Di Thu
Chương 85
CHƯƠNG 85
.
.
Thu Nhi bắt đầu có chút buồn ngủ, vừa rồi tướng quân lau mặt cho hắn, lực đạo ôn nhu kia, từng chút từng chút một lau thật cẩn thận, lúc này Thu Nhi mới hiểu được, không phải tướng quân dẫn Hoàng Thượng đến, cho dù là chính mình quá phận, tướng quân vẫn là vị tướng quân không bao giờ muốn thương tổn chính mình. Nghĩ như vậy liền khiến Thu Nhi an tâm không ít.
Thu Nhi quay đầu đi, đem lời muốn nói rõ ràng nói cho tướng quân: “Mặc kệ ra sao, chờ sau khi ta hồi cung mong ngài thường xuyên đến thăm bọn nhỏ, thay ta chăm sóc bọn nó nhiều hơn nữa, bọn nó thích ngài!".
Tướng quân hỏi Thu Nhi: “Sau này người có tính toán gì không?".
Thu Nhi nhắm mắt lại không muốn cho tướng quân nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mình, đợi tâm tình gợn sóng qua đi, Thu Nhi ra vẻ trấn định đáp: “Hồi cung! Giống như quá khứ làm trò vui cho bệ hạ, nếu có thể có được ân điển liền nghĩ biện pháp xin xuất cung một chuyến. Nếu ngài có thể hỗ trợ thì xin ngài hãy đem bọn nhỏ giao cho cha nuôi, giúp ông một chút tiền trợ cấp mua đồ dùng hàng ngày, điều ta có thể làm cũng chỉ có thế!".
“Thế còn chính ngươi?".
“Có thể kiên trì bao lâu liền kiên trì bấy lâu, chờ tới một ngày bệ hạ phiền chán liền đá ta đi!".
Tướng quân nhịn không được nở nụ cười, nói: “Ngươi này không phải đang ôm cây đợi thỏ sao?".
Thu Nhi bất đắc dĩ nói: “Chỉ mong có thể để ta kịp chờ con thỏ ấy!".
Tướng quân ha ha cười không ngừng, Thu Nhi khó hiểu nhìn chằm chằm tướng quân, hôm nay tướng quân như ăn phải trứng chim khách, cứ cười mãi không ngừng. Tướng quân đắp chăn cho Thu Nhi, rồi nói: “Ngươi trước cứ ngủ một giấc đi, quãng thời gian sau này sẽ rất vất cả, ngươi nếu chống đỡ không được thì tất cả cũng đều vô nghĩa!".
Nghe xong lời nói của tướng quân, Thu Nhi lại càng khó kiểu hơn, hai mắt thẳng nhìn, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị tướng quân giành trước: “Lát nữa Thái y sẽ vào đây, ngươi theo hắn chuẩn bị hành lý cho tốt, quần áo không cần mang nhiều, đem theo bạc mà ngươi thích nhất là được!".
Thu Nhi nhất thời toàn bộ buồn ngủ đều bay biến, gắng gượng thân thể đau nhức muốn đứng dậy, thế nhưng tướng quân lại ly khai trước một bước. Tướng quân từ trong phòng Thu Nhi đi ra, giận không thể át nói với thị vệ: “Hiện tại ta phải đi diện thánh, buổi tối khả năng muốn đích thân đưa hắn tới chỗ Hoàng Thượng, các ngươi canh giữ cho tốt, nếu buổi tối ta trở về mà không nhìn thấy người, không cần khẩu dụ của Hoàng Thượng, ta lập tức chém đầu các ngươi!".
Hai tên thị vệ kinh ngạc không thôi, thời điểm đi vào vẻ mặt tướng quân còn ôn hòa, sao đi ra lại biến thành hung thần ác sát! Hai người khúm núm gật đầu, kính cẩn đưa tướng quân đang thịnh nộ kia rời đi. Tướng quân tức giận đi được vài bước, nháy mắt sau liền chậm dần cước bộ, lặng lẽ tiến về phía phòng Thái y, nhắc Thái y và Yến phu nhân mau chóng thu thập vàng bạc nữ trang, buổi tối chuẩn bị rời đi.
Thái y kích động đến hai chân run rẩy, lôi kéo tướng quân hỏi này có phải chính là đáp án hay không. Tướng quân nói, hắn muốn dẫn bọn họ cao chạy xa bay, hiện tại thời gian cấp bách, nếu muốn thu thập hành lý thì không được phép kinh động thị vệ. Thái y và phu nhân kích động lệ rơi đầy mặt, quỳ sụp xuống bái tạ tướng quân. Tướng quân giữ chặt họ, không cho bọn họ làm ra động tĩnh lớn như thế.
Thái y cùng phu nhân che miệng, hít sâu vài cái cố làm cho mình bình tĩnh trở lại. Tướng quân thấy Thái y đã bình tĩnh hơn, hơn nữa cũng là bậc bề trên, tướng quân liền nói với lão về kế hoạch buổi tối. Chạng vạng ngày hôm nay hắn sẽ mang Thu Nhi cùng bọn thị vệ tới hoàng cung trước, những người còn lại chờ bọn hắn đi xong liền đánh xe tới cửa nam ngoại thành chờ, đến lúc đó sẽ cùng nhau rời đi.
Thái y không rõ vì sao tướng quân còn muốn mang Thu Nhi tới hoàng cung, thế là hỏi: “Vì sao còn phải tiến cung? Trực tiếp rời đi chẳng phải an toàn hơn sao?".
Tướng quân giải thích với Thái y: “Thị vệ hoàng gia đều là những cao thủ đứng đầu, nếu cùng bọn họ so chiêu ta cũng không dám mười phần nắm chắc. Cho dù nhất thời chế phục bọn họ, những tên thị vệ được huấn luyện kĩ càng này cũng có thể đào thoát rất nhanh. Cho nên lừa bọn họ mới là kế sách tốt nhất."
“Ta lừa bọn họ nói muốn đích thân đem Thu Nhi giao cho Hoàng Thượng, đến cửa đông phải tiến cung ta liền khiến bọn họ trở về thị vệ doanh, rồi mới đánh xe ngựa theo cửa nam ra ngoài cùng các ngươi hội hợp. Như vậy, ít nhất đến ngày mai Hoàng Thượng mới có thể phát hiện không thấy Thu Nhi, hơn nữa đến lúc ấy có lẽ Hoàng Thượng cũng đã quên mất chuyện của Thu Nhi rồi!" Tướng quân đã có thể ngửi được hương vị của buổi thiết triều ngày mai chấn động đến nhường nào.
.
.
.
.
Thu Nhi bắt đầu có chút buồn ngủ, vừa rồi tướng quân lau mặt cho hắn, lực đạo ôn nhu kia, từng chút từng chút một lau thật cẩn thận, lúc này Thu Nhi mới hiểu được, không phải tướng quân dẫn Hoàng Thượng đến, cho dù là chính mình quá phận, tướng quân vẫn là vị tướng quân không bao giờ muốn thương tổn chính mình. Nghĩ như vậy liền khiến Thu Nhi an tâm không ít.
Thu Nhi quay đầu đi, đem lời muốn nói rõ ràng nói cho tướng quân: “Mặc kệ ra sao, chờ sau khi ta hồi cung mong ngài thường xuyên đến thăm bọn nhỏ, thay ta chăm sóc bọn nó nhiều hơn nữa, bọn nó thích ngài!".
Tướng quân hỏi Thu Nhi: “Sau này người có tính toán gì không?".
Thu Nhi nhắm mắt lại không muốn cho tướng quân nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mình, đợi tâm tình gợn sóng qua đi, Thu Nhi ra vẻ trấn định đáp: “Hồi cung! Giống như quá khứ làm trò vui cho bệ hạ, nếu có thể có được ân điển liền nghĩ biện pháp xin xuất cung một chuyến. Nếu ngài có thể hỗ trợ thì xin ngài hãy đem bọn nhỏ giao cho cha nuôi, giúp ông một chút tiền trợ cấp mua đồ dùng hàng ngày, điều ta có thể làm cũng chỉ có thế!".
“Thế còn chính ngươi?".
“Có thể kiên trì bao lâu liền kiên trì bấy lâu, chờ tới một ngày bệ hạ phiền chán liền đá ta đi!".
Tướng quân nhịn không được nở nụ cười, nói: “Ngươi này không phải đang ôm cây đợi thỏ sao?".
Thu Nhi bất đắc dĩ nói: “Chỉ mong có thể để ta kịp chờ con thỏ ấy!".
Tướng quân ha ha cười không ngừng, Thu Nhi khó hiểu nhìn chằm chằm tướng quân, hôm nay tướng quân như ăn phải trứng chim khách, cứ cười mãi không ngừng. Tướng quân đắp chăn cho Thu Nhi, rồi nói: “Ngươi trước cứ ngủ một giấc đi, quãng thời gian sau này sẽ rất vất cả, ngươi nếu chống đỡ không được thì tất cả cũng đều vô nghĩa!".
Nghe xong lời nói của tướng quân, Thu Nhi lại càng khó kiểu hơn, hai mắt thẳng nhìn, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị tướng quân giành trước: “Lát nữa Thái y sẽ vào đây, ngươi theo hắn chuẩn bị hành lý cho tốt, quần áo không cần mang nhiều, đem theo bạc mà ngươi thích nhất là được!".
Thu Nhi nhất thời toàn bộ buồn ngủ đều bay biến, gắng gượng thân thể đau nhức muốn đứng dậy, thế nhưng tướng quân lại ly khai trước một bước. Tướng quân từ trong phòng Thu Nhi đi ra, giận không thể át nói với thị vệ: “Hiện tại ta phải đi diện thánh, buổi tối khả năng muốn đích thân đưa hắn tới chỗ Hoàng Thượng, các ngươi canh giữ cho tốt, nếu buổi tối ta trở về mà không nhìn thấy người, không cần khẩu dụ của Hoàng Thượng, ta lập tức chém đầu các ngươi!".
Hai tên thị vệ kinh ngạc không thôi, thời điểm đi vào vẻ mặt tướng quân còn ôn hòa, sao đi ra lại biến thành hung thần ác sát! Hai người khúm núm gật đầu, kính cẩn đưa tướng quân đang thịnh nộ kia rời đi. Tướng quân tức giận đi được vài bước, nháy mắt sau liền chậm dần cước bộ, lặng lẽ tiến về phía phòng Thái y, nhắc Thái y và Yến phu nhân mau chóng thu thập vàng bạc nữ trang, buổi tối chuẩn bị rời đi.
Thái y kích động đến hai chân run rẩy, lôi kéo tướng quân hỏi này có phải chính là đáp án hay không. Tướng quân nói, hắn muốn dẫn bọn họ cao chạy xa bay, hiện tại thời gian cấp bách, nếu muốn thu thập hành lý thì không được phép kinh động thị vệ. Thái y và phu nhân kích động lệ rơi đầy mặt, quỳ sụp xuống bái tạ tướng quân. Tướng quân giữ chặt họ, không cho bọn họ làm ra động tĩnh lớn như thế.
Thái y cùng phu nhân che miệng, hít sâu vài cái cố làm cho mình bình tĩnh trở lại. Tướng quân thấy Thái y đã bình tĩnh hơn, hơn nữa cũng là bậc bề trên, tướng quân liền nói với lão về kế hoạch buổi tối. Chạng vạng ngày hôm nay hắn sẽ mang Thu Nhi cùng bọn thị vệ tới hoàng cung trước, những người còn lại chờ bọn hắn đi xong liền đánh xe tới cửa nam ngoại thành chờ, đến lúc đó sẽ cùng nhau rời đi.
Thái y không rõ vì sao tướng quân còn muốn mang Thu Nhi tới hoàng cung, thế là hỏi: “Vì sao còn phải tiến cung? Trực tiếp rời đi chẳng phải an toàn hơn sao?".
Tướng quân giải thích với Thái y: “Thị vệ hoàng gia đều là những cao thủ đứng đầu, nếu cùng bọn họ so chiêu ta cũng không dám mười phần nắm chắc. Cho dù nhất thời chế phục bọn họ, những tên thị vệ được huấn luyện kĩ càng này cũng có thể đào thoát rất nhanh. Cho nên lừa bọn họ mới là kế sách tốt nhất."
“Ta lừa bọn họ nói muốn đích thân đem Thu Nhi giao cho Hoàng Thượng, đến cửa đông phải tiến cung ta liền khiến bọn họ trở về thị vệ doanh, rồi mới đánh xe ngựa theo cửa nam ra ngoài cùng các ngươi hội hợp. Như vậy, ít nhất đến ngày mai Hoàng Thượng mới có thể phát hiện không thấy Thu Nhi, hơn nữa đến lúc ấy có lẽ Hoàng Thượng cũng đã quên mất chuyện của Thu Nhi rồi!" Tướng quân đã có thể ngửi được hương vị của buổi thiết triều ngày mai chấn động đến nhường nào.
.
.
Tác giả :
Phong Kinh Dương