Đích Nữ Nhị Tiểu Thư
Chương 21: Nhị Di Nương diễn trò hãm hại
Vân Lãnh Ca trầm thấp “Ừ" một tiếng, thản nhiên nói, “Vậy ta đi thay y phục."
Đi vào nội thất, dưới ánh mắt hy vọng mãnh liệt của Vận Nhi và Ngâm Cầm cùng ánh mắt tin tưởng của Ngâm Thư, Vân Lãnh Ca không thể làm gì khác hơn là đổi lại y phục mùa đông thật dày, nàng bất đắc dĩ sờ sờ khăn choàng hồ ly quanh cổ, nhìn thân hình có vẻ mập mạp trong gương, nhất thời cảm thấy toàn thân nóng ran, khó chịu, thở dài, Vân Lãnh Ca giọng điệu thương lượng mở miệng, “Ba đại quản gia, các ngươi xem tiểu thư các ngươi thực sự nóng chết rồi, không muốn tiểu thư ta chết sớm, vẫn để ta cởi xuống hai kiện đi."
Vận Nhi cau mũi, miệng bất mãn nói, “Tiểu thư, người còn nói chết, về sau không cho phép nói đến từ đó nữa." Vân Lãnh Ca không ngừng liên tục đồng ý, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thường ngày phát ra ánh nước long lanh, giống như cầu cứu nhìn ba người Vận Nhi, ba người nhìn cái trán sáng bóng của tiểu thư quả thật thấm chút mồ hôi, nhìn nhau, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, đồng ý cởi xuống một cái áo dày bên ngoài.
Vân Lãnh Ca thở một cái thật sâu, như trút được gánh nặng, dùng khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, bảo Vận Nhi vấn một kiểu tóc đơn giản.
Ngâm Thư vừa cài ngọc trâm cho Vân Lãnh Ca, vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chỉ sợ Nhị di nương lại có độc kế gì, tiểu thư nhất định phải coi chừng, để nô tì và Ngâm Cầm đi theo người đi, có thể đề phòng một hai."
“Ngươi và Vận Nhi thì có thể, Ngâm Cầm lưu lại." Mắt nhìn thấy Ngâm Cầm bất mãn bĩu môi, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng cười, trịnh trọng mở miệng, “Chỉ sợ bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, Ngâm Cầm, sau khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi nhớ nhất định phải trông coi viện chúng ta, chớ để mặc cho người lại đi vào, cẩn thận coi chừng, chắc chắn sẽ có kinh hỉ chúng ta khó tưởng tượng."
Ngâm Thư lập tức hiểu ra điều gì, còn Ngâm Cầm lại có chút u mê. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Lãnh Ca, cũng biết sự tình trọng đại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, không nói gì nữa, khẳng khái đáp một tiếng.
Đơn giản trang điểm xong, Vân Lãnh Ca mang theo Ngâm Thư và Vận Nhi đi ra ngoài, nhìn thấy người ở cửa viện người đã có phần sốt ruột, ra cửa viện, nàng nhàn nhạt nói, “Đi thôi, đi trước dẫn đường."
Mấy nha hoàn kia thu lại vẻ mặt, cùng nhau đáp, liền dẫn Vân Lãnh Ca đi tới viện Nhị Di Nương.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đèn dầu sáng rỡ, có vẻ người trong phủ hầu như đều thức, Vân Lãnh Ca khẽ nheo mắt lại, xem ra động tĩnh Nhị Di Nương lần này không nhỏ.
Đến Tích Ngô uyển của Nhị Di Nương, Vân Lãnh Ca trực tiếp đi vào nội thất, mới vừa vén rèm cửa lên, đập vào mắt chính là hình ảnh Nhị Di Nương tựa vào trong ngực Vân Bá Nghị, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi còn hơi run, bởi vì ngủ mà tóc tản ra tán lạc tại trước ngực, gương mặt kiều mị thường ngày trở nên yếu đuối nhu nhược, Vân Bá Nghị ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Nhị di nương, vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng ta.
Vân Xuân Ca ngồi ở băng ghế trước giường, khuôn mặt cũng trắng bệch giống Nhị di nương, tóc đen hơi tán loạn, quần áo có phần không chỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm Nhị di nương trên giường.
Ba người nghe tiếng bước chân của đám người Vân Lãnh Ca, nhất thời sắc mặt Nhị Di Nương đại biến, đầu kịch liệt lắc lư, trong miệng kêu to, “Không được tới, van cầu ngươi đừng kéo ta xuống", đôi tay càng thêm dùng sức bắt được ống tay áo Vân Bá Nghị.
Vân Xuân Ca ngồi ở một bên sắc mặt cũng đại biến, có chút kinh hoảng nhào tới trước giường Nhị Di Nương, kéo tay Nhị Di Nương ra khỏi ống tay áo Vân Bá Nghị, còn mình lại dùng sức nắm tay Nhị Di Nương, giống như như vậy có thể bảo vệ nàng ta.
Vân Bá Nghị nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về cửa nội thất, thấy Vân Lãnh Ca đã vén màn cửa đi vào, không mang theo chút tình cảm mở lời, “Lãnh Ca, ngươi đã đến rồi."
Vân Lãnh Ca không thèm để ý nhướng mày, miệng “Đúng vậy." một tiếng, khẽ cúi chào, bèn đứng một bên có phần hứng thú nhìn màn kịch của Nhị Di Nương và Vân Xuân Ca, hai người này rất gắng sức, một quần áo xốc xếch, không có chút hình tượng nào, khác nhau một trời một vực với hình tượng đại gia khuê tú. Dường như lộ ra chân tình, nhu nhược động lòng người, biểu hiện sự ẩn nhẫn sợ hãi vô cùng tinh tế. Cũng có thể đạt giải thưởng Oscar lớn rồi, nếu không phải nàng biết bọn họ đang diễn trò quỷ nhập, nói lời vô căn cứ, không chừng cũng một hai phần tin tưởng.
Nhìn hai người diễn kịch, vẻ mặt Vân Lãnh Ca vẫn lạnh bạc không chút cảm xúc, đến ánh mắt cũng không có nửa phần biểu tình, chỉ lẳng lặng quan sát, trầm mặc không nói .
Nhị di nương có phần sốt suốt, nàng ta chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt nhìn Vân Lãnh Ca, vẻ mặt yếu đuối bất chợt trở nên điên cuồng, tay quơ lung tung, miệng kêu to: “Không, ngươi không được tới đây, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta." Đồng thời thân thể dùng sức lui về phía sau, giống như quên mất Vân Bá Nghị đang ôm lấy nàng ta, nhất thời kéo cả Vân Bá Nghị cũng ngã trên giường.
Vân Xuân Ca cũng quay đầu thấy Vân Lãnh Ca, con ngươi nhất thời phóng đại, nhanh chóng đứng dậy, thân thể không nhịn được lui về phía sau, dùng sức cắn môi dưới, hàm răng phát run, thân hình cũng run lẩy bẩy, lưng dùng sức chống đỡ cột gỗ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết, tràn ngập vẻ sợ hãi.
Vân Bá Nghị bị Nhị Di Nương trực tiếp kéo ngã xuống giường, có chút không vui, nhưng khi thấy nàng sợ hãi núp ở góc giường, ánh mắt có luống cuống kinh sợ nhìn hắn, dù sao cũng là nữ nhân mình thương yêu nhiều năm, hơn nữa nàng cũng quá sợ hãi, không thể trách nàng, vì vậy Vân Bá Nghị dịu dàng nói, “Phượng Ngô, đừng sợ, không ai làm ngươi bị thương, tới đây, lại gần ta."
Thời điểm trong phòng đang giằng co không xong, mọi người nghe thấy một loạt tiếng bước chân, rất dồn dập, có thể thấy được người tới đi rất nhanh.
Rất nhanh, màn cửa nội thất bị vén lên, lão thái thái tiến vào đầu tiên, bình thường sắc mặt đỏ thắm hồng nhuân cũng vẻ tiều tụy, nếp nhăn dường như cũng tăng lên, tiếp đó, nha hoàn ma ma lục tục đi vào.
Lão thái thái cảm thấy không khí có trong phòng chút quỷ dị, cho dù cả người mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc bén vẫn quét khắp gian một vòng, Nhị Di Nương núp ở góc giường đôi tay ôm chặt đầu gối, thân thể có chút run rẩy, ánh mắt đều là sợ hãi, Vân Bá Nghị tựa hồ đang cẩn thận an ủi Nhị Di Nương, Vân Xuân Ca quần áo hơi xốc xếch dựa lưng vào cột gỗ, nhìn chòng chọc vào Vân Lãnh Ca, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, mắt trừng thật to, thật giống như Vân Lãnh Ca sẽ đột nhiên nhào qua tổn thương nàng, Vân Lãnh Ca chỉ an tĩnh đứng ở đó, từ góc độ này nhìn qua, ánh đèn hắt lên khuôn mặt Vân Lãnh Ca tạo thành một mảng tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Lão thái thái nhíu mày, tức giận mở miệng, “Các ngươi làm cái gì vậy? Quản thật ngay cả chủ tử cũng diễn kịch, chả có thể thống gì hết." Lão thái thái trong lòng không vui, người của Tướng phủ từ lúc nào lại vô dụng như thế, Xuân Ca thì cũng thôi đi, ngay cả Nhị di nương một bó tuổi cũng nhát gan như thế có thể làm chuyện gì lớn, sao có thể phụ tá tốt cho phu quân của mình.
Lão thái thái lại phân phó ma ma bên cạnh: “Ngươi phái đại phu bên ngoài vào, xem xem đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra." Ma ma đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
Tu Di, ma ma mang theo một lão già bộ dáng bình thường đi vào, trong tay lão già mang theo một cái rương nhỏ, chắc là đại phu rồi. trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn của Đại phu đều là vẻ mệt mỏi, dù sao tuổi lão cũng đã lớn rồi, lúc trước nửa đêm còn bị triệu tập đến chỗ lão phu nhân, kê cho lão phu nhân chén thuốc an thần, tiếp đó lại bị lão phu nhân không ngừng thúc ngựa mang đến đây, lão là một ông già, nửa đêm canh ba còn bò dậy chạy đến đây, thân già thật sự không chịu nổi.
Đại phu đi lên trước, làm lễ, dưới ánh mắt không vui của lão thái thái và vẻ mặt tức giận của Vân Bá Nghị vừa đứng lên từ trên giường, đi tới một bên.
Đại phu tiến lên bắt mạch, vừa suy tư mạch tượng, vừa nhìn sắc mặt của Nhị Di Nương, hồi lâu, lão thu hồi tay bắt mạch, mở miệng nói, “Dường như Nhị Di Nương bị chấn kinh, nhưng cụ thể thế nào thì lão hủ không nhìn ra."
Lão phu nhân ra hiệu cho Vân Xuân Ca một cái, đại phu không nhiều lời lập tức bắt mạch, cũng nhận được kết luận giống Nhị Di Nương.
Vân Bá Nhị và lão phu nhân liếc nhau một cái, hai người cũng kinh nghi bất định, lão phu nhân thử mở miệng nói, “Có khả năng có liên quan đến quỷ thần hay không?"
“Cái này, lão hủ không dám khẳng định, bởi vì chưa từng gặp qua tình huống như thế, nhưng bị kinh hách có rất nhiều loại, cũng không nhất định là do quỷ thần." Đại phu lập tức hiểu ý tứ lão thái thái, trong lòng cân nhắc một phen, chậm rãi mở miệng.
Vân Lãnh Ca vẫn đứng một góc, từ lúc nàng đi vào chưa từng mở miệng, lão phu nhân và Vân Bá Nghị thực sự hơi sốt ruột, lúc này không hành lễ cũng không bị trách tội, bởi vì bọn họ còn bận quan tâm đến chuyện “quỷ" ám Nhị Di Nương, xem ra cổ nhân đều rất tin tưởng chuyện quỷ thần, nhưng đại phu nói có lý, không nói đến quỷ, chỉ nói cỏ thể, dù sao thế giới rộng lớn, có đủ cái lạ, nàng cảm thấy kỳ quái, cu nhiên Nhị di nương lại không mua chuộc đại phu? Dù sao có đại phu làm chứng mới có thể càng thêm nguyên vẹn cho ra kết luận nàng ta bị “Quỷ nhập vào người".
Góc giường, Nhị Di Nương vẫn run lẩy bẩy không nói lời nào đột nhiên liếc Vân Lãnh Ca một cái sau đó trở nên điên cuồng, một ngón tay chỉ vào Vân Lãnh Ca nói: “ quỷ nước, quỷ nước, không cần kéo ta xuống, không cần." Âm thanh thê lương bén nhọn, giống như một thanh đao sắc bén kiếm thẳng tắp đâm vào lòng người.
Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vân Lãnh Ca chợt nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, vẫn như cũ không nói lời nào, liếc mắt nhìn vân xuân ca, thấy nàng quả nhiên rất phối hợp thân thể càng thêm run.
Lão thái thái và Vân Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu của Nhị di nương, sắc mặt lập tức thay đổi, bốn ánh mắt dò xét nhìn về phía Vân Lãnh Ca nãy giờ vẫn khôg nói lời nào. Nàng duyên dáng yêu kiều đứng đó, thân hình đẹp đẽ, gò má tuyệt mỹ, cánh mũi ngạo nghễ ưỡn lên và đôi môi anh đào đỏ thắm, rõ ràng là một mỹ nhân thanh lệ tuyệt đại, giống nữ quỷ ghê tởm trong truyền thuyết sao? Trong mắt hai người thoáng hiện vẻ hoài nghi, trong lòng kinh nghi không ngừng.
Nhị Di Nương Núp ở góc giường mượn màn che cản trở, hơn nữa vẫn cúi thấp đầu, chỉ dùng khóe mắt dư quang quan sát vẻ mặt người trong phòng, nàng chú ý tới vẻ hoài nghi trong mắt hai người lão thái thái, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nhị Di Nương bỗng chốc chui vào chăn, thân thể run càng thêm lợi hại, trong miệng càng kêu lớn, “Không cần tìm ta làm thế thân, không cần, không cần…A…"
Lão thái thái và Vân Bá Nghị vốn không tin, trong đầu đột nhiên thoáng qua gì đó, liên tưởng đến chuyện thời gian trước khi Vân Lãnh Ca rơi xuống nước, sau này tỉnh lại đúng là không giống, trở nên thông minh bén nhạy, vả lại hiểu chuyện hơn nhiều, hai người bọn họ trước kia vẫn cho rằng là Vân Lãnh Ca dạo Quỷ Môn quan một vòng, lúc này mới tỉnh ngộ, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là vì quỷ nước lên bờ? Trong lòng hai người không hẹn mà kinh sợ, cùng suy nghĩ giống nhau.
Đến đoạn gay cấn rồi đây.
Đi vào nội thất, dưới ánh mắt hy vọng mãnh liệt của Vận Nhi và Ngâm Cầm cùng ánh mắt tin tưởng của Ngâm Thư, Vân Lãnh Ca không thể làm gì khác hơn là đổi lại y phục mùa đông thật dày, nàng bất đắc dĩ sờ sờ khăn choàng hồ ly quanh cổ, nhìn thân hình có vẻ mập mạp trong gương, nhất thời cảm thấy toàn thân nóng ran, khó chịu, thở dài, Vân Lãnh Ca giọng điệu thương lượng mở miệng, “Ba đại quản gia, các ngươi xem tiểu thư các ngươi thực sự nóng chết rồi, không muốn tiểu thư ta chết sớm, vẫn để ta cởi xuống hai kiện đi."
Vận Nhi cau mũi, miệng bất mãn nói, “Tiểu thư, người còn nói chết, về sau không cho phép nói đến từ đó nữa." Vân Lãnh Ca không ngừng liên tục đồng ý, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thường ngày phát ra ánh nước long lanh, giống như cầu cứu nhìn ba người Vận Nhi, ba người nhìn cái trán sáng bóng của tiểu thư quả thật thấm chút mồ hôi, nhìn nhau, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, đồng ý cởi xuống một cái áo dày bên ngoài.
Vân Lãnh Ca thở một cái thật sâu, như trút được gánh nặng, dùng khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, bảo Vận Nhi vấn một kiểu tóc đơn giản.
Ngâm Thư vừa cài ngọc trâm cho Vân Lãnh Ca, vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chỉ sợ Nhị di nương lại có độc kế gì, tiểu thư nhất định phải coi chừng, để nô tì và Ngâm Cầm đi theo người đi, có thể đề phòng một hai."
“Ngươi và Vận Nhi thì có thể, Ngâm Cầm lưu lại." Mắt nhìn thấy Ngâm Cầm bất mãn bĩu môi, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng cười, trịnh trọng mở miệng, “Chỉ sợ bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, Ngâm Cầm, sau khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi nhớ nhất định phải trông coi viện chúng ta, chớ để mặc cho người lại đi vào, cẩn thận coi chừng, chắc chắn sẽ có kinh hỉ chúng ta khó tưởng tượng."
Ngâm Thư lập tức hiểu ra điều gì, còn Ngâm Cầm lại có chút u mê. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Lãnh Ca, cũng biết sự tình trọng đại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, không nói gì nữa, khẳng khái đáp một tiếng.
Đơn giản trang điểm xong, Vân Lãnh Ca mang theo Ngâm Thư và Vận Nhi đi ra ngoài, nhìn thấy người ở cửa viện người đã có phần sốt ruột, ra cửa viện, nàng nhàn nhạt nói, “Đi thôi, đi trước dẫn đường."
Mấy nha hoàn kia thu lại vẻ mặt, cùng nhau đáp, liền dẫn Vân Lãnh Ca đi tới viện Nhị Di Nương.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đèn dầu sáng rỡ, có vẻ người trong phủ hầu như đều thức, Vân Lãnh Ca khẽ nheo mắt lại, xem ra động tĩnh Nhị Di Nương lần này không nhỏ.
Đến Tích Ngô uyển của Nhị Di Nương, Vân Lãnh Ca trực tiếp đi vào nội thất, mới vừa vén rèm cửa lên, đập vào mắt chính là hình ảnh Nhị Di Nương tựa vào trong ngực Vân Bá Nghị, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi còn hơi run, bởi vì ngủ mà tóc tản ra tán lạc tại trước ngực, gương mặt kiều mị thường ngày trở nên yếu đuối nhu nhược, Vân Bá Nghị ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Nhị di nương, vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng ta.
Vân Xuân Ca ngồi ở băng ghế trước giường, khuôn mặt cũng trắng bệch giống Nhị di nương, tóc đen hơi tán loạn, quần áo có phần không chỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm Nhị di nương trên giường.
Ba người nghe tiếng bước chân của đám người Vân Lãnh Ca, nhất thời sắc mặt Nhị Di Nương đại biến, đầu kịch liệt lắc lư, trong miệng kêu to, “Không được tới, van cầu ngươi đừng kéo ta xuống", đôi tay càng thêm dùng sức bắt được ống tay áo Vân Bá Nghị.
Vân Xuân Ca ngồi ở một bên sắc mặt cũng đại biến, có chút kinh hoảng nhào tới trước giường Nhị Di Nương, kéo tay Nhị Di Nương ra khỏi ống tay áo Vân Bá Nghị, còn mình lại dùng sức nắm tay Nhị Di Nương, giống như như vậy có thể bảo vệ nàng ta.
Vân Bá Nghị nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về cửa nội thất, thấy Vân Lãnh Ca đã vén màn cửa đi vào, không mang theo chút tình cảm mở lời, “Lãnh Ca, ngươi đã đến rồi."
Vân Lãnh Ca không thèm để ý nhướng mày, miệng “Đúng vậy." một tiếng, khẽ cúi chào, bèn đứng một bên có phần hứng thú nhìn màn kịch của Nhị Di Nương và Vân Xuân Ca, hai người này rất gắng sức, một quần áo xốc xếch, không có chút hình tượng nào, khác nhau một trời một vực với hình tượng đại gia khuê tú. Dường như lộ ra chân tình, nhu nhược động lòng người, biểu hiện sự ẩn nhẫn sợ hãi vô cùng tinh tế. Cũng có thể đạt giải thưởng Oscar lớn rồi, nếu không phải nàng biết bọn họ đang diễn trò quỷ nhập, nói lời vô căn cứ, không chừng cũng một hai phần tin tưởng.
Nhìn hai người diễn kịch, vẻ mặt Vân Lãnh Ca vẫn lạnh bạc không chút cảm xúc, đến ánh mắt cũng không có nửa phần biểu tình, chỉ lẳng lặng quan sát, trầm mặc không nói .
Nhị di nương có phần sốt suốt, nàng ta chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt nhìn Vân Lãnh Ca, vẻ mặt yếu đuối bất chợt trở nên điên cuồng, tay quơ lung tung, miệng kêu to: “Không, ngươi không được tới đây, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta." Đồng thời thân thể dùng sức lui về phía sau, giống như quên mất Vân Bá Nghị đang ôm lấy nàng ta, nhất thời kéo cả Vân Bá Nghị cũng ngã trên giường.
Vân Xuân Ca cũng quay đầu thấy Vân Lãnh Ca, con ngươi nhất thời phóng đại, nhanh chóng đứng dậy, thân thể không nhịn được lui về phía sau, dùng sức cắn môi dưới, hàm răng phát run, thân hình cũng run lẩy bẩy, lưng dùng sức chống đỡ cột gỗ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết, tràn ngập vẻ sợ hãi.
Vân Bá Nghị bị Nhị Di Nương trực tiếp kéo ngã xuống giường, có chút không vui, nhưng khi thấy nàng sợ hãi núp ở góc giường, ánh mắt có luống cuống kinh sợ nhìn hắn, dù sao cũng là nữ nhân mình thương yêu nhiều năm, hơn nữa nàng cũng quá sợ hãi, không thể trách nàng, vì vậy Vân Bá Nghị dịu dàng nói, “Phượng Ngô, đừng sợ, không ai làm ngươi bị thương, tới đây, lại gần ta."
Thời điểm trong phòng đang giằng co không xong, mọi người nghe thấy một loạt tiếng bước chân, rất dồn dập, có thể thấy được người tới đi rất nhanh.
Rất nhanh, màn cửa nội thất bị vén lên, lão thái thái tiến vào đầu tiên, bình thường sắc mặt đỏ thắm hồng nhuân cũng vẻ tiều tụy, nếp nhăn dường như cũng tăng lên, tiếp đó, nha hoàn ma ma lục tục đi vào.
Lão thái thái cảm thấy không khí có trong phòng chút quỷ dị, cho dù cả người mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc bén vẫn quét khắp gian một vòng, Nhị Di Nương núp ở góc giường đôi tay ôm chặt đầu gối, thân thể có chút run rẩy, ánh mắt đều là sợ hãi, Vân Bá Nghị tựa hồ đang cẩn thận an ủi Nhị Di Nương, Vân Xuân Ca quần áo hơi xốc xếch dựa lưng vào cột gỗ, nhìn chòng chọc vào Vân Lãnh Ca, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, mắt trừng thật to, thật giống như Vân Lãnh Ca sẽ đột nhiên nhào qua tổn thương nàng, Vân Lãnh Ca chỉ an tĩnh đứng ở đó, từ góc độ này nhìn qua, ánh đèn hắt lên khuôn mặt Vân Lãnh Ca tạo thành một mảng tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Lão thái thái nhíu mày, tức giận mở miệng, “Các ngươi làm cái gì vậy? Quản thật ngay cả chủ tử cũng diễn kịch, chả có thể thống gì hết." Lão thái thái trong lòng không vui, người của Tướng phủ từ lúc nào lại vô dụng như thế, Xuân Ca thì cũng thôi đi, ngay cả Nhị di nương một bó tuổi cũng nhát gan như thế có thể làm chuyện gì lớn, sao có thể phụ tá tốt cho phu quân của mình.
Lão thái thái lại phân phó ma ma bên cạnh: “Ngươi phái đại phu bên ngoài vào, xem xem đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra." Ma ma đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
Tu Di, ma ma mang theo một lão già bộ dáng bình thường đi vào, trong tay lão già mang theo một cái rương nhỏ, chắc là đại phu rồi. trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn của Đại phu đều là vẻ mệt mỏi, dù sao tuổi lão cũng đã lớn rồi, lúc trước nửa đêm còn bị triệu tập đến chỗ lão phu nhân, kê cho lão phu nhân chén thuốc an thần, tiếp đó lại bị lão phu nhân không ngừng thúc ngựa mang đến đây, lão là một ông già, nửa đêm canh ba còn bò dậy chạy đến đây, thân già thật sự không chịu nổi.
Đại phu đi lên trước, làm lễ, dưới ánh mắt không vui của lão thái thái và vẻ mặt tức giận của Vân Bá Nghị vừa đứng lên từ trên giường, đi tới một bên.
Đại phu tiến lên bắt mạch, vừa suy tư mạch tượng, vừa nhìn sắc mặt của Nhị Di Nương, hồi lâu, lão thu hồi tay bắt mạch, mở miệng nói, “Dường như Nhị Di Nương bị chấn kinh, nhưng cụ thể thế nào thì lão hủ không nhìn ra."
Lão phu nhân ra hiệu cho Vân Xuân Ca một cái, đại phu không nhiều lời lập tức bắt mạch, cũng nhận được kết luận giống Nhị Di Nương.
Vân Bá Nhị và lão phu nhân liếc nhau một cái, hai người cũng kinh nghi bất định, lão phu nhân thử mở miệng nói, “Có khả năng có liên quan đến quỷ thần hay không?"
“Cái này, lão hủ không dám khẳng định, bởi vì chưa từng gặp qua tình huống như thế, nhưng bị kinh hách có rất nhiều loại, cũng không nhất định là do quỷ thần." Đại phu lập tức hiểu ý tứ lão thái thái, trong lòng cân nhắc một phen, chậm rãi mở miệng.
Vân Lãnh Ca vẫn đứng một góc, từ lúc nàng đi vào chưa từng mở miệng, lão phu nhân và Vân Bá Nghị thực sự hơi sốt ruột, lúc này không hành lễ cũng không bị trách tội, bởi vì bọn họ còn bận quan tâm đến chuyện “quỷ" ám Nhị Di Nương, xem ra cổ nhân đều rất tin tưởng chuyện quỷ thần, nhưng đại phu nói có lý, không nói đến quỷ, chỉ nói cỏ thể, dù sao thế giới rộng lớn, có đủ cái lạ, nàng cảm thấy kỳ quái, cu nhiên Nhị di nương lại không mua chuộc đại phu? Dù sao có đại phu làm chứng mới có thể càng thêm nguyên vẹn cho ra kết luận nàng ta bị “Quỷ nhập vào người".
Góc giường, Nhị Di Nương vẫn run lẩy bẩy không nói lời nào đột nhiên liếc Vân Lãnh Ca một cái sau đó trở nên điên cuồng, một ngón tay chỉ vào Vân Lãnh Ca nói: “ quỷ nước, quỷ nước, không cần kéo ta xuống, không cần." Âm thanh thê lương bén nhọn, giống như một thanh đao sắc bén kiếm thẳng tắp đâm vào lòng người.
Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vân Lãnh Ca chợt nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, vẫn như cũ không nói lời nào, liếc mắt nhìn vân xuân ca, thấy nàng quả nhiên rất phối hợp thân thể càng thêm run.
Lão thái thái và Vân Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu của Nhị di nương, sắc mặt lập tức thay đổi, bốn ánh mắt dò xét nhìn về phía Vân Lãnh Ca nãy giờ vẫn khôg nói lời nào. Nàng duyên dáng yêu kiều đứng đó, thân hình đẹp đẽ, gò má tuyệt mỹ, cánh mũi ngạo nghễ ưỡn lên và đôi môi anh đào đỏ thắm, rõ ràng là một mỹ nhân thanh lệ tuyệt đại, giống nữ quỷ ghê tởm trong truyền thuyết sao? Trong mắt hai người thoáng hiện vẻ hoài nghi, trong lòng kinh nghi không ngừng.
Nhị Di Nương Núp ở góc giường mượn màn che cản trở, hơn nữa vẫn cúi thấp đầu, chỉ dùng khóe mắt dư quang quan sát vẻ mặt người trong phòng, nàng chú ý tới vẻ hoài nghi trong mắt hai người lão thái thái, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nhị Di Nương bỗng chốc chui vào chăn, thân thể run càng thêm lợi hại, trong miệng càng kêu lớn, “Không cần tìm ta làm thế thân, không cần, không cần…A…"
Lão thái thái và Vân Bá Nghị vốn không tin, trong đầu đột nhiên thoáng qua gì đó, liên tưởng đến chuyện thời gian trước khi Vân Lãnh Ca rơi xuống nước, sau này tỉnh lại đúng là không giống, trở nên thông minh bén nhạy, vả lại hiểu chuyện hơn nhiều, hai người bọn họ trước kia vẫn cho rằng là Vân Lãnh Ca dạo Quỷ Môn quan một vòng, lúc này mới tỉnh ngộ, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là vì quỷ nước lên bờ? Trong lòng hai người không hẹn mà kinh sợ, cùng suy nghĩ giống nhau.
Đến đoạn gay cấn rồi đây.
Tác giả :
Tình Đa Đa