Đích Nữ Bình An
Chương 35
"Đại tỷ, nếu ngươi không ngại thì dẫn theo Thập Tam Nương đi cùng, để cho nàng được mở mang kiến thức." Tứ phu nhân cười đến khóe mắt cũng nổi đầy nếp nhăn, "Thập Tam Nương nhà ta thành thật hiểu quy củ, sẽ không để ngươi thêm phiền. Tướng mạo tính tình của nàng cũng không kém, đã trưởng thành rồi còn chưa có một mối hôn sự, đại tỷ, ngươi cứ coi nàng như khuê nữ ruột thịt đi." Nói một mạch xong khiến Dương thị cũng phải ngượng đỏ mặt thay nàng ấy, Thập Tam Nương ở một bên cau mày thật chặt nhìn chằm chằm Tứ phu nhân.
"Nhưng Tứ thẩm, người ta không mời Thập Tam tỷ đi mà." Thập Tứ Nương không nhịn được nhẹ nhàng nói một câu, lại bị Thập Tam Nương hung hăng nói lại: "Vậy họ cũng không mời ngươi nha, ngươi lại như con ba ba đi theo làm chi."
"Ta. . . . . . Ta không đi." Thập Tứ Nương liền đỏ mặt, cảm thấy mình vốn không nên đi theo Quý phu nhân tham ra loại yến tiệc này, hôm nay lại do mình mà khiến Tứ phu nhân theo tới thêm phiền, trong lòng vô cùng áy náy, "Dì à, loại trường hợp này ta không đi tốt hơn, chúng ta ngu dốt miệng vụng về, đi cũng chỉ khiến cho người ta chê cười."
Trong lòng Thập Tam Nương có chút khinh bỉ Thập Tứ Nương, cảm thấy nàng chính là khối bùn nhão có cố cũng không đắp thành tường được.
"Cũng không phải là việc ghê gớm gì, cứ để Thập Tam tiểu thư đi cùng chúng ta đi, đến lúc đó nàng và Thập Tứ tỷ đều ở bên cạnh ta là được." Bình An ở một bên nói, nhìn dáng vẻ cao ngạo của Thập Tam Nương, lại nhìn bộ dáng cúi đầu hèn mọn của Thập Tứ Nương, trong lòng cảm thấy chua xót đau đớn không nói lên lời.
Tứ phu nhân vừa nghe lời này của Bình An, nhất thời mặt mày hớn hở, cười đến miệng không khép lại được: "Vậy ta đây phải đi thu xếp may gấp cho Thập Tam Nương bộ váy mới được, khụ, còn có Bình An và Thập Tứ Nương."
Bình An cự tuyệt đề nghị của Tứ phu nhân, nói mình và Thập Tứ Nương có đủ xiêm áo rồi, không cần tốn kém. Tứ phu nhân đương nhiên cầu còn không được, ước gì chỉ có nữ nhi của mình xuất hiện xinh đẹp vinh quang chói lọi, diễm áp quần phương, nếu đến lúc đó được vị phu nhân quan kia ưu ái, so với việc phải gả cho những người thương nhân kia còn tốt hơn gấp trăm lần.
Thấy Quý phu nhân và Dương thị quăng ánh mắt khó hiểu về phía mình, Bình An cho họ một nụ cười trấn an, ý bảo họ không cần lo lắng. Nàng bảo Tứ phu nhân và Thập Tam Nương đi về trước, ngày mai nhất định phải ăn mặc thật lộng lẫy, đến dịch quán sớm, lúc đó Từ phu nhân sẽ phái người tới đón mọi người.
Đến ngày thứ hai, quả nhiên sáng sớm Từ phu nhân đã phái hai chiếc xe ngựa tới đón nhóm người Quý phu nhân. Bình An và Thập Tứ Nương một người váy áo trắng xanh, một người váy áo phấn hồng, hoạt bát lại không mất đi vẻ thanh nhã. Chọn trâm cài tóc đều là ngọc Tiểu Thúy, tinh xảo cũng không phô trương. Chờ hai người ăn mặc thỏa đáng, vừa ra cửa chính dịch quán, liền thấy Thập Tam Nương một bộ áo ngoài màu vàng quần lụa mỏng màu tím đỏ đứng ở đàng kia, trên đầu cắm vài chiếc trâm ngọc trai to lớn, nhìn
mà khiến người ta đau cổ.
Bình An thấy trên mặt Thập Tam Nương bôi phấn nước giống như đi hát tuồng vậy, liền cười cười: “Hôm nay Thập Tam tiểu thư ăn mặc thật là long trọng nha."
Thập Tam Nương cau mày quan sát Bình An và Thập Tứ Nương một phen, nói: “Sao các ngươi lại ăn mặc đơn thuần như vậy, mặc thế sao gặp người khác được?" Trong lòng không vui, sợ hai người này sẽ liên lụy khiến mình bị người khác chê cười, nghĩ Bình An còn là quan gia tiểu thư, ngay cả kiểu mẫu y phục cũng không có, xem ra cũng không được tốt lắm, sau này mình vẫn không nên thân cận quá với nàng.
Bình An che miệng cười nói: “Hai người ta sao có người đẹp như Thập Tam tỷ, tôn lên vẻ diễm sắc bực này chứ."
“Vậy cũng được." Thập Tam Nương có chút đắc chí, cái khác nàng không dám khen ngợi, nhưng dáng người nàng quả thật cao gầy, mặt dài dáng dấp cũng cao.
Ba người lên xe ngựa, giờ ngọ đã đến phủ Tri châu.
Từ phu nhân tổ chức yến tiệc ở sảnh chính chủ viện, mời nữ quyến ở Điền Châu xuất thân thế gia đến dự, ở kinh thành Quý phu nhân và Bình An cũng có tham gia loại hoạt động này, phần lớn lấy xã giao làm chủ, khách sáo vài lời, hai bên có ấn tượng tốt thì nói thêm mấy câu, cũng không thiếu việc kéo người nhà đi cùng để tạo quan hệ, quan phu nhân trong kinh thành có phẩm cấp chênh lệch cũng không xa, huống hồ vài người có thế lực nhà mẹ đẻ rất cao, cho nên mọi người ở chung một chỗ đều khách khí lễ độ, cũng ít có người trong mắt không coi ai ra gì, nhưng ở trong lòng hai bên có chút coi khinh nhau khẳng định là có.
Ở Điền Châu lại khác, đều là vài gia quyến quan địa phương, lớn nhất cũng chỉ là bậc quan ngũ lục phẩm, chỉ có mấy người là tổ tiên làm quan cao, nhưng đến thế hệ này chỉ có vài người cử nhân, không có thực chức gì, nhưng của cải rất nhiều cũng có nguồn gốc thế gia, ở Điền Châu gần coi là người có mặt mũi hết sức quan trọng. Cho nên đối với Quý phu nhân từ Kinh thành tới không khỏi có thêm mấy phần kính ý, bất tri bất giác đã đặt nàng ở một vị trí khá cao.
Từ phu nhân giới thiệu từng người cho Quý phu nhân, các phu nhân đối với người tới từ Kinh Thành này cũng rất tò mò, thấy phong thái của nàng trang nhã ôn hòa lễ độ, tựa hồ không có dáng vẻ kiêu căng như các phu nhân ở kinh thành trong lời đồn, giao thiệp rất hòa hợp, mọi người cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Không khỏi lại chuyển ánh mắt tò mò về phía hai tiểu cô nương sau lưng nàng, tại sao nói là hai bởi vì từ lúc bắt đầu vào cửa, Thập Tam Nương đã cố ý kéo ra khoảng cách với Bình An và Thập Tứ Nương, cách ăn mặc của nàng ấy với vẻ thanh nhã tươi mát của hai người có vẻ không hợp nhau, cho nên mọi người cho rằng Thập Tam Nương đi theo sau lưng Thập Tứ Nương có thể là vị di nương được sủng ái kia của quý phủ, di nương phải nhìn sắc mặt người khác mà hầu hạ nên khó tránh khỏi ăn mặc trang điểm xinh đẹp một chút, chung quy so với chủ mẫu cùng các tiểu thư đoan trang thì vẫn có chút thô tục.
Sau đó Quý phu nhân rất long trọng giới thiệu Thập Tứ Nương, mọi người biết được nàng là cháu ngoại gái của Quý phu nhân ở Điền Châu, thấy diện mạo của nàng thanh tú tính tình dịu dàng, cảm tháy đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm. Nhưng Quý phu nhân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu Thập Tam Nương, nói là tiểu thư Phùng gia, không hề nói cùng mình có quan hệ gì, lại thấy Thập Tam Nương làm dáng rất phô trương nên không đặt nàng ở trong lòng.
Có vài phu nhân dẫn theo thiên kim tới ngồi, tất cả đều hơn mười tuổi, thấy người lớn ở một bên khách sáo hàn huyên, liền chuồn êm đến nơi khác, ngồi vây xung quanh bên cạnh Bình An và Thập Tứ Nương, nói vài ba lời bầu không khí liền sôi nổi hẳn lên.
“Khuyên tai quấn hoa bạch ngọc này thật là đẹp mắt, hiện tại đang thịnh hành ở Kinh Thành sao?"
“Đúng vậy, chưa từng thấy bao giờ, phải nói Điền Châu cách Kinh Thành rất xa, vật gì tốt muốn lưu thông đến bên này đều phải chờ hơn mấy tháng."
“Ta thấy quả tiểu kim cầu kết ở bên hông Thập Tứ cô nương đẹp mắt hơn nhiều so với cái của tỷ tỷ ta, kiểu dáng cũng rất phức tạp, ngày mai Thập Tứ cô nương cũng dạy ta kết một cái, cho các nàng thèm chết."
“Đúng vậy, sau này Thập Tứ cô nương nên thường đi theo chúng ta đim trước kia cũng chưa từng thấy ngươi."
Lúc đầu Thập Tứ Nương còn có chút đỏ mặt xấu hổ, lúc sau lại cùng mọi người nói thêm vài câu cũng dần dần thả lỏng, bảy tám cô nương ở nơi đó tán gẫu nhiệt tình lên tận trời.
Thập Tam Nương vốn muốn giữ khoảng cách xa với Bình An và Thập Tứ Nương, không ngờ hôm nay mình thật bị cách ly rồi, sảnh từ to như vậy chỉ một mình nàng trơ trọi ngồi một bên, cũng không có ai để ý tới, trong lòng bắt đầu oán hận Bình An, tại sao không kéo nàng vào chỗ của các nàng, không long trọng giới thiệu nàng một phen. Lại có chút tức giận những nha đầu đui mù kia, kết một quả kim cầu thì có gì đặc biệt hơn người, không nhìn thấy trên đầu Thập Tam Nương nàng cái ba bốn cây trâm ngọc trai à, một cây bất kỳ nào mà không bằng quả kim cầu kia chứ.
Toàn những người đui mù, Thập Tam Nương ở một bên hung hăng túm khăn tay của mình, cắn răng nghiến lợi nhìn mấy người Bình An. Bình An dĩ nhiên không phát hiện được, đang trò chuyện vui vẻ với những người khác, đột nhiên một vị nữ tử trên dưới ba mươi tuổi y phục đẹp đẽ cao quý đi tới, hướng về Bình An cười một cái, nói: “Xin hỏi là tiểu thư Bình An sao?"
Mọi người quay đầu lại, có người lập tức cung kính hướng nàng phúc thân hành lễ: “Tam thiếu phu nhân."
Bình An thấy toàn thân nữ tử này lộ ra sự khôn khéo cùng giỏi giang, nhưng không quen biết, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Vị phu nhân này là?"
Nữ tử kia hướng về phía Bình An gật đầu một cái, cười nói: “Ta là Tam thiếu phu nhân của tiệm gạo Kim gia ở Điền Châu."
Thì ra là người Kim gia, lúc này có người nói nhỏ bên tai Bình An: “Nàng chính là Tam thiếu phu nhân – tân đương gia của Kim gia ở Điền Châu, nhưng rất thông minh giỏi giang đấy."
“Trước đó đã sớm nhận được thư của Gia chủ, nói tiểu thư Bình An là khách quý của Kim gia, phàm là người Kim gia gặp được tiểu thư Bình An nhất định phải thịnh tình thiết đãi, không thể sơ suất." Tam thiếu phu nhân cười nói, cũng không có sự hư tình giả ý.
Có người bên cạnh nhỏ giọng bàn luận, càng cảm thấy thân phận Bình An không tầm thường, phải biết rằng tiệm gạo Kim gia mặc dù không phải nhà quan lại, nhưng ở Điền Châu là nhà danh giá nhất, riêng công lao cung ứng quân lương cho tiền tuyến là không thể bỏ qua, nghe nói ở kinh thành ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho Kim gia mấy phần mặt mũi. Người Kim gia cũng ít tham dự các loại yến tiệc, lần này Từ phu nhân có thể mời Tam thiếu phu nhân tới có chút làm người ta giật mình.
“Đa tạ ý tốt của Tam thiếu phu nhân, chỉ là lần này tới Điền Châu toàn bộ dựa theo an bài của phụ thân, không tiện phiền toái quý phủ." Bình An uyển chuyển cự tuyệt Tam thiếu phu nhân.
“Vậy ta cũng không nên cưỡng cầu rồi." Tam thiếu phu nhân cũng không phải là người đạo đức giả, sảng khoái nói: “Nếu Bình An tiểu thư ở Điền Châu cần hỗ trợ gì cứ mở lời là được."
Những lời này để cho Thập Tam Nương ở một bên nghe được đỏ mắt không dứt, không biết Quý Bình An này được vận cứt chó gì, ngay cả Kim gia còn phải nể mặt nàng như vậy, muốn khoản đãi nàng không nói còn bảo nàng có yêu cầu chỉ cần mở miệng, tại sao nàng không nhắc đến hôn sự của Phùng Thập Tam Nương với Tam thiếu phu nhân, nếu có thể kết thân với Kim gia, vậy đúng là tổ tiên bốc khói xanh rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, yến tiệc kết thúc, Từ phu nhân lại phái xe ngựa đưa mấy người về dịch quán.
Bình An và Thập Tứ Nương làm quen rất nhiều bằng hữu, đều có chút chưa thỏa mãn, đặc biệt là Thập Tứ Nương, từ yến tiệc trở về cả người cũng lanh lợi hơn rất nhiều, nói chuyện so với trước kia cũng lớn tiếng hơn, nụ cười trên mặt cũng tự tin hơn vài phần. Thập Tam Nương lại bất đồng, đen mặt lạnh lùng nhìn hai người Bình An, thấy bên ngoài sắc trời cũng không còn sớm, sao Tứ phu nhân còn chưa phái người tới đón nàng về Phùng gia.
Mấy người cùng với Thập Tam Nương ngồi ở sảnh tử một lát, vẫn không thấy Tứ phu nhân phái người đến đón Thập Tam Nương, Bình An nghĩ, chẳng lẽ nàng ta thật tính toán để Thập Tam Nương ở lại chỗ này làm nữ nhi Quý gia hả?
Đúng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của Dương thị: “Đại tỷ, không xong, cứu mạng a!" Chỉ thấy Dương thị vẻ mặt hốt hoảng một bước ba ngã từ ngoài phòng chạy vào.
Mọi người trong phòng đều bị kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Dương thị dậy, cho rằng nàng lại bị Phùng Ngũ Gia đánh.
“Tam muội, làm sao vậy, bị thương chỗ nào rồi?" Quý phu nhân mở miệng hỏi.
Sắc mặt Dương thị trắng bệch, tựa hồ bị sợ đến không nhẹ, đôi môi cũng không ngừng run rẩy, thật lâu mới mở miệng: “Nàng… phụ thân nàng bị quan phủ bắt… bắt đi, nói là phạm… phạm vào chặt đầu… tội lớn chặt đầu…"
“Cái gì?!" Quý phu nhân cho là mình nghe nhầm, vội vàng đỡ Dương thị đến ghế dựa ngồi xuống, lại bảo người lấy trà nóng tới,d dể Dương thị ổn định tinh thần rồi nói rõ sự tình.
Hóa ra trước đó cửa hàng gạo của Phùng Ngũ Gia không bỏ ra nổi hai ngàn cân gạo, liền cùng lão thái thái thương lượng là mua hay là mượn, dù sao quân đội cũng phải bỏ tiền. Bởi vì Phùng Nhị Gia và Phùng Tứ Gia đều không ở nhà, Phùng Lục Gia lại cùng phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại Phùng Ngũ Gia và hai người huynh đệ thứ xuất khác. Mọi người hợp kế, cảm thấy mượn gạo có lợi hơn, đang lúc mọi người thương lượng mượn gạo nhà ai thì Tứ phu nhân tới. Nàng vừa đến liền phản đối mượn gạo, nói là vẫn mua gạo được, mua giá thấp bán giá cao, nhà mình còn được lợi.
Phùng Ngũ Gia vốn cũng không trông cậy vào việc kiếm tiền từ quân lương, thương hội đã rõ ràng cấm đoán việc nâng cao giá gạo cung ứng cho quân đội, giá cho quân đội phải thấp hơn ba thành so với giá thị trường, không lỗ coi như tốt rồi. Nhưng Tứ phu nhân nói, nhà chồng Ngô gia của Tứ nương nguyện ý bán một cân gạo bốn văn tiền cho Phùng gia.
“Gạo trắng thượng đẳng nếu không phải nhìn vào thân thích, ai nguyện ý chìa tay giúp đỡ lúc này?"
Nghe Tứ phu nhân nói, Phùng Ngũ Gia liền nhíu mày, lúc trước Tứ phu nhân dây dưa không ngớt muốn hắn bán gạo cho Ngô gia với gái ba văn tiền một cân, hôm nay bỗng chốc muốn bán lại cho hắn để kiếm mỗi cân một văn tiền. Lão thái thái không biết những thứ này, nói: “Bốn văn tiền cũng không đắt, dù sao mua bên ngoài cũng là giá này, không bằng đến Ngô gia mua đi."
Nếu lão thái thái đã lên tiếng, Phùng Ngũ Gia cũng đành phải chi tiền công đi mua gạo, vốn chỉ mua 1000 cân bạo bốn lượng bạc, Tứ phu nhân lại nói tiệm gạo nên nhân cơ hội này tích trữ thêm nhiều gạo, dù sao bán đi chính là tiền bạc, không bằng mua 5000 cần về, đỡ phải đi nông thôn thu gạo. Lão thái thái bị Tứ phu nhân dây dưa đến không thể ngủ, đành phải đồng ý, dù sao đều phải làm ăn, vì vậy liền bảo Phùng Ngũ Gia chi hai mươi lượng bạc đi.
Nhắc tới cũng không phải việc làm ăn lỗ vốn, chỉ là không có lợi nhuận, nhưng Phùng Ngũ Gia trăm triệu lần không ngờ tới chính là 5000 cân gạo này chỉ có trên mặt bao là gạo trắng thượng thành, còn lại tất cả đều là gạo cũ nát vụn. Lúc xếp lên xe ngựa vừa vặn có người thợ không cẩn thận làm rách một túi gạo, bị người giám sát phát hiện, lập tức báo lên phía trên, trùng hợp lúc ấy Hoàng tổng binh cũng ở đấy, biết được chuyện này nổi trận lôi đình, nói chuyện này là tội lớn phải xử theo quân pháp là chặt đầu. Thông Phán đại nhân chịu trách nhiệm chuyện này lập tức dẫn người trở lại khảo trị ngay tại chỗ.
"Nhưng Tứ thẩm, người ta không mời Thập Tam tỷ đi mà." Thập Tứ Nương không nhịn được nhẹ nhàng nói một câu, lại bị Thập Tam Nương hung hăng nói lại: "Vậy họ cũng không mời ngươi nha, ngươi lại như con ba ba đi theo làm chi."
"Ta. . . . . . Ta không đi." Thập Tứ Nương liền đỏ mặt, cảm thấy mình vốn không nên đi theo Quý phu nhân tham ra loại yến tiệc này, hôm nay lại do mình mà khiến Tứ phu nhân theo tới thêm phiền, trong lòng vô cùng áy náy, "Dì à, loại trường hợp này ta không đi tốt hơn, chúng ta ngu dốt miệng vụng về, đi cũng chỉ khiến cho người ta chê cười."
Trong lòng Thập Tam Nương có chút khinh bỉ Thập Tứ Nương, cảm thấy nàng chính là khối bùn nhão có cố cũng không đắp thành tường được.
"Cũng không phải là việc ghê gớm gì, cứ để Thập Tam tiểu thư đi cùng chúng ta đi, đến lúc đó nàng và Thập Tứ tỷ đều ở bên cạnh ta là được." Bình An ở một bên nói, nhìn dáng vẻ cao ngạo của Thập Tam Nương, lại nhìn bộ dáng cúi đầu hèn mọn của Thập Tứ Nương, trong lòng cảm thấy chua xót đau đớn không nói lên lời.
Tứ phu nhân vừa nghe lời này của Bình An, nhất thời mặt mày hớn hở, cười đến miệng không khép lại được: "Vậy ta đây phải đi thu xếp may gấp cho Thập Tam Nương bộ váy mới được, khụ, còn có Bình An và Thập Tứ Nương."
Bình An cự tuyệt đề nghị của Tứ phu nhân, nói mình và Thập Tứ Nương có đủ xiêm áo rồi, không cần tốn kém. Tứ phu nhân đương nhiên cầu còn không được, ước gì chỉ có nữ nhi của mình xuất hiện xinh đẹp vinh quang chói lọi, diễm áp quần phương, nếu đến lúc đó được vị phu nhân quan kia ưu ái, so với việc phải gả cho những người thương nhân kia còn tốt hơn gấp trăm lần.
Thấy Quý phu nhân và Dương thị quăng ánh mắt khó hiểu về phía mình, Bình An cho họ một nụ cười trấn an, ý bảo họ không cần lo lắng. Nàng bảo Tứ phu nhân và Thập Tam Nương đi về trước, ngày mai nhất định phải ăn mặc thật lộng lẫy, đến dịch quán sớm, lúc đó Từ phu nhân sẽ phái người tới đón mọi người.
Đến ngày thứ hai, quả nhiên sáng sớm Từ phu nhân đã phái hai chiếc xe ngựa tới đón nhóm người Quý phu nhân. Bình An và Thập Tứ Nương một người váy áo trắng xanh, một người váy áo phấn hồng, hoạt bát lại không mất đi vẻ thanh nhã. Chọn trâm cài tóc đều là ngọc Tiểu Thúy, tinh xảo cũng không phô trương. Chờ hai người ăn mặc thỏa đáng, vừa ra cửa chính dịch quán, liền thấy Thập Tam Nương một bộ áo ngoài màu vàng quần lụa mỏng màu tím đỏ đứng ở đàng kia, trên đầu cắm vài chiếc trâm ngọc trai to lớn, nhìn
mà khiến người ta đau cổ.
Bình An thấy trên mặt Thập Tam Nương bôi phấn nước giống như đi hát tuồng vậy, liền cười cười: “Hôm nay Thập Tam tiểu thư ăn mặc thật là long trọng nha."
Thập Tam Nương cau mày quan sát Bình An và Thập Tứ Nương một phen, nói: “Sao các ngươi lại ăn mặc đơn thuần như vậy, mặc thế sao gặp người khác được?" Trong lòng không vui, sợ hai người này sẽ liên lụy khiến mình bị người khác chê cười, nghĩ Bình An còn là quan gia tiểu thư, ngay cả kiểu mẫu y phục cũng không có, xem ra cũng không được tốt lắm, sau này mình vẫn không nên thân cận quá với nàng.
Bình An che miệng cười nói: “Hai người ta sao có người đẹp như Thập Tam tỷ, tôn lên vẻ diễm sắc bực này chứ."
“Vậy cũng được." Thập Tam Nương có chút đắc chí, cái khác nàng không dám khen ngợi, nhưng dáng người nàng quả thật cao gầy, mặt dài dáng dấp cũng cao.
Ba người lên xe ngựa, giờ ngọ đã đến phủ Tri châu.
Từ phu nhân tổ chức yến tiệc ở sảnh chính chủ viện, mời nữ quyến ở Điền Châu xuất thân thế gia đến dự, ở kinh thành Quý phu nhân và Bình An cũng có tham gia loại hoạt động này, phần lớn lấy xã giao làm chủ, khách sáo vài lời, hai bên có ấn tượng tốt thì nói thêm mấy câu, cũng không thiếu việc kéo người nhà đi cùng để tạo quan hệ, quan phu nhân trong kinh thành có phẩm cấp chênh lệch cũng không xa, huống hồ vài người có thế lực nhà mẹ đẻ rất cao, cho nên mọi người ở chung một chỗ đều khách khí lễ độ, cũng ít có người trong mắt không coi ai ra gì, nhưng ở trong lòng hai bên có chút coi khinh nhau khẳng định là có.
Ở Điền Châu lại khác, đều là vài gia quyến quan địa phương, lớn nhất cũng chỉ là bậc quan ngũ lục phẩm, chỉ có mấy người là tổ tiên làm quan cao, nhưng đến thế hệ này chỉ có vài người cử nhân, không có thực chức gì, nhưng của cải rất nhiều cũng có nguồn gốc thế gia, ở Điền Châu gần coi là người có mặt mũi hết sức quan trọng. Cho nên đối với Quý phu nhân từ Kinh thành tới không khỏi có thêm mấy phần kính ý, bất tri bất giác đã đặt nàng ở một vị trí khá cao.
Từ phu nhân giới thiệu từng người cho Quý phu nhân, các phu nhân đối với người tới từ Kinh Thành này cũng rất tò mò, thấy phong thái của nàng trang nhã ôn hòa lễ độ, tựa hồ không có dáng vẻ kiêu căng như các phu nhân ở kinh thành trong lời đồn, giao thiệp rất hòa hợp, mọi người cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Không khỏi lại chuyển ánh mắt tò mò về phía hai tiểu cô nương sau lưng nàng, tại sao nói là hai bởi vì từ lúc bắt đầu vào cửa, Thập Tam Nương đã cố ý kéo ra khoảng cách với Bình An và Thập Tứ Nương, cách ăn mặc của nàng ấy với vẻ thanh nhã tươi mát của hai người có vẻ không hợp nhau, cho nên mọi người cho rằng Thập Tam Nương đi theo sau lưng Thập Tứ Nương có thể là vị di nương được sủng ái kia của quý phủ, di nương phải nhìn sắc mặt người khác mà hầu hạ nên khó tránh khỏi ăn mặc trang điểm xinh đẹp một chút, chung quy so với chủ mẫu cùng các tiểu thư đoan trang thì vẫn có chút thô tục.
Sau đó Quý phu nhân rất long trọng giới thiệu Thập Tứ Nương, mọi người biết được nàng là cháu ngoại gái của Quý phu nhân ở Điền Châu, thấy diện mạo của nàng thanh tú tính tình dịu dàng, cảm tháy đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm. Nhưng Quý phu nhân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu Thập Tam Nương, nói là tiểu thư Phùng gia, không hề nói cùng mình có quan hệ gì, lại thấy Thập Tam Nương làm dáng rất phô trương nên không đặt nàng ở trong lòng.
Có vài phu nhân dẫn theo thiên kim tới ngồi, tất cả đều hơn mười tuổi, thấy người lớn ở một bên khách sáo hàn huyên, liền chuồn êm đến nơi khác, ngồi vây xung quanh bên cạnh Bình An và Thập Tứ Nương, nói vài ba lời bầu không khí liền sôi nổi hẳn lên.
“Khuyên tai quấn hoa bạch ngọc này thật là đẹp mắt, hiện tại đang thịnh hành ở Kinh Thành sao?"
“Đúng vậy, chưa từng thấy bao giờ, phải nói Điền Châu cách Kinh Thành rất xa, vật gì tốt muốn lưu thông đến bên này đều phải chờ hơn mấy tháng."
“Ta thấy quả tiểu kim cầu kết ở bên hông Thập Tứ cô nương đẹp mắt hơn nhiều so với cái của tỷ tỷ ta, kiểu dáng cũng rất phức tạp, ngày mai Thập Tứ cô nương cũng dạy ta kết một cái, cho các nàng thèm chết."
“Đúng vậy, sau này Thập Tứ cô nương nên thường đi theo chúng ta đim trước kia cũng chưa từng thấy ngươi."
Lúc đầu Thập Tứ Nương còn có chút đỏ mặt xấu hổ, lúc sau lại cùng mọi người nói thêm vài câu cũng dần dần thả lỏng, bảy tám cô nương ở nơi đó tán gẫu nhiệt tình lên tận trời.
Thập Tam Nương vốn muốn giữ khoảng cách xa với Bình An và Thập Tứ Nương, không ngờ hôm nay mình thật bị cách ly rồi, sảnh từ to như vậy chỉ một mình nàng trơ trọi ngồi một bên, cũng không có ai để ý tới, trong lòng bắt đầu oán hận Bình An, tại sao không kéo nàng vào chỗ của các nàng, không long trọng giới thiệu nàng một phen. Lại có chút tức giận những nha đầu đui mù kia, kết một quả kim cầu thì có gì đặc biệt hơn người, không nhìn thấy trên đầu Thập Tam Nương nàng cái ba bốn cây trâm ngọc trai à, một cây bất kỳ nào mà không bằng quả kim cầu kia chứ.
Toàn những người đui mù, Thập Tam Nương ở một bên hung hăng túm khăn tay của mình, cắn răng nghiến lợi nhìn mấy người Bình An. Bình An dĩ nhiên không phát hiện được, đang trò chuyện vui vẻ với những người khác, đột nhiên một vị nữ tử trên dưới ba mươi tuổi y phục đẹp đẽ cao quý đi tới, hướng về Bình An cười một cái, nói: “Xin hỏi là tiểu thư Bình An sao?"
Mọi người quay đầu lại, có người lập tức cung kính hướng nàng phúc thân hành lễ: “Tam thiếu phu nhân."
Bình An thấy toàn thân nữ tử này lộ ra sự khôn khéo cùng giỏi giang, nhưng không quen biết, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Vị phu nhân này là?"
Nữ tử kia hướng về phía Bình An gật đầu một cái, cười nói: “Ta là Tam thiếu phu nhân của tiệm gạo Kim gia ở Điền Châu."
Thì ra là người Kim gia, lúc này có người nói nhỏ bên tai Bình An: “Nàng chính là Tam thiếu phu nhân – tân đương gia của Kim gia ở Điền Châu, nhưng rất thông minh giỏi giang đấy."
“Trước đó đã sớm nhận được thư của Gia chủ, nói tiểu thư Bình An là khách quý của Kim gia, phàm là người Kim gia gặp được tiểu thư Bình An nhất định phải thịnh tình thiết đãi, không thể sơ suất." Tam thiếu phu nhân cười nói, cũng không có sự hư tình giả ý.
Có người bên cạnh nhỏ giọng bàn luận, càng cảm thấy thân phận Bình An không tầm thường, phải biết rằng tiệm gạo Kim gia mặc dù không phải nhà quan lại, nhưng ở Điền Châu là nhà danh giá nhất, riêng công lao cung ứng quân lương cho tiền tuyến là không thể bỏ qua, nghe nói ở kinh thành ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho Kim gia mấy phần mặt mũi. Người Kim gia cũng ít tham dự các loại yến tiệc, lần này Từ phu nhân có thể mời Tam thiếu phu nhân tới có chút làm người ta giật mình.
“Đa tạ ý tốt của Tam thiếu phu nhân, chỉ là lần này tới Điền Châu toàn bộ dựa theo an bài của phụ thân, không tiện phiền toái quý phủ." Bình An uyển chuyển cự tuyệt Tam thiếu phu nhân.
“Vậy ta cũng không nên cưỡng cầu rồi." Tam thiếu phu nhân cũng không phải là người đạo đức giả, sảng khoái nói: “Nếu Bình An tiểu thư ở Điền Châu cần hỗ trợ gì cứ mở lời là được."
Những lời này để cho Thập Tam Nương ở một bên nghe được đỏ mắt không dứt, không biết Quý Bình An này được vận cứt chó gì, ngay cả Kim gia còn phải nể mặt nàng như vậy, muốn khoản đãi nàng không nói còn bảo nàng có yêu cầu chỉ cần mở miệng, tại sao nàng không nhắc đến hôn sự của Phùng Thập Tam Nương với Tam thiếu phu nhân, nếu có thể kết thân với Kim gia, vậy đúng là tổ tiên bốc khói xanh rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, yến tiệc kết thúc, Từ phu nhân lại phái xe ngựa đưa mấy người về dịch quán.
Bình An và Thập Tứ Nương làm quen rất nhiều bằng hữu, đều có chút chưa thỏa mãn, đặc biệt là Thập Tứ Nương, từ yến tiệc trở về cả người cũng lanh lợi hơn rất nhiều, nói chuyện so với trước kia cũng lớn tiếng hơn, nụ cười trên mặt cũng tự tin hơn vài phần. Thập Tam Nương lại bất đồng, đen mặt lạnh lùng nhìn hai người Bình An, thấy bên ngoài sắc trời cũng không còn sớm, sao Tứ phu nhân còn chưa phái người tới đón nàng về Phùng gia.
Mấy người cùng với Thập Tam Nương ngồi ở sảnh tử một lát, vẫn không thấy Tứ phu nhân phái người đến đón Thập Tam Nương, Bình An nghĩ, chẳng lẽ nàng ta thật tính toán để Thập Tam Nương ở lại chỗ này làm nữ nhi Quý gia hả?
Đúng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của Dương thị: “Đại tỷ, không xong, cứu mạng a!" Chỉ thấy Dương thị vẻ mặt hốt hoảng một bước ba ngã từ ngoài phòng chạy vào.
Mọi người trong phòng đều bị kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Dương thị dậy, cho rằng nàng lại bị Phùng Ngũ Gia đánh.
“Tam muội, làm sao vậy, bị thương chỗ nào rồi?" Quý phu nhân mở miệng hỏi.
Sắc mặt Dương thị trắng bệch, tựa hồ bị sợ đến không nhẹ, đôi môi cũng không ngừng run rẩy, thật lâu mới mở miệng: “Nàng… phụ thân nàng bị quan phủ bắt… bắt đi, nói là phạm… phạm vào chặt đầu… tội lớn chặt đầu…"
“Cái gì?!" Quý phu nhân cho là mình nghe nhầm, vội vàng đỡ Dương thị đến ghế dựa ngồi xuống, lại bảo người lấy trà nóng tới,d dể Dương thị ổn định tinh thần rồi nói rõ sự tình.
Hóa ra trước đó cửa hàng gạo của Phùng Ngũ Gia không bỏ ra nổi hai ngàn cân gạo, liền cùng lão thái thái thương lượng là mua hay là mượn, dù sao quân đội cũng phải bỏ tiền. Bởi vì Phùng Nhị Gia và Phùng Tứ Gia đều không ở nhà, Phùng Lục Gia lại cùng phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại Phùng Ngũ Gia và hai người huynh đệ thứ xuất khác. Mọi người hợp kế, cảm thấy mượn gạo có lợi hơn, đang lúc mọi người thương lượng mượn gạo nhà ai thì Tứ phu nhân tới. Nàng vừa đến liền phản đối mượn gạo, nói là vẫn mua gạo được, mua giá thấp bán giá cao, nhà mình còn được lợi.
Phùng Ngũ Gia vốn cũng không trông cậy vào việc kiếm tiền từ quân lương, thương hội đã rõ ràng cấm đoán việc nâng cao giá gạo cung ứng cho quân đội, giá cho quân đội phải thấp hơn ba thành so với giá thị trường, không lỗ coi như tốt rồi. Nhưng Tứ phu nhân nói, nhà chồng Ngô gia của Tứ nương nguyện ý bán một cân gạo bốn văn tiền cho Phùng gia.
“Gạo trắng thượng đẳng nếu không phải nhìn vào thân thích, ai nguyện ý chìa tay giúp đỡ lúc này?"
Nghe Tứ phu nhân nói, Phùng Ngũ Gia liền nhíu mày, lúc trước Tứ phu nhân dây dưa không ngớt muốn hắn bán gạo cho Ngô gia với gái ba văn tiền một cân, hôm nay bỗng chốc muốn bán lại cho hắn để kiếm mỗi cân một văn tiền. Lão thái thái không biết những thứ này, nói: “Bốn văn tiền cũng không đắt, dù sao mua bên ngoài cũng là giá này, không bằng đến Ngô gia mua đi."
Nếu lão thái thái đã lên tiếng, Phùng Ngũ Gia cũng đành phải chi tiền công đi mua gạo, vốn chỉ mua 1000 cân bạo bốn lượng bạc, Tứ phu nhân lại nói tiệm gạo nên nhân cơ hội này tích trữ thêm nhiều gạo, dù sao bán đi chính là tiền bạc, không bằng mua 5000 cần về, đỡ phải đi nông thôn thu gạo. Lão thái thái bị Tứ phu nhân dây dưa đến không thể ngủ, đành phải đồng ý, dù sao đều phải làm ăn, vì vậy liền bảo Phùng Ngũ Gia chi hai mươi lượng bạc đi.
Nhắc tới cũng không phải việc làm ăn lỗ vốn, chỉ là không có lợi nhuận, nhưng Phùng Ngũ Gia trăm triệu lần không ngờ tới chính là 5000 cân gạo này chỉ có trên mặt bao là gạo trắng thượng thành, còn lại tất cả đều là gạo cũ nát vụn. Lúc xếp lên xe ngựa vừa vặn có người thợ không cẩn thận làm rách một túi gạo, bị người giám sát phát hiện, lập tức báo lên phía trên, trùng hợp lúc ấy Hoàng tổng binh cũng ở đấy, biết được chuyện này nổi trận lôi đình, nói chuyện này là tội lớn phải xử theo quân pháp là chặt đầu. Thông Phán đại nhân chịu trách nhiệm chuyện này lập tức dẫn người trở lại khảo trị ngay tại chỗ.
Tác giả :
Hòa Tiểu Thảo