Dị Thế Tiểu Nhật Tử
Chương 28 Chương 28
Xe bò chậm rãi từ trong thôn đi ra, đây là lần đầu tiên Tào Hướng Nam sau khi tới đây đi ra khỏi cửa lớn, nhìn thấy bộ dáng của thôn.
Hai bên con đường là phòng óc cũ nát thấp bé, thôn trang này so với tưởng tượng của y còn muốn lạc hậu hơn.
Y ngồi ở trên xe bò đánh giá mọi người gặp được trên đường, bọn họ cũng đang nhìn y, trên mặt những người này là những dấu vết của sự sinh hoạt khắc khổ theo thời gian, quần áo trên người đều là đụn vá, làn da xanh xao vàng vọt.
Hán tử cùng song nhi không khó phân biệt, ca nhi thân hình tương đối nhu nhược tinh tế hơn, cho nên dáng người như Kỳ Vãn Phong này tương đối hiếm thấy, nhưng y lại thích Kỳ Vãn Phong như vậy.
Nghĩ tới người này luôn bồi ở bên cạnh mình, không giống như cha mẹ (ở hiện đại) cùng những người ở Tào gia đó đã bỏ rơi mình, trong lòng Tào Hướng Nam là loại cảm xúc nói không nên lời, là cảm tạ, cũng là cảm động.
Duỗi tay bắt được tay Kỳ Vãn Phong, gắt gao mà nắm chặt, y nghĩ đời này nhất định phải đối tốt với người trước mắt này.
"Ân?" Kỳ Vãn Phong không biết phu lang như thế nào cầm tay cậu không buông, lại nhìn ánh mắt phu lang nhìn mình như vậy khiến cậu có chút ngại ngùng mà rời mắt đi chỗ khác, đôi tai chậm rãi đỏ lên.
Phía trước Tào Cương nghiêm túc mà vội vàng đánh xe, ở đằng sau một nhà ba người ôm nhau.
Đôi mắt An An tò mò mà nhìn ra bên ngoài, đứa nhỏ này ngày thường đều ở trong đại viện đóng chặt của Tào gia, rất ít có thời gian có thể đi ra bên ngoài.
Chuyện ở đại viện Tào gia mọi người trong thôn đều đã nghe nói, bọn họ thấy một nhà Tào tứ lang ngồi trên xe bò đi qua, biết bọn họ là rời đi nhà chính Tào gia chuyển tới nơi khác ở.
Mọi người tụ lại bên nhau, ngón tay chỉ theo hướng xe bò nghị luận chuyện của Tào gia.
Xe bò một đường lọc cọc mà đi qua, ra khỏi thôn xóm.
Phòng cũ của Tào gia ở cuối thôn, lại phải đi thêm một đoạn đường ngắn, ban đầu nơi này có mấy hộ dân, hiện tại họ đã rời đi hết tới nơi khác, cho nên phụ cận nơi này không còn ai.
Xe bò xuyên qua, bốn phía đều là đồng ruộng, xuân phong thổi qua, một mảnh xanh mướt lay động theo gió.
"Tào Cương ca, chính là nơi này." Kỳ Vãn Phong nói.
Tào Cương kéo lại dây thừng, xe trâu dừng lại, ngừng ở trước cửa tiểu viện.
"Phu lang, chúng ta tới rồi." Kỳ Vãn Phong sờ sờ đầu hài tử ôm cậu không buông tay, đối với Tào Hướng Nam nói.
Trước khi tới đây Tào Hướng Nam đã làm tốt công rác chuẩn bị trong lòng đối với phòng cũ, nhưng khi đặt chân tới nơi đây, thấy căn nhà rách nát trước mắt căn bản không phải dành cho người ở, y vẫn là bị hiện thực đánh bại.
Thường thường mộng tưởng luôn tốt đẹp, hiện thực lại phũ phàng.
Đi qua phía trước là một mảnh rừng trúc, lại đi thêm một đoạn không xa là một mảnh rừng lớn, chỗ cao nhất tòa núi kia bị ẩn trong mây, bên trên là mây trắng quanh quẩn.
Tào Hướng Nam ngẩng đầu 135° nhìn lên ngọn núi kia, cuối cùng im lặng mà thu hồi tầm mắt.
Tào Cương xuống xe bò đi tới, duỗi tay đỡ Kỳ Vãn Phong, sau đó đem hài tử bế xuống dưới.
Hắn cũng cảm thấy đây là căn nhà không phải dành cho người ở, không khỏi nhíu mày nói:"Ta vào xem."
"Tào Cương ca, ta cùng ngươi cùng nhau vào xem." Kỳ Vãn Phong nói.
Kỳ Vãn Phong đi theo phía sau Tào Cương đi vào, vào lúc này y lại chỉ có thể nằm ở trên xe bò, cái gì cũng không làm được, tâm tình Tào Hướng Nam vô cùng uể oải.
Nhà cũ Tào gia là nhà gạch đất, có vài gian phòng, đã lâu không có người ở, phía đông sụp một tường, phía tây sụp một tường, cỏ tranh trên nóc nhà đều đã rột nát, người căn bản không thể ở được.
Tốt ở chỗ là nơi này khá lớn, trong túi y còn có khế đất phòng này, cùng ba mẫu ruộng.
Những thứ này đều là do y hỏi từ chỗ a cha, nhớ tới a mỗ Trân Châu kia vẻ mặt táo bón, từ trong phòng lấy ta mấy thứ này đưa cho y, giống như là đang rọc thịt của hắn, tâm tình Tào Hướng Nam tốt hơn vài phần.
Bất quá y vẫn là muốn đối mặt với hiện thực, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng căn phòng, y muốn cười cũng cười không nổi.
Khi Tào Cương cùng Kỳ Vãn Phong đi ra, trên đầu đều dính mạng nhện cùng mùi hôi ẩm mốc, xem ra tình huống bên trong cũng không tốt lắm, Tào Cương đi ra nhìn thấy Tào Hướng Nam với đôi chân tàn phế, lại nhìn về phía Kỳ Vãn Phong, biết cả nhà này hiện tại chỉ có thể dựa vào người ca nhi này.
Nghe Bạch Liên nhà hắn nói Kỳ Vãn Phong lại đang mang thai, sợ là cũng không thể làm việc quá nặng.
Hắn nói:"Ta hôm nay vừa lúc có thời gian nhàn rỗi, ta trước đem xe bò mang trở về, rồi lại qua đây giúp các ngươi tu sửa trước một gian trước khi Mặt Trời lặn, để nhà các ngươi ở tạm."
"Vậy phiền toái Tào Cương ca, Hướng Nam ở chỗ này cảm tạ Tào Cương ca trước." Tào Hướng Nam cũng không có cự tuyệt, bởi nếu không có người hỗ trợ, y thì hiện tại cái gì cũng không giúp được, chỉ có một mình Kỳ Vãn Phong làm.
Nếu mọi thứ đều để Kỳ Vãn Phong gánh vác, chỉ sợ sẽ đem thân thể Kỳ Vãn Phong suy sụp.
Hiện tại chỉ có thể giải quyết tạm những thứ trước mắt, sau này y sẽ nghĩ cách.
Đem đồ vật trên xe bò đều dọn xuống, thuận tiện cũng luôn Tào Hướng Nam ở trên xe xuống.
"Ta đem xe bò chở về trước trả người khác, các ngươi ở nơi đây chờ một lát." Tào Cương lưu loát trèo lên xe bò, đánh xe bò rời đi.
Xe bò đi rồi, chỉ còn dư lại một nhà ba người nhà bọn họ đối mặt với căn nhà nhỏ rách nát, cũng may nơi này có cái tường nhỏ nửa thước bao vây quanh sân, bọn họ cũng không cần lo lắng ban đêm có dã thú tấn công.
Trong sân mọc đầy cỏ dại, Kỳ Vãn Phong nhìn thoáng qua nói:"Phu lang, ta đem cỏ dại này nhổ sạch một chút, ngươi nhìn An An đừng để nhi từ chạy loạn, ta sợ nơi này sẽ có rắn."
Tầm mắt hai người gặp nhau, Tào Hướng Nam đối với đôi mắt trong trẻo của Kỳ Vãn Phong, giống như là bị cảm nhiễm tươi cười trên mặt cậu, tâm tình tối tăm cũng tiêu tán không ít:"Vãn Phong, ngươi cũng phải cẩn thận, lấy gậy học xua đuổi xong, ngươi trước đem phụ cận nơi này sử lý trước, chúng ta hôm nay không vội vào ở, cứ đem đồ vật chuẩn bị tốt là được, còn lại khi nào chân ta khỏe lại ta sẽ cùng ngươi làm."
"Hảo." Kỳ Vãn Phong treo nụ cười trên khóe môi, gật đầu đáp.
An An ngồi một chỗ một lúc lâu cuối cùng cũng không an phận, thế nào cũng muốn chạy qua giúp a mỗ nhổ cỏ.
Tào Hướng Nam ngồi một chỗ nhìn phu lang cùng hài tử, trong lòng có chút chua sót, hốc mắt nóng lên, muốn rơi lệ.
Y hít hít cái mũi, biết chính mình thật có lỗi với Vãn Phong cùng hài tử, cái chân này phải tốt lên mới có thể giúp đỡ được Kỳ Vãn Phong, sẽ không làm cậu phải một mình mệt mỏi như vậy nữa.
Ánh mắt y theo đuổi người đang làm việc không chớp mắt, trong mắt tràn đầy là hình bóng của một người, đều là tự trách cùng nhu tình.
Kỳ Vãn Phong vừa nhấc đầu liền phát hiện ánh mắt phu lang đang nhìn mình, ánh mắt kia khiến cậu không thể xem nhẹ, tâm của cậu lại ấm lên vài phần, tim cũng đấp nhanh hơn, bởi vậy mà gương mặt hơi đỏ lên.
Tào Cương vừa mới rời đi đã quay trở lại, bên cạnh còn có thêm Tôn Bạch Liên, lại thêm hai hán thử đằng sau, đều là người trong thôn.
Tôn Bạch Liên từ xa nhìn thấy Kỳ Vãn Phong liền kêu:"Vãn Phong, chúng ta tới."
"Bạch Liên." Kỳ Vãn Phong ngồi dậy cười hô.
Trong tay Tôn Bạch Liên cầm theo một cái giỏ, bên trong chính là thức ăn:"Ta mang theo chút đồ ăn lại đây cho các ngươi, cũng chỉ có mấy cái màn thầu, cho các ngươi ăn cơm trưa, ở đây còn có chút đồ ăn cũng thịt, cho ngươi nấu ăn vào buổi tối." Hắn một hai phải lấy ra cho Kỳ Vãn Phong xem, còn đối với phu lang ở đằng sau vẫy tay, bảo hắn đem đồ vật trên tay buông xuống:"Ta biết nhà các ngươi cái gì cũng đều không có, trong nhà còn chút đồ có thể sử dụng đều đưa lên cho ngươi "
Tào Cương vừa mới đem cái rỗ cõng ở đằng sau ra, bên trong đều là đồ dùng như nồi, chén đều có, còn có một túi muối nhỏ.
"Bạch Liên...." Hốc mắt Kỳ Vãn Phong lập tức đỏ lên.
"Ai, ai, ai, đừng như vậy, chúng ta chính là bạn tốt, bằng hữu gặp nạn chẳng lẽ không giúp sao?" Tôn Bạch Liên lớn lên trắng nõn sạch sẽ, là một song nhi rất sinh đẹp, tính tình cũng ngay thẳng, đối với bằng hữu rất trượng nghĩa.
Thấy người đôi mắt đều đã đỏ lên, Tôn Bạch Liên kiền hoảng sợ:"Ngươi đừng khóc a."
"Xì..." Kỳ Vãn Phong thấy Tôn Bạch Liên như vậy liền bật cười, trên mặt lộ ra nụ cười, chẳng qua là đôi mắt còn hồng hồng, nói:"Bạch Liên, cảm ơn ngươi."
Tôn Bạch Liên phất tay, tức giận liếc Kỳ Vãn Phong một cái:"Bằng hữu, đừng có khách khí với ta như vậy."
"Tứ lang Tào gia, ta cũng lại đây nhìn xem các ngươi nơi này có yêu cầu gì cần hỗ trợ, nhiều người làm sẽ nhanh hơn chút." Vẻ mặt hàm hậu chính là Tào Đại Bằng, nhà hắn ở bên cạnh nhà Tào Cương, cùng với gia đình Tào Cương quan hệ không tồi.
Hắn cũng nghe nói về chuyện Tề gia, vừa lúc hôm nay có chút nhàn rỗi liền theo đến đây, hắn cũng không có tới tay không, đưa bạch diện trong tay qua cho Kỳ Vãn Phong nói:"Trong nhà không có thứ gì tốt, vừa lúc có chút bạch diện, liền mang theo một ít mang đến đây cho các ngươi."
"Này ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhận được, ngươi đã có lòng tới hỗ trợ ta ta đã phải cảm tạ ngươi, này, ta không thể lấy." Kỳ Vãn Phong biết, thời điểm bình thường trong nhà sẽ không ăn bạch điểm, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới có thể được ăn, huống hồ một túi kia phải tới vài cân, cậu không thể không biết xấu hổ mà thu được.
"Cầm đi."
Hai người đưa đẩy một phen, vẫn là Tôn Kế bên cạnh vẻ mặt cợt nhả mà nói:"Kỳ Vãn Phong, ngươi liền cầm đi, đẩy tới đẩy lui càng thêm phiền toái.
Nhà ta cũng không có cái gì, vừa vặn có mấy con gà mái đẻ trứng gà, đem đến cho ngươi vài trái."
Hắn đem cái rổ trong tay qua:"Ngươi ngàn vạn đừng đẩy, trứng mà rơi trên mặt đất liền không còn."
"Vãn Phong, cầm đi." Tào Hướng Nam ngồi ở một chỗ cũng không tiện đứng lên, y có thể cảm nhận được thiện ý của những người này, người khác đối tốt với y một phần y đều ghi tạc trong lòng, ngày sau báo đáp cũng không muộn, y tuyên bố nói:"Hướng Nam ở nơi này cảm ơn mọi người, thật sự rất cám ơn."
Kỳ Vãn Phong chỉ có thể tiếp nhận cái rổ, nói một tiếng cảm ơn.
"Khách khí cái gì, tất cả mọi người đều là người một nhà." Tôn Kế là đường ca của Tôn Bạch Liên, hai người lớn lên có rất nhiều điểm giống nhau, Trương Kế lớn lên cũng rất tốt, trên mặt luôn mang theo tươi cười, có một cái miệng dẻo, nhân duyên với người trong thôn cực kỳ tốt.
Nhiều người làm, công việc cũng nhanh chóng được làm xong.
Công việc thu thập nhẹ nhàng bên ngoài có Kỳ Vãn Phong cùng Tôn Bạch Liên hai người song nhi đảm nhận, tu bổ nóc nhà thì do mấy hán tử làm, mọi người phân công hợp tác.
Chân của Tào Hướng Nam không tiện nên chỉ có thể ngồi một chỗ, cái gì cũng không làm được, ngay cả con y cũng có thể đo hỗ trợ làm việc, còn y chỉ có thế ngồi nhìn, ở trong lòng thầm than mấy tiếng..