Địa Hạ Phách Mại Sở

Quyển 2 - Chương 1

“Tối hôm nay có một yến hội, ngươi theo ta đi."

Lăng Việt là không muốn đi cái loại sự kiện này, bởi vì đi theo bên người Niếp Tiềm, ánh mắt của người chung quanh nhìn hắn quá mức chói mắt. Đáng tiếc Niếp Tiềm nói luôn luôn không để cho người ta có cơ hội cự tuyệt.

Từ phi thuyền đáp xuống, Lăng Việt chậm rãi đi theo sau Niếp Tiềm.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Niếp Tiềm dừng lại, xoay người đối với hắn đưa tay ra, “Đến đây." Trong lời nói có sự bất mãn đối với hắn không theo kịp.

Lăng Việt nhìn tay bị hắn cầm, trong lòng cũng không vui vẻ, trái lại oán hận, Niếp Tiềm rất sợ người khác không biết thân phận của hắn sao?

Đại sảnh xinh đẹp đường hoàng, ngọn đèn khiến người hoa mắt, tiếng chạm ly, trang dung tinh xảo, nữ nhâm mặc những bộ váy cao cấp, để thị giác hưởng thụ, các nam nhân cũng tây trang giày da, một vẻ ung dung nói cười.

Niếp Tiềm đến, khiến bầu không khí bên trong cứng lại, sau đó là càng thêm nhiệt liệt, bất kể có phải hay không là nhân vật chính của yến hội, Niếp Tiềm không thể nghi ngờ có thể khiến người khác chú ý.

Một số người có vài lần hợp tác cùng hắn lần lượt đi tới chào hỏi, còn không có tư cách bắt chuyện còn đang trông ngóng tìm kiếm cơ hội tốt.

Tập đoàn tài chính Lâm thị cũng là một gia tộc xí nghiệp, Lâm gia gia chủ đương thời là trưởng tử của tiền nhiệm người chưởng đà, niên kỷ cùng Niếp Tiềm xấp xỉ, bất quá bọn hắn đều tự mình phát triển sản nghiệp ở lĩnh vực bất đồng, cơ hồ là hai vòng tròn, cho nên qua lại cũng không nhiều.

Lâm Nam mang kính màu vàng, cầm một ly rượu đỏ, cả người nhã nhặn lại thanh tú, nhìn qua so với tuổi thực tế còn nhỏ rất nhiều.

Bởi vì Niếp Tiềm cũng khó tiếp cận, đối với người lãnh đạm 『ác danh tại ngoại 』, rất nhiều người cũng chỉ là cùng hắn hàn huyên vài câu liền rời đi, sở dĩ chung quanh hắn người đến người đi nhưng cũng không dày đặc.

Lâm Nam chậm rãi đi tới bên người Niếp Tiềm, mỉm cười nói: “Niếp tổng, chúc mừng ngài lại đàm phán thành công một khoản làm ăn lớn."

Đối với Lâm Nam có năng lực, Niếp Tiềm cũng rất bội phục, giọng nói còn tốt hơn với người khác nhiều hơn, “Đa tạ!"

Lâm Nam liếc mắt nhìn Lăng Việt bên người Niếp Tiềm, nhàm chán cúi đầu chuyển ly rượu, “Vị này chính là?"

Lăng Việt đầu tiên là nghe thấy được một giọng nam ôn nhuận, sau đó ngẩng đầu, phát hiện trước mắt nam thanh niên mang theo nụ cười gò má hai bên lại có lùm đồng tiền nho nhỏ, cả người thoạt nhìn cực kỳ vô hại.

Mặc dù mọi người đều ở đây phỏng đoán quan hệ của hai người, có một số người thậm chí đã nhận ra Lăng Việt, thế nhưng không ai dám trước mặt Niếp Tiềm hỏi ra, ngoại trừ vị Lâm Nam này.

Niếp Tiềm lại không có ý tứ giấu giếm, “Là bạn hiện tại của ta." (bạn ở đây là bầu bạn = người yêu)

Lâm Nam dường như thoáng lộ ra vẻ giật mình, biểu tình Lăng Việt như là trong miệng lấp một cái trứng gà, hắn vội vã cúi đầu.

Lâm Nam rất nhanh cười nói: “Chúc mừng Niếp tổng, thiên kim dịch đắc, lương bạn khó tìm." Nếu Niếp Tiềm lên tiếng, như vậy nhất định là có chút bất đồng, sở dĩ Lâm Nam rất tự nhiên chân thành nói. (câu nói trên có nghĩa là con gái dễ có, bạn đời khó tìm)

“Nhĩ hảo." Lâm Nam nói xong đối Lăng Việt đưa tay ra.

“Nhĩ hảo." Lăng Việt đối mặt Niếp Tiềm lâu, chợt hướng người thoạt nhìn vô hại như thế, trong lòng thế nào cũng sản sinh không được địch ý, vươn tay, hai người đơn giản bắt tay một chút.

“Gia mẫu ngày kia sinh nhật, chúng ta vãn bối vì nàng làm một party nho nhỏ, nàng là người H thị, yến hội liền tại bổn thị, hai vị lúc rảnh rỗi có thể tới ngồi một chút." Lâm Nam phát lời mời.

Niếp Tiềm khách khí đáp ứng.

Hai người liền thuận miệng nói một ít chuyện thị trường chứng khoán quốc tế gần đây không ổn định, Lâm Nam như là trong lúc vô tình nhắc tới, “Hà gia vị lão gia kia tựa hồ bị bệnh."

Niếp Tiềm lung lay ly rượu một chút, “Lời đồn mà thôi."

Lâm Nam cười cười, “Không có lửa làm sao có khói, nghe nói hắn cùng Niếp thị các ngươi hợp tác cũng chỉ là phái thân tín đàm phán hợp đồng, sở dĩ đêm nay rất nhiều người đều muốn đến xem."

Niếp Tiềm từ chối cho ý kiến, những lời đồn này hắn đương nhiên cũng có nghe, nhưng điều tra được lại không tìm ra manh mối, Lâm Nam nói, hắn cũng hoài nghi tới, nhưng lại không thể tùy tiện tin tưởng.

Vì vậy mượn lần này hợp tác đưa ra thương yến chúc mừng, không nghĩ tới Hà gia một tiếng đáp ứng, còn đề xuất do bọn họ làm.

Điều này khiến Niếp Tiềm nguyên bản trong lòng nghi ngờ càng thêm dao động.

Lâm Nam đối mặt Niếp Tiềm trầm mặc, chính mình muốn mở miệng, đã thấy chủ nhân của yến hội, Hà Kính Hiên từ trên lầu từ từ xuống, đi theo phía sau là mẫu thân của Tề Hi, nữ nhi duy nhất của hắn Hà Noãn, Hà Noãn một bộ quần dài màu lam, trên mặt trang dung nhàn nhạt tinh xảo, tuy rằng không còn trẻ nữa, nhưng từ trên người nàng toát ra khí chất cũng làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng hảo cảm, trang sức trên người không nhiều lắm, nhưng dây chuyền trên cổ, nhẫn trên tay, khuyên trên tai, tất cả đều thoạt nhìn không thấy được lại có giá trị xa xỉ, tùy tiện ở trong đó chọn, là có thể đem đa số nữ nhân dưới lầu hạ xuống dưới.

Trên người nàng gì đó, Tề gia không hẳn có thể hầu hạ được, mà là Hà Kính Hiên vì nàng đặt mua, sở dĩ rất nhiều đại gia cũng không cho nàng là Tề phu nhân, mà là Hà tiểu thư.

Hai người xuyên qua đám người, đi tới bên người Niếp Tiềm và Lâm Nam.

Lâm Nam thức thời tìm cái cớ đi trước, lưu lại bốn người bọn hắn.

Hà Noãn thấy Niếp Tiềm không gặp phẫn nộ, cũng không có tỏ ra yếu kém, chỉ là ôn nhu nói: “Niếp gia đệ đệ, đã lâu không gặp," lại nói tiếp, “khi còn bé ngươi còn gọi ta một tiếng Hà tỷ tỷ đi, hiện tại lớn, chẳng biết ta đây nói như thế có quá mạo muội không?"

Hà Kính Hiên đứng ở một bên, “Noãn nhi…"

Niếp Tiềm vội vàng nói: “Nói gì vậy, Noãn tỷ cứ việc gọi là được." Hà Noãn tính tình dịu dàng cũng không nhu nhược, là một nữ nhân ở chung có thể khiến lòng người bình hòa, hắn là rất tán thưởng nàng có loại tính cách này.

Hà Noãn luôn luôn ít cùng người giao tiếp, lúc này làm quen với hắn, không phải là vì nhi tử, Niếp Tiềm thấy rất rõ ràng, thế nhưng cũng sẽ không chủ động nói đến.

Nhưng mà, Hà Noãn cũng không có ý tứ che che giấu giấu, nàng nhìn Niếp Tiềm, chân thành nói: “Niếp gia đệ đệ, ngươi đại khái không biết được tâm tình của ta, Tề Hi hắn, so với mệnh của ta còn trọng yếu, tuy rằng phụ thân nói không hề quản hắn, ta cũng không đi."

Niếp Tiềm dường như bị lời của nàng làm giật mình vậy, “Noãn tỷ, ngươi có phải hiểu lầm không, cha ta đã nói qua, chuyện này đã qua, Tề Hi hiện tại đang ở bệnh viện dưỡng thương, thương một khi tốt, lập tức sẽ đưa đến trong tay người."

Tề Noãn lập tức nói: “Cảm tạ. Đối với ngươi thực sự nhớ hắn, Hi nhi bị thương có thể trở về nuôi trong nhà."

“Cái này, nhưng thật ra là phụ thân phân phó, nhất định phải đưa hắn hoàn hảo không hao tổn trả lại cho Hà bá bá, bằng không Niếp gia thực sự áy náy, tính tình của phụ thân rất bướng bỉnh, việc hắn dặn dò ta cũng rất khó vi phạm, bất quá Noãn tỷ nếu như nhớ hắn, không ngại thường đến bệnh viện nhìn hắn, ta xem hắn nhất định cũng nhớ ngươi."

“Nhưng…" Hà Noãn còn muốn nói điều gì.

“Được rồi, Noãn nhi, không nên nói đến cái đồ hỗn hào kia, thao ta nói, chết ở y viện quên đi." Hà Kính Hiên như là vừa nhắc tới lại tức giận, giận không kiềm được cắt lời Hà Noãn.

Hà Noãn nhìn thoáng qua phụ thân, yên lặng thu thanh.

So với bọn họ theo đuổi tâm tư của mình, Lăng Việt ngược lại như xem kịch có hứng thú nhìn phản ứng của bọn họ.

Buổi yến hội này, ngoài mặt Niếp Tiềm xác nhận Hà Kính Hiên không có ngã xuống, Hà Noãn xác định nhi tử sẽ không được phóng xuất đơn giản. Trên thực tế, Niếp Tiềm vẫn là bị thua thiệt.

Thế cho nên sau khi về đến nhà, Niếp Tiềm yên tĩnh 齤 ngồi ở thư phòng, thật lâu không nói, hắn không muốn Hà Noãn đến nhìn Tề Hi, tuy rằng tiếp tục như vậy, Tề Hi cũng không thể bị hắn nhốt bao lâu. Hắn không thể động hắn.

Mà Hà Noãn đang nắm tay phụ thân, lo lắng hỏi: “Phụ thân, người đêm nay uống không ít, thân thể chịu được sao?"

Hà Kính Hiên nằm ở trên giường, “Ta thường ngày vẫn chưa hoàn toàn kỵ rượu, nếu là không uống rượu, khiến người ta nghi ngờ, chẳng phải là lãng phí vô ích ván này." Vì hôm nay yến hội, bọn họ đã chuẩn bị vài ngày, bác sĩ, thợ trang điểm sớm liền bận rộn, cần phải bảo đảm đêm nay không có sơ hở, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra được Hà Kính Hiên trọng bệnh chưa lành.

Đêm nay không chỉ có để Niếp Tiềm nhìn, còn có những người đồng dạng mơ ước Hà gia.

Hà Noãn nhìn chòng chọc phụ thân một hồi, đè nén thương tâm của mình, khuyên nhủ: “Phụ thân, người đi Mỹ xem bệnh đi, bằng không chúng ta mời bác sĩ Mike về nước…"

“Không cần." Hà Kính Hiên cắt lời nàng, “Ta không sao, trước khi Hi nhi chưa trở về, ta đâu cũng không đi, cũng không thể mời bác sĩ tới nơi này, làm như vậy gây động tĩnh lớn, lừa ai?"

Hà Noãn viền mắt ướt át nước mắt tuôn rơi, “Phụ thân, đều là Hi nhi không nên thân…"

“Chuyện này, ta cũng khinh thường, đừng lo lắng, Noãn Noãn, ngươi ngày mai đi xem Hi nhi, Niếp gia kéo không được bao lâu, Hi nhi bị thương, không nặng như vậy."

“Ừ." Hà Noãn gạt đi nước mắt, “Bọn họ có thể cản trở hay không?"

Hà Kính Hiên trầm ngâm một chút, “Sẽ không, bởi vì bọn họ cũng không muốn trước trở mặt, bằng không cục diện cũng sẽ không giằng co, xét đến cùng, chuyện này chúng ta có lỗi, tâm tình của Niếp gia ta có thể lý giải, bất quá ta đã nhường một đại hạng mục, lại cùng bọn họ ký một, đêm nay nhìn phản ứng của Niếp Tiềm, hắn có thể đồng ý để ngươi nhìn Hi nhi, đã nói lên sự tình đã hòa hoãn."

“Đã biết phụ thân, người nghỉ ngơi thật tốt."

Lăng Việt vừa ngủ, lại mông lung cảm thấy giường có chút dị dạng, thế nhưng đang rất buồn ngủ hắn cũng không có tỉnh lại, nhưng mà, cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, chăn tựa hồ động chút, tiếp, trên đùi có một vật kỳ quái đang chậm rãi di động.

“Ngô…" Lăng Việt khẽ than một tiếng, trở mình.

Thế nhưng cảm giác kỳ quái không chỉ không có tiêu thất, trái lại càng thêm mãnh liệt, dần dần đến đùi nhạy cảm rồi phần gốc. (gốc của cái chi thì tự biết nha)

Lăng Việt trong lòng lộp bộp một chút, tức thời thanh tỉnh.

Mở mắt ra, quả nhiên, Niếp Tiềm rất thích ý đưa tay đưa vào phần dưới của hắn, vuốt ve thân thể của chính mình.

“Tỉnh?" Niếp Tiềm không có nửa phần hổ thẹn quấy rối người đang nghỉ ngơi.

Lăng Việt thân thể cuộn lại, khởi động cánh tay ngồi dậy, dùng nhãn thần hỏi Niếp Tiềm có chuyện gì sao?

Niếp Tiềm trực tiếp dùng hành động nói cho hắn biết, hắn cúi người dán qua, hôn lên môi Lăng Việt, cánh tay ở bên cạnh thân Lăng Việt, đưa hắn ôm trong cánh tay của mình.

Lăng Việt giơ tay để trên ngực Niếp Tiềm, thế nhưng lại cự tuyệt không được hôn môi cường ngạnh.

Chờ hôn xong, Lăng Việt vù vù thở dốc.

Niếp Tiềm lại thừa dịp hắn không phòng bị, kéo thắt lưng áo ngủ của hắn, cắn thương xương quai xanh của hắn.

Lăng Việt quá sợ hãi, “Không, không được!" Thốt ra, khiến hai người đều sửng sốt một chút.

Lăng Việt lập tức phục hồi tinh thần lại, “Cơ thể của ta còn chưa lành toàn bộ đi. Bác sĩ đã dặn, không nên hoạt động kịch liệt."

Niếp Tiềm ngẩng đầu, ngón trỏ tay phải nắm lấy cằm Lăng Việt, “Không cần sợ, ta sẽ không thực sự làm." Dứt lời, lại hôn khóe môi Lăng Việt một cái. Đối lập ngoài miệng mềm nhẹ, hai tay lại vừa nhiệt liệt vừa thô lỗ, ở trên đùi Lăng Việt vuốt ve, như là hận không thể đem hắn ăn vào.

Lăng Việt bị hắn giở trò, tuy rằng Niếp Tiềm cam đoan không thực sự làm, thế nhưng đùa bỡn như vậy, cũng rất không chịu nổi.

Niếp Tiềm hô hấp đã loạn, trên thân Lăng Việt bị hắn hôn ra đám hồng ngân, trên vai mấy cái bởi vì quan hệ gặm cắn, hiện ra màu máu ứ đọng.

Hôn môi từ từ xuống phía dưới, Lăng Việt trước ngực trơn bóng xuất hiện một vết sẹo, Niếp Tiềm dừng việc xâm phạm.

Đây là vết sẹo sau khi vì hắn cản đạn.

Lăng Việt mặc dù ra viện, thân thể cũng rất suy yếu, bởi vì nguyên nhân tâm tình kích động, khí tức phù phiếm nằm ở trên giường mặc Niếp Tiềm động.

Thấy một màn như vậy, Niếp Tiềm hăng hái phai nhạt, hắn từ trên người Lăng Việt đứng lên, vì Lăng Việt kéo sửa y phục, nhìn sắc mặt hắn rất kém, không nhịn được hỏi: “Có phải rất là khó chịu hay không? Đi bệnh viện?"

Lăng Việt lắc đầu, “Không cần, chỉ là thân thể tương đối kém mà thôi, ta nằm một hồi."

Niếp Tiềm chỉnh y phục của mình, bộ phận nơi đũng quần đã nhô lên, “Chờ ngươi khỏe làm tiếp."

Lăng Việt nhìn hắn, thanh âm nhỏ yếu, “Ta trước kia thể chất cũng không hảo, lần này lại bị thương tương đối nặng, đại khái cần điều trị thật lâu." Ngụ ý, một đoạn thời gian rất dài cũng không thể hầu hạ ngươi, như vậy, tác dụng duy nhất cũng đã biến mất đi.

Niếp Tiềm cũng nghe được ý tứ này, hắn nói: “Yên tâm đi, cũng sẽ tốt." Mặc dù là trấn an, thế nhưng Lăng Việt lại cả người lạnh lẽo, Niếp Tiềm không có ý bỏ qua cho hắn.

Niếp Tiềm thấy hắn từ từ nhắm mắt lại, hình như muốn ngủ, đứng lên thay hắn kéo hảo chăn, đi ra ngoài.

Nghe thanh âm đóng cửa, Lăng Việt cả người run rẩy.

Hà Noãn sáng sớm hôm sau đến y viện Tề Hi ở, trên tay xách đầy ắp, đều là canh suốt đêm vì hắn hầm, còn có một chút thức ăn thưofng ngày hắn thích ăn.

Hà Noãn không mang theo người, một mình mang theo chúng nó đi tới, đại khái Niếp Tiềm đã phân phó, cũng không có người ngăn cản, rất thuận lợi gặp được Tề Hi.

Tề Hi vừa nhìn thấy mẫu thân, tựa như hài tử mù quáng, “Mẹ!"

Hà Noãn buông các thứ, viền mắt ướt ướt, đem hắn ôm vào trong ngực, “Ngươi hài tử này, làm mẹ lo lắng gần chết."

Tề Hi nghẹn ngào nói, “Niếp Tiềm khinh người quá đáng, không cho ta ra ngoài." Sống ở chỗ này đã hơn hai tháng, toàn thân bị giam ở trong phòng bệnh, đối mỗi ngày đều muôn màu muôn vẻ trôi qua với hắn mà nói, quả thực đúng là một ác mộng.

“Mẹ, ngươi tới đón ta sao?" Tề Hi tràn đầy hy vọng hỏi.

Hà Noãn cả người cứng đờ, “Hi nhi, ngươi nhịn chút nữa, chờ ngươi khỏe, mụ mụ đón ngươi ra ngoài."

Tề Hi phủi miệng một chút, giống như thoáng cái biến thành con thơ nũng nịu, “Mẹ, xương của ta chỉ bị ứt, bơm dịch nối lại vài ngày là có thể đi lại, vì sao không thể ra viện a, cái gì gọi là tốt lắm? Niếp Tiềm nói tốt mới coi là tốt?"

Hà Noãn cúi đầu nhìn kỹ một chút nhi tử, quả nhiên đã nhìn không ra bị thương, Vì vậy nói rằng: “Mụ mụ cương mới vừa rồi cùng Niếp Tiềm nói tới thăm ngươi, chờ thêm một vài ngày, ta đi tìm hắn, hắn cũng không có lý do gì không thả ngươi."

Tề Hi nhụt chí: “Còn mấy ngày a, vạn nhất hắn không đáp ứng làm sao bây giờ, ông ngoại nói đem ta giao cho bọn họ, Niếp Tiềm không đáp ứng người có thể làm sao bây giờ?"

Hà Noãn nghe hắn oán giận, nói: “Sẽ không, ngươi kiên trì chờ một chút, mụ mụ mỗi ngày tới thăm ngươi."

Nghe mẫu thân nói như vậy, tâm tình của Tề Hi chậm rãi bình tĩnh trở lại, mở hộp thức ăn Hà Noãn mang cho hắn. Tuy rằng nơi này ẩm thực cũng là có chuyên gia đến chế biến, nhưng là cùng trong nhà so ra vẫn có không ít chênh lệch.

Qua một vài ngày, Hà Noãn quả nhiên tự mình thăm hỏi Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm rất khách khí mời nàng vào nhà, lại phân phó hạ nhân bưng tới thức uống nóng.

Hà Noãn đi thẳng vào vấn đề tỏ ý muốn đón Tề Hi về nhà, cũng cường điệu vết thương của hắn đã không có gì đáng ngại. Không thể mượn cớ.

Niếp Tiềm vẫn chưa trả lời, Lăng Việt từ hoa viên vào liền đi tới bên cạnh hắn, ngồi ở bên người Niếp Tiềm nói: “Tề thiếu gia ta cũng đã gặp vài lần, chỉ là ham chơi chút, người cũng không tệ lắm, lần này hắn thụ thương, lo lắng nhất vẫn là người nhà, tuy rằng chúng ta là hảo tâm, thế nhưng trong chiếu cố cũng so với y viện hảo, huống chi hắn khỏe…"

Nghe Lăng Việt mở miệng, Hà Noãn mới đầu là không vui, bọn họ đang nói chuyện, nơi này hắn có quyền xen mồm vào, nhưng Niếp Tiềm không có phản đối, Lăng Việt ý tứ trong lời nói lại hướng nàng có lợi, trọng yếu nhất là, câu kia 『chúng ta 』, Hà Noãn liền lẳng lặng nghe, ánh mắt lại đang quan sát Lăng Việt.

Từ tư thế ngồi nhìn, quan hệ thân mật của hắn và Niếp Tiềm, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện, thân phận miêu tả sinh động. Nhìn một chút, Hà Noãn đột nhiên cảm giác được có chút quen mắt, hơi suy nghĩ sâu xa, nguyên lai là người đi theo bên cạnh Niếp Tiềm yến hội đêm đó, chẳng qua là lúc đó Lăng Việt vẫn trầm mặc đứng ở một bên, nàng cũng không quá chú ý những thứ lặt vặt này.

Ngày hôm nay vừa nhìn, cũng không phải nàng nghĩ đơn giản như vậy, chỉ là Niếp Tiềm phần sắc mặt này ngầm đồng ý hắn mở miệng nói chuyện, liền cũng đủ khiến Hà Noãn đối với hắn ghé mắt nhìn nhau.

Nếu như lúc này Hà Noãn biểu tình coi như tự nhiên, như vậy kế tiếp, nàng cũng ngạc nhiên ngẩn ra.

Niếp Tiềm đối Lăng Việt chen vào nói không chỉ không có phát hỏa, trái lại vì lời nói của Lăng Việt phần thân mật, hắn gật đầu, tựa hồ tán thành ý kiến cảu Lăng Việt.

Mà lúc Lăng Việt hỏi lại tìm cách làm thế nào Niếp Tiềm đáp lại đều không sao cả, dù cho Niếp Tiềm mắng hắn một bữa. Vậy mà sẽ có loại thu hoạch ngoài ý muốn này.

“Nếu như vậy, ta cũng không ép Tề Hi ở lại, ngươi đón hắn trở về đi." Niếp Tiềm nói.

Hà Noãn đôi mắt đẹp hơi trợn to, trong lòng thở dài một hơi, tuy rằng nàng làm xong chuẩn bị nhất định phải cùng Niếp Tiềm chống đối rốt cuộc, trái lại không ngờ tới sẽ dễ dàng như vậy, Niếp Tiềm lại một tiếng đáp ứng.

Mặc kệ phương diện này có công lao của Lăng Việt hay không, Hà Noãn rốt cuộc đối Lăng Việt có vài phần hảo cảm.

Vì vậy lúc nàng hướng Niếp Tiềm cáo biệt, cố ý nhìn Lăng Việt vài lần, còn mời hắn đến Hà gia làm khách, là Hà gia đều không phải Tề gia, có thể thấy được nàng là thật cảm tạ Lăng Việt.

Lăng Việt trong lòng âm thầm vui vẻ, hắn muốn chính là cái này.

Nhưng mà một vui vẻ mấy phút, Niếp Tiềm liền cười hỏi hắn, “Hài lòng? Nịnh bợ nàng như thế làm cái gì?"

Lăng Việt nhìn Niếp Tiềm, do do dự dự thuyết: “Chẳng qua là cảm thấy Tề Hi đã không lưu được."

“Nga?" Niếp Tiềm rất hăng hái nhìn Lăng Việt, “Ngươi cũng hiểu được ta không có biện pháp giữ hắn?"

Lăng Việt suy nghĩ một chút, “Đó cũng không phải, chỉ là lưỡng bại câu thương đều không phải biện pháp tốt."

“Thoạt nhìn, ngươi tựa hồ rất suy nghĩ cho ta?" Niếp Tiềm mỉm cười nói, “Ta cho rằng bằng quan hệ của ngươi và Tề Hi, ngươi nên vì hắn ngẫm lại."

Nghe Niếp Tiềm nhắc tới Tề Hi, Lăng Việt sắc mặt thay đổi một chút, “Ta và hắn có quan hệ gì, nếu có cũng là…"

Cãi lại nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe Niếp Tiềm nói: “Như vậy ngươi nhiều lần ra vào phòng bệnh Tề Hi, chỉ là biểu đạt một chút tình bệnh hữu?" (bạn chung phòng bệnh)

Lăng Việt sắc mặt kém hơn, thân thể lung lay sắp đổ, đúng vậy, hắn ra vào phòng của Tề Hi, cho rằng không có sơ hở, tai thì còn có tường có thể ngăn, bị người thấy có cái gì ngoài ý muốn.

Niếp Tiềm biểu tình cũng âm xuống, “Các ngươi nói gì đó?"

Lăng Việt ánh mắt hoảng hốt giãy dụa, sau đó hắn quỳ gối dưới chân Niếp Tiềm, “Hắn nói có thể để Hà gia giúp ta, hắn biết ta cứu ngươi, sở dĩ khiến ta giúp hắn cầu tình, chỉ có cái này, chỉ có cái này mà thôi."

Lăng Việt nắm quần Niếp Tiềm, nhìn hắn.

Niếp Tiềm theo dõi hắn một lát, lúc Lăng Việt càng ngày càng kinh hoàng, vuốt tay hắn, đưa hắn kéo lên ngồi bên người, “Nga? Hắn giúp ngươi? Hắn có thể giúp ngươi cái gì?"

“Giúp ta… Giúp ta ly khai…" Lăng Việt nhỏ giọng nói.

“Hanh!" Niếp Tiềm cười lạnh một tiếng, “Hắn dựa vào cái gì giúp ngươi."

“Hắn có thể xin ông ngoại hắn." Lăng Việt nói lại còn vội vã thêm một câu, “Ta thật không có."

“Vì sao?"

Lăng Việt nhấp môi dưới, “Ta lại không ngốc, hơn nữa ông ngoại hắn nếu như tại việc này che chở hắn, hắn cũng sẽ không vào y viện hiện tại, hơn nữa, ta cho rằng lần này ngươi sẽ thả ta…"

Niếp Tiềm nghe đến đó, lần thứ hai nở nụ cười, “Bởi vì ngươi đã cứu ta?"

“Ừ." Lăng Việt thận trọng nhìn về phía Niếp Tiềm, chờ Niếp Tiềm nói một câu.

Niếp Tiềm nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, tiếu ý phai nhạt, “Ngươi đã cứu ta, ta sẽ báo đáp ngươi, nên biết chính nguyên bản sẽ có cái kết cục gì."

Không được chết già, Lăng Việt đương nhiên biết.

“Hiện tại, ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi chết." Niếp Tiềm nói từng câu từng chữ, “Bất quá, ngươi không thể đi."

Lăng Việt mặt trắng bệch, dù đã có chuẩn bị tâm lý, có thể nghe những lời này do Niếp Tiềm chính miệng nói ra, đối với hắn đả kích vẫn là có tính chất huỷ diệt, nỗ lực nhiều như vậy, vẫn là không đổi về được một tự do?

Niếp Tiềm nhìn hắn tùy thời muốn ngã xuống, không khỏi cau mày đưa hắn ôm đến bên người, “Bất quá ngươi cũng không cần sợ thành như vậy, sau này, ngươi chính là tình nhân của Niếp Tiềm ta. Ta sẽ đối tốt với ngươi."

Vốn là đối Lăng Việt có hứng thú, hơn nữa Lăng Việt cứu hắn, Niếp Tiềm nhận thức vì mình làm như vậy, đối với mình với Lăng Việt đều mới có lợi, là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng biểu tình của Lăng Việt hiện tại khiến logf hắn không hài lòng.

Lăng Việt cắn răng, “Thế nhưng ta muốn trở lại nơi của mình."

Nguyên lai là cái này, Niếp Tiềm nhớ lại Lan gia một chút, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Nơi đó long xà hỗn tạp, không được." Người của hắn, làm sao có thể xuất hiện ở nơi đó. Cũng không muốn nghĩ Lăng Việt vốn chính là người ở đó.

Lăng Việt nhụt chí suy sụp hạ vai, bộ dạng uể oải như lá cây héo rũ.

Niếp Tiềm vuốt ve lưng hắn, “Ngươi nếu muốn đi nơi nào, sau khi trở về liền như vậy, mang người đi ra ngoài, muốn mua gì đều có thể, nói thực sự nhàm chán, chúng ta tụ hội, bạn ngươi cũng có thể theo."

Lăng Việt sửng sốt vài giây, hình như tâm tình chuyển tốt, hỏi: “Ta muốn tìm Phong Diệp nói chuyện phiếm cũng có thể sao?"

Niếp Tiềm mất hơn mười giây mới nhớ lại Phong Diệp là con nhân ngư chính mình chụp được, tựa hồ còn là xuất từ Lan gia, yêu cầu này cũng không quá phận, cho nên Niếp Tiềm sảng khoái đồng ý.

Có Niếp Tiềm cho phép, Lăng Việt ở nơi Phong Diệp lui tới liền thập phần tùy tâm.

Lúc Phong Diệp gặp lại Lăng Việt, hai mắt trừng tròn vo.

Lăng Việt mặc một thân hưu nhàn trang màu trắng, cả người tản mát khí tức an nhàn tự tại, cái bộ dạng đó cùng trong Lan gia lạnh lùng khiến người khó tiếp cận tuyệt nhiên bất đồng.

Lăng Việt đứng ở cửa.

Phong Diệp lại không chịu được từ trong nước vươn tay hướng hắn bơi đến, thế nhưng cái ao tuy lớn, lại không đến được cửa. Hắn dùng tay xanh tại mép hồ, nỗ lực hướng về phía trước.

Lăng Việt chạy đến bên người Phong Diệp, ngăn động tác của hắn, cứ như vậy ở bên cạnh ao ngồi xổm xuống.

“Ngưoi khỏe sao?" Phong Diệp ngơ ngác vấn.

Lăng Việt hỏi lại: “Ngươi cho là thế nào?"

Từ lần trước sau khi Lăng Việt xuất hiện, hắn vẫn ngóng nhìn Lăng Việt đi tới phòng này lần nữa, thế nhưng cho tới hôm nay…

Phong Diệp mắt không chớp nhìn chằm chằm Lăng Việt, thoạt nhìn, Lăng Việt nhìn không kém, thế nhưng, Phong Diệp xác định Lăng Việt không vui, hắn không muốn đợi ở chỗ này, giống như hắn…

Thế nhưng phải đợi ở chỗ này…

Lăng Việt khẽ than một tiếng, “Nói chuyện này để làm gì? Ta tới thăm ngươi, ngươi không muốn sao?"

“Muốn." Phong Diệp lập tức vui vẻ nói.

Lăng Việt ôm hắn đi tới trước cửa sổ, cởi áo khoác đem nước trên thân Phong Diệp lau khô, nhất là tóc ướt dầm dề, mặc dù là nhân ngư, nhưng trước kia thực là nhân loại a.

Hai người cùng một chỗ nhìn hoa viên dưới lầu, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau một số chuyện tào lao.

Lăng Việt vốn là không thích nói chuyện phiếm, Phong Diệp chỉ cần có thể thấy Lăng Việt liền thoả mãn, hai người như vậy lẳng lặng ngây ngô, cư nhiên cũng chung sống đến dị thường hòa hợp.

Đến lúc nói lời từ biệt, Phong Diệp ở trong nước lưu luyến nhìn Lăng Việt, “Ngươi lần sau lúc nào đến?"

Lăng Việt cong lên khóe miệng, “Ta hiện tại thời gian rất nhiều, ngày mai đi."

Đi ra cánh cửa kia, nụ cười của Lăng Việt tức khắc tán đi, thay vào đó là lạnh lẽo một ngoái đầu nhìn lại.

Niếp Tiềm tuy rằng đưa cho Lăng Việt tự do lớn nhất quyền hoạt động, hắn thấy.

Thế nhưng Lăng Việt tựa hồ cũng đi qua bên kia quá thường xuyên.

Hơn nữa, càng làm cho Niếp Tiềm buồn rầu chết, mỗi lần hơi chút vừa đụng Lăng Việt, hắn liền một bộ giống như không thể thừa nhận, tuy rằng Niếp Tiềm cho rằng trong này có ít nhất ba phần giả bộ, có thể là thương của hắn đích thật còn cần tĩnh dưỡng, sở dĩ hắn cũng không tiện phát tác.

Niếp Tiềm đâu phải loại nhẫn nại chuyện này, khi hắn ôm Lăng Việt nếu muốn dùng những địa phương khác vì mình đòi chút ngon ngọt, Lăng Việt thấy hắn đem chính mình lật qua, cho rằng Niếp Tiềm muốn cưỡng ép hắn, lập tức giằng co, hô, “Ta rất khó chịu, đừng…"

“Khó chịu?" Niếp Tiềm nắm cánh tay hắn, đưa hắn từ trên giường kéo lên, dùng giọng điệu châm chọc vô cùng nói: “Ta nhẫn nại là có chừng mực, không nên cùng ta ngoạn đa dạng, ngươi là người của ta, tránh được bao lâu?" Nói xong, mất hứng mà về.

Nhưng mà cùng cự tuyệt trên giường bất đồng, thời điểm khác Lăng Việt lại thập phần dịu ngoan. Thế nhưng theo Niếp Văn nói, lúc Niếp Tiềm không có ở đây, Lăng Việt cũng không thành thật, ỷ vào Niếp Tiềm bây giờ đối với hắn dễ dàng tha thứ đối đãi Niếp gia nhân khác cực kỳ xúc phạm, bao gồm Niếp Văn. Điểm này Niếp Văn cũng không có giấu diếm, bởi vì hắn rõ ràng Niếp Tiềm sẽ không hiểu lầm hắn tại công báo tư thù.

Niếp Tiềm chuyển bút trong tay, lông mi nho nhỏ nhếch một chút, đây mới là Lăng Việt, hắn đối với mình không tha hắn, vẫn là oán niệm tràn đầy a, chỉ là đối với mình không dám phát tiết đi.

Quên đi, Niếp Tiềm quyết định cho Lăng Việt một chút thời gian, nhìn việc hắn làm còn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng của hắn, mà hắn cũng đối loại Lăng Việt cáo mượn oai hùm cũng không ghét, khi hắn đoán, cái này kỳ thực cùng tình nhân nho nhỏ làm nũng không có khác nhau.

“Không cần phải xen vào, hắn hiện tại tâm tình không tốt." Niếp Tiềm đối Niếp Văn nói.

Niếp Văn không có dị nghị, “Vâng."

Ước chừng là đêm đó bị Niếp Tiềm hù, Lăng Việt bắt đầu uyển chuyển nói cho Niếp Tiềm, kỳ thực hắn đã sắp được rồi, hơn nữa thẳng thắn nói, hắn không thích bị người chạm thân thể hắn.

Niếp Tiềm buồn cười nhìn hắn.

Lăng Việt đỏ mặt lên, “Chỉ có ngươi chạm qua ta, ngươi cũng biết, ta trước kia là người của Lưu Nguyệt, sở dĩ rất bài xích loại sự tình này."

Niếp Tiềm trên mặt cười cang sâu, đích xác, điều tra qua hắn Niếp Tiềm rõ ràng, Lăng Việt còn không có chính thức tiếp khách liền bội phản, mình là người đàn ông đầu tiên của hắn, sự thật này khiến hắn nghĩ hắn còn có thể lại cưng chìu Lăng Việt một chút.

Nhưng đổi lại là Niếp Tiềm trước kia, cái ý nghĩ này tuyệt đối sẽ làm cho hắn cười nhạt.

Ở một bên lặng yên nhìn kỹ Niếp Tiềm, Lăng Việt phát ra hiện tâm tình của hắn không tệ, vì vậy còn nói, “Ngươi tối nay là đều không phải muốn ra ngoài?"

Niếp Tiềm không nhiều nghĩ nói: “Đều không phải chuyện trọng yếu, cũng có thể không đi."

“Ngươi đi đi, ta phải bồi Phong Diệp cùng nhau ăn cơm tối."

Niếp Tiềm quay đầu đi hỏi hắn: “Bồi hắn ăn?" Không qua loa cùng quá nhiều nghi vấn.

“Đúng vậy, hắn dù sao cũng là người quen biết cũ duy nhất của ta ở chỗ này, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không được đi?" Lăng Việt vặn mi, buồn bực nói.

Hắn vừa nói như vậy, Niếp Tiềm cũng không tiện có vẻ quá mức keo kiệt, “Ăn cơm tối lại đi, đêm nay ta không đi ra."

Kết quả dùng qua cơm tối, Niếp Tiềm và Lăng Việt cùng đến tòa biệt thự hắn đã một hồi cũng không có đi vào.

Vừa nghe nói Niếp Tiềm tới, trong biệt thự nhất thời náo nhiệt.

Bình thường theo nề nếp cũ mỹ nữ mỹ nam đều đi ra.

Hai người to gan, thậm chí đi tới cùng Niếp Tiềm nói, ngọt ngào cùng Niếp Tiềm trêu đùa.

Niếp Tiềm ngày hôm nay lại không có tâm tình cùng bọn họ, so với hắn Lăng Việt sớm hơn mở miệng.

Lăng Việt trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, ngữ điệu kiêu ngạo nói: “Cút ngay."

Một vị mỹ nữ kiều mị trước rất được Niếp Tiềm thương yêu lập tức hung ác nói: “Ngươi là ai."

Lăng Việt mắt vừa nhấc, đang lúc mọi người ngoài ý muốn, không chút nào thương hương tiếc ngọc cho nàng một cái tát, “Là món đồ chơi, không hợp cách."

Mỹ nữ không nghĩ tới hắn sẽ trước mặt Niếp Tiềm đánh người, che gò má bị đánh, sửng sốt một giây, sau đó cắn răng giơ tay lên phải đánh trở lại.

Thế nhưng cánh tay lại bị Niếp Tiềm cầm.

Thiếu niên cùng mỹ nữ cùng nhau đi tới lặng lẽ lui trở lại.

Mỹ nữ hai mắt nháy lệ dịu dàng nhìn Niếp Tiềm, bỉu môi ủy khuất nói: “Tiềm, hắn đánh ta…"

Muốn Niếp Tiềm làm chủ cho nàng nói còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy Lăng Việt vòng qua hắn, một mình đi lên lầu.

Mỹ nữ không nghe theo, kêu: “Ngươi đứng lại, đánh người đã muốn đi?"

Lăng Việt quay đầu lại nhẹ bỗng liếc nàng một cái, “Ngươi muốn thế nào?"

Mỹ nữ muốn ở trước mắt Niếp Tiềm biểu diễn mình rộng lượng, liền nhịn xuống xúc động muốn đánh lại, nói, “Xin lỗi."

“Được rồi!" Niếp Tiềm không nhịn được nói, “Đều cho ta trở về phòng đi, không nên ra ngoài."

Niếp Tiềm phát cáu, các mỹ nhân không dám quyến rũ nữa, đều không nói gì về phòng của mình, sau đó đóng cửa, cũng không cam chịu không muốn oán hận lên Lăng Việt. Bọn họ hoặc là bị người đưa cho Niếp Tiềm, hoặc là được sủng ái mới được quyền lợi ở tại bản trạch, thế nhưng theo Niếp Tiềm, đều mong muốn từ trên người Niếp Tiềm được chỗ tốt hơn, muốn có được chỗ tốt, như vậy phải làm Niếp Tiềm yêu thích mới có thể, kết quả xuất hiện một Lăng Việt, bọn họ đã thật lâu chưa từng thấy qua Niếp Tiềm.

Sau khi bốn phía thanh tịnh, Niếp Tiềm vài bước đuổi theo Lăng Việt, kéo cánh tay hắn, “Ngươi sinh khí?" Niếp Tiềm ghét nhất người phía dưới tranh giành tình nhân, thế nhưng đổi thành Lăng Việt mà nói, hắn nhưng cũng không có không thích, Lăng Việt cùng những người đó bất đồng, Lăng Việt là tình nhân hắn tự chọn, này, chỉ là đồ chơi.

“Tức giận?" Lăng Việt như là nghe truyện cười, “Ta tại sao muốn tức giận, là ta đánh nàng, cũng không phải nàng đánh ta."

“Ta không thích ngươi nói chuyện kỳ quái." Niếp Tiềm tăng thêm khí lực trên tay.

“Ngươi làm ta đau." Lăng Việt nói.

Lúc Niếp Tiềm thả lỏng khí lực, rút cánh tay của mình ra, “Không nói nữa, ta muốn đi gặp Phong Diệp."

Lăng Việt mang theo chút cường ngạnh, Niếp Tiềm không ghét, nhất là hắn mới vừa rồi, càng giống như chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Việt, làm cho tim đập thình thịch, muốn chinh phục…

Đôi mắt tối sầm lại, đương nhiên, nghe lời Lăng Việt cũng rất ngon miệng.

Phong Diệp vẫn nhìn cửa, chờ Lăng Việt đến, hắn nói qua đêm nay muốn bồi chính mình ăn cơm tối, thế nhưng cơm nước đặt ở bên cạnh ao đã lạnh, nhưng vẫn là không gặp Lăng Việt.

Phong Diệp ghé vào bên cạnh ao, tự nói với mình chờ một chút, lại chờ một chút…

Lúc cái thân ảnh kia xuất hiện một chốc, Phong Diệp cả người đều hân hoan đứng lên, đuôi phịch đánh nước, văng lên nhiều bọt nước.

Thế nhưng, Phong Diệp thân thể run lên, vì sao người kia đi theo phía sau Lăng Việt?!

Lăng Việt bình tĩnh đi lên trước, xem xét liếc mắt mâm nhỏ đặt ở bên chân, “Thế nào không ăn?"

Phong Diệp còn đang phát run.

Lăng Việt bừng tỉnh đại ngộ vậy, “Đều tại ta, đến, Phong Diệp, đừng sợ, ta đút ngươi."

Phong Diệp nhìn một chút sắc mặt âm hối của Niếp Tiềm, lại nhìn Lăng Việt, do dự thật lâu, vẫn là lựa chọn Lăng Việt.

Lăng Việt đưa tay đút cơm, mê hoặc này đối với hắn thực sự quá lớn.

Lăng Việt gần đây đối với hắn rất ôn nhu, cho nên hắn cũng không cảm thấy hành động này có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Thế nhưng Niếp Tiềm xem ra, cái tầm thường mờ ám này đã chọc giận tới hắn, do đó hắn cầm lấy cánh tay Lăng Việt đưa hắn nhắc lên, “Cùng trở về đi."

Lăng Việt lạnh như băng cãi lại, “Ta không đi."

“Ngươi!" Niếp Tiềm cơn tức càng tăng lên.

Phong Diệp rụt rè cầm lấy ống quần Lăng Việt, có chút sợ.

Lăng Việt lập tức thay đổi một biểu tình, nhu hòa đối Phong Diệp nói, “Ngày hôm nay có chút bất tiện, chính ngươi ăn cơm, ta sáng sớm ngày mai lại tới thăm ngươi, được không?"

Phong Diệp không chút nghĩ ngợi nói được.

Niếp Tiềm lại tức giận đến lôi Lăng Việt đi ra ngoài, hung tợn nói: “Sau này không được tới, đừng tưởng rằng ta cưng chìu ngươi thì có thể muốn làm gì thì làm."

Dần dần rời xa chính là tiếng thét chói tai của Lăng Việt, “Ngươi muốn thế nào? Đánh ta? Ngươi hành hạ đến ta còn chưa đủ phải không? Ta thiếu chút nữa đã chết…"

Ra khỏi biệt thự, hai người đều tĩnh táo chút, Lăng Việt quay mặt chỗ khác không nói lời nào.

Niếp Tiềm đang nghe hắn nói hành hạ bệnh dịch, nhưng lúc nghe thấy Lăng Việt gào thét nói hắn đều sắp chết, tức giận hựu tiêu mất, kiềm chế tính tình nói, “Không nên nháo."

“… Nháo? Rốt cuộc ai đang nháo? Ngươi nếu như nhìn không được ta đánh nữ nhân của ngươi liền đánh lại, đem Phong Diệp ra xả tức làm cái gì? Hắn bất quá theo ta trò chuyện, ở đây, ta còn biết ai?"

Niếp Tiềm có chút đau đầu, “Ta sẽ đem bọn họ đuổi đi, chuyện này cứ tính như vậy."

“Ta muốn Phong Diệp."

Vừa nhắc tới Phong Diệp, Lăng Việt liền cường ngạnh như khối thạch đầu. (đá)

Niếp Tiềm là không muốn Phong Diệp và Lăng Việt thân mật như vậy, nhưng cũng không muốn hắn và Lăng Việt có quan hệ giương cung bạt kiếm, ngẫm lại nhân ngư không thể nào cùng Lăng Việt có gian tình gì, rồi mới miễn cưỡng đáp ứng.

Thế nhưng quyết định này cực kì lấy lòng Lăng Việt, sau khi bọn họ trở lại ngôi biệt thự, ngồi trong phòng khách cười yếu ớt cùng Niếp Tiềm nói, “Ta đói bụng, muốn ăn khuya."

“Phân phó trù phòng làm cho ngươi, muốn ăn cái gì?"

“Ta muốn tự mình làm." Lăng Việt có chút lấy lòng nhìn Niếp Tiềm.

“Tự mình làm? Để hạ nhân đi làm là được."

“Ngươi ở đây làm mặc dù tốt, thế nhưng ta mình làm, tương đối hợp khẩu vị của ta, nhạt chút, một tô mì sợi thì tốt rồi, thế nào? Ghét bỏ? Nghe lời ngươi được rồi. Vốn còn muốn mời nếm thử tay nghề của ta." Lăng Việt hơi thất vọng nói.

Niếp Tiềm tâm tình như qua núi xa, âm chuyển tình, “Đi thôi, muốn giúp một tay, gọi bọn họ."

Thế nhưng chuyến đi này, lại nháo đã xảy ra chuyện, nhưng thực cũng không phải đại sự gì, ăn khuya bị hụt, còn dính máu, Lăng Việt đem tay làm bị thương.

Theo đam người hầu đứng một bên nói, là một mặt tốt, Lăng Việt chuẩn bị cắt một ít táo làm tráng miệng, gọt vỏ thì một đao xẹt qua bàn tay.

Lúc đó vừa nhìn Lăng Việt chảy máu, nữ hầu sợ đến lập tức gọi người đến.

Sau khi tiêu độc cầm máu, đơn giản đưa bàn tay bọc lại.

Niếp Tiềm nói, “Thế nào không cẩn thận như vậy? Lấy dao gọt vỏ?"

Lăng Việt nhìn bọc băng gạc trên tay, ảo não nói, “Bình thường ta đều là dùng dao nhỏ, dùng quản được, đâu nghĩ đến sẽ thất thủ, đáng tiếc bữa ăn khuya của ta."

Niếp Tiềm thở dài, “Để cho bọn họ làm một lần nữa một chút ăn đi."

“Thế nhưng, ta mệt nhọc."

Vốn đêm nay Niếp Tiềm còn muốn cùng Lăng Việt làm chút gì, đáng tiếc tay hắn có thương tích, hắn cũng không tiện quá mức háo sắc, nghĩ còn nhiều thời gian, cũng không có lưu luyến thả Lăng Việt nghỉ ngơi thật tốt.
Tác giả : Điển Y
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại