Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 92: Thân thế của Hoan Hoan [ 4 ]
Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng nói xong, trong mắt có chút ướt át, nàng không biết Hoan Hoan vì sao sẽ chạy đến, càng không biết làm sao bé có thể đột nhiên phát sốt.
Nàng chỉ biết là, lúc nhìn đến bé, tìm được bé, tâm của nàng mới đột nhiên kiên định lên.
“Chăm sóc bé, rất mệt sao?"
Uất Trì Tà Dịch trầm giọng hỏi, hắn luôn luôn đều có cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh không phải một mẫu thân tốt, quan tâm đối với Hoan Hoan không đủ, chiếu cố không chu toàn.
“Làm sao có thể mệt đâu? Bé là thân nhân duy nhất của ta, duy nhất ......"
Đúng vậy, duy nhất, tướng quân phủ kia, người có quan hệ huyết thống với nàng không ít, thế nhưng, bọn họ cũng không xứng làm thân nhân của nàng.
“Cái boét này của Hoan Hoan ......"
Hai mắt lại nhìn về phía cái bớt đỏ thẫm kia, Uất Trì Tà Dịch thử hỏi.
“Từ nhỏ đã có a, giống như là một con bươm bướm nhỏ! Uất Trì Tà Dịch, có phải rất xinh đẹp hay không? Lúc Hoan Hoan vừa sinh ra màu sắc của con bướm này mới thâm chứ, nhưng khi bình thường màu sắc cũng rất nhạt, chỉ có lúc phát sốt, mới có thể rõ ràng như vậy ......"
Có lẽ, mỗi nữ nhân đều giống nhau, cực kỳ thích nhất, chính là nói chuyện về đứa nhỏ của chính mình.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, mặc kệ bình thường là một người bá đạo cỡ nào, gặp được Hoan Hoan gặp chuyện không may, trong lòng cũng liền phá lệ nhu nhược.
“Phải không?"
Bươm bướm màu đỏ, bươm bướm màu đỏ......
Trong lòng Uất Trì Tà Dịch yên lặng nhớ kỹ, hắn biết hắn nên trở về đi thăm dò một chút, nhưng......
Không, không cần điều tra, hắn cũng dám xác định, xác định Hoan Hoan chính là nữ nhi của hắn.
Cái loại cảm giác này không sai được, tuyệt đối không sai.
Nghĩ vậy là nữ nhi của chính mình, trong lòng Uất Trì Tà Dịch còn có một loại mềm mại nói không nên lời, nhìn đến Hoan Hoan không thoải mái, hắn hận không thể sinh bệnh thay bé.
“A, Uất Trì Tà Dịch, sao ngươi lại quan tâm nữ nhi của ta như vậy a, sẽ không phải là......"
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy hôm nay Uất Trì Tà Dịch không đúng, hơn nữa, nàng muốn xoa bóp khắp người cho Hoan Hoan đấy? Nam nhân chết tiệt này thế nhưng không biết lảng tránh?
“Này, ngươi là nam nhân a, làm sao có thể ở đây......"
Phần phật một tiếng đắp chăn, tuy rằng tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng trong sạch vẫn như cũ rất trọng yếu.
“Bé chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, ngươi sợ cái gì?"
Nhìn đến hành động không suy nghĩ của Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch không biết nên nói gì, nên xem hắn đều nhìn, nữ nhân này.
“Tiểu hài tử cũng là nữ ...... Uất Trì Tà Dịch, ngươi luôn luôn quấn quít lấy Hoan Hoan không tha, nhưng đừng nói với ta ngươi thật sự thích bé......"
Theo như điều kiện của hắn, dáng vẻ này, thân thế này, tài lực này, thú dạng nữ nhân gì không có a?
Vì sao hắn cứ dây dưa cùng Hoan Hoan nhà nàng vậy? Cho dù nữ nhi nhà nàng, chắc cũng không có sức quyến rũ này đi?
“Ta không nghĩ tới nuôi con dâu nuôi từ bé...... Nhưng mà, thật sự là rất thích tiểu nha đầu này......"
Lời nói này, có ý tứ gì.
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, mắt lạnh nhìn hắn, nói một câu:
“Thích cũng vô dụng, ta sẽ không đồng ý ......"
Tình yêu già trẻ tuy rằng cũng rất nhiều, nhưng...... Có nam nhân bình thường nào yêu trước nha đầu năm tuổi, việc này rất huyền huyễn.
“Ngươi nghĩ nhiều ...... Nữ nhân, ngươi có thể tưởng tượng qua tìm phụ thân của Hoan Hoan?"
Thử xem Đông Phương Ngữ Hinh, không biết cái cô gái này sẽ trả lời thế nào.
“Tìm hắn? Hừ, một cái khất cái? Hơn nữa là một khất cái mang bệnh nặng? Ta tìm hắn trở về làm gì?"
Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường bĩu môi, sự kiện kia cùng nàng mà nói chính là sỉ nhục, nàng làm sao có thể đi tìm khất cái kia?
“Khất cái bệnh nặng?"
Uất Trì Tà Dịch nhíu mày, cái này sao lại như thế?
Nàng chỉ biết là, lúc nhìn đến bé, tìm được bé, tâm của nàng mới đột nhiên kiên định lên.
“Chăm sóc bé, rất mệt sao?"
Uất Trì Tà Dịch trầm giọng hỏi, hắn luôn luôn đều có cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh không phải một mẫu thân tốt, quan tâm đối với Hoan Hoan không đủ, chiếu cố không chu toàn.
“Làm sao có thể mệt đâu? Bé là thân nhân duy nhất của ta, duy nhất ......"
Đúng vậy, duy nhất, tướng quân phủ kia, người có quan hệ huyết thống với nàng không ít, thế nhưng, bọn họ cũng không xứng làm thân nhân của nàng.
“Cái boét này của Hoan Hoan ......"
Hai mắt lại nhìn về phía cái bớt đỏ thẫm kia, Uất Trì Tà Dịch thử hỏi.
“Từ nhỏ đã có a, giống như là một con bươm bướm nhỏ! Uất Trì Tà Dịch, có phải rất xinh đẹp hay không? Lúc Hoan Hoan vừa sinh ra màu sắc của con bướm này mới thâm chứ, nhưng khi bình thường màu sắc cũng rất nhạt, chỉ có lúc phát sốt, mới có thể rõ ràng như vậy ......"
Có lẽ, mỗi nữ nhân đều giống nhau, cực kỳ thích nhất, chính là nói chuyện về đứa nhỏ của chính mình.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, mặc kệ bình thường là một người bá đạo cỡ nào, gặp được Hoan Hoan gặp chuyện không may, trong lòng cũng liền phá lệ nhu nhược.
“Phải không?"
Bươm bướm màu đỏ, bươm bướm màu đỏ......
Trong lòng Uất Trì Tà Dịch yên lặng nhớ kỹ, hắn biết hắn nên trở về đi thăm dò một chút, nhưng......
Không, không cần điều tra, hắn cũng dám xác định, xác định Hoan Hoan chính là nữ nhi của hắn.
Cái loại cảm giác này không sai được, tuyệt đối không sai.
Nghĩ vậy là nữ nhi của chính mình, trong lòng Uất Trì Tà Dịch còn có một loại mềm mại nói không nên lời, nhìn đến Hoan Hoan không thoải mái, hắn hận không thể sinh bệnh thay bé.
“A, Uất Trì Tà Dịch, sao ngươi lại quan tâm nữ nhi của ta như vậy a, sẽ không phải là......"
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy hôm nay Uất Trì Tà Dịch không đúng, hơn nữa, nàng muốn xoa bóp khắp người cho Hoan Hoan đấy? Nam nhân chết tiệt này thế nhưng không biết lảng tránh?
“Này, ngươi là nam nhân a, làm sao có thể ở đây......"
Phần phật một tiếng đắp chăn, tuy rằng tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng trong sạch vẫn như cũ rất trọng yếu.
“Bé chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, ngươi sợ cái gì?"
Nhìn đến hành động không suy nghĩ của Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch không biết nên nói gì, nên xem hắn đều nhìn, nữ nhân này.
“Tiểu hài tử cũng là nữ ...... Uất Trì Tà Dịch, ngươi luôn luôn quấn quít lấy Hoan Hoan không tha, nhưng đừng nói với ta ngươi thật sự thích bé......"
Theo như điều kiện của hắn, dáng vẻ này, thân thế này, tài lực này, thú dạng nữ nhân gì không có a?
Vì sao hắn cứ dây dưa cùng Hoan Hoan nhà nàng vậy? Cho dù nữ nhi nhà nàng, chắc cũng không có sức quyến rũ này đi?
“Ta không nghĩ tới nuôi con dâu nuôi từ bé...... Nhưng mà, thật sự là rất thích tiểu nha đầu này......"
Lời nói này, có ý tứ gì.
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, mắt lạnh nhìn hắn, nói một câu:
“Thích cũng vô dụng, ta sẽ không đồng ý ......"
Tình yêu già trẻ tuy rằng cũng rất nhiều, nhưng...... Có nam nhân bình thường nào yêu trước nha đầu năm tuổi, việc này rất huyền huyễn.
“Ngươi nghĩ nhiều ...... Nữ nhân, ngươi có thể tưởng tượng qua tìm phụ thân của Hoan Hoan?"
Thử xem Đông Phương Ngữ Hinh, không biết cái cô gái này sẽ trả lời thế nào.
“Tìm hắn? Hừ, một cái khất cái? Hơn nữa là một khất cái mang bệnh nặng? Ta tìm hắn trở về làm gì?"
Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường bĩu môi, sự kiện kia cùng nàng mà nói chính là sỉ nhục, nàng làm sao có thể đi tìm khất cái kia?
“Khất cái bệnh nặng?"
Uất Trì Tà Dịch nhíu mày, cái này sao lại như thế?
Tác giả :
Mã Duyệt Duyệt