Dị Thế Thú Duyên

Chương 7: Niềm vui thú

“Nằm xuống!" Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Tiếu Dương không chút nghĩ ngợi liền nằm xuống, một cái bóng đen từ phía trên bản thân xẹt qua với tốc độ nhanh đến cả Tiếu Dương cũng chỉ có thể nhìn hư ảnh dừng lại trong không khí, Bối Nạp Đức một mình chống đỡ dã thú, xoay người một cái liền ngồi trên người nó, hai chân gắt gao kẹp chặt cổ, vung mạnh thiết chùy xuống cái ót xấu xí, một kích liền triệt tiêu đầu dã thú. Thân thể dã thú lập tức nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

Tiếu Dương ngơ ngác nhìn một quyền đánh nát sọ não dã thú, không thể tin được mới vừa rồi dã thú còn diệu võ dương oai mà bây giờ đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Thẳng đến sau khi bị người lôi kéo mạnh mẽ, Tiếu Dương mới ý thức được mình còn đang quỳ rạp trên mặt đất, có chút chật vật mà đứng dậy liền thấy một đôi mắt phẫn nộ, “Cái kia… Hắc hắc, ngươi mới vừa rồi thật sự là đẹp trai ngây người, A ha ha…"

Nam nhân kia vẫn còn tức giận không thèm lên tiếng, mới vừa rồi nếu không phải kịp thời chạy tới sợ rằng lần này dữ nhiều lành ít, cảm giác được người kia rất tức giận, Tiếu Dương vội vàng ôm bắp đùi, “Ngươi đừng nóng giận để ta giải thích…"

Nói còn chưa dứt lời, Bối Nạp Đức một tay ghìm cổ Tiếu Dương, dùng sức đem người kéo về phía mình, một bàn tay to khác đánh xuống cái mông Tiếu Dương không lưu tình chút nào, mang theo tức giận cùng nghĩ lại mà sợ, mới vừa rồi cái miệng rộng của dã thú gần như sát bên mặt Tiếu Dương, nếu mình đến muộn một giây… Bối Nạp Đức không dám tưởng tượng chứng kiến cảnh Tiếu Dương huyết nhục mơ hồ.

Giải thích? Cái lý do có thể cho ngươi đem tánh mạng mình để đùa giỡn!

Tiếu Dương lơ mơ để bị đánh, rốt cuộc cũng phản ứng lại, sau khi tức giận liền bắt đầu giãy dụa, “Ngươi buông ra cho ta ngươi cư nhiên dám đánh mông ta, lão tử sống hơn hai mươi năm qua, cũng không ai dám đánh mông lão tử, ngươi mau dừng tay cho ta!"

“Ta cứ đánh ngươi đấy, ai cho ngươi một mình chạy vào nơi này hả?? Ta không chú ý ngươi một chút ngươi liền lén đi, năng lực ngươi giỏi lắm hả??? Ngươi có chút nào nghĩ tới ta không nếu không đến kịp thì ngươi sẽ như thế nào!!" Mặc dù ngữ khí vốn trách cứ nhưng khi nam nhân phẫn nộ gào thét lại làm cho Tiếu Dương có cảm giác an tâm không hiểu, trong giọng nói của nam nhân lộ rõ sự lo lắng trực tiếp mà mãnh liệt.

Tiếu Dương ngừng giãy dụa, trầm mặc một hồi, chủ động đưa tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, đem đầu chôn trên vai hắn, “Xin lỗi ta không nên không nghe lời ngươi phân phó mà chạy loạn, sau này sẽ không."

Bối Nạp Đức thân thể cương một chút, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lưng Tiếu Dương, “Sớm muộn gì có cũng có ngày bị ngươi hù chết."

Cảm giác mũi có chút chua xót, mới vừa rồi trải qua sống chết trước mắt bây giờ trong lòng mới có cảm giác sợ hãi, Tiếu Dương lần đầu tiên cảm giác ngực người này lại ấm áp như thế, dường như tất cả bất an đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Trong ngực hắn, mình có thể không hề cố kỵ, biểu đạt ủy khuất cùng yếu thế, người này sẽ không vì vậy mà xem thường mình, chỉ biết hắn dùng cánh tay vững chắc giúp đỡ mình cho đến khi mình lần nữa kiên cường đứng lên.

Ở một thế giới xa lạ khác chỉ cần có người này thì như có một điều kỳ diệu, Tiếu Dương hít hít cái mũi, “Ta không lo lắng, ta chỉ biết ngươi nhất định tới kịp."

Bối Nạp Đức nghe vậy không khỏi cười khổ, đối với tín nhiệm của Tiếu Dương như vậy, bản thân thật không biết là nên cười hay giận “Thật sự là thiếu nợ ngươi, trở về cấm đi săn một tháng."

Tự biết mình đuối lý, Tiếu Dương chỉ có thể nghe theo, rầu rĩ đi phía sau theo trở về. Hắn biết lần này mình sơ suất, Bối Nạp Đức vẫn an bài hắn tại bên ngoài rừng vì nơi đó dã thú không hung mãnh hơn nữa luôn luôn có người phối hợp với mình, mấy lần săn bắn thuận buồm xuôi gió làm cho hắn có chút dương dương đắc ý, cho đến lần này chính mình len lén chạy trốn tiến vào bên trong mới ý thức được bản thân tự xưng là kỹ xảo cao siêu nhưng ở khu rừng nguyên thủy này căn bản là không đủ xem. Tiếu Dương không khỏi có chút uể oải, trước kia hắn vẫn vốn là người bảo vệ, bây giờ như phụ nữ bị bảo vệ cũng không phải là hy vọng của hắn.

“Cách chiến đấu kỹ xảo của ngươi không sai, rất linh hoạt, chỉ là khí lực của ngươi thật sự là quá nhỏ, đối mặt với mãnh thú khổng lồ thì căn bản phát huy không được ưu thế vốn có."

A? Ngươi là con giun trong bụng ta sao, tâm tư đều bị ngươi xem thấu?

“Nè, coi trọng kỹ xảo của ta thì cứ việc nói thẳng, ta cũng sẽ không chê cười ngươi~ nói vài câu lời hay dễ nghe một chút, ta một khi cao hứng liền dạy ngươi mấy chiêu a ~ “

Hà, biết lảm nhảm thế kia thì chắc tâm tình khôi phục được một chút.

“Trong thời gian một tháng ngươi đem phương pháp dạy cho các giống đực trong bộ lạc, làm được không?"

“Trả thù lao ta sẽ dạy."

“Thù lao? Ồ, vậy sau này ở chỗ ta, ăn uống nhớ trả thù lao."

“… Ta đi nhà người khác ở!"

“Ha ha, ta xem ai dám cho ngươi ở ~ “

“Độc tài!"

“Cái gì?"

“Ta nói ngươi bá đạo không nói lý, còn rất vô lại!"

Bối Nạp Đức dừng bước, nâng cằm người nọ lên, “Ta bá đạo không nói lý còn rất vô lại, ngươi có thể như thế nào?"

Tiếu Dương mặt không chút thay đổi, đạp hắn một cước, quay đầu đi.

Quần thể yếu đuối không có quyền lên tiếng, quả nhiên xã hội ở đâu cũng áp dụng!

Bị cấm một tháng, Tiếu Dương đem cách chiến đấu kỹ xảo mà mình từng học tại trường cảnh sát dạy cho các thú nhân, không chỉ giống đực mà không ít giống cái cũng vui vẻ học tập, dù sao ở thời đại này có chút bản lĩnh cũng dễ vệ tính mạng và tài sản hơn.

Không thủ đạo (võ Nhật Bản), Quyền đạo các thú nhân học thuộc như khuôn như dạng, vì vậy Tiếu anh hùng lần nữa trở thành thần tượng đại chúng trong bộ lạc. Nhàn rỗi nên thường xuyên có thú nhân chạy tới tìm hắn thỉnh giáo, Tiếu Dương cũng không chịu ngồi yên, nếu không thể ra khỏi bộ lạc thì dứt khoát đi dạo trong bộ lạc, Bối Nạp Đức rất buồn bực, mỗi lần về nhà cũng tìm không thấy người, còn phải đến các xó xỉnh vác người về nếu không người này thế nào cũng phải chờ bầu trời tối đen rồi mới biết đường trở về.

Hôm nay tìm được người ở nhà Ngả Thụy Tư, vừa vào cửa liền nghe thấy được bên trong, từng trận âm thanh hò hét, đẩy cửa đi vào phát hiện thì ra là Ngả Thụy Tư cùng người thú nhân tóc hồng đánh nhau, bên cạnh xem náo nhiệt, kịch liệt nhất hô to nhất trừ Tiếu Dương ra đâu còn ai? Bối Nạp Đức đầu đầy hắc tuyến, phải đem cái tên gia hỏa còn đang hoa tay múa chân vui sướng kia trở về, thật sự rất mất mặt…

“Tại sao bắt ta về, ta còn chưa coi xong." Tiếu Dương bất mãn gỡ tay nam nhân đang cầm tay mình.

“Không có gì hay để xem."

“Haizz!! Nhưng ta là sư phụ bọn hắn cần sửa đúng động tác cho bọn họ, ngươi buông ra a~."

“Còn sư phụ nơi này thì tùy tiện một người cũng có thể đem ngươi quật ngã."

“Các ngươi nếu với ta đều sử dụng sức lực giống nhau thì ai thua ai thắng còn chưa biết đâu." Tiếu Dương tránh tránh tránh.

Bị hắn giãy dụa đến phiền toái, Bối Nạp Đức dứt khoát một cái liền khom lưng, trực tiếp đem người khiêng trên vai, bên cạnh các thú nhân đều ồn ào, Tiếu Dương bỗng nhiên giác trong mặt mũi đều không còn…

Vừa muốn giãy dụa, Bối Nạp Đức vỗ hắn một cái, “Lại nháo, ta ôm ngươi trở về." Vì vậy Tiếu Dương ngay lập tức dừng lại.

“Ngươi thả ta xuống đi, ta với ngươi trở về, như vậy khó chịu."

Bối Nạp Đức ngẫm lại, đầu hướng xuống dưới quả thật có khó chịu, liền đem Tiếu Dương bỏ xuống, dắt tay nhau, sải bước hướng nhà trở về.

“Đội tuần tra gần đây rất nhàn sao, Ngả Thụy Tư hình như cả ngày đứng ở trong bộ lạc rồi."

“Ngươi rất chú ý hắn nha." Người nào đó bắt đầu ăn giấm chua.

“Oa, mùi giấm chua thật lớn ~ ta là chỉ hỏi một chút, trước kia chung quy không thấy được hắn bây giờ thường xuyên nhìn thấy hắn, bên trong rừng đã không cần theo dõi sao?" Nghe Ngả Khắc nói đội tuần tra mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng ban đầu phần lớn đều là mãnh thú giỏi về bay lượn, tùy thời ở trong rừng theo dõi có dã thú khổng lồ công kích mạnh đến gần bộ lạc không, thuận tiện cứu trợ các giống đực ra ngoài đi săn đơn độc gặp phải khó khăn, quả thực giống với tuần tra của xã hội hiện đại.

“Bởi vì ngươi trong thời gian dài không tắm rửa nên trên người bốc mùi thối rồi, " người nào đó kiên quyết không thừa nhận ghen."Tuyết rơi vào mấy ngày hôm trước, đã cho điều đội tuần tra trở về, tuyết vừa rơi xuống, bên ngoài dã thú cũng ít đi, không có sự tình gì liền để cho bọn họ trở về trong bộ lạc tuần tra."

Ta không tắm rửa ngươi vẫn ôm mỗi ngày không tha… Tiếu Dương oán thầm, “Các ngươi ở nơi này vào mùa đông tắm rửa rất phiền toái, thật vất vả đun nước rồi sau đó lại lạnh ngay, mùa đông lớn này chung quy không thể làm cho ta dùng nước lạnh được."

Bối Nạp Đức hình như nghĩ tới cái gì, “Hôm nào mang ngươi đi tới một nơi tốt."

“Nơi tốt?"

“Muốn biết?" Lại là bộ mặt biểu tình gian trá đó…

“Không muốn! Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta." Đôi mắt mắt len lén ngắm cảnh chung quanh, trên đường cái tuy không có người nhưng cũng không cần như vậy đi…

Bối Nạp Đức nhìn bộ dáng Tiếu Dương lấm la lấm lét như kẻ trộm, hiển nhiên cũng nghĩ tới trước kia hình tượng có chút không đứng đắn, tay liền ám chỉ nhéo nhéo Tiếu Dương.

Người họ Tiếu nào đó đỏ hết cả mặt, Bối Nạp Đức nhìn thấy tâm tình càng thêm khoái trá.

Ngày thứ hai sáng sớm Tiếu Dương rời giường, liền phát hiện bên ngoài một mảnh màu trắng mịt mờ, “Tuyết rơi?"

Bị cấm túc trong bộ lạc một tháng, Tiếu Dương tuôn trào vui sướng liền vo tròn một viên cầu tuyết hướng Bối Nạp Đức ném tới, Bối Nạp Đức dễ dàng né tránh, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Tiếu Dương, trong tay cầm nắm tuyết hướng quần áo hắn nhét vào.

Tiếu Dương bị nhét băng liền kêu to, thở hổn hển tức giận kháng nghị, “Ngươi nha … ngươi xấu lắm… Không… Không cho dùng khả năng đặc biệt!"

“Xấu lắm? Ngươi đánh lén sẽ không tính là xấu sao?" Bối Nạp Đức cầm tuyết trên tay liên tục nhét vào.

“Dừng dừng dừng, ta có một ý kiến hay."

“Ngươi có thể có ý kiến gì hay?"

“Thật sự, ngươi đừng động thủ động cước,, ngoan ngoãn nghe ta đi, ta dạy ngươi cái này hay cực."

Bối Nạp Đức nhìn hắn chạy đến từng nhà, tuyết lớn nên các thú nhân phần lớn đều ở nhà như mèo tránh đông, Tiếu Dương triệu tập các giống đực nhàn rỗi này, phân phó bọn họ đem dồn đống tuyết trong bộ lạc cùng một chỗ, lấy một cây gỗ vừa thô lại vừa lớn làm hình tròn, nhờ hai người thú nhân phụ giúp lăn qua lăn lại trên tuyết.

Thân hình cường tráng của giống đực nên động tác rất nhanh, chờ đem tuyết dồn lại thành đống thì cũng đến thời gian cơm trưa, Tiếu Dương vung tay lên, “Giải tán, xế chiều tập hợp."

Vì vậy xế chiều lần nữa tụ tập cùng một chỗ, các thú nhân ngạc nhiên chứng kiến. Qủa nhiên không uổng công, tuyết biến thành băng cứng rắn trong suốt sáng long lanh còn người khởi xướng kia đang lướt nhẹ trên băng trơn nhẵn đi vòng quanh.

Bọn họ ở nơi lạnh như thế cũng có chỗ tốt, thời gian mới vài giờ liền đóng băng rắn chắc, một sân bóng trượt băng lớn như vậy liền được xây dựng lên, tiếc nuối duy nhất chính là nơi này không có giầy trượt băng, mà không sao, buộc vỏ cây trơn nhẵn cũng tạm được.

Bối Nạp Đức ở bên cạnh nhìn Tiếu Dương đùa vui vẻ không nhịn được cũng trượt vào, Tiếu Dương hưng phấn lại gần túm thủ lĩnh đại nhân cùng nhau trượt trên mặt băng.

Xem đủ náo nhiệt khiến các thú nhân đều bắt chước theo, vì vậy xế chiều hôm nay trong bộ lạc tiếng vọng ngã sấp xuống “Thình thịch" “Thình thịch" cùng âm thanh tiếng thét chói tai “Á", “U" không ngừng vang lên…

Xế chiều mùa đông hôm nay thật sự náo nhiệt mà tốt đẹp.

Buổi tối Bối Nạp Đức ôm Tiếu Dương mệt không còn sức lực trở về nhà, nhìn Tiếu Dương xiêu vẹo trên bả vai mệt mỏi, sắp ngủ khiến Bối Nạp Đức không nhịn được lên tiếng trêu chọc, “Mệt rồi hả?"

Mạnh mẽ chống đỡ cơn buồn ngủ, mở mắt ra Tiếu hét lên, “Dám nói ta mệt, ta còn có thể quay lại trượt hai vòng đấy nhé."

“Nói như vậy còn có khí lực hả?"

“Đương nhiên ~ “

“Ha ha, vậy đừng ngủ, ta mang ngươi đi tới nơi tốt, được không?"

“Nơi nào?"

“Đi rồi ngươi sẽ biết." Bối Nạp Đức ra sức im lặng, bước nhanh về nhà, bình tĩnh lấy áo khoác da chồn đen đặc biệt làm cho Tiếu Dương, tỉ mỉ mặc vào cho hắn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại