Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Chương 66: Vương bài hộ mệnh

Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 66: Vương bài hộ mệnh

Editor: Quỳnh ỉn

Mà Vân Hạ Ca ngu dốt không biết tính toán bên trong của Vân Lãnh Ca, nàng ta thiếu đầu óc tính cách dễ nổi giận cũng sẽ trở thành một con dao sắc trên tay nàng ta, không biết có tác dụng lập tức không?

Hôm nay cho dù đại sư xuất hiện không xuất hiện, Vân Lãnh Ca cũng có thể dễ dàng giải quyết phiền toái này, nhưng mà quá chút có chút rắc rối hơn một chút, hơn nữa cuối cùng chỉ có thể lấy được chút máu của Nhị di nương, còn xa mới có thể đạt được kết cục trong tưởng tượng của nàng, cho nên đại sư xuất hiện không chỉ làm phá vỡ thân phận của Tuệ Vân, mà một khi chuyện bị bại lộ, Tuệ Vân vì muốn tự bảo vệ mình, nhất định sẽ lật lọng đổ trách nhiệm lên trên người Nhị di nương, xuất hiện tình huống chó cắn chó, chân tướng sẽ nổi trên mặt nước, tất cả lời nói dối đều tự sụp đổ.

Mà nàng từ đầu đến cuối đều hoàn hảo sắm vai một người bị hại đứng xem, tuyệt sẽ không khiến lão phu nhân hoài nghi và kiêng kỵ gì.

Trận diễn này, kết thúc, nàng không vạch trần âm mưu của Nhị di nương, nhưng nàng chỉ đẩy một cái nho nhỏ sau lưng thôi.

Chỉ cần ngươi nắm chắc tính cách và tâm tư của một người, vậy ngươi có thể khống chế nàng, dẫn dắt nàng tự mình đi trên con đường tốt đã trải từ trước.

Có một chuyện duy nhất nằm ngoài dự đoán của Vân Lãnh Ca, là Vân Bá Nghị sinh ra một chút chân tình với Nhị di nương, và tính toán cao ngất trong lòng của Vân Xuân Ca.

“Vị tiểu thư này, tiểu tăng và các người không có quen biết gì nhau, tiểu tăng là người xuất gia, tiền bạc là cặn bã, làm sao có thể thông đồng làm bậy với các ngươi?" Thấy Vân Hạ Ca run rẩy nói ra giao dịch giữa bọn họ, Tuệ Vân giống như bị sét đánh, trước mắt một mảnh đen tối, thân thể cao lớn suýt chút nữa cắm đầu ngã quỵ, lại không cam lòng muốn ra sức một trận, tức giận nói.

“Đủ." Lão phu nhân đứng ở một bên đã sớm tức giận, trong miệng thở hổn hển, trên mặt đầy tức giận nói: “Có phải từng người các ngươi đều ăn gan báo rồi phải không, là muốn ép Tướng phủ gà chó không yên các ngươi mới an tâm sao?"

“Phượng Ngô, vì sao phải làm như vậy?" Vân Bá Nghị không rõ, vì sao Nhị di nương luôn luôn dịu dàng hiểu lễ nghĩa, gần đây lại liên tiếp phạm sai lầm, baao giờ thậm chí vì muốn trừ bỏ Vân Lãnh Ca, còn mua chuộc ngoại nhân đến làm Vu Cổ thuật, cái này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ mất đầu.

Tam di nương thở dài, nói: “Đúng vậy Vạn tỷ tỷ, trước đây lão phu nhân trách phạt tỷ, cũng là bởi vì tỷ làm sai chuyện, sao lại có thể oán hận nguyền rủa nàng như vậy?"

Mỗi chữ mỗi câu của nàng đều cường điệu oán hận nguyền rửa, bởi vì chuyện nói xấu nữ đích nữ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải là lớn, chỉ thua kém nguyền rửa Tướng gia và lão phu nhân, lớn mật!

“Không phải di nương, di nương không phải loại người độc ác như vậy, nhất định là người bị oan." Vân Xuân Ca tức giận quay đầu lại nói.

Vân Lãnh Ca thản nhiên nói: “Đại tỷ, ở đây có rất nhiều người, muốn chối cũng không được, mới vừa rồi Nhị muội nói thật, cho dù tỷ thương tiếc di nương, cũng không nên che chở như vậy, ngược lại là ngày thường, nếu tỷ thường xuyên khuyên nhủ người, người cũng không đến mức hồ đồ làm ra chuyện như vậy, phải biết rằng dùng Vu Cổ đến nguyền rủa Tổ mẫu và phụ thân, thứ nhất là chuyện đại nghịch bất đạo, thứ hai bệ hạ nghiêm cấm Vu Cổ thuật, người hạ lệnh nếu có người dùng phương pháp này, nhẹ thì lưu đày, nặng thì xử tử, nếu một mình Nhị di nương thì cũng thôi, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến Tướng phủ sao? Nói xấu ta không quan trọng, phụ thân và Tổ mẫu là bầu trời của Vân phủ, nếu ngã, tỷ sẽ thế nào?"

Tam di nương dùng khăn che khuất ý cười lạnh trên môi, nói: “Đúng vậy, không bức tường nào trong thiên hạ không bị gió lùa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ người của Vân phủ đều sẽ bị ngươi liên lụy rồi."

Vạn Phượng Ngô căm giận nhìn những người này, trên mặt mang theo một tia thê lương, vài phần tuyệt vọng, quay mặt nhìn Vân Bá Nghị, không một tiếng cầu xin.

Lão phu nhân gắt gao nhíu mày, một tay trên bàn nhỏ đột nhiên quét hết cốc trà trên bàn xuống, tiếng đổ vỡ loảng xoảng, đồ sứ rơi toán loạn, từ sớm đã cảm thấy Nhị di nương là người thích ầm ĩ, lại không nghĩ rằng nàng ta có gan làm loạn đến mức này.

“Khi Tiên đế còn tại thế, không phải Tiền phụ Mã đô úy, An Nhạc công chủ, còn có Ngọc phi nương nương đều vì Vu Cổ mà chết sao? Mỗi lần nhắc đến Vu Cổ, chắc chắn chỉ có một con đường chết, đến lúc đó nếu bị đồn ra ngoài, ngươi sẽ phải chịu tội, Tướng phủ cũng không thể tránh được, ngươi nên quyết định sớm đi."

Lão phu nhân và Vân Bá Nghị là mẫu tử nhiều năm, không thể nói là hiểu biết mười phần, nhưng năm sáu phần là chắc có, tìm đúng chỗ hắn chú ý nhất đâm xuống, mới có thể làm cho hắn hạ quyết tâm, hạ nhẫn tâm.

Nghe xong lời này, một chút nhu tình cuối cùng cuả Vân Bá Nghị hoàn toàn biến mất, hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Phượng Ngô, ngươi làm ta thất vọng quá, từ hôm nay trở đi, ngươi phải đi Thanh Liên am, ta sẽ nói với người ngoài, ngươi bị bệnh đã chếtm từ nay về sau, ngươi không cần trở về nữa!"

Đó là am ni cô, còn lệnh cưỡng chế mình vĩnh viễn không được trở về, Vạn Phượng Ngô mở to hai mắt, không khống chế được nói: “Tướng gia, ngươi muốn ta xuống tóc làm ni cô?"

Mình yêu Vân Bá Nghị nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn lại nhẫn tâm đến mức này, nàng hoàn toàn không thể tin được!

Vân Bá Nghị xoay người, không nhìn nàng.

Tam di nương lại thật sự không hài lòng với kết quả này, bọn họ phạm vào tội không thể tha thứ, vậy mà Tướng gia lại còn bỏ qua cho nàng ta một mạng? Đây không phải là luyến tiếc thì là cái gì?

Vân Lãnh Ca không tiếng động cười lạnh, rốt cuộc Vân Bá Nghị vẫn còn nhớ đến ân tình và mặt mũi của Vạn thị lang, để lại một con đường sống, nhưng đưa Nhị di nương đến am ni cô, ngược lại là trợ giúp cho hai tỷ muội Vân Xuân Ca, thật là một người cha tốt!

Nhưng nói với bên ngoài Vạn thị bệnh nặng bỏ mình, vậy chẳng khác nào nàng ta phải ở lại am ni cô cả đời, cả đời này đừng mong xoay người!

Tam di nương nghĩ đến đây, tuy rằng bất mãn như lại không lên tiếng chất vấn, ánh mắt cười nhạo cùng đắc ý nhìn Nhị di nương chậm rãi đứng lên, phút chốc thấy đôi mắt âm u của nàng ta xuất hiện một ánhsáng quỷ dị, lông mày khẽ nhíu lại, dự cảm không tốt càng ngày càng lớn.

“Nhị di nương, thu dọn một chút quần áo, đi thôi." Sắc mặt lão phu nhân có chút mệt mỏi, phất phất tay, giọng nói có chút trầm thấp, cố gắng áp chế tức giận.

Vạn Phương Ngô đột nhiên nhếch môi cười, hai mắt bình tĩnh nhìn Vân Bá Nghị, lớp trang điểm trên mặt càng tôn nụ cười quỷ dị khiến người ta kinh sợ, vỗ vỗ tro bụi trên y phục, mang theo một tia hận ý nói: “Tướng gia, ngươi đuổi ta đến am ni cô, là ngươi không không cần đến hài tử nữa sao?"

Vân Bá Nghị đang đi đột nhiên quay lại, sắc mặt kinh ngạc xen lẫn một chút vui mừng, hắn lăn lộn ở trên triều đình nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Nhị di nương: “Ngươi có ý gì? Ngươi có thai hả?"

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Đúng, hơn một tháng." Vẻ mặt Nhị di nương kiêu ngạo, giống như người vừa mới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không phải nàng ta, ánh mắt khiêu khích nhìn một vòng quanh trong phòng, thấy ánh mắt không thể tin của mọi người, nhếch mày, khéo môi mượt mà nhếch lên, nói: “Tướng gia và lão phu nhân có thể mời đại phụ đến bắt mạch cho tì thiếp."

Dù nàng và lão phu nhân trở mặt, khẩu khí ác liệt chút cũng có thể khiến cho tầm tình nàng vui sướng đắc ý, Tướng gia ngày đêm mong ngóng có người kế tục, đứa nhỏ này vốn muốn đợi sau khi trừ bỏ Vân Lãnh Ca, trong lúc đó từ từ giải quyết mẫu thuẫn giữa mình và lão phu nhân, đến thời cơ thích hợp, đứa nhỏ này chắc chắn sẽn làm cho bọn họ vui mừng hưng phấn, cho đến đấy, thế lực nhà mẹ đẻ nàng và mình mang thai đứa nhỏ, càng khiến cho khả nàng phủ chính tăng lên gấp đôi.

Không nghĩ tới lần này có kênh rạch lại lật thuyền, ra trận thất bại, chỉ có thể lấy đứa nhỏ này ra bảo toàn mệnh trước, bằng không, chờ mình bị đưa đến am ni cô thì tất cả đã muộn, đáng hận, đều do tiểu tử Vân Lãnh Ca kia gây khó dễ, khiến nàng không thể không xuất quân bài cuối cùng này ra, tính toàn phù chính tạm thời không được, nhưng mà, có đứa nhỏ này, còn có cơ hội, cùng lắm thì làm lại từ đầu, tính toán kỹ hơn, chỉ cần một ngày nàng còn ở Tướng phủ, ngày đó sẽ không nhận thua.

“Lão nạp hiểu được một chút xem bệnh bắt mạch, để ta bắt mạch cho ngài." Không Liễu đại sư tiếp nhận ánh mắt ám chỉ của Lâm Tập Phong, thở dài một hơi nói.

Lão phu nhân đột nhiên thấy Nhị di nương nói ra tin tức mang thai, tuy rằng không vui nhưng cũng muốn phải chẩn đoán chính xác trước một chút, nghe Không Liễu đại sư nói, vội vàng vui mừng nói: “Đại sư y thuật cáo siêu, người người đều biết, xin đại sư chẩn đoán tốt một chút."

Vân Hạ Ca sau khi nghe được tin tức tốt, mặt mày đã sớm đầy ý cười, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, vội vàng đắc ý đỡ Nhị di nương ngồi xuống, đặt cổ tay trắng ngần của nàng ta lên trên bàn, Không Liễu đại sư để một cái khăn vải lên trên tay nàng ta, cách một tầng vải chuyên tâm bắt mạch ở bên cạnh.

Thời gian trôi qua một ly trà nhỏ, trong tâm tình khác nhau của mọi người sốt ruột chờ đợi, Không Liễu đại sư thu tay, đứng dậy chậm rãi nói: “Thật sự là hơn một tháng."

Nhị di nương nói là một chuyện, xác nhận có thai lại là chuyện khác, sắc mặt của Lão phu nhân và Tam di nương càng trở nên khó coi, ánh mắt khẩn trương chớp động, trầm mặc không nói chuyện.

Vân Lãnh Ca có chút thất vọng, cơ hội tốt như vậy, vốn tưởng là có thể đuổi Vạn Phượng Ngô ra khỏi Tướng phủ, bản thân mình có thể nhắm mắt làm ngơ an nhàm sống qua ngày, không nghĩ tới nàng ta còn ẩn giấu một tay, hiện giờ mang thai chính là phù hộ mệnh của nàng ta, Vân Bá Nghị nhiều năm không có nhi tử, muốn nhi tử đến mức phát điện rồi, bây giờ Nhị di nương mang thai, Vân Bá Nghị tuyệt đối sẽ không buông tay cơ hội ngàn năm có một này, đi am ni cô là điều không thể rồi.
Tác giả : Tình Đa Đa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại