Đích Nữ Vô Song
Chương 102: Giận đánh Thọ Xương Bá phu nhân

Đích Nữ Vô Song

Chương 102: Giận đánh Thọ Xương Bá phu nhân

Bùi Nguyên Xảo rất nhanh đã đến, nhận thấy không khí giằng co trong phòng, trong lòng thầm cả kinh, hành lễ xong, cẩn thận hỏi: “Phụ thân gọi nữ nhi tới, có chuyện gì sao?"

Bùi Chư Thành cau chặt mày rậm, hai chòng mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Xảo: “Thọ Xương Bá phu nhân nói, hôn sự của Bùi phủ và Thọ Xương Bá phủ muốn đổi thành ngươi và Phó thế tử. Cho nên ta gọi ngươi tới đây hỏi ý tứ của ngươi. Xảo nhi, ngươi nguyện ý sao?" Giọng nói có vẻ như bình tĩnh, lại ẩn chứa sự tức giận không dễ phát tác. Thọ Xương Bá phủ muốn từ hôn Ca nhi, điều này đã khiến ông cực kỳ tức giận, nhưng chuyện này liên quan tới Xảo nhi, làm ông không thể không tạm thời kiếm chế.

Bùi Nguyên Xảo ngạc nhiên mở to mắt.

Ngày đó Thọ Xương Bá phu nhân ám chỉ đã tạo ảnh hướng lớn với nàng, làm nàng trằn trọc mấy ngày nay. Không phải không nghĩ tới đủ loại vinh quang nếu trở thành thế tử phi, nhưng trong lòng trước sau vẫn còn do dự. Không ngờ lần này Thọ Xương Bá phu nhân lại trực tiếp đề xuất chuyện này, xảy ra chuyện gì sao? Bùi Nguyên Xảo bối rối quay đầu nhìn Thọ Xương bá phu nhân, có chút mơ hồ.

Thọ Xương Bá phu nhân cho rằng nàng sợ hãi, tiến lên vỗ tay nàng, nói: “Hài tử đừng sợ, mọi chuyện có ta làm chủ cho ngươi!"

Lời này nghe vào trong tai Bùi Chư Thành, càng hoài nghĩ bên trong có nội tình? Không đến mức Xảo nhi lại hồ đồ làm ra chuyện gì với Phó thế tử chứ? Nếu không vì sao Thọ Xương Bá phu nhân không quan tâm Ca nhi, lại chỉ quan tâm bảo vệ Xảo nhi như vậy? Nghĩ tới đây, giọng nói của ông lạnh xuống ba phần: “Không phải nhìn người khác, ta chỉ hỏi ngươi có nguyện ý hay không? Xảo nhi, nếu ngươi nguyện ý, ta lập tức định xuống hôn sự này."

Nhưng mà, từ đó về sau, ông không có đứa con gái này nữa!

Thư Tuyết Ngọc kinh hô: “Lão gia!"

Bùi Chư Thành bỏ mặc, chỉ nhìn Bùi Nguyên Xảo: “Xảo nhi, ý của ngươi sao?"

Lồng ngực Bùi Nguyên Xảo kịch liệt nhảy dựng lên. Nàng là thứ nữ không được sủng ái, nếu có thể trở thành thế tử phi Thọ Xương Bá phủ, có thể nói cá chép hóa rồng, thận phân địa vị lập tức sẽ khác. Nếu lúc trước khi Thọ Xương Bá phu nhân nói, chuyện này vẫn hư vô mờ mịt như mây trắng trên trời, mong mà không thành, lúc này lại hấp dẫn mà chân thực ngay trước mắt, từ trước tới nay phụ thân nói một là một, tuyệt không hư ngôn!

Bùi Nguyên Xảo cúi đầu, môi hơi run rẩy, trong đôi mắt lóe ra biến hóa sáng rọi giống như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Thọ Xương Bá phu nhân đắc ý cười cười, một thứ nữ có cửa hôn sự này đúng là mộ tổ tiên đốt hương cao, có gì mà không cam lòng? Bùi phủ coi như thức thời, người kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu đã như vậy, vậy thì giữ cho Bùi phủ mặt mũi, không vạch trần chuyện của Bùi Nguyên Ca.

Bùi Chư Thành không nói gì thêm, chờ Bùi Nguyên Xảo quyết định.

“Phụ thân, con..." Bùi Nguyên Xảo rốt cục ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện lên ý kiên định... sắc mặt bình tĩnh nói: “Con không muốn!"

“Loảng xoảng..." một tiếng, Thọ Xương bá phu nhân trượt chân, thiếu chút nữa té ngã: “Đứa nhỏ này, ngươi hồ đồ sao? Hôn sự tốt như vậy, ngươi đi đâu tìm? Nếu không phải ta thật lòng thích vẻ nhu thuận mềm mại của ngươi, ngươi cho là ngươi có thể bám lên Thọ Xương bá phủ? Nhị tiểu thư đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì, đều có ta làm chủ cho ngươi, tuyệt không để phụ thân và mẫu thân ngươi làm khó!" Nàng cho rằng Bùi Nguyên Xảo nói như vậy, là sợ hãi Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc âm thầm ngáng chân.

“Phu nhân, trước định hôn sự rõ ràng là Tứ muội ta, vì sao đột nhiên muốn đổi thành ta?" Nếu đã cất lời, Bùi Nguyên Xảo cũng chặt đứt đường trông cậy vào, ngữ điệu tuy nhu hòa dịu dàng, lại lộ ra nét kiên định: “Ta ngược lại muốn hỏi một câu, Tứ muội nhà ta có nhân phẩm tướng mạo thân phận địa vị, thậm chí tính cách không chỗ nào không tốt, phu nhân người tới cùng còn có gì bất mãn với nàng, vì sao tìm mọi cách khó dễ? Đừng nói đây là Tứ muội ta, ta vốn không thể làm chuyện như vậy, dù không phải, hôm nay phu nhân có thể dễ dàng thối lui Tứ muội, chưa biết chừng ngày mai có thể thối lui một thứ nữ như ta thì sao? Xảo nhi tuy hiền lành, nhưng cũng không có ngu dốt đến mức này!"

Có lẽ di nương nói đúng.

Dù nàng thật sự dụng kế gả nhập Thọ Xương bá phủ thì thế nào? Trêu tức phụ thân mẫu thân, không có nhà mẹ đẻ ủng hộ; lại dụng thủ đoạn như vậy, chỉ sợ phu quân và công công (bố chồng) cũng sẽ không thích, vậy nàng chỉ còn Thọ Xương bá phu nhân. Nhưng vị phu nhân này hiển nhiên là người không phân rõ phải trái, làm sao có thể phó thác hạnh phúc cả đời vào loại người này? Cùng như vậy, còn không bằng tìm một sĩ tử bần hàn biết vươn lên, có Bùi phủ nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, có đồ cưới bên thân, vô luận như thế nào cũng sẽ không bị người khi dễ.

Tuy ngày tháng tới sẽ kham khổ chút, nhưng chỉ cần hết khổ, ít ra cũng có cơ hội kiếm cái cáo mệnh. Chung quy so với ở Thọ Xương bá phủ bị người hèn mọn miệt thị, ngay cả nô bộc cũng xem thường thì tốt hơn. Cuộc sống như vậy, chẳng lẽ trước nay nàng chưa trải đủ sao?

Nghe nói như thế, Bùi Chư Thành rốt cục thở nhẹ ra, xem ra Xảo nhi không làm chuyện gì có lỗi. Tức giận ban bầu lập tức “vọt lên", chỉ vào Thọ Xương bá phu nhân, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi còn dám không biết xấu hổ nói đây là hôn sự tốt? Có mẹ chồng điêu ngoa khó chiều như ngươi, hôn sự này cũng không khá hơn chút nào! Ngươi cho Bùi phủ chúng ta là cái gì? Nữ nhân Bùi phủ ta, ngươi nghĩ muốn đính liền đính, muốn lui liền lui, muốn đổi liền đổi sao?"

Ca nhi đã bị từ hôn một lần, lần này lại bị từ hôn, chuyện cưới hỏi về sau phải làm sao bây giờ?

Thọ Xương bá phu nhân bị mắng, nộ khí cũng dâng lên, cười lạnh nói: “Bùi Thượng thư, ta đây là niệm giao tình hai nhà, lúc nãy mới khép nép nói chuyện với các ngươi. Ngươi đừng có ỷ vào lão gia nhà ta nhớ tình bạn cũ, liền khinh người quá đáng. Để ta nóng nảy, ta làm bung bét hết chuyện tốt của nữ nhi nhà ngươi, xem ai mới không có mặt mũi? Ta có lòng tốt, thương tiếc tứ tiểu thư là nữ hài tử, nghĩ tới thanh danh của nàng, ngươi đừng nghĩ ta dễ ức hiếp!"

“Được lắm, ta ngược lại muốn nghe xem, ngươi có thể vạch trần được chuyện gì?" Bùi Chư Thành quát. “Ta cũng không tin, Ca nhi nhà ta còn có người bới được lỗi? Ta không nói chuyện với phụ nhân vô tri như ngươi, ngươi gọi Phó Anh Kiệt tới đây, ta chỉ hỏi hắn!"

“Phụ thân, hà tất phải kêu Thọ Xương bá tới? Nếu Thọ Xương bá không muốn, Thọ Xương bá phu nhân làm sao có thể đến Bùi phủ?" Bùi Nguyên Ca rốt cục mở miệng, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thọ Xương bá phu nhân, giọng lạnh như băng. “Người vẫn không rõ sao? Đây là bọn hắn sợ ta liên lụy Thọ Xương bá phủ, sợ Hoàng thượng và Thái hậu sẽ làm khó dễ, ảnh hưởng tiền đồ Thọ Xương bá phủ, lúc này mới vội vàng từ hôn! Thật sự là không ngờ, một câu trên thọ yến của Thái hậu lại có thể dọa Thọ Xương bá phủ thành cái dạng này?"

Nhớ tới lời đồn đãi nghe được gần đây, Bùi Chư Thành đột nhiên cũng hiểu được, lại càng nổi trận lôi đình.

Bên ngoài có tin đồn nói, Thọ Xương bá phủ thật sự to gan lớn mật, dám tranh nữ nhân với Hoàng thượng, về sau nhất định không có trái cây ngon ăn. Hắn nghe qua liền tính, bởi vì biết Hoàng thượng không phải người như thế. Nhưng Thọ Xương bá thì sao? Trước chuyện Ngũ điện hạ, Phó Anh kiệt đã lộ ra ý giận... Ngẫm lại buổi triều hôm nay, Thọ Xương bá bị buộc tội do hạ nhân hành sự làm càn, bị Hoàng thượng răn dạy, hạ triều Thọ Xương bá phu nhân lập tức qua phủ từ hôn, nếu trung gian không có uẩn khúc, ngay cả kẻ vũ phu hào sảng như ông cũng không tin!

“Được lắm, hóa ra là vì cái này!" Bùi Chư Thành chỉ vào Thọ Xương bá phu nhân, phẫn nộ quát. “Buổi sáng Ngự Sử buộc tội, đó là Thọ Xương bá phủ các ngươi hành sự vô ý, để hạ nhân làm ra chuyện không nên làm, đây là sự thật, cho nên Hoàng thượng mới truy cứu, nhưng cũng không giáng tội Phó lão đệ, chỉ giao trách nhiệm cho hắn nghiêm cẩn trị phủ, loại răn dạy này người nào không từng chịu qua, trở về cẩn thận chỉnh đốn phủ đệ là được. Các ngươi lại thần hồn nát thần tính liên tưởng chuyện này đến chuyện khác, kết quả đẩy lên người Nguyên Ca, cun cút tới từ hôn, các ngươi... các ngươi..."

Bùi Chư Thành thật sự không muốn mắng chửi người, mà trước mặt Ca nhi và Thư Tuyết Ngọc cũng không muốn nói ra mấy lời thô tục trong quân ngủ, lúc này không tìm được từ để chửi, tức đến mức mặt sung huyết đỏ bừng, hai tay nắm chặt, vẻ mặt hung dữ đáng sợ.

Trước mặt là nữ nhân, nếu là nam nhân, hắn đã sớm vung cho một quyền.

Thọ Xương bá phu nhân bị dáng vẻ của Bùi Chư Thành hù ngã, chỉ thấy gân cốt mềm nhũn, nhưng nghĩ đến chuyện cũng đã mở miệng, đó là kết quả tất yếu. Hơn nữa, việc này rõ ràng là lỗi của Bùi Nguyên Ca, nhưng kết quả lại quy hết lên Thọ Xương bá phủ, trong lòng lại càng không phục. Bà ta không dám đi trêu chọc Bùi Chư Thành, bắt nạt Bùi Nguyên Ca là tiểu cô nương, mặt mỏng, lại là đầu sỏ gây nên, tiện vọt tới bên cạnh nàng.

“Tứ tiểu thư, ngươi muốn bức ta nói ra sao?" Thọ Xương bá phu nhân cười lạnh nói: “Lúc nãy mặt ngoài nhìn tức giận, trong lòng ngươi kỳ thật rất sướng đi? Trong thọ yến, nếu không phải ngươi muốn bám long dựa phượng, sử dụng thủ đoạn không đứng đắn quyến rũ Hoàng thượng, không đang êm đẹp làm sao Thái hậu lại nói ra phong ngươi làm Chiêu dung? Trước gặp Thịnh nhi nhà chúng ta điều kiện tốt, liền bám dính muốn đính hôn, lúc này lại muốn bám chỗ cao hơn, ta đây không muốn nói chuyện xấu trong nhà mới thành toàn ngươi, ngươi trái lại không buông tha người, được tiện nghi lại vẫn khoe mã, nghĩ ta dễ ức hiếp sao?"

Bám long dựa phượng? Không đứng đắn? Sử dụng thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng? Bám Phó Quân Thịnh?

Bùi Nguyên Ca giận quá hóa cười: “Nghe Thọ Xương bá phu nhân nói như vậy, lúc đó là lỗi của ta, ngược lại ủy khuất Thọ Xương bá các ngươi sao?"

Thư Tuyết Ngọc cố gắng kiềm chế, chung quy vẫn không nhịn được, tiến lên lấy một tay đẩy Thọ Xương bá phu nhân ra, tức giận cắn răng nói: “Thọ Xương bá phu nhân, ngươi cũng có tuổi rồi mà hành sự hoang đường như vậy, ngay cả những lời vớ vẩn này mà cũng nói được? Dựa quyền? Thọ Xương bá phủ của ngươi có điểm nào đáng để Bùi phủ chúng ta leo lên? Mọi người đều là nhà binh nghiệp như nhau, luận chức vị, Thọ Xương bá các ngươi vẫn là thuộc hạ của lão gia nhà chúng ta đấy, chúng ta muốn dám lấy nhà các ngươi?"

“Vậy thì thế nào? Bùi Thượng Thư làm Trấn biên đại tướng quân hơn mười năm, ngay cả cái tước vị cũng không được, giờ làm võ tướng nói sách ngồi không ở Hình bộ. Lão gia chúng ta mặc dù sinh sau mà đã là Thọ Xương bá, quan trọng là đang được Hoàng thượng trọng dụng, các ngươi như vậy không phải bám lên thì là gì? Bùi phủ các ngươi đã sớm suy tàn, lúc này muốn bám lấy Thọ Xương bá phủ chúng ta, không phải là ức hiếp lão gia chúng ta nhân hậu, nhớ ân cứu mạng của Bùi Thượng thư sao? Nhưng Bùi phu nhân, ứng xử phải có đức, dù hai phủ chúng ta giao hảo, chúng ta không so đo những thứ này, nhưng các ngươi cũng không nên đưa nữ nhân lẳng lơ nhà ngươi qua cho chúng ta, coi Thọ Xương bá phủ chúng ta là cái gì?"

“Ngươi luôn mồm nói Ca nhi nhà ta làm chuyện gièm pha, rốt cục là gièm pha cái gì?" Bùi Chư Thành đã bạo phát.

“Ta vốn không muốn nói, là các ngươi bức ta!" Thọ Xương bá phu nhân gầm thét nói: “Được, các ngươi đã hỏi, ta đây sẽ nói cho các ngươi biết, nữ nhi này nhà ngươi không biết kiềm chế, không tuân thủ nữ tắc, chưa kết hôn đã tư thông với nam nhân, tư định chung thân! Thọ Xương bá phủ chúng ta không tốt đi nữa, cũng không muốn đứa con dâu ô uế như vậy - - “

Bùi Chư Thành tức giận đến xanh mặt, kiệt lực khắc chế xúc động muốn đánh người : “Ngươi câm mồm cho ta!"

“Như thế nào? Sợ? Con gái ngươi dám làm ra chuyện tốt như vậy thì không đừng sợ bị người ta biết!" Thấy thế, Thọ Xương bá phu nhân càng cảm thấy Bùi phủ đang chột dạ, khí thế càng tăng lên: “Ta phúc hậu, không muốn vạch trần gièm pha của Tứ tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy nên lúc nãy mới chịu đựng, nếu không phải các ngươi ép người quá đáng, ta cũng sẽ không nói. Ta nói Bùi Thượng thư, con gái như vậy, hoặc là đưa đến am ni cô đốt đèn niệm phật cả đời, hoặc ngươi dứt khoát thành toàn Tứ tiểu thư đi thôi!"

“Thọ Xương bá phu nhân, ngươi có im hay không?" Thư Tuyết Ngọc càng nghe càng bực, tính nàng vốn dĩ cương liệt táo bạo hơn cả Bùi Chư Thành, chỉ là nể mặt Nguyên Ca vẫn cố chịu đựng. Dù sao bây giờ còn có câu nói kia của Thái hậu treo trước mặt, nếu lùi hôn sự với Thọ Xương bá phủ, Bùi phủ sẽ không còn ý do từ chối. Nhưng hiện tại, Thọ Xương bá phu nhân đã nói đến mức này, nhẫn nại nữa vậy nàng không phải Thư Tuyết Ngọc rồi!

“Lão gia nhà ta không có tật xấu đánh nữ nhân, ta cũng không có. Nhưng ngươi còn dám nói xấu Nguyên Ca nửa chữ, cũng đừng trách ta động thủ."

“Làm sao? Nói không được liền muốn động thủ rồi hả?" Thọ Xương bá phu nhân không nghĩ Tuyết Ngọc lại có tính tình như vậy, khí thế hơi buông lòng nhưng vẫn cứng miệng: “Con gái nhà các ngươi làm được chuyện như vậy, chẳng lẽ ta không được nói- - “

“Bốp - - “

Tiếng tát thanh thúy vang dội khắp đại sảnh, ngắt lời Thọ Xương bá phu nhân lải nhải.

Nhưng mà khiến người kinh ngạc, đánh ra bạt tai này, không phải phu nhân mà là Tứ tiểu thư vẫn luôn trầm lặng kia. Cho dù hiện tại, nàng vẫn là bộ dáng trầm lặng, dung nhan thanh lệ không thấy chút biến hóa nào, chỉ có cặp mắt tối đen kia không thấy được chút ánh sáng, lại làm cho người ta cảm giác có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, như quỷ hỏa trong u minh quỷ ngục, mãnh liệt mà băng lãnh, khiên người ta không khỏi lạnh lẽo run sợ trong lòng.

Thọ Xương bá phu nhân đau má phải, khó tin nhìn Bùi Nguyên Ca: “Ngươi dám đánh ta?"

“Như thế nào?" Bùi Nguyên Ca lạnh lùng hỏi.

Thọ Xương bá phu nhân sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, giậm chân nói: “Ngươi dám động thủ với ta? Tiểu xướng này (điếm nhỏ) bất kính trưởng bối...."

“Bốp - - “

Không đợi Thọ Xương bá phu nhân nói ra ba chữ kia, Bùi Nguyên Ca lại thêm một bạt tai qua, đánh vào má trái của bà ta, trừng mắt lạnh lùng, cười khinh thường: “Trưởng bối? Ngươi cũng xứng là trưởng bối? Muốn ta kính ngươi, xem ngươi có một chút bộ dáng nào của trưởng bối không đã! Trước ta kính ngươi là trưởng bối, khắp nơi nhường nhịn, kết quả ngược lại để ngươi nghĩ rằng ta dễ ức hiếp, nước đục loại nào cũng dám hắt lên người ta, ngay cả danh tiết đại sự cũng dám nói xấu ta! Ngươi còn dám nói ta nửa chữ, ta sẽ... “

Nhìn khắp bốn phía, chợt thấy bên cạnh chiếc bình dựng thẳng đặt chổi lông gà, nàng chạy đến rút ra, nắm chặt ở trong tay, ngụ ý không nói cũng hiểu.

Vô duyên vô cớ bị Bùi Nguyên Ca đánh hai bạt tai, Thọ Xương bá phu nhân cảm thấy mặt mũi đã vứt hết, đâu nào nhịn được, mặc dù có chút sợ chổi lông gà trong tay Bùi Nguyên Ca, nhưng nàng không tin Bùi Nguyên Ca là một vãn bối thực có can đảm làm thế với nàng. Vì thế duỗi cổ nói: “Ta không tin ngươi dám đánh ta. Ta cứ nói, thì thế nào? Đĩ nhỏ - -" mới nói tiếng đầu tiên liền biến thành một tiếng kêu rống, bị chổi lông gà quất lên người.

Lần này Bùi Nguyên Ca không nhắc lại, quơ chổi lông gà, trực tiếp đánh xuống.

“Ta không dám? Ta có gì mà không dám?" Bùi Nguyên Ca quất liên tiếp vào người bà ta không ngừng: “Danh tiết nữ tử lớn như trời, ngươi dám lấy danh tiết của ta ra nói, đó chẳng khác nào bức ta đi chêt. Với một người muốn hại chết ta, ta cần gì phải nể tình? Đừng nói lấy chổi lông gà đánh ngươi, bảo ta lấy đao tới chém ngươi ta cũng khinh! Hôm nay đánh chết ngươi ở đây, ta lập tức đi Kinh Triệu phủ đầu thú, đền mạng cho ngươi!"

Y phục giữa hè vốn đơn bạc, cái phất trần kia liên tiếp đánh xuống, càng thêm đau đớn.

Những năm gần đây Thọ Xương bá phu nhân sống an nhàn sung sướng, đâu nào nếm qua khổ cực như vậy, đã sớm bị đánh cho chạy trối chết, lại nghe Bùi Nguyên Ca nói muốn quất chết nàng, lại càng sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất. Nhưng cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca vẫn không chịu buông tha, chổi lông gà vẫn trút xuống như gió như bão, đánh vào người thật sự rất đau, hơn nữa đánh tới chỗ đau trước, lại càng đau thêm. Toàn thân Thọ Xương bá phu nhân run lên, kêu thảm thiết không ngừng, thê lương vô cùng.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Nàng rốt cục không nhịn được nữa, cầu xin tha thứ.

Bùi Nguyên Ca không thèm để ý tới, cười lạnh nói: “Lúc này biết xin ta đừng đánh rồi à, vừa rồi không biết ai nói bừa đầy mồm? Tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao? Không phải bởi vì ta là đích nữ Bùi phủ, ngươi cảm thấy thân phận ta cao, không thể bắt nạt được sao? Bản thân là thiếp thất phù chính, thế lực không đủ, không biết tự tôn tự ái, ngược lại oán ta thân phận cao hơn ngươi khiến ngươi cảm thấy áp lực, vừa khó dễ vừa vắng vẻ, hành vi như vậy xứng đáng người khác coi thường ngươi!"

Tiếng chổi lông gà vụt tới tấp, tiếng Thọ Xương bá phu nhân cầu xin tha thứ, tiếng Bùi Nguyên Ca tức giận quát mắng, hợp thành một nhạc khúc ồn ào, kéo dài vang vọng không ngừng trong đại sảnh. Lại thêm lông gà bay đầy trời rất là náo nhiệt, người chung quanh trợn mắt há mồm, tròng mắt như muốn rớt xuống.

Không ngờ nhìn Tứ tiểu thư nhu nhu nhược nhược, lại cũng có lúc bưu hãn như vậy?

Khi Thọ Xương bá đuổi tới Bùi phủ, nhìn đến cảnh tưởng làm ngươi ta trân trói nghẹn họng lúc đó, cũng ngớ ra một hồi lâu mới phản ứng lại, nhận ra người bị đánh kia đúng là phu nhân của mình, hắn cấp bước lên phía trước nắm chắc chổi lông gà của Bùi Nguyên Ca, đỡ Thọ Xương bá phu nhân đang lăn qua lăn lại trên đất đứng dậy.

Thọ Xương bá phu nhân lăn trên mặt đất lâu như vậy, dung nhan đã sớm không chỉnh tề, y phục tóc tai hỗn độn. Tóc mây cao ngất lúc đầu nay đã xù lên, một túm xòa xuống trước mặt, quần áo quý giá dính đầy tro bụi, có chỗ bị đánh cho rách ra, lộ ra vết tích xanh xanh tím tím, tuy cố gắng che mặt nhưng vẫn lộ những chỗ khác bị đánh, lại thêm y phục tóc tai hỗn loạn, giống như là khất cái mới ra, chật vật vô cùng thê thảm.

Nhìn thấy lão gia nhà mình, Thọ Xương bá phu nhân đau buồn, kêu khóc nói: “Lão gia...."

Thấy nàng như vậy, Thọ Xương bá Phó Anh Kiệt cũng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, nói: “Tứ tiểu thư, ngươi đối đãi trưởng bối thế này sao?"

“Làm gì? Muốn làm con gái ta sợ hả?" Bùi Chư Thành cũng bị hành vi của Bùi Nguyên Ca làm hoảng sợ, chết đứng tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi nhìn thấy bộ dáng Thọ Xương bá trợn mắt với nữ nhi nhà mình mới phản ứng kịp, một bước xông lên phía trước, che ở trước mặt Bùi Nguyên Ca nói: “Phó Anh Kiệt, nếu ngươi muốn khoa tay múa chân thì nhằm vào ta, xòe cái uy phong của ngươi ra với con gái ta làm gì?"

Nhìn thấy Bùi Chư Thành, thần sắc Phó Anh Kiệt có chút phức tạp: “Bùi đại ca, dù nói thế nào phu nhân của ta cũng là trưởng bối, là khách nhân, lệnh ái làm như vậy có phải quá mức rồi không?"

Dường như là bị câu “Bùi đại ca" động tâm, sắc mặt Bùi Chư Thành cũng hơi dịu đi, nói: “Phó lão đệ, ta chỉ hỏi ngươi, đệ muội chạy tới nói muốn từ hôn, cãi lộn tại Bùi phủ bôi nhọ thanh danh Ca nhi, chuyện này ngươi có biết không? Có phải đây cũng là ý tứ của ngươi? Nếu không phải, Bùi Chư Thành ta dạy nữ không nghiêm, ta thay nữ nhi kính trà nhận sai với ngươi!"

Phó Anh Kiệt khó xử: “Bùi đại ca..."

“Lão gia, ta không vấy bẩn thanh danh Bùi Nguyên Ca, là chính nàng ta làm chuyện gièm pha. Đã có gan làm thì đừng sợ người khác nói!" Thấy Thọ Xương bá đến đây, có chỗ dựa vững chắc, Thọ Xương bá phu nhân vực dậy tinh thần, đang muốn nói tiếp câu nữa, chợt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Nguyên Ca cùng chổi lông gà giơ lên, lập tức yên lặng, đầu co rụt lại, trốn sau lưng Thọ Xương bá.

Nhìn Phó Anh Kiệt trầm ngâm không nói, cũng không cản lại ý của Thọ Xương bá phu nhân, lòng Bùi Chư Thành tức khắc trầm xuống.

Chuyện này, xem ra Phó Anh Kiệt cũng hiểu rõ, thậm chí có thể là chính hắn dung túng... .

Quả nhiên, sau trầm mặc một hồi, Phó Anh Kiệt chậm rãi mở miệng: “Bùi đại ca, mối hôn sự này vẫn nên bỏ thôi! Không phải ta chê nghèo yêu phú, lúc này nếu Bùi phủ bị rớt, dù cho áo rách quần manh bụng ăn không no, Phó Anh Kiệt ta cũng không hai lời, nhất định vui vẻ cưới tứ tiểu thư làm con dâu. Nhưng tứ tiểu thư làm ra chuyện hèn hạ này, Thọ Xương bá phủ ta tuyệt không thể chịu nhục!"

“Phu nhân ngươi luôn miệng nói Ca nhi làm chuyện gièm pha, ngươi cũng nói Ca nhi làm chuyện hèn hạ, ta ngược lại muốn hỏi, Ca nhi tới cùng đã làm gì?" Nhìn huynh đệ từng đồng sinh cộng tử trên chiến trường bao năm lại nói như vậy, trong lòng Bùi Chư Thành không thể không đau. Thọ Xương bá phu nhân hồ ngôn loạn ngữ nói xấu Ca nhi, ông tức giận nhưng vẫn không để trong lòng, bởi vì ông biết nàng là người không biết lĩ lẽ. Nhưng Phó Anh Kiệt thì khác!

Bọn họ là huynh đệ!

Phó Anh Kiệt do dự, vẫn nói: “Tứ tiểu thư nàng... qua lại lén lút với nam nhân khác! Dù thế nào, ta không thể để Thịnh nhi đội nón xanh!"

“Phó Anh Kiệt!" Khóe mắt Bùi Chư Thành muốn nứt ra, gầm lên một tiếng như kình lôi bình địa.

Phó Anh Kiệt thay đổi sắc mặt, có chút căng thẳng nuốt nước bọt, nói: “Bùi đại ca, ta biết ngươi nghe xong sẽ buồn bực, nhưng đây là sự thật. Nam tử kia cầm tín vật định tình với tứ tiểu thư đến Trấn Quốc Hậu phủ, nói cùng tứ tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, đã định chung thân với nhau, chỉ là ngại hôn ước với Trấn Quốc Hậu phủ, không thể ở bên nhau, mong Trấn Quốc Hầu và An Thế tử thành toàn. Cho nên Trấn Quốc Hậu phủ mới từ hôn với Bùi phủ!"

“Loại chuyện ma quỷ này ngươi cũng tin?" Bùi Chư Thành quát um lên: “Trấn Quốc Hậu phủ bỏ hôn sự này là vì Diệp Vấn Quân nhìn trúng An Trác Nhiên, Trấn Quốc Hậu phủ muốn đặt quan hệ với Diệp gia, bỏ hôn ước với Bùi phủ cho nên mới thoái hôn. Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lại tin tưởng loại tin đồn vô căn cứ này? Ngươi huynh đệ theo ta nhiều năm, quá mệnh giao tình, lại cũng tin chuyện ma quỷ này?"

Nói xong, trong lúc tức giận không chỗ phát tiết, hung hăn nắm ghế dựa bên cạnh đập bể trên mặt đất, tứ phân ngũ liệt.

“Đây không phải lời đồn, là An Thế tử và Trấn Quốc Hầu phái người tới nói cho phu nhân ta biết." Phó Anh Kiệt cũng có chút tức giận “Khi người kia đến Trấn Quốc Hậu phủ, mọi người Trấn Quốc Hậu phủ từ trên xuống đều thấy, mà người nọ nói đạo lý rõ ràng, Trấn Quốc Hầu và An Thế tử không thể không tín, cho nên mới thoái hôn. Chuyện này, Trấn Quốc Hậu, An Thế tử thậm chí tất cả những người Trấn Quốc Hậu phủ từng gặp hắn đều có thể làm chứng. Mà còn, nam tử kia gọi là Vạn Quan Hiểu, là sĩ tử kim khoa. Nếu Bùi đại ca có tâm thăm dò, nhất định có thể tra được người này!"

“Không, thể, nào!" Bùi Chư Thành không tin nửa chữ, nói như đinh đóng cột: “Ca nhi không thể làm ra chuyện này!"

Đúng vậy, chuyện đính ước với Thọ Xương bá phủ có chút gấp gáp, bởi vì có Ngũ điện hạ phía trước. Nhưng trước khi định ra chuyện chung thân này, ông đã từng hỏi qua Ca nhi, hỏi nàng có ý trung nhân hay không. Nếu có, chỉ cần nhân phẩm tiến bộ, ông đều có thể chấp nhận, lúc ấy Ca nhi nói rõ ràng với ông, không có! Cho nên mới định ra hôn sự này với Thọ Xương bá phủ. Nếu Ca nhi thật có tư tình, vì sao lúc ấy không nói cho ông?

Ông đã nói rõ ràng như thế rồi!

Đây chắc chắn là quỷ kế của Trấn Quốc Hậu phủ, muốn bỏ danh dựa dẫm quyền thế, vấy nước bẩn lên người Ca nhi.

“Sao Bùi đại ca không hỏi tứ tiểu thư một câu? Chính ngươi nhìn xem sắc mặt tứ tiểu thư kìa!" Phó Anh Kiệt đã sớm chú ý, ngay khi hắn nói ra tên kia, sắc mặt Bùi Nguyên Ca từ xanh chuyển sang trắng bệch, thần sắc cực kỳ bất thường.

Khi ba chữ “Vạn Quan Hiểu" truyền vào lỗ tai, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy đầu óc “Ùnggg" một tiếng, lúc này bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.

“Cho rằng lúc trước Trấn Quốc Hậu phủ từ hôn là ngoài ý muốn sao? Nói cho ngươi, đó hoàn toàn là do Vạn lang và mẹ ta an bài! Chẳng thế thì ngươi đường đường đích nữ phủ Thượng thư, làm sao có thể gả cho một tiến sĩ bần hàn?" Đây là kiếp trước trước khi chết, Bùi Nguyên Dung đắc ý nói.

“Bùi Nguyên Ca, ngươi đừng quá đắc ý, bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt!" Đây là trong hoàng cung, An Trác Nhiên lỗ mãng ngoan độc nói.

“Nghe nói sân Bùi tứ tiểu thư trụ gọi là Tĩnh Xu trai, người thật xứng với tên. Tĩnh nữ kỳ xu, chờ ta ở góc thành, không biết Bùi tứ tiểu thư đang chờ người nào ở góc thành vậy? Đây là trong thiên điện của Thái hậu, An Trác Nhiên nói trước mặt mọi người. Lúc ấy nàng còn tưởng rằng, An Trác Nhiên đê tiện vô sỉ lấy viện danh của nàng làm văn. Thì ra, trong đó còn có nguyên do như vậy....

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Bùi Nguyên Ca hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng vốn một mực nghi hoặc, Chương Vân ở Bùi phủ một tay che trời, nhưng hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới quyết định của Trấn Quốc Hậu phủ, thì ra là có trò này! Trách không được kiếp trước sau khi từ hôn, nàng ngẫu nhiên tham gia yến hội, luôn gặp một vài quý phụ nhân ánh mắt cổ quái, chỉ trỏ với nàng, mà còn không ai tới cửa cầu hôn... Thì ra là thế!

Nhưng dù vậy, Trấn Quốc Hậu phủ cũng không phải con chim tốt gì.

Bọn hắn vốn muốn đẩy hôn sự với Bùi phủ, mượn Diệp Vấn Quân đặt quan hệ với hậu tộc, lấy cầu thăng chức, cho nên sự xuất hiện của Vạn Quan Hiểu đối với bọn hắn mà nói không thể nghi ngờ là cái cớ hoàn hảo, có thể đẩy trách nhiệm với Bùi phủ, vì thế không điều tra mà trực tiếp nhận định, ấn cái mũ tội danh tư thông lên đầu nàng, giải trừ hôn ước. Nếu bọn hắn không có tâm tư này, làm sao Chương Vân đùa giỡn thủ đoạn này?

Phải biết rằng, lúc này nàng vốn dĩ không biết Vạn Quan Hiểu, chỉ cần tra một chút là có thể phát hiện chân tướng.

Nhận thấy ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người mình, sắc mặt Bùi Nguyên Ca tuy trắng xanh, trong mắt đã có liệt diễm thiêu đốt, nói rõ ràng từng chữ: “Phụ thân, con hoàn toàn không không quen Vạn Quan Hiểu gì đó, càng không có tư tình với hắn. Con chỉ không rõ, vì sao trên đời này có người ác độc như vậy, lại lấy danh tiết trân quý nhất của nữ tử ra làm trò đùa, ý đồ bôi đen nữ nhi, mong phụ thân minh giám!"

Tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ trách cứ Trấn Quốc Hầu phủ, nhưng không ai biết, trong lòng nàng hận nhất là Chương Vân và Vạn Quan Hiểu!

“Tứ tiểu thư hà tất phải phủ nhận?" Phó Anh Kiệt nhận định Bùi Nguyên Ca và Vạn Quan Hiểu có tư tình, hoãn giọng điệu nói: “Vị Vạn công tử kia tuy gia cảnh bần hàn, nhưng cũng là kim khoa cử tử, chỉ cần trung học, ngày sau chắc chắn có tiền đồ. Bùi đại ca cũng không phải loại người cổ hủ, chỉ cần vị Vạn công tử này nhân phẩm tiến, Bùi đại ca tuyệt sẽ không câu nệ dòng dõi, nhất định sẽ thành toàn các ngươi! Hơn nữa, nơi này không có người ngoài, ngươi có thừa nhận cũng không sao."

“Thọ Xương bá không cần nói chuyện êm tai như vậy, luôn mồm nói giống như suy nghĩ cho ta, trên thực tế chỉ muốn chụp tội danh lên đầu ta thôi!" Bùi Nguyên Ca cười lạnh, Trấn Quốc Hậu phủ không phải thứ tốt, Thọ Xương bá phủ cũng không tốt hơn chỗ nào, toàn cá mè một lứa, “Tâm tư Thọ Xương bá, phụ thân có lẽ quá tin ngươi cho nên không hiểu. Nhưng tiểu nữ lại rõ ràng."

Sắc mặt Thọ Xương bá khẽ biến: “Ta không biết ngươi đang nói gì?"

“Chẳng qua là một câu Chiêu dung vui đùa của Thái hậu, Hoàng thượng tiếp lời thuận miệng nói câu Chiêu Nghi. Ngươi liền cho rằng Hoàng thượng nhìn trúng ta, nhớ tới Phó thế tử đính hôn với ta, tức là tranh nữ nhân với Hoàng thượng? Ngươi sợ Hoàng thượng cáu giận, giận chó đánh mèo lên Thọ Xương bá phủ, ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi và Phó thế tử, cho nên muốn muốn lui hôn sự này. Đúng vậy, người sợ từ hôn lúc này bị người khác nói ngươi yếu đuối, nói Phó thế tử bán thê cầu vinh, thanh danh không xuôi tai, cho nên muốn đẩy hết lỗi lên người ta." Bùi Nguyên Ca khinh miệt nhìn hắn. “Cho nên, ngươi đương nhiên hi vọng ta thừa nhận, bởi vì chỉ cần thừa nhận tức là Bùi Nguyên Ca ta không biết xấu hổ, không tuân thủ nữ tắc, toàn bộ lỗi đều là của Bùi Nguyên Ca ta và Bùi phủ, Thọ Xương bá phủ chẳng qua chỉ là người bị hại. Ngươi không tiện nói, cho nên dung túng Thọ Xương bá phu nhân tới gây sự, ta không nói sai chứ?"

Loại người dối trá này, so với Thọ Xương bá phu nhân càng thêm đáng giận!

Bị chọc thủng tâm tư, mặt Thọ Xương bá đỏ lên, lúc này vẫn cứng họng, lập tức nói lại: “Tứ tiểu thư, rõ ràng là ngươi là chuyện không biết xấu hổ, ngược lại còn đổ cho ta. Nếu không có chuyện này, vì sao Trấn Quốc Hậu phủ thề son sắt, ngay cả danh tính thân phận nam tử kia đều có? Chẳng lẽ còn có thể giả sao?"

Bùi Nguyên Ca cười lạnh: “Muốn vấy bẩn trong sạch một người, tất nhiên diễn trò phải diễn nguyên bộ? Ta muốn hỏi Thọ Xương bá một chút, sau khi nghe chuyện đó, ngươi có tra qua thực hư chuyện này không? Ngươi có tìm tới Vạn công tử kia hỏi chi tiết không? Ngươi có tới hỏi phụ thân, hỏi ta không? Ngài và Bùi phủ chúng ta thân cận, hay là cùng Trấn Quốc Hậu phủ thân cận? Vì sao thà rằng tin tưởng Trấn Quốc Hậu phủ, cũng không nguyện tin ta trong sạch? Nếu là người khác, con dâu bị nói xấu có tư tình với người khác, chuyện đầu tiên làm là gặp người nói xấu đánh một trận trút giận mới đúng, các ngươi ngược lại, lại giành trước muốn hắt nước đục lên người ta. Trừ việc Thọ Xương bá phủ vốn dĩ không muốn tiếp tục hôn nhân này, còn có lý do khác sao?"

Thọ Xương bá Phó Anh Kiệt bị nàng hỏi được á khẩu không trả lời được, thẹn quá thành giận nói: “Chưa từng gặp qua nữ tử nào da mặt dày như ngươi, tư thông vơi ngươi ta, còn ở đây nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!" Loại chuyện này nào có thể làm giả? Dù có giả... gặp chuyện này, nữ tử cũng nói không ra lý do, tóm lại, hôm nay không thể không lui hôn sự này!

“Phó Anh Kiệt!" Bùi Chư Thành và hắn tương gia nhiều năm, nào không tính tình của hắn, thấy bộ dáng này của hắn liền biết Ca nhi nói đúng, mặt sung huyết đỏ bừng, đánh một quyền qua: “Ngươi cũng xem là nam nhân sao? Chỉ một câu vô tâm của Hoàng thượng ngươi lại cho là thật, có phải cũng muốn đổ tội chuyện bản tấu hôm nay sang Ca nhi? Phu nhân ngươi nghĩ như vậy, đó là ý kiến đàn bà, ta không so đo với nàng ta, nhưng ngươi cũng nghĩ như vậy, vậy Phó Anh Kiệt ngươi uổng là nam tử hán! Nếu không phải ngươi trị phủ không nghiêm, dung túng hạ nhân hung hãn làm càn, Hoàng thượng làm sao có thể trách cứ ngươi? Không tự xét lại sai lầm mà sửa chữa, ngược lại còn đổ lỗi lên một thiếu nữ vô tội, Phó Anh Kiệt, chính ngươi có biết xấu hổ hay không?"

Phó Anh Kiệt trước nay chưa từng bị mắng như vậy, nhịn không được nói: “Bùi đại ca, ngươi đừng lái mọi chuyện sang hướng khác, lần này rõ ràng là tứ tiểu thư làm sai, sự thật như vậy, ngươi thiên vị cũng nên có mức độ, đừng tính tất cả sai lên thân ta!"

“Cái gì gọi là sự thật như vậy?" Bùi Chư Thành phẫn nộ quát: “Đừng nói chỉ là một câu của lão thất phu Trấn Quốc Hầu kia, dù thật có nam nhân như vậy mang đến trước mặt ta nói có tư tình với Ca nhi cũng vô dụng. Ca nhi là con gái ta, ta không tin nàng chẳng lẽ đi tin lão thất phu Trấn Quốc Hầu kia? Chẳng lẽ tin người xa lạ không biết từ đâu xuất hiện? Ta không hồ đồ như ngươi, ngay cả thân sơ cũng không phân rõ ràng! Không, không phải không phân biệt thân sơ gần xa, mà là cố ý giả ngu, chỉ muốn hắt hết nước bẩn lên người Ca nhi, bản thân thì nhận trong sạch vô tội. Càng thêm ti tiện!"

“Cái gì thân sơ gần xa? Ngươi vốn dĩ có ý thiên vị!" Thọ Xương bá cắn răng nói: “Bùi đại ca, hôn sự này - - “

“Đừng gọi ta là Bùi đại ca, ta không có huynh đệ như ngươi!" Bùi Chư Thành tức cắt ngang lời hắn nói, quát: “Ngươi cũng không cần nhắc lại nữa, ta còn sợ vạn nhất sau khi gả Ca nhi qua, hôm nào có người quyền quý đến xin, chỉ sợ lúc ấy ngươi cũng muốn đưa Ca nhi ra ngoài đó! Nhà chồng như vậy, bố mẹ chồng như vậy, con gái của Bùi Chư Thành ta khinh thường gả qua! Từ nay về sau, huynh đệ chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa, Bùi phủ của ta vớiThọ Xương bá phủ các ngươi không còn liên quan!"

Nói xong, chỉ vào hướng cửa lớn, phẫn nộ quát: “Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"

“Bùi Chư Thành, ta năm lần bảy lượt nhường nhịn ngươi, ngươi lại khinh người quá đáng, ngươi nghĩ ngươi là cấp trên của ta, ta há sợ ngươi sao? Chuyện chung thân này, là Thọ Xương bá phủ chúng ta lui trước, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thiên vị là có thể giấu diếm được, ánh mắt dân chúng sáng như tuyết, ai đúng ai sai, tất cả mọi người thấy rõ ràng!" Thọ Xương bá cảm thấy Bùi Chư Thành quá ngang ngược kiêu ngạo, võ tướng nói sách lại làm bất đắc dĩ, còn tưởng rằng mình còn là trấn biên đại tướng quân sao?

“Cút!" Bùi Chư Thành nhấc một chiếc ghế ném qua.

Thấy hắn nổi giận, Thọ Xương bá rốt cục không dám nói nữa, chật vật đỡ Thọ Xương bá phu nhân lui ra ngoài.

Tuy chuyện này đã ngưng, nhưng Bùi Chư Thành luôn cảm thấy trong lồng ngực như có đám lửa thiêu đốt, lòng người ấm lạnh dễ thay đổi, mấy ngày nay hắn đã nếm được không ít, nhưng không nghĩ ngay cả Phó Anh Kiệt huynh đệ của hắn cũng là người như thế! Chính hắn khổ cực cũng không sao cả, nhưng liên lụy đến Ca nhi cũng bị khi nhục như vậy, thật sự nuốt không trôi cục tức này. Nếu hắn vẫn là Trấn biên Đại tướng Bùi Chư Thành, Trấn Quốc Hậu phủ còn dám từ hôn sao? Thọ Xương bá dám nhục nhã Ca nhi như vậy sao? Haha, thực cho rằng hắn làm Hình bộ Thượng thư thì tất cả mọi người có thể lấn trên đầu hắn sao?

Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành bỗng nhiên chuyển ý, xông ra ngoài như một cơn gió.

“Lão gia, ngài muốn đi đâu?" Thư Tuyết Ngọc hoảng sợ, sợ hắn gặp chuyện không may, vội vàng hỏi. Nhưng mà Bùi Chư Thành đã sớm đi xa, đâu nào còn có thể nghe được? Thư Tuyết Ngọc vội để người đuổi theo, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca đứng như tượng trong phòng, trong lòng một hồi giận một hồi thương, đi tới phía trước ôm nàng vào lòng, “Nguyên Ca, đừng để ý tới đám người vô sỉ đó, vô luận như thế nào, con còn có ta và phụ thân!"

Bùi Nguyên Xảo ở bên cạnh nhìn, ngầm thấy may mắn, may mắn nàng không có đáp ứng, có bố mẹ chồng như vậy, về sau còn có thể có ngày lành sao?

“Mẫu thân không cần lo lắng cho ta." Bùi Nguyên Ca lại đứng thẳng người, nói: “Gia đình như vậy, không gả đi ngược lại là chuyện tốt! Nếu đạo lý này cũng không rõ, cũng sẽ không động thủ đánh Thọ Xương bá phu nhân."

Tuy nàng không có nhiều chờ mong với hôn sự này, vì thế cũng chưa từng trông cậy vào Thọ Xương quyết định giúp nàng, bởi vậy trên điện Thái hậu, lúc Thái hậu đột nhiên mở miệng tứ hôn, nàng nghĩ đủ cách cũng đều là tự mình giải quyết, cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn dựa vào Phó Quân Thịnh. Nàng chưa có lễ nạp thái với người Thọ Xương bá phủ, Thọ Xương bá phu nhân làm khó dễ, nàng nhịn, không đánh trả, cũng không làm trái.

Cho dù như vậy, khi gặp chuyện, cách làm của Thọ Xương bá phủ lại là đổ tội hết lên người nàng.

Cách làm này, thật sự là làm lòng người lạnh ngắt, cũng khiến người khinh thường!

Còn có Trấn Quốc Hậu phủ!

Không biết qua bao lâu, gã sai vặt đuổi theo Bùi Chư Thành ra ngoài rốt cục chạy quay lại, thần sắc có chút cổ quái, đối mặt với Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca, dường như có chút sợ hãi nhưng thêm chút hưng phấn : “Phu nhân, tiểu thư, lão gia tập hợp hộ vệ quý phủ cùng cưỡi ngựa ra ngoài, nói... nói là muốn đi đập bể Trấn Quốc Hậu phủ!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại