Di Thu
Chương 100
CHƯƠNG 100
.
.
Mưa lớn liên tục suốt đêm, tới sáng vẫn còn rả rích, khí trời có chút lạnh khiến Thu Nhi bọc trong chăn không muốn ra. Sắc trời âm u, Thu Nhi ngủ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Tướng quân gọi hắn rời giường, Thu Nhi còn xấu tính nói với tướng quân: “Trời mưa thì phải ngủ ngày!" Tướng quân không có cách nào khác, đành để hắn tiếp tục ngủ.
Mưa rơi một ngày, Thu Nhi cũng ngủ trên giường một ngày. Tới hôm sau thì trời tạnh, được nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần Thu Nhi rất sảng khoái, hết bón phân cho cây thuốc lại chủ động thu dọn phòng ở, trước khi đi ngủ còn sức lực dư thừa mà mồ hôi như mưa rèn luyện thân thể ở trong sân, đồng thời cũng âm thầm chờ mong một ngày mưa khác lại đến.
Hắn chờ đợi mong ngóng, cuối cùng trời cũng mưa, chẳng qua không giống như lần trước, lần này chỉ rớt xuống vài giọt mưa đã ngừng, bởi thế mà thời tiết càng thêm oi bức, khiến hắn và tướng quân đều cả người đầy mồ hôi, hoàn toàn không có hưng trí. Hôm sau, tướng quân từ dược cục trở về liền thần thần bí bí nói cho Thu Nhi: “Ta thấy bọn nhỏ làm một thứ, gọi là búp bê cầu nắng gì gì đó, bọn nó nói thứ này có thể giữ cho thời tiết nắng ráo!".
“Nga? Có loại ngược lại không?" Thu Nhi không hề nghĩ ngợi liền hỏi.
Tướng quân chỉ Thu Nhi cười *** đãng, nói: “Ngươi người này, ha ha !"
Thu Nhi hất cánh tay tướng quân đang chỉ mình xuống, nói: “Trước khi nói người khác thì nhìn lại mình xem, là ai cười đến như vậy đáng khinh!".
Sau khi Thu Nhi và tướng quân đùa giỡn nhau một trận liền thật sự làm búp bê cầu mưa. Tướng quân nói rằng nếu như cầu nắng là búp bê mặt cười, bọn họ chỉ cần làm một búp bê mặt khóc vậy sẽ cầu được mưa rồi! Làm búp bê rất dễ dàng, tướng quân và Thu Nhi đem búp bê đã hoàn thiện thật cẩn thận treo trên cửa sổ, thành tâm cầu nguyện, mưa a, ngươi mau mau đến đây đi!
Khiến cho tướng quân và Thu Nhi vô cùng thất vọng đó là búp bê đã treo được ba ngày, mặt trời vẫn như trước ngự trị khắp nơi. Bất quá, may mắn mà đến ngày thứ tư thì cuối cùng mưa cũng tới như bọn hắn mong đợi. Thu Nhi và tướng quân an ổn ngồi ở hai bên bàn, rót một ly trà, hưởng thụ âm thanh mưa tơi tí lách, thỉnh thoảng lại ngó sang bên liếc mắt đưa tình.
Màn đêm vừa hạ, hai người liền tay trong tay trở về phòng. Mưa to tầm tã sẽ che dấu một ít thanh âm, đây chính là tác dụng thần kì của mưa mà Thu Nhi và tướng quân vừa phát hiện ra. (Raph: Ta bó tay với cái độ BT của cặp đôi này rồi Ồ_ố). Âu yếm lan tỏa một thứ cảm giác tuyệt vời, ôm hôn cũng vậy, tất cả đều đẹp đẽ như thế. Ngày hôm sau, khi bọn họ thức dậy thì thái dương đã lên cao, bên ngoài trời trong gió mát rất dễ chịu. Lần này Thu Nhi không dựa vào giường, mà là dựa trên người tướng quân, thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Những ngày hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, một tháng sau đó, thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng Thu Nhi chẳng còn khí lực mà lo lắng những điều này nữa. Hắn đã sang tháng thứ bảy, những ngày bụng lớn kềnh càng cuối cùng cũng đến. Mỗi buổi sáng, hắn đều phải nhờ người đỡ giùm thắt lưng mới có thể ngồi xuống, chân phù thũng tới mức không đi được giầy, Yến phu nhân phải thức suốt đêm làm cho hắn một đôi giầy mềm mới.
Thắt lưng đau đớn luôn luôn từng khắc tra tấn Thu Nhi khiến cho hắn hằng đêm đều không yên giấc, trở nên càng thêm mỏi mệt. Tướng quân biết thắt lưng Thu Nhi có tật, phần lớn nam sủng hoặc nhiều hoặc ít trên lưng đều có thương. Mấy năm nay hắn tuân theo lời Thái y dặn, thường xuyên xoa bóp cho Thu Nhi, khi ngủ còn đặt ở thắt lưng hắn một chiếc gối mềm giảm bớt đau đớn, thế nhưng lần này gánh nặng thật sự quá lớn, tất cả mọi cố gắng đều không còn tác dụng.
Thu Nhi đối với tình trạng này đã sớm dự đoán từ trước, hắn hiểu thắt lưng của mình chắc chắn sẽ liên lụy đến eo, cũng sẽ ảnh hưởng tới chân, khiến chân hắn tê dại, bởi vậy hắn hành động đều không được thuận tiện. Những gì Thu Nhi muốn làm đều đã làm từ trước, hiện tại tất thảy hắn đều có thể thong dong ứng phó.
Tướng quân chỉ biết thời điểm Thu Nhi sinh sản rất thống khổ, hắn hoàn toàn không biết thống khổ lại bắt đầu sớm như thế, ngược lại còn làm Thu Nhi phải đến an ủi hắn. Rời khỏi nhà có một ưu điểm chính là tránh việc bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, Thu Nhi có thể an tâm tĩnh dưỡng nên hành động cũng càng thêm tùy tiện, tỷ như lúc ăn cơm, hắn có thể dựa dẫm trên người tướng quân, thảnh thơi chờ đợi đồ ăn dâng tận miệng.
Nháy mắt Thu Nhi đã mang thai tháng thứ tám, nửa đêm hắn chợt bừng tỉnh, lần này không phải bởi vì thắt lưng đau, không phải bởi vì mắc tiểu, mà bởi vì hắn mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn khó sanh mà chết, sau đó không còn nhìn thấy gì nữa, Thu Nhi tâm thần mờ mịt, đứa nhỏ trong bụng dường như hùa theo, đùa dai đá bụng Thu Nhi, tiếp tục hù dọa hắn. Tâm Thu Nhi rối loạn, lần thứ hai trong đêm lay tỉnh tướng quân.
“Xảy ra chuyện gì?" Qua ánh trăng, tướng quân nhận ra sắc mặt Thu Nhi không được tốt.
“Ta gặp ác mộng, ngươi có thể ôm ta một cái được không?".
Tướng quân ngồi dậy, đưa tay kéo Thu Nhi vào trong lòng, xoa bụng bầu của hắn, trấn an: “Ôm bao lâu đều được!".
“Ta bị mộng làm tỉnh!".
“Không, ngươi đừng nói, nếu là ác mộng, phải chờ tới ban mai, dưới ánh mặt trời nói ra. Như vậy ác mộng gì cũng sẽ tan thành tro bụi, nương ta từng nói như thế!".
“Thật sao, vậy ta đây trước nhẫn không nói!" Thu Nhi che miệng, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ thốt ra, tay tướng quân đặt dưới bụng Thu Nhi xoa tròn, Thu Nhi thoải mái dựa trên người tướng quân, gánh nặng trên lưng nhẹ đi rất nhiều, không bao lâu Thu Nhi liền ngủ, tỉnh lại thấy thái dương đã lên cao.
Tướng quân đỡ Thu Nhi dời giường, hỏi hắn: “Tối qua gặp ác mộng gì, bây giờ có thể nói!" Thu Nhi nghiêng đầu, cười nói: “Ta quên mất rồi!".
Tướng quân cũng cười: “Quên rồi thì cứ để nó qua đi, đi, chúng ta ăn điểm tâm.".
Tướng quân như bình thường đỡ Thu Nhi tới nhà chính, như bình thường giúp hắn thổi nguội canh, như bình thường trước khi xuất môn mang cho Thu Nhi mấy bồn hoa cỏ, nhưng tới khi hắn như bình thường đến dược cục, hắn mới phát hiện có lẽ mọi thứ như bình thường ấy tới giờ khắc này sẽ chẳng còn nữa.
Sau khi tướng quân bước vào đại môn dược cục liền phát hiện Đổng Quang đế đang phe phẩy cây quạt nghênh ngang ngồi bên cạnh bàn, mà bên cạnh y đột nhiên dư ra hai người.
“Tống tướng quân thay đổi nhanh đến chóng mặt, có thể nhìn thấy ngươi trẫm thật như trải qua mấy đời!".
.
.
.
.
Mưa lớn liên tục suốt đêm, tới sáng vẫn còn rả rích, khí trời có chút lạnh khiến Thu Nhi bọc trong chăn không muốn ra. Sắc trời âm u, Thu Nhi ngủ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Tướng quân gọi hắn rời giường, Thu Nhi còn xấu tính nói với tướng quân: “Trời mưa thì phải ngủ ngày!" Tướng quân không có cách nào khác, đành để hắn tiếp tục ngủ.
Mưa rơi một ngày, Thu Nhi cũng ngủ trên giường một ngày. Tới hôm sau thì trời tạnh, được nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần Thu Nhi rất sảng khoái, hết bón phân cho cây thuốc lại chủ động thu dọn phòng ở, trước khi đi ngủ còn sức lực dư thừa mà mồ hôi như mưa rèn luyện thân thể ở trong sân, đồng thời cũng âm thầm chờ mong một ngày mưa khác lại đến.
Hắn chờ đợi mong ngóng, cuối cùng trời cũng mưa, chẳng qua không giống như lần trước, lần này chỉ rớt xuống vài giọt mưa đã ngừng, bởi thế mà thời tiết càng thêm oi bức, khiến hắn và tướng quân đều cả người đầy mồ hôi, hoàn toàn không có hưng trí. Hôm sau, tướng quân từ dược cục trở về liền thần thần bí bí nói cho Thu Nhi: “Ta thấy bọn nhỏ làm một thứ, gọi là búp bê cầu nắng gì gì đó, bọn nó nói thứ này có thể giữ cho thời tiết nắng ráo!".
“Nga? Có loại ngược lại không?" Thu Nhi không hề nghĩ ngợi liền hỏi.
Tướng quân chỉ Thu Nhi cười *** đãng, nói: “Ngươi người này, ha ha !"
Thu Nhi hất cánh tay tướng quân đang chỉ mình xuống, nói: “Trước khi nói người khác thì nhìn lại mình xem, là ai cười đến như vậy đáng khinh!".
Sau khi Thu Nhi và tướng quân đùa giỡn nhau một trận liền thật sự làm búp bê cầu mưa. Tướng quân nói rằng nếu như cầu nắng là búp bê mặt cười, bọn họ chỉ cần làm một búp bê mặt khóc vậy sẽ cầu được mưa rồi! Làm búp bê rất dễ dàng, tướng quân và Thu Nhi đem búp bê đã hoàn thiện thật cẩn thận treo trên cửa sổ, thành tâm cầu nguyện, mưa a, ngươi mau mau đến đây đi!
Khiến cho tướng quân và Thu Nhi vô cùng thất vọng đó là búp bê đã treo được ba ngày, mặt trời vẫn như trước ngự trị khắp nơi. Bất quá, may mắn mà đến ngày thứ tư thì cuối cùng mưa cũng tới như bọn hắn mong đợi. Thu Nhi và tướng quân an ổn ngồi ở hai bên bàn, rót một ly trà, hưởng thụ âm thanh mưa tơi tí lách, thỉnh thoảng lại ngó sang bên liếc mắt đưa tình.
Màn đêm vừa hạ, hai người liền tay trong tay trở về phòng. Mưa to tầm tã sẽ che dấu một ít thanh âm, đây chính là tác dụng thần kì của mưa mà Thu Nhi và tướng quân vừa phát hiện ra. (Raph: Ta bó tay với cái độ BT của cặp đôi này rồi Ồ_ố). Âu yếm lan tỏa một thứ cảm giác tuyệt vời, ôm hôn cũng vậy, tất cả đều đẹp đẽ như thế. Ngày hôm sau, khi bọn họ thức dậy thì thái dương đã lên cao, bên ngoài trời trong gió mát rất dễ chịu. Lần này Thu Nhi không dựa vào giường, mà là dựa trên người tướng quân, thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Những ngày hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, một tháng sau đó, thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng Thu Nhi chẳng còn khí lực mà lo lắng những điều này nữa. Hắn đã sang tháng thứ bảy, những ngày bụng lớn kềnh càng cuối cùng cũng đến. Mỗi buổi sáng, hắn đều phải nhờ người đỡ giùm thắt lưng mới có thể ngồi xuống, chân phù thũng tới mức không đi được giầy, Yến phu nhân phải thức suốt đêm làm cho hắn một đôi giầy mềm mới.
Thắt lưng đau đớn luôn luôn từng khắc tra tấn Thu Nhi khiến cho hắn hằng đêm đều không yên giấc, trở nên càng thêm mỏi mệt. Tướng quân biết thắt lưng Thu Nhi có tật, phần lớn nam sủng hoặc nhiều hoặc ít trên lưng đều có thương. Mấy năm nay hắn tuân theo lời Thái y dặn, thường xuyên xoa bóp cho Thu Nhi, khi ngủ còn đặt ở thắt lưng hắn một chiếc gối mềm giảm bớt đau đớn, thế nhưng lần này gánh nặng thật sự quá lớn, tất cả mọi cố gắng đều không còn tác dụng.
Thu Nhi đối với tình trạng này đã sớm dự đoán từ trước, hắn hiểu thắt lưng của mình chắc chắn sẽ liên lụy đến eo, cũng sẽ ảnh hưởng tới chân, khiến chân hắn tê dại, bởi vậy hắn hành động đều không được thuận tiện. Những gì Thu Nhi muốn làm đều đã làm từ trước, hiện tại tất thảy hắn đều có thể thong dong ứng phó.
Tướng quân chỉ biết thời điểm Thu Nhi sinh sản rất thống khổ, hắn hoàn toàn không biết thống khổ lại bắt đầu sớm như thế, ngược lại còn làm Thu Nhi phải đến an ủi hắn. Rời khỏi nhà có một ưu điểm chính là tránh việc bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, Thu Nhi có thể an tâm tĩnh dưỡng nên hành động cũng càng thêm tùy tiện, tỷ như lúc ăn cơm, hắn có thể dựa dẫm trên người tướng quân, thảnh thơi chờ đợi đồ ăn dâng tận miệng.
Nháy mắt Thu Nhi đã mang thai tháng thứ tám, nửa đêm hắn chợt bừng tỉnh, lần này không phải bởi vì thắt lưng đau, không phải bởi vì mắc tiểu, mà bởi vì hắn mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn khó sanh mà chết, sau đó không còn nhìn thấy gì nữa, Thu Nhi tâm thần mờ mịt, đứa nhỏ trong bụng dường như hùa theo, đùa dai đá bụng Thu Nhi, tiếp tục hù dọa hắn. Tâm Thu Nhi rối loạn, lần thứ hai trong đêm lay tỉnh tướng quân.
“Xảy ra chuyện gì?" Qua ánh trăng, tướng quân nhận ra sắc mặt Thu Nhi không được tốt.
“Ta gặp ác mộng, ngươi có thể ôm ta một cái được không?".
Tướng quân ngồi dậy, đưa tay kéo Thu Nhi vào trong lòng, xoa bụng bầu của hắn, trấn an: “Ôm bao lâu đều được!".
“Ta bị mộng làm tỉnh!".
“Không, ngươi đừng nói, nếu là ác mộng, phải chờ tới ban mai, dưới ánh mặt trời nói ra. Như vậy ác mộng gì cũng sẽ tan thành tro bụi, nương ta từng nói như thế!".
“Thật sao, vậy ta đây trước nhẫn không nói!" Thu Nhi che miệng, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ thốt ra, tay tướng quân đặt dưới bụng Thu Nhi xoa tròn, Thu Nhi thoải mái dựa trên người tướng quân, gánh nặng trên lưng nhẹ đi rất nhiều, không bao lâu Thu Nhi liền ngủ, tỉnh lại thấy thái dương đã lên cao.
Tướng quân đỡ Thu Nhi dời giường, hỏi hắn: “Tối qua gặp ác mộng gì, bây giờ có thể nói!" Thu Nhi nghiêng đầu, cười nói: “Ta quên mất rồi!".
Tướng quân cũng cười: “Quên rồi thì cứ để nó qua đi, đi, chúng ta ăn điểm tâm.".
Tướng quân như bình thường đỡ Thu Nhi tới nhà chính, như bình thường giúp hắn thổi nguội canh, như bình thường trước khi xuất môn mang cho Thu Nhi mấy bồn hoa cỏ, nhưng tới khi hắn như bình thường đến dược cục, hắn mới phát hiện có lẽ mọi thứ như bình thường ấy tới giờ khắc này sẽ chẳng còn nữa.
Sau khi tướng quân bước vào đại môn dược cục liền phát hiện Đổng Quang đế đang phe phẩy cây quạt nghênh ngang ngồi bên cạnh bàn, mà bên cạnh y đột nhiên dư ra hai người.
“Tống tướng quân thay đổi nhanh đến chóng mặt, có thể nhìn thấy ngươi trẫm thật như trải qua mấy đời!".
.
.
Tác giả :
Phong Kinh Dương