Di Thu
Chương 90-91
CHƯƠNG 90-91
.
.
Thu Nhi đầu óc trống rỗng, kinh ngạc nhìn tướng quân hai mắt đẫm lệ, chỉ liên tục nghe thấy lặp đi lặp lại câu bỏ xuống không được. Ngực Thu Nhi tựa như có lửa thiêu đốt, hắn mở miệng định nói gì đó, lại vì lời nói bất ngờ kia mà miễn cưỡng nuốt trở vào. Tướng quân đều nhìn thấy cả, ôn hòa đáp: “Muốn nói cái gì thì mặc sức nói đi, sau này ta không còn là tướng quân, ngươi cũng vĩnh viễn không lại trở lại là nam sủng! Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời!".
Câu nói cuối cùng kia Thu Nhi nghe rõ mồn một, nhưng cảm giác vẫn như cũ không chân thực, Thu Nhi lắc lắc đầu muốn thanh tỉnh nhưng lại càng thêm mê muội. Tướng quân chậm rãi đỡ Thu Nhi nằm xuống, nói tiếp: “Trước mắt hôm nay không nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt! Cơ thể khỏe rồi ngươi muốn nói bao nhiêu cũng được!".
Có lẽ là mơ đi, cơn mơ đẹp khó có được này làm cho Thu Nhi không muốn tỉnh lại, dần dần liền thực sự thiếp đi. Thu Nhi ngủ một mạch một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trong mền chăn mềm mại, bên trên còn phủ tấm màn màu xanh lam. Trầm hương phảng phất trong căn phòng không nhiễm một hạt bụi.
Không gian sạch sẽ nhất thời khiến Thu Nhi thoải mái, ngay sau đó lại lập tức khẩn trương, hắn nghĩ mình đã thân tại hoàng cung, còn việc tướng quân dẫn hắn trốn đi, và lời nói tuyệt vời ấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi. Thu Nhi nản lòng thoái chí, bất chợt cơn ho ập tới, thân mình đau nhức trở nên càng thêm khó chịu.
Tiếng ho của Thu Nhi gọi tướng quân tới, tướng quân đầy người bụi bặm đến gần Thu Nhi, kéo tay áo lên sờ trán hắn, vui sướng nói: “Cơn sốt quả nhiên đã hạ, Thái y nói rất đúng, ngươi chỉ cần có thức ăn đầy đủ thì cơ thể tự nhiên sẽ chuyển biến tốt!".
Thu Nhi hoang mang, hắn đến tột cùng là làm sao! Mặc kệ cổ họng khô khốc, Thu Nhi vẫn gian nan mở miệng hỏi: “Tướng quân, đây là nơi nào?".
“Sao vậy? Đương nhiên là ở nhà! Bằng không còn có thể ở đâu?" Tướng quân cười đến rạng rỡ.
“Không phải ở hoàng cung sao?" Thu Nhi trong lòng run sợ hỏi.
Tướng quân chống nạnh, ha ha ngửa đầu cười to, nói: “Ngươi thật đúng là biết nịnh, ta chỉ tùy tiện sửa sang lại một chút mà đã khiến ngươi có cảm giác đang ở hoàng cung!".
Thu Nhi thấy tướng quân cười thì chính mình cũng cười theo, mộng kia thật sự rất đẹp, ở trong giấc mơ ấy tướng quân nói sẽ thương hắn cả đời. Ngược lại, tướng quân thấy Thu Nhi cười, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Hắn đã rời xa cái nơi mà người người đều khoác lên mình tấm mặt nạ, cũng rời xa chiến trường, nhưng nơi này là một chiến trường mới của hắn. Mấy ngày nay thuận đường quan sát Hân Nam phủ, tướng quân xem như nhìn thấu, nếu muốn cho Thu Nhi một cuộc sống tốt, không có bạc là tuyệt đối không thể. Sau này, một mặt hắn phải che dấu để cả nhà có cuộc sống bình an, mặt khác, cố gắng kiếm tiền giúp Thu Nhi điều dưỡng thân thể là việc trọng yếu nhất. Con đường phía trước trùng trùng điệp điệp những khó khăn trắc trở, nhưng tràn đầy trong cõi lòng hắn lại là ý chí chiến đấu sục sôi.
Sau khi Thu Nhi tỉnh lại tinh thần rất tốt, tướng quân gọi Thái y cũng giống mình một thân bụi bặm tới, hỏi lão xem đã có thể đem Thu Nhi ra ngoài phơi nắng được hay chưa. Ở Hân Nam phủ, thời tiết tháng tư đã rất ấm áp, nhưng Thái y vẫn muốn tướng quân đắp cho Thu Nhi thêm tấm chăn, còn bắt hắn phải đưa Thu Nhi đến nơi nào khuất gió.
Tướng quân ôm Thu Nhi ra khỏi phòng, đứng nửa ngày cũng chẳng biết Thái y lấy gió ở đâu, bèn đơn giản ôm hắn tới chân tường rồi hạ ghế nằm, đắp chăn cẩn thận, còn chế nhạo hắn: “Lâu lắm rồi không phơi nắng, mau nhìn xem người ngươi mốc meo lên rồi kìa!" Thu Nhi không đáp lời tướng quân, nhìn chung quanh liền thấy trước mắt là đống hỗn độn, nói: “Chẳng lẽ chỉ có phòng ở của ta là đã thu thập tốt?".
“Đúng vậy, trong lúc ngươi ngủ như lợn chết, ta đưa ngươi nằm lên ghế, nâng tới phòng khác. Mọi người đều cùng nhau hỗ trợ thu thập tốt phòng ở của ngươi, ngay cả bọn nhỏ cũng giúp sức, phu nhân lại vì ngươi ngay cả lư hương cũng mang ra lấy lòng!".
Thu Nhi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên nói lời cám ơn. Tướng quân tùy tiện cười, nói: “Này không là gì, ta nói rồi, sau này ta sẽ thương ngươi, đối tốt với ngươi, cho ngươi hạnh phúc, không còn phải chịu bất cứ thiệt thòi nào!" Tướng quân lời vừa xuất khẩu, Thu Nhi liền động thân, dùng ánh mắt khó tin nhìn tướng quân, miệng thì thào: “Chẳng lẽ là sự thật, không phải nằm mơ?".
“Cái gì thật hay giả, không phải ngươi ngủ tới hồ đồ rồi chứ?".
Thu Nhi vội vàng bắt lấy cánh tay tướng quân nói: “Ngài thật sự nói yêu ta? Còn nói muốn ta hạnh phúc?".
Tướng quân không trả lời Thu Nhi, bản năng nói cho hắn biết hắn phải làm gì tiếp đó. Đặt lên đôi môi kia một nụ hôn dài ấm áp, tướng quân hôn say sưa đến mức Thu Nhi như mê đi rồi mới tách ra. “Ngươi suy nghĩ cái gì?" Tướng quân không chắc cái hôn kia đã có thể chăng nói rõ hết thảy?
“Ngài thật sự là muốn ta, là vì ta mới chạy trốn tới nơi này? Ngài sẽ không hối hận sao? Có thể nào sẽ bỏ ta mà đi? Thật sự sao, này đều là thật sự sao? Ngài vì sao lại muốn ta? Không chê ta là nam sủng sao? Vì cái gì? Thật sự sao?" Thu Nhi câu hỏi nọ nối tiếp câu hỏi kia, giống như nước suối không ngừng tuôn chảy, hỗn loạn không quy tắc.
Tướng quân thu lại vẻ tươi cười, câu hỏi của Thu Nhi khiến hắn đau lòng, cho đến bây giờ hắn cũng không biết nội tâm Thu Nhi lại tự ti như thế, điều này chính là nguyên nhân Thu Nhi vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn? Tướng quân liền ôm lấy Thu Nhi, dẫn hắn trở về phòng riêng, đóng cửa lại.
Tướng quân bế Thu Nhi ngồi lên giường rồi mới nói tiếp: “Thu Nhi, chúng ta cùng mở lòng mình nói chuyện được không, sau này ngươi là của ta, mà ta cũng là của ngươi!" Cánh cửa hồi ức tướng quân là người đầu tiên mở ra, chuyện cũ xưa kia từ từ hé lộ. “Thu Nhi, ngươi có biết vì sao ta lại mang theo ngươi xuất chinh không?" Thu Nhi lắc đầu, tướng quân cười, sau đó nói: “Khi ấy Tống Lâm không muốn đi, ta biết mọi người cũng không tình nguyện đi. Ngươi bị mọi người đẩy đi chắc chắn là vì quan hệ giữa ngươi với mọi người không được tốt, ta nghĩ rằng đi đến nửa đường ngươi chắc chắn sẽ kêu khổ, đến lúc đó ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà bỏ ngươi! Nói thực lúc đó ta có chút hối hận đã nhặt ngươi về!".
“Nhưng ta lại một tiếng cũng không kêu khổ có phải không?".
Tướng quân dùng một ánh mắt rất lạ lùng nhìn Thu Nhi, nói: “Ta rất lạ là ngươi không có nói! Từ lâu ta đã chờ ngươi khóc lóc tới tìm ta! Sau này thấy ngươi dáng vẻ như con cá nhỏ, ta lại càng kì lạ. Ta bắt đầu tin tưởng rằng, ắt hẳn từ nhỏ ngươi đã phải trải qua rất nhiều gian khổ, không chỉ là một nam sủng tháng ngày gió mưa!".
“Vậy ngài vì sao lại lừa ta lên giường?".
“Ta không phải loài động vật chỉ biết tìm nơi phát tiết! Bởi vì ta đối với ngươi cảm giác không giống thế nên mới lừa ngươi.".
“Khó trách…khó trách…" Thu Nhi mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy, ta bắt đầu muốn ngươi là từ khi ấy, đương nhiên khi đó ta ham muốn thân thể của ngươi nhiều hơn!".
Thu Nhi hiểu biết gật gật đầu, nói: “Ta cũng vậy!".
Giọng Thu Nhi tuy nhỏ nhưng lại lọt vào tai tướng quân, tướng quân nắm lấy Thu Nhi không tha, làm cho Thu Nhi nói ra rốt cuộc “Ta cũng vậy" là có ý gì. Thu nhi má hồng lên như quả cà chua, lần đầu tiên đem những tâm sự kín đáo nhất nói cho tướng quân biết. “Khi đó ta thật sự rất sùng bái ngài, nhất là tư thế phất áo đầy oai hùng ở trên võ tràng cùng tướng sĩ luận bàn võ nghệ, mỗi một giọt mồ hôi cũng dường như lấp lánh! Ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó ta cũng chủ động hấp dẫn ngài, ân…Khi ấy ta cũng có chút suy tính!".
Tướng quân không cho là đúng, nói: “Nói cái gì mà suy tính, không phải chỉ là nhờ ta giúp ngươi đem Tiểu Hoan Nhi ra ngoài thôi sao! Vừa trở lại kinh thành ngươi liền nói muốn gặp Tiểu Hoan Nhi, ta liền biết bản thân bị lợi dụng!".
“A? Ngài đã biết!" Thu Nhi vẫn tưởng chính mình giấu giếm rất khá.
Tướng quân liếc xéo Thu Nhi, hừ một tiếng: “Coi như có chút thông minh, còn có thể lừa được ta! Tốt lắm, ta không truy cứu, ngươi nói tiếp!".
“Sau này ta lại phát hiện mình có mang, để không bị người khác phát hiện ta chỉ có thể rời tướng quân phủ! Khi ấy Thái y khuyên ta nên xóa sạch bọn nhỏ, ta từ chối. Bọn nó là con của ngài, chảy dòng máu của ngài. Ta đã nghĩ chờ bọn nó lớn lên, có lẽ có thể giống như ngài vậy, mỗi một giọt mồ hôi cũng dường như lấp lánh!".
Tướng quân bị Thu Nhi làm cảm động, nói: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy? Mặc dù nói ra có chút xấu hổ, nhưng ngươi nói hoàn toàn trùng với đặc điểm của ta!" Tướng quân tự khen mình rồi còn tự cười khúc khích.
Nụ cười như coi mọi chuyện là hiển nhiên của tướng quân khiến Thu Nhi có chút khó chịu, từ đó mà gợi nhớ đến chuyện ủy thác. Từng lời từng chữ kể lại đầy đau xót bi thương, tướng quân chỉ có thể thừa nhận khi ấy đích thị bản thân đang trốn tránh trách nhiệm. Chủ đề tiếp theo liền nói đến việc Thu Nhi sinh sản, tướng quân nói cho Thu Nhi, chính giờ khắc ấy hắn đã có suy nghĩ phải cho Thu Nhi một đời hạnh phúc.
.
.
.
Thu Nhi đầu óc trống rỗng, kinh ngạc nhìn tướng quân hai mắt đẫm lệ, chỉ liên tục nghe thấy lặp đi lặp lại câu bỏ xuống không được. Ngực Thu Nhi tựa như có lửa thiêu đốt, hắn mở miệng định nói gì đó, lại vì lời nói bất ngờ kia mà miễn cưỡng nuốt trở vào. Tướng quân đều nhìn thấy cả, ôn hòa đáp: “Muốn nói cái gì thì mặc sức nói đi, sau này ta không còn là tướng quân, ngươi cũng vĩnh viễn không lại trở lại là nam sủng! Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời!".
Câu nói cuối cùng kia Thu Nhi nghe rõ mồn một, nhưng cảm giác vẫn như cũ không chân thực, Thu Nhi lắc lắc đầu muốn thanh tỉnh nhưng lại càng thêm mê muội. Tướng quân chậm rãi đỡ Thu Nhi nằm xuống, nói tiếp: “Trước mắt hôm nay không nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt! Cơ thể khỏe rồi ngươi muốn nói bao nhiêu cũng được!".
Có lẽ là mơ đi, cơn mơ đẹp khó có được này làm cho Thu Nhi không muốn tỉnh lại, dần dần liền thực sự thiếp đi. Thu Nhi ngủ một mạch một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trong mền chăn mềm mại, bên trên còn phủ tấm màn màu xanh lam. Trầm hương phảng phất trong căn phòng không nhiễm một hạt bụi.
Không gian sạch sẽ nhất thời khiến Thu Nhi thoải mái, ngay sau đó lại lập tức khẩn trương, hắn nghĩ mình đã thân tại hoàng cung, còn việc tướng quân dẫn hắn trốn đi, và lời nói tuyệt vời ấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi. Thu Nhi nản lòng thoái chí, bất chợt cơn ho ập tới, thân mình đau nhức trở nên càng thêm khó chịu.
Tiếng ho của Thu Nhi gọi tướng quân tới, tướng quân đầy người bụi bặm đến gần Thu Nhi, kéo tay áo lên sờ trán hắn, vui sướng nói: “Cơn sốt quả nhiên đã hạ, Thái y nói rất đúng, ngươi chỉ cần có thức ăn đầy đủ thì cơ thể tự nhiên sẽ chuyển biến tốt!".
Thu Nhi hoang mang, hắn đến tột cùng là làm sao! Mặc kệ cổ họng khô khốc, Thu Nhi vẫn gian nan mở miệng hỏi: “Tướng quân, đây là nơi nào?".
“Sao vậy? Đương nhiên là ở nhà! Bằng không còn có thể ở đâu?" Tướng quân cười đến rạng rỡ.
“Không phải ở hoàng cung sao?" Thu Nhi trong lòng run sợ hỏi.
Tướng quân chống nạnh, ha ha ngửa đầu cười to, nói: “Ngươi thật đúng là biết nịnh, ta chỉ tùy tiện sửa sang lại một chút mà đã khiến ngươi có cảm giác đang ở hoàng cung!".
Thu Nhi thấy tướng quân cười thì chính mình cũng cười theo, mộng kia thật sự rất đẹp, ở trong giấc mơ ấy tướng quân nói sẽ thương hắn cả đời. Ngược lại, tướng quân thấy Thu Nhi cười, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Hắn đã rời xa cái nơi mà người người đều khoác lên mình tấm mặt nạ, cũng rời xa chiến trường, nhưng nơi này là một chiến trường mới của hắn. Mấy ngày nay thuận đường quan sát Hân Nam phủ, tướng quân xem như nhìn thấu, nếu muốn cho Thu Nhi một cuộc sống tốt, không có bạc là tuyệt đối không thể. Sau này, một mặt hắn phải che dấu để cả nhà có cuộc sống bình an, mặt khác, cố gắng kiếm tiền giúp Thu Nhi điều dưỡng thân thể là việc trọng yếu nhất. Con đường phía trước trùng trùng điệp điệp những khó khăn trắc trở, nhưng tràn đầy trong cõi lòng hắn lại là ý chí chiến đấu sục sôi.
Sau khi Thu Nhi tỉnh lại tinh thần rất tốt, tướng quân gọi Thái y cũng giống mình một thân bụi bặm tới, hỏi lão xem đã có thể đem Thu Nhi ra ngoài phơi nắng được hay chưa. Ở Hân Nam phủ, thời tiết tháng tư đã rất ấm áp, nhưng Thái y vẫn muốn tướng quân đắp cho Thu Nhi thêm tấm chăn, còn bắt hắn phải đưa Thu Nhi đến nơi nào khuất gió.
Tướng quân ôm Thu Nhi ra khỏi phòng, đứng nửa ngày cũng chẳng biết Thái y lấy gió ở đâu, bèn đơn giản ôm hắn tới chân tường rồi hạ ghế nằm, đắp chăn cẩn thận, còn chế nhạo hắn: “Lâu lắm rồi không phơi nắng, mau nhìn xem người ngươi mốc meo lên rồi kìa!" Thu Nhi không đáp lời tướng quân, nhìn chung quanh liền thấy trước mắt là đống hỗn độn, nói: “Chẳng lẽ chỉ có phòng ở của ta là đã thu thập tốt?".
“Đúng vậy, trong lúc ngươi ngủ như lợn chết, ta đưa ngươi nằm lên ghế, nâng tới phòng khác. Mọi người đều cùng nhau hỗ trợ thu thập tốt phòng ở của ngươi, ngay cả bọn nhỏ cũng giúp sức, phu nhân lại vì ngươi ngay cả lư hương cũng mang ra lấy lòng!".
Thu Nhi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên nói lời cám ơn. Tướng quân tùy tiện cười, nói: “Này không là gì, ta nói rồi, sau này ta sẽ thương ngươi, đối tốt với ngươi, cho ngươi hạnh phúc, không còn phải chịu bất cứ thiệt thòi nào!" Tướng quân lời vừa xuất khẩu, Thu Nhi liền động thân, dùng ánh mắt khó tin nhìn tướng quân, miệng thì thào: “Chẳng lẽ là sự thật, không phải nằm mơ?".
“Cái gì thật hay giả, không phải ngươi ngủ tới hồ đồ rồi chứ?".
Thu Nhi vội vàng bắt lấy cánh tay tướng quân nói: “Ngài thật sự nói yêu ta? Còn nói muốn ta hạnh phúc?".
Tướng quân không trả lời Thu Nhi, bản năng nói cho hắn biết hắn phải làm gì tiếp đó. Đặt lên đôi môi kia một nụ hôn dài ấm áp, tướng quân hôn say sưa đến mức Thu Nhi như mê đi rồi mới tách ra. “Ngươi suy nghĩ cái gì?" Tướng quân không chắc cái hôn kia đã có thể chăng nói rõ hết thảy?
“Ngài thật sự là muốn ta, là vì ta mới chạy trốn tới nơi này? Ngài sẽ không hối hận sao? Có thể nào sẽ bỏ ta mà đi? Thật sự sao, này đều là thật sự sao? Ngài vì sao lại muốn ta? Không chê ta là nam sủng sao? Vì cái gì? Thật sự sao?" Thu Nhi câu hỏi nọ nối tiếp câu hỏi kia, giống như nước suối không ngừng tuôn chảy, hỗn loạn không quy tắc.
Tướng quân thu lại vẻ tươi cười, câu hỏi của Thu Nhi khiến hắn đau lòng, cho đến bây giờ hắn cũng không biết nội tâm Thu Nhi lại tự ti như thế, điều này chính là nguyên nhân Thu Nhi vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn? Tướng quân liền ôm lấy Thu Nhi, dẫn hắn trở về phòng riêng, đóng cửa lại.
Tướng quân bế Thu Nhi ngồi lên giường rồi mới nói tiếp: “Thu Nhi, chúng ta cùng mở lòng mình nói chuyện được không, sau này ngươi là của ta, mà ta cũng là của ngươi!" Cánh cửa hồi ức tướng quân là người đầu tiên mở ra, chuyện cũ xưa kia từ từ hé lộ. “Thu Nhi, ngươi có biết vì sao ta lại mang theo ngươi xuất chinh không?" Thu Nhi lắc đầu, tướng quân cười, sau đó nói: “Khi ấy Tống Lâm không muốn đi, ta biết mọi người cũng không tình nguyện đi. Ngươi bị mọi người đẩy đi chắc chắn là vì quan hệ giữa ngươi với mọi người không được tốt, ta nghĩ rằng đi đến nửa đường ngươi chắc chắn sẽ kêu khổ, đến lúc đó ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà bỏ ngươi! Nói thực lúc đó ta có chút hối hận đã nhặt ngươi về!".
“Nhưng ta lại một tiếng cũng không kêu khổ có phải không?".
Tướng quân dùng một ánh mắt rất lạ lùng nhìn Thu Nhi, nói: “Ta rất lạ là ngươi không có nói! Từ lâu ta đã chờ ngươi khóc lóc tới tìm ta! Sau này thấy ngươi dáng vẻ như con cá nhỏ, ta lại càng kì lạ. Ta bắt đầu tin tưởng rằng, ắt hẳn từ nhỏ ngươi đã phải trải qua rất nhiều gian khổ, không chỉ là một nam sủng tháng ngày gió mưa!".
“Vậy ngài vì sao lại lừa ta lên giường?".
“Ta không phải loài động vật chỉ biết tìm nơi phát tiết! Bởi vì ta đối với ngươi cảm giác không giống thế nên mới lừa ngươi.".
“Khó trách…khó trách…" Thu Nhi mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy, ta bắt đầu muốn ngươi là từ khi ấy, đương nhiên khi đó ta ham muốn thân thể của ngươi nhiều hơn!".
Thu Nhi hiểu biết gật gật đầu, nói: “Ta cũng vậy!".
Giọng Thu Nhi tuy nhỏ nhưng lại lọt vào tai tướng quân, tướng quân nắm lấy Thu Nhi không tha, làm cho Thu Nhi nói ra rốt cuộc “Ta cũng vậy" là có ý gì. Thu nhi má hồng lên như quả cà chua, lần đầu tiên đem những tâm sự kín đáo nhất nói cho tướng quân biết. “Khi đó ta thật sự rất sùng bái ngài, nhất là tư thế phất áo đầy oai hùng ở trên võ tràng cùng tướng sĩ luận bàn võ nghệ, mỗi một giọt mồ hôi cũng dường như lấp lánh! Ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó ta cũng chủ động hấp dẫn ngài, ân…Khi ấy ta cũng có chút suy tính!".
Tướng quân không cho là đúng, nói: “Nói cái gì mà suy tính, không phải chỉ là nhờ ta giúp ngươi đem Tiểu Hoan Nhi ra ngoài thôi sao! Vừa trở lại kinh thành ngươi liền nói muốn gặp Tiểu Hoan Nhi, ta liền biết bản thân bị lợi dụng!".
“A? Ngài đã biết!" Thu Nhi vẫn tưởng chính mình giấu giếm rất khá.
Tướng quân liếc xéo Thu Nhi, hừ một tiếng: “Coi như có chút thông minh, còn có thể lừa được ta! Tốt lắm, ta không truy cứu, ngươi nói tiếp!".
“Sau này ta lại phát hiện mình có mang, để không bị người khác phát hiện ta chỉ có thể rời tướng quân phủ! Khi ấy Thái y khuyên ta nên xóa sạch bọn nhỏ, ta từ chối. Bọn nó là con của ngài, chảy dòng máu của ngài. Ta đã nghĩ chờ bọn nó lớn lên, có lẽ có thể giống như ngài vậy, mỗi một giọt mồ hôi cũng dường như lấp lánh!".
Tướng quân bị Thu Nhi làm cảm động, nói: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy? Mặc dù nói ra có chút xấu hổ, nhưng ngươi nói hoàn toàn trùng với đặc điểm của ta!" Tướng quân tự khen mình rồi còn tự cười khúc khích.
Nụ cười như coi mọi chuyện là hiển nhiên của tướng quân khiến Thu Nhi có chút khó chịu, từ đó mà gợi nhớ đến chuyện ủy thác. Từng lời từng chữ kể lại đầy đau xót bi thương, tướng quân chỉ có thể thừa nhận khi ấy đích thị bản thân đang trốn tránh trách nhiệm. Chủ đề tiếp theo liền nói đến việc Thu Nhi sinh sản, tướng quân nói cho Thu Nhi, chính giờ khắc ấy hắn đã có suy nghĩ phải cho Thu Nhi một đời hạnh phúc.
.
Tác giả :
Phong Kinh Dương