Đích Nữ Chi Chiến
Chương 6: Thực mất trí nhớ?
Lão phu nhân hôm nay thức dậy sớm, lúc này đúng là thời điểm dùng cơm. Chẳng qua trong lòng nghĩ đến nhiều sự tình, tâm trạng không tốt, thực sự không có khẩu vị. Vì vậy, Cố phủ phu nhân cùng tiểu thư, di nương ngồi tại hai bên, ai nấy đều kính cẩn ôn nhu, rất sợ chọc lão phu nhân nổi giận.
Bên trái lão phu nhân là nhị phu nhân Hứa thị, ăn vận trang điểm đoan trang cao quý, tuy rằng trước đây không phải đích nữ, nhưng quản gia mấy năm, cũng sớm có được vài phần uy nghiêm. Bên cạnh Hứa thị là Cố Như Yên, một thân bạch y, thuần khiết lại nhu mỹ. Tiếp đến là Hà di nương, nhị phòng thiếp thất thứ sáu, cũng là vị thiếp trẻ tuổi nhất của Cố Thanh Sơn, năm nay mười tám tuổi, rất được sủng ái. Nàng hiện đã mang thai tám tháng, đại phu dặn dò rất nhanh sẽ lâm bồn, nhưng vẫn kiên trì hàng ngày đến thỉnh an.
Tam phu nhân Lý thị hôm nay nghe nói cảm mạo, không thể tới thỉnh an. Cố lão tam Cố Tử Thu là thứ xuất, bởi vậy tam phòng tại Cố phủ cũng không có nhiều địa vị. Tam phòng đích nữ Cố Tiểu Nguyệt năm nay mười một tuổi, dung mạo đã cực xuất sắc, ngồi kính cẩn hơi cúi đầu, có thể thấy thường ngày quen điệu thấp. Bên cạnh nàng là Thẩm di nương, người này tại trong phủ cũng có chút đặc biệt. Tuy chỉ là nhị phòng quý thiếp, nhưng lại có họ hàng với lão phu nhân, bởi vậy hành xử tương đối không nhiều cố kỵ. Thẩm di nương tính cách hào sảng, lại biết ăn biết nói, nhân khí không tệ. Nàng dưới gối có một nữ nhi, tên Cố Thanh Mai. Cố Thanh Mai vừa mãn mười hai, diện mạo tuy không so được với Cố Như Yên, nhưng cũng chuẩn xác là một mỹ nữ, có điều tính cách nội hướng, thường ngày không ưa nói chuyện.
Cố Thanh Hoan ngồi ở một góc, đảo mắt khắp phòng, trong đầu hồi tưởng từng người sự tình. Xuất giá gả cho Hiên Viên Vũ tám năm, mười năm tâm tư chỉ có hắn, đối với Cố phủ nàng chỉ quan tâm Cố Như Yên cùng Hứa thị hai người này, nay gặp lại những người khác, trong lòng thế nhưng dâng lên một chút rung động.
Cố Thanh Hoan còn đang hồi tưởng, Cố Hương Ngưng đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Cố Hương Ngưng, Cố Thanh Hoan cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì. Đã từng, Cố Hương Ngưng đã từng bị nàng coi là địch nhân lớn nhất. Các nàng tính khí không hợp, nơi nơi đều có mâu thuẫn, thường xuyên náo đến lật trời. Nàng khuê dự bị hủy, thanh danh xấu đến không chịu nổi, tất cả đều do Cố Hương Ngưng ban tặng. Tuy rằng ở giữa nhất định có Hứa thị mẹ con hai người động không ít tay chân, nhưng kiếp trước Cố Hương Ngưng nhiều lần hãm hại nàng vẫn là có thực. Bút trướng này, nàng cũng nhất định sẽ hảo hảo tính toán!
“Tổ mẫu, Ngưng nhi đến thỉnh an ngài."
Cố Hương Ngưng vừa bước vào, lão phu nhân tâm trạng liền chuyển biến tốt, lập tức đưa tay ra vẫy. Cố Hương Ngưng cũng nhanh chóng hiểu ý, nhìn thấy bên cạnh lão phu nhân có một cái ghế trống, trong lòng mạnh dạn đoán là để cho bản thân, liền không do dự đến ngồi xuống.
“Thất nha đầu, thân mình thực sự ổn? Ta đã nói qua, ngươi nếu là còn mệt mỏi, cứ hảo hảo tĩnh dưỡng… ai nha… mệt ngươi còn dậy sớm như vậy. Ta xem, ngươi thần thái cũng khá, hẳn là đêm qua ngủ được?" – Cố lão phu nhân nắm lấy tay Cố Hương Ngưng, hỏi liền một tràng.
“Tổ mẫu, cháu gái tốt lắm!" - Cố Hương Ngưng tít mắt cười. “Cháu gái nằm trên giường mấy ngày, đã sớm buồn muốn chết, trong lòng chỉ nghĩ muốn đến thăm người a..."
Trắng trợn vỗ mông ngựa, khiến Cố lão phu nhân vui sướng cười ha hả: “Ngươi tiểu hầu tử! Bệnh một hồi, như thế nào miệng lưỡi trở nên ngọt như vậy?"
Ách... nói nói, “bản thân" trước đây không ưa nịnh nọt nịnh nọt? Cố Hương Ngưng trong lòng lộp bộp hai tiếng, vội cười cười khỏa lấp: “Nào có! Tổ mẫu, người không nên trêu đùa Ngưng nhi!"
Còn không đợi Cố lão phu nhân nói tiếp, Cố Hương Ngưng đảo mắt khắp phòng, nhanh chóng thay đổi chủ đề:
“Tổ mẫu, Ngưng nhi sau khi tỉnh lại, rất nhiều sự tình không nhớ rõ. Vốn tưởng chì cần nghỉ ngơi một chút là được, không ngờ trải qua mấy ngày, đến nay vẫn là như vậy... ô ô..."
Cũng không hổ danh diễn viên trẻ triển vọng của Đài truyền hình K, nói khóc liền khóc, nhập vai được ngay!
“... ô ô... trong phòng mọi người, đều là thân nhân của Ngưng nhi. Thế nhưng ta, ta... ta như thế nào cũng không nhớ ra được..."
Cố lão phu nhân đau sủng Cố Hương Ngưng mười mấy năm, há có thể nhìn nàng thụ ủy khuất? Cho dù là chính nàng ủy khuất bản thân cũng không được! Thấy cháu gái bảo bối khóc đến đỏ mắt, trong lòng liền đau, quải trượng đập lên mặt đất mười phần hữu lực, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi là đích nữ, đối với thứ xuất gì đó, ngươi nhận thức các nàng, đó là các nàng phúc khí! Ngươi không nhận thức các nàng, cũng không phải lỗi của ngươi! Qua một lát, ta nói từng người qua chỗ ngươi là được. Hảo hài tử, không khóc! Ngươi khóc, ta cũng đau a... Đại nha đầu, tứ nha đầu, còn không lại đây?"
Cố lão phu nhân, vẫn là như thường lệ thiên vị Cố Hương Ngưng!
Cố Thanh Hoan từ trước đối với chuyện này đã sớm quen. Lại trải qua hai kiếp làm người, tâm tính cũng không còn là tiểu nữ hài, tự nhiên không dễ dàng xúc động. Nàng hơi cúi đầu, bỗng thấy tay bị người khẽ nắm, bên tai vang lên thanh âm ôn nhu:
“Tỷ tỷ, thất muội bị thương, tổ mẫu đau nàng nhiều hơn cũng không tính cái gì ngạc nhiên, ngươi đừng đau lòng!"
Cố Thanh Hoan ngẩng đầu, chạm phải Cố Như Yên ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cố Như Yên thì ra luôn như vậy, bề ngoài thì lo lắng cho nàng, thực chất chẳng phải cố tình nới thêm mâu thuẫn giữa nàng và Cố Hương Ngưng?
Cố Hương Ngưng bị thương, Cố Thanh Hoan nàng thì không? Cẩn thận nhớ lại, kiếp trước hình như cũng là thế này, Cố Như Yên luôn chen vào giữa, “hảo tâm" giải thích, muốn nàng đừng vì lão phu nhân không để ý đến mà buồn. Mỗi lần như vậy, nàng lại thật sâu ghen tị với Cố Hương Ngưng, cũng càng ngày càng thân thiết ỷ lại Cố Như Yên.
Tốt lắm! Mười ba tuổi tiểu cô nương, lại có tâm cơ như thế! Kiếp trước, nàng là người trong cuộc, hai mắt từ sớm bị che mờ, không nhận rõ đối phương chân diện mục. Kiếp này, nàng tuyệt đối không lại dẫm chân vào vết xe đổ, mặc cho mẹ con các nàng bày bố!
“Thất muội không nhớ ra chuyện cũ, tổ mẫu nhiều đau nàng, ta có thể hiểu. Muội muội, cám ơn ngươi vì ta lo lắng!" - Cố Thanh Hoan mỉm cười, trên mặt còn thực sự lộ ra vẻ biết ơn.
Cố Như Yên cắn cắn môi. Cái nàng muốn, không phải phản ứng này! Cố Thanh Hoan sau khi tỉnh lại, dường như có chỗ nào không đúng, nhưng cụ thể là ở đâu, nàng cũng mơ hồ không thấy rõ. Cảm giác này, khiến Cố Như Yên thoáng bất an.
Cố Thanh Hoan làm sao không biết Cố Như Yên cảm giác? Có điều, sớm muộn cũng phải xé rách da mặt, nàng cũng lười để ý! Cái nàng quan tâm lúc này, là Cố Hương Ngưng.
Kiếp trước, Cố Hương Ngưng vốn không hề mất trí nhớ gì đó. Chẳng lẽ, lão thiên gia giúp nàng trùng sinh, lại cũng lấy đi ký ức của Cố Hương Ngưng? Hoặc giả, Cố Hương Ngưng thực chất đang giả bộ? Nếu là vậy, mục đích của nàng ta lại là cái gì?
Mặc kệ là trường hợp nào, tóm lại, binh đến tướng chặn, nàng trước khi có được chỗ dựa của riêng mình, cũng chỉ có thể bước nào biết bước đó.
“Thất muội, ta là tứ tỷ tỷ của ngươi, gọi Cố Như Yên." - Cố Như Yên thân thiết nắm tay Cố Hương Ngưng, mỉm cười.
Cố Hương Ngưng nhìn nữ tử trước mặt. Nàng khoảng mười ba mười bốn tuổi, nếu đặt ở hiện đại, chỉ là một tiểu nha đầu vô ưu vô lo. Nhưng cô nương này, đã sớm có được nữ nhân phong vận. Nàng vai mảnh eo thon, đẹp thanh nhã thoát tục, chỉ một cái cười nhẹ, lại khiến người cảm thấy vạn hoa nở rộ, kinh diễm không bút nào tả xiết.
Cố Hương Ngưng nhìn đến ngây ngốc, vô thức nuốt một ngụm nước miếng: “Ách, tứ tỷ... ngươi đẹp a..."
Cố Như Yên bật cười, Cố Hương Ngưng lại một trận kinh thán. Thiên a! Diện mạo thanh nhã thoát tục, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, đến cười cũng như tiếng nhạc... Thiếu nữ này, có còn để cho người khác sống hay không?
“Thất muội, ta là Cố Thanh Hoan."
Cố Hương Ngưng lại nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng, thầm nghĩ, cổ đại quả nhiên không thiếu nhất chính là mỹ nhân! Nàng này ngũ quan tinh xảo, không giống Cố Như Yên thiên kiều bá mị, nhưng thắng ở khí chất. Có người nói, mỹ nhân ba phần dung mạo bảy phần khí chất, Cố Hương Ngưng cảm thấy tuyệt đối không sai. Nữ tử gọi Cố Thanh Hoan này, chỉ yên lặng đứng một chỗ, nhưng lại có một loại cảm giác ưu nhã cao quý khó có thể diễn tả.
“Tốt lắm! Đại nha đầu cùng tứ nha đầu, đều giống như ngươi, là đích nữ trong phủ. Sau này, hai người các ngươi quan tâm tới thất nha đầu nhiều hơn, để nàng sớm ngày khang phục!"
Nghe được Cố lão phu nhân phân phó, Cố Thanh Hoan cùng Cố Như Yên đều vội vàng ứng thanh.
“Cháu gái đã biết."
“Tốt lắm! Ta mệt mỏi, các ngươi cũng sớm giải tán, hảo hảo trở về học tập nữ hồng. Thất nha đầu, ngươi ở lại bồi ta."
Cố lão phu nhân đã lên tiếng, trong phòng tức phụ tiểu thư không ai dám không nghe, nhất thời đều đứng dậy hành lễ.
Cố Thanh Hoan trước khi rời khỏi, còn không quên liếc mắt một cái. Cố Hương Ngưng khi nãy nhìn nàng, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh, tuyệt không giống giả bộ.
Mất trí nhớ sao?
Thú vị!
Bên trái lão phu nhân là nhị phu nhân Hứa thị, ăn vận trang điểm đoan trang cao quý, tuy rằng trước đây không phải đích nữ, nhưng quản gia mấy năm, cũng sớm có được vài phần uy nghiêm. Bên cạnh Hứa thị là Cố Như Yên, một thân bạch y, thuần khiết lại nhu mỹ. Tiếp đến là Hà di nương, nhị phòng thiếp thất thứ sáu, cũng là vị thiếp trẻ tuổi nhất của Cố Thanh Sơn, năm nay mười tám tuổi, rất được sủng ái. Nàng hiện đã mang thai tám tháng, đại phu dặn dò rất nhanh sẽ lâm bồn, nhưng vẫn kiên trì hàng ngày đến thỉnh an.
Tam phu nhân Lý thị hôm nay nghe nói cảm mạo, không thể tới thỉnh an. Cố lão tam Cố Tử Thu là thứ xuất, bởi vậy tam phòng tại Cố phủ cũng không có nhiều địa vị. Tam phòng đích nữ Cố Tiểu Nguyệt năm nay mười một tuổi, dung mạo đã cực xuất sắc, ngồi kính cẩn hơi cúi đầu, có thể thấy thường ngày quen điệu thấp. Bên cạnh nàng là Thẩm di nương, người này tại trong phủ cũng có chút đặc biệt. Tuy chỉ là nhị phòng quý thiếp, nhưng lại có họ hàng với lão phu nhân, bởi vậy hành xử tương đối không nhiều cố kỵ. Thẩm di nương tính cách hào sảng, lại biết ăn biết nói, nhân khí không tệ. Nàng dưới gối có một nữ nhi, tên Cố Thanh Mai. Cố Thanh Mai vừa mãn mười hai, diện mạo tuy không so được với Cố Như Yên, nhưng cũng chuẩn xác là một mỹ nữ, có điều tính cách nội hướng, thường ngày không ưa nói chuyện.
Cố Thanh Hoan ngồi ở một góc, đảo mắt khắp phòng, trong đầu hồi tưởng từng người sự tình. Xuất giá gả cho Hiên Viên Vũ tám năm, mười năm tâm tư chỉ có hắn, đối với Cố phủ nàng chỉ quan tâm Cố Như Yên cùng Hứa thị hai người này, nay gặp lại những người khác, trong lòng thế nhưng dâng lên một chút rung động.
Cố Thanh Hoan còn đang hồi tưởng, Cố Hương Ngưng đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Cố Hương Ngưng, Cố Thanh Hoan cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì. Đã từng, Cố Hương Ngưng đã từng bị nàng coi là địch nhân lớn nhất. Các nàng tính khí không hợp, nơi nơi đều có mâu thuẫn, thường xuyên náo đến lật trời. Nàng khuê dự bị hủy, thanh danh xấu đến không chịu nổi, tất cả đều do Cố Hương Ngưng ban tặng. Tuy rằng ở giữa nhất định có Hứa thị mẹ con hai người động không ít tay chân, nhưng kiếp trước Cố Hương Ngưng nhiều lần hãm hại nàng vẫn là có thực. Bút trướng này, nàng cũng nhất định sẽ hảo hảo tính toán!
“Tổ mẫu, Ngưng nhi đến thỉnh an ngài."
Cố Hương Ngưng vừa bước vào, lão phu nhân tâm trạng liền chuyển biến tốt, lập tức đưa tay ra vẫy. Cố Hương Ngưng cũng nhanh chóng hiểu ý, nhìn thấy bên cạnh lão phu nhân có một cái ghế trống, trong lòng mạnh dạn đoán là để cho bản thân, liền không do dự đến ngồi xuống.
“Thất nha đầu, thân mình thực sự ổn? Ta đã nói qua, ngươi nếu là còn mệt mỏi, cứ hảo hảo tĩnh dưỡng… ai nha… mệt ngươi còn dậy sớm như vậy. Ta xem, ngươi thần thái cũng khá, hẳn là đêm qua ngủ được?" – Cố lão phu nhân nắm lấy tay Cố Hương Ngưng, hỏi liền một tràng.
“Tổ mẫu, cháu gái tốt lắm!" - Cố Hương Ngưng tít mắt cười. “Cháu gái nằm trên giường mấy ngày, đã sớm buồn muốn chết, trong lòng chỉ nghĩ muốn đến thăm người a..."
Trắng trợn vỗ mông ngựa, khiến Cố lão phu nhân vui sướng cười ha hả: “Ngươi tiểu hầu tử! Bệnh một hồi, như thế nào miệng lưỡi trở nên ngọt như vậy?"
Ách... nói nói, “bản thân" trước đây không ưa nịnh nọt nịnh nọt? Cố Hương Ngưng trong lòng lộp bộp hai tiếng, vội cười cười khỏa lấp: “Nào có! Tổ mẫu, người không nên trêu đùa Ngưng nhi!"
Còn không đợi Cố lão phu nhân nói tiếp, Cố Hương Ngưng đảo mắt khắp phòng, nhanh chóng thay đổi chủ đề:
“Tổ mẫu, Ngưng nhi sau khi tỉnh lại, rất nhiều sự tình không nhớ rõ. Vốn tưởng chì cần nghỉ ngơi một chút là được, không ngờ trải qua mấy ngày, đến nay vẫn là như vậy... ô ô..."
Cũng không hổ danh diễn viên trẻ triển vọng của Đài truyền hình K, nói khóc liền khóc, nhập vai được ngay!
“... ô ô... trong phòng mọi người, đều là thân nhân của Ngưng nhi. Thế nhưng ta, ta... ta như thế nào cũng không nhớ ra được..."
Cố lão phu nhân đau sủng Cố Hương Ngưng mười mấy năm, há có thể nhìn nàng thụ ủy khuất? Cho dù là chính nàng ủy khuất bản thân cũng không được! Thấy cháu gái bảo bối khóc đến đỏ mắt, trong lòng liền đau, quải trượng đập lên mặt đất mười phần hữu lực, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi là đích nữ, đối với thứ xuất gì đó, ngươi nhận thức các nàng, đó là các nàng phúc khí! Ngươi không nhận thức các nàng, cũng không phải lỗi của ngươi! Qua một lát, ta nói từng người qua chỗ ngươi là được. Hảo hài tử, không khóc! Ngươi khóc, ta cũng đau a... Đại nha đầu, tứ nha đầu, còn không lại đây?"
Cố lão phu nhân, vẫn là như thường lệ thiên vị Cố Hương Ngưng!
Cố Thanh Hoan từ trước đối với chuyện này đã sớm quen. Lại trải qua hai kiếp làm người, tâm tính cũng không còn là tiểu nữ hài, tự nhiên không dễ dàng xúc động. Nàng hơi cúi đầu, bỗng thấy tay bị người khẽ nắm, bên tai vang lên thanh âm ôn nhu:
“Tỷ tỷ, thất muội bị thương, tổ mẫu đau nàng nhiều hơn cũng không tính cái gì ngạc nhiên, ngươi đừng đau lòng!"
Cố Thanh Hoan ngẩng đầu, chạm phải Cố Như Yên ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cố Như Yên thì ra luôn như vậy, bề ngoài thì lo lắng cho nàng, thực chất chẳng phải cố tình nới thêm mâu thuẫn giữa nàng và Cố Hương Ngưng?
Cố Hương Ngưng bị thương, Cố Thanh Hoan nàng thì không? Cẩn thận nhớ lại, kiếp trước hình như cũng là thế này, Cố Như Yên luôn chen vào giữa, “hảo tâm" giải thích, muốn nàng đừng vì lão phu nhân không để ý đến mà buồn. Mỗi lần như vậy, nàng lại thật sâu ghen tị với Cố Hương Ngưng, cũng càng ngày càng thân thiết ỷ lại Cố Như Yên.
Tốt lắm! Mười ba tuổi tiểu cô nương, lại có tâm cơ như thế! Kiếp trước, nàng là người trong cuộc, hai mắt từ sớm bị che mờ, không nhận rõ đối phương chân diện mục. Kiếp này, nàng tuyệt đối không lại dẫm chân vào vết xe đổ, mặc cho mẹ con các nàng bày bố!
“Thất muội không nhớ ra chuyện cũ, tổ mẫu nhiều đau nàng, ta có thể hiểu. Muội muội, cám ơn ngươi vì ta lo lắng!" - Cố Thanh Hoan mỉm cười, trên mặt còn thực sự lộ ra vẻ biết ơn.
Cố Như Yên cắn cắn môi. Cái nàng muốn, không phải phản ứng này! Cố Thanh Hoan sau khi tỉnh lại, dường như có chỗ nào không đúng, nhưng cụ thể là ở đâu, nàng cũng mơ hồ không thấy rõ. Cảm giác này, khiến Cố Như Yên thoáng bất an.
Cố Thanh Hoan làm sao không biết Cố Như Yên cảm giác? Có điều, sớm muộn cũng phải xé rách da mặt, nàng cũng lười để ý! Cái nàng quan tâm lúc này, là Cố Hương Ngưng.
Kiếp trước, Cố Hương Ngưng vốn không hề mất trí nhớ gì đó. Chẳng lẽ, lão thiên gia giúp nàng trùng sinh, lại cũng lấy đi ký ức của Cố Hương Ngưng? Hoặc giả, Cố Hương Ngưng thực chất đang giả bộ? Nếu là vậy, mục đích của nàng ta lại là cái gì?
Mặc kệ là trường hợp nào, tóm lại, binh đến tướng chặn, nàng trước khi có được chỗ dựa của riêng mình, cũng chỉ có thể bước nào biết bước đó.
“Thất muội, ta là tứ tỷ tỷ của ngươi, gọi Cố Như Yên." - Cố Như Yên thân thiết nắm tay Cố Hương Ngưng, mỉm cười.
Cố Hương Ngưng nhìn nữ tử trước mặt. Nàng khoảng mười ba mười bốn tuổi, nếu đặt ở hiện đại, chỉ là một tiểu nha đầu vô ưu vô lo. Nhưng cô nương này, đã sớm có được nữ nhân phong vận. Nàng vai mảnh eo thon, đẹp thanh nhã thoát tục, chỉ một cái cười nhẹ, lại khiến người cảm thấy vạn hoa nở rộ, kinh diễm không bút nào tả xiết.
Cố Hương Ngưng nhìn đến ngây ngốc, vô thức nuốt một ngụm nước miếng: “Ách, tứ tỷ... ngươi đẹp a..."
Cố Như Yên bật cười, Cố Hương Ngưng lại một trận kinh thán. Thiên a! Diện mạo thanh nhã thoát tục, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, đến cười cũng như tiếng nhạc... Thiếu nữ này, có còn để cho người khác sống hay không?
“Thất muội, ta là Cố Thanh Hoan."
Cố Hương Ngưng lại nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng, thầm nghĩ, cổ đại quả nhiên không thiếu nhất chính là mỹ nhân! Nàng này ngũ quan tinh xảo, không giống Cố Như Yên thiên kiều bá mị, nhưng thắng ở khí chất. Có người nói, mỹ nhân ba phần dung mạo bảy phần khí chất, Cố Hương Ngưng cảm thấy tuyệt đối không sai. Nữ tử gọi Cố Thanh Hoan này, chỉ yên lặng đứng một chỗ, nhưng lại có một loại cảm giác ưu nhã cao quý khó có thể diễn tả.
“Tốt lắm! Đại nha đầu cùng tứ nha đầu, đều giống như ngươi, là đích nữ trong phủ. Sau này, hai người các ngươi quan tâm tới thất nha đầu nhiều hơn, để nàng sớm ngày khang phục!"
Nghe được Cố lão phu nhân phân phó, Cố Thanh Hoan cùng Cố Như Yên đều vội vàng ứng thanh.
“Cháu gái đã biết."
“Tốt lắm! Ta mệt mỏi, các ngươi cũng sớm giải tán, hảo hảo trở về học tập nữ hồng. Thất nha đầu, ngươi ở lại bồi ta."
Cố lão phu nhân đã lên tiếng, trong phòng tức phụ tiểu thư không ai dám không nghe, nhất thời đều đứng dậy hành lễ.
Cố Thanh Hoan trước khi rời khỏi, còn không quên liếc mắt một cái. Cố Hương Ngưng khi nãy nhìn nàng, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh, tuyệt không giống giả bộ.
Mất trí nhớ sao?
Thú vị!
Tác giả :
Dino Trần