Địa Ngục Chi Ngược
Chương 34
Cách ngày, Khoa Lạc Đặc đến thăm viếng bái phỏng người cầm quyền của Nặc Cơ gia tộc. Giữa tứ đại gia tộc, có hai nhà đang tập trung hỏa lực đối phó Khoa Lạc Đạc, mà Trọng Quan vừa mới tiếp chưởng Ngõa Tây Tư gia tộc vì phòng ngừa Khoa Lạc Đặc sẽ có một ngày đoạt lại quyền lợi, đã toàn lực đuổi giết Khoa Lạc Đặc.
Thời khắc như vậy, Mông Đặc phu nhân là người cầm quyền Nặc Cơ gia tộc lại lấy thái độ bình tĩnh xem tình thế trọng yếu nhất. Bởi vậy, Khoa Lạc Đặc vẫn cẩn cẩn dực dực cùng Mông Đặc phu nhân bảo trì gặp gỡ bí ẩn.
“Buổi sáng tốt lành, Mông Đặc phu nhân." Khoa Lạc Đặc ngồi trong phòng tư nhân nhàn nhã nghỉ ngơi xem xét một chút tiếng bước chân, xoay người lộ ra tươi cười: “Vòng cổ xinh đẹp, hẳn phải mang trên chiếc cổ xinh đẹp."
Mông Đặc phu nhân mặc một bộ quần ống ngắn, dưới cằm lộ ra vòng cổ tràn đầy hấp dẫn khiến Mông Đặc phu nhân càng lộ ra khí chất cao ngạo. “Khoa Lạc Đặc, cám ơn điện thoại tối hôm qua của ngươi."
Mông Đặc phu nhân ngồi xuống bắt chuyện cùng Khoa Lạc Đặc, người hầu lanh tay lẹ chân dâng trà lên, lặng yên không một tiếng động mà rời đi. “Ta còn tưởng rằng đã bị trộm rồi, kết quả chỉ là thay đổi chút địa điểm. Ngươi nhất định biết sự tình trong đó đi."
“Một chút chuyện cũ nhỏ mà thôi."
“Ta đối với chuyện cũ này rất có hứng thú."
Khoa Lạc Đặc mỉm cười một chút: “Ta vừa vặn nhận thức được một tiểu thâu có đạo hạnh bất hảo, xin mời phu nhân tha thứ cho hành vi vô lễ của hắn."
“Nhất định là người phi thường đáng yêu." Mông Đặc phu nhân khóe miệng dương lên: “Ta có thấy một chút không? Hãy mời hắn đến đây ăn bữa cơm tối."
“Phu nhân thân ái, này thật sự là vinh hạnh. Nhưng bây giờ tạm thời không thể, qua một đoạn thời gian đi."
“Không, phải bây giờ. Ta chờ." Mông Đặc phu nhân có phong vận của phụ nữ trung niên, giống như tư thái của quý tộc phu nhân nhàn nhã tại thư phòng đọc sách, mà khi hai tròng mắt dài nhỏ của nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm người khác, lại hiển lộ một loại kiên nghị không ai dám chạm tới. Bây giờ, nàng chính là dùng ánh mắt này nhìn Khoa Lạc Đặc.
Khoa Lạc Đặc dừng trệ tươi cười trong chốc lát: “Mông Đặc phu nhân, Đông Phương bây giờ không thể gặp bất luận kẻ nào."
“Thật sự?" Nàng nhẹ nhàng đáp lại, quỳ đầu nhìn kỹ bộ trà cụ, trầm ngâm chỉ chốc lát: “Khoa Lạc Đặc, có một việc, ngươi vẫn không hỏi ta."
“Tại sao Nặc Cơ gia tộc luôn luôn giữ vị trí trung lập đột nhiên đối với người tiền nhiệm cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc đang có xu thế yếu đi toàn lực ủng hộ?" Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt hiện lên tia châm chọc: “Vì Đông Phương?"
“Trừ cái này ra, còn có thể vì cái gì?" Mông Đặc phu nhân thay đổi tư thế ngồi ưu nhã: “Mọi người vốn là đều muốn Đông Phương, đúng không?"
“Không chỉ có vốn là."
“Ta cùng Đằng Tân bọn họ bất đồng. Người cầm quyền của Ngõa Tây Tư là ai trước mắt cùng ta không quan hệ, ta vốn là muốn gần Đông Phương."
Khoa Lạc Đặc loay hoay chén trà tinh xảo trong tay, cẩn thận quan sát hoa văn ở trên, một bên chậm rãi đáp lại yêu cầu của Mông Đặc phu nhân: “Phu nhân muốn lấy vật quý giá nhất của ta."
“Sự trợ giúp của Nặc Cơ gia tộc cũng rất quý giá, nhất là bây giờ." Trong giọng nói của Mông Đặc phu nhân nghe không thấy một tia uy hiếp gì, mặc dù nàng quả thật là đang uy hiếp.
“Phu nhân." Khoa Lạc Đặc buông chén trà trong tay, nhìn Mông Đặc phu nhân: “Bây giờ thật là thời cơ tốt nhất?"
“Uh?"
“Chủ mưu lâu như vậy, phu nhân rốt cục đưa ra yêu cầu muốn Đông Phương. Có thể thấy được chuyện đã đến lúc bất lợi với ta, ta không cách nào vào lúc này cự tuyệt phu nhân bất cứ yêu cầu gì, đúng không?"
Mông Đặc phu nhân khóe môi hiện lên một tia mỉm cưởi thưởng thức: “Cùng người thông minh quan hệ thực làm cho người ta thoải mái. Không sai, ta một mực chờ đợi thời cơ."
“Tại sao muốn Đông Phương?"
Thời gian đột nhiên dừng trệ trong chốc lát. Mông Đặc phu nhân vững vàng nhìn Khoa Lạc Đặc một hồi, mới lộ ra một lần nữa vẻ mặt tự tại: “Đông Phương… Luôn luôn là mẫu thân đi."
“Mẫu thân?" Khoa Lạc Đặc cười như không cười, đem hai tay gối lên cái ót, hướng sát tới phía sau ghế sa lon, dùng khẩu khí châm biếm nói: “Đông Phương bị mẫu thân vứt bỏ trong cô nhi viện. Lúc kia, đại khái là lúc thời điểm mấu chốt phu nhân đang tranh đoạt quyền nắm giữ Nặc Cơ gia tộc đi?"
“Ngươi vì Đông Phương trách cứ ta sao?" Mông Đặc phu nhân cười khổ: “Lúc ấy, ta không cách nào giữ an toàn cho chính mình, bảo vệ huyết mạch của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc. Khoa Lạc Đặc, xem ra ngươi đối với chuyện này không có một chút kinh ngạc."
“Không có gì đáng kinh ngạc. Phụ thân Đông Phương năm đó cùng mấy người tiểu thư đại gia tộc lui tới thường xuyên, mẫu thân của Đông Phương rất thể là tiểu thư của đại gia tộc." Khoa Lạc Đặc lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, từ khi biết được thân thế của Đông Phương, ta đã bắt tay vào điều tra mẫu thân của hắn, Mông Đặc phu nhân đối với điều tra của ta luôn làm ra đủ loại bẻ cong, rất dễ dàng khiến người khác sinh nghi."
“Như vậy, ngươi là đã sớm biết?"
Khoa Lạc Đặc lắc đầu: “Không có chứng cớ xác thực."
Mông Đặc phu nhân hướng lên nhìn Khoa Lạc Đặc: “Khoa Lạc Đặc, đem hài tử của ta trả lại cho ta. Đông Phương tới lúc biết mẫu thân, mà ngươi, phải trợ giúp ta."
“Không."
“Khoa Lạc Đặc?"
“Đông Phương không có mẫu thân." Khoa Lạc Đặc đột nhiên đứng lên, bóng của thân hình nghiêng dưới ánh mặt chiếu vào cửa sổ có vẻ phá lệ cao lớn. Y cư nhiên nhìn xuống Mông Đặc phu nhân: “Đông Phương chỉ có một thân nhân, chính là ta." Y lạnh lùng nhìn Mông Đặc phu nhân, cầm lấy áo khoác hướng ngoài cửa ngang nhiên đi đến.
“Khoa Lạc Đặc" Phía sau truyền đến thanh âm độ ấm giảm xuống của Mông Đặc phu nhân, nàng đã thu hồi mẫu tính của mình, lộ ra uy nghiêm cùng cảm giác áp bách của người cầm quyền: “Hài tử của ta, nhất định phải trở lại bên người của ta. Vì điểm này, ta sẽ cân nhắc chuyện chính mình làm."
“Làm cho ta cùng với Đằng Tân, Khải Thân lưỡng bại câu thương, từ đó lấy được lợi? Phu nhân đương nhiên có thể điều khiển quyền lợi trong tay, nhưng ta muốn nhắc phu nhân…" Khoa Lạc Đặc xoay người, mỉm cười nói: “Vô luận kết quả như thế nào, Đông Phương luôn thuộc về một người, chính là ta. Cùng với âm mưu này, quyền lợi, địa vị, tiền tài, cũng không quan hệ."
Y đối với Mông Đặc phu nhân khẽ cúi đầu, tiêu sái mà rời đi. Nội tâm của Khoa Lạc Đặc cũng không phải giống như biểu hiện bên ngoài tiêu sái như vậy, y vội vã trở về chỗ ở.
Đông Phương tại cửa sổ nhìn thấy xe của Khoa Lạc Đặc trở về, cao hứng mà chạy đến. “Khoa Lạc Đặc, Khoa Lạc Đặc." Phát hiện sắc mặt của Khoa Lạc Đặc không đúng, Đông Phương lập tức cẩn cẩn dực dực nói: “Xảy ra chuyện gì?" Hắn một bên hỏi thăm, một bên chuyển suy nghĩ, suy tư chính mình có hay không lại làm chuyện xấu gì mà bị phát hiện rồi.
“Đông Phương, chúng ta lập tức đổi chỗ ở." Khoa Lạc Đặc ôm Đông Phương một chút, vừa vỗ cái mông hắn: “Nhanh, lập tức trở về phòng thu thập đồ đạc."
“Đổi chỗ ở? Hảo." Đông Phương thân là đạo tặc, sớm đã có thói quen với cuộc sống trốn đông trốn tây, tự động tự giác đi thu thập đồ đạc.
Khoa Lạc Đặc xoay người hỏi thuộc hạ bên người: “Nhạc Hình Cung ở đâu?"
“Trong vòng năm phút nữa sẽ trở về."
Khoa Lạc Đặc gật đầu. Nhạc Hình Cung quả nhiên trong vòng năm phút trở về. Hắn khi đến, lập tức bị Khoa Lạc Đặc gọi vào thư phòng.
“Nặc Cơ gia tộc?"
“Đã bắt đầu xé màn rồi." Khoa Lạc Đặc cười khổ: “Nguyên nghĩ muốn tái trì hoãn một hai tháng Mông Đặc phu nhân mới có thể mở miệng, khi chúng ta đã âm thầm bố trí thỏa đáng, cũng không cần băn khoăn động tác của Nặc Cơ gia tộc."
“Uh, Đông Phương tùy tiện hành động, cũng làm cho Mông Đặc phu nhân cũng kiềm chế không mẫu tử chi tâm."
Mặc dù không có chứng cớ xác thực, Khoa Lạc Đặc sớm chỉ biết Đông Phương cùng Nặc Cơ gia tộc có quan hệ. Dựa vào điểm này, y mới dám khẳng định sự kiện lần này, Mông Đặc phu nhân sẽ trợ giúp y. Chỉ cần trợ giúp của Nặc Nọ gia tộc vượt qua cửa ải khó, sự tình phía sau là tốt rồi. Không nghĩ tới quá sớm cùng Nặc Nọ tộc quan hệ vỡ tan.
Tình huống bất ngờ trước mắt này, ngay cả người tự tin tràn đầy như Khoa Lạc Đặc cũng bắt đầu đau đầu, nhíu mày nói: “Thật muốn đem Đông Phương đưa lại đây đánh cho một trận, nhìn hắn gây ra cái gì phiền toái?"
Nhạc Hình Cung cũng đem lực chú ý tập trung tới thực tế, trầm tư nói: “Mông Đặc phu nhân cho rằng nếu thiếu gia không chịu cùng nàng giao dịch, cũng sẽ tại thời cơ thích hợp ra tay đoạt Đông Phương trở về đi. Nói như vậy, chúng ta tình thế không ổn."
“Không sai. Chúng ta có bao nhiêu thời gian chuẩn bị phản kích?"
“Ít nhất năm ngày."
“Khi ba nhà liên thủ đả kích xuống, này năm ngày cơ hồ không có khả năng." Khoa Lạc Đặc ngồi xuống suy tư.
“Nếu như sớm phản kích…"
“Không thể." Khoa Lạc Đặc từ chối: “Thời cơ chưa tối, sớm chỉ có thể thất bại, chúng ta vĩnh viễn cũng không có ngày xoay người."
Nhạc Hình Cung trầm ngâm một hồi, thử thăm dò hỏi: “Nếu như tạm thời đem Đông Phương giao cho Mông Đặc phu nhân, hẳn là không có bất cứ tổn thương gì đi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Hình Cung lập tức hối hận hỏi một vấn đề không khôn ngoan. Độ ấm trong phòng phảng phất như giảm đi vài độ, Khoa Lạc Đặc yên lặng ngồi.
“Nhạc Hình Cung, ta tái tha cho một lần. Ta sẽ không đem Đông Phương giao cho bất luận kẻ nảo, vô luận hắn như thế nào." Khoa Lạc Đặc nói ra từng chữ: “Hiểu chưa?"
“Rõ ràng."
“Cứ như vậy, chuyển đổi nơi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tạm thời tránh né giáp công của tam đại gia tộc trong năm ngày. Mặc dù rất khó, nhưng đây là biện pháp duy nhất." Khoa Lạc Đặc quyết định lưu loát nói ra, thở một hơi, đứng lên.
“Ta bây giờ đi xử lý." Nhạc Hinh Cung hướng phòng khách đi đến.
“Nhạc Hình Cung." Khoa Lạc Đặc gọi Nhạc Hình Cung lại: “Nếu như một người phụ nữ năm đó vì quyền lợi mà vứt bỏ hài bỏ hài tử của chính mình, như vậy sau này, nàng khi áp lực sẽ lại vứt bỏ hắn. Ta, sẽ không vứt bỏ Đông Phương."
Thời khắc như vậy, Mông Đặc phu nhân là người cầm quyền Nặc Cơ gia tộc lại lấy thái độ bình tĩnh xem tình thế trọng yếu nhất. Bởi vậy, Khoa Lạc Đặc vẫn cẩn cẩn dực dực cùng Mông Đặc phu nhân bảo trì gặp gỡ bí ẩn.
“Buổi sáng tốt lành, Mông Đặc phu nhân." Khoa Lạc Đặc ngồi trong phòng tư nhân nhàn nhã nghỉ ngơi xem xét một chút tiếng bước chân, xoay người lộ ra tươi cười: “Vòng cổ xinh đẹp, hẳn phải mang trên chiếc cổ xinh đẹp."
Mông Đặc phu nhân mặc một bộ quần ống ngắn, dưới cằm lộ ra vòng cổ tràn đầy hấp dẫn khiến Mông Đặc phu nhân càng lộ ra khí chất cao ngạo. “Khoa Lạc Đặc, cám ơn điện thoại tối hôm qua của ngươi."
Mông Đặc phu nhân ngồi xuống bắt chuyện cùng Khoa Lạc Đặc, người hầu lanh tay lẹ chân dâng trà lên, lặng yên không một tiếng động mà rời đi. “Ta còn tưởng rằng đã bị trộm rồi, kết quả chỉ là thay đổi chút địa điểm. Ngươi nhất định biết sự tình trong đó đi."
“Một chút chuyện cũ nhỏ mà thôi."
“Ta đối với chuyện cũ này rất có hứng thú."
Khoa Lạc Đặc mỉm cười một chút: “Ta vừa vặn nhận thức được một tiểu thâu có đạo hạnh bất hảo, xin mời phu nhân tha thứ cho hành vi vô lễ của hắn."
“Nhất định là người phi thường đáng yêu." Mông Đặc phu nhân khóe miệng dương lên: “Ta có thấy một chút không? Hãy mời hắn đến đây ăn bữa cơm tối."
“Phu nhân thân ái, này thật sự là vinh hạnh. Nhưng bây giờ tạm thời không thể, qua một đoạn thời gian đi."
“Không, phải bây giờ. Ta chờ." Mông Đặc phu nhân có phong vận của phụ nữ trung niên, giống như tư thái của quý tộc phu nhân nhàn nhã tại thư phòng đọc sách, mà khi hai tròng mắt dài nhỏ của nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm người khác, lại hiển lộ một loại kiên nghị không ai dám chạm tới. Bây giờ, nàng chính là dùng ánh mắt này nhìn Khoa Lạc Đặc.
Khoa Lạc Đặc dừng trệ tươi cười trong chốc lát: “Mông Đặc phu nhân, Đông Phương bây giờ không thể gặp bất luận kẻ nào."
“Thật sự?" Nàng nhẹ nhàng đáp lại, quỳ đầu nhìn kỹ bộ trà cụ, trầm ngâm chỉ chốc lát: “Khoa Lạc Đặc, có một việc, ngươi vẫn không hỏi ta."
“Tại sao Nặc Cơ gia tộc luôn luôn giữ vị trí trung lập đột nhiên đối với người tiền nhiệm cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc đang có xu thế yếu đi toàn lực ủng hộ?" Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt hiện lên tia châm chọc: “Vì Đông Phương?"
“Trừ cái này ra, còn có thể vì cái gì?" Mông Đặc phu nhân thay đổi tư thế ngồi ưu nhã: “Mọi người vốn là đều muốn Đông Phương, đúng không?"
“Không chỉ có vốn là."
“Ta cùng Đằng Tân bọn họ bất đồng. Người cầm quyền của Ngõa Tây Tư là ai trước mắt cùng ta không quan hệ, ta vốn là muốn gần Đông Phương."
Khoa Lạc Đặc loay hoay chén trà tinh xảo trong tay, cẩn thận quan sát hoa văn ở trên, một bên chậm rãi đáp lại yêu cầu của Mông Đặc phu nhân: “Phu nhân muốn lấy vật quý giá nhất của ta."
“Sự trợ giúp của Nặc Cơ gia tộc cũng rất quý giá, nhất là bây giờ." Trong giọng nói của Mông Đặc phu nhân nghe không thấy một tia uy hiếp gì, mặc dù nàng quả thật là đang uy hiếp.
“Phu nhân." Khoa Lạc Đặc buông chén trà trong tay, nhìn Mông Đặc phu nhân: “Bây giờ thật là thời cơ tốt nhất?"
“Uh?"
“Chủ mưu lâu như vậy, phu nhân rốt cục đưa ra yêu cầu muốn Đông Phương. Có thể thấy được chuyện đã đến lúc bất lợi với ta, ta không cách nào vào lúc này cự tuyệt phu nhân bất cứ yêu cầu gì, đúng không?"
Mông Đặc phu nhân khóe môi hiện lên một tia mỉm cưởi thưởng thức: “Cùng người thông minh quan hệ thực làm cho người ta thoải mái. Không sai, ta một mực chờ đợi thời cơ."
“Tại sao muốn Đông Phương?"
Thời gian đột nhiên dừng trệ trong chốc lát. Mông Đặc phu nhân vững vàng nhìn Khoa Lạc Đặc một hồi, mới lộ ra một lần nữa vẻ mặt tự tại: “Đông Phương… Luôn luôn là mẫu thân đi."
“Mẫu thân?" Khoa Lạc Đặc cười như không cười, đem hai tay gối lên cái ót, hướng sát tới phía sau ghế sa lon, dùng khẩu khí châm biếm nói: “Đông Phương bị mẫu thân vứt bỏ trong cô nhi viện. Lúc kia, đại khái là lúc thời điểm mấu chốt phu nhân đang tranh đoạt quyền nắm giữ Nặc Cơ gia tộc đi?"
“Ngươi vì Đông Phương trách cứ ta sao?" Mông Đặc phu nhân cười khổ: “Lúc ấy, ta không cách nào giữ an toàn cho chính mình, bảo vệ huyết mạch của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc. Khoa Lạc Đặc, xem ra ngươi đối với chuyện này không có một chút kinh ngạc."
“Không có gì đáng kinh ngạc. Phụ thân Đông Phương năm đó cùng mấy người tiểu thư đại gia tộc lui tới thường xuyên, mẫu thân của Đông Phương rất thể là tiểu thư của đại gia tộc." Khoa Lạc Đặc lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, từ khi biết được thân thế của Đông Phương, ta đã bắt tay vào điều tra mẫu thân của hắn, Mông Đặc phu nhân đối với điều tra của ta luôn làm ra đủ loại bẻ cong, rất dễ dàng khiến người khác sinh nghi."
“Như vậy, ngươi là đã sớm biết?"
Khoa Lạc Đặc lắc đầu: “Không có chứng cớ xác thực."
Mông Đặc phu nhân hướng lên nhìn Khoa Lạc Đặc: “Khoa Lạc Đặc, đem hài tử của ta trả lại cho ta. Đông Phương tới lúc biết mẫu thân, mà ngươi, phải trợ giúp ta."
“Không."
“Khoa Lạc Đặc?"
“Đông Phương không có mẫu thân." Khoa Lạc Đặc đột nhiên đứng lên, bóng của thân hình nghiêng dưới ánh mặt chiếu vào cửa sổ có vẻ phá lệ cao lớn. Y cư nhiên nhìn xuống Mông Đặc phu nhân: “Đông Phương chỉ có một thân nhân, chính là ta." Y lạnh lùng nhìn Mông Đặc phu nhân, cầm lấy áo khoác hướng ngoài cửa ngang nhiên đi đến.
“Khoa Lạc Đặc" Phía sau truyền đến thanh âm độ ấm giảm xuống của Mông Đặc phu nhân, nàng đã thu hồi mẫu tính của mình, lộ ra uy nghiêm cùng cảm giác áp bách của người cầm quyền: “Hài tử của ta, nhất định phải trở lại bên người của ta. Vì điểm này, ta sẽ cân nhắc chuyện chính mình làm."
“Làm cho ta cùng với Đằng Tân, Khải Thân lưỡng bại câu thương, từ đó lấy được lợi? Phu nhân đương nhiên có thể điều khiển quyền lợi trong tay, nhưng ta muốn nhắc phu nhân…" Khoa Lạc Đặc xoay người, mỉm cười nói: “Vô luận kết quả như thế nào, Đông Phương luôn thuộc về một người, chính là ta. Cùng với âm mưu này, quyền lợi, địa vị, tiền tài, cũng không quan hệ."
Y đối với Mông Đặc phu nhân khẽ cúi đầu, tiêu sái mà rời đi. Nội tâm của Khoa Lạc Đặc cũng không phải giống như biểu hiện bên ngoài tiêu sái như vậy, y vội vã trở về chỗ ở.
Đông Phương tại cửa sổ nhìn thấy xe của Khoa Lạc Đặc trở về, cao hứng mà chạy đến. “Khoa Lạc Đặc, Khoa Lạc Đặc." Phát hiện sắc mặt của Khoa Lạc Đặc không đúng, Đông Phương lập tức cẩn cẩn dực dực nói: “Xảy ra chuyện gì?" Hắn một bên hỏi thăm, một bên chuyển suy nghĩ, suy tư chính mình có hay không lại làm chuyện xấu gì mà bị phát hiện rồi.
“Đông Phương, chúng ta lập tức đổi chỗ ở." Khoa Lạc Đặc ôm Đông Phương một chút, vừa vỗ cái mông hắn: “Nhanh, lập tức trở về phòng thu thập đồ đạc."
“Đổi chỗ ở? Hảo." Đông Phương thân là đạo tặc, sớm đã có thói quen với cuộc sống trốn đông trốn tây, tự động tự giác đi thu thập đồ đạc.
Khoa Lạc Đặc xoay người hỏi thuộc hạ bên người: “Nhạc Hình Cung ở đâu?"
“Trong vòng năm phút nữa sẽ trở về."
Khoa Lạc Đặc gật đầu. Nhạc Hình Cung quả nhiên trong vòng năm phút trở về. Hắn khi đến, lập tức bị Khoa Lạc Đặc gọi vào thư phòng.
“Nặc Cơ gia tộc?"
“Đã bắt đầu xé màn rồi." Khoa Lạc Đặc cười khổ: “Nguyên nghĩ muốn tái trì hoãn một hai tháng Mông Đặc phu nhân mới có thể mở miệng, khi chúng ta đã âm thầm bố trí thỏa đáng, cũng không cần băn khoăn động tác của Nặc Cơ gia tộc."
“Uh, Đông Phương tùy tiện hành động, cũng làm cho Mông Đặc phu nhân cũng kiềm chế không mẫu tử chi tâm."
Mặc dù không có chứng cớ xác thực, Khoa Lạc Đặc sớm chỉ biết Đông Phương cùng Nặc Cơ gia tộc có quan hệ. Dựa vào điểm này, y mới dám khẳng định sự kiện lần này, Mông Đặc phu nhân sẽ trợ giúp y. Chỉ cần trợ giúp của Nặc Nọ gia tộc vượt qua cửa ải khó, sự tình phía sau là tốt rồi. Không nghĩ tới quá sớm cùng Nặc Nọ tộc quan hệ vỡ tan.
Tình huống bất ngờ trước mắt này, ngay cả người tự tin tràn đầy như Khoa Lạc Đặc cũng bắt đầu đau đầu, nhíu mày nói: “Thật muốn đem Đông Phương đưa lại đây đánh cho một trận, nhìn hắn gây ra cái gì phiền toái?"
Nhạc Hình Cung cũng đem lực chú ý tập trung tới thực tế, trầm tư nói: “Mông Đặc phu nhân cho rằng nếu thiếu gia không chịu cùng nàng giao dịch, cũng sẽ tại thời cơ thích hợp ra tay đoạt Đông Phương trở về đi. Nói như vậy, chúng ta tình thế không ổn."
“Không sai. Chúng ta có bao nhiêu thời gian chuẩn bị phản kích?"
“Ít nhất năm ngày."
“Khi ba nhà liên thủ đả kích xuống, này năm ngày cơ hồ không có khả năng." Khoa Lạc Đặc ngồi xuống suy tư.
“Nếu như sớm phản kích…"
“Không thể." Khoa Lạc Đặc từ chối: “Thời cơ chưa tối, sớm chỉ có thể thất bại, chúng ta vĩnh viễn cũng không có ngày xoay người."
Nhạc Hình Cung trầm ngâm một hồi, thử thăm dò hỏi: “Nếu như tạm thời đem Đông Phương giao cho Mông Đặc phu nhân, hẳn là không có bất cứ tổn thương gì đi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Hình Cung lập tức hối hận hỏi một vấn đề không khôn ngoan. Độ ấm trong phòng phảng phất như giảm đi vài độ, Khoa Lạc Đặc yên lặng ngồi.
“Nhạc Hình Cung, ta tái tha cho một lần. Ta sẽ không đem Đông Phương giao cho bất luận kẻ nảo, vô luận hắn như thế nào." Khoa Lạc Đặc nói ra từng chữ: “Hiểu chưa?"
“Rõ ràng."
“Cứ như vậy, chuyển đổi nơi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tạm thời tránh né giáp công của tam đại gia tộc trong năm ngày. Mặc dù rất khó, nhưng đây là biện pháp duy nhất." Khoa Lạc Đặc quyết định lưu loát nói ra, thở một hơi, đứng lên.
“Ta bây giờ đi xử lý." Nhạc Hinh Cung hướng phòng khách đi đến.
“Nhạc Hình Cung." Khoa Lạc Đặc gọi Nhạc Hình Cung lại: “Nếu như một người phụ nữ năm đó vì quyền lợi mà vứt bỏ hài bỏ hài tử của chính mình, như vậy sau này, nàng khi áp lực sẽ lại vứt bỏ hắn. Ta, sẽ không vứt bỏ Đông Phương."
Tác giả :
Phong Lộng