về, trong lúc nhất thời càng bối rối hoảng loạn, rốt cụôc không biết nên che dấu như thế nào.

Nàng đương nhiên không biết, sau khi Bùi Chư Thành nghe Bùi Nguyên Ca nói xong hành vi của nàng ở trong cung, trong lòng đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ, ngoài lỏng trong chặt, hôm nay Bùi Nguyên Vũ ra ngoài, ông vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm, Bùi Nguyên Vũ bỏ qua hộ vệ xa phu, cầm cố ở hiệu cầm đồ, lại đến nơi đây đủ loại, Bùi Chư Thành đều nhìn rành mạch, thế này mới có thể xuất hiện vào lúc mấu chốt. Lại nghe hộ vệ hỏi thăm ra chi tiết hộ gia đình kia, thì càng cảm thấy chuyện khác thường.

“Phụ... Phụ thân..." Bùi Nguyên Vũ hiển nhiên chuẩn bị không đủ với loại tình huống này, không có gì để nói, ấp úng nói không ra lời.

Bùi Chư Thành thật sự không tiếp tục truy vấn, nói: “Hồi phủ đi!"

Đầu ngõ nhỏ hiển nhiên không phải là chỗ nói chuyện, sau khi trở lại Bùi phủ, Bùi Chư Thành dẫn Bùi Nguyên Vũ đến thư phòng, phái tất cả mọi người đều lui, chỉ còn lại có hai người phụ thân và con gái. Bùi Chư Thành ngồi xuống, chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn Bùi Nguyên Vũ, thản nhiên nói: “Nói đi! Con cầm cố trang sức, cầm cố gần hai ngàn hai ngân phiếu đến trong nhà thái giám Huyên Huy cung làm cái gì? Con muốn nhờ người nhà kia truyền tin tức gì cho thái giám?" Nói xong lời cuối cùng, không khỏi có vài phần đau lòng, “Vũ Nhi, con cuối cùng là muốn làm gì?"

Bùi Nguyên Vũ răng trắng như tuyết cắn môi dưới, gần như không còn huyết sắc, giãy dụa không nói lời nào.

“Có phải bởi vì gần đây thái hậu không tuyên triệu con, cho nên con sốt ruột, muốn thông qua thái giám này nhắc tới con ở trước mặt thái hậu, để cho thái hậu nhớ tới con hay không? Vừa vặn thừa dịp hiện tại hoàng hậu bị phế, thời cơ thái hậu cần gấp xếp vào nhân thủ ở hậu cung, để cho thái hậu dìu dắt con, cho con có thể vào cung làm cung tần?" Thấy nàng không đáp lời, Bùi Chư Thành đơn giản nói ra suy đoán của mình.

Bùi Nguyên Vũ biến sắc, ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ Bùi Chư Thành lại có thể đoán được tâm tư của nàng.

Nhìn đến dáng vẻ của nàng, Bùi Chư Thành chỉ biết mình đoán đúng rồi, sâu kín thở dài, hiển nhiên, Vũ Nhi nói với ông tĩnh tâm hối lỗi trước kia, hoàn toàn tỉnh ngộ tội trước đó đều là giả, chỉ là đang lừa gạt ông mà thôi! Từ lúc Ca nhi nói với ông những lời này thì trong lòng ông còn có hoài nghi, nhưng vẫn cứ ôm một tia hy vọng, hy vọng là mình đã đoán sai, nhưng hiện tại, sự thật ở trước mặt, vừa tức giận vừa đau lòng.

“Vũ Nhi, vì sao con phải làm như vậy?" Bùi Chư Thành nghĩ mãi không ra, “Con mới mười sáu tuổi, tuổi trẻ đẹp đẽ, xứng với thanh niên tài tuấn, cầm sắt hài hòa qua cả đời không tốt sao? Vì sao muốn bồi cả đời vào hoàng cung kia? Năm nay hoàng thượng đã hơn bốn mươi tuổi gần năm mươi tuổi, so với phụ thân còn lớn hơn mười tuổi! Vũ Nhi, con vào cung sẽ có hạnh phúc đáng nói sao? Sao con hồ đồ như vậy chứ?"

Biết tâm tư đã bị Bùi Chư Thành nhìn thấu, không thể chống chế nữa, Bùi Nguyên Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mặt mãnh liệt như lửa: “Vì sao phụ thân chỉ trách cứ con, cũng không nhắc tới tứ muội muội chứ?"

“Việc này lại có quan hệ gì với Ca Nhi?" Bùi Chư Thành nhíu mày.

Đôi mắt Bùi Nguyên Vũ như mũi tên, lóe ra tia sáng khó chịu và oán giận: “Chẳng lẽ phụ thân không biết sao? Tứ muội muội cong ý lấy lòng thái hậu ở trong hoàng cung, lúc này mới làm cho thái hậu cất nhắc nàng, sắp xếp nàng gặp lại hoàng thượng. Tứ muội muội thủ đoạn cao minh, tâm kế lợi hại, còn tuổi nhỏ đã khiến hoàng thượng thần hồn điên đảo, đặc biệt yêu thích, trong cung tần phi lại là mê tít mắt cực kỳ với tứ muội muội. Nếu không có như thế, làm sao Triệu Tiệp Dư lại có thể nhiều lần nhằm vào tứ muội muội? Làm sao hoàng hậu lại có thể đánh chủ ý tới trên đầu tứ muội muội, muốn gán cái chết của Triệu Tiệp Dư tới trên người tứ muội muội? Việc phế hậu, phụ thân nhất định cũng có nghe nói, nếu tứ muội muội vô ý với hoàng cung, làm sao lại có thể bị cuốn vào tranh đấu hậu cung? Tứ muội muội rõ ràng làm được càng khác người so với nữ nhi, vì sao phụ thân lại chỉ dạy bảo nữ nhi, vì sao không gọi tứ muội muội, hỏi một chút vì sao nàng phải làm như vậy?"

Vào sau khi xử lý xong chuyện Chương Vân, Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca cũng từng lục tục nói chuyện trong cung cho ông, Bùi Nguyên Ca cũng bẩm báo nội tình trong đó. Dù sao Bùi Chư Thành cũng là quan to triều đình, biết được sự tình nặng nhẹ, biết dù là Bùi Nguyên Ca bằng mặt không bằng lòng với thái hậu, hay là hoàng đế và thái hậu tranh đấu, cũng không thích hợp tiết lộ ra ngoài, hơn nữa nhìn hiện tại vẻ mặt Vũ Nhi kích động, thậm chí bộ dáng có chút điên cuồng, càng thêm không thể để cho nàng biết nội tình trong đó, chỉ có thể nói: “Ca Nhi đó là không có biện pháp, thái hậu nhìn trúng nàng, đừng nói Ca Nhi, chính là phụ thân cũng không thể làm trái."

“Phải, thái hậu nhìn trúng tứ muội muội, nhưng mà, thái hậu cũng nhìn trúng nữ nhi, tứ muội muội không thể làm trái thái hậu, chẳng lẽ nữ nhi có thể làm trái thái hậu sao?" Bùi Nguyên Vũ miệng lưỡi bén nhọn, lúc này hỏi ngược lại.

“Phải không? Thái hậu nhìn trúng con, con không thể làm trái, cho nên phải cầm ngân phiếu đi hối lộ thái giám Huyên Huy cung?" Bùi Chư Thành lớn tiếng trách hỏi, “Con đây là không thể làm trái, hay là vội vàng muốn vào cung?"

Trong miệng Bùi Nguyên Vũ bị kiềm hãm, nói không ra lời, bỗng nhiên giọng đau xót năn nỉ nói: “Phụ thân, vì sao ngài không thể thành toàn nữ nhi? Nếu có thể vào cung được sủng ái, với phụ thân ngài mà nói cũng có lợi ích mà! Trước ngài võ tướng chuyển văn chức, từ đại tướng trấn biên biến thành thượng thư hình bộ, gặp phải bao nhiêu châm chọc khiêu khích, tình người ấm lạnh? Chẳng lẽ ngài không muốn làm cho những người đó đẹp mặt sao? Nếu nữ nhi có thể được sủng ái, phụ thân ngài muốn thăng quan thêm tước không phải dễ dàng hơn nhiều sao? Nếu ngài thăng quan, thậm chí phong tước vị, còn có ai dám xem thường ngài? Lại nói, tương lai tứ muội muội nhất định phải vào cung, nếu nữ nhi có thể vào cung trước, tương lai cũng có thể trợ giúp lẫn nhau với tứ muội muội, miễn cho tứ muội muội ở trong cung tứ cố vô thân, không phải tốt lắm sao?"

“Không nhọc con lo lắng, ta cũng không dám trông cậy vào dính ánh sáng của con, với loại tâm tính ham thích công danh lợi lộc này của con, nói không chừng đảo mắt lại là Chương Văn Uyển khác, liên đới đều muốn bồi toàn bộ Bùi phủ đi vào!" Bùi Chư Thành quả quyết nói, lắc đầu thở dài, “Vũ Nhi, con tỉnh táo lại đi! Ta sẽ không đồng ý con vào cung, con hết hẳn ý nghĩ này đi!"

Mặc cho Bùi Nguyên Vũ năn nỉ dụ dỗ như thế nào, nhưng Bùi Chư Thành cũng không mảy may có ý nhả ra.

Mắt thấy vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng, Bùi Nguyên Vũ rốt cụôc không nhịn được, hô khàn nói: “Nói đến nói đi, ngươi chính là thiên vị Bùi Nguyên Ca, cho nên để cho nàng vào cung, để cho nàng nhận hết vinh sủng, nhận hết cực kỳ hâm mộ của người đời, lại cố ý chèn ép ta, không cho ta ra mặt! Vì sao? Bùi Nguyên Ca là nữ nhi của ngươi, ta cũng là nữ nhi của ngươi, phụ thân, vì sao ngươi bất công như vậy? Chỉ bởi vì Bùi Nguyên Ca nàng là đích nữ, ta là thứ nữ thiếp thất sinh ra sao?"

Nói tới đây, đột nhiên có chút chột dạ, lập tức lại ngẩng đầu lên, không muốn khiến mình thua khí thế.

“Bất công?" Bùi Chư Thành quả thực không thể tin được lỗ tai mình, bình tĩnh mà xem xét, hiện tại ông quả thực thương Ca Nhi càng nhiều chút, nhưng không quan hệ với đích thứ, đơn giản là Ca nhi là nữ nhi của ông và Cẩm Nhi, nay lại thông minh lanh lợi như vậy, lại bị nhiều oan ức như vậy. Nhưng đây chỉ là ý tưởng trong lòng ông, đối đãi với vài vị nữ nhi, cho tới bây giờ ông đều là đối xử bình đẳng, chưa bao giờ xử tệ các nàng. Nhất là Vũ Nhi, thậm chí ở mười năm trước đây, ông thương nàng còn nhiều còn sâu sắc hơn so với Ca nhi, hiện tại, bởi vì ông không đồng ý nàng vào cung, d!^Nd+n(#Q%*d@n Vũ Nhi lại nói ra lời như vậy?

Nếu ông thật sự cưng Ca Nhi, nếu ông thật sự không cần nữ nhi Bùi Nguyên Vũ này, ông đã sớm biết thời biết thế, lấy Vũ Nhi làm quân cờ thượng vị, cần gì phải khổ tâm cô đơn tới khuyên bảo nàng như vậy? Lời này của Vũ Nhi, thật sự làm cho trái tim ông băng giá quá rồi! Hơn nữa, nhìn của vẻ mặt nàng, hiển nhiên lời này đã sớm tồn tại ở đáy lòng của nàng, chính là lần này bị ép nóng nảy, mới có thể thốt ra! Có lẽ, đây mới là Bùi Nguyên Vũ chân chính, mà cho tới bây giờ phụ thân như ông căn bản vốn chưa từng nhận rõ nàng?

Nhìn vẻ mặt đại nữ nhi dữ tợn trước mắt, Bùi Chư Thành đột nhiên cảm thấy xa lạ trước nay chưa từng có, xa lạ đến mức làm ông sợ hãi!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại