Đích Nữ Tàn Phi
Chương 42: Dùng bữa phong ba
Mày như họa, đen như mực, lông mi mỏng manh nhẹ như liễu diệp vẽ nên một đôi mắt sâu tựa giếng cổ không đáy, một mảnh trầm tĩnh, rung động lòng người.
Nữ hài được Xuân Cầm bế trên tay một thân tử y mềm mại, chất vải Vân Sa ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, làn váy dài, thắt lưng được thắt bởi một sợi vải màu hồng, làm nổi bật lên vòng eo tinh tế. Sườn mặt chỉ lộ một bên nhưng cũng khiến người khác thầm than với vẻ đẹp của nàng, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mộng, mái tóc đen dài được búi hai bên, để lộ cái cổ trắng noãn, trên người nàng mang một loại khí chất thần bí, khiến người khác không khỏi bị thu hút.
“Lan Nhi thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân cùng các vị trưởng bối..." Trên môi Tiết Phong Lan treo một nụ cười, nhạt không đến đáy mắt.
“Hừ! Bây giờ đã là giờ nào rồi ngươi mới đến, để trưởng bối chờ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?!"
Nhìn dung mạo như hoa của Tiết Phong Lan, so với Tiết Phong Linh còn muốn xuất sắc hơn vài phần thì Tiết lão thái thái lại cảm thấy không vui.
Tiết Phong Lan nghe vậy liền nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt, làn mi nhẹ nhàng rủ xuống lộ vẻ u buồn, thanh âm trong suốt như ngọc từ từ rơi xuống.
“Là lỗi của Lan Nhi, Lan Nhi sai rồi, thật sự thì con không muốn mọi người phải đợi... nếu... nếu không phải chân con đi đứng bất tiện... thì con đã đến sớm hơn rồi..."
Đi đứng bất tiện!
Lại là đi đứng bất tiện!
Mỗi lần nàng mở miệng trách mốc, Tiết Phong Lan liền lấy lí do này ra đối phó với nàng, hơn nữa còn lộ ra vẻ ủy khuất, bộ dạng như là nàng bắt nạt nàng ta vậy?!
Phu thê đại phòng một bên đau lòng nhìn nữ nhi, trong lòng mặc dù cảm thấy có lỗi với nữ nhi nhưng Thương thư đại nhân lại không tiện mở miệng, còn Thượng thư phu nhân lại có chút buồn bực, nàng biết mẹ chồng không thích nàng, cho nên nữ nhi mới bị liên lụy, nhưng con bé đã ra nông nổi này, chẳng lẽ mẹ chồng còn muốn gây khó dễ cho nữ nhi?!
“Mẫu thân, Lan Nhi nàng..."
“Ngươi còn muốn bênh vực nàng ta?!" Tiết lão thái thái trừng mắt, cơn tức bị nghẹn trong lòng mấy ngày nay vốn không nguôi, hiện tại Lý Nguyệt Chi lại mở miệng thay Tiết Phong Linh lại khiến nàng càng thêm buồn bực.
Tiểu thư Thừa tướng thì thế nào? Nếu đã bước chân vào Tiết phủ thì là người của Tiết phủ. Tiết phủ từ trước đến nay đều do một tay nàng quản lí, từ ngày nhi tử lấy Lý Nguyệt Chi về, nàng tuy là lão phu nhân nhưng muốn xử lí mọi chuyện đều phải hỏi ý kiến của nàng ta, rốt cuộc trong cái nhà này, ai mới là người nắm quyền?!
“Mẫu thân, dù sao Lan Nhi cũng đã đến, người đừng trách cứ con bé nữa..." Thấy thê tử bị mắng, Thượng thư đại nhân cũng đành mở miệng giải hòa.
Mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ là như nước với lửa, điều này hắn biết rõ, một bên là người đã nuôi dạy hắn nhiều năm, có ơn dưỡng dục, một người là phu thê kết tóc với hắn, nàng vì hắn mà nảy sinh mâu thuẫn với nhà mẹ đẻ, một bên là nghĩa, bên còn lại là tình, mà hắn lại chẳng thể thiên vị bên nào.
“Tổ mẫu, nếu tứ muội đã đến, người cũng đừng truy cứu chuyện này nữa." Tiết Vũ Văn nghiêm túc đánh giá thiếu nữ trước mắt, khi nhìn đến đôi chân nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Tổ mẫu, đừng giận mà..." Tiết Phong Linh cũng một bên phụ họa.
Tiết Vũ Văn không phải ca ca ruột cũng đã mở miệng thay Tiết Phong Lan, mà nàng thân là tỷ tỷ song sinh lại không nói giúp thì chỉ sợ vào miệng người khác nàng lại trở thành ác độc tỷ tỷ, bỏ mặc thân muội không lo. Huống hồ mấy ngày nay quan hệ của nàng cùng nàng ta trở nên gay gắt như vậy, mà thời cơ vẫn chưa đến, vẫn nên nghe lời Vân Yên, tạm thời nàng đành tiếp tục đóng vai tỷ tỷ tốt vậy!
Thấy tôn tử cùng cháu gái cũng mở miệng nói giúp, Tiết lão thái thái dù không muốn nhưng cũng không mở miệng truy cứu chuyện này nữa.
“Được rồi, được rồi, thật là..."
Mọi người nhìn một màn này, ánh mắt đều lộ vẻ hiểu rõ. Lúc nãy trước khi Tiết Phong Linh mở miệng, Tiết Vũ Văn cũng đã nói đỡ cho Tiết Phong Lan vài lời, tuy lúc đó Tiết lão thái thái lộ vẻ ôn hòa nhưng vẫn không lên tiếng. Bất quá khi Tiết Phong Linh vừa dứt lời, Tiết lão thái không nói hai lời liền nhanh chóng bỏ qua cho Tiết Phong Lan, điều này chứng tỏ, địa vị của Tiết Vũ Văn trong lòng Tiết lão thái thái còn thua xa Tiết Phlng Linh!
“Nếu đã đến đông đủ thì kêu người mang thức ăn lên đi." Thấy mọi chuyện được giải quyết, Thượng thư đại nhân liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng phân phó hạ nhân mang thức ăn lên.
Thượng thư phủ không tính là đông người, điếm tới đếm lui chỉ có hơn mười người, bất quá dù bàn lớn đến đâu cũng không thể ngồi chung một bàn, thế nên chỉ có thể chia thành hai bàn, trưởng bối một bàn, một bàn còn lại dành cho đám tiểu bối.
Lấy Tiết Phong Linh làm trung tâm, bên phải nàng ta tất nhiên là vị trí của Tiết Lan Hương, sau Tiết Lan Hương là Tiết Yên Hoa, rồi đến Tiết Duy, Tiết Vũ Văn, Tiết Mộ, Tiết Liên Kiều, Tiết Thanh Liên, và sau cùng là nàng.
Đêm nay đúng là một đêm náo nhiệt, người của Thượng thư phủ đều tập trung tại đây, ngay cả Tiết Vũ Văn thường xuyên vắng nhà cũng xuất hiện.
Bàn bên cạnh náo nhiệt bao nhiêu thì bàn bên này lại yên tĩnh bấy nhiêu, mọi người đều trầm mặc không nói, ngay cả khi thức ăn được dọn lên, cũng không ai động đũa.
“Đại ca, mọi chuyện ở Hình bộ thế nào rồi?"
Tiểu thư Tiết phủ tuy Tiết Thanh Liên là Đại tiểu thư nhưng suy cho cùng nàng ta vẫn chỉ là thứ nữ, một chút địa vị cũng không có, cho nên, trên bàn ăn này, tiểu thư có địa vị lớn nhất chính là Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan, mà thiếu gia chính là Tiết Vũ Văn.
Tiết Phong Lan vốn không thích giao tiếp với người khác, thế nên người mở miệng phá vỡ bầu không khí không ai khác ngoài Tiết Phong Linh.
“Mọi chuyện đều rất tốt!" Tiết Vũ Văn từ trước đến nay đều luôn kiệm lời, đối với bất kì ai cũng không ngoại lệ.
Tiết Phong Lan nhướng mày, cẩn thận đánh giá Tiết Vũ Văn, trầm tĩnh như nước, tài hoa phong nhã, quả thật là một mỹ nam tử tài mạo song toàn, thảo nào khiến Tiết lão thái thái coi trọng.
Nhớ đến kiếp trước, trên dưới Thượng thư phủ ngoại trừ Tiết Thanh Liên thân phận thứ nữ phải gả cho kẻ nghèo hèn bạo lực thì những người còn lại đều có kết cục tốt hơn hẳn. Tiết Vũ Văn làm người không tệ, so với Tiết Lan Hương thì nhân phẩm hắn tốt hơn nhiều, hơn nữa lại là một người có đầu óc, tương lai của Thượng thư phủ vinh quang ra sao thì mọi công lao đều thuộc về hắn.
Tiết Phong Lan cười nhạt, Tiết lão thái thái cứ nghĩ rằng bản thân nàng ta đang khống chế Tiết Vũ Văn trong tay, nhưng lại không biết rằng, hắn đã sớm thoát khỏi sự không chế mất rồi!
Như nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan, Tiết Vũ Văn nhìn nàng một lúc sau đó ánh mắt lại rơi vào người Tiết Phong Linh bên cạnh, tuy thời gian hắn ở trong phủ không nhiều nhưng tình hình trong phủ hắn cũng xem như minh bạch, nhất là chuyện của đại phòng, dạo gần đây tỷ muội Tiết Phong Lan gần như đều náo loạn cả Thượng thư phủ, ngày nào cũng có chuyện xảy ra, nhị phòng còn lại cũng không tránh khỏi liên lụy.
Rõ ràng là tỷ muội song sinh, thế nhưng cả hai đều phong hoa tuyệt đại, muốn tài năng có tài năng, muốn mỹ mạo liền có mỹ mạo, một người khuynh thành phong hoa, một người khuynh lộng nhân tâm, nếu so sánh cũng không thể nói được rốt cuộc là ai hơn ai, có lẽ bởi vì như vậy cho nên hai người bọn họ mới...
Nghĩ đến muội muội vì chuyện này mà làm không ít điều ngu ngốc, Tiết Vũ Văn lại chỉ có thể thở dài, nếu không phải hắn bận việc bên ngoài thì hắn sớm đã về giáo huấn muội muội một trận.
Nữ nhân, thật sự là khó hiểu!
Đối với thái độ của Tiết Vũ Văn, Tiết Phong Linh dường như hiểu rõ, cho nên nàng chỉ mỉm cười nhẹ, bắt đầu động đũa, mọi người thấy thế cũng động đũa theo.
“Tứ tiểu thư, phu nhân đặc biệt chuẩn bị món gà hầm nhân sâm này cho tiểu thư dùng, tiểu thư nhất định phải uống hết..." Lúc này, một nha hoàn đi đến, mang theo một cái khây đựng chung đồ bổ đặt lên bàn, dặn dò xong liền rời đi.
Ánh mắt mọi người rơi vào chung đồ bổ của Tiết Phong Lan, trong lòng lại xấut hiện mỗi một suy nghĩ khác nhau.
Tiết Phong Linh bộ dạng làm như không thấy, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục dùng bữa, bỏ mặc mọi ánh mắt dò xét xung quanh.
Nàng sớm biết mẫu thân chuẩn bị đồ bổ cho Tiết Phong Lan, dù sau nàng ta cũng vừa mới té hồ, thân mang trọng bệnh, chân lại bị thương, mà dạo gần đây trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện liên quan đến nàng ta, mẫu thân lo lắng là điều tất nhiên, đối với việc này Tiết Phong Linh cũng không mấy bận tâm.
Yêu thương của mẫu thân, không phải nàng không có, mà phần yêu thương nàng xem thường nhất đối với Tiết Phong Lan lại chính là báu vật, lần này xem như là nàng ban bố chút tình thương của mẫu thân cho nàng ta vậy!
Thảo nào sáng nay nàng đến phòng bếp thấy nhân sâm để đầy, hóa ra là của Thượng thư phu nhân chuẩn bị cho Tiết Phong Lan!
Tiết Lan Hương ánh mắt hiểu rõ nhưng cũng im lặng, sau chuyện lần trước bị mẫu thân mắng, nàng đã an phận hơn rất nhiều. Tuy nàng thật sự không ưa hai tỷ muội Tiết Phong Lan nhưng cuộc sống sau này của mẫu tử nàng đều dựa vào đại phòng, chống đối Tiết Phong Lan cũng không có lợi ích gì, không bằng xem như không thấy để có thể an ổn sống qua ngày như lời mẫu thân nói.
Tiết Thanh Liên ngồi bên cạnh Tiết Liên Kiều thấy nàng ta vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt nàng cũng không tỏ vẻ gì, dù sao nàng cũng chỉ là thứ nữ, vì một chung đồ bổ mà lộ vẻ ghen tỵ với đích nữ, không phải bị người khác xem thường hơn hay sao?
Tiết Vũ Văn tiếp tục dùng bữa, Tiết Mộ một bộ dạng ung dung nhìn Tiết Phong Lan, tam phòng trước nay đều không quản chuyện bên ngoài, Tiết Mộ hắn cũng không ngoại lệ, đối với vị tứ muội này, xem như là thưởng thức. Tiết Duy hôm nay cũng rất an phận, có lẽ mấy ngày trước hắn bị mắng một trận thế nên mới có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ không đi gây sự.
“Gà hầm nhân sâm? Ta cũng muốn!"
Nữ hài được Xuân Cầm bế trên tay một thân tử y mềm mại, chất vải Vân Sa ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, làn váy dài, thắt lưng được thắt bởi một sợi vải màu hồng, làm nổi bật lên vòng eo tinh tế. Sườn mặt chỉ lộ một bên nhưng cũng khiến người khác thầm than với vẻ đẹp của nàng, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mộng, mái tóc đen dài được búi hai bên, để lộ cái cổ trắng noãn, trên người nàng mang một loại khí chất thần bí, khiến người khác không khỏi bị thu hút.
“Lan Nhi thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân cùng các vị trưởng bối..." Trên môi Tiết Phong Lan treo một nụ cười, nhạt không đến đáy mắt.
“Hừ! Bây giờ đã là giờ nào rồi ngươi mới đến, để trưởng bối chờ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?!"
Nhìn dung mạo như hoa của Tiết Phong Lan, so với Tiết Phong Linh còn muốn xuất sắc hơn vài phần thì Tiết lão thái thái lại cảm thấy không vui.
Tiết Phong Lan nghe vậy liền nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt, làn mi nhẹ nhàng rủ xuống lộ vẻ u buồn, thanh âm trong suốt như ngọc từ từ rơi xuống.
“Là lỗi của Lan Nhi, Lan Nhi sai rồi, thật sự thì con không muốn mọi người phải đợi... nếu... nếu không phải chân con đi đứng bất tiện... thì con đã đến sớm hơn rồi..."
Đi đứng bất tiện!
Lại là đi đứng bất tiện!
Mỗi lần nàng mở miệng trách mốc, Tiết Phong Lan liền lấy lí do này ra đối phó với nàng, hơn nữa còn lộ ra vẻ ủy khuất, bộ dạng như là nàng bắt nạt nàng ta vậy?!
Phu thê đại phòng một bên đau lòng nhìn nữ nhi, trong lòng mặc dù cảm thấy có lỗi với nữ nhi nhưng Thương thư đại nhân lại không tiện mở miệng, còn Thượng thư phu nhân lại có chút buồn bực, nàng biết mẹ chồng không thích nàng, cho nên nữ nhi mới bị liên lụy, nhưng con bé đã ra nông nổi này, chẳng lẽ mẹ chồng còn muốn gây khó dễ cho nữ nhi?!
“Mẫu thân, Lan Nhi nàng..."
“Ngươi còn muốn bênh vực nàng ta?!" Tiết lão thái thái trừng mắt, cơn tức bị nghẹn trong lòng mấy ngày nay vốn không nguôi, hiện tại Lý Nguyệt Chi lại mở miệng thay Tiết Phong Linh lại khiến nàng càng thêm buồn bực.
Tiểu thư Thừa tướng thì thế nào? Nếu đã bước chân vào Tiết phủ thì là người của Tiết phủ. Tiết phủ từ trước đến nay đều do một tay nàng quản lí, từ ngày nhi tử lấy Lý Nguyệt Chi về, nàng tuy là lão phu nhân nhưng muốn xử lí mọi chuyện đều phải hỏi ý kiến của nàng ta, rốt cuộc trong cái nhà này, ai mới là người nắm quyền?!
“Mẫu thân, dù sao Lan Nhi cũng đã đến, người đừng trách cứ con bé nữa..." Thấy thê tử bị mắng, Thượng thư đại nhân cũng đành mở miệng giải hòa.
Mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ là như nước với lửa, điều này hắn biết rõ, một bên là người đã nuôi dạy hắn nhiều năm, có ơn dưỡng dục, một người là phu thê kết tóc với hắn, nàng vì hắn mà nảy sinh mâu thuẫn với nhà mẹ đẻ, một bên là nghĩa, bên còn lại là tình, mà hắn lại chẳng thể thiên vị bên nào.
“Tổ mẫu, nếu tứ muội đã đến, người cũng đừng truy cứu chuyện này nữa." Tiết Vũ Văn nghiêm túc đánh giá thiếu nữ trước mắt, khi nhìn đến đôi chân nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Tổ mẫu, đừng giận mà..." Tiết Phong Linh cũng một bên phụ họa.
Tiết Vũ Văn không phải ca ca ruột cũng đã mở miệng thay Tiết Phong Lan, mà nàng thân là tỷ tỷ song sinh lại không nói giúp thì chỉ sợ vào miệng người khác nàng lại trở thành ác độc tỷ tỷ, bỏ mặc thân muội không lo. Huống hồ mấy ngày nay quan hệ của nàng cùng nàng ta trở nên gay gắt như vậy, mà thời cơ vẫn chưa đến, vẫn nên nghe lời Vân Yên, tạm thời nàng đành tiếp tục đóng vai tỷ tỷ tốt vậy!
Thấy tôn tử cùng cháu gái cũng mở miệng nói giúp, Tiết lão thái thái dù không muốn nhưng cũng không mở miệng truy cứu chuyện này nữa.
“Được rồi, được rồi, thật là..."
Mọi người nhìn một màn này, ánh mắt đều lộ vẻ hiểu rõ. Lúc nãy trước khi Tiết Phong Linh mở miệng, Tiết Vũ Văn cũng đã nói đỡ cho Tiết Phong Lan vài lời, tuy lúc đó Tiết lão thái thái lộ vẻ ôn hòa nhưng vẫn không lên tiếng. Bất quá khi Tiết Phong Linh vừa dứt lời, Tiết lão thái không nói hai lời liền nhanh chóng bỏ qua cho Tiết Phong Lan, điều này chứng tỏ, địa vị của Tiết Vũ Văn trong lòng Tiết lão thái thái còn thua xa Tiết Phlng Linh!
“Nếu đã đến đông đủ thì kêu người mang thức ăn lên đi." Thấy mọi chuyện được giải quyết, Thượng thư đại nhân liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng phân phó hạ nhân mang thức ăn lên.
Thượng thư phủ không tính là đông người, điếm tới đếm lui chỉ có hơn mười người, bất quá dù bàn lớn đến đâu cũng không thể ngồi chung một bàn, thế nên chỉ có thể chia thành hai bàn, trưởng bối một bàn, một bàn còn lại dành cho đám tiểu bối.
Lấy Tiết Phong Linh làm trung tâm, bên phải nàng ta tất nhiên là vị trí của Tiết Lan Hương, sau Tiết Lan Hương là Tiết Yên Hoa, rồi đến Tiết Duy, Tiết Vũ Văn, Tiết Mộ, Tiết Liên Kiều, Tiết Thanh Liên, và sau cùng là nàng.
Đêm nay đúng là một đêm náo nhiệt, người của Thượng thư phủ đều tập trung tại đây, ngay cả Tiết Vũ Văn thường xuyên vắng nhà cũng xuất hiện.
Bàn bên cạnh náo nhiệt bao nhiêu thì bàn bên này lại yên tĩnh bấy nhiêu, mọi người đều trầm mặc không nói, ngay cả khi thức ăn được dọn lên, cũng không ai động đũa.
“Đại ca, mọi chuyện ở Hình bộ thế nào rồi?"
Tiểu thư Tiết phủ tuy Tiết Thanh Liên là Đại tiểu thư nhưng suy cho cùng nàng ta vẫn chỉ là thứ nữ, một chút địa vị cũng không có, cho nên, trên bàn ăn này, tiểu thư có địa vị lớn nhất chính là Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan, mà thiếu gia chính là Tiết Vũ Văn.
Tiết Phong Lan vốn không thích giao tiếp với người khác, thế nên người mở miệng phá vỡ bầu không khí không ai khác ngoài Tiết Phong Linh.
“Mọi chuyện đều rất tốt!" Tiết Vũ Văn từ trước đến nay đều luôn kiệm lời, đối với bất kì ai cũng không ngoại lệ.
Tiết Phong Lan nhướng mày, cẩn thận đánh giá Tiết Vũ Văn, trầm tĩnh như nước, tài hoa phong nhã, quả thật là một mỹ nam tử tài mạo song toàn, thảo nào khiến Tiết lão thái thái coi trọng.
Nhớ đến kiếp trước, trên dưới Thượng thư phủ ngoại trừ Tiết Thanh Liên thân phận thứ nữ phải gả cho kẻ nghèo hèn bạo lực thì những người còn lại đều có kết cục tốt hơn hẳn. Tiết Vũ Văn làm người không tệ, so với Tiết Lan Hương thì nhân phẩm hắn tốt hơn nhiều, hơn nữa lại là một người có đầu óc, tương lai của Thượng thư phủ vinh quang ra sao thì mọi công lao đều thuộc về hắn.
Tiết Phong Lan cười nhạt, Tiết lão thái thái cứ nghĩ rằng bản thân nàng ta đang khống chế Tiết Vũ Văn trong tay, nhưng lại không biết rằng, hắn đã sớm thoát khỏi sự không chế mất rồi!
Như nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan, Tiết Vũ Văn nhìn nàng một lúc sau đó ánh mắt lại rơi vào người Tiết Phong Linh bên cạnh, tuy thời gian hắn ở trong phủ không nhiều nhưng tình hình trong phủ hắn cũng xem như minh bạch, nhất là chuyện của đại phòng, dạo gần đây tỷ muội Tiết Phong Lan gần như đều náo loạn cả Thượng thư phủ, ngày nào cũng có chuyện xảy ra, nhị phòng còn lại cũng không tránh khỏi liên lụy.
Rõ ràng là tỷ muội song sinh, thế nhưng cả hai đều phong hoa tuyệt đại, muốn tài năng có tài năng, muốn mỹ mạo liền có mỹ mạo, một người khuynh thành phong hoa, một người khuynh lộng nhân tâm, nếu so sánh cũng không thể nói được rốt cuộc là ai hơn ai, có lẽ bởi vì như vậy cho nên hai người bọn họ mới...
Nghĩ đến muội muội vì chuyện này mà làm không ít điều ngu ngốc, Tiết Vũ Văn lại chỉ có thể thở dài, nếu không phải hắn bận việc bên ngoài thì hắn sớm đã về giáo huấn muội muội một trận.
Nữ nhân, thật sự là khó hiểu!
Đối với thái độ của Tiết Vũ Văn, Tiết Phong Linh dường như hiểu rõ, cho nên nàng chỉ mỉm cười nhẹ, bắt đầu động đũa, mọi người thấy thế cũng động đũa theo.
“Tứ tiểu thư, phu nhân đặc biệt chuẩn bị món gà hầm nhân sâm này cho tiểu thư dùng, tiểu thư nhất định phải uống hết..." Lúc này, một nha hoàn đi đến, mang theo một cái khây đựng chung đồ bổ đặt lên bàn, dặn dò xong liền rời đi.
Ánh mắt mọi người rơi vào chung đồ bổ của Tiết Phong Lan, trong lòng lại xấut hiện mỗi một suy nghĩ khác nhau.
Tiết Phong Linh bộ dạng làm như không thấy, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục dùng bữa, bỏ mặc mọi ánh mắt dò xét xung quanh.
Nàng sớm biết mẫu thân chuẩn bị đồ bổ cho Tiết Phong Lan, dù sau nàng ta cũng vừa mới té hồ, thân mang trọng bệnh, chân lại bị thương, mà dạo gần đây trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện liên quan đến nàng ta, mẫu thân lo lắng là điều tất nhiên, đối với việc này Tiết Phong Linh cũng không mấy bận tâm.
Yêu thương của mẫu thân, không phải nàng không có, mà phần yêu thương nàng xem thường nhất đối với Tiết Phong Lan lại chính là báu vật, lần này xem như là nàng ban bố chút tình thương của mẫu thân cho nàng ta vậy!
Thảo nào sáng nay nàng đến phòng bếp thấy nhân sâm để đầy, hóa ra là của Thượng thư phu nhân chuẩn bị cho Tiết Phong Lan!
Tiết Lan Hương ánh mắt hiểu rõ nhưng cũng im lặng, sau chuyện lần trước bị mẫu thân mắng, nàng đã an phận hơn rất nhiều. Tuy nàng thật sự không ưa hai tỷ muội Tiết Phong Lan nhưng cuộc sống sau này của mẫu tử nàng đều dựa vào đại phòng, chống đối Tiết Phong Lan cũng không có lợi ích gì, không bằng xem như không thấy để có thể an ổn sống qua ngày như lời mẫu thân nói.
Tiết Thanh Liên ngồi bên cạnh Tiết Liên Kiều thấy nàng ta vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt nàng cũng không tỏ vẻ gì, dù sao nàng cũng chỉ là thứ nữ, vì một chung đồ bổ mà lộ vẻ ghen tỵ với đích nữ, không phải bị người khác xem thường hơn hay sao?
Tiết Vũ Văn tiếp tục dùng bữa, Tiết Mộ một bộ dạng ung dung nhìn Tiết Phong Lan, tam phòng trước nay đều không quản chuyện bên ngoài, Tiết Mộ hắn cũng không ngoại lệ, đối với vị tứ muội này, xem như là thưởng thức. Tiết Duy hôm nay cũng rất an phận, có lẽ mấy ngày trước hắn bị mắng một trận thế nên mới có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ không đi gây sự.
“Gà hầm nhân sâm? Ta cũng muốn!"
Tác giả :
Phi Yến Nhược Thiên