Di Thu
Chương 48
CHƯƠNG 48
Thu Nhi ánh mắt trống rỗng vô thần, chỉ có bàn tay vẫn đang vuốt ve chiếc bụng.
“Thu Nhi, xảy ra chuyện gì?" Thái y hỏi.
Hai mắt Thu Nhi bị che phủ bởi tầng tầng sương mù ẩm ướt, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói: “Không có gì, như vậy là được rồi, nên như thế này không phải sao! Là ta tự mình đa tình! Nhiều năm như thế, vẫn còn chưa thấy rõ ràng? Ta đây làm sao vậy!".
Thái y tới ngồi bên người Thu Nhi, nhẹ nhàng, một vòng rồi một vòng xoa tròn đại phúc hắn, nói: “Thu Nhi, khóc đi. Nơi này không phải hoàng cung cũng không phải Tướng quân phủ, đây là nhà của ta, như thế nào đều có thể!".
Thu Nhi đem nước mắt bức quay trở về vành mắt, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Thái y, rơi lệ cũng chẳng có tác dụng gì!" Từ nhỏ Thu Nhi đã ít khi khóc, hắn từng thấy rất nhiều kẻ bởi vì khóc mà càng bị đánh cho nặng hơn, cũng hiểu được, kì thật không có ai để tới nước mắt nơi bọn họ, vui buồn nơi bọn họ.
“Cho dù vô dụng cũng có thể làm cho trong lòng thoải mái hơn một chút. Thu Nhi, ngươi thử một lần xem, đừng sợ, chỉ có ta ở trong này." Thanh âm Thái y rất ấm áp, rất ấm áp, dỡ xuống tấm phòng ngự cuối cùng nơi Thu Nhi, nước mắt hắn trào ra khóe mắt, nghẹn ngào: “Ta hiểu mình chỉ là một tên nam sủng hạ lưu, dù là Hoàng Thượng hay tướng quân, cũng chưa từng coi ta là người, vĩnh viễn đều đùa bỡn xong rồi vứt bỏ! Có lẽ đối với nữ nhân bọn họ còn có chút thương hại, nhưng đối với ta, bọn họ cái gì đều không có! Nếu ta có thể sống sót, hài tử của ta, ai ta cũng không cho! Ta sẽ đem bọn nó nuôi lớn, khiến cho bọn nó có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm người! Nhưng là…".
Bọn nhỏ trong bụng tựa như vì Thu Nhi mà bất bình, ở trong bụng loạn đá, chẳng biết vì bọn nó nháo hay vì bọn nó thực sự đau lòng cho cha! Thu Nhi đau đến không thở nổi, hô hấp càng trở nên quẫn bách. Thái y thấy tình huống không tốt, lập tức tới đầu giường lấy một viên thuốc cho vào miệng Thu Nhi, đem hai tay Thu Nhi đặt bên hông, từng chút hướng về phía trước thôi nhu, ngữ khí hòa hoãn nói Thu Nhi hãy thả lỏng.
Đau bụng kịch liệt khiến hắn hít thở không thông. Hắn tức giận đập lên ngực chính mình! Hắn không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng! Hắn không muốn cứ như vậy mà chết! Hắn muốn nuôi dưỡng bọn nhỏ thành người, nhìn bọn họ đỉnh thiên lập địa sống trên thế gian, khiến cho Hoàng Thượng hối hận, khiến cho tướng quân hối hận! Thế nhưng vì cái gì? Vì cái gì thân thể hắn lại vô dụng như thế?
Thu Nhi không biết rằng, thống khổ này, cùng với hít thở không thông này, thực ra vẫn còn cách cái chết rất xa! Bị giam cầm trong hắc ám tuyệt vọng, Thu Nhi không biết từ lúc nào đã mất đi ý thức.
Khi lần nữa mở mắt thì hắn đã thấy Thái y ngay bên cạnh. Thu Nhi thần sắc ảm đạm, nói cũng không muốn nói, ăn cũng không muốn ăn. Thái y hỏi hắn có phải có chỗ nào không thoải mái, Thu Nhi chỉ lắc đầu không nói. Thái y lại nói với hắn, không ăn cái gì thì bọn nhỏ sao có thể lớn, hắn lại sao có thể khỏe mạnh!.
Thu Nhi dỗi, trả lời: “Dù sao ta cũng sống không lâu nữa, cùng lắm là mang hai đứa nhỏ cộng phó hoàng tuyền! Như vậy ta sẽ không cần lo lắng cho mình khi nào thì chết, bởi vì ta đang muốn chết đây!".
Thái y cười khanh khách, nói với hắn: “Cũng không cho hai tiểu gia hỏa trong bụng ngươi sống? Thế giới tươi đẹp này cũng đáng thưởng thức lắm chứ!" Thu Nhi lại không nói lời nào, thế nên Thái y hỏi tiếp: “Ngươi không phải vừa nằm mơ, trong mơ có vị đại tiên nói với ngươi, Thu Nhi ngươi muốn sống cũng không được chứ?".
Thu Nhi vội vàng nói không có, làm sao lại có đại tiên ở đây. Thái y thuận thế tiếp lời: “Vậy ngươi sao nói muốn chết? Ta từng nói ngươi sẽ chết sao?" Thu Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Thái y yêu thương nhéo hai má Thu Nhi: “Ngươi không phải thầy tướng sống cũng chẳng phải bán tiên, sao biết chính mình sống không được? Ngươi với tướng quân nói với nhau cái gì? Có thể nói cho ta biết không?".
Thu Nhi rầu rĩ đáp: “Ta sợ bản thân không sống được bao lâu, nghĩ đem bọn nhỏ nhờ cậy hắn. Thế nhưng hắn nói, hắn với bọn nhỏ không hề có quan hệ, sau đó sợ tới mức bỏ chạy rồi!".
“Thương tâm?".
Thu Nhi tự giễu nở nụ cười, nói: “Hắn nếu không phải thường xuyên đến, nếu không phải chưa từng thích hai đứa nhỏ này, thì ngay cả hỏi ta cũng sẽ không muốn hỏi. Trong mắt người đời, nam sủng chỉ khi ở trên giường mới coi là hữu dụng!".
Thái y hiểu rõ nguyên nhân từ trong lời nói, lão cầm tay Thu Nhi, nghiêm mặt nói: “Ngươi đem hết toàn lực mà sống, vì hai hài tử của ngươi! Nếu như thật sự không yên lòng thân thể của chính mình, nhất định phải tìm một người để phó thác, vậy đem bọn nhỏ phó thác cho ta có được không? Ta kì thật từ lâu đã sớm coi ngươi như nhi tử của mình rồi!".
.
Thu Nhi ánh mắt trống rỗng vô thần, chỉ có bàn tay vẫn đang vuốt ve chiếc bụng.
“Thu Nhi, xảy ra chuyện gì?" Thái y hỏi.
Hai mắt Thu Nhi bị che phủ bởi tầng tầng sương mù ẩm ướt, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói: “Không có gì, như vậy là được rồi, nên như thế này không phải sao! Là ta tự mình đa tình! Nhiều năm như thế, vẫn còn chưa thấy rõ ràng? Ta đây làm sao vậy!".
Thái y tới ngồi bên người Thu Nhi, nhẹ nhàng, một vòng rồi một vòng xoa tròn đại phúc hắn, nói: “Thu Nhi, khóc đi. Nơi này không phải hoàng cung cũng không phải Tướng quân phủ, đây là nhà của ta, như thế nào đều có thể!".
Thu Nhi đem nước mắt bức quay trở về vành mắt, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Thái y, rơi lệ cũng chẳng có tác dụng gì!" Từ nhỏ Thu Nhi đã ít khi khóc, hắn từng thấy rất nhiều kẻ bởi vì khóc mà càng bị đánh cho nặng hơn, cũng hiểu được, kì thật không có ai để tới nước mắt nơi bọn họ, vui buồn nơi bọn họ.
“Cho dù vô dụng cũng có thể làm cho trong lòng thoải mái hơn một chút. Thu Nhi, ngươi thử một lần xem, đừng sợ, chỉ có ta ở trong này." Thanh âm Thái y rất ấm áp, rất ấm áp, dỡ xuống tấm phòng ngự cuối cùng nơi Thu Nhi, nước mắt hắn trào ra khóe mắt, nghẹn ngào: “Ta hiểu mình chỉ là một tên nam sủng hạ lưu, dù là Hoàng Thượng hay tướng quân, cũng chưa từng coi ta là người, vĩnh viễn đều đùa bỡn xong rồi vứt bỏ! Có lẽ đối với nữ nhân bọn họ còn có chút thương hại, nhưng đối với ta, bọn họ cái gì đều không có! Nếu ta có thể sống sót, hài tử của ta, ai ta cũng không cho! Ta sẽ đem bọn nó nuôi lớn, khiến cho bọn nó có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm người! Nhưng là…".
Bọn nhỏ trong bụng tựa như vì Thu Nhi mà bất bình, ở trong bụng loạn đá, chẳng biết vì bọn nó nháo hay vì bọn nó thực sự đau lòng cho cha! Thu Nhi đau đến không thở nổi, hô hấp càng trở nên quẫn bách. Thái y thấy tình huống không tốt, lập tức tới đầu giường lấy một viên thuốc cho vào miệng Thu Nhi, đem hai tay Thu Nhi đặt bên hông, từng chút hướng về phía trước thôi nhu, ngữ khí hòa hoãn nói Thu Nhi hãy thả lỏng.
Đau bụng kịch liệt khiến hắn hít thở không thông. Hắn tức giận đập lên ngực chính mình! Hắn không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng! Hắn không muốn cứ như vậy mà chết! Hắn muốn nuôi dưỡng bọn nhỏ thành người, nhìn bọn họ đỉnh thiên lập địa sống trên thế gian, khiến cho Hoàng Thượng hối hận, khiến cho tướng quân hối hận! Thế nhưng vì cái gì? Vì cái gì thân thể hắn lại vô dụng như thế?
Thu Nhi không biết rằng, thống khổ này, cùng với hít thở không thông này, thực ra vẫn còn cách cái chết rất xa! Bị giam cầm trong hắc ám tuyệt vọng, Thu Nhi không biết từ lúc nào đã mất đi ý thức.
Khi lần nữa mở mắt thì hắn đã thấy Thái y ngay bên cạnh. Thu Nhi thần sắc ảm đạm, nói cũng không muốn nói, ăn cũng không muốn ăn. Thái y hỏi hắn có phải có chỗ nào không thoải mái, Thu Nhi chỉ lắc đầu không nói. Thái y lại nói với hắn, không ăn cái gì thì bọn nhỏ sao có thể lớn, hắn lại sao có thể khỏe mạnh!.
Thu Nhi dỗi, trả lời: “Dù sao ta cũng sống không lâu nữa, cùng lắm là mang hai đứa nhỏ cộng phó hoàng tuyền! Như vậy ta sẽ không cần lo lắng cho mình khi nào thì chết, bởi vì ta đang muốn chết đây!".
Thái y cười khanh khách, nói với hắn: “Cũng không cho hai tiểu gia hỏa trong bụng ngươi sống? Thế giới tươi đẹp này cũng đáng thưởng thức lắm chứ!" Thu Nhi lại không nói lời nào, thế nên Thái y hỏi tiếp: “Ngươi không phải vừa nằm mơ, trong mơ có vị đại tiên nói với ngươi, Thu Nhi ngươi muốn sống cũng không được chứ?".
Thu Nhi vội vàng nói không có, làm sao lại có đại tiên ở đây. Thái y thuận thế tiếp lời: “Vậy ngươi sao nói muốn chết? Ta từng nói ngươi sẽ chết sao?" Thu Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Thái y yêu thương nhéo hai má Thu Nhi: “Ngươi không phải thầy tướng sống cũng chẳng phải bán tiên, sao biết chính mình sống không được? Ngươi với tướng quân nói với nhau cái gì? Có thể nói cho ta biết không?".
Thu Nhi rầu rĩ đáp: “Ta sợ bản thân không sống được bao lâu, nghĩ đem bọn nhỏ nhờ cậy hắn. Thế nhưng hắn nói, hắn với bọn nhỏ không hề có quan hệ, sau đó sợ tới mức bỏ chạy rồi!".
“Thương tâm?".
Thu Nhi tự giễu nở nụ cười, nói: “Hắn nếu không phải thường xuyên đến, nếu không phải chưa từng thích hai đứa nhỏ này, thì ngay cả hỏi ta cũng sẽ không muốn hỏi. Trong mắt người đời, nam sủng chỉ khi ở trên giường mới coi là hữu dụng!".
Thái y hiểu rõ nguyên nhân từ trong lời nói, lão cầm tay Thu Nhi, nghiêm mặt nói: “Ngươi đem hết toàn lực mà sống, vì hai hài tử của ngươi! Nếu như thật sự không yên lòng thân thể của chính mình, nhất định phải tìm một người để phó thác, vậy đem bọn nhỏ phó thác cho ta có được không? Ta kì thật từ lâu đã sớm coi ngươi như nhi tử của mình rồi!".
.
Tác giả :
Phong Kinh Dương