Đích Nữ Vô Song
Chương 134: Triệu Tiệp Dư bị phạt
Hoàng đế đã từng thấy bức họa Minh Cẩm, biết vẻ ngoài nàng tương tự với A Nguyên, vốn cho là vật có tương tự, người có tương đương, chỉ là đúng dịp lớn lên giống nhau, tuy rằng lòng có xúc động, nhưng cũng vẫn không để ý. Nhưng hiện tại nghe thấy Minh Cẩm cũng có một viên châu Lưu ly bảy màu, hoàng đế lại cảm thấy vô cùng chấn động. Dung nhan tương tự, cũng đồng dạng có châu Lưu ly bảy màu, chẳng lẽ nói, đây cũng không phải là trùng hợp....
Trong lòng có ngàn vạn nghi ngờ và suy đoán, nhưng hoàng đế lại chỉ có thể đè xuống tất cả, vẻ mặt có vẻ hơi âm trầm, trầm mặc không nói.
Mà trong mắt mọi người xung quanh, các nàng lại cảm thấy, hoàng thượng là đang tức giận vì việc này, càng ngày càng nín thở tập trung tinh thần, không dám phát ra chút tiếng động.
“Triệu Tiệp Dư, Lý thái y, đây là có chuyện gì?" Trầm ngâm một lát, hoàng đế nặng giọng hỏi, tuy rằng ra vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói thản nhiên này để lộ ra u lạnh và tối tăm, cũng đã đủ để làm người ta sợ, làm cho mọi người hiểu biết rõ ràng, hắn chính là đang trong tức giận.
Triệu Tiệp Dư oan ức nói: “Hoàng thượng minh giám, đây là Bùi Nguyên Ca bố trí cái bẫy cho thiếp thân chui vào!"
“Bẫy?" Thái hậu cười lạnh nói, “Thật ra ai gia lại không hiểu lời này của Triệu Tiệp Dư, là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi yêu cầu châu Lưu ly bảy màu của nàng? Hay là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi cấu kết lời giả dối của thái y giấu diếm mọi người? Hoặc là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi lừa gạt, mưu tính di vật vong mẫu của người khác ở nơi này? Ngươi mưu đồ bất chính, hành vi không ngay thẳng, ngược lại muốn vu toàn bộ trách nhiệm đến trên người nha đầu Nguyên Ca. Triệu Tiệp Dư, tốt xấu gì ngươi cũng là cung tần, làm việc như vậy, thật sự là bôi đen cho hoàng thất! Ai gia đã sớm nghe nói hành vi của ngươi, vốn tưởng mang thai lòng nhõng nhẽo, không ngờ lại là bỉ ổi như vậy!"
Thái hậu dĩ nhiên bất mãn hành vi trước đó của Triệu Tiệp Dư, chẳng qua là không bắt được nhược điểm.
Hiện tại Triệu Tiệp Dư bị Bùi Nguyên Ca thiết kế, lộ ra đuôi hồ ly, thái hậu cũng không khách khí, lúc này chính là răn dạy một trận, cũng không nể tình mặt mũi chút nào.
Đôi mắt Triệu Tiệp Dư ẩn tình, nhìn phía hoàng đế, oan ức đầy mặt, điềm đạm đáng yêu. Những ngày gần đây, mỗi khi nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hoàng thượng thì cho dù nàng nói cái gì, hoàng thượng đều sẽ theo nàng, dù sao hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, hơn nữa nàng còn đang có bầu.... Lần này chắc cũng sẽ không ngoại lệ nhỉ? Vì tăng thêm hiệu quả, một tay Triệu Tiệp Dư vuốt bụng, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cảm thấy bụng có chút đau, sợ là bị hoảng sợ..."
Vào trước kia chiêu này trăm thử trăm linh, đáng tiếc lần này, Triệu Tiệp Dư lại không thấy rõ tình hình.
“Hay! Khá! Khá lắm Triệu Tiệp Dư, ở Huyên Huy cung của ai gia cũng dám làm càn làm vẻ ta đây như thế!" Thấy Triệu Tiệp Dư đến loại hoàn cảnh này, còn muốn lấy có bầu nói chuyện, trong lòng thái hậu buồn bực, Nguyên Ca đã làm tốt trụ cột cho bà, nếu vậy còn không thể đè xuống kiêu ngạo của Triệu Tiệp Dư, sau này thái hậu như bà đây cũng mất hết mặt mũi! “Thôi… Thôi, ai gia cái gì cũng không nói. Triệu Tiệp Dư đang được sủng ái, lại có mang, thân mềm thịt mắc, nếu bởi vì ai gia nói mấy câu xảy ra sai lầm, ai gia cũng không đảm đương nổi. Chỉ cần hoàng thượng ngài một câu, vậy thì ai gia dẫn nha đầu Nguyên Ca đến hành cung thôi, chờ sau khi Triệu Tiệp Dư sinh lại hồi cung, miễn cho lầm lỡ con nối dòng hoàng gia, trở thành tội nhân thiên cổ!"
Trước đó Thái hậu đã từng nói lời này, hiện tại lại nói rõ lần nữa trước mặt hoàng đế, sức nặng hiển nhiên khác biệt.
Hoàng đế lập tức nói: “Mẫu hậu tuyệt đối đừng nói như vậy, ngài là mẫu hậu trẫm, nào có đạo lý vì một Tiệp Dư chuyển khỏi hoàng cung? Mẫu hậu nói như vậy, trẫm thật sự là hoảng sợ xấu hổ không kể. Đều là khuyết điểm của trẫm, dung túng Triệu Tiệp Dư, thế cho nên mạo phạm mẫu hậu và Bùi tứ tiểu thư, kính xin mẫu hậu bớt giận!" Nói xong, giương giọng quát, “Triệu Tiệp Dư, ngươi đã biết sai?"
Nói xong, không ngừng âm thầm nháy mắt về phía Triệu Tiệp Dư, ý bảo nàng nhận sai.
Triệu Tiệp Dư tủi thân cắn môi, không tình nguyện nói: “Thiếp thân biết sai." Trước mặt các tần phi nói ra lời như vậy, thật sự là làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hơn nữa, vừa nhận sai này đã cho thấy nàng rơi xuống thế yếu ở trong tranh đấu với Bùi Nguyên Ca, nàng là một Tiệp Dư có bầu lại còn không bằng một người không có gì như Bùi Nguyên Ca, điều này khiến nàng còn gì là mặt mũi? Chỉ sợ tần phi chung quanh đều cười nhạo nàng ở trong tối đây?
Bùi Nguyên Ca chết tiệt, thái hậu chết tiệt, lại thiết kế nàng, nhục nhã nàng như vậy!
“Thân là cung tần lại không tuân thủ lễ nghi trong cung, mạo phạm thái hậu, vốn phải là phạt nặng, có điều nể tình ngươi có mang, xử trí theo nhẹ, về Hàn Lộ cung bế môn tư quá (đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm), cố gắng hối lỗi tự kiểm điểm hành động hôm nay của ngươi đi thôi!" Giọng hoàng đế ủ dột nói, trong lời nói tràn ngập ý trách cứ.
Không nói đến trừng phạt nặng nhẹ, trách cứ trước mặt mọi người như vậy, bản thân lại hung hăng quét mặt mũi Triệu Tiệp Dư, tuy rằng hoàng đế luôn miệng đây là vì danh nghĩa mạo phạm thái hậu nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây biết rõ, đây vốn là bởi vì Bùi Nguyên Ca. Nhìn Triệu Tiệp Dư luôn luôn hung hăng kiêu ngạo, xấu xa ỷ vào có long duệ cậy thế làm bậy ăn quả đắng, các vị tần phi đều mở cờ trong bụng, âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng đồng thời, cũng nổi lên lòng cảnh giác sâu sắc với Bùi Nguyên Ca.
Vị Bùi tứ tiểu thư này, từ vào cung đến bây giờ, hầu như chưa từng bị thiệt thòi, ngay cả hoàng hậu và Triệu Tiệp Dư đều liên tiếp đụng vào đinh ở nơi nàng, tâm tư sâu sắc, vinh sủng hưng thịnh có thể thấy được chút ít. Đây còn chưa vào cung đã như thế, nếu thật sự vào cung.... Nghĩ tới những thứ đó, trong khi đang vui sướng, đám phi tần này cũng không khỏi bắt đầu lo lắng sâu sắc. Có điều cũng may tính tình vị Bùi tứ tiểu thư này coi như bình tĩnh dịu dàng, lại dường như không có tiền lệ chủ động tính kế người.
Không cần ngẩng đầu, Triệu Tiệp Dư cũng có thể đoán được tâm tình mọi người lúc này, cùng với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bên tai thậm chí mơ hồ vang lên ý cười đùa cợt khinh miệt của mọi người, dường như muốn nói “Quả nhiên, ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, Triệu Tiệp Dư chẳng là cái thá gì", trong lòng oán giận giống như ngọn lửa thiêu đốt, căm giận kéo châu lưu ly trên cổ tay xuống, hung hăng ném xuống đất, khóc nức nở che mặt rời đi.
“Bộp —— “
Châu lưu ly tinh xảo trong suốt đụng trên mặt đất, rơi tan nát.
Triệu Tiệp Dư vô lễ như vậy, vẻ mặt thái hậu tự nhiên khó coi nhưng không có mở miệng.
Càng là như thế, hoàng đế càng không thể không nói, nhíu mày nói: “Triệu Tiệp Dư này càng ngày càng điêu ngoa vô lễ, lại làm càn ở trước mặt mẫu hậu như vậy, thật sự phải trừng trị thật tốt, miễn cho đường đường hậu cung, ngay cả một chút quy củ cũng không có! Kính xin mẫu hậu hạ chỉ, dù trừng phạt như thế nào, trẫm nhất định vâng theo." Đây là giao quyền lực xử trí Triệu Tiệp Dư cho thái hậu, vô hình trung là một loại yếu thế và lấy lòng.
Thái hậu ở hoàng cung mấy năm, biết rõ đạo lý chuyển biến tốt hãy thu, ngôn hành (lời nói hành động) hoàng đế như vậy, vì Bùi Nguyên Ca xử trí Triệu Tiệp Dư có bầu, đã cho bà mặt mũi rất lớn, lại nói lời như vậy trước mặt mọi người, hiển nhiên là cho thái hậu bà đây thể diện, vì thế cũng không hùng hổ doạ người nữa, hoà hoãn giọng điệu, nói: “Thôi, xem ở trên phần nàng có mang hoàng tự, lần này trước hết nhớ kỹ, chờ sau khi nàng sinh rồi nói sau! Nhưng thật ra đáng tiếc viên châu lưu ly kia!"
Hoàng đế nghe thấy huyền ca biết nhã ý, dịu dàng nói: “Hôm nay Bùi tứ tiểu thư bị oan ức, lại bị hủy một viên châu lưu ly, như vậy đi, quốc khố cũng có rất nhiều châu lưu ly quý báu và châu báu quý hiếm, chờ một lát trẫm lệnh Trương Đức Hải dẫn Bùi tứ tiểu thư đến. Dù Bùi tứ tiểu thư coi trọng loại nào, trẫm đều ban thưởng cho Bùi tứ tiểu thư, xem như bồi thường, ý mẫu hậu như thế nào?"
Bùi Nguyên Ca vội vàng nói: “Hoàng thượng, đó chỉ là viên châu lưu ly tầm thường, sao có thể so sánh với bảo vật trong quốc khố, tiểu nữ vạn không dám nhận ban thưởng như thế!"
“Đứa nhỏ này, hoàng thượng nói muốn thưởng con, đó là phúc phận của con, con chỉ để ý tạ ơn là được!" Thái hậu ý cười đầy mặt, vừa lòng gật đầu, ở dưới cái nhìn của bà, hiện tại Bùi Nguyên Ca đã bị in lên dấu ấn Huyên Huy cung, hoàng đế ban thưởng trịnh trọng cho nàng như vậy, chính là cho Huyên Huy cung thể diện, là cho thái hậu bà đây thể diện, đồ trân quý hay không vẫn còn ở tiếp theo, quan trọng hơn là trong đó biểu hiện ra kính ý của hoàng đế đối với thái hậu bà đây.
“Bùi tứ tiểu thư trinh tĩnh nhàn nhã, đạm bạc như nước, tâm tình như vậy thật sự khó được, cũng khó trách mẫu hậu lại yêu thích nàng như thế! Nếu Triệu Tiệp Dư có nhàn tĩnh biết lễ như nàng, cũng sẽ không mắc sai lầm hôm nay, đây đúng là chỗ Bùi tứ tiểu thư làm người ta yêu thích, trẫm đúng là vô cùng thưởng thức. Chẳng qua, nếu trẫm nói muốn bồi thường ngươi, quân vô hí ngôn, chờ lát nữa ngươi theo Trương Đức Hải đến quốc khố chọn lựa là phải!" Tiếng Hoàng đế khẽ lên cao, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, chỉ là đôi mắt u ám thâm thúy như trước, khiến người ta nhìn không ra.
Hai người đều nói như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng chỉ có thể cúi người tạ ơn: “Tiểu nữ đa tạ hoàng thượng ban thưởng!"
Thấy Triệu Tiệp Dư ăn quả đắng, hoàng hậu đương nhiên vui sướng, nhưng Bùi Nguyên Ca lại có thể được hoàng đế ban thưởng, được phép đến quốc khố tuỳ ý chọn lựa vật thưởng thức quý giá. Nhất là hoàng thượng nói mấy câu nói cuối cùng đó, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với Bùi Nguyên Ca, ngay cả Triệu Tiệp Dư cũng không cách nào đánh đồng với nàng ta, loại quang vinh đặc biệt này, d!^Nd+n(#Q%*d@n ngay cả hoàng hậu là nàng cũng chưa từng có được! Thái hậu thật sự có thể nói là hao hết tâm huyết, mưu đồ nhất định không nhỏ với Bùi Nguyên Ca này. Nghĩ, lòng nghi ngờ của hoàng hậu càng sâu, càng tin tưởng thái hậu có lòng muốn Bùi Nguyên Ca thay thế nàng trở thành hoàng hậu, nếu không làm sao trước đó không thấy tốn sức với hoàng hậu là nàng như vậy?
Hơn nữa, hôm nay hành vi Bùi Nguyên Ca tính kế Triệu Tiệp Dư, dường như cũng nghiệm chứng theo như lời ngày đó Bùi Nguyên Ca nói với nàng.
Lúc trước nàng bị Triệu Tiệp Dư tính kế, mạnh mẽ cướp đi tuyết quả cao, sau đó lại liên tiếp chịu nhục ở chỗ Triệu Tiệp Dư, mà nay, Triệu Tiệp Dư lại chịu nhục ở chỗ Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên là nàng không bằng Bùi Nguyên Ca. Hơn nữa, nàng còn có địa vị hoàng hậu, có Diệp gia chống đỡ, mà Bùi Nguyên Ca lại cái gì cũng không có, càng nói rõ mưu tính chênh lệch cách xa giữa hai người.... Loại nhận thức này, khiến trong lòng hoàng hậu càng đau càng giận, cũng càng sợ hãi.
Bùi Nguyên Ca, không thể không trừ!
Hơn nữa, nàng nhất định sẽ khiến Bùi Nguyên Ca bị chết rất thảm rất khó coi!
Hoàng đế bận rộn quốc sự, không có ở lại Huyên Huy cung bao lâu lại vội vàng rời đi, ngay sau đó, hoàng hậu và Liễu quý phi với các vị tần phi cũng lần lượt cáo từ rời đi, thái hậu lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca nói chuyện, chưa nói được một lát Trương Đức Hải đã đi vào Huyên Huy cung, nói là phụng lệnh hoàng đế dẫn Bùi tứ tiểu thư đến quốc khố chọn lựa trân bảo. Nhìn theo bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời đi, thái hậu trầm mặc rất lâu, khóe miệng bỗng nhiên cong lên một chút ý cười, chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca này, khá lắm!"
Trương ma ma đương nhiên hiểu được ý của bà, biết là hôm nay Bùi Nguyên Ca mưu tính giành được khen thưởng của thái hậu, cười xu nịnh nói: “Người thái hậu nương nương nhìn trúng đương nhiên là tốt!"
Thái hậu lại chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Đầu này, Bùi Nguyên Ca theo Trương Đức Hải đi về phía quốc khố, vào một toà đình viện uy nghiêm trang trọng, không có cái loại sáng ngời tươi đẹp hiện ra của sắc thái hoa lệ trang trí cung điện khác, có vẻ vô cùng trầm ổn rộng lớn. Trong viện ba bước một chỗ gác, năm bước một đồn, thủ vệ cực kì nghiêm ngặt, Bùi Nguyên Ca biết đây nhất định chính là chỗ quốc khố, không dám khinh thường, mắt nhìn thẳng theo Trương Đức Hải đi về phía trước.
Đi vào trước một cánh cửa lớn sơn đen, Trương Đức Hải khom người nói: “Bên trong chính là quốc khố, mời Bùi tứ tiểu thư vào đi!"
Thấy Trương Đức Hải đứng ở bên cạnh, cũng không có ý theo nàng đi vào, trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm cân nhắc, lại nhìn cửa lớn sơn đen khép hờ, cũng không có khóa lại, lòng hiểu ra, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, phía trước cách đó không xa, một bóng dáng màu vàng sáng chắp tay đứng, tuy rằng chỉ là một cái bóng lưng nhưng cũng đã để lộ ra vô số uy nghiêm và áp lực, làm người ta không tự giác thấy tinh thần căng thẳng cứng lại.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài, quỳ gối xuống đất: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, tham kiến hoàng thượng!"
Tuy nói là hoàng đế hạ chỉ, lệnh nàng vào quốc khố chọn lựa trân bảo, nhưng quốc khố trọng địa, há có thể không ai đi cùng, giám sát hành vi của nàng? Còn nữa, quốc khố trọng địa đặt rất nhiều trân bảo, thủ vệ lại là nghiêm ngặt như thế, cửa khố tất nhiên là khoá chặt, chờ sau khi nàng đến, lại có chưởng quản cửa khố là người có chìa khóa mở ra cửa khố, tuyệt đối không có đạo lý sớm mở ra cửa khố chờ nàng đến. Vậy giải thích duy nhất chính là trong quốc khố có người đang chờ nàng.
Trừ hoàng đế, còn có thể là ai?
Vừa mới rời Huyên Huy cung không bao lâu, chờ nàng ngay tại quốc khố, chỉ sợ cái gọi là ban thưởng bồi thường là giả, tìm cơ hội điều nàng rời đi Huyên Huy cung hỏi chuyện mới là thật. Hoàng đế vội vàng muốn gặp nàng hỏi chuyện như vậy, không biết là tại sao? Bùi Nguyên Ca âm thầm phỏng đoán, trán nhíu lại, không dám có chút lơi lỏng.
Nghe được tiếng của nàng, hoàng đế xoay người, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!"
Bùi Nguyên Ca đứng dậy, khoanh tay đứng ở bên cạnh, chờ đợi câu hỏi của hoàng đế.
Hoàng đế lại không vội vàng hỏi chút gì, ngược lại đánh giá Bùi Nguyên Ca từ trên xuống dưới, đôi mắt u ám, rất lâu mới chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca, bản lãnh không nhỏ, Triệu Tiệp Dư ngang ngược ở trong cung lâu như vậy, ai cũng không có biện pháp với nàng ta, mà lại đụng cái đinh ngay tại chỗ ngươi. Thay mận đổi đào, lừa dối, lấy châu Lưu ly bảy màu giả bố trí cái bẫy cho Triệu Tiệp Dư chui vào, quả nhiên mưu tính tốt!"
Mấy câu nói khó có thể nhận biết là vui hay giận, là khen hay chê.
Chẳng lẽ là vì chuyện Triệu Tiệp Dư giận chó đánh mèo vào nàng? Trong lòng Bùi Nguyên Ca trầm xuống, Triệu Tiệp Dư có thể ngang ngược như thế ở trong cung, kiêu căng bẩm sinh, sau khi có bầu ngôn hành làm càn là một mặt, về mặt khác hiển nhiên cũng có hoàng đế dung túng. Có thể được sủng ái, dieenddafnleequysddoon có bầu, có thể để hoàng đế dung túng như thế, chỉ sợ vị Triệu Tiệp Dư này vẫn có vài phần thánh tâm. Hôm nay, nàng cố ý tính kế vạch trần Triệu Tiệp Dư, làm cho Triệu Tiệp Dư tổn hại mất mặt trước mặt mọi người, khó nói trong lòng hoàng đế có thể không thích tức giận hay không, dù sao đó là sủng phi của hắn!
“Hồi bẩm hoàng thượng, việc này chính là hoàng hậu xoi mói, tiểu nữ cảm thấy đây cũng không phải là tác phong trước kia của hoàng hậu nương nương, động tác này chắc chắn có thâm ý, chỉ sợ là...." Bùi Nguyên Ca dừng một chút, không có tiếp tục nói tiếp, nhưng tin tưởng hoàng đế có thể hiểu được ý của nàng, “Hoàng hậu nương nương đã có lòng muốn châm ngòi ly gián ở giữa Triệu Tiệp Dư và tiểu nữ, làm hai người chúng ta nổi lên xung đột. Nếu tiểu nữ làm trái tâm ý hoàng hậu nương nương, vậy thì tiết mục kế tiếp của hoàng hậu nương nương có thể không có cách nào diễn nữa."
Ý của nàng rất rõ ràng.
Dựa theo ý tưởng của nàng, hoàng hậu vì trừ bỏ nàng, nhất định sẽ làm ra chuyện tội ác nghiêm trọng, khó có thể tha thứ, lại vu oan hãm hại đến trên đầu nàng. Hiện tại hoàng hậu châm ngòi ly gián ở giữa nàng và Triệu Tiệp Dư, hiển nhiên là đánh chủ ý tới trên đầu Triệu Tiệp Dư, làm cho hai người các nàng nổi lên xung đột chính là bước đầu tiên, chỉ có khiến tất cả mọi người cảm thấy dưới tình huống nàng và Triệu Tiệp Dư không đội trời chung, hoàng hậu mới có thể xuống tay với Triệu Tiệp Dư, tiến tới vu oan tội danh đến trên đầu nàng. Mà Bùi Nguyên Ca lại muốn tương kế tựu kế, chính là muốn hoàng hậu làm ra tội ác khó có thể bù đắp, lại vạch trần nàng ta, để hoàng đế có đầy đủ lý do có thể định tội danh cho hoàng hậu, tiến tới đả kích Diệp thị và Vũ Hoằng Triết.
Nếu nàng tránh chuyện này, không bắt đầu xung đột với Triệu Tiệp Dư, bước đầu tiên kế hoạch của hoàng hậu sẽ chết non, rất có thể sẽ không tiếp tục tính kế tiếp nữa.
Tuy nói là cũng có thể liên thủ với hoàng đế, cùng thiết kế hãm hại hoàng hậu, nhưng dù sao hoàng hậu cũng là hoàng hậu, có hoàng tử Vũ Hoằng Triết này, có Diệp gia nâng đỡ, còn có thái hậu lắc lư không ngừng, nếu là bỗng dưng vu hãm, rất khó làm được mười phân vẹn mười, chỉ cần hơi có khe hở cũng có thể bị hoàng hậu thoát khỏi, thậm chí bại lộ nàng và hoàng đế. Cho nên, biện pháp tốt nhất vẫn muốn để cho hoàng hậu ra tay, thật sự làm ra chút chuyện, mới càng bảo đảm.
Cho nên, nàng phải nổi lên xung đột với Triệu Tiệp Dư, hơn nữa, xung đột không thể nhỏ.
Hoàng đế đương nhiên cũng hiểu được điểm ấy, nghe lời của nàng, đã biết trong lòng Bùi Nguyên Ca suy nghĩ cái gì. Bùi Nguyên Ca này, thông minh tất nhiên thông minh, lại luôn đầy cõi lòng cảnh giác với hoàng đế là hắn, mọi việc luôn suy nghĩ từ góc độ hắn sẽ gây bất lợi với nàng, quả thực làm hắn có chút không thoải mái. Tuy rằng biết rõ mình là đế vương âm trầm khó dò, Bùi Nguyên Ca là người thông minh, từ trước đến nay người thông minh đa nghi, khó tránh khỏi sẽ có cảnh giác với hắn, nhưng bị nàng đối đãi cảnh giới như vậy, hoàng đế vẫn cảm thấy trong lòng có chút không vui nhưng rất nhanh buồn phiền liền bình thường trở lại....
Tuy nói là bởi vì dung mạo thần thái Bùi Nguyên Ca tương tự với A Nguyên, hắn có vài phần kính trọng với nàng, thêm chút tình cảm đặc biệt.
Nhưng nói đến cùng, hắn là đế vương mà nàng cũng không phải A Nguyên.
Hắn đối với nàng, vốn lòng lợi dụng và mưu tính là nhiều, giống như hiện tại, hắn lợi dụng địa vị mẫn cảm của nàng ở hoàng cung, ly gián quan hệ giữa thái hậu và hoàng hậu. Đây không thể nghi ngờ là đặt bản thân Bùi Nguyên Ca trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn thỉnh thoảng sẽ lo lắng cho nàng, có điều không chút do dự, cũng chưa từng phát sinh muốn ngăn cản ý tưởng của nàng. Thậm chí, ở thời cơ thích hợp, hắn sẽ không chút do dự dùng Triệu Lâm ám chỉ Bùi Nguyên Ca vào cung, dẫn bùng lên mâu thuẫn giữa nàng và hoàng hậu.
Cuối cùng hắn vẫn là đế vương bạc tình lãnh khốc, khắp nơi lấy lợi ích của mình làm đầu, an nguy Bùi Nguyên Ca kém hơn.
Hoàng đế khẽ lắc lắc đầu, bình phục lại tâm tình, lạnh nhạt nói: “Không cần giải thích, trẫm biết." Dừng một chút, nói, “Mấy ngày nay, ngươi không ở trong cung, hoàng hậu và thái hậu đối lập càng ngày càng sắc bén, đã sắp tới đỉnh cao. Ngươi vào cung vào lúc này, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ sợ hoàng hậu không thể nhẫn nại nữa, rất nhanh sẽ ra tay. Tuy rằng nói việc này ở trong dự liệu của ngươi, có điều đây vốn là chuyện lấy hạt dẻ trong lò lửa, nguy hiểm rất cao, cuối cùng hoàng hậu mưu tính như thế nào, trẫm cũng không có được tin tức, đến lúc đó chỉ có thể xem phản ứng và nhạy bén của ngươi, sơ ý một chút, không thể lật đổ hoàng hậu, nói không chừng còn có thể thua tiền bản thân ngươi. Ngươi... Chính mình cẩn thận!"
“Dạ, tiểu nữ nhất định sẽ ghi nhớ lời hoàng thượng." Bùi Nguyên Ca lên tiếng nói.
Hoàng đế chuyển mắt, nhàn nhạt nhìn dung nhan trầm tĩnh của nàng, rất lâu, mới chậm rãi nói: “Vừa rồi nghe thái hậu nói, ngươi có châu Lưu ly bảy màu, có thể lấy ra cho trẫm xem không? Đừng nói ngươi vào cung không có đeo châu Lưu ly bảy màu, trẫm biết, trên người ngươi có mang châu Lưu ly bảy màu. Có lẽ ngươi không biết, người đeo châu Lưu ly bảy màu, trên người tự nhiên sẽ có một luồng khí yên tĩnh, ngươi giấu giếm được Triệu Tiệp Dư, nhưng không thể gạt được trẫm!"
Tính tình Bùi Nguyên Ca vốn khăng khăng lạnh lùng yên tĩnh, cho nên không dễ phát hiện, nhưng hoàng đế cũng mới gặp mặt sẽ biết.
Nghe hoàng đế nói, dường như vô cùng quen thuộc với Châu Lưu ly bảy màu, trong lòng Bùi Nguyên Ca cân nhắc. Có điều, tuy rằng hoàng đế chỉ dùng giọng điệu nghi vấn để nói, nhưng câu nói kế tiếp lại rõ ràng biểu hiện ra một mặt cường thế, hiển nhiên không cho từ chối, Bùi Nguyên Ca có chút nghiêng người, che lại thân hình, lúc này mới cởi xuống châu Lưu ly bảy màu trên cánh tay, hai tay đưa tới: “Hoàng thượng mời xem qua."
Hoàng đế tiếp nhận châu Lưu ly bảy màu, đưa đến trước mắt.
Trong vật thể châu trong suốt trong sáng, vầng sáng bảy màu xoay chuyển không ngừng, giống như vật còn sống, một khắc cũng không ngừng biến ảo, duỗi như du long, bay vọt như cầu vồng, hạt châu này càng tăng thêm ánh sáng ngọc óng ánh, trên đời hiếm thấy. Lưu ly trong suốt xuyên thấu, chứa bảy màu xoay, quả nhiên là châu Lưu ly bảy màu!
Nhìn chăm chú châu Lưu ly bảy màu, đôi mắt hoàng đế đột nhiên trở nên mê ly.
Hắn đã rất lâu cũng không thấy châu Lưu ly bảy màu...
Trong lòng có ngàn vạn nghi ngờ và suy đoán, nhưng hoàng đế lại chỉ có thể đè xuống tất cả, vẻ mặt có vẻ hơi âm trầm, trầm mặc không nói.
Mà trong mắt mọi người xung quanh, các nàng lại cảm thấy, hoàng thượng là đang tức giận vì việc này, càng ngày càng nín thở tập trung tinh thần, không dám phát ra chút tiếng động.
“Triệu Tiệp Dư, Lý thái y, đây là có chuyện gì?" Trầm ngâm một lát, hoàng đế nặng giọng hỏi, tuy rằng ra vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói thản nhiên này để lộ ra u lạnh và tối tăm, cũng đã đủ để làm người ta sợ, làm cho mọi người hiểu biết rõ ràng, hắn chính là đang trong tức giận.
Triệu Tiệp Dư oan ức nói: “Hoàng thượng minh giám, đây là Bùi Nguyên Ca bố trí cái bẫy cho thiếp thân chui vào!"
“Bẫy?" Thái hậu cười lạnh nói, “Thật ra ai gia lại không hiểu lời này của Triệu Tiệp Dư, là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi yêu cầu châu Lưu ly bảy màu của nàng? Hay là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi cấu kết lời giả dối của thái y giấu diếm mọi người? Hoặc là nha đầu Nguyên Ca bức ngươi lừa gạt, mưu tính di vật vong mẫu của người khác ở nơi này? Ngươi mưu đồ bất chính, hành vi không ngay thẳng, ngược lại muốn vu toàn bộ trách nhiệm đến trên người nha đầu Nguyên Ca. Triệu Tiệp Dư, tốt xấu gì ngươi cũng là cung tần, làm việc như vậy, thật sự là bôi đen cho hoàng thất! Ai gia đã sớm nghe nói hành vi của ngươi, vốn tưởng mang thai lòng nhõng nhẽo, không ngờ lại là bỉ ổi như vậy!"
Thái hậu dĩ nhiên bất mãn hành vi trước đó của Triệu Tiệp Dư, chẳng qua là không bắt được nhược điểm.
Hiện tại Triệu Tiệp Dư bị Bùi Nguyên Ca thiết kế, lộ ra đuôi hồ ly, thái hậu cũng không khách khí, lúc này chính là răn dạy một trận, cũng không nể tình mặt mũi chút nào.
Đôi mắt Triệu Tiệp Dư ẩn tình, nhìn phía hoàng đế, oan ức đầy mặt, điềm đạm đáng yêu. Những ngày gần đây, mỗi khi nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hoàng thượng thì cho dù nàng nói cái gì, hoàng thượng đều sẽ theo nàng, dù sao hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, hơn nữa nàng còn đang có bầu.... Lần này chắc cũng sẽ không ngoại lệ nhỉ? Vì tăng thêm hiệu quả, một tay Triệu Tiệp Dư vuốt bụng, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cảm thấy bụng có chút đau, sợ là bị hoảng sợ..."
Vào trước kia chiêu này trăm thử trăm linh, đáng tiếc lần này, Triệu Tiệp Dư lại không thấy rõ tình hình.
“Hay! Khá! Khá lắm Triệu Tiệp Dư, ở Huyên Huy cung của ai gia cũng dám làm càn làm vẻ ta đây như thế!" Thấy Triệu Tiệp Dư đến loại hoàn cảnh này, còn muốn lấy có bầu nói chuyện, trong lòng thái hậu buồn bực, Nguyên Ca đã làm tốt trụ cột cho bà, nếu vậy còn không thể đè xuống kiêu ngạo của Triệu Tiệp Dư, sau này thái hậu như bà đây cũng mất hết mặt mũi! “Thôi… Thôi, ai gia cái gì cũng không nói. Triệu Tiệp Dư đang được sủng ái, lại có mang, thân mềm thịt mắc, nếu bởi vì ai gia nói mấy câu xảy ra sai lầm, ai gia cũng không đảm đương nổi. Chỉ cần hoàng thượng ngài một câu, vậy thì ai gia dẫn nha đầu Nguyên Ca đến hành cung thôi, chờ sau khi Triệu Tiệp Dư sinh lại hồi cung, miễn cho lầm lỡ con nối dòng hoàng gia, trở thành tội nhân thiên cổ!"
Trước đó Thái hậu đã từng nói lời này, hiện tại lại nói rõ lần nữa trước mặt hoàng đế, sức nặng hiển nhiên khác biệt.
Hoàng đế lập tức nói: “Mẫu hậu tuyệt đối đừng nói như vậy, ngài là mẫu hậu trẫm, nào có đạo lý vì một Tiệp Dư chuyển khỏi hoàng cung? Mẫu hậu nói như vậy, trẫm thật sự là hoảng sợ xấu hổ không kể. Đều là khuyết điểm của trẫm, dung túng Triệu Tiệp Dư, thế cho nên mạo phạm mẫu hậu và Bùi tứ tiểu thư, kính xin mẫu hậu bớt giận!" Nói xong, giương giọng quát, “Triệu Tiệp Dư, ngươi đã biết sai?"
Nói xong, không ngừng âm thầm nháy mắt về phía Triệu Tiệp Dư, ý bảo nàng nhận sai.
Triệu Tiệp Dư tủi thân cắn môi, không tình nguyện nói: “Thiếp thân biết sai." Trước mặt các tần phi nói ra lời như vậy, thật sự là làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hơn nữa, vừa nhận sai này đã cho thấy nàng rơi xuống thế yếu ở trong tranh đấu với Bùi Nguyên Ca, nàng là một Tiệp Dư có bầu lại còn không bằng một người không có gì như Bùi Nguyên Ca, điều này khiến nàng còn gì là mặt mũi? Chỉ sợ tần phi chung quanh đều cười nhạo nàng ở trong tối đây?
Bùi Nguyên Ca chết tiệt, thái hậu chết tiệt, lại thiết kế nàng, nhục nhã nàng như vậy!
“Thân là cung tần lại không tuân thủ lễ nghi trong cung, mạo phạm thái hậu, vốn phải là phạt nặng, có điều nể tình ngươi có mang, xử trí theo nhẹ, về Hàn Lộ cung bế môn tư quá (đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm), cố gắng hối lỗi tự kiểm điểm hành động hôm nay của ngươi đi thôi!" Giọng hoàng đế ủ dột nói, trong lời nói tràn ngập ý trách cứ.
Không nói đến trừng phạt nặng nhẹ, trách cứ trước mặt mọi người như vậy, bản thân lại hung hăng quét mặt mũi Triệu Tiệp Dư, tuy rằng hoàng đế luôn miệng đây là vì danh nghĩa mạo phạm thái hậu nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây biết rõ, đây vốn là bởi vì Bùi Nguyên Ca. Nhìn Triệu Tiệp Dư luôn luôn hung hăng kiêu ngạo, xấu xa ỷ vào có long duệ cậy thế làm bậy ăn quả đắng, các vị tần phi đều mở cờ trong bụng, âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng đồng thời, cũng nổi lên lòng cảnh giác sâu sắc với Bùi Nguyên Ca.
Vị Bùi tứ tiểu thư này, từ vào cung đến bây giờ, hầu như chưa từng bị thiệt thòi, ngay cả hoàng hậu và Triệu Tiệp Dư đều liên tiếp đụng vào đinh ở nơi nàng, tâm tư sâu sắc, vinh sủng hưng thịnh có thể thấy được chút ít. Đây còn chưa vào cung đã như thế, nếu thật sự vào cung.... Nghĩ tới những thứ đó, trong khi đang vui sướng, đám phi tần này cũng không khỏi bắt đầu lo lắng sâu sắc. Có điều cũng may tính tình vị Bùi tứ tiểu thư này coi như bình tĩnh dịu dàng, lại dường như không có tiền lệ chủ động tính kế người.
Không cần ngẩng đầu, Triệu Tiệp Dư cũng có thể đoán được tâm tình mọi người lúc này, cùng với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bên tai thậm chí mơ hồ vang lên ý cười đùa cợt khinh miệt của mọi người, dường như muốn nói “Quả nhiên, ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, Triệu Tiệp Dư chẳng là cái thá gì", trong lòng oán giận giống như ngọn lửa thiêu đốt, căm giận kéo châu lưu ly trên cổ tay xuống, hung hăng ném xuống đất, khóc nức nở che mặt rời đi.
“Bộp —— “
Châu lưu ly tinh xảo trong suốt đụng trên mặt đất, rơi tan nát.
Triệu Tiệp Dư vô lễ như vậy, vẻ mặt thái hậu tự nhiên khó coi nhưng không có mở miệng.
Càng là như thế, hoàng đế càng không thể không nói, nhíu mày nói: “Triệu Tiệp Dư này càng ngày càng điêu ngoa vô lễ, lại làm càn ở trước mặt mẫu hậu như vậy, thật sự phải trừng trị thật tốt, miễn cho đường đường hậu cung, ngay cả một chút quy củ cũng không có! Kính xin mẫu hậu hạ chỉ, dù trừng phạt như thế nào, trẫm nhất định vâng theo." Đây là giao quyền lực xử trí Triệu Tiệp Dư cho thái hậu, vô hình trung là một loại yếu thế và lấy lòng.
Thái hậu ở hoàng cung mấy năm, biết rõ đạo lý chuyển biến tốt hãy thu, ngôn hành (lời nói hành động) hoàng đế như vậy, vì Bùi Nguyên Ca xử trí Triệu Tiệp Dư có bầu, đã cho bà mặt mũi rất lớn, lại nói lời như vậy trước mặt mọi người, hiển nhiên là cho thái hậu bà đây thể diện, vì thế cũng không hùng hổ doạ người nữa, hoà hoãn giọng điệu, nói: “Thôi, xem ở trên phần nàng có mang hoàng tự, lần này trước hết nhớ kỹ, chờ sau khi nàng sinh rồi nói sau! Nhưng thật ra đáng tiếc viên châu lưu ly kia!"
Hoàng đế nghe thấy huyền ca biết nhã ý, dịu dàng nói: “Hôm nay Bùi tứ tiểu thư bị oan ức, lại bị hủy một viên châu lưu ly, như vậy đi, quốc khố cũng có rất nhiều châu lưu ly quý báu và châu báu quý hiếm, chờ một lát trẫm lệnh Trương Đức Hải dẫn Bùi tứ tiểu thư đến. Dù Bùi tứ tiểu thư coi trọng loại nào, trẫm đều ban thưởng cho Bùi tứ tiểu thư, xem như bồi thường, ý mẫu hậu như thế nào?"
Bùi Nguyên Ca vội vàng nói: “Hoàng thượng, đó chỉ là viên châu lưu ly tầm thường, sao có thể so sánh với bảo vật trong quốc khố, tiểu nữ vạn không dám nhận ban thưởng như thế!"
“Đứa nhỏ này, hoàng thượng nói muốn thưởng con, đó là phúc phận của con, con chỉ để ý tạ ơn là được!" Thái hậu ý cười đầy mặt, vừa lòng gật đầu, ở dưới cái nhìn của bà, hiện tại Bùi Nguyên Ca đã bị in lên dấu ấn Huyên Huy cung, hoàng đế ban thưởng trịnh trọng cho nàng như vậy, chính là cho Huyên Huy cung thể diện, là cho thái hậu bà đây thể diện, đồ trân quý hay không vẫn còn ở tiếp theo, quan trọng hơn là trong đó biểu hiện ra kính ý của hoàng đế đối với thái hậu bà đây.
“Bùi tứ tiểu thư trinh tĩnh nhàn nhã, đạm bạc như nước, tâm tình như vậy thật sự khó được, cũng khó trách mẫu hậu lại yêu thích nàng như thế! Nếu Triệu Tiệp Dư có nhàn tĩnh biết lễ như nàng, cũng sẽ không mắc sai lầm hôm nay, đây đúng là chỗ Bùi tứ tiểu thư làm người ta yêu thích, trẫm đúng là vô cùng thưởng thức. Chẳng qua, nếu trẫm nói muốn bồi thường ngươi, quân vô hí ngôn, chờ lát nữa ngươi theo Trương Đức Hải đến quốc khố chọn lựa là phải!" Tiếng Hoàng đế khẽ lên cao, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, chỉ là đôi mắt u ám thâm thúy như trước, khiến người ta nhìn không ra.
Hai người đều nói như vậy, Bùi Nguyên Ca cũng chỉ có thể cúi người tạ ơn: “Tiểu nữ đa tạ hoàng thượng ban thưởng!"
Thấy Triệu Tiệp Dư ăn quả đắng, hoàng hậu đương nhiên vui sướng, nhưng Bùi Nguyên Ca lại có thể được hoàng đế ban thưởng, được phép đến quốc khố tuỳ ý chọn lựa vật thưởng thức quý giá. Nhất là hoàng thượng nói mấy câu nói cuối cùng đó, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với Bùi Nguyên Ca, ngay cả Triệu Tiệp Dư cũng không cách nào đánh đồng với nàng ta, loại quang vinh đặc biệt này, d!^Nd+n(#Q%*d@n ngay cả hoàng hậu là nàng cũng chưa từng có được! Thái hậu thật sự có thể nói là hao hết tâm huyết, mưu đồ nhất định không nhỏ với Bùi Nguyên Ca này. Nghĩ, lòng nghi ngờ của hoàng hậu càng sâu, càng tin tưởng thái hậu có lòng muốn Bùi Nguyên Ca thay thế nàng trở thành hoàng hậu, nếu không làm sao trước đó không thấy tốn sức với hoàng hậu là nàng như vậy?
Hơn nữa, hôm nay hành vi Bùi Nguyên Ca tính kế Triệu Tiệp Dư, dường như cũng nghiệm chứng theo như lời ngày đó Bùi Nguyên Ca nói với nàng.
Lúc trước nàng bị Triệu Tiệp Dư tính kế, mạnh mẽ cướp đi tuyết quả cao, sau đó lại liên tiếp chịu nhục ở chỗ Triệu Tiệp Dư, mà nay, Triệu Tiệp Dư lại chịu nhục ở chỗ Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên là nàng không bằng Bùi Nguyên Ca. Hơn nữa, nàng còn có địa vị hoàng hậu, có Diệp gia chống đỡ, mà Bùi Nguyên Ca lại cái gì cũng không có, càng nói rõ mưu tính chênh lệch cách xa giữa hai người.... Loại nhận thức này, khiến trong lòng hoàng hậu càng đau càng giận, cũng càng sợ hãi.
Bùi Nguyên Ca, không thể không trừ!
Hơn nữa, nàng nhất định sẽ khiến Bùi Nguyên Ca bị chết rất thảm rất khó coi!
Hoàng đế bận rộn quốc sự, không có ở lại Huyên Huy cung bao lâu lại vội vàng rời đi, ngay sau đó, hoàng hậu và Liễu quý phi với các vị tần phi cũng lần lượt cáo từ rời đi, thái hậu lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca nói chuyện, chưa nói được một lát Trương Đức Hải đã đi vào Huyên Huy cung, nói là phụng lệnh hoàng đế dẫn Bùi tứ tiểu thư đến quốc khố chọn lựa trân bảo. Nhìn theo bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời đi, thái hậu trầm mặc rất lâu, khóe miệng bỗng nhiên cong lên một chút ý cười, chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca này, khá lắm!"
Trương ma ma đương nhiên hiểu được ý của bà, biết là hôm nay Bùi Nguyên Ca mưu tính giành được khen thưởng của thái hậu, cười xu nịnh nói: “Người thái hậu nương nương nhìn trúng đương nhiên là tốt!"
Thái hậu lại chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp.
Đầu này, Bùi Nguyên Ca theo Trương Đức Hải đi về phía quốc khố, vào một toà đình viện uy nghiêm trang trọng, không có cái loại sáng ngời tươi đẹp hiện ra của sắc thái hoa lệ trang trí cung điện khác, có vẻ vô cùng trầm ổn rộng lớn. Trong viện ba bước một chỗ gác, năm bước một đồn, thủ vệ cực kì nghiêm ngặt, Bùi Nguyên Ca biết đây nhất định chính là chỗ quốc khố, không dám khinh thường, mắt nhìn thẳng theo Trương Đức Hải đi về phía trước.
Đi vào trước một cánh cửa lớn sơn đen, Trương Đức Hải khom người nói: “Bên trong chính là quốc khố, mời Bùi tứ tiểu thư vào đi!"
Thấy Trương Đức Hải đứng ở bên cạnh, cũng không có ý theo nàng đi vào, trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm cân nhắc, lại nhìn cửa lớn sơn đen khép hờ, cũng không có khóa lại, lòng hiểu ra, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, phía trước cách đó không xa, một bóng dáng màu vàng sáng chắp tay đứng, tuy rằng chỉ là một cái bóng lưng nhưng cũng đã để lộ ra vô số uy nghiêm và áp lực, làm người ta không tự giác thấy tinh thần căng thẳng cứng lại.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài, quỳ gối xuống đất: “Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, tham kiến hoàng thượng!"
Tuy nói là hoàng đế hạ chỉ, lệnh nàng vào quốc khố chọn lựa trân bảo, nhưng quốc khố trọng địa, há có thể không ai đi cùng, giám sát hành vi của nàng? Còn nữa, quốc khố trọng địa đặt rất nhiều trân bảo, thủ vệ lại là nghiêm ngặt như thế, cửa khố tất nhiên là khoá chặt, chờ sau khi nàng đến, lại có chưởng quản cửa khố là người có chìa khóa mở ra cửa khố, tuyệt đối không có đạo lý sớm mở ra cửa khố chờ nàng đến. Vậy giải thích duy nhất chính là trong quốc khố có người đang chờ nàng.
Trừ hoàng đế, còn có thể là ai?
Vừa mới rời Huyên Huy cung không bao lâu, chờ nàng ngay tại quốc khố, chỉ sợ cái gọi là ban thưởng bồi thường là giả, tìm cơ hội điều nàng rời đi Huyên Huy cung hỏi chuyện mới là thật. Hoàng đế vội vàng muốn gặp nàng hỏi chuyện như vậy, không biết là tại sao? Bùi Nguyên Ca âm thầm phỏng đoán, trán nhíu lại, không dám có chút lơi lỏng.
Nghe được tiếng của nàng, hoàng đế xoay người, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!"
Bùi Nguyên Ca đứng dậy, khoanh tay đứng ở bên cạnh, chờ đợi câu hỏi của hoàng đế.
Hoàng đế lại không vội vàng hỏi chút gì, ngược lại đánh giá Bùi Nguyên Ca từ trên xuống dưới, đôi mắt u ám, rất lâu mới chậm rãi nói: “Bùi Nguyên Ca, bản lãnh không nhỏ, Triệu Tiệp Dư ngang ngược ở trong cung lâu như vậy, ai cũng không có biện pháp với nàng ta, mà lại đụng cái đinh ngay tại chỗ ngươi. Thay mận đổi đào, lừa dối, lấy châu Lưu ly bảy màu giả bố trí cái bẫy cho Triệu Tiệp Dư chui vào, quả nhiên mưu tính tốt!"
Mấy câu nói khó có thể nhận biết là vui hay giận, là khen hay chê.
Chẳng lẽ là vì chuyện Triệu Tiệp Dư giận chó đánh mèo vào nàng? Trong lòng Bùi Nguyên Ca trầm xuống, Triệu Tiệp Dư có thể ngang ngược như thế ở trong cung, kiêu căng bẩm sinh, sau khi có bầu ngôn hành làm càn là một mặt, về mặt khác hiển nhiên cũng có hoàng đế dung túng. Có thể được sủng ái, dieenddafnleequysddoon có bầu, có thể để hoàng đế dung túng như thế, chỉ sợ vị Triệu Tiệp Dư này vẫn có vài phần thánh tâm. Hôm nay, nàng cố ý tính kế vạch trần Triệu Tiệp Dư, làm cho Triệu Tiệp Dư tổn hại mất mặt trước mặt mọi người, khó nói trong lòng hoàng đế có thể không thích tức giận hay không, dù sao đó là sủng phi của hắn!
“Hồi bẩm hoàng thượng, việc này chính là hoàng hậu xoi mói, tiểu nữ cảm thấy đây cũng không phải là tác phong trước kia của hoàng hậu nương nương, động tác này chắc chắn có thâm ý, chỉ sợ là...." Bùi Nguyên Ca dừng một chút, không có tiếp tục nói tiếp, nhưng tin tưởng hoàng đế có thể hiểu được ý của nàng, “Hoàng hậu nương nương đã có lòng muốn châm ngòi ly gián ở giữa Triệu Tiệp Dư và tiểu nữ, làm hai người chúng ta nổi lên xung đột. Nếu tiểu nữ làm trái tâm ý hoàng hậu nương nương, vậy thì tiết mục kế tiếp của hoàng hậu nương nương có thể không có cách nào diễn nữa."
Ý của nàng rất rõ ràng.
Dựa theo ý tưởng của nàng, hoàng hậu vì trừ bỏ nàng, nhất định sẽ làm ra chuyện tội ác nghiêm trọng, khó có thể tha thứ, lại vu oan hãm hại đến trên đầu nàng. Hiện tại hoàng hậu châm ngòi ly gián ở giữa nàng và Triệu Tiệp Dư, hiển nhiên là đánh chủ ý tới trên đầu Triệu Tiệp Dư, làm cho hai người các nàng nổi lên xung đột chính là bước đầu tiên, chỉ có khiến tất cả mọi người cảm thấy dưới tình huống nàng và Triệu Tiệp Dư không đội trời chung, hoàng hậu mới có thể xuống tay với Triệu Tiệp Dư, tiến tới vu oan tội danh đến trên đầu nàng. Mà Bùi Nguyên Ca lại muốn tương kế tựu kế, chính là muốn hoàng hậu làm ra tội ác khó có thể bù đắp, lại vạch trần nàng ta, để hoàng đế có đầy đủ lý do có thể định tội danh cho hoàng hậu, tiến tới đả kích Diệp thị và Vũ Hoằng Triết.
Nếu nàng tránh chuyện này, không bắt đầu xung đột với Triệu Tiệp Dư, bước đầu tiên kế hoạch của hoàng hậu sẽ chết non, rất có thể sẽ không tiếp tục tính kế tiếp nữa.
Tuy nói là cũng có thể liên thủ với hoàng đế, cùng thiết kế hãm hại hoàng hậu, nhưng dù sao hoàng hậu cũng là hoàng hậu, có hoàng tử Vũ Hoằng Triết này, có Diệp gia nâng đỡ, còn có thái hậu lắc lư không ngừng, nếu là bỗng dưng vu hãm, rất khó làm được mười phân vẹn mười, chỉ cần hơi có khe hở cũng có thể bị hoàng hậu thoát khỏi, thậm chí bại lộ nàng và hoàng đế. Cho nên, biện pháp tốt nhất vẫn muốn để cho hoàng hậu ra tay, thật sự làm ra chút chuyện, mới càng bảo đảm.
Cho nên, nàng phải nổi lên xung đột với Triệu Tiệp Dư, hơn nữa, xung đột không thể nhỏ.
Hoàng đế đương nhiên cũng hiểu được điểm ấy, nghe lời của nàng, đã biết trong lòng Bùi Nguyên Ca suy nghĩ cái gì. Bùi Nguyên Ca này, thông minh tất nhiên thông minh, lại luôn đầy cõi lòng cảnh giác với hoàng đế là hắn, mọi việc luôn suy nghĩ từ góc độ hắn sẽ gây bất lợi với nàng, quả thực làm hắn có chút không thoải mái. Tuy rằng biết rõ mình là đế vương âm trầm khó dò, Bùi Nguyên Ca là người thông minh, từ trước đến nay người thông minh đa nghi, khó tránh khỏi sẽ có cảnh giác với hắn, nhưng bị nàng đối đãi cảnh giới như vậy, hoàng đế vẫn cảm thấy trong lòng có chút không vui nhưng rất nhanh buồn phiền liền bình thường trở lại....
Tuy nói là bởi vì dung mạo thần thái Bùi Nguyên Ca tương tự với A Nguyên, hắn có vài phần kính trọng với nàng, thêm chút tình cảm đặc biệt.
Nhưng nói đến cùng, hắn là đế vương mà nàng cũng không phải A Nguyên.
Hắn đối với nàng, vốn lòng lợi dụng và mưu tính là nhiều, giống như hiện tại, hắn lợi dụng địa vị mẫn cảm của nàng ở hoàng cung, ly gián quan hệ giữa thái hậu và hoàng hậu. Đây không thể nghi ngờ là đặt bản thân Bùi Nguyên Ca trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn thỉnh thoảng sẽ lo lắng cho nàng, có điều không chút do dự, cũng chưa từng phát sinh muốn ngăn cản ý tưởng của nàng. Thậm chí, ở thời cơ thích hợp, hắn sẽ không chút do dự dùng Triệu Lâm ám chỉ Bùi Nguyên Ca vào cung, dẫn bùng lên mâu thuẫn giữa nàng và hoàng hậu.
Cuối cùng hắn vẫn là đế vương bạc tình lãnh khốc, khắp nơi lấy lợi ích của mình làm đầu, an nguy Bùi Nguyên Ca kém hơn.
Hoàng đế khẽ lắc lắc đầu, bình phục lại tâm tình, lạnh nhạt nói: “Không cần giải thích, trẫm biết." Dừng một chút, nói, “Mấy ngày nay, ngươi không ở trong cung, hoàng hậu và thái hậu đối lập càng ngày càng sắc bén, đã sắp tới đỉnh cao. Ngươi vào cung vào lúc này, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ sợ hoàng hậu không thể nhẫn nại nữa, rất nhanh sẽ ra tay. Tuy rằng nói việc này ở trong dự liệu của ngươi, có điều đây vốn là chuyện lấy hạt dẻ trong lò lửa, nguy hiểm rất cao, cuối cùng hoàng hậu mưu tính như thế nào, trẫm cũng không có được tin tức, đến lúc đó chỉ có thể xem phản ứng và nhạy bén của ngươi, sơ ý một chút, không thể lật đổ hoàng hậu, nói không chừng còn có thể thua tiền bản thân ngươi. Ngươi... Chính mình cẩn thận!"
“Dạ, tiểu nữ nhất định sẽ ghi nhớ lời hoàng thượng." Bùi Nguyên Ca lên tiếng nói.
Hoàng đế chuyển mắt, nhàn nhạt nhìn dung nhan trầm tĩnh của nàng, rất lâu, mới chậm rãi nói: “Vừa rồi nghe thái hậu nói, ngươi có châu Lưu ly bảy màu, có thể lấy ra cho trẫm xem không? Đừng nói ngươi vào cung không có đeo châu Lưu ly bảy màu, trẫm biết, trên người ngươi có mang châu Lưu ly bảy màu. Có lẽ ngươi không biết, người đeo châu Lưu ly bảy màu, trên người tự nhiên sẽ có một luồng khí yên tĩnh, ngươi giấu giếm được Triệu Tiệp Dư, nhưng không thể gạt được trẫm!"
Tính tình Bùi Nguyên Ca vốn khăng khăng lạnh lùng yên tĩnh, cho nên không dễ phát hiện, nhưng hoàng đế cũng mới gặp mặt sẽ biết.
Nghe hoàng đế nói, dường như vô cùng quen thuộc với Châu Lưu ly bảy màu, trong lòng Bùi Nguyên Ca cân nhắc. Có điều, tuy rằng hoàng đế chỉ dùng giọng điệu nghi vấn để nói, nhưng câu nói kế tiếp lại rõ ràng biểu hiện ra một mặt cường thế, hiển nhiên không cho từ chối, Bùi Nguyên Ca có chút nghiêng người, che lại thân hình, lúc này mới cởi xuống châu Lưu ly bảy màu trên cánh tay, hai tay đưa tới: “Hoàng thượng mời xem qua."
Hoàng đế tiếp nhận châu Lưu ly bảy màu, đưa đến trước mắt.
Trong vật thể châu trong suốt trong sáng, vầng sáng bảy màu xoay chuyển không ngừng, giống như vật còn sống, một khắc cũng không ngừng biến ảo, duỗi như du long, bay vọt như cầu vồng, hạt châu này càng tăng thêm ánh sáng ngọc óng ánh, trên đời hiếm thấy. Lưu ly trong suốt xuyên thấu, chứa bảy màu xoay, quả nhiên là châu Lưu ly bảy màu!
Nhìn chăm chú châu Lưu ly bảy màu, đôi mắt hoàng đế đột nhiên trở nên mê ly.
Hắn đã rất lâu cũng không thấy châu Lưu ly bảy màu...
Tác giả :
Bạch Sắc Hồ Điệp