Đích Nữ Không Làm Phi
Chương 30: Tuổi già sức yếu 1
Editor: trang bubble ^^
Vạn cô gật đầu một cái: "Sáng sớm, lão phu nhân đã nghe thấy tiểu thư và phu nhân sắp trở về. Thanh Hà viện của lão phu nhân đã chờ mòn chờ mỏi cũng không chờ được. Mắt thấy trời cũng tối rồi, lão phu nhân lo lắng tiểu thư vừa trở về, có cái gì không thoải mái, đến lúc đó náo động lên chuyện cười gì thì thật là không xong. Cho nên sai lão thân tới xem một chút, nếu là chịu uất ức gì, cũng đừng giấu ở trong lòng, nói với lão phu nhân là được."
Mộ Lam Yên nghe từng chữ từng câu vào trong tai, trong lòng khen hay thật to kỹ xảo biểu diễn của lão phu nhân và vị cô cô trước mắt này. Lúc đầu Mẫn phu nhân và vị bà bà này xem ra là quan hệ tương đối. Buổi tối khuya, lão phu nhân này phái người tới đây nói chuyện phiếm với nàng. Nếu mà đặt ở tâm tư đơn thuần của nàng trước kia, không chừng đã thật sự bị lão phu nhân làm từ thiện này làm cho cảm động. Không chừng, ngày sau lại dần dần cách xa Mẫn phu nhân ngã về bên lão phu nhân kia.
Nhưng mà, bàn tính này của lão phu nhân coi như đã đánh lầm rồi.
Biểu hiện trong mắt Mộ Lam Yên dần dần dính vào vẻ bi thương, bộ dáng tủi thân: "Tạ lão phu nhân quan tâm, Yên Nhi nhất định sẽ ghi tạc vào tim. Chẳng qua Yên Nhi thật sự là không hiểu chuyện, sau khi trở về không thể lại đi báo cáo với lão phu nhân trước tiên, còn khiến lão phu nhân nhớ nhung."
Vạn cô thấy vẻ mặt Mộ Lam Yên không giống như là làm bộ, hơn nữa đã ghi nhận khen ngợi lão phu nhân ở trong lòng, thì biết được mục đích hôm nay mình đi tới coi như là đạt được, lập tức cười ha ha mấy tiếng, hệt như một nãi nãi hòa ái: "Chỉ cần trong lòng tiểu thư hiểu, lão phu nhân không xem ngươi là người ngoài là được. Hôm nay sắc trời cũng đã muộn, hơn nữa thân thể tiểu thư ốm nhẹ, cố gắng nghỉ ngơi ở trong viện. Chỗ của lão phu nhân, ngày mai tới vấn an cho lão phu nhân là tốt rồi."
Vạn cô rời khỏi Liễu Tâm viện thì lần nữa ngoái đầu liếc mắt nhìn lại cánh cửa đại sảnh rộng mở, khinh thường trong ánh mắt hoàn toàn lộ rõ. Chẳng qua là khi bà nâng bước chân lên chuẩn bị rời đi, trùng hợp đụng phải đoàn người Thanh Hữu trở về.
Bốn, năm người làm, trên tay mỗi người đều xách một thùng gỗ, đưa tới dùng tưới dội. Vốn là cười cười nói nói đi vào, đối diện ánh mắt của Vạn cô thì tiếng nói chuyện của tất cả mọi người im bặt đi.
Toàn phủ cũng biết, Vạn cô cô chính là hồng nhân bên cạnh lão phu nhân. Mà từ trước đến giờ, quan hệ của lão phu nhân và vị nàng dâu Mẫn phu nhân này không phải là đặc biệt hòa hợp, đều là có thể không gặp thì không gặp. Giờ phút này, Vạn cô đột nhiên xuất hiện ở Liễu Tâm viện, khiến trong lòng Thanh Hữu dấy lên một nỗi kinh ngạc.
"Vạn cô cô ~" Mọi người quỳ gối hành lễ.
Vạn cô nhìn cũng không muốn nhìn tới một cái, bèn sát vai đi qua từ bên cạnh đám người kia.
Hôm sau, mặt trời mọc lên y như thường ngày.
Liễu Tâm viện không còn có mùi son nồng đậm, khắp nơi đều phiêu đãng mùi đàn hương nhàn nhạt. Đây cũng là Mẫn phu nhân dặn dò, Thanh Hữu và mấy người làm quét sạch tất cả gian phòng bị vấy bẩn ở Liễu Tâm viện cả đêm, càng thêm hết sức xua tan mùi son đáng ghét này.
Sáng sớm, Tố Quý bưng một chậu nước rửa mặt bằng kim loại, gõ cửa phòng của Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh chưa? Sáng sớm, phu nhân phái người tới truyền tin, nói là đợi lát nữa tới đón người đi thỉnh an với lão phu nhân."
Mộ Lam Yên chậm rãi mở hai mắt ra, tận tình hít thỏa thích không khí mang theo từng chút từng chút vị ngọt kia. Liễu Tâm viện này, thứ không thiếu nhất chính là bị cây cối bao vây, hơn nữa cách xa đường phố, sáng sớm tỉnh lại cũng cảm giác rất là thư thái. Chỉ là bên tai quanh quẩn lời của Tố Quý khiến cho tinh thần của nàng càng tăng lên gấp trăm lần.
Tối hôm qua, Ngao lão phu nhân đã phái người tới truyền, bảo nàng đi thỉnh an. Không ngờ sáng sớm, Mẫn phu nhân đã chủ động tới đây muốn đón nàng đi qua. Không biết lão phu nhân chưa từng gặp mặt kia thấy hai người các nàng cùng đi, có thể rất kinh ngạc hay không.
Mộ Lam Yên duỗi lưng một cái, cảm giác cổ họng cũng không đau đớn như ngày hôm qua: "Ừ, ngươi vào đi!"
Tố Quý đẩy cửa vào, bèn bắt đầu một ngày mới bận rộn của nàng.
"Tiểu thư, hôm nay mặc bộ quần áo màu hồng này như thế nào?"
"Có thể, mới vừa rồi ngươi nói ở ngoài cửa, đợi lát nữa mẫu thân sẽ lại đây đón ta đến chỗ lão phu nhân thỉnh an thật sao?"
"Dạ, đúng vậy. Sáng sớm hôm nay, Thanh Hữu các nàng đã dọn đồ vào Liễu Tâm viện, tin tức này chính là họ mang tới. Về sau, họ sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta. A! Đúng rồi, phu nhân còn nói, buổi chiều mời một thợ may tới đây, làm mấy bộ xiêm áo cho tiểu thư người."
Thời gian Tố Quý cằn nhằn lẩm bẩm, Mộ Lam Yên đã rửa mặt xong đổi lại một bộ quần áo màu hồng mà lần đầu tiên Mẫn phu nhân chuẩn bị cho nàng. Nhìn mình trong gương đồng, theo bản năng lòng bàn tay sờ lên gương mặt.
Trong gương hình như nàng có một ít xa lạ. Đặc biệt là trong đầu không bỏ đi được gương mặt của Ngao Tương, làm cho đáy lòng của nàng đột nhiên có chút kinh ngạc: hai người bọn họ thậm chí có mấy phần tương tự......
Thanh Hữu dặn dò phòng bếp phía ngoài, làm mấy món ăn sáng đưa tới cho Mộ Lam Yên. Vội vã ăn xong, đoàn người Mẫn phu nhân đã tới cửa viện của nàng.
Trong sân có mấy chiếc lá thu rơi trên mặt đất. Mặt trời lúc sáng sớm vô cùng chói mắt, chiếu một đám đi theo sau lưng Mẫn phu nhân nheo mắt lại.
"Mẫu thân, để cho người chờ lâu." Mộ Lam Yên dẫn Tố Quý, hành lễ với Mẫn phu nhân đứng ở giữa sân.
Hôm nay, Mẫn phu nhân ăn mặc tươi sáng đẹp đẽ. Trên đầu vấn búi tóc tơ vàng Bát Bảo toàn châu, cài trâm Ngũ Phượng Triêu Dương treo ngọc trai, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc vàng ròng vòng quanh. Trên người mặc quần áo màu đỏ vàng điêu khắc, ngực thêu tranh Bách Linh Điểu, có thể nói từng kim miêu tả sinh động tỉ mỉ khiến con chim nhỏ này rất sống động.
"Yên Nhi mau đứng lên." Mẫn phu nhân vội vã tiến lên đỡ Mộ Lam Yên dậy, vẻ mặt nhìn nàng đều là cưng chiều: "Yên Nhi, hôm nay còn có cảm giác khó chịu gì hay không?"
Mộ Lam Yên lắc đầu một cái: "Tạ mẫu thân quan tâm. Chỉ là Tương Nhi muội muội của con......" Chuyện sai khiến Tố Quý làm tối hôm qua còn chưa kịp làm, cho nên hiện tại Ngao Tương chắc còn bị chọc tức ở trong Mộng Tương viện của nàng ta, chỉ là không biết Mẫn phu nhân bên này là tính toán thế nào.
Mẫn phu nhân thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng xen lẫn một chút khổ sở: "Ta đã lệnh nàng không được đi đâu hết, ở trong Mộng Tương viện xét lại mình thật tốt. TRANG #DDLQD# BUBBLE Yên Nhi, hôm qua Tương Nhi nói năng lỗ mãng, đại khái là một làm mẹ như ta đây không có cẩn thận dạy dỗ. Thực chất, nội tâm Tương Nhi rất thiện lương, con cũng đừng để vào trong lòng nhé?"
Mộ Lam Yên chỉ bày tỏ gật đầu một cái, có điều nhìn vẻ mặt Mẫn phu nhân còn kèm theo một chút khó xử. Mẫn phu nhân tự cho rằng Mộ Lam Yên vẫn còn có một chút thành kiến đối với Ngao Tương, cho nên đưa tay nắm lấy cổ tay của đối phương, tiếp tục mở miệng nói: "Yên Nhi, nếu như con nhất định muốn trách, thì nên trách vi nương đi, Tương......"
"Không phải."
Còn không chờ đối phương nói xong, Mộ Lam Yên đã cắt đứt ngay, ánh mắt lóe lên, gọi đối phương thật là gấp gáp.
"Yên Nhi, có chuyện gì, con nói đi."
"Mẫu thân, có một việc, con không biết có nên nói hay không?"
"Nói ra để cho vi nương nghe một chút."
"Thực không dám đấu diếm! Tối ngày hôm qua sau khi người đi, lão phu nhân đã phái người tới đây nói chuyện, bảo con hôm nay đi qua Thanh Hà viện một chuyến... Không ngờ sáng sớm mẫu thân cũng kêu người báo cho con việc này... Không biết, mẫu thân và lão phu nhân đã nói xong rồi hay không?"
Dứt lời, Mộ Lam Yên liền cảm thấy ngón tay Mẫn phu nhân nắm cổ tay nàng, khẽ giữ chặt một phen. Con ngươi vừa co lại, thái độ có chút không tự nhiên, chỉ là qua chốc lát dường như khôi phục lại bình thường khẽ nói: "A, chuyện này à. Vi nương dĩ nhiên là biết. Được rồi, chúng ta cũng không nên trì hoãn nữa, khiến lão phu nhân chờ lâu sẽ không tốt."
Mộ Lam Yên đáp một tiếng, bèn cùng nhau ra khỏi Liễu Tâm viện với Mẫn phu nhân.
Một nhóm người cuồn cuộn về phía con đường đá cuội ngoài cửa đi thẳng tới phía tây, băng qua mười hành lang và vườn hoa, lại lượn quanh qua một mảng lớn đường ao hoa sen chính là đi tới Thanh Hà viện, chỗ ở của lão phu nhân. Lão phu nhân yêu thích yên tĩnh, cho nên chọn lựa một chỗ tĩnh lặng nhất Ngao phủ, chẳng qua vẫn còn ở bên ngoài đã xa xăm ngửi thấy một loại mùi giống như lửa khói của Tự Miếu.
Cửa chính của Thanh Hà viện có hai bồn đá tảng, phía dưới chính là một tảng đá linh hầu nâng lên, phía trên rót đầy nước. Mấy miếng thủy tiên (hoa súng) lười biếng nằm ở phía trên. Bây giờ đã cuối mùa thu, đã sớm không còn hoa sen.
Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một phen biển của cửa chính, trừ vài chữ to "Thanh Hà viện", bên cạnh còn điêu khắc mấy đóa hoa sen, trông rất sống động. Hoa sen kia vẫn luôn đại biểu cho chính nhân quân tử. Lão phu nhân yêu thích như thế, không biết lão phu nhân cũng theo phẩm hạnh hoa sen kia hay không?
Nhưng mà suy nghĩ một chút quan hệ của Mẫn phu nhân và bà ta thì biết, sợ là lão phu nhân này cũng không phải hiền lành gì.
Thấy Mộ Lam Yên đột nhiên ngước đầu ngẩn người, Mẫn phu nhân tất nhiên tiến lên nhắc nhở một phen: "Yên Nhi, đây là thế nào?"
Mộ Lam Yên lấy lại tinh thần, dừng một chút mới nói: "Không có việc gì, chỉ là dường giống như có chút khẩn trương."
Mẫn phu nhân cười nhạt một tiếng, tay dắt Mộ Lam Yên vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của nàng: "Đừng hốt hoảng, đợi lát nữa con dừng lại một lát ở tại cửa ra vào trước, chờ lúc ta đi vào gọi con, con lại đi vào. Nếu là lo lắng nói nhầm, vậy thì ngay trước khi nói chuyện nhìn tới mẫu thân một cái, mẫu thân thay con tới trả lời là được."
Khẩn trương...... Dĩ nhiên là Mộ Lam Yên thuận miệng nói láo, người mà nàng cũng dám giết, còn có cái gì không dám. Nhìn ánh mắt một thoáng nhu tình kia của Mẫn phu nhân, trong lòng càng thêm cảm kích trở tay khoác lên mu bàn tay của Mẫn phu nhân, đáp lại bằng một nụ cười trấn an.
Đi vào cửa chính của Thanh Hà viện, một tỳ nữ tuổi còn trẻ chính là cười khanh khách đi tới các nàng.
"Phu nhân, tiểu thư, các người tới rồi." Tỳ nữ này nói, chính là nghiêng người làm một tư thế xin mời: "Lão phu nhân đã chuẩn bị tốt nước trà, ở đại sảnh chờ lâu rồi. Hai vị xin mời đi theo nô tỳ."
Mẫn phu nhân ừ một tiếng, bèn đi vào bên trong.
Bên trong Hân Duyệt các, nhà kề của Thanh Hà viện, lửa khói lượn lờ chậm rãi bay lên từ lư hương ở trước mặt lão phu nhân. Lão phu nhân ngồi xếp bằng, nhắm mắt trong miệng lẩm bẩm kinh Phật, một tay cầm chuỗi Phật châu, một tay từng đợt từng đợt gõ mõ có trật tự không dông dài. Theo sát ở bên cạnh lão phu nhân, Vạn cô nghe bên cạnh có bước chân người đến gần, chính là nhắc nhở: "Lão phu nhân, đại sảnh hình như có người đến."
Lão phu nhân hơi hí ra hai mắt nhắm chặt, động tác trong tay lại không có ý tứ dừng lại chút nào, lúc lâu tiếp theo mở miệng nói: "Hãy để cho nha đầu kia chờ thêm một chút đi."
Trong lòng Vạn cô sáng tỏ, nên cũng không nói thêm.
Nội viện của Thanh Hà viện gần giống với Liễu Tâm viện, chỉ là chưa từng thấy qua những thứ hoa khô rất nhiều trên bãi cỏ kia. Đã là mùa thu, những nụ hoa kia vẫn còn tranh nhau nở ra, làm cho cả viện nhàn nhạt hương khói, tăng lên một chút cảm giác khác biệt.
Vạn cô gật đầu một cái: "Sáng sớm, lão phu nhân đã nghe thấy tiểu thư và phu nhân sắp trở về. Thanh Hà viện của lão phu nhân đã chờ mòn chờ mỏi cũng không chờ được. Mắt thấy trời cũng tối rồi, lão phu nhân lo lắng tiểu thư vừa trở về, có cái gì không thoải mái, đến lúc đó náo động lên chuyện cười gì thì thật là không xong. Cho nên sai lão thân tới xem một chút, nếu là chịu uất ức gì, cũng đừng giấu ở trong lòng, nói với lão phu nhân là được."
Mộ Lam Yên nghe từng chữ từng câu vào trong tai, trong lòng khen hay thật to kỹ xảo biểu diễn của lão phu nhân và vị cô cô trước mắt này. Lúc đầu Mẫn phu nhân và vị bà bà này xem ra là quan hệ tương đối. Buổi tối khuya, lão phu nhân này phái người tới đây nói chuyện phiếm với nàng. Nếu mà đặt ở tâm tư đơn thuần của nàng trước kia, không chừng đã thật sự bị lão phu nhân làm từ thiện này làm cho cảm động. Không chừng, ngày sau lại dần dần cách xa Mẫn phu nhân ngã về bên lão phu nhân kia.
Nhưng mà, bàn tính này của lão phu nhân coi như đã đánh lầm rồi.
Biểu hiện trong mắt Mộ Lam Yên dần dần dính vào vẻ bi thương, bộ dáng tủi thân: "Tạ lão phu nhân quan tâm, Yên Nhi nhất định sẽ ghi tạc vào tim. Chẳng qua Yên Nhi thật sự là không hiểu chuyện, sau khi trở về không thể lại đi báo cáo với lão phu nhân trước tiên, còn khiến lão phu nhân nhớ nhung."
Vạn cô thấy vẻ mặt Mộ Lam Yên không giống như là làm bộ, hơn nữa đã ghi nhận khen ngợi lão phu nhân ở trong lòng, thì biết được mục đích hôm nay mình đi tới coi như là đạt được, lập tức cười ha ha mấy tiếng, hệt như một nãi nãi hòa ái: "Chỉ cần trong lòng tiểu thư hiểu, lão phu nhân không xem ngươi là người ngoài là được. Hôm nay sắc trời cũng đã muộn, hơn nữa thân thể tiểu thư ốm nhẹ, cố gắng nghỉ ngơi ở trong viện. Chỗ của lão phu nhân, ngày mai tới vấn an cho lão phu nhân là tốt rồi."
Vạn cô rời khỏi Liễu Tâm viện thì lần nữa ngoái đầu liếc mắt nhìn lại cánh cửa đại sảnh rộng mở, khinh thường trong ánh mắt hoàn toàn lộ rõ. Chẳng qua là khi bà nâng bước chân lên chuẩn bị rời đi, trùng hợp đụng phải đoàn người Thanh Hữu trở về.
Bốn, năm người làm, trên tay mỗi người đều xách một thùng gỗ, đưa tới dùng tưới dội. Vốn là cười cười nói nói đi vào, đối diện ánh mắt của Vạn cô thì tiếng nói chuyện của tất cả mọi người im bặt đi.
Toàn phủ cũng biết, Vạn cô cô chính là hồng nhân bên cạnh lão phu nhân. Mà từ trước đến giờ, quan hệ của lão phu nhân và vị nàng dâu Mẫn phu nhân này không phải là đặc biệt hòa hợp, đều là có thể không gặp thì không gặp. Giờ phút này, Vạn cô đột nhiên xuất hiện ở Liễu Tâm viện, khiến trong lòng Thanh Hữu dấy lên một nỗi kinh ngạc.
"Vạn cô cô ~" Mọi người quỳ gối hành lễ.
Vạn cô nhìn cũng không muốn nhìn tới một cái, bèn sát vai đi qua từ bên cạnh đám người kia.
Hôm sau, mặt trời mọc lên y như thường ngày.
Liễu Tâm viện không còn có mùi son nồng đậm, khắp nơi đều phiêu đãng mùi đàn hương nhàn nhạt. Đây cũng là Mẫn phu nhân dặn dò, Thanh Hữu và mấy người làm quét sạch tất cả gian phòng bị vấy bẩn ở Liễu Tâm viện cả đêm, càng thêm hết sức xua tan mùi son đáng ghét này.
Sáng sớm, Tố Quý bưng một chậu nước rửa mặt bằng kim loại, gõ cửa phòng của Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh chưa? Sáng sớm, phu nhân phái người tới truyền tin, nói là đợi lát nữa tới đón người đi thỉnh an với lão phu nhân."
Mộ Lam Yên chậm rãi mở hai mắt ra, tận tình hít thỏa thích không khí mang theo từng chút từng chút vị ngọt kia. Liễu Tâm viện này, thứ không thiếu nhất chính là bị cây cối bao vây, hơn nữa cách xa đường phố, sáng sớm tỉnh lại cũng cảm giác rất là thư thái. Chỉ là bên tai quanh quẩn lời của Tố Quý khiến cho tinh thần của nàng càng tăng lên gấp trăm lần.
Tối hôm qua, Ngao lão phu nhân đã phái người tới truyền, bảo nàng đi thỉnh an. Không ngờ sáng sớm, Mẫn phu nhân đã chủ động tới đây muốn đón nàng đi qua. Không biết lão phu nhân chưa từng gặp mặt kia thấy hai người các nàng cùng đi, có thể rất kinh ngạc hay không.
Mộ Lam Yên duỗi lưng một cái, cảm giác cổ họng cũng không đau đớn như ngày hôm qua: "Ừ, ngươi vào đi!"
Tố Quý đẩy cửa vào, bèn bắt đầu một ngày mới bận rộn của nàng.
"Tiểu thư, hôm nay mặc bộ quần áo màu hồng này như thế nào?"
"Có thể, mới vừa rồi ngươi nói ở ngoài cửa, đợi lát nữa mẫu thân sẽ lại đây đón ta đến chỗ lão phu nhân thỉnh an thật sao?"
"Dạ, đúng vậy. Sáng sớm hôm nay, Thanh Hữu các nàng đã dọn đồ vào Liễu Tâm viện, tin tức này chính là họ mang tới. Về sau, họ sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta. A! Đúng rồi, phu nhân còn nói, buổi chiều mời một thợ may tới đây, làm mấy bộ xiêm áo cho tiểu thư người."
Thời gian Tố Quý cằn nhằn lẩm bẩm, Mộ Lam Yên đã rửa mặt xong đổi lại một bộ quần áo màu hồng mà lần đầu tiên Mẫn phu nhân chuẩn bị cho nàng. Nhìn mình trong gương đồng, theo bản năng lòng bàn tay sờ lên gương mặt.
Trong gương hình như nàng có một ít xa lạ. Đặc biệt là trong đầu không bỏ đi được gương mặt của Ngao Tương, làm cho đáy lòng của nàng đột nhiên có chút kinh ngạc: hai người bọn họ thậm chí có mấy phần tương tự......
Thanh Hữu dặn dò phòng bếp phía ngoài, làm mấy món ăn sáng đưa tới cho Mộ Lam Yên. Vội vã ăn xong, đoàn người Mẫn phu nhân đã tới cửa viện của nàng.
Trong sân có mấy chiếc lá thu rơi trên mặt đất. Mặt trời lúc sáng sớm vô cùng chói mắt, chiếu một đám đi theo sau lưng Mẫn phu nhân nheo mắt lại.
"Mẫu thân, để cho người chờ lâu." Mộ Lam Yên dẫn Tố Quý, hành lễ với Mẫn phu nhân đứng ở giữa sân.
Hôm nay, Mẫn phu nhân ăn mặc tươi sáng đẹp đẽ. Trên đầu vấn búi tóc tơ vàng Bát Bảo toàn châu, cài trâm Ngũ Phượng Triêu Dương treo ngọc trai, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc vàng ròng vòng quanh. Trên người mặc quần áo màu đỏ vàng điêu khắc, ngực thêu tranh Bách Linh Điểu, có thể nói từng kim miêu tả sinh động tỉ mỉ khiến con chim nhỏ này rất sống động.
"Yên Nhi mau đứng lên." Mẫn phu nhân vội vã tiến lên đỡ Mộ Lam Yên dậy, vẻ mặt nhìn nàng đều là cưng chiều: "Yên Nhi, hôm nay còn có cảm giác khó chịu gì hay không?"
Mộ Lam Yên lắc đầu một cái: "Tạ mẫu thân quan tâm. Chỉ là Tương Nhi muội muội của con......" Chuyện sai khiến Tố Quý làm tối hôm qua còn chưa kịp làm, cho nên hiện tại Ngao Tương chắc còn bị chọc tức ở trong Mộng Tương viện của nàng ta, chỉ là không biết Mẫn phu nhân bên này là tính toán thế nào.
Mẫn phu nhân thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng xen lẫn một chút khổ sở: "Ta đã lệnh nàng không được đi đâu hết, ở trong Mộng Tương viện xét lại mình thật tốt. TRANG #DDLQD# BUBBLE Yên Nhi, hôm qua Tương Nhi nói năng lỗ mãng, đại khái là một làm mẹ như ta đây không có cẩn thận dạy dỗ. Thực chất, nội tâm Tương Nhi rất thiện lương, con cũng đừng để vào trong lòng nhé?"
Mộ Lam Yên chỉ bày tỏ gật đầu một cái, có điều nhìn vẻ mặt Mẫn phu nhân còn kèm theo một chút khó xử. Mẫn phu nhân tự cho rằng Mộ Lam Yên vẫn còn có một chút thành kiến đối với Ngao Tương, cho nên đưa tay nắm lấy cổ tay của đối phương, tiếp tục mở miệng nói: "Yên Nhi, nếu như con nhất định muốn trách, thì nên trách vi nương đi, Tương......"
"Không phải."
Còn không chờ đối phương nói xong, Mộ Lam Yên đã cắt đứt ngay, ánh mắt lóe lên, gọi đối phương thật là gấp gáp.
"Yên Nhi, có chuyện gì, con nói đi."
"Mẫu thân, có một việc, con không biết có nên nói hay không?"
"Nói ra để cho vi nương nghe một chút."
"Thực không dám đấu diếm! Tối ngày hôm qua sau khi người đi, lão phu nhân đã phái người tới đây nói chuyện, bảo con hôm nay đi qua Thanh Hà viện một chuyến... Không ngờ sáng sớm mẫu thân cũng kêu người báo cho con việc này... Không biết, mẫu thân và lão phu nhân đã nói xong rồi hay không?"
Dứt lời, Mộ Lam Yên liền cảm thấy ngón tay Mẫn phu nhân nắm cổ tay nàng, khẽ giữ chặt một phen. Con ngươi vừa co lại, thái độ có chút không tự nhiên, chỉ là qua chốc lát dường như khôi phục lại bình thường khẽ nói: "A, chuyện này à. Vi nương dĩ nhiên là biết. Được rồi, chúng ta cũng không nên trì hoãn nữa, khiến lão phu nhân chờ lâu sẽ không tốt."
Mộ Lam Yên đáp một tiếng, bèn cùng nhau ra khỏi Liễu Tâm viện với Mẫn phu nhân.
Một nhóm người cuồn cuộn về phía con đường đá cuội ngoài cửa đi thẳng tới phía tây, băng qua mười hành lang và vườn hoa, lại lượn quanh qua một mảng lớn đường ao hoa sen chính là đi tới Thanh Hà viện, chỗ ở của lão phu nhân. Lão phu nhân yêu thích yên tĩnh, cho nên chọn lựa một chỗ tĩnh lặng nhất Ngao phủ, chẳng qua vẫn còn ở bên ngoài đã xa xăm ngửi thấy một loại mùi giống như lửa khói của Tự Miếu.
Cửa chính của Thanh Hà viện có hai bồn đá tảng, phía dưới chính là một tảng đá linh hầu nâng lên, phía trên rót đầy nước. Mấy miếng thủy tiên (hoa súng) lười biếng nằm ở phía trên. Bây giờ đã cuối mùa thu, đã sớm không còn hoa sen.
Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một phen biển của cửa chính, trừ vài chữ to "Thanh Hà viện", bên cạnh còn điêu khắc mấy đóa hoa sen, trông rất sống động. Hoa sen kia vẫn luôn đại biểu cho chính nhân quân tử. Lão phu nhân yêu thích như thế, không biết lão phu nhân cũng theo phẩm hạnh hoa sen kia hay không?
Nhưng mà suy nghĩ một chút quan hệ của Mẫn phu nhân và bà ta thì biết, sợ là lão phu nhân này cũng không phải hiền lành gì.
Thấy Mộ Lam Yên đột nhiên ngước đầu ngẩn người, Mẫn phu nhân tất nhiên tiến lên nhắc nhở một phen: "Yên Nhi, đây là thế nào?"
Mộ Lam Yên lấy lại tinh thần, dừng một chút mới nói: "Không có việc gì, chỉ là dường giống như có chút khẩn trương."
Mẫn phu nhân cười nhạt một tiếng, tay dắt Mộ Lam Yên vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của nàng: "Đừng hốt hoảng, đợi lát nữa con dừng lại một lát ở tại cửa ra vào trước, chờ lúc ta đi vào gọi con, con lại đi vào. Nếu là lo lắng nói nhầm, vậy thì ngay trước khi nói chuyện nhìn tới mẫu thân một cái, mẫu thân thay con tới trả lời là được."
Khẩn trương...... Dĩ nhiên là Mộ Lam Yên thuận miệng nói láo, người mà nàng cũng dám giết, còn có cái gì không dám. Nhìn ánh mắt một thoáng nhu tình kia của Mẫn phu nhân, trong lòng càng thêm cảm kích trở tay khoác lên mu bàn tay của Mẫn phu nhân, đáp lại bằng một nụ cười trấn an.
Đi vào cửa chính của Thanh Hà viện, một tỳ nữ tuổi còn trẻ chính là cười khanh khách đi tới các nàng.
"Phu nhân, tiểu thư, các người tới rồi." Tỳ nữ này nói, chính là nghiêng người làm một tư thế xin mời: "Lão phu nhân đã chuẩn bị tốt nước trà, ở đại sảnh chờ lâu rồi. Hai vị xin mời đi theo nô tỳ."
Mẫn phu nhân ừ một tiếng, bèn đi vào bên trong.
Bên trong Hân Duyệt các, nhà kề của Thanh Hà viện, lửa khói lượn lờ chậm rãi bay lên từ lư hương ở trước mặt lão phu nhân. Lão phu nhân ngồi xếp bằng, nhắm mắt trong miệng lẩm bẩm kinh Phật, một tay cầm chuỗi Phật châu, một tay từng đợt từng đợt gõ mõ có trật tự không dông dài. Theo sát ở bên cạnh lão phu nhân, Vạn cô nghe bên cạnh có bước chân người đến gần, chính là nhắc nhở: "Lão phu nhân, đại sảnh hình như có người đến."
Lão phu nhân hơi hí ra hai mắt nhắm chặt, động tác trong tay lại không có ý tứ dừng lại chút nào, lúc lâu tiếp theo mở miệng nói: "Hãy để cho nha đầu kia chờ thêm một chút đi."
Trong lòng Vạn cô sáng tỏ, nên cũng không nói thêm.
Nội viện của Thanh Hà viện gần giống với Liễu Tâm viện, chỉ là chưa từng thấy qua những thứ hoa khô rất nhiều trên bãi cỏ kia. Đã là mùa thu, những nụ hoa kia vẫn còn tranh nhau nở ra, làm cho cả viện nhàn nhạt hương khói, tăng lên một chút cảm giác khác biệt.
Tác giả :
Đường Quả