Địa Hạ Phách Mại Sở
Quyển 1 - Chương 10
Lúc Niếp Tiềm đến bệnh viện, Lăng Việt đã bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Tựa trên giường trong phòng bệnh VIP, Niếp Tiềm đối bác sĩ luân phiên kiểm tra không nhịn được nói, “Cơ thể của ta tự ta rõ ràng, không nên lại phiền ta."
Vài tên bác sĩ lòng không thoải mái, bọn họ đều là giáo thụ của bệnh viện, ngày hôm nay lại không phải ca trực, nửa đêm bị viện trưởng vội gọi đến cho một bệnh nhân bị thương ngoài da xem bệnh đã rất có phê bình kín đáo, nhưng xem ở Niếp gia uy vọng quá nhiều, lại là người tài trợ cho bệnh viện, tiền tài đáng kể, lúc này mới nhịn xuống.
Huống hồ vết thương của Niếp Tiềm khi chạy đến phòng cấp cứu, bác sĩ đã xử lý qua, sao có thể để cho Niếp Tiềm mang thương chờ.
Khi xác định Niếp Tiềm rất khỏe mạnh, mà Niếp Tiềm lại cường ngạnh biểu thị ra so với bọn hắn không vui lớn hơn, mấy người nhìn nhau một cái, lui ra ngoài.
“Chờ một chút…" Niếp Tiềm đột nhiên lại gọi lại đi tới cửa bọn họ, “Phòng giải phẫu có người, làm phiền mấy vị chiếu cố nhìn một chút. Niếp gia sẽ nhớ kỹ nhân tình này."
Người lớn tuổi nhất trong mấy người trung niên gật đầu.
Sau khi rời khỏi đây, lão nhân hỏi, “Niếp gia còn có người bị thương?"
Người lánh bên ngoài đều lắc đầu biểu thị không rõ ràng lắm.
Lão nhân thở dài một tiếng, “Xem ra hôm nay không ngủ được, thương cảm ta lão đầu khớp xương." Thân là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện, lão nhân kỹ thuật không thể nghi ngờ, “Các ngươi cũng không phải đi về."
Mấy người lên tiếng trả lời vâng.
Người tình của Niếp Tiềm, có thể sánh bằng tiền hữu dụng sinh ra.
Niếp Văn ở bên người Niếp Tiềm nói, “Chủ nhân, trời gần sáng, nghỉ ngơi một chút đi."
“Đừng cho những ký giả kia viết loạn."
“Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt."
Niếp Văn hướng hắn cúi đầu, đi ra ngoài thay hắn khép cửa phòng lại.
Trải qua biến cố bất thình lình tới, một phen lăn qua lăn lại xuống tới, Niếp Tiềm cũng thật sự có chút mệt mỏi, chỉ là hắn nhắm mắt lại, lại cũng không có bao nhiêu buồn ngủ, nằm mấy phút sau, dứt khoát vén chăn lên đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.
Thẳng đến lúc Niếp Văn sáng sớm đến.
“Làm xong?" Niếp Tiềm hỏi.
Niếp Văn hướng hắn gật đầu, “Đã chuẩn bị xong rồi. Ngài một đêm không ngủ?"
Niếp Tiềm không có trả lời, Niếp Văn cũng không có hỏi tới.
Niếp Tiềm mắt đầy tơ máu, Lưu mụ theo tới bệnh viện bưng nước nóng tới, “Cậu chủ, rửa mặt, ta mang theo cháo ngươi thích ăn."
Đối đãi Lưu mụ hầu hạ mình nhiều năm, Niếp Tiềm vẫn rất có tình cảm, “Cảm tạ."
Đợi sau khi dùng xong, buông thìa, Niếp Tiềm dùng khăn giấy lau miệng, hỏi một câu, “Hắn sao rồi?"
Niếp Văn: “Giải phẫu đã kết thúc, rất thuận lợi, hiện tại ở trong phòng ICU."
(ICU: phòng chăm sóc, hồi sức đặc biệt. Đa số bệnh nhân ở ICU đều là thập tử nhất sinh)
“Hắn tỉnh cho ta biết." Niếp Tiềm nói.
Niếp Văn gật đầu, nói: “Lão gia tử đã biết, hắn nói mười giờ máy bay đến."
Niếp Tiềm mi tâm của không tự chủ được nhíu một chút, nhưng cũng chưa nói cái gì. Chính mình tuy rằng phái người đi bắt Tề Hi, thế nhưng dù sao không có muốn mạng của hắn, tương phản, đối phương tối hôm qua rõ ràng cho thấy muốn đẩy mình vào cái chết, tuy rằng phụ thân và Hà Kính Hiên có chút giao tình, thế nhưng trải qua sự kiện ám sát, thái độ của phụ thân sẽ phải có thay đổi.
Nhu nhu huyệt Thái Dương, Niếp Tiềm nhìn đồng hồ, “Buổi chiều cùng đi với ta nhận điện thoại."
“Vâng." Niếp Văn nói.
Dòng người nhộn nhịp ở sân bay, Niếp Tích lại có thể khiến hắn đơn giản từ trong đám người tìm ra, tuy rằng đã gần sáu mươi tuổi, lại vẫn như cũ tây trang thẳng, cùng Hà Kính Hiên xuất thân quân nhân so sánh, trên người khí thế uy nghiêm gay gắt không kém chút nào.
Đi theo bên cạnh Niếp Tích, là người trợ lý Kỳ Du làm cho hắn nửa đời, sau khi về hưu, thành trợ thủ sinh hoạt của Niếp Tích. Tay phải của hắn mang theo hành lý đơn giản, bên trong ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày còn có thuốc của Niếp Tích, cánh tay trái cầm áo khoác cảu Niếp Tích.
Nam nhân này hô phong hoán vũ hơn mười năm, cho dù thấy con trai của mình, cũng bất quá là chút bắt đầu mà thôi.
Niếp Văn từ trên tay Kỳ Du tiếp nhận hành lý, dẫn bọn họ đến xe.
Mặc dù là vì chuyện đêm qua mà đến, dọc đường đi, Niếp Tích chỉ là nhắm mắt dưỡng thần tựa trên ghế ngồi, không có nói nửa từ.
Lúc đến nhà, Niếp Tích mới nhàn nhạt nói một câu, “Không có việc gì là tốt rồi." Sau đó lại đi nghỉ ngơi. Dù sao lớn tuổi, mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay đã muốn mệt mỏi rã rời.
Niếp Tiềm nhìn phụ thân lên lầu, mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Niếp Văn cũng chào đón, nói, “Lão gia thoạt nhìn cũng không có mất hứng."
Niếp Tiềm ngồi xuống, ngoài miệng không có phản bác, nhưng trong lòng nghĩ không hẳn…
Ba giờ sau, Niếp Tích từ trên giường đứng lên, tinh thần cảm giác trước kia cũng không khác nhiều, mặc dù thể lực chống đỡ hết nổi, hắn cũng sẽ không trước mặt người khác hiển lộ.
Niếp Tiềm cầm một xấp văn kiện ở trên ghế sa lon phê duyệt, thấy phụ thân xuống, lập tức đứng dậy cung kính nói một câu, “Ba, pha cho người một ấm trà mới đi, Hà lão cũng nói lá trà không tệ…"
“Thử xem đi."
Niếp Tích khi ngồi đối diện hắn xong, mắt sáng như đuốc, đợi bưng tách trà trên tay, uống nửa tách, mới chợt đem chén trà đặt ở trên bàn, trầm giọng nói, “Việc gì đều không cùng ta nói, chuyện của Niếp Nghi cũng là từ miệng ngoại nhân mà biết, đó là cháu ruột của ta, con độc nhất của ngươi. Ngươi lớn, bất tri bất giác đã bay quá xa, cũng cảm giác mình có thể bay xa hơn, bay so với ta cao!"
Niếp Tiềm trầm mặc chốc lát, “Ba…"
“Được rồi!" Niếp Tích ngửa về sau một cái, thở ra một hơi dài, lưng hắn té nằm trên sô pha mềm mại, lưng không hề thẳng, tựa như khí lực toàn thân đều bị rút đi.
Niếp Tiềm nhìn hắn, giờ khắc này, hắn nghĩ phụ thân già thật rồi.
“Ta sẽ giải quyết." Niếp Tích nói xong sâu đậm liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không nên nhúng tay." Hà Kính Hiên cũng là không muốn tự dưng sinh sự mới đi tìm hắn, bọn họ đều già rồi, cũng ôm ý tưởng giống nhau, mới nguyện ý hành quân lặng lẽ, vậy mà xoay mặt không có vài ngày thanh tịnh, lại gây ra loại việc này.
Niếp Tiềm cúi đầu, khẽ cắn môi, cãi lại, “Ba, người không động ta ta không động người, tôn tử của ngươi thiếu chút nữa thua bởi trên tay Tề gia, ta là muốn trả thù cũng không chân chính động thủ, thế nhưng đối phương lại muốn đưa ta vào chỗ chết, sự tình đã bắt đầu, người cũng đến giữa sông rồi, nào có đạo lý quay đầu lại…"
Niếp Tích vừa thở dài, đứa con trai này tính tình cứng rắn giống như đá, nhận thức chuẩn sự chỉ biết một đường đi xuống, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, “Coi như các ngươi muốn đấu võ đài, cũng bắn đến trên mặt, ngươi là hắc bang sao? Niên đại nào rồi, còn dám tìm người làm việc này không kiền không tịnh, việc này không giống Hà Kính Hiên làm…"
“Phụ thân, Tề Hi làm và hắn làm có gì bất đồng, sau trăm tuổi, Tề gia và Hà gia đều là của hắn."
“Mà thôi mà thôi, nhiều lời vô ích… Ta già rồi, ngươi xem rồi làm đi…"
Niếp Tiềm như trút được gánh nặng, “Ta hiểu được."
Niếp Tích nhìn thời gian, năm giờ rưỡi, “Hôm nay hẹn người là không còn kịp rồi, dùng qua bữa cơm chiều, mấy vị thúc bá kia cho ngươi chào hỏi, ngươi tự mình đi, thì nói ta trở về nước, Minh Nhi buổi trưa mời bọn họ tụ tụ."
“Vâng."
Cơm tối đang dùng được phân nửa, Niếp Văn từ cửa đi vào, nhìn Niếp Tiềm như có lời. Niếp Tiềm nhìn lại hắn liếc mắt, Niếp Văn đi tới, đưa lỗ tai nói một câu.
Niếp Tiềm gật đầu, “Đã biết, ngươi đi xuống đi."
Niếp Tích đánh giá con trai của mình, hỏi một câu: “Ngươi còn có việc gì gạt ta."
Niếp Tiềm động tác gắp thức ăn trên tay dừng một chút, chợt khôi phục bình thường, “Không có gì, một chút chuyện nhỏ, một hồi phải đi bệnh viện một chuyến."
Niếp Tích tưởng quan vu hắn bị thương, sẽ không có tiếp tục hỏi.
Chờ dùng hết rồi bữa, Niếp Tiềm an vị trên phi thuyền đi ra.
Lăng Việt nằm ở trên giường, nhìn Niếp Tiềm đẩy cửa mà vào. Hai người đều không nói gì, Lăng Việt bởi vì mất máu quá nhiều rất suy yếu, rất nhanh liền ngủ.
Niếp Tiềm sờ sờ trên người, đi ra phòng bệnh, trở lại phi thuyền.
Ngay cả miệng cũng không mở, liền lãng phí hai giờ. Niếp Tiềm ngồi trong phi thuyền châm điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, bất quá, thì là mở miệng, cũng không biết nói gì đi.
Niếp Văn ngồi ở chỗ tài xế, vốn định khuyên hắn không nên hút thuốc, có thể xuyên qua kính chiếu hậu vừa nhìn biểu tình Niếp Tiềm, liền biết điều ngậm miệng. Đối Lăng Việt, không chỉ Niếp Tiềm, nagy cả chính hắn cũng không nghĩ tới Lăng Việt sẽ làm ra việc ngoài dự đoán như vậy.
Niếp Tiềm luôn luôn ân oán phân minh, ân cứu mạng này có phần quá nặng. Không nói đến Niếp Tiềm có hay không sẽ báo đáp hắn, chí ít trước dự định toàn bộ đều là vô ích, sao cũng không có khả năng chơi nữa chán rồi đưa hắn bán đi.
Điều này làm cho Niếp Văn phải hoài nghi Lăng Việt có phải là hay không tận lực làm. Cầm mệnh đánh cược một lần. Nếu như chết vì đỡ đạn, không biết hắn có đúng hay không sẽ hối hận?
Niếp Tiềm làm sao không biết Lăng Việt bất quá là vì cầu mình một cơ hội, loại người đem mệnh tương bác đổi cơ hội này hắn gặp qua không ít, thế nhưng lần này tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh.
Có lẽ là bởi vì chuyện liên quan đến mạng của hắn đi, sở dĩ cảm thụ phá lệ có chút không đồng dạng như vậy.
Nhưng trừ lúc ấy, Niếp Tiềm tâm lý còn có chút rầu rĩ khác, chút nói không rõ cảm giác, lúc nhìn thấy Lăng Việt đặc biệt rõ ràng.
Từ bệnh viện về đến nhà, đã là hơn mười một giờ, thế nhưng Niếp Tích vẫn chưa nghỉ ngơi, toàn bộ đèn trong phòng sáng trưng, an tĩnh dị thường. Niếp Tiềm trong lòng đang hồ nghi, trong nháy mắt bước vào phòng khách kia, mới hiểu được nguyên nhân.
Nguyên lai là có khách không mời mà đến!
Hà Kính Hiên và Niếp Tích ngồi chung một chỗ nói cái gì, bầu không khí lại không giằng co, ngược lại là một loại ở chung rất tự nhiên.
Niếp Tiềm càng không hiểu, đi tới vừa nhìn, nguyên lai cách đó không xa bên cạnh sô pha, còn một người trẻ tuổi đang quỳ, rõ ràng là Hà Kính Hiên bảo bối tôn tử ——— Tề Hi.
“Ba, Tề lão." Niếp Tiềm nói.
Niếp Tích ân một tiếng, Hà Kính Hiên lại cười, “Thế chất quá khách khí, không chê lại đem ta gọi bá bá đi, lại nói tiếp, ta so với ba ba ngươi lớn hơn tám tuổi nha."
Niếp Tiềm không rõ rốt cuộc hồi sự ra sao, không thể làm gì khác hơn là trở về mấy câu khách sáo.
Niếp Tích nói “Đến, A Tiềm, để ngươi nói với Hà bá bá nói một câu tạ ơn."
Niếp Tiềm: “?"
Niếp Tích nói tiếp: “Là như vậy, gần đây có một kế hoạch khai phá, người phụ trách là chiến hữu cũ của Hà bá bá, hắn cho ngươi điều hành, sẽ không có vấn đề gì, cụ thể các ngươi sau đó từ từ nói chuyện. Cùng bá bá ngưoi nói tiếng cám ơn."
Niếp Tiềm nhìn phụ thân.
Hà Kính Hiên đã mở miệng, “Cái tạ ơn này ta không thể đảm đương nổi, coi như là bá bá đưa ngươi nhận." Hà Kính Hiên thoại phong nhất chuyển, chỉ vào Tề Hi quỳ ở một bên, “Ta Hà Kính Hiên suốt đời quang minh lỗi lạc, sao lại xảy ra một tai họa như thế."
Niếp Tích nói: “Tề Hi còn nhỏ, chờ lớn thì tốt rồi." Tề Hi năm nay mới chừng hai mươi.
Hà Kính Hiên như là tức giận vô cùng, thân thể hơi run, “Làm ra loại việc bỉ ổi này, đâu giống hài tử Hà gia ta." Nói xong, Hà Kính Hiên đứng lên, đối quản gia theo mình nói, “Đưa vật kia cho ta."
Lão nhân so với Hà Kính Hiên không nhỏ hơn bao nhiêu đưa cho hắn một vật, nhìn qua như là quải trượng (cái nạng). Lão nhân đối Hà Kính Hiên mà nói, giống như là Kỳ Du đối Niếp Tích, mặc dù là thuộc hạ, nhưng thực vô luận nói còn là làm việc đều rất có phân lượng.
Tề Hi nhìn quải trượng, bỗng nhiên phá vỡ trầm mặc trước, hắn nuốt xuống một hớp nước miếng, nhưng mới mở miệng hô nhất câu ngoại công, liền như tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền.
Niếp Tích và Niếp Tiềm đều lẳng lặng nhìn.
Hà Kính Hiên cầm lấy quải trượng, giơ lên, tiếp theo, là mục thanh gỗ thiệt đánh thịt, còn có thanh âm của đầu khớp xương gãy.
Tề Hi môi dưới thoáng bị cắn ra máu, thân thể co rụt lại, thế nhưng ngại Hà Kính Hiên đối với hắn từ nhỏ đến lớn xây dựng ảnh hưởng quá sâu, đầu gối vẫn quỳ gối tại chỗ, không dám hoạt động.
Cánh tay trái gảy xương, nhưng chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đều không phải giáo huấn tôn tử, càng giống như là ngược đãi địch nhân, hạ thủ nặng khiến người lấm lét, hơn mười gậy, Tề Hi hầu như huyết nhục không rõ, té trên mặt đất không thể động đậy.
Hà Kính Hiên cứng cỏi ngya cả Niếp Tiềm trong lòng đều phát lạnh.
Vừa mấy côn qua đi, Tề Hi mất đi ý thức, thân thể bị gậy gộc đánh cho hơi nhúc nhích, lại không phản ứng được.
Tuy rằng Hà Kính Hiên đóng chặt môi không thể thấy run, thế nhưng lại không có ý tứ dừng tay, tựa hồ phải đánh chết hắn tươi sống. Đánh vào trên người Tề Hi, Hà Kính Hiên cũng tốt hơn không được bao nhiêu, dường như mỗi lần đều đánh vào tim của hắn, tích xuất tiên huyết.
Cũng may Niếp Tích lên tiếng, cuối cùng là lên tiếng.
Niếp Tích nói: “Thanh niên, nào có lúc không làm chuyện sai lầm, A Tiềm cũng không có việc gì, chuyện này liền như thế quên đi, sao, Kính Hiên a?"
Niếp Tích vừa nói xong, lão nhân đi theo bên cạnh Hà Kính Hiên liền lập tức từ đâu rút quải trượng từ trong ta Kính Hiên, đi sang một bên.
Hà Kính Hiên trường hu khẩu khí, “Cuối cùng tử tôn nhà ta xấu xa rước lấy rắc rối, ta sẽ không bao che hắn, hắn liền giao cho ngươi xử lý, hiền chất a, muốn đánh muốn giết ngươi xem rồi làm. Chúng ta cáo từ." Nói xong, cũng không cấp hai người cơ hội phản bác, kính tự đi.
Nhìn Hà Kính Hiên ly khai, Niếp Tích và Niếp Tiềm hai mặt nhìn nhau.
Niếp Tích một lát mới nói ra một câu, “Gọi xe cứu thương, đừng để hắn chết."
Niếp Tiềm nghiến răng, lại tóm Tề Hi không thể tránh được, Hà Kính Hiên lần này làm thực sự là khiến người nói không nên một chữ không, huống hồ Hà Kính Hiên cũng không phải là sợ bọn họ, bằng không Niếp Tích sẽ không vì Niếp Tiềm bị kích thích lớn như vậy.
Bên kia, Hà Kính Hiên che ngực, như là không thở nổi, uống thuốc, chậm hảo một trận mới bớt đau.
Lão nhân ngồi ở bên cạnh hắn, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng trấn an, “Không có chuyện gì, cậu chủ thân thể khỏe mạnh, nhìn nghiêm trọng, nhiều nhất là gãy xương, bồi dưỡng một thời gian sẽ tốt…"
“Ta thực sự là hận a, lúc còn trẻ chưa từng có cúi đầu qua…, đến già, nhưng không thể không cúi a."
“Cậu chủ sẽ minh bạch ngài khổ tâm."
Hà Kính Hiên có chút vô lực, “Nếu là hắn hiểu, sao lại đi mời sát thủ còn thất thủ? Nói sao yên tâm đem công ty giao cho hắn? Niếp Tích có Niếp Tiềm, ta cũng đã xanh không được bao nhiêu năm, chờ ta chết, Niếp Tiềm sao sẽ bỏ qua cho hắn? Mong muốn hắn hiểu giáo huấn, thành người chút cho ta, hay là triệt để giúp hắn giải quyết hết địch nhân…"
“Lão gia…"
“Ta biết, giúp được một lần, không hẳn giúp được lần nữa, huống hồ lộc tử thùy thủ (chưa biết ai thắng ai thua), khó cũng biết, sở dĩ trước khi hắn có thể hiểu chuyện, không thể để cho hắn làm địch nhân lớn của Niếp gia như thế."
“Lão gia, ta sẽ khuyên nhủ cậu chủ."
“… Mong muốn hắn có thể thực sự hiểu giáo huấn."
Lăng Việt không biết Tề Hi lại nằm ở phòng bệnh cách vách phòng hắn, thẳng đến khi hắn có thể xuống giường đi lại, mới ngẫu nhiên gặp gỡ.
Ở trong đoạn thời gian này, hắn chỉ gặp qua bác sĩ, hộ sĩ, còn có Niếp Văn, Niếp Văn rất lạnh đạm đối với hắn bày tỏ cảm tạ, cũng ám chỉ hắn không nên ra oai.
Lăng Việt xem hắn, chỉ là nhẹ nhàng nhếch khóe môi một chút.
Niếp Tiềm chỉ là sau khi hắn tỉnh lại tới một lần, nếu là nói đã bị Niếp Tiềm chán ghét mà vứt bỏ, hẳn là một mặt cũng không thấy, thế nhưng nếu tới, lúc lại bận rộn ngay cả một lần cũng không xuất hiện? Cũng là, đã biết tiểu nhân vật, đâu đáng giá để Niếp Tiềm chú ý. Phú quý hiểm trung cầu (khó tìm), huống hồ là tự do và tính mệnh, vận khí tốt, vẫn là có thể cầu được một đường sinh cơ, Niếp Tiềm mệnh co thể so với chính mình giá trị hơn nhiều.
Thầy thuốc cho phép xong, Lăng Việt đi từ từ ra phòng bệnh, muốn xuống dưới hoa viên đi tản bộ một chút, phơi nắng.
Niếp Tiềm cũng không có hạn chế hoạt động của hắn, điều này làm cho hắn kinh hỉ dị thường.
Nhưng mà vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một người khiến hắn bất ngờ, Tề Hi.
Trình độ nào đó mà nói, bọn họ coi như là người cùng bị nạn, đều là người bị Niếp Tiềm đánh.
Bất quá Lăng Việt cũng rõ ràng ông ngoại Tề Hi có thể bao hắn lại, tuy rằng bên ngoài đều nói Hà Kính Hiên đối đãi Tề Hi cũng không thương, thậm chí nghiêm khắc đến bình thường đánh, hắn đều trốn phía sau mẫu thân, Lăng Việt lại không cho là đúng, Tề Hi là tôn tử cảu hắn, nếu không tốt, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được, sở dĩ Lăng Việt cũng không có đem Tề Hi thương và Niếp Tiềm liên hệ với nhau.
Thấy hắn bị tầng tầng ngăn, vẫn còn muốn đụng, đòi đi ra ngoài, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Tề Hi chính làm ầm ĩ, tinh thần đều tập trung nơi khác, cũng không có phát hiện cách hắn vài bước xa Lăng Việt đang quan sát.
Lăng Việt nếu như muốn xuống lầu, phải xuyên qua hành lang, cũng chính là phải đi ngang qua cửa phòng Tề Hi, Lăng Việt đang muốn nhấc chân, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Tề thiếu gia, chủ nhân nhà ta không có phân phó trước, ngươi không thể rời nơi này."
Niếp Văn cũng ở bên cạnh?!
Tề Hi thanh âm tức giận tiến nhập vào tai Lăng Việt: “Các ngươi không thể hạn chế tự do của ta, ta phải về nhà."
Niếp Văn nâng thanh âm lên mang theo châm chọc, “Tề thiếu gia phải về đâu? Ông ngoại ngươi đã đem ngươi giao cho chúng ta xử trí, phụ thân ngươi lẽ nào lại không nghe Hà lão?"
Tề Hi thở phì phì trừng mắt Niếp Văn, dưới sự kích động cánh giơ nắm tay muốn tiến lên, đáng tiếc bị Niếp Văn không lưu tình chút nào đẩy ra, chật vật ngã trên mặt đất.
Hộ sĩ đứng ở một bên liền vội vàng đem hắn đỡ lên giường.
Niếp Văn quét mắt nhìn hắn một cái, nói ra một câu, “Thành thật dưỡng thương."
Lăng Việt lùi trở về phòng của mình, trở về chỗ ban nãy mới nghe được tất cả, không thể nào, Hà Kính Hiên đem Tề Hi giao cho Niếp gia?
Lăng Việt càng nghĩ tâm càng loạn, rõ ràng sau khi Niếp Văn trở về, Tề Hi đứng ở cửa.
Bàn tay đặt ở trên cửa, Lăng Việt lo lắng có muốn hay không đẩy cửa.
Tả hữu quan sát vài lần, tầng này là VIP, rất là vắng vẻ, hàng lang cũng không có người đến người đi.
Hít sâu một hơi, Lăng Việt mở cửa ra.
Tề Hi khom người co rúc ở trên giường, nhìn qua có chút bất lực.
Lăng Việt nhếch khóe miệng. Mất đi gia tộc che chở, Tề Hi tính là cái gì, không còn quần đệ mà thôi, nếu là hắn rơi vào trong tay Niếp Tiềm, kết cục chỉ biết so với hắn còn thảm hơn.
“Ân!" Lăng Việt phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Người trên giường lập tức khẩn trương duỗi thẳng thân thể, chậm rãi nghiêng người sang, nhìn về phía thanh âm phát ra, vừa nhìn thấy là Lăng Việt, Tề Hi khí tức sắc bén xung quanh lập tức thu lại, “Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Lăng Việt chạy đến bên giường, ôn nhu nói: “Ta sao vậy ở chỗ này Tề thiếu gia lại không biết? Lại nói tiếp, ta cũng bị ngươi liên lụy nha, ngươi trêu chọc Niếp gia tiểu thiếu gia, còn đêm hắn ném vào Lan gia."
Tề Hi tựa trên giường, “Thế nào? Muốn tìm ta báo thù?"
Lăng Việt hơi nheo mắt lại, cười một tiếng, “Báo thù? Làm chúng ta thế này, đắc tội nhiều người, đã sớm đã thấy, gặp chuyện không may là sớm muộn, chẳng trách người bên ngoài."
Tề Hi khiêu mi, nhìn Lăng Việt.
Lăng Việt luôn luôn lạnh như băng trên mặt lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, “Tề thiếu gia, chúng ta tới làm cái giao dịch đi."
Lăng Việt cùng Tề Hi gặp mặt lại qua nửa tháng, đến lúc Lăng Việt xuất viện.
Mấy ngày nay tới giờ, Niếp Tiềm vẫn không có xuất hiện qua, cho nên khi Niếp Tiềm tới đón Lăng Việt xuất viện, Lăng Việt tâm lý nho nhỏ kinh ngạc, nét mặt lại không nhìn ra cái gì.
Niếp Tiềm hai tay đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng gõ, Lăng Việt lại nhìn ngoài cửa sổ.
“Đem cửa sổ đóng lại." Niếp Tiềm nói.
Lăng Việt yên lặng nghe theo.
“Mới ra viện, không nên hứng gió."
Niếp Tiềm một câu quan tâm, khiến Lăng Việt hô hấp cứng lại, không biết quay về nói cái gì tốt hơn.
Lúc này, thân là lái xe Niếp Văn bỗng nhiên nói: “Lão gia lúc gần đi hỏi ta gần đây ngươi có đúng hay không giấu hắn cái gì, nhìn qua trong lòng có việc…"
Phụ thân cảm giác vẫn là nhạy cảm như vậy, chính mình bất quá tâm tình có chút chấn động cũng bị hắn phát hiện, Niếp Tiềm biểu tình trầm một chút, rất nhanh trả lời: “Cái gì cũng không cần nói nhiều."
“Biết." Niếp Văn cầm tay lái thật chặt, đem phi thuyền thiết lập thành tự động đi. Hắn không rõ này có cái gì lừa gạt, Lăng Việt đã có ân, thả hắn hay, tối đa cho thêm chút tiền, có lẽ không tha, thì ra là kế hoạch xử lý cũng không có không ổn, Niếp Tiềm cũng không phải một người mềm lòng.
Lão gia? Niếp Tích? Lăng Việt nghĩ thầm. Hắn ly khai cùng lúc mình xuất viện là vừa khớp? Còn là Niếp Tiềm không muốn chính mình làm bẩn ánh mắt của Niếp lão gia tử? Hanh! Bất luận là điểm nào, Niếp Tích đi, đối với mình đều là có lợi mà vô hại.
Tề Hi đại khái cũng rời đi được thả về nhà không xa!
Tuy rằng Hà Kính Hiên biết Niếp gia sẽ không bắt Tề Hi như thế, thế nhưng tôn tử ở trong tay người khác, luôn luôn khó tránh khỏi sinh nghi ngờ, hơn nữa hắn lớn tuổi, lo âu trong lòng, lịa ngã bệnh.
Đại trạch bận thành một mảnh, khó được, ngoại giới cư nhiên không biết chút nào.
Hà gia chi nghiêm, có thể thấy được đốm.
Hà Kính Hiên ngực hơi phập phồng, mệt mỏi hết đường, “Tình huống bên ngoài thế nào?"
Tâm phúc bên người vẫn đi theo Hà Kính Hiên nhẹ giọng nói: “Bên ngoài cái gì cũng không biết, ngài an tâm dưỡng bệnh đi."
“Vô luận như thế nào, tin tức tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, một chút sự cố cũng không được phép."
Đến buổi tối, lão nhân vẫn đi theo Hà Kính Hiên bên cạnh Hà Vi, an ủi hắn: “Lão gia, không cần nhớ, tiểu thiếu gia sẽ bình an trở về." Hà Vi là thủ hạ lúc Hà Kính Hiên đi lính, sau lại bị thương trên đùi, xuất ngũ vẫn ở bên cạnh hắn.
“Ta biết." Ngực minh bạch là một chuyện, sao có thể không lo lắng, hơn nữa hôm nay hắn luôn mơ thấy thê tử, Hi nhi lại kỳ cục, luôn là huyết mạch duy nhất của hắn, vlại là nữ nhi hắn thích, hắn đối với hắn yêu sâu trách nhiệm là cần thiết…
Nữ nhi cả ngày khóc sướt mướt, bất tỉnh nhiều lần, như đem đao cắt tim của hắn.
Hắn cho là mình thấy rõ cũng chịu đựng nổi, nguyên lai không đi được, hắn già rồi. Đồng thời hắn cũng hiểu tâm tính của Niếp Tích, Niếp gia tôn tử suýt nữa bị chà đạp, cũng nguyện ý hòa giải… Hắn làm sao thường đều không phải, cầu một hòa tự.
Thời gian a, tiếp chuyển mười năm, bình tĩnh không biết là cục diện hôm nay này, nhưng Niếp Tích cũng là nghĩ như vậy đi.
“Một hồi lại đi xem Noãn Noãn, muốn nàng đừng khóc, không phải Hi Nhi trở về nàng lại bị bệnh. Nói chung, gần đây ngươi chiếu cố nàng nhiều một." Hà Kính Hiên nói. Noãn Noãn là nhũ danh của nữ nhi.
Theo thời gian chuyển dời, đối cam đaon của phụ thân Tề Hi không có chuyện gì bắt đầu hoài nghi, Tề Noãn càng ngày càng thần kinh, người cũng gầy đi rất nhiều.
Hà Kính Hiên chỉ phải một lần lại một lần hướng nàng cam đoan Tề Hi nhất định sẽ không có việc gì.
Trên thực tế, Niếp gia là tới chào hỏi, nói là sự tình đã qua, nhưng Tề Hi ở nhà bọn họ bị thương, Niếp gia có trách nhiệm, Tề Hi dưỡng hảo sẽ hoàn chỉnh không việc gì trả lại cho Hà Kính Hiên.
Không nói đến Niếp gia là hảo ý còn là bụng dạ khó lường, Tề Hi một ngày không trở lại, hứa hẹn này có giá trị gì? Hà Kính Hiên vẫn ngờ tới Niếp gia sẽ trả Tề Hi mới yên tâm kết cục này, thế nhưng ở thời điểm này, hắn tính sai, mà chính mình lại bị bệnh, đây là Hà Kính Hiên chuẩn bị không kịp.
Nếu là bị ngoại giới biết mình triền mien trên giường bệnh, sợ là muốn lan tràn phong ba, Tề Hi chỉ lâm nguy…
Sở dĩ hắn tuyệt không có thể có chuyện!
Lăng Việt trở lại Niếp gia, ngoại trừ buổi tối không hề hầu hạ Niếp Tiềm, tất cả như trước.
Lăng Việt cắn hoa quả trong dĩa, nghĩ Niếp Tiềm thế nào một điểm phản ứng cũng không có, nếu để hắn cản đạn cho Niếp Tiềm, thật đúng là không cam lòng, không bằng để Niếp Tiềm trúng đạn chết, hơn nữa hỗn loạn, vẫn là đều không phải không có cơ hội chạy đi.
Không thể thực hiện được! Niếp gia hiểu được hắn và Niếp Tiềm ở trên giường, đến lúc đó còn không đuổi giết hắn, ghê tởm!
Lăng Việt vô ý thức như động vật ăn thịt như nhau gặm dĩa ăn bằng bạc.
Niếp Tiềm ngồi ở bên cạnh trên ghế sa lon nhìn tin tức chú ý tới Lăng Việt không yên lòng, để chén trà xuống, chén trà cùng bàn tiếp xúc phát ra âm thanh “khách khách" khiến Lăng Việt mạnh mẽ mà hoàn hồn, hướng Niếp Tiềm nhìn.
Nhưng Niếp Tiềm chỉ là hời hợt nói: “Ăn cái gì không nên phát ngốc."
“…" Lăng Việt trong lòng khinh bỉ một tiếng, trong miệng lại ngoan ngoãn lên tiếng, lại chuyên chú ăn.
Lại nói tiếp, cũng không phải là không có thu hoạch, tỷ như Niếp Tiềm như vậy không giải thích được lại nhiều hơn rất nhiều, nhìn qua tựa hồ hoàn như là có chút quan tâm? Lăng Việt lại ở trong lòng bật cười một tiếng.
Nuốt một ngụm hoa quả cuối cùng, Lăng Việt cẩn thận hỏi: “Tề Hi hình như cũng nằm viện?"
Niếp Tiềm tư thế ngồi không thay đổi, Lăng Việt cho là mình hỏi không đúng lúc, Niếp Tiềm nói, “Không sai."
Trả lời thẳng thắn khiến lòng Lăng Việt suy nghĩ lại vòng vo, nói càng cẩn thận, “Ta nhìn thấy hắn."
“Ân!"
Lăng Việt hạ thấp mắt, thanh âm nhỏ dần, “Hắn lẽ nào bị thương rất nặng? So với ta xuất viện trễ hơn."
Tề Hi một thân da thịt bị thương, sơm có thể xuất viện về nhà dưỡng, chỉ là Niếp Tiềm vẫn không tha. Niếp Tiềm đối Tề Hi tựa hồ không có hứng thú, chỉ mơ hồ ân một tiếng, nói, “Không chết được."
Nhìn Niếp Tiềm không có ý tứ nói tiếp, Lăng Việt không tiếp tục hỏi, lại có chút không cam lòng, nghĩ lâu ngày nhắc lại sợ là không thích hợp, lại hỏi, “Hắn cũng mau xuất viện đi?"
“Xuất viện? Còn chưa khỏe."
Lăng Việt ngẩn ra, hai ngày trước khi hắn xuất viện, Tề Hi rõ ràng đã cắt thạch cao liễu, lẽ nào Niếp Tiềm muốn… Thế nhưng Hà gia sẽ nguyện ý?
Niếp Tiềm nhìn Lăng Việt liếc mắt, “Ngươi nhưng thật ra nghe được rõ ràng, sao vậy? Lo lắng cho hắn?"
Lăng Việt hai mắt chợt trợn to, vả vào mồm hơi mở, như là nghẹn một con ruồi, biểu tình trong kinh ngạc lộ ra chán ghét, hoặc giống như là sợ Niếp Tiềm hiểu lầm, lập tức giải thích: “Ta sao lại lo lắng hắn? Hắn bất quá là một hộ khách."
Lăng Việt thần tình càng ngày càng ảm đạm, cũng mang theo hận ý khó có thể khắc chế, “Hơn nữa, hơn nữa nếu không phải là bởi vì hắn, ta, ta sao lại…" Sao lại bị ngươi…
Niếp Tiềm nghe ra ngụ ý của Lăng Việt, tâm trạng không hờn giận, “Sẽ làm sao?"
Lăng Việt nào dám tiếp tục nữa, con ngươi vừa chuyển, nói: “Ta lên lầu uống thuốc."
Niếp Tiềm đưa đầu ngón tay nhéo nhéo mi tâm, suy nghĩ trong lòng Lăng Việt hắn rõ ràng, theo đạo lý, hắn có thể thả Lăng Việt, thế nhưng lại không cam lòng, đây chẳng phải là vừa lúc thuận lòng Lăng Việt?
Nhưng có ân không báo, lại không phải tính cách ân oán phân minh của hắn.
Điều này làm cho hắn có chút hơi khó.
Thế là, Niếp Tiềm chọn một biện pháp điều hòa, hắn quyết định đợi Lăng Việt tốt chút, nuôi như một tiểu tình nhân vậy, làm tình nhân của Niếp Tiềm hắn, có bao nhiêu người cầu không được.
Lăng Việt đương nhiên không biết Niếp Tiềm đã quyết định chủ ý, hắn chỉ cảm thấy thái độ Niếp Tiềm đối hắn rất quỷ dị, đồng thời loại kì lạ này còn đang càng ngày càng tăng.
Đầu tiên liền thể hiện ở ăn mặc, hắn không cần lại khoác cái thứ bán trong suốt này, mê hoặc mười phần mỏng, Niếp Tiềm thậm chí cho phép chính hắn chọn y phục, bao gồm cả đặt làm.
Lúc đầu, Lăng Việt tưởng thân thể hắn mới khỏi, không thể cảm lạnh, có thể chờ đến lúc hắn tốt rồi, vẫn như cũ như vậy.
Sau đó là độ tự do, Niếp Tiềm cho phép ở hai người bảo tiêu trở lên cùng đi ra ngoài, trong xe dĩ nhiên hắn chọn, còn vì hắn chuẩn bị thẻ vàng.
Lăng Việt bắt đầu sợ hãi, cái đó và mục đích của hắn khác nhau.
oOo
Tựa trên giường trong phòng bệnh VIP, Niếp Tiềm đối bác sĩ luân phiên kiểm tra không nhịn được nói, “Cơ thể của ta tự ta rõ ràng, không nên lại phiền ta."
Vài tên bác sĩ lòng không thoải mái, bọn họ đều là giáo thụ của bệnh viện, ngày hôm nay lại không phải ca trực, nửa đêm bị viện trưởng vội gọi đến cho một bệnh nhân bị thương ngoài da xem bệnh đã rất có phê bình kín đáo, nhưng xem ở Niếp gia uy vọng quá nhiều, lại là người tài trợ cho bệnh viện, tiền tài đáng kể, lúc này mới nhịn xuống.
Huống hồ vết thương của Niếp Tiềm khi chạy đến phòng cấp cứu, bác sĩ đã xử lý qua, sao có thể để cho Niếp Tiềm mang thương chờ.
Khi xác định Niếp Tiềm rất khỏe mạnh, mà Niếp Tiềm lại cường ngạnh biểu thị ra so với bọn hắn không vui lớn hơn, mấy người nhìn nhau một cái, lui ra ngoài.
“Chờ một chút…" Niếp Tiềm đột nhiên lại gọi lại đi tới cửa bọn họ, “Phòng giải phẫu có người, làm phiền mấy vị chiếu cố nhìn một chút. Niếp gia sẽ nhớ kỹ nhân tình này."
Người lớn tuổi nhất trong mấy người trung niên gật đầu.
Sau khi rời khỏi đây, lão nhân hỏi, “Niếp gia còn có người bị thương?"
Người lánh bên ngoài đều lắc đầu biểu thị không rõ ràng lắm.
Lão nhân thở dài một tiếng, “Xem ra hôm nay không ngủ được, thương cảm ta lão đầu khớp xương." Thân là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện, lão nhân kỹ thuật không thể nghi ngờ, “Các ngươi cũng không phải đi về."
Mấy người lên tiếng trả lời vâng.
Người tình của Niếp Tiềm, có thể sánh bằng tiền hữu dụng sinh ra.
Niếp Văn ở bên người Niếp Tiềm nói, “Chủ nhân, trời gần sáng, nghỉ ngơi một chút đi."
“Đừng cho những ký giả kia viết loạn."
“Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt."
Niếp Văn hướng hắn cúi đầu, đi ra ngoài thay hắn khép cửa phòng lại.
Trải qua biến cố bất thình lình tới, một phen lăn qua lăn lại xuống tới, Niếp Tiềm cũng thật sự có chút mệt mỏi, chỉ là hắn nhắm mắt lại, lại cũng không có bao nhiêu buồn ngủ, nằm mấy phút sau, dứt khoát vén chăn lên đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.
Thẳng đến lúc Niếp Văn sáng sớm đến.
“Làm xong?" Niếp Tiềm hỏi.
Niếp Văn hướng hắn gật đầu, “Đã chuẩn bị xong rồi. Ngài một đêm không ngủ?"
Niếp Tiềm không có trả lời, Niếp Văn cũng không có hỏi tới.
Niếp Tiềm mắt đầy tơ máu, Lưu mụ theo tới bệnh viện bưng nước nóng tới, “Cậu chủ, rửa mặt, ta mang theo cháo ngươi thích ăn."
Đối đãi Lưu mụ hầu hạ mình nhiều năm, Niếp Tiềm vẫn rất có tình cảm, “Cảm tạ."
Đợi sau khi dùng xong, buông thìa, Niếp Tiềm dùng khăn giấy lau miệng, hỏi một câu, “Hắn sao rồi?"
Niếp Văn: “Giải phẫu đã kết thúc, rất thuận lợi, hiện tại ở trong phòng ICU."
(ICU: phòng chăm sóc, hồi sức đặc biệt. Đa số bệnh nhân ở ICU đều là thập tử nhất sinh)
“Hắn tỉnh cho ta biết." Niếp Tiềm nói.
Niếp Văn gật đầu, nói: “Lão gia tử đã biết, hắn nói mười giờ máy bay đến."
Niếp Tiềm mi tâm của không tự chủ được nhíu một chút, nhưng cũng chưa nói cái gì. Chính mình tuy rằng phái người đi bắt Tề Hi, thế nhưng dù sao không có muốn mạng của hắn, tương phản, đối phương tối hôm qua rõ ràng cho thấy muốn đẩy mình vào cái chết, tuy rằng phụ thân và Hà Kính Hiên có chút giao tình, thế nhưng trải qua sự kiện ám sát, thái độ của phụ thân sẽ phải có thay đổi.
Nhu nhu huyệt Thái Dương, Niếp Tiềm nhìn đồng hồ, “Buổi chiều cùng đi với ta nhận điện thoại."
“Vâng." Niếp Văn nói.
Dòng người nhộn nhịp ở sân bay, Niếp Tích lại có thể khiến hắn đơn giản từ trong đám người tìm ra, tuy rằng đã gần sáu mươi tuổi, lại vẫn như cũ tây trang thẳng, cùng Hà Kính Hiên xuất thân quân nhân so sánh, trên người khí thế uy nghiêm gay gắt không kém chút nào.
Đi theo bên cạnh Niếp Tích, là người trợ lý Kỳ Du làm cho hắn nửa đời, sau khi về hưu, thành trợ thủ sinh hoạt của Niếp Tích. Tay phải của hắn mang theo hành lý đơn giản, bên trong ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày còn có thuốc của Niếp Tích, cánh tay trái cầm áo khoác cảu Niếp Tích.
Nam nhân này hô phong hoán vũ hơn mười năm, cho dù thấy con trai của mình, cũng bất quá là chút bắt đầu mà thôi.
Niếp Văn từ trên tay Kỳ Du tiếp nhận hành lý, dẫn bọn họ đến xe.
Mặc dù là vì chuyện đêm qua mà đến, dọc đường đi, Niếp Tích chỉ là nhắm mắt dưỡng thần tựa trên ghế ngồi, không có nói nửa từ.
Lúc đến nhà, Niếp Tích mới nhàn nhạt nói một câu, “Không có việc gì là tốt rồi." Sau đó lại đi nghỉ ngơi. Dù sao lớn tuổi, mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay đã muốn mệt mỏi rã rời.
Niếp Tiềm nhìn phụ thân lên lầu, mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Niếp Văn cũng chào đón, nói, “Lão gia thoạt nhìn cũng không có mất hứng."
Niếp Tiềm ngồi xuống, ngoài miệng không có phản bác, nhưng trong lòng nghĩ không hẳn…
Ba giờ sau, Niếp Tích từ trên giường đứng lên, tinh thần cảm giác trước kia cũng không khác nhiều, mặc dù thể lực chống đỡ hết nổi, hắn cũng sẽ không trước mặt người khác hiển lộ.
Niếp Tiềm cầm một xấp văn kiện ở trên ghế sa lon phê duyệt, thấy phụ thân xuống, lập tức đứng dậy cung kính nói một câu, “Ba, pha cho người một ấm trà mới đi, Hà lão cũng nói lá trà không tệ…"
“Thử xem đi."
Niếp Tích khi ngồi đối diện hắn xong, mắt sáng như đuốc, đợi bưng tách trà trên tay, uống nửa tách, mới chợt đem chén trà đặt ở trên bàn, trầm giọng nói, “Việc gì đều không cùng ta nói, chuyện của Niếp Nghi cũng là từ miệng ngoại nhân mà biết, đó là cháu ruột của ta, con độc nhất của ngươi. Ngươi lớn, bất tri bất giác đã bay quá xa, cũng cảm giác mình có thể bay xa hơn, bay so với ta cao!"
Niếp Tiềm trầm mặc chốc lát, “Ba…"
“Được rồi!" Niếp Tích ngửa về sau một cái, thở ra một hơi dài, lưng hắn té nằm trên sô pha mềm mại, lưng không hề thẳng, tựa như khí lực toàn thân đều bị rút đi.
Niếp Tiềm nhìn hắn, giờ khắc này, hắn nghĩ phụ thân già thật rồi.
“Ta sẽ giải quyết." Niếp Tích nói xong sâu đậm liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không nên nhúng tay." Hà Kính Hiên cũng là không muốn tự dưng sinh sự mới đi tìm hắn, bọn họ đều già rồi, cũng ôm ý tưởng giống nhau, mới nguyện ý hành quân lặng lẽ, vậy mà xoay mặt không có vài ngày thanh tịnh, lại gây ra loại việc này.
Niếp Tiềm cúi đầu, khẽ cắn môi, cãi lại, “Ba, người không động ta ta không động người, tôn tử của ngươi thiếu chút nữa thua bởi trên tay Tề gia, ta là muốn trả thù cũng không chân chính động thủ, thế nhưng đối phương lại muốn đưa ta vào chỗ chết, sự tình đã bắt đầu, người cũng đến giữa sông rồi, nào có đạo lý quay đầu lại…"
Niếp Tích vừa thở dài, đứa con trai này tính tình cứng rắn giống như đá, nhận thức chuẩn sự chỉ biết một đường đi xuống, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, “Coi như các ngươi muốn đấu võ đài, cũng bắn đến trên mặt, ngươi là hắc bang sao? Niên đại nào rồi, còn dám tìm người làm việc này không kiền không tịnh, việc này không giống Hà Kính Hiên làm…"
“Phụ thân, Tề Hi làm và hắn làm có gì bất đồng, sau trăm tuổi, Tề gia và Hà gia đều là của hắn."
“Mà thôi mà thôi, nhiều lời vô ích… Ta già rồi, ngươi xem rồi làm đi…"
Niếp Tiềm như trút được gánh nặng, “Ta hiểu được."
Niếp Tích nhìn thời gian, năm giờ rưỡi, “Hôm nay hẹn người là không còn kịp rồi, dùng qua bữa cơm chiều, mấy vị thúc bá kia cho ngươi chào hỏi, ngươi tự mình đi, thì nói ta trở về nước, Minh Nhi buổi trưa mời bọn họ tụ tụ."
“Vâng."
Cơm tối đang dùng được phân nửa, Niếp Văn từ cửa đi vào, nhìn Niếp Tiềm như có lời. Niếp Tiềm nhìn lại hắn liếc mắt, Niếp Văn đi tới, đưa lỗ tai nói một câu.
Niếp Tiềm gật đầu, “Đã biết, ngươi đi xuống đi."
Niếp Tích đánh giá con trai của mình, hỏi một câu: “Ngươi còn có việc gì gạt ta."
Niếp Tiềm động tác gắp thức ăn trên tay dừng một chút, chợt khôi phục bình thường, “Không có gì, một chút chuyện nhỏ, một hồi phải đi bệnh viện một chuyến."
Niếp Tích tưởng quan vu hắn bị thương, sẽ không có tiếp tục hỏi.
Chờ dùng hết rồi bữa, Niếp Tiềm an vị trên phi thuyền đi ra.
Lăng Việt nằm ở trên giường, nhìn Niếp Tiềm đẩy cửa mà vào. Hai người đều không nói gì, Lăng Việt bởi vì mất máu quá nhiều rất suy yếu, rất nhanh liền ngủ.
Niếp Tiềm sờ sờ trên người, đi ra phòng bệnh, trở lại phi thuyền.
Ngay cả miệng cũng không mở, liền lãng phí hai giờ. Niếp Tiềm ngồi trong phi thuyền châm điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, bất quá, thì là mở miệng, cũng không biết nói gì đi.
Niếp Văn ngồi ở chỗ tài xế, vốn định khuyên hắn không nên hút thuốc, có thể xuyên qua kính chiếu hậu vừa nhìn biểu tình Niếp Tiềm, liền biết điều ngậm miệng. Đối Lăng Việt, không chỉ Niếp Tiềm, nagy cả chính hắn cũng không nghĩ tới Lăng Việt sẽ làm ra việc ngoài dự đoán như vậy.
Niếp Tiềm luôn luôn ân oán phân minh, ân cứu mạng này có phần quá nặng. Không nói đến Niếp Tiềm có hay không sẽ báo đáp hắn, chí ít trước dự định toàn bộ đều là vô ích, sao cũng không có khả năng chơi nữa chán rồi đưa hắn bán đi.
Điều này làm cho Niếp Văn phải hoài nghi Lăng Việt có phải là hay không tận lực làm. Cầm mệnh đánh cược một lần. Nếu như chết vì đỡ đạn, không biết hắn có đúng hay không sẽ hối hận?
Niếp Tiềm làm sao không biết Lăng Việt bất quá là vì cầu mình một cơ hội, loại người đem mệnh tương bác đổi cơ hội này hắn gặp qua không ít, thế nhưng lần này tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh.
Có lẽ là bởi vì chuyện liên quan đến mạng của hắn đi, sở dĩ cảm thụ phá lệ có chút không đồng dạng như vậy.
Nhưng trừ lúc ấy, Niếp Tiềm tâm lý còn có chút rầu rĩ khác, chút nói không rõ cảm giác, lúc nhìn thấy Lăng Việt đặc biệt rõ ràng.
Từ bệnh viện về đến nhà, đã là hơn mười một giờ, thế nhưng Niếp Tích vẫn chưa nghỉ ngơi, toàn bộ đèn trong phòng sáng trưng, an tĩnh dị thường. Niếp Tiềm trong lòng đang hồ nghi, trong nháy mắt bước vào phòng khách kia, mới hiểu được nguyên nhân.
Nguyên lai là có khách không mời mà đến!
Hà Kính Hiên và Niếp Tích ngồi chung một chỗ nói cái gì, bầu không khí lại không giằng co, ngược lại là một loại ở chung rất tự nhiên.
Niếp Tiềm càng không hiểu, đi tới vừa nhìn, nguyên lai cách đó không xa bên cạnh sô pha, còn một người trẻ tuổi đang quỳ, rõ ràng là Hà Kính Hiên bảo bối tôn tử ——— Tề Hi.
“Ba, Tề lão." Niếp Tiềm nói.
Niếp Tích ân một tiếng, Hà Kính Hiên lại cười, “Thế chất quá khách khí, không chê lại đem ta gọi bá bá đi, lại nói tiếp, ta so với ba ba ngươi lớn hơn tám tuổi nha."
Niếp Tiềm không rõ rốt cuộc hồi sự ra sao, không thể làm gì khác hơn là trở về mấy câu khách sáo.
Niếp Tích nói “Đến, A Tiềm, để ngươi nói với Hà bá bá nói một câu tạ ơn."
Niếp Tiềm: “?"
Niếp Tích nói tiếp: “Là như vậy, gần đây có một kế hoạch khai phá, người phụ trách là chiến hữu cũ của Hà bá bá, hắn cho ngươi điều hành, sẽ không có vấn đề gì, cụ thể các ngươi sau đó từ từ nói chuyện. Cùng bá bá ngưoi nói tiếng cám ơn."
Niếp Tiềm nhìn phụ thân.
Hà Kính Hiên đã mở miệng, “Cái tạ ơn này ta không thể đảm đương nổi, coi như là bá bá đưa ngươi nhận." Hà Kính Hiên thoại phong nhất chuyển, chỉ vào Tề Hi quỳ ở một bên, “Ta Hà Kính Hiên suốt đời quang minh lỗi lạc, sao lại xảy ra một tai họa như thế."
Niếp Tích nói: “Tề Hi còn nhỏ, chờ lớn thì tốt rồi." Tề Hi năm nay mới chừng hai mươi.
Hà Kính Hiên như là tức giận vô cùng, thân thể hơi run, “Làm ra loại việc bỉ ổi này, đâu giống hài tử Hà gia ta." Nói xong, Hà Kính Hiên đứng lên, đối quản gia theo mình nói, “Đưa vật kia cho ta."
Lão nhân so với Hà Kính Hiên không nhỏ hơn bao nhiêu đưa cho hắn một vật, nhìn qua như là quải trượng (cái nạng). Lão nhân đối Hà Kính Hiên mà nói, giống như là Kỳ Du đối Niếp Tích, mặc dù là thuộc hạ, nhưng thực vô luận nói còn là làm việc đều rất có phân lượng.
Tề Hi nhìn quải trượng, bỗng nhiên phá vỡ trầm mặc trước, hắn nuốt xuống một hớp nước miếng, nhưng mới mở miệng hô nhất câu ngoại công, liền như tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền.
Niếp Tích và Niếp Tiềm đều lẳng lặng nhìn.
Hà Kính Hiên cầm lấy quải trượng, giơ lên, tiếp theo, là mục thanh gỗ thiệt đánh thịt, còn có thanh âm của đầu khớp xương gãy.
Tề Hi môi dưới thoáng bị cắn ra máu, thân thể co rụt lại, thế nhưng ngại Hà Kính Hiên đối với hắn từ nhỏ đến lớn xây dựng ảnh hưởng quá sâu, đầu gối vẫn quỳ gối tại chỗ, không dám hoạt động.
Cánh tay trái gảy xương, nhưng chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đều không phải giáo huấn tôn tử, càng giống như là ngược đãi địch nhân, hạ thủ nặng khiến người lấm lét, hơn mười gậy, Tề Hi hầu như huyết nhục không rõ, té trên mặt đất không thể động đậy.
Hà Kính Hiên cứng cỏi ngya cả Niếp Tiềm trong lòng đều phát lạnh.
Vừa mấy côn qua đi, Tề Hi mất đi ý thức, thân thể bị gậy gộc đánh cho hơi nhúc nhích, lại không phản ứng được.
Tuy rằng Hà Kính Hiên đóng chặt môi không thể thấy run, thế nhưng lại không có ý tứ dừng tay, tựa hồ phải đánh chết hắn tươi sống. Đánh vào trên người Tề Hi, Hà Kính Hiên cũng tốt hơn không được bao nhiêu, dường như mỗi lần đều đánh vào tim của hắn, tích xuất tiên huyết.
Cũng may Niếp Tích lên tiếng, cuối cùng là lên tiếng.
Niếp Tích nói: “Thanh niên, nào có lúc không làm chuyện sai lầm, A Tiềm cũng không có việc gì, chuyện này liền như thế quên đi, sao, Kính Hiên a?"
Niếp Tích vừa nói xong, lão nhân đi theo bên cạnh Hà Kính Hiên liền lập tức từ đâu rút quải trượng từ trong ta Kính Hiên, đi sang một bên.
Hà Kính Hiên trường hu khẩu khí, “Cuối cùng tử tôn nhà ta xấu xa rước lấy rắc rối, ta sẽ không bao che hắn, hắn liền giao cho ngươi xử lý, hiền chất a, muốn đánh muốn giết ngươi xem rồi làm. Chúng ta cáo từ." Nói xong, cũng không cấp hai người cơ hội phản bác, kính tự đi.
Nhìn Hà Kính Hiên ly khai, Niếp Tích và Niếp Tiềm hai mặt nhìn nhau.
Niếp Tích một lát mới nói ra một câu, “Gọi xe cứu thương, đừng để hắn chết."
Niếp Tiềm nghiến răng, lại tóm Tề Hi không thể tránh được, Hà Kính Hiên lần này làm thực sự là khiến người nói không nên một chữ không, huống hồ Hà Kính Hiên cũng không phải là sợ bọn họ, bằng không Niếp Tích sẽ không vì Niếp Tiềm bị kích thích lớn như vậy.
Bên kia, Hà Kính Hiên che ngực, như là không thở nổi, uống thuốc, chậm hảo một trận mới bớt đau.
Lão nhân ngồi ở bên cạnh hắn, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng trấn an, “Không có chuyện gì, cậu chủ thân thể khỏe mạnh, nhìn nghiêm trọng, nhiều nhất là gãy xương, bồi dưỡng một thời gian sẽ tốt…"
“Ta thực sự là hận a, lúc còn trẻ chưa từng có cúi đầu qua…, đến già, nhưng không thể không cúi a."
“Cậu chủ sẽ minh bạch ngài khổ tâm."
Hà Kính Hiên có chút vô lực, “Nếu là hắn hiểu, sao lại đi mời sát thủ còn thất thủ? Nói sao yên tâm đem công ty giao cho hắn? Niếp Tích có Niếp Tiềm, ta cũng đã xanh không được bao nhiêu năm, chờ ta chết, Niếp Tiềm sao sẽ bỏ qua cho hắn? Mong muốn hắn hiểu giáo huấn, thành người chút cho ta, hay là triệt để giúp hắn giải quyết hết địch nhân…"
“Lão gia…"
“Ta biết, giúp được một lần, không hẳn giúp được lần nữa, huống hồ lộc tử thùy thủ (chưa biết ai thắng ai thua), khó cũng biết, sở dĩ trước khi hắn có thể hiểu chuyện, không thể để cho hắn làm địch nhân lớn của Niếp gia như thế."
“Lão gia, ta sẽ khuyên nhủ cậu chủ."
“… Mong muốn hắn có thể thực sự hiểu giáo huấn."
Lăng Việt không biết Tề Hi lại nằm ở phòng bệnh cách vách phòng hắn, thẳng đến khi hắn có thể xuống giường đi lại, mới ngẫu nhiên gặp gỡ.
Ở trong đoạn thời gian này, hắn chỉ gặp qua bác sĩ, hộ sĩ, còn có Niếp Văn, Niếp Văn rất lạnh đạm đối với hắn bày tỏ cảm tạ, cũng ám chỉ hắn không nên ra oai.
Lăng Việt xem hắn, chỉ là nhẹ nhàng nhếch khóe môi một chút.
Niếp Tiềm chỉ là sau khi hắn tỉnh lại tới một lần, nếu là nói đã bị Niếp Tiềm chán ghét mà vứt bỏ, hẳn là một mặt cũng không thấy, thế nhưng nếu tới, lúc lại bận rộn ngay cả một lần cũng không xuất hiện? Cũng là, đã biết tiểu nhân vật, đâu đáng giá để Niếp Tiềm chú ý. Phú quý hiểm trung cầu (khó tìm), huống hồ là tự do và tính mệnh, vận khí tốt, vẫn là có thể cầu được một đường sinh cơ, Niếp Tiềm mệnh co thể so với chính mình giá trị hơn nhiều.
Thầy thuốc cho phép xong, Lăng Việt đi từ từ ra phòng bệnh, muốn xuống dưới hoa viên đi tản bộ một chút, phơi nắng.
Niếp Tiềm cũng không có hạn chế hoạt động của hắn, điều này làm cho hắn kinh hỉ dị thường.
Nhưng mà vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một người khiến hắn bất ngờ, Tề Hi.
Trình độ nào đó mà nói, bọn họ coi như là người cùng bị nạn, đều là người bị Niếp Tiềm đánh.
Bất quá Lăng Việt cũng rõ ràng ông ngoại Tề Hi có thể bao hắn lại, tuy rằng bên ngoài đều nói Hà Kính Hiên đối đãi Tề Hi cũng không thương, thậm chí nghiêm khắc đến bình thường đánh, hắn đều trốn phía sau mẫu thân, Lăng Việt lại không cho là đúng, Tề Hi là tôn tử cảu hắn, nếu không tốt, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được, sở dĩ Lăng Việt cũng không có đem Tề Hi thương và Niếp Tiềm liên hệ với nhau.
Thấy hắn bị tầng tầng ngăn, vẫn còn muốn đụng, đòi đi ra ngoài, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Tề Hi chính làm ầm ĩ, tinh thần đều tập trung nơi khác, cũng không có phát hiện cách hắn vài bước xa Lăng Việt đang quan sát.
Lăng Việt nếu như muốn xuống lầu, phải xuyên qua hành lang, cũng chính là phải đi ngang qua cửa phòng Tề Hi, Lăng Việt đang muốn nhấc chân, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Tề thiếu gia, chủ nhân nhà ta không có phân phó trước, ngươi không thể rời nơi này."
Niếp Văn cũng ở bên cạnh?!
Tề Hi thanh âm tức giận tiến nhập vào tai Lăng Việt: “Các ngươi không thể hạn chế tự do của ta, ta phải về nhà."
Niếp Văn nâng thanh âm lên mang theo châm chọc, “Tề thiếu gia phải về đâu? Ông ngoại ngươi đã đem ngươi giao cho chúng ta xử trí, phụ thân ngươi lẽ nào lại không nghe Hà lão?"
Tề Hi thở phì phì trừng mắt Niếp Văn, dưới sự kích động cánh giơ nắm tay muốn tiến lên, đáng tiếc bị Niếp Văn không lưu tình chút nào đẩy ra, chật vật ngã trên mặt đất.
Hộ sĩ đứng ở một bên liền vội vàng đem hắn đỡ lên giường.
Niếp Văn quét mắt nhìn hắn một cái, nói ra một câu, “Thành thật dưỡng thương."
Lăng Việt lùi trở về phòng của mình, trở về chỗ ban nãy mới nghe được tất cả, không thể nào, Hà Kính Hiên đem Tề Hi giao cho Niếp gia?
Lăng Việt càng nghĩ tâm càng loạn, rõ ràng sau khi Niếp Văn trở về, Tề Hi đứng ở cửa.
Bàn tay đặt ở trên cửa, Lăng Việt lo lắng có muốn hay không đẩy cửa.
Tả hữu quan sát vài lần, tầng này là VIP, rất là vắng vẻ, hàng lang cũng không có người đến người đi.
Hít sâu một hơi, Lăng Việt mở cửa ra.
Tề Hi khom người co rúc ở trên giường, nhìn qua có chút bất lực.
Lăng Việt nhếch khóe miệng. Mất đi gia tộc che chở, Tề Hi tính là cái gì, không còn quần đệ mà thôi, nếu là hắn rơi vào trong tay Niếp Tiềm, kết cục chỉ biết so với hắn còn thảm hơn.
“Ân!" Lăng Việt phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Người trên giường lập tức khẩn trương duỗi thẳng thân thể, chậm rãi nghiêng người sang, nhìn về phía thanh âm phát ra, vừa nhìn thấy là Lăng Việt, Tề Hi khí tức sắc bén xung quanh lập tức thu lại, “Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Lăng Việt chạy đến bên giường, ôn nhu nói: “Ta sao vậy ở chỗ này Tề thiếu gia lại không biết? Lại nói tiếp, ta cũng bị ngươi liên lụy nha, ngươi trêu chọc Niếp gia tiểu thiếu gia, còn đêm hắn ném vào Lan gia."
Tề Hi tựa trên giường, “Thế nào? Muốn tìm ta báo thù?"
Lăng Việt hơi nheo mắt lại, cười một tiếng, “Báo thù? Làm chúng ta thế này, đắc tội nhiều người, đã sớm đã thấy, gặp chuyện không may là sớm muộn, chẳng trách người bên ngoài."
Tề Hi khiêu mi, nhìn Lăng Việt.
Lăng Việt luôn luôn lạnh như băng trên mặt lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, “Tề thiếu gia, chúng ta tới làm cái giao dịch đi."
Lăng Việt cùng Tề Hi gặp mặt lại qua nửa tháng, đến lúc Lăng Việt xuất viện.
Mấy ngày nay tới giờ, Niếp Tiềm vẫn không có xuất hiện qua, cho nên khi Niếp Tiềm tới đón Lăng Việt xuất viện, Lăng Việt tâm lý nho nhỏ kinh ngạc, nét mặt lại không nhìn ra cái gì.
Niếp Tiềm hai tay đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng gõ, Lăng Việt lại nhìn ngoài cửa sổ.
“Đem cửa sổ đóng lại." Niếp Tiềm nói.
Lăng Việt yên lặng nghe theo.
“Mới ra viện, không nên hứng gió."
Niếp Tiềm một câu quan tâm, khiến Lăng Việt hô hấp cứng lại, không biết quay về nói cái gì tốt hơn.
Lúc này, thân là lái xe Niếp Văn bỗng nhiên nói: “Lão gia lúc gần đi hỏi ta gần đây ngươi có đúng hay không giấu hắn cái gì, nhìn qua trong lòng có việc…"
Phụ thân cảm giác vẫn là nhạy cảm như vậy, chính mình bất quá tâm tình có chút chấn động cũng bị hắn phát hiện, Niếp Tiềm biểu tình trầm một chút, rất nhanh trả lời: “Cái gì cũng không cần nói nhiều."
“Biết." Niếp Văn cầm tay lái thật chặt, đem phi thuyền thiết lập thành tự động đi. Hắn không rõ này có cái gì lừa gạt, Lăng Việt đã có ân, thả hắn hay, tối đa cho thêm chút tiền, có lẽ không tha, thì ra là kế hoạch xử lý cũng không có không ổn, Niếp Tiềm cũng không phải một người mềm lòng.
Lão gia? Niếp Tích? Lăng Việt nghĩ thầm. Hắn ly khai cùng lúc mình xuất viện là vừa khớp? Còn là Niếp Tiềm không muốn chính mình làm bẩn ánh mắt của Niếp lão gia tử? Hanh! Bất luận là điểm nào, Niếp Tích đi, đối với mình đều là có lợi mà vô hại.
Tề Hi đại khái cũng rời đi được thả về nhà không xa!
Tuy rằng Hà Kính Hiên biết Niếp gia sẽ không bắt Tề Hi như thế, thế nhưng tôn tử ở trong tay người khác, luôn luôn khó tránh khỏi sinh nghi ngờ, hơn nữa hắn lớn tuổi, lo âu trong lòng, lịa ngã bệnh.
Đại trạch bận thành một mảnh, khó được, ngoại giới cư nhiên không biết chút nào.
Hà gia chi nghiêm, có thể thấy được đốm.
Hà Kính Hiên ngực hơi phập phồng, mệt mỏi hết đường, “Tình huống bên ngoài thế nào?"
Tâm phúc bên người vẫn đi theo Hà Kính Hiên nhẹ giọng nói: “Bên ngoài cái gì cũng không biết, ngài an tâm dưỡng bệnh đi."
“Vô luận như thế nào, tin tức tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, một chút sự cố cũng không được phép."
Đến buổi tối, lão nhân vẫn đi theo Hà Kính Hiên bên cạnh Hà Vi, an ủi hắn: “Lão gia, không cần nhớ, tiểu thiếu gia sẽ bình an trở về." Hà Vi là thủ hạ lúc Hà Kính Hiên đi lính, sau lại bị thương trên đùi, xuất ngũ vẫn ở bên cạnh hắn.
“Ta biết." Ngực minh bạch là một chuyện, sao có thể không lo lắng, hơn nữa hôm nay hắn luôn mơ thấy thê tử, Hi nhi lại kỳ cục, luôn là huyết mạch duy nhất của hắn, vlại là nữ nhi hắn thích, hắn đối với hắn yêu sâu trách nhiệm là cần thiết…
Nữ nhi cả ngày khóc sướt mướt, bất tỉnh nhiều lần, như đem đao cắt tim của hắn.
Hắn cho là mình thấy rõ cũng chịu đựng nổi, nguyên lai không đi được, hắn già rồi. Đồng thời hắn cũng hiểu tâm tính của Niếp Tích, Niếp gia tôn tử suýt nữa bị chà đạp, cũng nguyện ý hòa giải… Hắn làm sao thường đều không phải, cầu một hòa tự.
Thời gian a, tiếp chuyển mười năm, bình tĩnh không biết là cục diện hôm nay này, nhưng Niếp Tích cũng là nghĩ như vậy đi.
“Một hồi lại đi xem Noãn Noãn, muốn nàng đừng khóc, không phải Hi Nhi trở về nàng lại bị bệnh. Nói chung, gần đây ngươi chiếu cố nàng nhiều một." Hà Kính Hiên nói. Noãn Noãn là nhũ danh của nữ nhi.
Theo thời gian chuyển dời, đối cam đaon của phụ thân Tề Hi không có chuyện gì bắt đầu hoài nghi, Tề Noãn càng ngày càng thần kinh, người cũng gầy đi rất nhiều.
Hà Kính Hiên chỉ phải một lần lại một lần hướng nàng cam đoan Tề Hi nhất định sẽ không có việc gì.
Trên thực tế, Niếp gia là tới chào hỏi, nói là sự tình đã qua, nhưng Tề Hi ở nhà bọn họ bị thương, Niếp gia có trách nhiệm, Tề Hi dưỡng hảo sẽ hoàn chỉnh không việc gì trả lại cho Hà Kính Hiên.
Không nói đến Niếp gia là hảo ý còn là bụng dạ khó lường, Tề Hi một ngày không trở lại, hứa hẹn này có giá trị gì? Hà Kính Hiên vẫn ngờ tới Niếp gia sẽ trả Tề Hi mới yên tâm kết cục này, thế nhưng ở thời điểm này, hắn tính sai, mà chính mình lại bị bệnh, đây là Hà Kính Hiên chuẩn bị không kịp.
Nếu là bị ngoại giới biết mình triền mien trên giường bệnh, sợ là muốn lan tràn phong ba, Tề Hi chỉ lâm nguy…
Sở dĩ hắn tuyệt không có thể có chuyện!
Lăng Việt trở lại Niếp gia, ngoại trừ buổi tối không hề hầu hạ Niếp Tiềm, tất cả như trước.
Lăng Việt cắn hoa quả trong dĩa, nghĩ Niếp Tiềm thế nào một điểm phản ứng cũng không có, nếu để hắn cản đạn cho Niếp Tiềm, thật đúng là không cam lòng, không bằng để Niếp Tiềm trúng đạn chết, hơn nữa hỗn loạn, vẫn là đều không phải không có cơ hội chạy đi.
Không thể thực hiện được! Niếp gia hiểu được hắn và Niếp Tiềm ở trên giường, đến lúc đó còn không đuổi giết hắn, ghê tởm!
Lăng Việt vô ý thức như động vật ăn thịt như nhau gặm dĩa ăn bằng bạc.
Niếp Tiềm ngồi ở bên cạnh trên ghế sa lon nhìn tin tức chú ý tới Lăng Việt không yên lòng, để chén trà xuống, chén trà cùng bàn tiếp xúc phát ra âm thanh “khách khách" khiến Lăng Việt mạnh mẽ mà hoàn hồn, hướng Niếp Tiềm nhìn.
Nhưng Niếp Tiềm chỉ là hời hợt nói: “Ăn cái gì không nên phát ngốc."
“…" Lăng Việt trong lòng khinh bỉ một tiếng, trong miệng lại ngoan ngoãn lên tiếng, lại chuyên chú ăn.
Lại nói tiếp, cũng không phải là không có thu hoạch, tỷ như Niếp Tiềm như vậy không giải thích được lại nhiều hơn rất nhiều, nhìn qua tựa hồ hoàn như là có chút quan tâm? Lăng Việt lại ở trong lòng bật cười một tiếng.
Nuốt một ngụm hoa quả cuối cùng, Lăng Việt cẩn thận hỏi: “Tề Hi hình như cũng nằm viện?"
Niếp Tiềm tư thế ngồi không thay đổi, Lăng Việt cho là mình hỏi không đúng lúc, Niếp Tiềm nói, “Không sai."
Trả lời thẳng thắn khiến lòng Lăng Việt suy nghĩ lại vòng vo, nói càng cẩn thận, “Ta nhìn thấy hắn."
“Ân!"
Lăng Việt hạ thấp mắt, thanh âm nhỏ dần, “Hắn lẽ nào bị thương rất nặng? So với ta xuất viện trễ hơn."
Tề Hi một thân da thịt bị thương, sơm có thể xuất viện về nhà dưỡng, chỉ là Niếp Tiềm vẫn không tha. Niếp Tiềm đối Tề Hi tựa hồ không có hứng thú, chỉ mơ hồ ân một tiếng, nói, “Không chết được."
Nhìn Niếp Tiềm không có ý tứ nói tiếp, Lăng Việt không tiếp tục hỏi, lại có chút không cam lòng, nghĩ lâu ngày nhắc lại sợ là không thích hợp, lại hỏi, “Hắn cũng mau xuất viện đi?"
“Xuất viện? Còn chưa khỏe."
Lăng Việt ngẩn ra, hai ngày trước khi hắn xuất viện, Tề Hi rõ ràng đã cắt thạch cao liễu, lẽ nào Niếp Tiềm muốn… Thế nhưng Hà gia sẽ nguyện ý?
Niếp Tiềm nhìn Lăng Việt liếc mắt, “Ngươi nhưng thật ra nghe được rõ ràng, sao vậy? Lo lắng cho hắn?"
Lăng Việt hai mắt chợt trợn to, vả vào mồm hơi mở, như là nghẹn một con ruồi, biểu tình trong kinh ngạc lộ ra chán ghét, hoặc giống như là sợ Niếp Tiềm hiểu lầm, lập tức giải thích: “Ta sao lại lo lắng hắn? Hắn bất quá là một hộ khách."
Lăng Việt thần tình càng ngày càng ảm đạm, cũng mang theo hận ý khó có thể khắc chế, “Hơn nữa, hơn nữa nếu không phải là bởi vì hắn, ta, ta sao lại…" Sao lại bị ngươi…
Niếp Tiềm nghe ra ngụ ý của Lăng Việt, tâm trạng không hờn giận, “Sẽ làm sao?"
Lăng Việt nào dám tiếp tục nữa, con ngươi vừa chuyển, nói: “Ta lên lầu uống thuốc."
Niếp Tiềm đưa đầu ngón tay nhéo nhéo mi tâm, suy nghĩ trong lòng Lăng Việt hắn rõ ràng, theo đạo lý, hắn có thể thả Lăng Việt, thế nhưng lại không cam lòng, đây chẳng phải là vừa lúc thuận lòng Lăng Việt?
Nhưng có ân không báo, lại không phải tính cách ân oán phân minh của hắn.
Điều này làm cho hắn có chút hơi khó.
Thế là, Niếp Tiềm chọn một biện pháp điều hòa, hắn quyết định đợi Lăng Việt tốt chút, nuôi như một tiểu tình nhân vậy, làm tình nhân của Niếp Tiềm hắn, có bao nhiêu người cầu không được.
Lăng Việt đương nhiên không biết Niếp Tiềm đã quyết định chủ ý, hắn chỉ cảm thấy thái độ Niếp Tiềm đối hắn rất quỷ dị, đồng thời loại kì lạ này còn đang càng ngày càng tăng.
Đầu tiên liền thể hiện ở ăn mặc, hắn không cần lại khoác cái thứ bán trong suốt này, mê hoặc mười phần mỏng, Niếp Tiềm thậm chí cho phép chính hắn chọn y phục, bao gồm cả đặt làm.
Lúc đầu, Lăng Việt tưởng thân thể hắn mới khỏi, không thể cảm lạnh, có thể chờ đến lúc hắn tốt rồi, vẫn như cũ như vậy.
Sau đó là độ tự do, Niếp Tiềm cho phép ở hai người bảo tiêu trở lên cùng đi ra ngoài, trong xe dĩ nhiên hắn chọn, còn vì hắn chuẩn bị thẻ vàng.
Lăng Việt bắt đầu sợ hãi, cái đó và mục đích của hắn khác nhau.
oOo
Tác giả :
Điển Y