Đích Nữ Nhất Đẳng
Quyển 1 - Chương 25: Trục xuất người này khỏi Dung phủ
“Nguy rồi, làm thế nào?" Tần thị bị sợ đến mức luống cuống tay chân, gần như sắp khóc ra, đầu tiên nàng nghĩ tới chính là, Dung Định Viễn phát hiện Noãn Tâm phá quy củ hư trong phủ có thể trách phạt nó hay không.
Dung Noãn Tâm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần kia, rõ ràng chính là đi tới phía phòng ngủ của mẫu thân.
Mi tâm (*) của nàng nhíu lại, nhỏ giọng tiến tới bên tai Tần thị nói: “Nhớ lời nói vừa rồi của con!"
(*) mi tâm: chỗ giữa 2 đầu lông mày
Dứt lời, nàng kéo Tử Đàn đang bị sợ đến mức không ngừng run rẩy, dùng sức đẩy cửa sổ gần hồ nước trong phòng này ra, che miệng của Tử Đàn, không chút do dự nhảy ra ngoài.
“Bùm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cánh cửa sổ “Ken két" một tiếng chậm rãi khép lại.
Cũng ngay tại lúc này, cửa phòng ngủ bị người dùng sức đẩy ra.
Lâm mụ đi đến trước tiên, lạnh lùng thi lễ với Tần thị một cái, nói: “Tần chủ tử, xin lỗi, vật ngự tứ của Đại phu nhân không cánh mà bay, trong phủ đã phong tỏa, bắt đầu kiểm tra từ chỗ của ngài đi!"
Lâm mụ vừa vào cửa, lập tức lục soát không chút khách khí, nơi này lật mở, nơi kia nhìn một chút, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như là trong lòng ôm thánh chỉ.
Nói như vậy cũng không quá đáng, ở Đại Tề, lời nói của Hoàng thượng chính là thánh chỉ; nhưng mà, ở Dung phủ, lời nói của Dung Định Viễn cũng giống như thánh chỉ, trước mắt, bà nhưng là tuân lệnh Dung Định Viễn đắc ý tới lục soát, đương nhiên là ngang ngược càn rõ không coi Tần thị ra gì.
Trái tim Tần Thái Vân đập giống như đánh trống, nàng âm thầm cảm thấy may mắn ở trong lòng, đơn thuần nghĩ rằng cũng may nha đầu Noãn Tâm kia thông minh, nếu không, phá hư quy củ trong phủ chính là phải bị phạt.
Cũng đúng lúc này, lại nghe Lâm mụ hét ầm lên: “Lão gia, phu nhân, các người mau đến xem, đây không phải là khuyên tai ngự tứ phu nhân mất sao?"
Lời của bà lập tức làm cho Dung Định Viễn nhìn chăm chú, đoàn người vốn đang ở ngoài cửa lập tức do Dung Định Viễn dẫn đầu đi vào.
Cả phòng ngủ đều bị đèn lưu ly Dung Định Viễn mang tới chiếu sáng như ban ngày, Tần thị nhìn thấy sắc mặt hắn như đuốc, mày rậm nhíu chặt, vẫn luôn lộ ra lạnh lùng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Lâm mụ giống như là khoe khoang đưa cái hộp tìm được tới trước mặt của hắn, trong nháy mắt sắc mặt của Dung Định Viễn trở nên vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nổi lên, cơn giận tích tụ không lời nào có thể miêu tả được......
Đúng lúc này, Thúy nhi nha đầu đột nhiên “Bùm" một tiếng quỳ gối dưới chân của Dung Định Viễn, uất ức nói: “Đại lão gia, nô tỳ có tội, sáng sớm ngày hôm nay, Đại phu nhân giữ lại Tần chủ tử và Noãn Tâm tiểu thư ở trong phòng ăn điểm tâm, Tần chủ tử thấy phu nhân đi vội vàng, quên cất hoa tai này, nên tự mình thu, nàng còn ép nô tỳ không được nói ra ngoài, nếu không sẽ đưa nô tỳ đến nhà kho, cầu đại lão gia tra cho rõ!"
Khóe miệng Mạc thị lộ ra nụ cười đắc ý yếu ớt mơ hồ, xác thực cũng là lóe qua rồi biến mất.
Lời nói của Thúy nhi làm cho tất cả mọi người ở đây giật mình, trong đó giật mình kinh hãi nhất phải kể tới Tần Thái Vân rồi, nàng bị tức đến mức môi trắng bệch, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Lúc nào thì nàng muốn lấy, Thúy nhi vậy mà lại vu hãm nàng như vậy.
Cái hộp này rõ ràng chính là Đại phu nhân để cho nàng đưa tới, hôm nay lại bị nàng đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật......
Tần thị run rẩy đôi môi: “Nói bậy......" Hai chữ, còn chưa nói toàn bộ, đã nhìn thấy có người hứng thú bất mãn đứng dậy.
Mạc Tử Hồng là một chủ nhân thích thêu dệt chuyện, Dung phủ này vốn cũng không tới lượt hắn chen miệng, nhưng hắn lại cố tình đứng dậy giọng khách át giọng chủ, chỉ vào Tần thị hét lên: “Cô, nữ nhân này là ai vậy? Lá gan cũng không nhỏ nha, chuyện chém đầu cũng dám làm, thật đúng là không muốn sống nữa!"
“Biểu ca, ngươi biết cái gì, tham tiền là chuyện nhỏ, nếu vật ngự tứ này mất, Dung phủ chúng ta nhưng là phạm vào tội khi quân đó, nàng đây là ghi hận phụ thân, ghi hận Dung Gia chúng ta, ghi hận chúng ta không có sớm đón nương con các nàng về phủ qua cuộc sống tốt, ta xem lần này bọn họ trở về chính là để báo thù......"
Từ trước đến giờ Dung Huệ Kiều không biết trời cao đất rộng, tuy rằng lời nói vô cùng khó nghe, nhưng cũng nói đến bên trong lòng của những người khác ở đây.
“Im miệng!" Đại phu nhân giả vờ quát nàng, kì thực là mục đích đã đạt tới, ả đầy cõi lòng mong đợi nhìn Dung Định Viễn, cố gắng làm cho hắn cho toàn bộ phủ một cái công đạo trên chuyện này, tỷ như, trục xuất khỏi Tần thị phủ, trọn đời cũng không thể tranh vị trí chính thê này với ả.
Dung Định Viễn híp nửa cặp mắt lạnh lùng nhìn Tần Thái Vân, trong hơn mười năm này, lòng hắn luôn cảm thấy áy náy với nàng, cũng không chỉ một lần đề cập tới muốn cho nương con nàng sống thoải mái một chút ở trước mặt Đại phu nhân.
Nhưng lúc này, chứng cớ xác thật, Tần Thái Vân cũng nói không ra lý do thích hợp để chứng minh sự trong sạch của mình, hay là nàng căn bản cũng không có mặt để chứng minh......
Trong lòng Dung Định Viễn dấy lên một ngọn lửa hừng hực, giống như muốn đốt cả người hắn, hắn mím môi, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Đại phu nhân thấy hắn thật lâu không làm ra quyết định, cố thêm dầu vào lửa nhẹ khuyên nhủ: “Tần muội muội, muội còn không nhanh nhận sai với lão gia, có lẽ lão gia sẽ tạm bỏ qua cho muội lần này......"
Tần thị gấp đến độ nước mắt chảy ròng, làm sao nàng biết biện giải như thế nào, hé miệng, chỉ nói ra một chữ: “Ta......".
Mắt thấy, sự thật đã định, Dung Định Viễn thở dài một cái, ngăn chặn tức giận ở đáy lòng, lạnh lùng mở miệng: “Tần thị phẩm đức bất chính, không xứng làm chủ mẫu Dung phủ ta, tùy ý đưa người này về nơi ở cũ, không bao giờ đón về phủ!"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà lạnh lùng, lại một lần một cái đập bể trái tim của Tần thị.
Vì hắn, một mình nàng gánh vác nhà bần hàn, hơn mười năm chưa từng có câu oán hận nào.
Biết được hắn cưới thiên kim Thái Phó, nàng không náo loạn không làm khó, yên lặng làm chuyện mình nên làm như cũ.
Mười mấy năm qua, nàng chưa bao giờ oán qua hắn, chỉ ngóng trông có một ngày, hắn còn có thể nhìn mình một lần, nhưng mà giờ phút này, Tần thị có chút tâm ý nguội lạnh, hắn vậy mà lại không tin nàng, hắn không hỏi một chữ một câu, chỉ nghe lời từ một phía của một nha đầu, đã muốn trục xuất nàng khỏi phủ......
Dung Định Viễn tốt lắm, phụ tâm lang (kẻ bạc tình) tốt lắm.
Sau khi Lâm mụ và Đại phu nhân trao đổi ánh mắt, lập tức đi lên phía trước, muốn kéo Tần thị đi xuống.
Đại phu nhân làm bộ như tình thế khó xử khuyên nhủ: “Lão gia, là người thì sẽ phạm lỗi, tạm tha cho Tần muội muội lần này đi!"
Dung Định Viễn nghe nàng nói như thế, ngược lại càng nổi giận hơn, lạnh lùng nói: “Nếu lại có lần tới, Dung phủ chúng ta cũng phải chôn theo......"
Hắn lại nghĩ đến lúc Tần thị vừa trở về phủ thì con rùa trường thọ bị chết, tuy nói sau đó lại kiểm chứng ra là Viên nương gây nên, thế nhưng cuối cùng chuyện cũng có liên quan tới nương con Tần thị, ít nhiều gì ở trong lòng Dung Định Viễn cũng gieo một cây gai.
Bị Dung Định Viễn quát một tiếng như vậy, Đại phu nhân cũng không lên tiếng, nàng dùng ánh mắt ý bảo Lâm mụ áp giải Tần thị đi.
“Đợi đã......" Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến từ sau đầu, mọi người nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy ngoài cửa ánh trăng giống như huyền ảo rơi xuống trên người của Dung Noãn Tâm.
Nàng chậm rãi đi tới từ trong ánh trăng kia, cả người lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh nhạt......
Dung Noãn Tâm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần kia, rõ ràng chính là đi tới phía phòng ngủ của mẫu thân.
Mi tâm (*) của nàng nhíu lại, nhỏ giọng tiến tới bên tai Tần thị nói: “Nhớ lời nói vừa rồi của con!"
(*) mi tâm: chỗ giữa 2 đầu lông mày
Dứt lời, nàng kéo Tử Đàn đang bị sợ đến mức không ngừng run rẩy, dùng sức đẩy cửa sổ gần hồ nước trong phòng này ra, che miệng của Tử Đàn, không chút do dự nhảy ra ngoài.
“Bùm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, cánh cửa sổ “Ken két" một tiếng chậm rãi khép lại.
Cũng ngay tại lúc này, cửa phòng ngủ bị người dùng sức đẩy ra.
Lâm mụ đi đến trước tiên, lạnh lùng thi lễ với Tần thị một cái, nói: “Tần chủ tử, xin lỗi, vật ngự tứ của Đại phu nhân không cánh mà bay, trong phủ đã phong tỏa, bắt đầu kiểm tra từ chỗ của ngài đi!"
Lâm mụ vừa vào cửa, lập tức lục soát không chút khách khí, nơi này lật mở, nơi kia nhìn một chút, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như là trong lòng ôm thánh chỉ.
Nói như vậy cũng không quá đáng, ở Đại Tề, lời nói của Hoàng thượng chính là thánh chỉ; nhưng mà, ở Dung phủ, lời nói của Dung Định Viễn cũng giống như thánh chỉ, trước mắt, bà nhưng là tuân lệnh Dung Định Viễn đắc ý tới lục soát, đương nhiên là ngang ngược càn rõ không coi Tần thị ra gì.
Trái tim Tần Thái Vân đập giống như đánh trống, nàng âm thầm cảm thấy may mắn ở trong lòng, đơn thuần nghĩ rằng cũng may nha đầu Noãn Tâm kia thông minh, nếu không, phá hư quy củ trong phủ chính là phải bị phạt.
Cũng đúng lúc này, lại nghe Lâm mụ hét ầm lên: “Lão gia, phu nhân, các người mau đến xem, đây không phải là khuyên tai ngự tứ phu nhân mất sao?"
Lời của bà lập tức làm cho Dung Định Viễn nhìn chăm chú, đoàn người vốn đang ở ngoài cửa lập tức do Dung Định Viễn dẫn đầu đi vào.
Cả phòng ngủ đều bị đèn lưu ly Dung Định Viễn mang tới chiếu sáng như ban ngày, Tần thị nhìn thấy sắc mặt hắn như đuốc, mày rậm nhíu chặt, vẫn luôn lộ ra lạnh lùng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Lâm mụ giống như là khoe khoang đưa cái hộp tìm được tới trước mặt của hắn, trong nháy mắt sắc mặt của Dung Định Viễn trở nên vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nổi lên, cơn giận tích tụ không lời nào có thể miêu tả được......
Đúng lúc này, Thúy nhi nha đầu đột nhiên “Bùm" một tiếng quỳ gối dưới chân của Dung Định Viễn, uất ức nói: “Đại lão gia, nô tỳ có tội, sáng sớm ngày hôm nay, Đại phu nhân giữ lại Tần chủ tử và Noãn Tâm tiểu thư ở trong phòng ăn điểm tâm, Tần chủ tử thấy phu nhân đi vội vàng, quên cất hoa tai này, nên tự mình thu, nàng còn ép nô tỳ không được nói ra ngoài, nếu không sẽ đưa nô tỳ đến nhà kho, cầu đại lão gia tra cho rõ!"
Khóe miệng Mạc thị lộ ra nụ cười đắc ý yếu ớt mơ hồ, xác thực cũng là lóe qua rồi biến mất.
Lời nói của Thúy nhi làm cho tất cả mọi người ở đây giật mình, trong đó giật mình kinh hãi nhất phải kể tới Tần Thái Vân rồi, nàng bị tức đến mức môi trắng bệch, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Lúc nào thì nàng muốn lấy, Thúy nhi vậy mà lại vu hãm nàng như vậy.
Cái hộp này rõ ràng chính là Đại phu nhân để cho nàng đưa tới, hôm nay lại bị nàng đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật......
Tần thị run rẩy đôi môi: “Nói bậy......" Hai chữ, còn chưa nói toàn bộ, đã nhìn thấy có người hứng thú bất mãn đứng dậy.
Mạc Tử Hồng là một chủ nhân thích thêu dệt chuyện, Dung phủ này vốn cũng không tới lượt hắn chen miệng, nhưng hắn lại cố tình đứng dậy giọng khách át giọng chủ, chỉ vào Tần thị hét lên: “Cô, nữ nhân này là ai vậy? Lá gan cũng không nhỏ nha, chuyện chém đầu cũng dám làm, thật đúng là không muốn sống nữa!"
“Biểu ca, ngươi biết cái gì, tham tiền là chuyện nhỏ, nếu vật ngự tứ này mất, Dung phủ chúng ta nhưng là phạm vào tội khi quân đó, nàng đây là ghi hận phụ thân, ghi hận Dung Gia chúng ta, ghi hận chúng ta không có sớm đón nương con các nàng về phủ qua cuộc sống tốt, ta xem lần này bọn họ trở về chính là để báo thù......"
Từ trước đến giờ Dung Huệ Kiều không biết trời cao đất rộng, tuy rằng lời nói vô cùng khó nghe, nhưng cũng nói đến bên trong lòng của những người khác ở đây.
“Im miệng!" Đại phu nhân giả vờ quát nàng, kì thực là mục đích đã đạt tới, ả đầy cõi lòng mong đợi nhìn Dung Định Viễn, cố gắng làm cho hắn cho toàn bộ phủ một cái công đạo trên chuyện này, tỷ như, trục xuất khỏi Tần thị phủ, trọn đời cũng không thể tranh vị trí chính thê này với ả.
Dung Định Viễn híp nửa cặp mắt lạnh lùng nhìn Tần Thái Vân, trong hơn mười năm này, lòng hắn luôn cảm thấy áy náy với nàng, cũng không chỉ một lần đề cập tới muốn cho nương con nàng sống thoải mái một chút ở trước mặt Đại phu nhân.
Nhưng lúc này, chứng cớ xác thật, Tần Thái Vân cũng nói không ra lý do thích hợp để chứng minh sự trong sạch của mình, hay là nàng căn bản cũng không có mặt để chứng minh......
Trong lòng Dung Định Viễn dấy lên một ngọn lửa hừng hực, giống như muốn đốt cả người hắn, hắn mím môi, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Đại phu nhân thấy hắn thật lâu không làm ra quyết định, cố thêm dầu vào lửa nhẹ khuyên nhủ: “Tần muội muội, muội còn không nhanh nhận sai với lão gia, có lẽ lão gia sẽ tạm bỏ qua cho muội lần này......"
Tần thị gấp đến độ nước mắt chảy ròng, làm sao nàng biết biện giải như thế nào, hé miệng, chỉ nói ra một chữ: “Ta......".
Mắt thấy, sự thật đã định, Dung Định Viễn thở dài một cái, ngăn chặn tức giận ở đáy lòng, lạnh lùng mở miệng: “Tần thị phẩm đức bất chính, không xứng làm chủ mẫu Dung phủ ta, tùy ý đưa người này về nơi ở cũ, không bao giờ đón về phủ!"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà lạnh lùng, lại một lần một cái đập bể trái tim của Tần thị.
Vì hắn, một mình nàng gánh vác nhà bần hàn, hơn mười năm chưa từng có câu oán hận nào.
Biết được hắn cưới thiên kim Thái Phó, nàng không náo loạn không làm khó, yên lặng làm chuyện mình nên làm như cũ.
Mười mấy năm qua, nàng chưa bao giờ oán qua hắn, chỉ ngóng trông có một ngày, hắn còn có thể nhìn mình một lần, nhưng mà giờ phút này, Tần thị có chút tâm ý nguội lạnh, hắn vậy mà lại không tin nàng, hắn không hỏi một chữ một câu, chỉ nghe lời từ một phía của một nha đầu, đã muốn trục xuất nàng khỏi phủ......
Dung Định Viễn tốt lắm, phụ tâm lang (kẻ bạc tình) tốt lắm.
Sau khi Lâm mụ và Đại phu nhân trao đổi ánh mắt, lập tức đi lên phía trước, muốn kéo Tần thị đi xuống.
Đại phu nhân làm bộ như tình thế khó xử khuyên nhủ: “Lão gia, là người thì sẽ phạm lỗi, tạm tha cho Tần muội muội lần này đi!"
Dung Định Viễn nghe nàng nói như thế, ngược lại càng nổi giận hơn, lạnh lùng nói: “Nếu lại có lần tới, Dung phủ chúng ta cũng phải chôn theo......"
Hắn lại nghĩ đến lúc Tần thị vừa trở về phủ thì con rùa trường thọ bị chết, tuy nói sau đó lại kiểm chứng ra là Viên nương gây nên, thế nhưng cuối cùng chuyện cũng có liên quan tới nương con Tần thị, ít nhiều gì ở trong lòng Dung Định Viễn cũng gieo một cây gai.
Bị Dung Định Viễn quát một tiếng như vậy, Đại phu nhân cũng không lên tiếng, nàng dùng ánh mắt ý bảo Lâm mụ áp giải Tần thị đi.
“Đợi đã......" Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến từ sau đầu, mọi người nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy ngoài cửa ánh trăng giống như huyền ảo rơi xuống trên người của Dung Noãn Tâm.
Nàng chậm rãi đi tới từ trong ánh trăng kia, cả người lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh nhạt......
Tác giả :
Hạ Thái Hậu