Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 127: Tết Vạn Hoa trăm hoa đua nở
Những cô nương chưa lấy chồng này nếu gặp được nam tử ngưỡng mộ trong lòng, sẽ hái một đóa hoa đưa đến trong tay nam tử đó. Nếu nam tử đó cũng có ý với cô nương kia, sẽ tới cửa cầu hôn.đôn
Nếu có nam tử vừa ý một nữ tử, như vậy cũng sẽ hái một đóa hoa tươi, đưa đến trong tay nữ tử đó.
Đó là phong tục của trấn Phượng Khê.
Tần Thư Dao mang khăn che mặt màu tím, hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng thuần thêu trăm hồ điệp bay quanh hoa, bên ngoài còn khoác một cái áo lụa mỏng màu tím nhạt, búi tóc Mẫu Đơn kế, cài trâm dài có tơ vàng quấn quanh hoa Mẫu Đơn, trên tai mang theo một đôi khuyên tai ngọc trai, theo nhịp bước mà họa ra độ cong xinh đẹp.
Dáng vẻ này giống như Mẫu Đơn tiên tử giáng xuống trần vậy, tuy rằng Tần Thư Dao mang khăn che mặt, nhưng mà vẫn không hề thiếu nam tử nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong tay nàng cũng thu được mấy đóa hoa, chẳng qua hoa trong tay nàng, cũng không nhiều bằng Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục khoanh tay đi dạo, mà Thanh Ngọc sau lưng hắn một bộ dạng như ăn phải khổ qua (mướp đắng), trong tay hắn tuy nâng một đống hoa tươi, nhưng mà những thiếu nữ xung quanh đều dùng ánh mắt giết heo để nhìn hắn.
"Nơi này người nhiều quá. Chúng ta nên đi chỗ khác đi dạo thôi!"
Không thể không nói Mộ Thiếu Dục có sức quyến rũ thật lớn, sau khi ra khỏi khách điếm, phía sau hắn luôn đi theo một đống nữ tử. Trong đó không ít đều rất đẹp, chỉ là mỗi người nhìn thấy Tần Thư Dao, đều lộ ra vẻ oán hận và ghen tị.
Tần Thư Dao nhịn không được nâng trán, những cô nương này bị bề ngoài của Mộ Thiếu Dục mê hoặc, không biết hắn là mặt than hàng thật giá thật.
Đã đi được hai ngày, Tần Thư Dao còn chưa bao giờ thấy Mộ Thiếu Dục cười.
Dễ nhận thấy Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không cảm giác được vẻ khác thường xung quanh, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, nói: "Làm sao vậy?"
Tần Thư Dao nhịn không được nhìn về phía sau, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nơi này người nhiều quá!"
Lúc này Mộ Thiếu Dục mới phát hiện phía sau hắn đã đi theo một đám háo sắc, Mộ Thiếu Dục cũng nhíu đầu mày, sau đó lại nhìn về phía chỗ tối, bóng dáng người nọ đã biến mất? Xem ra tốc độ người nọ cực nhanh, hắn chỉ thoáng không chú ý, người nọ đã đào thoát rồi.
Nếu người nọ đã biến mất, như vậy hắn cũng không cần phải đi tiếp nữa rồi.
Cho nên Mộ Thiếu Dục gật đầu, xoay người lạnh lùng nói: "Vậy đi thôi!"
Nói xong hắn không nhìn một đám nữ tử xung quanh, lập tức trở về khách điếm.
Sau khi trở lại khách điếm, Tần Thư Dao quyết định trừ khi buổi tối, bằng không sẽ không lại đi ra ngoài. Một đám nữ nhân đi theo phía sau bọn họ như vậy, đều dùng ánh mắt hung dữ nhìn nàng, thật đúng là nàng có chút không thích ứng được.
Tuyết Ảnh thấy vẻ mặt buồn bực của Tần Thư Dao, không khỏi đánh cược với đám người Thi Vận, nhất định là hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục lại cãi nhau.
Vừa rồi những người này đều không đi theo, cho nên đều rất hiếu kỳ rốt cuộc là bọn họ đã xảy ra chuyện gì, sau đó vẻ mặt của từng người đều rất khó coi.
"Cái gọi là vợ chồng cãi nhau đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa thuận. Chúng ta đánh cược vài ngày nữa bọn họ sẽ hòa thuận lại!"
Tĩnh Nguyệt thật sự không đồng ý lấy chủ tử nhà mình ra đùa, chỉ là không chịu nổi ba người bọn họ đều cùng nhau đùa giỡn. Cuối cùng cũng đánh cược. Dựa theo hiểu biết của nàng về việc của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, hai người bọn họ thật sự cãi nhau mà nói, như vậy nhất định sẽ ba ngày đều không nói.
Tuyết Ảnh lại nhíu mày nói: "Ta thấy nhiều nhất là nửa ngày, bọn họ sẽ hòa thuận lại!"
Cuối cùng mỗi người bọn họ đều đặt một lượng bạc, sau đó đều trở về phòng của Tần Thư Dao, muốn hỏi thăm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi trở về sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.
Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế, một tay chống má ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy bốn người bọn họ đều đi vào, cau mày, hỏi: "Các ngươi làm cái gì vậy?"
Nàng biết vài ngày nay Tĩnh Nguyệt với ba nha hoàn võ công cao cường này ở chung một chỗ không tệ, Tần Thư Dao cũng an tâm không ít.
Tĩnh Nguyệt lo lắng Mộ Thiếu Dục sẽ lật lọng, tức giận ném bọn họ ở đây không quan tâm đến nữa.
Cho nên nàng tiến lên một bước, hỏi: "Sao tiểu thư lại rầu rĩ không vui, đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thư Dao nghe vậy không khỏi ngẩn ra, nàng rầu rĩ không vui là vì một đám nữ nhân đi theo phía sau Mộ Thiếu Dục ư? Hay là vì nàng phiền những nữ nhân đi theo sau lưng bọn họ, hại nàng không đi dạo phố được?
Mặc kệ là lý do nào, nói ra đều sẽ làm những nha hoàn này hiểu lầm mà thôi.
Tần Thư Dao ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt xảo quyệt của đám người Tuyết Ảnh, trong lòng càng thêm xác định bọn họ đang tò mò, rốt cuộc mình và Mộ Thiếu Dục đã phát triển đến dạng nào rồi.
"Không có gì. Hiện tại canh giờ còn sớm, ta nghe nói gần đây có tửu lâu không tệ. Đợi lát nữa các ngươi đều mang khăn che mặt, ta mang các ngươi ra ngoài ăn!"
Ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục còn nói mang nàng đi ăn ngon, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa Mộ Thiếu Dục đã bị một đống nữ nhân vây quanh. Hiện tại bụng của Tần Thư Dao cũng đói meo rồi, lại thấy mấy người bọn họ ở khách điếm cũng không thú vị, cho nên kêu bọn họ đi ra ngoài ăn.
Nhiều người cũng náo nhiệt. Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tần Thư Dao rất thích tính cách của hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương, đều tương đối hoạt bát. Tĩnh Nguyệt quá mức hướng nội, rất thành thật. Mà Thi Vận làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng nhàn nhạt, tuy rằng Tần Thư Dao cũng thích, nhưng mà bên người có thêm hai nha hoàn hoạt bát, cũng càng vui vẻ hơn.
Mặc dù đám người Tuyết Ảnh mang theo khăn che mặt, nhưng cũng có không ít nam tử trẻ tuổi đưa hoa tươi đến.
Tần Thư Dao cũng vui đùa nói: "Tuổi của các ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Nếu có nhìn trúng, thì nói với ta một tiếng. Ta giúp các ngươi tới cửa cầu thân!"
Tĩnh Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, hơi cúi đầu một câu nói cũng không dám nói. Thi Vận vẫn lạnh lùng như trước, Tuyết Ảnh lại cười nói: "Những nam tử này đều là tay trói gà không chặt, nô tì muốn tìm cũng phải tìm người võ công cao cường hơn nô tì!"
Ngưng Sương cũng gật đầu phụ họa, nói: "Không sai. Sau khi thành thân cũng có thể tỷ thí, như vậy mới sẽ không không thú vị!"
Tần Thư Dao cười nhẹ nhàng lắc đầu, mà Tĩnh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn bọn họ, chỉ có một mình Thi Vận hơi mỉm cười. Tầm mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi người Tần Thư Dao, hơn nữa mỗi một nam tử đi qua, đều cẩn thận đánh giá.
Diện tích trong trấn nhỏ này rất nhỏ, ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục nói tửu lâu kia cách khách điếm bọn họ nghỉ ngơi cũng không xa, chỉ một khắc là tới.
Bởi vì đều là nữ tử, cho nên Tần Thư Dao yêu cầu một gian nhã gian.
Mặc dù nơi này cách kinh thành không xa, nhưng thức ăn lại kém kinh thành rất xa. Tuy rằng tài nấu nướng của đầu bếp Tần phủ cũng không tồi, nhưng mà thức ăn ở đây quả nhiên cũng có vị độc đáo.
Tần Thư Dao nhìn một bàn thức ăn đầy đủ hương vị, nhất thời ngón trỏ động đậy, cầm đôi chiếc đũa gắp ăn.
Bởi vì xa nhà, Tần Thư Dao cũng không quy củ với bọn họ. Ba người Tuyết Ảnh chỉ do dự một lát rồi ngồi xuống, chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt mắc cỡ ngại ngùng, đều luôn không đồng ý ngồi, thẳng đến khi Tần Thư Dao tức giận, Tĩnh Nguyệt mới ngồi xuống. Ngay cả như vậy, Tĩnh Nguyệt cũng không dám tùy ý ăn uống giống đám người Tuyết Ảnh.
Hương vị thức ăn tràn ngập trong phòng, chỉ là sau khi đám người Tần Thư Dao ăn một lát, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, đám người Tuyết Ảnh lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà lúc này phản ứng đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ một lát, tất cả năm người đều gục trên bàn.
Cửa nhã gian bị mở ra, một người giả dạng tiểu nhị đi vào, trên mặt của hắn lộ ra một chút tươi cười tà ác, sau đó lại đóng cửa lại. Lại đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, phía dưới cũng đã sớm có tiếp ứng người.
Nếu có nam tử vừa ý một nữ tử, như vậy cũng sẽ hái một đóa hoa tươi, đưa đến trong tay nữ tử đó.
Đó là phong tục của trấn Phượng Khê.
Tần Thư Dao mang khăn che mặt màu tím, hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng thuần thêu trăm hồ điệp bay quanh hoa, bên ngoài còn khoác một cái áo lụa mỏng màu tím nhạt, búi tóc Mẫu Đơn kế, cài trâm dài có tơ vàng quấn quanh hoa Mẫu Đơn, trên tai mang theo một đôi khuyên tai ngọc trai, theo nhịp bước mà họa ra độ cong xinh đẹp.
Dáng vẻ này giống như Mẫu Đơn tiên tử giáng xuống trần vậy, tuy rằng Tần Thư Dao mang khăn che mặt, nhưng mà vẫn không hề thiếu nam tử nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong tay nàng cũng thu được mấy đóa hoa, chẳng qua hoa trong tay nàng, cũng không nhiều bằng Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục khoanh tay đi dạo, mà Thanh Ngọc sau lưng hắn một bộ dạng như ăn phải khổ qua (mướp đắng), trong tay hắn tuy nâng một đống hoa tươi, nhưng mà những thiếu nữ xung quanh đều dùng ánh mắt giết heo để nhìn hắn.
"Nơi này người nhiều quá. Chúng ta nên đi chỗ khác đi dạo thôi!"
Không thể không nói Mộ Thiếu Dục có sức quyến rũ thật lớn, sau khi ra khỏi khách điếm, phía sau hắn luôn đi theo một đống nữ tử. Trong đó không ít đều rất đẹp, chỉ là mỗi người nhìn thấy Tần Thư Dao, đều lộ ra vẻ oán hận và ghen tị.
Tần Thư Dao nhịn không được nâng trán, những cô nương này bị bề ngoài của Mộ Thiếu Dục mê hoặc, không biết hắn là mặt than hàng thật giá thật.
Đã đi được hai ngày, Tần Thư Dao còn chưa bao giờ thấy Mộ Thiếu Dục cười.
Dễ nhận thấy Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không cảm giác được vẻ khác thường xung quanh, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, nói: "Làm sao vậy?"
Tần Thư Dao nhịn không được nhìn về phía sau, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nơi này người nhiều quá!"
Lúc này Mộ Thiếu Dục mới phát hiện phía sau hắn đã đi theo một đám háo sắc, Mộ Thiếu Dục cũng nhíu đầu mày, sau đó lại nhìn về phía chỗ tối, bóng dáng người nọ đã biến mất? Xem ra tốc độ người nọ cực nhanh, hắn chỉ thoáng không chú ý, người nọ đã đào thoát rồi.
Nếu người nọ đã biến mất, như vậy hắn cũng không cần phải đi tiếp nữa rồi.
Cho nên Mộ Thiếu Dục gật đầu, xoay người lạnh lùng nói: "Vậy đi thôi!"
Nói xong hắn không nhìn một đám nữ tử xung quanh, lập tức trở về khách điếm.
Sau khi trở lại khách điếm, Tần Thư Dao quyết định trừ khi buổi tối, bằng không sẽ không lại đi ra ngoài. Một đám nữ nhân đi theo phía sau bọn họ như vậy, đều dùng ánh mắt hung dữ nhìn nàng, thật đúng là nàng có chút không thích ứng được.
Tuyết Ảnh thấy vẻ mặt buồn bực của Tần Thư Dao, không khỏi đánh cược với đám người Thi Vận, nhất định là hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục lại cãi nhau.
Vừa rồi những người này đều không đi theo, cho nên đều rất hiếu kỳ rốt cuộc là bọn họ đã xảy ra chuyện gì, sau đó vẻ mặt của từng người đều rất khó coi.
"Cái gọi là vợ chồng cãi nhau đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa thuận. Chúng ta đánh cược vài ngày nữa bọn họ sẽ hòa thuận lại!"
Tĩnh Nguyệt thật sự không đồng ý lấy chủ tử nhà mình ra đùa, chỉ là không chịu nổi ba người bọn họ đều cùng nhau đùa giỡn. Cuối cùng cũng đánh cược. Dựa theo hiểu biết của nàng về việc của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, hai người bọn họ thật sự cãi nhau mà nói, như vậy nhất định sẽ ba ngày đều không nói.
Tuyết Ảnh lại nhíu mày nói: "Ta thấy nhiều nhất là nửa ngày, bọn họ sẽ hòa thuận lại!"
Cuối cùng mỗi người bọn họ đều đặt một lượng bạc, sau đó đều trở về phòng của Tần Thư Dao, muốn hỏi thăm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi trở về sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.
Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế, một tay chống má ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy bốn người bọn họ đều đi vào, cau mày, hỏi: "Các ngươi làm cái gì vậy?"
Nàng biết vài ngày nay Tĩnh Nguyệt với ba nha hoàn võ công cao cường này ở chung một chỗ không tệ, Tần Thư Dao cũng an tâm không ít.
Tĩnh Nguyệt lo lắng Mộ Thiếu Dục sẽ lật lọng, tức giận ném bọn họ ở đây không quan tâm đến nữa.
Cho nên nàng tiến lên một bước, hỏi: "Sao tiểu thư lại rầu rĩ không vui, đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thư Dao nghe vậy không khỏi ngẩn ra, nàng rầu rĩ không vui là vì một đám nữ nhân đi theo phía sau Mộ Thiếu Dục ư? Hay là vì nàng phiền những nữ nhân đi theo sau lưng bọn họ, hại nàng không đi dạo phố được?
Mặc kệ là lý do nào, nói ra đều sẽ làm những nha hoàn này hiểu lầm mà thôi.
Tần Thư Dao ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt xảo quyệt của đám người Tuyết Ảnh, trong lòng càng thêm xác định bọn họ đang tò mò, rốt cuộc mình và Mộ Thiếu Dục đã phát triển đến dạng nào rồi.
"Không có gì. Hiện tại canh giờ còn sớm, ta nghe nói gần đây có tửu lâu không tệ. Đợi lát nữa các ngươi đều mang khăn che mặt, ta mang các ngươi ra ngoài ăn!"
Ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục còn nói mang nàng đi ăn ngon, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa Mộ Thiếu Dục đã bị một đống nữ nhân vây quanh. Hiện tại bụng của Tần Thư Dao cũng đói meo rồi, lại thấy mấy người bọn họ ở khách điếm cũng không thú vị, cho nên kêu bọn họ đi ra ngoài ăn.
Nhiều người cũng náo nhiệt. Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tần Thư Dao rất thích tính cách của hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương, đều tương đối hoạt bát. Tĩnh Nguyệt quá mức hướng nội, rất thành thật. Mà Thi Vận làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng nhàn nhạt, tuy rằng Tần Thư Dao cũng thích, nhưng mà bên người có thêm hai nha hoàn hoạt bát, cũng càng vui vẻ hơn.
Mặc dù đám người Tuyết Ảnh mang theo khăn che mặt, nhưng cũng có không ít nam tử trẻ tuổi đưa hoa tươi đến.
Tần Thư Dao cũng vui đùa nói: "Tuổi của các ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Nếu có nhìn trúng, thì nói với ta một tiếng. Ta giúp các ngươi tới cửa cầu thân!"
Tĩnh Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, hơi cúi đầu một câu nói cũng không dám nói. Thi Vận vẫn lạnh lùng như trước, Tuyết Ảnh lại cười nói: "Những nam tử này đều là tay trói gà không chặt, nô tì muốn tìm cũng phải tìm người võ công cao cường hơn nô tì!"
Ngưng Sương cũng gật đầu phụ họa, nói: "Không sai. Sau khi thành thân cũng có thể tỷ thí, như vậy mới sẽ không không thú vị!"
Tần Thư Dao cười nhẹ nhàng lắc đầu, mà Tĩnh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn bọn họ, chỉ có một mình Thi Vận hơi mỉm cười. Tầm mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi người Tần Thư Dao, hơn nữa mỗi một nam tử đi qua, đều cẩn thận đánh giá.
Diện tích trong trấn nhỏ này rất nhỏ, ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục nói tửu lâu kia cách khách điếm bọn họ nghỉ ngơi cũng không xa, chỉ một khắc là tới.
Bởi vì đều là nữ tử, cho nên Tần Thư Dao yêu cầu một gian nhã gian.
Mặc dù nơi này cách kinh thành không xa, nhưng thức ăn lại kém kinh thành rất xa. Tuy rằng tài nấu nướng của đầu bếp Tần phủ cũng không tồi, nhưng mà thức ăn ở đây quả nhiên cũng có vị độc đáo.
Tần Thư Dao nhìn một bàn thức ăn đầy đủ hương vị, nhất thời ngón trỏ động đậy, cầm đôi chiếc đũa gắp ăn.
Bởi vì xa nhà, Tần Thư Dao cũng không quy củ với bọn họ. Ba người Tuyết Ảnh chỉ do dự một lát rồi ngồi xuống, chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt mắc cỡ ngại ngùng, đều luôn không đồng ý ngồi, thẳng đến khi Tần Thư Dao tức giận, Tĩnh Nguyệt mới ngồi xuống. Ngay cả như vậy, Tĩnh Nguyệt cũng không dám tùy ý ăn uống giống đám người Tuyết Ảnh.
Hương vị thức ăn tràn ngập trong phòng, chỉ là sau khi đám người Tần Thư Dao ăn một lát, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, đám người Tuyết Ảnh lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà lúc này phản ứng đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ một lát, tất cả năm người đều gục trên bàn.
Cửa nhã gian bị mở ra, một người giả dạng tiểu nhị đi vào, trên mặt của hắn lộ ra một chút tươi cười tà ác, sau đó lại đóng cửa lại. Lại đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, phía dưới cũng đã sớm có tiếp ứng người.
Tác giả :
Khanh Dư