Đích Nữ Tàn Phi
Chương 70-2: Tiến cung giải thích (2)

Đích Nữ Tàn Phi

Chương 70-2: Tiến cung giải thích (2)

“Tất nhiên là thật, khi nào thì tổ mẫu sẽ lừa gạt Lan Nhi chứ?" Tiết lão thái thái cười phúc hậu, biết rõ mọi chuyện lúc sau, hiện tại nhìn đến gương mặt Tiết Phong Lan cũng thuận mắt hơn một chút. Thầm nghĩ tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, đối với tổ mẫu là nàng vẫn có chút ỷ lại, chỉ là nàng đối với đứa nhỏ này không mấy quan tâm mới khiến cho Tiết Phong Lan sinh lòng ghen tỵ, không ngừng muốn chống đối nàng. Tiết Phong Lan mặc dù tàn phế nhưng lại có Thái hậu ở phía sau làm chỗ dựa, nếu hiện tại quan hệ của hai người cải thiện, như vậy sau này còn lo không được thứ tốt vào tay sao?

Phải không? Tiết lão thái thái thật sự nghĩ rằng, nàng thật lòng muốn lấy lòng nàng ta sao? Tiết Phong Lan trầm mặc, trước khi trùng sinh, nàng đối với tình thân vẫn luôn có khúc mắc, nghĩ đến thâm cung lạnh lẽo chỉ có một mình nàng, Tiết gia bên này không ai bận tâm mà chỉ lo cùng Tiết Phong Linh hưởng lạc, tâm tình nàng khi đó đã vào đáy cốc, sau khi trùng sinh, nàng đối với tình thân chính là không cần, tình thân chỉ khiến tâm tình nàng dao động không cần thiết, đối với những thứ sẽ cản trở con đường báo thù của nàng, Tiết Phong Lan sẽ tiêu diệt từng bước một.

“Nếu tổ mẫu đã nói vậy, Lan Nhi cũng xin nhận sai, trước kia là Lan Nhi không hiểu chuyện..." Tiết Phong Lan cúi đầu, bộ dạng của tiểu hài tử khi làm sai, Tiết lão thái thái nhìn thấy một màn này thì cảm thấy cháu gái của nàng cũng không quá đáng ghét, chỉ là nàng không hề nhìn thấy khóe miệng của Tiết Phong Lan đang nhếch lên một nụ cười rất nhạt.

Tiết lão thái thái tuổi tác đã cao, mặc dù có nhi tử chăm sóc, cháu gái ngoan hiền nhưng nàng biết bản thân nàng cũng không thể trụ thêm mấy năm, cho nên đối với ân oán của đời trước, nàng cũng muốn bỏ qua, không muốn liên lụy con cháu. Nàng tuy không vừa mắt Thượng thư phu nhân nhưng nếu nàng ta chịu hiểu tâm lí của bà già này, chịu lấy lòng nàng, dùng giọng điệu mềm mỏng để nói chuyện, nàng cũng không đến nổi sẽ chán ghét nàng ta, chính là Lý gia thật sự biết cách dạy dỗ nữ nhi, xem mẹ chồng là nàng không vào mắt, Tiết lão thái thái cũng không rộng lượng đến mức sẽ bỏ qua đối với người không xem bản thân ra gì. Tiết Phong Lan thật sự chỉ là bị mẫu thân của nàng làm liên lụy, vốn dĩ lúc sinh ra là nữ nhi, Tiết lão thái thái đã có chút không vui, Tiết phủ đời này âm thịnh dương suy, ngoại trừ Tiết Vũ Văn và Tiết Mộ, trong phủ cũng không có thêm một vị thiếu gia nào, cho nên đối với cái bụng của Thượng thư phu nhân, nàng vẫn là có chút mong chờ.

Mong chờ càng nhiều thất vọng lại càng nhiều, Thượng thư phu nhân không những sinh nữ nhi mà còn sinh một cặp song sinh nữ nhi, điều này khiến Tiết lão thái thái vốn có thành kiến với nàng hiện tại lại càng không vừa mắt, cho nên đối với cháu gái cũng không thèm liếc mắt liền bỏ đi. Cho đến khi tỷ muội Tiết Phong Lan bảy tuổi, thái độ của Tiết lão thái thái mới cải thiện đôi chút, cải thiện ở đây là nói đến việc nàng xem trọng Tiết Phong Linh, Tiết Phong Linh từ nhỏ cùng Tiết Phong Lan giống nhau, đều là những hài tử hoạt bát, chỉ là so với muội muội Tiết Phong Linh càng biết cách lấy lòng người khác, cho nên mới khiến bà già khó tính Tiết lão thái thái chấp nhận nàng. Mà Tiết Phong Lan vẫn chứng nào tất nấy, nàng nhìn thấy tổ mẫu không thích mình cũng không muốn đến gần nàng ta, cho nên hai người ngày càng xa lạ.

Nghĩ đến đây Tiết lão thái thái thở dài một hơi, đối với cháu gái này nàng vẫn là có chút vô tình, nếu hiện tại Tiết Phong Lan đã biết nhận lỗi nàng cũng sẽ rộng lượng bỏ qua, không tiếp tục trách cứ.

Hài tử ấy mà, cần phải dạy dỗ nhiều hơn một chút, nếu giữ Tiết Phong Lan ở bên cạnh nàng còn sợ Tiết Phong Lan sẽ không nghe lời như các tỷ tỷ Tiết Lan Hương, Tiết Phong Linh của nàng sao?

“Hài tử biết nhận sai là tốt, đến đây để tổ mẫu nhìn một cái nào." Tiết lão thái thái giang hai tay, ý đồ muốn ôm Tiết Phong Lan vào lòng.

Tiết Phong Lan nghe được Tiết lão thái thái bỏ qua cho nàng, gương mặt thanh lệ không khỏi hiện lên sự vui vẻ, chính là sau đó lại nhìn lại đôi chân của mình, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Tổ mẫu, con..." Tiết Phong Lan cắn môi, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, chính là nàng lại không thể nói ra.

Tiết lão thái thái nhướng mày, tựa hồ như đã hiểu ý Tiết Phong Lan, ánh mắt xẹt qua tia khó chịu, đây cũng là lý do nàng không thích cháu gái này. Hài tử nghịch ngợm cũng phải có chừng mực, sao lại không để ý bản thân mà rơi xuống hồ? Rơi xuống hồ thì cũng thôi đi, nhiễm phong hàn không có gì đáng lo ngại, chính là phong hàn không những nhiễm mà đôi chân cũng mất luôn, cuộc sống sau này... đến lúc đó không những không thể mang lợi ích cho Tiết phủ mà ngược lại còn là gánh nặng cho cả Tiết gia. Nhưng nghĩ đến ở phía sau nàng ta có Thái hậu chống lưng, Tiết lão thái thái lại khôi phục sắc mặt như thường, so với những phế nhân khác Tiết Phong Lan không những có giá trị lợi dụng mà giá trị của nàng ta, ba người Tiết Thanh Liên, Tiết Lan Hương, Tiết Liên Kiều cũng không thể so sánh, tia khó chịu trong mắt nhanh chóng được giấu đi.

Mặc dù Tiết lão thái thái che giấu rất nhanh nhưng đối với người vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng là Tiết Phong Lan thì cũng không giấu được. Trong lòng của nàng đối với Tiết lão thái thái không có hi vọng gì nhiều, cho nên khi nhìn thấy tia khó chịu xẹt qua mắt đối phương nàng cũng không cảm thấy thất vọng.

“Là tổ mẫu không đúng." Nàng đứng dậy, thân hình già nua tiến về phía Tiết Phong Lan, còn chưa đợi Tiết Phong Lan kịp phản ứng, nàng đã bế Tiết Phong Lan ngồi lên đùi mình, Tiết lão thái thái tuy tuổi tác đã cao nhưng sức lực rất lớn, nàng nhấc một tiểu nữ hài mười hai tuổi cũng giống như một cái ghế, nhẹ nhàng không chút vướng bận.

Hồi còn trẻ Tiết lão thái thái không được sung sướng, công việc nặng nàng cũng không phải chưa từng làm qua, khó khắn lắm mới có thể bước chân vào Tiết phủ để làm tiểu thiếp, chính là gặp phải một Đại phu nhân nhu nhược, Tiết gia do nàng nắm quyền, nếu không nàng cũng không có được như ngày hôm nay. Biết mẫu thân chịu khổ, Thượng thư đại nhân vô cùng hiếu thảo thường xuyên đi tìm đồ bổ ở khắp nơi về cho Tiết lão thái thái, ngày ngày nha hoàn đều mang đến Thọ Minh Trạch một chung đồ bổ, mùi hương thoang thoảng khiến người khác nhận ra những thứ trong chung đồ bổ đều là vật quý nhân gian, Phương Lam nhìn vào còn ghen tỵ đến đỏ mắt chỉ là e ngại không dám mở miệng xin. Tiết lão thái thái biết rõ tâm tư của mỗi người chỉ cười thầm, trong lòng đối với nhi tử càng hài lòng, nàng biết những thứ đó là để bồi thường cho công lao mấy chục năm sinh thành cùng nuôi dưỡng nhi tử, cho nên cũng vô cùng hưởng thụ, vì vậy sức khỏe của Tiết lão thái thái so với những người cùng tuổi vẫn là tốt hơn rất nhiều.

Cả người Tiết Phong Lan cứng lại, đối mặt với thái độ như vậy của Tiết lão thái thái nàng vẫn là có chút không thể thích nghi. Từ khi trùng sinh nàng đối với việc mọi người đụng chạm vô cùng bài xích, ngay cả mẫu thân sinh hạ nàng cũng không chủ động muốn ôm, đừng nói tới Tiết lão thái thái - một người vô cùng xa lạ với nàng. Cảm xúc như tuôn trào, lửa giận trong lòng không tiếng động thổi bùng lên, chính là lí trí không cho phép nàng làm như vậy, nàng vẫn còn chưa đạt được mục đích của bản thân, nàng còn chưa báo thù xong, nàng làm sao có thể để lộ gương mặt thật đối với kẻ thù của chính mình?!

Tiết Phong Lan mím môi, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm từ sâu trong đáy lòng đang trào lên, cái ôm đầy ấm áp đầy tình thân gì đó nàng không cảm nhận được, nàng hiện tại chỉ muốn tránh xa nữ nhân này. Nàng an ủi chính mình chỉ cần nghĩ là bị một con kiến cắn là được rồi, đúng vậy, Tiết Phong Lan không ngừng thuyết phục bản thân như vậy, cảm xúc trong lòng mới dịu đi vài phần.

“Tổ mẫu, Lan Nhi không sao." Nàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Tiết lão thái thái, giọng nói có chút run rẩy khiến nàng ta hiểu lầm là đụng đến nỗi đau của nàng.

Tiết lão thái thái thấy nàng như vậy, mở miệng an ủi: “Lan Nhi ngoan, là tổ mẫu không đúng, đừng khóc, đôi chân này của con nhất định có thể chữa khỏi." Có chữa khỏi hay không, nàng không phải đại phu tất nhiên là không biết, bất quá nàng cũng không thể hù dọa Tiết Phong Lan được, vì muốn có một con cờ tốt như nàng ta, đối xử nhẹ nhàng một chút vẫn là nên cần.

Tiết Phong Lan nghe vậy chỉ gật đầu không nói, đối với lời an ủi của Tiết lão thái thái nàng cũng không mấy bận tâm, bất kể là kiếp trước hay kiếp này nàng đối với đôi chân của bản thân cũng không dám hi vọng nữa nhưng lần trước bị thương, đôi chân nàng thế mà cảm nhận được khiến đóa hoa hi vọng trong lòng nàng sớm đã héo úa hiện tại lại nở rộ ra, chính là Diệp thái y vẫn còn chưa thể xác nhận việc đôi chân của nàng có thể có lại cảm giác hay chưa, bất quá đây cũng là một tin tức tốt.

“Lan nha đầu, tổ mẫu hỏi con một chuyện, con nhất định phải nói thật, có được không?" Tiết lão thái thái đột nhiên nói một câu như vậy khiến Tiết Phong Lan ngẩn ra, ánh mắt lóe lên hàn quang không rõ, trong lòng đã có đáp án, chính là vẫn giả vờ như không.

“Tổ mẫu, người muốn hỏi gì?" Thanh âm nữ hài mang theo vài phần ngây thơ, ánh mắt nàng và Tiết lão thái thái chạm vào nhau, ngoại trừ một mảnh trong suốt, Tiết lão thái thái cũng không nhìn ra được gì.

“Nhưng lời vừa nãy Lan Nhi nói, là ai dạy?" Trong lòng nàng đã có tính toán, nếu những lời vừa nãy thật sự là do có người ở phía sau Tiết Phong Lan thổi gió thì nàng có thể châm chế, không truy cứu chuyện này đến trên người Tiết Phong Lan, bất quá nếu những lời này xuất phát từ nội tâm Tiết Phong Lan, thì nàng nên khen nàng ta tâm tư sâu nặng, tuổi còn nhỏ như vậy đã không muốn làm con cờ trong tay kẻ khác? Dù là gì thì Tiết Phong Lan vẫn chỉ là một tiểu hài tử, Tiết lão thái thái mới không tin tâm cơ nàng ta lớn như vậy, nếu nàng ta thật sự có tâm cơ thì những lời đó dù là lời thật lòng nàng ta cũng sẽ không dám nói ra.

Không gian rơi vào trầm tĩnh, không một ai lên tiếng, thấy Tiết Phong Lan không trả lời, Tiết lão thái thái vẫn rất kiên nhẫn, nàng một tay ôm lấy Tiết Phong Lan, một tay vô nhẹ sau lưng Tiết Phong Lan, tựa như an ủi lại như dỗ dành, chính là trong lòng Tiết Phong Lan lại cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Nói dễ nghe không phải là muốn lấy tin tức từ nàng sao? Nàng cũng không phải là tiểu hài tử mặc cho người khác muốn bài bố thế nào là thế nấy, Tiết lão thái thái muốn biết sự thật, vậy thì nàng sẽ nói cho nàng biết ở một gốc độ khác.

“Tổ mẫu... chuyện này..." Nàng ngập ngừng, muốn nói lại thôi, điều này càng khiến cho Tiết lão thái thái càng tin tưởng ý niệm của bản thân là ở phía sau Tiết Phong Lan có người giật dây, trong lòng thầm suy đoán thân phận của đối phương.

“Con nói thật, ta sẽ không giận."

Một lát sau nàng mới mở miệng, tựa hồ như đã đưa ra quyết định: “Là do Vũ di nương, Vũ di nương hôm qua đến gặp con, nói là..." Trong lòng Tiết Phong Lan đang tìm đối tượng để Tiết lão thái thái trút giận, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình Vũ di nương thích hợp đảm nhận vai diễn này, dù sao ngày hôm qua Vũ di nương thật sự đến tìm nàng, vì muốn có được thiệp mời đi dự cung yến mà nàng ta từ thỏa thuận, uy hiếp, đe dọa, đến nói những lời khó nghe, thế nhưng Tiết Phong Lan vẫn không đồng ý, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là nàng ta, chính là những lời Vũ di nương nói nàng vẫn chưa quên đâu.

Khi đó nàng ta nói: “Ngươi chỉ là một phế nhân, giữ thiệp mời này bên người có ích gì? Không bằng đưa cho lục muội ngươi, như vậy không những có được sự yêu thích của tổ mẫu ngươi mà ngày tháng sau này cũng dễ sống hơn một chút, nói thật chứ trong mắt Tiết lão thái thái, thứ tàn phế như ngươi cũng chỉ là đồ vật bị vứt bỏ, nếu thức thời thì nên ngoan ngoãn một chút, bằng không..."

Tiết Phong Lan là người lương thiện sao?

Có thể, dù sao kiếp trước đôi tay nàng cũng không có nhuốm máu người, xem như là lương thiện đi? Bất quá trải qua những ngày tháng trong lãnh cung tăm tối, ngày ngày làm bạn với gián chuột, nàng... vẫn còn giữ được sự lương thiện sao? Nàng là con người, cũng không phải là thánh nhân, con người khi gặp một chuyện nhỏ nhặt khiến bản thân không vừa ý cũng sẽ nổi giận, đối mặt với sự chỉ trích của người khác, huống hồ những lời chỉ trích này lại thập phần khó nghe, Tiết Phong Lan sẽ làm như không có việc gì, rộng lượng bỏ qua, không truy cứu sao?

Bị người khác bắt nạt một đời còn chưa đủ, một đời này còn muốn nàng cam chịu để người khác tiếp tục bắt nạt?

Thứ lỗi, chuyện rộng lượng như thế Tiết Phong Lan nàng không làm được!

Tâm tư nữ nhân vốn dĩ chính hẹp hòi, tâm tư nữ nhân mà rộng lượng, chỉ sợ đó không phải là nữ nhân rồi?!

“Cái gì? Ngươi nói Vũ di nương ngươi tìm đến ngươi? Những lời đó là nàng ta dạy ngươi nói?" Tiết lão thái thái bị thông tin trước mặt làm cho không thể tin tưởng, nàng trầm mặc lâm vào suy nghĩ của bản thân, âm thầm suy đoán lời nói của Tiết Phong Lan có mấy phần đáng tin.

Phương Lam và Vũ di nương là người của nàng, biết ẽo tính tình hai người này có chút quá phận nhưng ngày thường ở trước mặt nàng, các nàng cũng không dám biểu lộ cảm xúc gì, cho nên từ trước đến nay đối với chuyện xấu mà các nàng làm, Tiết lão thái thái chỉ mắt nhắm mắt mở cho quan. Bởi vì cùng hội cùng thuyền, Tiết lão thái thái tin tưởng các nàng sẽ không phản bội lại nàng, chính xác là không dám, Tiết phủ do nàng làm chủ, Phương Lam và Vũ di nương muốn có cuộc sống tốt phải dựa vào nàng, làm sao có thể phản bội lại nàng? Cho nên đối với lời nói của Tiết Phong Lan, nàng không thể tin tưởng.

Tiết Phong Lan tất nhiên cũng biết Tiết lão thái thái tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng, cho nên đem mọi chuyện ngày hôm qua nói lại một lần, về phần là thật hay giả, nàng cũng không sợ Tiết lão thái thái sẽ dò ra manh mối, bởi vì những lời nàng nói, thật sự là dựa trên lời của Vũ di nương.

“Hôm qua Vũ di nương đến gặp con, vừa mở miệng nàng đã nhắc đến chuyện thiệp mời, nàng muốn con nhường lại cho lục muội, chính là con không đồng ý." Nói đến đây Tiết Phong Lan phồng má, tỏ vẻ buồn bực: “Thiệp mời chính là của con, vì sao con lại phải nhường cho lục muội? Có bản lĩnh lục muội tiến cung gặp Hoàng hậu để lấy thiệp mời." Lời nói này của Tiết Phong Lan hoàn toàn bộc lộ bản chất không hiểu chuyện của tiểu hài tử, trong giọng nói của nàng còn mang giọng điệu kiêu ngạo của đại tiểu thư khiến người khác khó nảy sinh hảo cảm, chính bộ dạng này của nàng đã làm tiêu tan đi sự nghi ngờ của Tiết lão thái thái.

Tiết Phong Lan sở dĩ tức giận như vậy là bởi vì Vũ di nương đến trước mặt nàng ý đồ muốn cướp đi thiệp mời cung yến, trước kia Tiết Phong Lan cùng Tiết Lan Hương cũng nảy sinh xung đột chỉ vì một món đồ chơi, tiểu hài tử chính là như vậy, không muốn để đồ vật của bản thân lọt vào tay người khác nên mới thể hiện thái độ như vậy, thầm nghĩ Vũ di nương suy tính không chu toàn, đồ vật của Tiết Phong Lan, nếu thật sự dễ dàng bị cướp thì còn đợi nàng đích thân ra tay sao?

“Tổ mẫu không biết, Vũ di nương thật sự quá đáng, con không đồng ý yêu cầu của nàng, nàng lại còn mở miệng mắng con, trong cơn tức giận con cho Xuân Cầm đuổi nàng ra về." Vũ di nương dù bề ngoài sợ hãi Tiết lão thái thái nhưng cũng không cam tâm việc nữ nhi mình lại thua thiệt một nha đầu đến từ Khâm Châu là Hạ Anh, có lẽ mấy ngày nay không thấy Tiết lão thái thái tìm đến nàng cho nên ngày hôm qua nàng ta mới có can đảm đến tìm nàng để thương lượng, chính là nàng ta lại không ngờ đến nàng không dễ nói chuyện, bị nàng đả kích mấy câu, Vũ di nương liền lộ đuôi hồ ly ra, không nghĩ đến hôm nay nữ nhi nàng ta còn dám xuất hiện trước mặt nàng.

“Ồ? Nàng ta mắng ngươi cái gì?" Tiết lão thái thái nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú hỏi một câu.

“Vũ di nương nói con chỉ là một phế nhân, có giữ thiệp mời cũng không có lợi ích gì, nếu con thức thờ đưa cho nàng, nàng sẽ ở trước mặt tổ mẫu nói tốt cho con, dù sao trong mắt tổ mẫu con chính là con cờ bị vứt bỏ..."

“Cái gì?" Tiết lão thái thái trừng mắt, tựa hồ có chút không tin tưởng Vũ di nương sẽ nói những lời này, cho dù đó là sự thật đi chăng nữa, bất quá nhìn bộ dạng của tức giận của Tiết Phong Lan cũng không giống đang nói dối, nhất thời vẫn chưa tỏ rõ thái độ.

“Là một con cờ bị vứt bỏ cuộc sống sau này sẽ rất thê thảm, kẻ phế nhân như con những công tử thế gia sẽ không cần đến, Vũ di nương nói đến lúc đó tổ mẫu sẽ gả con cho một lão già xấu xí, ngày tháng sau này nhất định khó sống."

Nguyên văn là: “Thân là tiểu thư khuê các mà lại bị tàn phế hai chân, sau này chỉ sợ không thể gả cho nhà tốt, không chừng Tiết lão thái thái sẽ gả ngươi cho một lão già ngoài tám mươi, ngoại hình xấu xí, ngươi cam lòng sao?"

Cam lòng sao? Tất nhiên là không cam lòng!

“Nàng còn nói hôn sự của con trong phủ này chỉ có tổ mẫu là có quyền quyết định, nếu con không nghe lời nàng sẽ thổi gió bên tai tổ mẫu, đến lúc đó con có hối hận cũng đã muộn, chính là con cảm thấy, nếu tấm thiệp mời này đã đáng giá như vậy thì không bằng tự con mang nó đến đây trao đổi điều kiện với tổ mẫu, không cần phải thông qua nàng, nếu không người được lợi nhất chẳng phải là nàng sao?" Vào lúc này Tiết Phong Lan liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chính là ánh mắt của nàng đã bán đứng nàng, đôi mắt trong suốt như ngọc lóe lên tia tức giận, rõ ràng là một bộ dạng không cam lòng, Tiết lão thái thái cảm thấy, cho dù Tiết Phong Lan có thông minh thế nào thì nàng cũng chỉ là một hài tử, mà một hài tử thì vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc của bản thân.

“Cho nên người vì vậy mà muốn bản thân tự quyết định hôn sự của chính mình?" Tiết lão thái thái nhíu mày, cho dù Vũ di nương có nói gì thì cũng không có nghĩa những lời của nàng ta là đại biểu cho lời của nàng, bất quá tâm tình của Tiết Phong Lan nàng có thể hiểu được, đối với một nữ nhân, trượng phu là trời của bọn họ, nếu thật sự phải lấy một lão già xấu xí, thì bọn họ thà chết còn hết, bất quá cũng có một số nữ nhân vì tiền tài mà không cần bận tâm thể diện, chính là... Tiết gia của nàng còn ngại mấy đồng bạc lẻ đó sao? Cho dù Tiết Phong Lan bị tàn phế nhưng nàng ta vẫn là đích nữ của Tiết phủ, có nhà ngoại là Lý gia chống lưng, có thể tùy tiện tìm đại một lão già xấu xí như lời Vũ di nương nói để gả sao? Như vậy, mặt mũi Tiết gia còn để ở đâu?!

“Còn không phải sao?" Tiết Phong Lan ngừng một chút: “Lan Nhi hiểu rõ tổ mẫu không thích Lan Nhi, ở trước mặt tỷ muội sự tồn tại của Lan Nhi đối với tổ mẫu chỉ là một con số không, Lan Nhi cũng không muốn như lời Vũ di nương nói, cho nên trông cậy người khác không bằng trông cậy chính mình..." Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tiết lão thái thái, thấy nàng không tỏ vẻ gì thì không khỏi thở ra một hơi, hình ảnh này bị đối phương nhìn thấy, Tiết lão thái thái cũng không nghĩ đến nàng sẽ nói ra những lời như vậy, nàng đã dám nói ra, còn sợ Tiết lão thái thái tức giận?

“Không biết nên khen ngươi thông minh hay là mắng ngươi ngu ngốc, ngươi nói chuyện đúng là không hề biết nể mặt người khác, giống hệt như mẫu thân ngươi..." Tiết lão thái thái thở dài, không nhìn ra hỉ nộ: “Chỉ là so với nàng, ta lại càng thích ngươi hơn."

Tiết Phong Lan sửng sốt, còn chưa đợi nàng phản ứng Tiết lão thái thái đã tiếp lời: “Thiệp mời để lại, về phần yêu cầu đó của ngươi, bà già này không thể đáp ứng, bất quá ta hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không giống như lời Vũ di nương ngươi nói, gả ngươi cho một lão nam nhân xấu xí."

Hồi tưởng kết thúc, Tiết Phong Lan bừng tỉnh nhìn quanh một lượt, phát hiện mọi người đều cúi đầu dùng bữa, chỉ có Phương Lam đôi lúc cùng Tiết lão thái thái thảo luận gì đó, Tiết lão thái thái hôm nay tâm tình tốt cho nên hai người trò chuyện đến vui vẻ, mà Vũ di nương thường ngày cùng hội cùng thuyền với Phương Lam hôm nay lại im lặng hẳn ra, thật ra là khi hai người Phương Lam và Tiết lão thái thái trò chuyện, nàng cũng có chen một hai câu, chính là Tiết lão thái thái không để ý nàng, khiến nàng xấu hổ không dám nói nữa.

Có lẽ Tiết lão thái thái không thật sự tin tưởng lời nàng nói nhưng trong lòng nàng ta cũng chưa chắc đã tin tưởng Vũ di nương, nhân phẩm Vũ di nương thế nào, nàng ta còn không rõ sao? Xem ra lại sắp có kịch vui xem nữa rồi, chỉ là Như Sương đã đi lâu như vậy, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?

Chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện gì rồi?!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại