Địa Ngục Thời Gian
Quyển 3 - Chương 57: Ngang tài ngang sức
- E he he...đã chịu thua chưa?
Trái với vẻ chật vật của Hoàng, Ninh sạn Yêu Nhiên hiện đang đánh rất xung. Thế trận bây giờ đã đảo chiều hoàn toàn, nghiêng hẳn về cô nàng Mar siêu cấp ngực lép. Thương thế liên hoàn, liên miên bất tận, rất nhanh đã dồn Denchiuka rơi hẳn vào thế yếu. Nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên lúc này đúng là hoàn toàn khác xa cái vẻ rụt rè ban nãy.
-Ủa...hình như cô ta không bị điện giật nữa thì phải?
Chingna đứng dưới thấy vậy thì rất đỗi lạ lùng. Mắt nhìn đôi bốt cao su đế cao dưới chân kia, đại tiểu thư nhà Phuoi Khen cau mày suy nghĩ gì đó, song lại không chắc chắn cho lắm: - Chẳng lẽ chỉ cần đi giày cao su thôi là cách được điện?
- Đây chỉ là một mẹo thường thức rất cơ bản mà thôi. Tae Jun nói: - ...Cô có để ý không, rất nhiều chim đậu trên dây điện, đặc biệt là trên cả điện trung thế và cao thế nhưng đều không bị giật. Lý do rất đơn giản, do cơ thể của chúng chỉ tiếp xúc với một dây nên không thể cấu thành mạch điện được. Không có dòng điện truyền qua cơ thể nên đương nhiên là không bị điện giật.
-...Áp dụng vào thực tế, nếu chúng ta đứng dưới đất, còn cơ thể tiếp xúc với dây điện dương của dây điện thì sẽ cấu thành mạch điện. Dòng điện lúc ấy sẽ thông qua trung gian là cơ thể ta truyền xuống đất và gây ra hiện tượng điện giật. Song nếu đi giầy dép đế cao su có tính cách điện tốt hay đứng trên ghế gỗ cách điện, thì dù có sờ tay vào dây điện cũng sẽ không bị giật. Trạng thái của Ninh Sạn Yêu Nhiên bây giờ cũng tương tự như loài chim đậu trên dây điện vậy....
- ..Vậy thì tốt rồi, Ninh Sạn Yêu Nhiên thắng là chắc.
Chingna hồ hởi.
- Cứ cho là như vậy...Song vẫn chưa nói được điều gì. Gương mặt già nua của Tae Jun vẫn chưa lạc quan hơn tẹo nào: - ...Bởi vì, gã đàn ông kia mới chính là mối nguy hiểm thật sự. Muốn thắng ư, không dễ dàng vậy đâu...
Đoạn nhìn sang góc võ đài, nơi Hoàng và Denchiuko đang một đấu một. Lúc này, Hoàng sau khi gồng hết sức thì cũng đã tạm thời thoát khỏi thế kiềm tỏa với đối phương.
- Ấn tượng đấy.
Hoàng tuy thở hổn hển, song sắc mặt lại không giấu được vẻ hưng phấn. Con mắt trái toàn lòng trắng trên gương mặt bặm trợn đanh lại, nhìn gã "Dã Nhân" trước mặt với vẻ thích thú. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tham gia Đại Hội đến giờ, hắn gặp được một đối thủ có vũ lực ngang tầm, lại cũng lấy cận chiến làm phương thức chiến đấu!
Sảng khoái! Thật là sảng khoái!
Nhớ lại thì đúng như vậy thật. Này nhé, Thư Lệ và Tatsu Nakamura so với hắn vốn không cùng một đẳng cấp, Ninh Sạn Yêu Nhiên thì đúng là có mạnh hơn thật, song đó là khi có vũ khí trong tay kìa. Vào đến chung kết cũng không khá khẩm hơn, tuy trận đấu với Aiki chật vật thật đấy, song gã người Mỹ đó chủ yếu là xài thủ đoạn và dùng súng, có mỗi lão già Tae Jun khả dĩ ngang sức thì lại cố tình nhường hắn.
- Hình như mi có vẻ rất vui thì phải?
- ...Mi không hiểu đâu.
Hoàng lắc đầu xua xua tay. Denchiuko gương mặt ngậm cười nhìn hắn, rồi bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Hoàng nhất thời hai mắt mở trừng trừng, lần này là....
...Ở phía trước!
Một cú đấm thẳng, trúng mặt Hoàng. Tốc độ là không thể né tránh. Denchiuko sau một đòn trúng đích, không bỏ lỡ cơ hội, thừa cơ truy kích. Gã phi thân nhảy lên cách đất chừng ba mét, sau đó lợi dụng trọng lực tọng cùi chỏ xuống, mục tiêu là ngực hắn.
Hoàng một tay chống xuống đất, trong chớp mắt xoay người đổi hướng tránh thoát, tiếp đó thuận thế đá một cú vòng cung vào gáy đối phương. Thế nhưng Denchiuko đã kịp đưa tay lên đỡ. Không chỉ có thế, Hoàng bỗng giật mình. Hỏng rồi, chân phải của hắn đã bị tên dã nhân này dùng tay ôm chặt. Đúng là trộm gà không được lại còn mất nắm thóc!
- Bay này!
Cơ bắp trên cánh tay nhất thời trương nở, Denchiuko hét một tiếng, một tay ôm chân Hoàng xoay ba vòng, tiếp đó ném thẳng hắn ra xa!
- Hừ!!!
Hoàng cố hết sức kìm lại, triệt hạ gia tốc bằng cách đạp mạnh một chân xuống đất. Chân phải của hắn lún sâu vào mặt sân chừng ba mươi centimet. Song lực ném của Denchiuko vẫn khiến chân Hoàng rạch một vệt dài gần năm mét, sát vạch góc đài mới dừng lại được.
Song thế vẫn là chưa hết, vì trong khi hắn còn chưa kịp thở phào thì bên trên, một bóng người đầy sát khí đã lại lao tới.
Lúc Hoàng ngẩng đầu lên thì một đấm đã gần sát ngay mặt! Hắn tức tốc xoay mặt sang một bên để né! "Rầm" một tiếng, cú đấm bằng tay phải của Denchiuko thay vì đánh trúng mặt hắn thì lại giáng thẳng xuống mặt sân. Nơi Hoàng đứng lúc này giống như có một cái máy khoan công suất lớn tác nghiệp vậy, cú đấm kinh hoàng để lại một hố sâu hoắm!
- Ái da!
Hoàng cảm thấy một bên má mát lạnh. Nếu bây giờ có cái gương soi ở đây thì hắn có thể nhìn ra ngay, má phải của mình mới bị rạch một đường dài.
Hoàng nghiến răng, tay phải nắm chặt, một cú "Heavy Break" nhanh như điện nhằm tấm lưng to lớn như cái phản của Denchiuka đánh tới, phản công! Thế nhưng tên "Dã Nhân" này như có mắt mọc sau gáy vậy, chẳng cần quay đầu lại mà vẫn hoàn hảo né sang một bên, vừa vặn tránh cú đấm của hắn. Hơn nữa, cánh tay rắn chắc còn đem khuỷu tay Hoàng bẻ quặt lại.
Hoàng trán đổ mồ hôi, hắn biết nếu mình không nhanh chóng rút tay ra thì lập tức sẽ bị đối phương bẻ thành tàn phế! Thế nhưng Denchiuko là người chủ định ra tay há lại dễ dàng để hắn làm chuyện đó? Một nụ cười tàn nhẫn thoáng hiện trên môi, Denchiuko lập tức dùng toàn bộ sức lực ghìm tay phải Hoàng lại, rõ ràng là đã quyết tâm phế tay phải của hắn!
Thế nhưng điều khiến Denchiuko kinh ngạc là, gã "con người" kia lại dĩ nhiên dễ dàng rút được tay, thoát khỏi sự kềm kẹp của mình, mặc kệ gã đã dùng toàn lực cưỡng ép. Hai mắt Denchiuko nhất thời mở trừng trừng vẻ kinh ngạc, gã quỷ sai này, gã quỷ sai này...thuần túy là sử dụng sức mạnh cùng thể lực vượt trội hơn để thay đổi tình thế!
Hoàng rút được tay phải ra, còn chưa kịp thở phào thì đã thấy trước mặt đầy sao. Một tay ôm mặt, hắn kêu lên mấy tiếng "ối, ối", còn thân hình thì bắn ngược về phía Ninh Sạn Yêu Nhiên ở bên kia.
Denchiuko sau khi thành công tặng một đá vào mặt đối phương thì liền lập tức lao đến đánh bồi! Hắn không tin, thế gian này lại tồn tại "con người" có sức mạnh thể chất vượt qua Siêu Khentoit, dù mới chỉ là cấp độ một. Cảm giác đó, cảm giác đó thật sự khiến lòng tự tôn trong gã chịu tổn thương không hề nhẹ!
- Đủ rồi! Đừng có được nước làm quá!
"Ruỳnh" một cái, cơ thể Hoàng va chạm với mặt sân, lại một hố sâu lớn chừng một người nằm trong nháy mắt được tạo ra. Song lần này đối mặt với Denchiuko đang đà lao tới, hắn ngược lại không hề tránh né, vừa tiếp đất đã nhanh chóng dậm chân lấy đà lao ngược lại.
Denchiuko giật mình, song lúc này đã quá muộn để kìm lại quán tính. Nhất thời, ngực gã dã nhân này bị trúng một cú đánh đầu mạnh như búa bổ.
- A...hự!!!
Cú đánh bằng đầu này của Hoàng khiến cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp của Denchiuko văng ra xa, khó khăn lắm mới ổn định được thăng bằng.
- Hộc, hộc...
Denchiuko một tay ôm ngực thở hổn hển, con mắt trợn trừng nhìn Hoàng với vẻ khó tin. Cú đánh đầu ban nãy...thực sự rất đau đấy!
Con người này...không ngờ lại có thể khiến hắn, trong hình dạng Siêu Khentoit một lần nữa cảm nhận được, thế nào là đau đớn! Không biết đã bao lâu rồi, không, chính xác là từ lúc hắn có thể sử dụng thuật biến thân tới bây giờ, còn chưa có ai có thể khiến hắn chật vật đến vậy, ngoaị trừ tên "con người" này.
Cố gắng ổn định hô hấp trở về bình thường, gương mặt sắc lạnh của Denchiuko tự nhiên trầm hẳn xuống, đôi mắt thoáng hiện nét kinh dị nhìn Hoàng, môi khẽ mấp máy:
- Mi...chẳng lẽ mi vẫn còn chưa tung hết sức?
- Phù.
Hoàng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, trong có hòa lẫn máu. Hắn dùng một tay cố định lại bộ hàm của mình. Mẹ nó chứ, tên điên này làm hắn mất hai cái răng cửa lận. Nhan sắc đã có hạn giờ lại còn mất mấy cái răng nữa, cái răng cái tóc là góc con người, còn để cho người ta sống không đây trời. Bọn này...đúng là "Dã Nhân" mà.
- Trả lời ta đi.
Denchiuko nhắc lại.
- ..Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Hoàng liếm vết máu vương trên môi, hai tay bỗng dưng giơ lên làm một dấu hiệu. Denchiuko mắt bỗng mở trừng trừng, cái gì vậy kìa? Năm ngón tay...không, sáu ngón tay mới đúng, thằng cha này muốn nói cái quỷ gì vậy?
- 60%.. Hoàng mỉm cười tự tin, dù vết bầm tím trên mặt vẫn chưa tan: - Nãy giờ tôi mới chỉ dùng 60% thực lực mà thôi. Cũng nói luôn cho cậu biết, tôi bây giờ có thể phát huy tối đa 80% thực lực đấy, giống như ban nãy thoát khỏi cú kẹp của cậu vậy.
Denchiuko đầu tiên là tròn mắt ngạc nhiên, sau đó thần sắc càng lúc càng âm trầm, dữ tợn. Hoàng có thể nhận ra trong đó, sự kinh ngạc pha lẫn không cam lòng. Hắn hơi cảm thấy tự hào, hóa ra tên ngạo mạn này cũng có lúc biết sợ!
- Này, có thể cho tôi hỏi một câu, được không?
- Cái gì? Denchiuko đáp với vẻ cảnh giác.
- Khụ, cũng không có gì. Chỉ là....Hoàng ho khụ khụ mấy tiếng, e hèm một cái rồi nói: - Này, Denchiuko, chẳng lẽ..cái thuật biến thân gì gì đó, người Khentoit nào cũng có thể sử dụng sao?
- Tất nhiên là không rồi. Denchiuko nhíu mày: - Người Khentoit chia ra làm ba loại chính: loại mang trong người dòng máu chiến binh, chiếm tầm 1%, chú sư chiếm 5%, còn lại là những người bình thường, không khác gì con người các ngươi cả, có chăng chỉ khác ở diện mạo, cơ thể mềm dẻo và phong tục tập quán. Trong số 1% người Khentoit ít ỏi sinh ra đã có sẵn dòng máu chiến binh ấy, chỉ có thiểu số cá nhân nhờ thiên phú và nỗ lực không ngừng nghỉ mới có thể "biến thân" được mà thôi. Ngay cả em ta, Denchiuka cũng không thể.
-Thảo nào. Hoàng khẽ thở ra một hơi: - ..Nói thế còn nghe được. Chứ nếu người Khentoit nào cũng như ngươi, vậy thì con người phải là sinh vật phải tuyệt chủng ở địa ngục tầng mười chín mới đúng. Haizz, không biết đây là may mắn hay xui rủi nữa.
- Đồ khốn. Denchiuko bỗng dưng nghiến răng, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thù hận không thể che giấu: - Đồ loài người khốn kiếp. Một lũ chỉ biết đến bản thân. Nhất định có ngày, có ngày....Denchiuko này sẽ tống cổ hết chúng mày khỏi địa ngục tầng mười chín, về cái nơi mà mà chúng mày sinh ra.
-...Địa ngục này, là nơi ở của người Khentoit, vĩnh viễn là thế, không phải chỗ của loài người!
Denchiuko gằn giọng.
-..Vậy thì biến hình đi.
Hoàng nhếch mép nói.
- Cái gì? Denchiuko giật mình.
- Đừng có mà giả bộ ngây thơ. Hoàng đang nói dở thì lại "phụt". Rồi, lại thêm một cái răng nữa. Vậy là ba cái tất cả. Hắn rệu rạo nhai thô mấy cái rồi nói tiếp: -...Không phải trước đó mi có nói là vẫn còn một lần "biến thân" nữa sao? Vậy thì mau mau làm đi. Nếu không trận đấu giữa hai ta sẽ trở nên rất nhàm chán đấy.
- Biến hình?
Denchiuko không hiểu vì sao một mực dùng thái độ kì dị tròn mắt nhìn Hoàng, nhìn đến nỗi hắn cảm thấy bực mình. Mãi một lúc sau, gã "Dã Nhân" này mới khẽ nhếch miệng cười, tiếp đó bỗng dưng giơ hai tay lên ngang mặt.
- Để ta tặng cho mi một món quà.
"Ực". Vừa thấy gã "động tay động chân", Hoàng lập tức nuốt nước bọt đánh ực, cẩn thận lùi lại một bước. Rõ ràng, cái ấn tượng từ pha "biến thân" ban nãy của gã dã nhân này đã lưu lại trong ký ức hắn một sự kinh khiếp không nhỏ.
Không hiểu tên "quái thai " kia lần này sẽ biến ra cái dạng gì đây? Hoàng trong đầu lập tức liên tưởng đến đủ loại hình thù kỳ quái. Người khổng lồ? Hay là trở thành một con quái vật tương tự như khủng long thời tiền sử? Dù là gì thì cũng đáng buồn nôn cả.
"Den"
Denchiuko nghiến răng, gồng lên, đôi tay cũng thay đổi giơ sang hai bên, song song với mặt đất. Mắt Hoàng chợt mở lớn, hắn bây giờ thậm chí còn thấy được một quầng sáng nhàn nhạt bao quanh hai tay gã "Dã Nhân" kia. Dù mờ mờ song 100% là sự thật. Tên này...chẳng lẽ là học trò của David Cooperfield, chuyên nghề ảo thuật?
"Chiu"
- Tránh mau đi!
Tae Jun đứng phía dưới đài bỗng dưng hét lớn.
- Hả?
Denchiuko mặt bắt đầu nhễ nhại mồ hôi, dường như chỉ đứng một chỗ làm mấy động tác khó hiểu này cũng khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực. Một cách rất từ từ, gã dã nhân này chụm hai tay vào với nhau, lòng bàn tay ngửa về phía trước, như họng súng nhắm thẳng về Hoàng. Bây giờ thì quầng sáng kia đã ngày càng rõ rệt hơn bao giờ hết, như một lớp sương mù vây quanh lòng bàn tay của gã.
Hoàng bỗng có linh cảm không lành. Hắn cảm giác như đang có một họng đại bác nhằm thẳng vào mình vậy. Cái này...có vẻ không giống biến hình cho lắm. Mà cũng chẳng giống ảo thuật nữa rồi...mà giống, mà giống...
"Ko!"
-Khốn...khốn kiếp !
Mắt trái Hoàng chợt mở trừng trừng.
-------------------
- Cố lên, cố lên, cố nheeeeeeeeen!!!!!
Ở một góc khán đài, đứng về phía Hoàng và Ninh Sạn yêu Nhiên lúc này, ngoài Chingna ra, còn một cô bé đang cổ vũ rất hăng. Mặc dù thân hình quá đỗi nhỏ bé, chỉ cao vỏn vẹn một mét hai, thế nhưng cô bé vẫn không hề lọt thỏm giữa đám đông. Nguyên nhân là lúc này, cô bé đang ngồi vắt vẻo cách mặt đất hơn hai mét, trên cái ghế ngồi bện bằng tóc của chính mình. Đó tất nhiên là người mà Thư Lệ gửi gắm cho Hoàng trước lúc lên đường, Linh Chi.
- Cố nhennnnnnnnnnnnnnn!!!
Linh Chi hai mắt nhắm tịt, tay bắc loa hét tướng lên, vang cả một góc. Cứ khi nào mỏi mệt, một lọn tóc dài lại tự động buộc chai nước, có khi là hộp sữa, hoặc bánh mì sandwich đưa đến tận nơi. Linh Chi chỉ việc ngửa đầu lên, miệng há to ra, còn đâu thì đã có chúng lo. Còn chỗ lương thực thực phẩm kia ở đâu mà ra ư? Chị Thư Lệ trước khi đi có để lại một khoản tiền không nhỏ đấy nhé.
Mà cho dù không có đi nữa, Linh Chi còn không biết..tự đi cướp sao? Mấy việc này cô bé đã làm quen hồi còn đi theo bọn buôn thuốc phiện tác oai tác quái trên trần gian rồi. E hèm, mặc dù Hoàng đã bỏ công không ít ra để ngăn cấm... song dù gì thì cũng khó mà bỏ được thói quen của mình trong một sớm một chiều, đúng nào? Linh Chi thỉnh thoảng vẫn lấy lý do đó ra để bào chữa đấy.
- Hi, xin chào.
Sau khi "đập tan cơn khát", Linh Chi đang định quay trở lại công việc của một cổ động viên "quá khích" thì bỗng dưng, có tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai. Cô bé quay đầu sang, hóa ra là cũng là một cô gái. À, là một chị gái mới đúng chứ.
Đối với chị gái này, Linh Chi thì bỗng cảm thấy có vẻ gì đó rất thân thiết. Đó gần như là một loại cảm giác bản năng hoàn toàn tự nhiên, giữa đồng loại với nhau vậy, chứ rõ ràng hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu mà thôi.
- Có thể cho chị ngồi cùng không?
- Được.
Linh Chi hào phóng đáp, còn rất hiếu khách bằng việc tạo thêm một cái ghế bện bằng tóc cho đối phương. Cô gái kia khẽ mỉm cười với Linh Chi. Mặc dù môi nở nụ cười, song nét mặt....nói thế nào nhỉ, vẫn vô hồn và lạnh như băng, song điều đó tất nhiên chẳng khiến Linh Chi bận tâm. Thứ cô bé để ý là cái khác kìa.
- Ồ...đẹp quá. Linh Chi cắn móng tay, giương mắt nhìn gương mặt của người lạ mới quen kia đến ngơ ngẩn: - ..Chị vẽ gì trên mặt mà đẹp vậy? Ai vẽ cho chị thế?
Nói rồi không kìm được giơ bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt trắng như tượng sáp, vuốt ve những hoa văn đậm nhạt màu đen trắng trên mang tai, khóe mắt và trên mi cô gái. Làn da ấy mát rượi. Vốn lúc đầu Linh Chi còn tưởng đây là dùng mực để vẽ, song sau cô bé mới biết mình nhầm, vì..xóa mãi mà không sạch.
- Đừng nghịch. Không tốt.
Cô gái gạt tay Linh Chi ra, sau đó dõi mắt nhìn xuống võ đài, nơi Hoàng và Ninh Sạn Yêu Nhiên đang thi đấu. Vẫn một vẻ lạnh băng, cô độc mà xa cách.
- Chị cũng đến đây cổ vũ cho...cho anh em à?
- Không. Cô gái lắc đầu, nói với giọng không chút cảm xúc: - ...Chị đến tìm người.
- Tìm người?
Linh Chi hỏi lại. Cô bé mặc dù đang xoay người, nhưng bờ má trắng nõn lúc này tự dưng lại lờ mờ sáng, là ánh sáng phản chiếu từ dưới võ đài chiếu lên. Linh Chi theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm mắt phải nó... Từ bên dưới võ đài Bạch Hổ, một tia sáng khổng lồ sáng rực bắn thẳng về phía hai người, tia sáng đó nhất thời hiện lên trong con ngươi bé nhỏ của Linh Chi....trước khi cô bé sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không có thời gian sử dụng "Ilusion Ball" để hộ thân.
- Nguy hiểm.
Trái với vẻ chật vật của Hoàng, Ninh sạn Yêu Nhiên hiện đang đánh rất xung. Thế trận bây giờ đã đảo chiều hoàn toàn, nghiêng hẳn về cô nàng Mar siêu cấp ngực lép. Thương thế liên hoàn, liên miên bất tận, rất nhanh đã dồn Denchiuka rơi hẳn vào thế yếu. Nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên lúc này đúng là hoàn toàn khác xa cái vẻ rụt rè ban nãy.
-Ủa...hình như cô ta không bị điện giật nữa thì phải?
Chingna đứng dưới thấy vậy thì rất đỗi lạ lùng. Mắt nhìn đôi bốt cao su đế cao dưới chân kia, đại tiểu thư nhà Phuoi Khen cau mày suy nghĩ gì đó, song lại không chắc chắn cho lắm: - Chẳng lẽ chỉ cần đi giày cao su thôi là cách được điện?
- Đây chỉ là một mẹo thường thức rất cơ bản mà thôi. Tae Jun nói: - ...Cô có để ý không, rất nhiều chim đậu trên dây điện, đặc biệt là trên cả điện trung thế và cao thế nhưng đều không bị giật. Lý do rất đơn giản, do cơ thể của chúng chỉ tiếp xúc với một dây nên không thể cấu thành mạch điện được. Không có dòng điện truyền qua cơ thể nên đương nhiên là không bị điện giật.
-...Áp dụng vào thực tế, nếu chúng ta đứng dưới đất, còn cơ thể tiếp xúc với dây điện dương của dây điện thì sẽ cấu thành mạch điện. Dòng điện lúc ấy sẽ thông qua trung gian là cơ thể ta truyền xuống đất và gây ra hiện tượng điện giật. Song nếu đi giầy dép đế cao su có tính cách điện tốt hay đứng trên ghế gỗ cách điện, thì dù có sờ tay vào dây điện cũng sẽ không bị giật. Trạng thái của Ninh Sạn Yêu Nhiên bây giờ cũng tương tự như loài chim đậu trên dây điện vậy....
- ..Vậy thì tốt rồi, Ninh Sạn Yêu Nhiên thắng là chắc.
Chingna hồ hởi.
- Cứ cho là như vậy...Song vẫn chưa nói được điều gì. Gương mặt già nua của Tae Jun vẫn chưa lạc quan hơn tẹo nào: - ...Bởi vì, gã đàn ông kia mới chính là mối nguy hiểm thật sự. Muốn thắng ư, không dễ dàng vậy đâu...
Đoạn nhìn sang góc võ đài, nơi Hoàng và Denchiuko đang một đấu một. Lúc này, Hoàng sau khi gồng hết sức thì cũng đã tạm thời thoát khỏi thế kiềm tỏa với đối phương.
- Ấn tượng đấy.
Hoàng tuy thở hổn hển, song sắc mặt lại không giấu được vẻ hưng phấn. Con mắt trái toàn lòng trắng trên gương mặt bặm trợn đanh lại, nhìn gã "Dã Nhân" trước mặt với vẻ thích thú. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tham gia Đại Hội đến giờ, hắn gặp được một đối thủ có vũ lực ngang tầm, lại cũng lấy cận chiến làm phương thức chiến đấu!
Sảng khoái! Thật là sảng khoái!
Nhớ lại thì đúng như vậy thật. Này nhé, Thư Lệ và Tatsu Nakamura so với hắn vốn không cùng một đẳng cấp, Ninh Sạn Yêu Nhiên thì đúng là có mạnh hơn thật, song đó là khi có vũ khí trong tay kìa. Vào đến chung kết cũng không khá khẩm hơn, tuy trận đấu với Aiki chật vật thật đấy, song gã người Mỹ đó chủ yếu là xài thủ đoạn và dùng súng, có mỗi lão già Tae Jun khả dĩ ngang sức thì lại cố tình nhường hắn.
- Hình như mi có vẻ rất vui thì phải?
- ...Mi không hiểu đâu.
Hoàng lắc đầu xua xua tay. Denchiuko gương mặt ngậm cười nhìn hắn, rồi bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Hoàng nhất thời hai mắt mở trừng trừng, lần này là....
...Ở phía trước!
Một cú đấm thẳng, trúng mặt Hoàng. Tốc độ là không thể né tránh. Denchiuko sau một đòn trúng đích, không bỏ lỡ cơ hội, thừa cơ truy kích. Gã phi thân nhảy lên cách đất chừng ba mét, sau đó lợi dụng trọng lực tọng cùi chỏ xuống, mục tiêu là ngực hắn.
Hoàng một tay chống xuống đất, trong chớp mắt xoay người đổi hướng tránh thoát, tiếp đó thuận thế đá một cú vòng cung vào gáy đối phương. Thế nhưng Denchiuko đã kịp đưa tay lên đỡ. Không chỉ có thế, Hoàng bỗng giật mình. Hỏng rồi, chân phải của hắn đã bị tên dã nhân này dùng tay ôm chặt. Đúng là trộm gà không được lại còn mất nắm thóc!
- Bay này!
Cơ bắp trên cánh tay nhất thời trương nở, Denchiuko hét một tiếng, một tay ôm chân Hoàng xoay ba vòng, tiếp đó ném thẳng hắn ra xa!
- Hừ!!!
Hoàng cố hết sức kìm lại, triệt hạ gia tốc bằng cách đạp mạnh một chân xuống đất. Chân phải của hắn lún sâu vào mặt sân chừng ba mươi centimet. Song lực ném của Denchiuko vẫn khiến chân Hoàng rạch một vệt dài gần năm mét, sát vạch góc đài mới dừng lại được.
Song thế vẫn là chưa hết, vì trong khi hắn còn chưa kịp thở phào thì bên trên, một bóng người đầy sát khí đã lại lao tới.
Lúc Hoàng ngẩng đầu lên thì một đấm đã gần sát ngay mặt! Hắn tức tốc xoay mặt sang một bên để né! "Rầm" một tiếng, cú đấm bằng tay phải của Denchiuko thay vì đánh trúng mặt hắn thì lại giáng thẳng xuống mặt sân. Nơi Hoàng đứng lúc này giống như có một cái máy khoan công suất lớn tác nghiệp vậy, cú đấm kinh hoàng để lại một hố sâu hoắm!
- Ái da!
Hoàng cảm thấy một bên má mát lạnh. Nếu bây giờ có cái gương soi ở đây thì hắn có thể nhìn ra ngay, má phải của mình mới bị rạch một đường dài.
Hoàng nghiến răng, tay phải nắm chặt, một cú "Heavy Break" nhanh như điện nhằm tấm lưng to lớn như cái phản của Denchiuka đánh tới, phản công! Thế nhưng tên "Dã Nhân" này như có mắt mọc sau gáy vậy, chẳng cần quay đầu lại mà vẫn hoàn hảo né sang một bên, vừa vặn tránh cú đấm của hắn. Hơn nữa, cánh tay rắn chắc còn đem khuỷu tay Hoàng bẻ quặt lại.
Hoàng trán đổ mồ hôi, hắn biết nếu mình không nhanh chóng rút tay ra thì lập tức sẽ bị đối phương bẻ thành tàn phế! Thế nhưng Denchiuko là người chủ định ra tay há lại dễ dàng để hắn làm chuyện đó? Một nụ cười tàn nhẫn thoáng hiện trên môi, Denchiuko lập tức dùng toàn bộ sức lực ghìm tay phải Hoàng lại, rõ ràng là đã quyết tâm phế tay phải của hắn!
Thế nhưng điều khiến Denchiuko kinh ngạc là, gã "con người" kia lại dĩ nhiên dễ dàng rút được tay, thoát khỏi sự kềm kẹp của mình, mặc kệ gã đã dùng toàn lực cưỡng ép. Hai mắt Denchiuko nhất thời mở trừng trừng vẻ kinh ngạc, gã quỷ sai này, gã quỷ sai này...thuần túy là sử dụng sức mạnh cùng thể lực vượt trội hơn để thay đổi tình thế!
Hoàng rút được tay phải ra, còn chưa kịp thở phào thì đã thấy trước mặt đầy sao. Một tay ôm mặt, hắn kêu lên mấy tiếng "ối, ối", còn thân hình thì bắn ngược về phía Ninh Sạn Yêu Nhiên ở bên kia.
Denchiuko sau khi thành công tặng một đá vào mặt đối phương thì liền lập tức lao đến đánh bồi! Hắn không tin, thế gian này lại tồn tại "con người" có sức mạnh thể chất vượt qua Siêu Khentoit, dù mới chỉ là cấp độ một. Cảm giác đó, cảm giác đó thật sự khiến lòng tự tôn trong gã chịu tổn thương không hề nhẹ!
- Đủ rồi! Đừng có được nước làm quá!
"Ruỳnh" một cái, cơ thể Hoàng va chạm với mặt sân, lại một hố sâu lớn chừng một người nằm trong nháy mắt được tạo ra. Song lần này đối mặt với Denchiuko đang đà lao tới, hắn ngược lại không hề tránh né, vừa tiếp đất đã nhanh chóng dậm chân lấy đà lao ngược lại.
Denchiuko giật mình, song lúc này đã quá muộn để kìm lại quán tính. Nhất thời, ngực gã dã nhân này bị trúng một cú đánh đầu mạnh như búa bổ.
- A...hự!!!
Cú đánh bằng đầu này của Hoàng khiến cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp của Denchiuko văng ra xa, khó khăn lắm mới ổn định được thăng bằng.
- Hộc, hộc...
Denchiuko một tay ôm ngực thở hổn hển, con mắt trợn trừng nhìn Hoàng với vẻ khó tin. Cú đánh đầu ban nãy...thực sự rất đau đấy!
Con người này...không ngờ lại có thể khiến hắn, trong hình dạng Siêu Khentoit một lần nữa cảm nhận được, thế nào là đau đớn! Không biết đã bao lâu rồi, không, chính xác là từ lúc hắn có thể sử dụng thuật biến thân tới bây giờ, còn chưa có ai có thể khiến hắn chật vật đến vậy, ngoaị trừ tên "con người" này.
Cố gắng ổn định hô hấp trở về bình thường, gương mặt sắc lạnh của Denchiuko tự nhiên trầm hẳn xuống, đôi mắt thoáng hiện nét kinh dị nhìn Hoàng, môi khẽ mấp máy:
- Mi...chẳng lẽ mi vẫn còn chưa tung hết sức?
- Phù.
Hoàng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, trong có hòa lẫn máu. Hắn dùng một tay cố định lại bộ hàm của mình. Mẹ nó chứ, tên điên này làm hắn mất hai cái răng cửa lận. Nhan sắc đã có hạn giờ lại còn mất mấy cái răng nữa, cái răng cái tóc là góc con người, còn để cho người ta sống không đây trời. Bọn này...đúng là "Dã Nhân" mà.
- Trả lời ta đi.
Denchiuko nhắc lại.
- ..Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Hoàng liếm vết máu vương trên môi, hai tay bỗng dưng giơ lên làm một dấu hiệu. Denchiuko mắt bỗng mở trừng trừng, cái gì vậy kìa? Năm ngón tay...không, sáu ngón tay mới đúng, thằng cha này muốn nói cái quỷ gì vậy?
- 60%.. Hoàng mỉm cười tự tin, dù vết bầm tím trên mặt vẫn chưa tan: - Nãy giờ tôi mới chỉ dùng 60% thực lực mà thôi. Cũng nói luôn cho cậu biết, tôi bây giờ có thể phát huy tối đa 80% thực lực đấy, giống như ban nãy thoát khỏi cú kẹp của cậu vậy.
Denchiuko đầu tiên là tròn mắt ngạc nhiên, sau đó thần sắc càng lúc càng âm trầm, dữ tợn. Hoàng có thể nhận ra trong đó, sự kinh ngạc pha lẫn không cam lòng. Hắn hơi cảm thấy tự hào, hóa ra tên ngạo mạn này cũng có lúc biết sợ!
- Này, có thể cho tôi hỏi một câu, được không?
- Cái gì? Denchiuko đáp với vẻ cảnh giác.
- Khụ, cũng không có gì. Chỉ là....Hoàng ho khụ khụ mấy tiếng, e hèm một cái rồi nói: - Này, Denchiuko, chẳng lẽ..cái thuật biến thân gì gì đó, người Khentoit nào cũng có thể sử dụng sao?
- Tất nhiên là không rồi. Denchiuko nhíu mày: - Người Khentoit chia ra làm ba loại chính: loại mang trong người dòng máu chiến binh, chiếm tầm 1%, chú sư chiếm 5%, còn lại là những người bình thường, không khác gì con người các ngươi cả, có chăng chỉ khác ở diện mạo, cơ thể mềm dẻo và phong tục tập quán. Trong số 1% người Khentoit ít ỏi sinh ra đã có sẵn dòng máu chiến binh ấy, chỉ có thiểu số cá nhân nhờ thiên phú và nỗ lực không ngừng nghỉ mới có thể "biến thân" được mà thôi. Ngay cả em ta, Denchiuka cũng không thể.
-Thảo nào. Hoàng khẽ thở ra một hơi: - ..Nói thế còn nghe được. Chứ nếu người Khentoit nào cũng như ngươi, vậy thì con người phải là sinh vật phải tuyệt chủng ở địa ngục tầng mười chín mới đúng. Haizz, không biết đây là may mắn hay xui rủi nữa.
- Đồ khốn. Denchiuko bỗng dưng nghiến răng, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thù hận không thể che giấu: - Đồ loài người khốn kiếp. Một lũ chỉ biết đến bản thân. Nhất định có ngày, có ngày....Denchiuko này sẽ tống cổ hết chúng mày khỏi địa ngục tầng mười chín, về cái nơi mà mà chúng mày sinh ra.
-...Địa ngục này, là nơi ở của người Khentoit, vĩnh viễn là thế, không phải chỗ của loài người!
Denchiuko gằn giọng.
-..Vậy thì biến hình đi.
Hoàng nhếch mép nói.
- Cái gì? Denchiuko giật mình.
- Đừng có mà giả bộ ngây thơ. Hoàng đang nói dở thì lại "phụt". Rồi, lại thêm một cái răng nữa. Vậy là ba cái tất cả. Hắn rệu rạo nhai thô mấy cái rồi nói tiếp: -...Không phải trước đó mi có nói là vẫn còn một lần "biến thân" nữa sao? Vậy thì mau mau làm đi. Nếu không trận đấu giữa hai ta sẽ trở nên rất nhàm chán đấy.
- Biến hình?
Denchiuko không hiểu vì sao một mực dùng thái độ kì dị tròn mắt nhìn Hoàng, nhìn đến nỗi hắn cảm thấy bực mình. Mãi một lúc sau, gã "Dã Nhân" này mới khẽ nhếch miệng cười, tiếp đó bỗng dưng giơ hai tay lên ngang mặt.
- Để ta tặng cho mi một món quà.
"Ực". Vừa thấy gã "động tay động chân", Hoàng lập tức nuốt nước bọt đánh ực, cẩn thận lùi lại một bước. Rõ ràng, cái ấn tượng từ pha "biến thân" ban nãy của gã dã nhân này đã lưu lại trong ký ức hắn một sự kinh khiếp không nhỏ.
Không hiểu tên "quái thai " kia lần này sẽ biến ra cái dạng gì đây? Hoàng trong đầu lập tức liên tưởng đến đủ loại hình thù kỳ quái. Người khổng lồ? Hay là trở thành một con quái vật tương tự như khủng long thời tiền sử? Dù là gì thì cũng đáng buồn nôn cả.
"Den"
Denchiuko nghiến răng, gồng lên, đôi tay cũng thay đổi giơ sang hai bên, song song với mặt đất. Mắt Hoàng chợt mở lớn, hắn bây giờ thậm chí còn thấy được một quầng sáng nhàn nhạt bao quanh hai tay gã "Dã Nhân" kia. Dù mờ mờ song 100% là sự thật. Tên này...chẳng lẽ là học trò của David Cooperfield, chuyên nghề ảo thuật?
"Chiu"
- Tránh mau đi!
Tae Jun đứng phía dưới đài bỗng dưng hét lớn.
- Hả?
Denchiuko mặt bắt đầu nhễ nhại mồ hôi, dường như chỉ đứng một chỗ làm mấy động tác khó hiểu này cũng khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực. Một cách rất từ từ, gã dã nhân này chụm hai tay vào với nhau, lòng bàn tay ngửa về phía trước, như họng súng nhắm thẳng về Hoàng. Bây giờ thì quầng sáng kia đã ngày càng rõ rệt hơn bao giờ hết, như một lớp sương mù vây quanh lòng bàn tay của gã.
Hoàng bỗng có linh cảm không lành. Hắn cảm giác như đang có một họng đại bác nhằm thẳng vào mình vậy. Cái này...có vẻ không giống biến hình cho lắm. Mà cũng chẳng giống ảo thuật nữa rồi...mà giống, mà giống...
"Ko!"
-Khốn...khốn kiếp !
Mắt trái Hoàng chợt mở trừng trừng.
-------------------
- Cố lên, cố lên, cố nheeeeeeeeen!!!!!
Ở một góc khán đài, đứng về phía Hoàng và Ninh Sạn yêu Nhiên lúc này, ngoài Chingna ra, còn một cô bé đang cổ vũ rất hăng. Mặc dù thân hình quá đỗi nhỏ bé, chỉ cao vỏn vẹn một mét hai, thế nhưng cô bé vẫn không hề lọt thỏm giữa đám đông. Nguyên nhân là lúc này, cô bé đang ngồi vắt vẻo cách mặt đất hơn hai mét, trên cái ghế ngồi bện bằng tóc của chính mình. Đó tất nhiên là người mà Thư Lệ gửi gắm cho Hoàng trước lúc lên đường, Linh Chi.
- Cố nhennnnnnnnnnnnnnn!!!
Linh Chi hai mắt nhắm tịt, tay bắc loa hét tướng lên, vang cả một góc. Cứ khi nào mỏi mệt, một lọn tóc dài lại tự động buộc chai nước, có khi là hộp sữa, hoặc bánh mì sandwich đưa đến tận nơi. Linh Chi chỉ việc ngửa đầu lên, miệng há to ra, còn đâu thì đã có chúng lo. Còn chỗ lương thực thực phẩm kia ở đâu mà ra ư? Chị Thư Lệ trước khi đi có để lại một khoản tiền không nhỏ đấy nhé.
Mà cho dù không có đi nữa, Linh Chi còn không biết..tự đi cướp sao? Mấy việc này cô bé đã làm quen hồi còn đi theo bọn buôn thuốc phiện tác oai tác quái trên trần gian rồi. E hèm, mặc dù Hoàng đã bỏ công không ít ra để ngăn cấm... song dù gì thì cũng khó mà bỏ được thói quen của mình trong một sớm một chiều, đúng nào? Linh Chi thỉnh thoảng vẫn lấy lý do đó ra để bào chữa đấy.
- Hi, xin chào.
Sau khi "đập tan cơn khát", Linh Chi đang định quay trở lại công việc của một cổ động viên "quá khích" thì bỗng dưng, có tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai. Cô bé quay đầu sang, hóa ra là cũng là một cô gái. À, là một chị gái mới đúng chứ.
Đối với chị gái này, Linh Chi thì bỗng cảm thấy có vẻ gì đó rất thân thiết. Đó gần như là một loại cảm giác bản năng hoàn toàn tự nhiên, giữa đồng loại với nhau vậy, chứ rõ ràng hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu mà thôi.
- Có thể cho chị ngồi cùng không?
- Được.
Linh Chi hào phóng đáp, còn rất hiếu khách bằng việc tạo thêm một cái ghế bện bằng tóc cho đối phương. Cô gái kia khẽ mỉm cười với Linh Chi. Mặc dù môi nở nụ cười, song nét mặt....nói thế nào nhỉ, vẫn vô hồn và lạnh như băng, song điều đó tất nhiên chẳng khiến Linh Chi bận tâm. Thứ cô bé để ý là cái khác kìa.
- Ồ...đẹp quá. Linh Chi cắn móng tay, giương mắt nhìn gương mặt của người lạ mới quen kia đến ngơ ngẩn: - ..Chị vẽ gì trên mặt mà đẹp vậy? Ai vẽ cho chị thế?
Nói rồi không kìm được giơ bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt trắng như tượng sáp, vuốt ve những hoa văn đậm nhạt màu đen trắng trên mang tai, khóe mắt và trên mi cô gái. Làn da ấy mát rượi. Vốn lúc đầu Linh Chi còn tưởng đây là dùng mực để vẽ, song sau cô bé mới biết mình nhầm, vì..xóa mãi mà không sạch.
- Đừng nghịch. Không tốt.
Cô gái gạt tay Linh Chi ra, sau đó dõi mắt nhìn xuống võ đài, nơi Hoàng và Ninh Sạn Yêu Nhiên đang thi đấu. Vẫn một vẻ lạnh băng, cô độc mà xa cách.
- Chị cũng đến đây cổ vũ cho...cho anh em à?
- Không. Cô gái lắc đầu, nói với giọng không chút cảm xúc: - ...Chị đến tìm người.
- Tìm người?
Linh Chi hỏi lại. Cô bé mặc dù đang xoay người, nhưng bờ má trắng nõn lúc này tự dưng lại lờ mờ sáng, là ánh sáng phản chiếu từ dưới võ đài chiếu lên. Linh Chi theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm mắt phải nó... Từ bên dưới võ đài Bạch Hổ, một tia sáng khổng lồ sáng rực bắn thẳng về phía hai người, tia sáng đó nhất thời hiện lên trong con ngươi bé nhỏ của Linh Chi....trước khi cô bé sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không có thời gian sử dụng "Ilusion Ball" để hộ thân.
- Nguy hiểm.
Tác giả :
Shevaanh