Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 287: Máu đỏ tươi
Edit: ..Lam Thiên..
“Ta......"
“Tưởng Văn Cầm, ta hôm nay tới đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu...... Lúc trước vì sao Đông Phương Ngữ Hinh lại không hề phát hiện ra thiên phú?"
Hắn muốn trực tiếp hỏi chuyện tình của Tiêm nhi, nhưng......
Không được, hắn muốn hỏi từng chuyện một.
“Cái tiện nhân chính là một cái phế vật......"
Đông Phương Ngữ Phượng hung tợn nói, nàng vừa nói xong, trên mặt đã bị người hung hăng tát một cái bạt tai, nàng không thể tin được bụm mặt:
“Phụ thân, ngươi đánh ta?"
“Tưởng Văn Cầm, nàng vì sao không có thiên phú tu luyện?"
Đông Phương Trình lại hỏi, ánh mắt Tưởng Văn Cầm tối sầm lại, Đông Phương Trình quả nhiên đã phát hiện cái gì rồi sao?
Bất quá nàng sẽ không thừa nhận , tuyệt đối sẽ không thừa nhận .
“Nàng là phế vật, cùng ta có quan hệ gì?"
Tưởng Văn Cầm mạnh miệng nói xong, Đông Phương Trình lạnh lùng cười:
“Nàng không có thiên phú tu luyện ? Ha ha...... Tưởng Văn Cầm, ta biết là do ngươi động tay động chân, ngươi có biết Đông Phương Ngữ Hinh hiện tại đã là cảnh giới gì không ? Khí tiên...... Ta đứng lại nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa thể vượt qua cảnh giới này, nhưng nàng đã đến...... Đây là người không có thiên phú tu luyện sao?"
Tưởng Văn Cầm khiếp sợ nhìn Đông Phương Trình, nàng biết võ công của Đông Phương Trình rất lợi hại, nhưng......
Cái tiện nhân kia võ công làm sao có thể so với hắn cao hơn đây?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cho dù là nàng có chút thiên phú, cũng không có khả năng lợi hại như vậy .
“Không có khả năng...... Phụ thân, ngươi nói lung tung đúng hay không? Đông Phương Ngữ Hinh không có khả năng đã đến khí tiên ......"
Đông Phương Ngữ Phượng ngơ ngác hỏi, Đông Phương Trình hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời.
Đông Phương Ngữ Phượng đặt mông té ngã trên mặt đất, nàng......
Thiên phú tu luyện của nàng cũng rất tốt,nhưng...... thời điểm nàng đến tầng bảy, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn là cái phế vật, cái gì cũng đều chưa luyện......
hiện tại, võ công của nàng đã bị phế , nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại đã đến khí tiên, cảnh giới mà một người bình thường cả đời có khả năng đều không phá được......
Điều này làm sao có thể? Làm sao có thể?
“Hơn nữa, nàng còn là thiên tài luyện đan sư...... Tưởng Văn Cầm, ngươi nói nói xem, ngươi đã gạt ta bao nhiêu chuyện rồi ?"
Luyện đan sư...... Cái này, Đông Phương Ngữ Phượng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Tưởng Văn Cầm lại là một mặt không thể tin được, bà tuy rằng không có tu luyện, nhưng cũng biết......
Luyện đan sư là có bao nhiêu ý nghĩa, có bao nhiêu trọng yếu a......
“Tiêm nhi có phải hay không là do ngươi giở trò quỷ? Có phải hay không đều là do ngươi thiết kế ?"
Đông Phương Trình một chưởng đẩy bà ra ngoài, Tưởng Văn Cầm bị đánh trúng lui về phía sau vài bước, té trên đất, khóe miệng của nàng chảy ra máu đỏ tươi:
“Ha ha...... Đông Phương Trình, ngươi cho là thế nào vậy nó liền như thế đi...... Ta, sẽ không nói cho ngươi biết ......"
Bà bỗng nhiên lung lay thoáng động đứng lên, trên đất, có một dòng máu đỏ tươi......
Mà máu kia, lại là từ hạ thân của bà chảy ra
Đông Phương Trình sắc mặt nhất thời đen lại, ý tứ này......
Hắn bỗng nhiên hiểu được, Tưởng Văn Cầm, tiện nhân này, thế nhưng......
Mang thai ......
Xem bà đột nhiên hướng về vách tường chạy qua, Đông Phương Trình bỗng nhiên chìa tay ra, điểm trụ huyệt đạo của bà.
“Ngươi...... Đông Phương Trình, ta muốn chết, chẳng lẽ không được sao?"
Bà biết Đông Phương Trình đã không có khả năng tha thứ cho bà , hơn nữa hắn đã hoài nghi sự tình kia, nếu bà tiếp tục còn sống, bà lo lắng chính mình sẽ nói ra cái bí mật kia mất.
Cho nên, nàng lựa chọn chết, bởi vì bà còn có nhi tử, bà không nghĩ muốn hủy đi tiền đồ của nhi tử.
Chính là, Đông Phương Trình nhìn ra quyết định của bà, thế nhưng lại muốn ngăn cản bà chết.
Hai mắt không thể tin được nhìn Đông Phương Trình, Đông Phương Trình chậm rãi đã tới, nhìn trên đất vẫn như cũ chảy ra máu tươi huyết......
“Ta......"
“Tưởng Văn Cầm, ta hôm nay tới đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu...... Lúc trước vì sao Đông Phương Ngữ Hinh lại không hề phát hiện ra thiên phú?"
Hắn muốn trực tiếp hỏi chuyện tình của Tiêm nhi, nhưng......
Không được, hắn muốn hỏi từng chuyện một.
“Cái tiện nhân chính là một cái phế vật......"
Đông Phương Ngữ Phượng hung tợn nói, nàng vừa nói xong, trên mặt đã bị người hung hăng tát một cái bạt tai, nàng không thể tin được bụm mặt:
“Phụ thân, ngươi đánh ta?"
“Tưởng Văn Cầm, nàng vì sao không có thiên phú tu luyện?"
Đông Phương Trình lại hỏi, ánh mắt Tưởng Văn Cầm tối sầm lại, Đông Phương Trình quả nhiên đã phát hiện cái gì rồi sao?
Bất quá nàng sẽ không thừa nhận , tuyệt đối sẽ không thừa nhận .
“Nàng là phế vật, cùng ta có quan hệ gì?"
Tưởng Văn Cầm mạnh miệng nói xong, Đông Phương Trình lạnh lùng cười:
“Nàng không có thiên phú tu luyện ? Ha ha...... Tưởng Văn Cầm, ta biết là do ngươi động tay động chân, ngươi có biết Đông Phương Ngữ Hinh hiện tại đã là cảnh giới gì không ? Khí tiên...... Ta đứng lại nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa thể vượt qua cảnh giới này, nhưng nàng đã đến...... Đây là người không có thiên phú tu luyện sao?"
Tưởng Văn Cầm khiếp sợ nhìn Đông Phương Trình, nàng biết võ công của Đông Phương Trình rất lợi hại, nhưng......
Cái tiện nhân kia võ công làm sao có thể so với hắn cao hơn đây?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cho dù là nàng có chút thiên phú, cũng không có khả năng lợi hại như vậy .
“Không có khả năng...... Phụ thân, ngươi nói lung tung đúng hay không? Đông Phương Ngữ Hinh không có khả năng đã đến khí tiên ......"
Đông Phương Ngữ Phượng ngơ ngác hỏi, Đông Phương Trình hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời.
Đông Phương Ngữ Phượng đặt mông té ngã trên mặt đất, nàng......
Thiên phú tu luyện của nàng cũng rất tốt,nhưng...... thời điểm nàng đến tầng bảy, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn là cái phế vật, cái gì cũng đều chưa luyện......
hiện tại, võ công của nàng đã bị phế , nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại đã đến khí tiên, cảnh giới mà một người bình thường cả đời có khả năng đều không phá được......
Điều này làm sao có thể? Làm sao có thể?
“Hơn nữa, nàng còn là thiên tài luyện đan sư...... Tưởng Văn Cầm, ngươi nói nói xem, ngươi đã gạt ta bao nhiêu chuyện rồi ?"
Luyện đan sư...... Cái này, Đông Phương Ngữ Phượng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Tưởng Văn Cầm lại là một mặt không thể tin được, bà tuy rằng không có tu luyện, nhưng cũng biết......
Luyện đan sư là có bao nhiêu ý nghĩa, có bao nhiêu trọng yếu a......
“Tiêm nhi có phải hay không là do ngươi giở trò quỷ? Có phải hay không đều là do ngươi thiết kế ?"
Đông Phương Trình một chưởng đẩy bà ra ngoài, Tưởng Văn Cầm bị đánh trúng lui về phía sau vài bước, té trên đất, khóe miệng của nàng chảy ra máu đỏ tươi:
“Ha ha...... Đông Phương Trình, ngươi cho là thế nào vậy nó liền như thế đi...... Ta, sẽ không nói cho ngươi biết ......"
Bà bỗng nhiên lung lay thoáng động đứng lên, trên đất, có một dòng máu đỏ tươi......
Mà máu kia, lại là từ hạ thân của bà chảy ra
Đông Phương Trình sắc mặt nhất thời đen lại, ý tứ này......
Hắn bỗng nhiên hiểu được, Tưởng Văn Cầm, tiện nhân này, thế nhưng......
Mang thai ......
Xem bà đột nhiên hướng về vách tường chạy qua, Đông Phương Trình bỗng nhiên chìa tay ra, điểm trụ huyệt đạo của bà.
“Ngươi...... Đông Phương Trình, ta muốn chết, chẳng lẽ không được sao?"
Bà biết Đông Phương Trình đã không có khả năng tha thứ cho bà , hơn nữa hắn đã hoài nghi sự tình kia, nếu bà tiếp tục còn sống, bà lo lắng chính mình sẽ nói ra cái bí mật kia mất.
Cho nên, nàng lựa chọn chết, bởi vì bà còn có nhi tử, bà không nghĩ muốn hủy đi tiền đồ của nhi tử.
Chính là, Đông Phương Trình nhìn ra quyết định của bà, thế nhưng lại muốn ngăn cản bà chết.
Hai mắt không thể tin được nhìn Đông Phương Trình, Đông Phương Trình chậm rãi đã tới, nhìn trên đất vẫn như cũ chảy ra máu tươi huyết......
Tác giả :
Mã Duyệt Duyệt