Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên
Chương 42 Phá Hỏng Chuyện Tốt
Vừa về tới Bích Vân Các, Vân Nguyệt cuồng loạn ném đồ vật, bình hoa tan nát dưới đất, Liễu Tịnh Lâm đen mặt ngồi trên ghế, nha hoàn đã sớm tránh xa sợ bị giận chó đánh mèo.
"Mẹ, ta không cam lòng, con tiện nhân Vân Yên kia! Khấu trừ tiền của chúng ta, bây giờ còn dám đánh ta, cái người xấu xí đó thật quá ghê tởm! Tại sao không thể nói cho cha biết?" Vân Nguyệt tức giận ngồi phịch xuống ghế, đập bàn, bộ dạng giận không kiềm chế được.
Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm âm lãnh: "Nói với cha ngươi thì có ích gì? Lần trước nói xấu nàng trước mặt cha ngươi nhiều như vậy, ngươi thấy nàng bị chút trừng phạt nào không? Hừ, sớm muộn gì ta cũng cho con tiện nhân kia đẹp mặt, quyền to ở Tướng phủ này cuối cùng sẽ vào tay ta.
Mẹ con chúng ta sao có thể bị tiện nhân kia khi dễ.
Tiền sao? Không vội, mấy ngày nay cửa hàng bên kia cũng nên có lời rồi." Suy nghĩ một chút, nàng nói: "Ngươi cũng thiệt là, trước mặt Tứ vương gia mà còn nói những lời đó."
"Ta...!Còn không phải là bị tiện nhân Vân Yên kia khích bác." Vân Nguyệt cúi đầu tức giận nói.
Liễu Tịnh Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Sợ gì chứ, Tứ vương gia sẽ cưới ngươi, ngươi là nữ nhi của Liễu Tịnh Lâm ta, hắn không dám khinh thường thế lực của Liễu gia trên triều, đây mới là nguyên nhân hắn muốn cưới ngươi, đây cũng là giá trị của ngươi."
Nghe vậy, vẻ mặt Vân Nguyệt mừng rỡ: "Nói vậy, ta sẽ là trắc phi của Tứ vương gia, đến lúc đó trở thành chính phi cũng không chừng." Trên mặt nàng lộ ra tia âm hiểm, đến lúc đó dù con tiện nhân kia có là đích nữ thì thế nào, nàng cười càng dữ tợn, mấy nốt mụn đỏ càng thêm dọa người.
"Thúy Nhi, nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi? Còn không mau chuẩn bị trứng gà luộc cho bản phu nhân, ôi, đau chết mất!" Liễu Tịnh Lâm vuốt vuốt mặt, điên cuồng hướng ngoài cửa hét lên.
Biện Hiên Các.
Sau khi đám người Liễu Tịnh Lâm rời đi, Vân Yên ở trong phòng cực kì buồn bực, mới vừa trải qua một tuồng kịch đặc sắc, không chỉ là dạy dỗ họ, cũng là nói cho người trong tướng phủ biết rõ ai mới là chủ tử chân chính ở Tướng phủ này.
Vừa ra khỏi phòng, Vân Yên cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc trước Mộ Cảnh Nam ở đây, nàng không có cơ hội ra ngoài phơi nắng, hiện tại chỉ có một mình nàng, cảm thấy toàn thân buông lỏng.
"Không nên như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy." một thanh âm khiếp nhược vang lên.
"Nhìn thấy thì thế nào?" một giọng nam trầm thấp nói.
Nghe thấy giọng nói, ánh mắt Vân Yên nhìn qua, phía trước có một núi giả, bên đó hình như có người nói chuyện, hơn nữa thanh âm này rất quen thuộc.
"Không...!không nên...!Ưm..." thanh âm của cô gái có chút ngượng ngùng.
Ai to gan như vậy? Giữa ban ngày ban mặt lại dám làm chuyện cẩu thả! Vân Yên nghĩ tới đây, nhất thời sắc mặt biến đổi, lớn tiếng quát: "Người nào ở đó?"
Nhưng một lúc lâu cũng không có tiếng trả lời, nàng biến sắc, chẳng lẽ chạy rồi? Nàng bước tới.
Dưới núi giả, một cô gái nửa thân trần, khuôn mặt hoảng sợ.
"Lăng Ba...!" Vân Yên kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, lại nhìn xung quanh, căn bản không thấy nam nhân nào, động tác của hắn cũng thật nhanh a.
Đột nhiên cô gái đứng phắt dậy, trực tiếp chạy về phía trước, Vân Yên sững sờ, muốn gọi nàng lại nhưng không kịp nữa.
"Tiểu thư, người ở đây a, ta tìm người nãy giờ." Bích Thủy đột nhiên từ phía sau chạy tới, "Vừa rồi Lăng Ba muội muội làm sao vậy? Chạy nhanh như vậy làm cái gì."
Vân Yên thu hồi tầm mắt, nhìn Bích Thủy, cười nói: "Không phải ngươi cũng chạy rất nhanh sao?"
Bích Thủy nhuận hơi, nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi, Thu Diên, Thu Diên nàng...".