Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Quyển 8 Chương 111
Lúc ấy ở Tây Hải, Đường Thời cảm thấy Đông Nhàn đại sĩ có hơi kỳ lạ.
Việc máu Vương Mẫu biến mất lúc ấy quá lạ kỳ, thậm chí không có lấy một giọt máu trong bình dưới quan tài. Nhưng trước khi tiên cung chưa xuất hiện, ai có thể lấy được máu Vương Mẫu? Lâu Hình không có thứ kia trong tay, Bùi Vân Thiên kia hình như cũng không.
Vốn lúc ấy chỉnh có dự cảm mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy cổng tiên xuất hiện, Đường Thời bỗng cảm thấy người ra tay phía sau kia hẳn là Đông Nhàn Đại sĩ.
Lúc trước vị ma tôn thần bí của bốn góc Thiên Ma kia nói, Đông Nhàn đại sĩ vẫn còn thiếu một bước, vẫn không được cửa mà vào, sao hôm nay bỗng liễu ngộ ròi? Chuyện này, cần nhất là cơ duyên.
Có phải Đông Nhàn đại sĩ hay không, cũng còn chưa chắc chắn.
Hiện tại Đường Thời chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hiếm thấy này
Dù sao chuyện của Đông Nhàn Đại sĩ vẫn còn quá xa vời với hắn, những lục đục giữa tu sĩ đại năng, hắn chưa thể xen vào.
Trong nội hoang, vô số thành trì từ trong cát vàng xuất hiện, bảo vệ tòa thành xanh ở ở giữa.
Dây leo kia cũng xanh biếc, vô số tu sĩ, vô số ánh mắt…
Trong nội hoang, nhìn không đơn giản như Đường Thời tưởng.
Nhìn thành trì xung quanh này, giống như thành phố đổ nát, bị cát vùi lấp, nằm lặng im dưới lớp cát kia, như thể hôm nay chúng chỉ chờ đợi sự xuất hiện trở lại dưới ánh mặt trời.
Hai loại dị tượng cùng lúc sinh ra
Trong này nhất định có tương quan, đặc biệt là một bàn tay kia đặt trên cồng Tiên.
Từng cụm mây lành, khắc trên cổng Tiên, hào quang màu tím tỏa quanh, ánh lam vạn trượng chỉ hiện ra sau lưng cổng Tiên. Lúc một bàn tay kia đặt ở trên cổng tiên, tất cả mọi người đều nín thở, không dám dời ánh mắt.
Đằng sau cổng Tiên rốt cuộc là cái gì?
Ban ngày đăng tiên, đã gọi ra cổng Tiên, như vậy đẩy cánh cửa này ra, có thể tiến vào Tiên giới vô thượng sao?
Đằng sau cánh cửa, dường như là một thế giới mới.
Đường Thời hy vọng Đông Nhàn đại sĩ đẩy cánh cửa này, như vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy phần nổi trên tảng băng trôi của thượng giới.
Nếu bỏ qua một số chuyện khiến người ta thành kiến, thì Đông Nhàn đại sĩ hẳn là tu sĩ có năng lực nhất trong vô số năm qua.
Dị tượng thành Hoàng Sa trong Nội Hoang, chỉ có người trong Nội Hoang mới có thể thấy, nhưng dị tượng cổng Tiên này là dị tượng mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Toàn bộ Đại Hoang, vô số tu sĩ, trong nội hoang, mười hai các ngoại hoang t, trong ngoài, tất cả đều ngửa đầu.
Ngoài tầng ngầm ở Kiếm Các mười dặm, Doãn Xuy Tuyết ôm kiếm đứng, cũng ngẩng đầu lên theo dị tượng này.
Hắn đứng ở dưới đỉnh núi cao phủ tuyết kia, lạnh lùng cười một tiếng: “Chỉ bằng Đông Nhàn ngươi, cũng có thể đăng tiên sao?"
Chuyện cũ tiền trần gợn lên trong lòng, lãnh ý bên mối hắn dần mất, hồi phục lại trạng thái vô cảm.
Nghịch các, Hạ Vọng đang bế quan bị động tĩnh này đánh thức, sau đó ngẩng đầu nhìn, lại hạ mí mắt xuống không nhìn nữa, chuyên tâm đột phá.
Cái gì đăng tiên, nếu hắn đạt tới cảnh giới kia tự nhiên cũng biết. Đối với thứ cách mình quá xa, Hạ Vọng không muốn để ý quá nhiều.
Trong Nghịch Các có vô số cao thủ, nhìn cái trước mắt là đủ rồi
Quá tham vọng, suy cho cùng không thể thành việc lớn.
Đại tán tu trong Bồng Lai tiên đảo, Tiểu Tự Tại Thiên chỉ còn lại một đường sinh cơ là thiền sư Tuệ Định, tu sĩ đại năng trong mười hai các, một vài Ma tu trong bốn góc Thiên Ma.
Trận dị biến này, động tĩnh quá lớn, đã bị rất nhiều người biết rõ.
Mà Đông Nhàn đại sĩ dường như chẳng cảm giác được những điều này.
Bàn tay tỏa sáng, chậm rãi tới gần cổng Tiên, chỉ nhẹ nhàng ấn ở trên cửa kia, rồi đẩy về phía trước ——
Khoảnh khắc đó, vốn không một tiếng động, cánh cửa to lớn ngang dọc ở chân mây, bị một bàn tay ấn vào.
Nhưng mà trong tâm trí của mọi người, nhạc tiên phiêu bồng kia, gần như dừng lại ngay lập tức. Lúc khe cửa xuất hiện, hết thảy thanh âm đều biến mất, chỉ có tiếng cửa kia kêu ken két, khiến người nghe ê hết răng, lại mang khí tức hùng cường đến từ viễn cổ. Trong ngàn xưa, ẩn chứa lực lượng.
Khe cửa dần dần mở rộng, thanh âm này lại đột nhiên biến mất sạch sẽ, trở nên lặng tờ.
Cái lạnh thấu xương như băng bốc lên từ xương sống Đường Thời, lan ra toàn thân hắn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khe cửa dần dần mở rộng kia, từ một sợi chỉ màu đen, dần dần, dần dần biến thành một bức màn màu đen…
Sau lưng cổng Tiên là hư không vô tận!
Thang Nhai bên cạnh Đường Thời, đồng tử co rúm lại!
Đường Thời lúc này còn chưa ý thức được đây có nghĩa gì. Khi mọi người thấy rõ thế giới phía sau, Đông Nhàn đại sĩ đăng tiên tự nhiên cũng thấy, bàn tay của hắn chỉ ở giữa không trung chậm lại, nhưng rốt cuộc cũng không đẩy được nữa.
Thế giới phía sau cửa, trong hư không vô tận, vô số vì sao bay lơ lửng, nhưng có một sức mạnh ngăn cách hết thảy những thứ này, giữa khu Ẩn Tinh và các khu khác, bị ngăn cách bởi sự trống rỗng vô tận này!
Không có lối đi!
Mở cổng Tiên, thì leo đường nào mà đăng Tiên đây?
“Phanh" một tiếng, bàn tay to lớn lóe sáng, đón gió thổi tốc lên, nhưng cổng Tiên đã mở một nửa này hung tợn hạ một chưởng xuống!
Cổng Tiên cổ xưa bằng đá đã bị một chưởng của Đông Nhàn đại sĩ chém nát, sau khi tách thành từng mảnh, hóa thành một làn khói, rồi từ từ biến mất.
Mọi người hoảng sợ ——
“Hắn điên rồi sao?!"
Thang Nhai nhíu mày chặt mày, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
Bên ngoài thành trì vô cùng tận, cũng bắt đầu thay đổi.
Việc cổng Tiên bị chém nát, thậm chí có thể nói là —— từ sau khi Đông Nhàn đại sĩ bổ ra một chưởng, tất cả thành trì lúc trước nổi lên khỏi cát vàng, bắt đầu lắc lư, trong nháy mắt lại tan thành cát, giống như các mô hình được xây dựng từ bùn cát, bị nước đánh tới liền biến mất tăm.
Thành Hoàng Sa, bỗng chốc trở thành một đụn cát rải rác, gom lại rồi rơi trở lại sa mạc.
Chỉ trong nháy mắt, cả sa mạc đã trở thành bộ dáng ban đầu.
Người tóc trắng ở tầng dưới cùng của Tổng các Hạ Đình đột nhiên phun ra một ngụm máu, lẩm bẩm hai chữ: “Cầu sao…"
Cổng Tiên chưa từng xuất hiện. Thành Hoàng Sa cũng chưa từng xuất hiện, cho dù là bàn tay phát quang kia, cũng chậm rãi tiêu tán giữa không trung.
Chỉ có dây leo giống như bàn tay màu xanh biếc, vẫn kéo tòa thành của bọn họ ở trong lòng bàn tay, nhắc nhở bọn họ rằng tất cả những thứ vừa rồi đều không phải ảo giác.
Thất bại ——
Đông Nhàn đại sĩ vẫn chưa thể thành công đăng tiên.
Đường Thời không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên không hiểu vì sao mình phải thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cúi đầu, mới phát hiện cổ đã hơi cứng, trên trời dưới đất có vô số tu sĩ, sau một khắc im lặng, cả thành nổ tung.
Thang Nhai trầm mặc một lát, mới nói: “Chúng ta lập tức trở về Tàng Các."
Không thể trì hoãn.
Thang Nhai vừa nói, vừa lấy ra chân truyền tấn, lập tức bắt đầu liên lạc với Hoàng Dục bên kia.
Bởi vì là dùng linh thức trao đổi, cho nên Đường Thời không biết Thang Nhai đang trong đổi gì với bên kia.
Hắn chỉ đi theo Thang Nhai, phát hiện tốc độ của Thang Nhai rất nhanh, cho dù không ngự vật, một bước phóng ra cũng đã ba, năm dặm đường, bản lĩnh này cũng giỏi thật —— co đất thành một tấc?
Đường Thời cũng hiểu sơ sơ, nhưng không cách nào sánh được với hắn, chỉ ngự kiếm mà đi, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp tốc độ của Thang Nhai.
Nhìn thấy sắp đến cửa thành, Thang Nhai mới thu châu truyền tấn lại, giảm tốc, bỗng hỏi Đường Thời: “Ngươi có thấy gì phía sau cửa không?
Đường Thời lắc đầu, “Độ kiếp này hẳn là Đông Nhàn đại sĩ? Nhưng xem ra đã thất bại…"
" Đương nhiên, chỉ có thể thất bại." Thang Nhai nhếch khóe môi, đưa một tay ra sau lưng, một tay vô thức đẩy kính, hình như hắn biết chuyện, cho nên mới có thể dự đoán như vậy.
Đường Thời muốn moi thông tin từ miệng hắn, đang nghĩ nên mở miệng thế nào, không ngờ Thang Nhai hình như đi guốc trong bụng hắn, chỉ nói: “Bây giờ người không thể biết, có tò mò thì cũng nhịn đi."
Thang Nhai này, rõ ràng là cố ý nói như vậy, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Đường Thời chỉ nói “Ta thấy quan hệ giữa mười hai các Đại Hoang với Tổng các, cũng khá hay ho đấy."
“Ta còn tưởng ngươi không nhìn ra." Thang Nhai vỗ tay, “Có thể nhìn ra chính là bản lĩnh của ngươi, chỉ là nhìn rồi thì không cần nói ra. Có vài thứ người có thể nghĩ nhưng không thể nói."
Nói ra, vừa nguy hiểm, lại mất đi điểm thần bí.
—— Đường Thời lý giải.
Hắn cảm thấy Thang Nhai này rất âm hiểm.
Hai người trở về, dị tượng trong sa mạc đã biến mất, bọn họ muốn ra khỏi thành, không ngờ đột nhiên nhìn thấy hai người lập tức xuất hiện trước mặt.
Cả hai người Đường Thời đều quen, một người thì khá quen, một người thì đặc biệt quen thuộc.
Thiên Toán trưởng lão lúc này mới đưa Thị Phi ra, lúc trước vẫn trễ nãi mãi, lộ ra vẻ áy náy: “Mới vừa rồi cũng không phải là cố ý vây khốn pháp sư, bởi vì đại sĩ đột phá, cho nên không thể mở đường, bây giờ dị tượng biến mất, mới lập tức đưa ngài ra ngoài."
Bây giờ thái độ của Trưởng lão Thiên Toán đối với Thị Phi đã thay đổi, chắc thấy thái độ của Đông Nhàn đại sĩ đối với Thị Phi không tầm thường, nên hắn cũng thay đổi thái độ với y.
Thị Phi gật đầu nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện lớn, trưởng lão không cần lo lắng. Thị Phi có ước định với đại sĩ, hiện tại thời gian gấp rút, nên không ở lại. Trưởng lão, cáo từ."
“Hẹn gặp lại."
Thiên Toán trưởng lão cười đưa Thị Phi ra khỏi thành, sau đó chợt lóe người biến mất.
Đường Thời và Thang Nhai phía sau liếc nhau một cái, mặc dù không nghe được hai người nói cái gì, nhưng không khí và thái độ của Thiên Toán trưởng lão hình như có chút vấn đề
Thang Nhai nói, “Ngươi và Thị Phi có chút giao tình, không bằng đi lên ôn chuyện đi?"
Đường Thời cười lạnh: “Muốn dò tin tức thì nói thẳng đi, cần gì phải kiếm cơ thế? Thang tiên sinh, ngươi không thẳng thắn."
Thang Nhai giang tay: “Ngươi thẳng thắn, ngươi đi đi. "
Đường Thời đi thật, ở phía sau hô một tiếng: “Hòa thượng dừng bước."
Thị Phi không phải không thấy hắn, chỉ là không ngờ hắn chủ động y, liền quay đầu lại.
Lúc này Đường Thời đã đến gần, hắn đứng ở trước mặt Thị Phi, thay quần áo màu xanh hắn thích nhất, đơn giản, ôm hai tay, nhướng mày nói: “Đúng là nhân sinh hữu hạnh, nơi nào cũng gặp nhau."
Phải không?
Thị Phi chắp hai tay lại: “Đường sư đệ có chuyện thì nói đi."
Cứ quanh co lòng vòng, có chút không quen.
Đường Thời bị y làm bật cười, chua xót thẩm nhủ hai câu hòa thượng này đúng là quá đáng, thật chẳng chừa hắn tí mặt mũi nào.
“Hòa thượng ngươi, thật là không biết xấu hổ."
“…" Thị Phi chỉ có thể trầm mặc.
Phản bác, hoặc là tiếp lời, đều thế thôi, không nói lời nào mới là thích hợp nhất.
Đường Thời quen chiêu này quá rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn Thang Nhai một cái, nghĩ thầm mình đến hỏi tin tức, ho khan một tiếng, nói: “Ngươi tới làm chuyện trước kia ngươi nói sao? Có chuyện gì vậy?"
Kỳ thật hắn có thể đoán được Thị Phi tới làm gì, chỉ là hắn không nói với Thang Nhai là hắn biết gì thôi.
Bây giờ hắn hỏi thẳng Thị Phi cũng thẳng thắn trả lời, lắc đầu: “Quá tệ."
Quá tệ.
Từ này, tuyệt đối không nên xuất hiện trong miệng Thị Phi.
Đường Thời híp mắt, gần như muốn thử xem người này có phải thật sự là Thị Phi hay không, nhưng hắn trong tích tắc đoán được một ít, nói chuyện không tốt lắm, chỉ truyền âm cho y: “Đông Nhàn đại sĩ?"
Thị Phi gật đầu, cũng truyền âm nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có chuyển biến, chỉ làm hết khả năng của ta."
Hòa thượng này đã hơi hết hy vọng rồi
Ánh mắt Đường Thời đảo qua, nói: “Ta nghe nói giữa Tổng các và mười hai các có chút mâu thuẫn, tuy răng ngươi là hòa thượng, là người xuất gia, nhưng nghĩ người vì Tiểu Tự Tại Thiên làm cái gì cũng nguyện ý. Nếu lúc cần tính kế, ai quan tâm ngươi là hòa thượng hay không? Thị Phi, nếu thật sự muốn cứu Tiểu Tự Tại Thiên, nói không chừng ngươi phải dùng tâm cơ tính toán."
Chỉ dựa vào từ bi không thể thành việc lớn, nhất là chuyện của Thị Phi, không tính là chuyện nhỏ.
Nhưng Đường Thời lo lắng, dù sao cũng hơi dư thừa.
Đôi mắt không buồn không giận kia nâng lên, nhìn hắn, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói một câu: “Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ?"
Ánh mắt Đường Thời, trong nháy mắt bén ngót như đao, đâm vào trong mắt Thị Phi.
Hai người nhìn nhau, Thị Phi lại chậm rãi cúi đầu, hai tay chắp lại, chuỗi Phật vòng vào lòng bàn tay, cúi đầu với hắn, nói: “Duyên sinh duyên diệt, tự có định số, ngã phật từ bi, xả thân độ người. Đường thí chủ, sau này gặp lại."
Y xoay người đi mất, Đường Thời chỉ đứng tại chỗ, nhai nuốt những lời phân trần không tương xứng với Thị Phi.
Nhưng nghĩ một hồi, lại nghĩ không ra, cứ mãi quẩn quanh, trong đầu chỉ không ngừng hiện lên câu “Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ".
Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ
Thị Phi dùng tâm cơ gì đây?
Ý nghĩ này, một câu “xả thân độ người" kia, đột nhiên hắn đã hơi hiểu.
Thang Nhai nhìn hắn thật lâu vẫn chưa hồi thần, đứng ở bên cạnh hắn, hỏi một câu: “Hòa thượng này, không phải hòa thượng ngươi thích sao?"
Đường Thời hoàn hồn, lại lắc đầu, “Hiện tại không thích."
“…" Thang Nhai bỗng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh này của Đường Thời, quả nhiên không gợn sóng, lúc nói ra câu này, thậm chí chẳng hề thấy sự biến hóa tang thương trong đó. Sau đó, Thang Nhai cảm thấy có thể Đường Thời còn quá trẻ, sao có thể có cảm giác tang thương gì? Nhưng đảo mắt hắn liền phủ quyết suy đoán này.
Hiện tại không thích, hắn quá thản nhiên, thản nhiên khiến Thang Nhai lạnh người.
Hắn giống như đang nói chuyện hoàn toàn không liên quan, sau đó lại chắp tay sau lưng nói: “Thang tiên sinh, chúng ta không đi à? "
“Tên điên." Thang Nhai rốt cục không nhịn được phun ra hai chữ không phù hợp với thân phận của mình.
Đường Thời biết hắn đang nói mình, hắn chỉ nhún vai, buông tay nói: “Mua bán không thành còn nhân nghĩa, ta không thích y nữa, vậy thì cũng chẳng quan trọng nữa, phải không?"
Cái thứ vô tâm vô phế trời sinh này ——
Thang Nhai bỗng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Bộ dáng Đường Thời này đê tiện, lời nói ra cũng chẳng hiểu sao sặc mùi vô sỉ.
“Ta thật sự đã già rồi…"
“Mua bán không thành còn nhân nghĩa" còn được dùng trong trường hợp này.
Thang Nhai cũng thật sự tin Đường Thời nói “Hiện tại không thích", nếu có tình, sao có thể nói ra những lời vô tình như vậy?
Nhớ lại hội Tứ Phương Đài, Đường Thời đi ra ngoài uống rượu, hắn cũng đi theo, hỏi câu kia, khi đó Đường Thời lúc đó và Đường Thời lúc này tựa hồ không khác biệt. Nhưng trong nháy mắt, bản thân Đường Thời không sinh ra cái cảm giác bãi bể nương dâu, cảm khái nhân sinh, mà trong lòng Thang Nhai lại có không ít.
Có lẽ là tu luyện theo năm tháng càng lâu, cảm ngộ với những chuyện nhỏ này cũng sâu chăng?
Những điều nhỏ nhặt… đây thật sự là chuyện nhỏ sao?
Ngón tay xinh đẹp của Thang Nhai đẩy kính lên, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Chuyện vụn vặt bỏ qua một bên đi, việc cấp bách trước mắt là trở lại Tàng Các, nói kế hoạch mà Đường Thời trình bày tại hội thảo Linh Thuật sư, còn rất nhiều chỗ cần phải hoàn thiện chi tiết nữa, còn có chuyện Đông Nhàn đại sĩ đăng tiên thất bại lần này.
Còn rất nhiều thứ phải nghiên cứu.
Sau khi vừa quay trở lại Tàng Các, Thang Nhai dẫn Đường Thời đến truyền tống trận tầng thứ nhất thẳng đến tầng thứ mười, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở tầng thứ mười.
Đường Thời chỉ đi theo Thang Nhai đi về phía trước một bước, tiến vào trong tiểu lâu Giang Nam Yên Vũ, trong lầu các bày vô số pháp bảo, đan dược đồ cổ, trên mặt đất trải da thú bạch linh thú, trong lò dĩ nhiên là Thiên Phật Hương giá trị liên thành, trên tường treo rất nhiều quyển trục Lục phẩm, người nọ dựa vào ghế dài cũng là gỗ tử đàn ngàn năm…
Đây là lần đầu tiên Đường Thời nhìn thấy các chủ Hoàng Dục đoản mệnh của Tàng Các, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
“Các chủ."
Thang Nhai khom người, đặt đầu ngón tay phải lên ngực mình, hành lễ, hô một tiếng.
Người nằm trên trường tháp kia, trời sinh ưa nhìn, mang vẻ đẹp phi giới tính, chỉ hơi rũ mắt, nhưng khi mở mắt ra, vẻ nhu mì kỳ lạ kia lại tiêu tan mất khi hắn mới gặp Đường Thời. Hắn đặt một tay lên đùi cong cong, ngón tay khẽ gõ đầu gối, con ngươi đen nhánh trong đôi mắt hẹp dài vừa chuyển, ánh mắt từ trên người Thang Nhai chuyển đến trên người Đường Thời.
Giọng nói này mang theo vài phần khàn khàn, chỉ nói: “Phương thức xoay vòng vốn kia, là do ngươi đề cập à?"
Phương pháp xoay vòng vốn?
Đường Thời sững người một lúc, mới phản ứng lại, nói: “Nếu các chủ nói kế hoạch phổ biến linh thuật thì đúng là ta đã đề cập đến nó."
Ngón tay Hoàng Dục ấn trán mình, quét mắt nhìn người vừa mới gọi mình sau khi bước vào, nói với Đường Thời: “Trên đường các ngươi trở về, ta đã bàn bạc hợp tác sao cho thỏa đáng với hội trưởng hiệp hội Linh Thuật sư, sau này hiệp hội Linh Thuật sư, sẽ thiết lập nhiệm vụ riêng cho ngươi. Chắc là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi sau khi ngươi đến Tàng Các, thù lao cũng rất hậu hĩnh. "
Là một nhiệm vụ có thể ra khỏi Đại Hoang, cái này cũng không tầm thường.
Thang Nhai nghe xong, nhíu mày lại, nhưng cũng không phản bác, chỉ khẽ chau mày.
Đường Thời vẫn không biết chuyện này là có ý gì, chỉ nói một câu cảm ơn, sau đó Hoàng Dục phất tay bảo hắn lui, nhưng gọi Thang Nhai ở lại.
“Thang tiên sinh dừng bước."
Thang Nhai đứng lại, nhìn Đường Thời phía trước, rồi xoay người lại, thật sự ở lại.
Đường Thời rời đi, thầm nghĩ bọn họ hẳn cần nói chuyện cơ mật.
“Các chủ có chuyện gì muốn hỏi?" Đường Thời đi rồi, vẻ mặt Thang Nhai nhanh chóng thả lỏng một chút, hắn lập tức ngồi xuống, búng tay một cái, cầm chén trà trong tay uống một hớp, cực kỳ tự nhiên.
“Hừ, trước mặt người ngoài ngươi luôn đứng đắn, đúng là ngụy quân tử." Hoàng Dục nghiêng ngả tựa vào ghế, đáy mắt lại lóe ra ánh tối, lạnh lùng hỏi một câu, “Đông Nhàn xảy ra chuyện gì?"
“Đăng Tiên thất bại, không phải ngài thấy rồi sao?" Thang Nhai cười, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng Hoàng Dục lại che đi thần quang trong mắt, ngón tay kia day day ấn đường, “Nếu hắn mượn máu Vương Mẫu cũng không thể đăng tiên, vậy vấn đề này lớn rồi."
“Mấy ngàn năm, Khu Ẩn Tinh này có người có thể đăng tiên sao?" Thang Nhai trào phúng, “Đông Nhàn cũng chỉ là con kiến hưởng bóng mát thôi, còn không tự biết lượng sức mình."
“Ngươi cũng đừng chê cười hắn."
Hoàng Dục bỗng nhiên đứng lên, chân trần đứng trên thảm, bước thong thả hai bước, nhìn Thang Nhai ở một bên uống trà, đưa tay giật lấy chén trà của hắn, tự mình mở nắp nắp lên ngửi, sắc mặt liền thay đổi, giận tím mặt, bổ tới Thang Nhai, “Tiểu nhân hèn hạ, lại trộm trà của bổn tọa!"
Thang Nhai nào ngờ Hoàng Dục nổi điên đâu, còn tưởng rằng các chủ nhà hắn kiềm chế tình tình không ít, trong lúc vội vàng ngăn cản không kịp, chỉ kịp tránh ra một chút. Cái ghế dựa hắn ngồi lúc trước lập tức bị Hoàng Dục chém thành bụi, ngay cả áo bào hoa lệ của Thang Nhai cũng bị xé rách.
Hắn nhíu mày: “Các chủ, ngươi lại phát điên cái gì vậy?"
Một chưởng kia xuất lực mạnh mẽ, thậm chí còn đụng vào mặt đất, nhưng trong nháy mắt lại im bặt.
Một bàn tay bóp cổ Thang Nhai, giống như đang đùa giỡn, Hoàng Dục nhếch môi, đè Thang Nhai đến bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ, chỉ âm trầm nói: “Lại trộm đồ của ta, cắt đứt chân ngươi."
Thang Nhai đá hắn văng ra, ánh xanh trong mắt bốc lên như sông băng, liền hất Hoàng Dục ra.
“Các chủ, chớ có phát điên."
Lại phát điên, hắn thật sự nhịn không được.
Hoàng Dục lắc lắc bàn tay của mình, lại ngồi trở về, ném lại chén trà, nói: “Lão già Bắc Tạng kia, để Đông Nhàn lấy máu Vương Mẫu, e là muốn nhìn thấy cảnh tượng hôm nay."
“Cái hắn muốn nhìn thấy là Đăng Tiên, cũng không muốn thấy đăng tiên thất bại." Thang Nhai sửa lại.
Hoàng Dục phát điên đã xong, tia lý trí hiện lên trong mắt, chỉ cười một tiếng: “Đông Nhàn chơi không lại, sao co người chơi lại được? Theo bổn tọa thấy, lão già Bắc Tạng kia nên đưa máu Vương Mẫu cho ngươi thử xem, có lẽ còn có thể thành."
“Sau cổng Tiên không có tiên lộ, ai đi cũng thất bại thôi."
Thang Nhai chỉ cười lạnh, tựa hồ không đồng ý với cách nói dài dòng của Hoàng Dục.
Hoàng Dục nghe xong trầm mặc, dường như không suy nghĩ về vấn đề Đăng Tiên, bởi vì sau một thời gian dài im lặng, hắn chỉ nói: “À, hiểu rồi. "
Phải, chủ đề này không thể tiếp tục.
Thang Nhai đứng thẳng, hỏi: “Các chủ, nếu không có việc gì, Thang Nhai đi đây."
“Ừm." Hoàng Dục tùy ý gật đầu, liền phất phất tay, nhưng lúc Thang Nhai đi tới cửa, hắn chợt hỏi một câu, “Cửu Hồi rốt cuộc ở nơi nào? "
Thang Nhai đứng lại, nói: “Không biết."
“Đông Thi kia cũng không biết?" Hoàng Dục lại hỏi thêm
Thang Nhai lạnh lùng nói: “Không biết."
Vì thế Hoàng Dục lại “À" một tiếng, nói: “Đông Thi không biết, nhưng ta biết Cửu Hồi. Nếu ngươi muốn biết, thì ta có thể bán thông tin cho ngươi."
“Các chủ cũng không làm ăn thua lỗ, cho nên người thua lỗ chỉ có thể là người mua."
Thang Nhai tựa hồ đã sớm nhìn thấu bản tính của hắn, không ngại vạch trần hắn Cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Khi nào ngươi bán mình cho Cửu Hồi, đó mới là bản lĩnh."
Hoàng Dục chỉ nhắm mắt lại, vui vẻ nói, “Bổn tọa vẫn nói câu kia,, lấy thuật diễn muôn vàn của ngươi đến đổi. "
“Ban ngày ban mặt, không thích hợp nằm mơ, Các chủ của ta."
Bỏ lại câu này, Thang Nhai lập tức rời đi.
Chỉ là sắc mặt của hắn không tốt lắm —— thuật diễn toán muôn vàn, vậy mà bị hắn biết.
Từ truyền tống trận trở lại tầng thứ bảy của mình, trong phòng của hắn, sắc mặt Thang Nhai hoàn toàn trầm xuống, một chưởng vỗ mấy cái lên bình hoa trên bàn.
Đôi khi, có thể dễ dàng theo dõi linh thuật của người khác, là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng đối với Thang Nhai mà nói, là một loại thiên phú, cũng không phải là “thuật pháp". Hắn vẫn cho rằng bản thân giấu rất tốt, nhưng không ngờ lại bị Hoàng Dục biết…
Hắn day ấn đường của mình, che dấu sát ý vô tận, lúc này mới đi ra ngoài làm việc.
Sau khi Đường Thời trở về, lần thứ hai bắt đầu khiêu chiến người, lúc này đây trực tiếp chọn người thứ ba mươi.
Đã là Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có thể nói là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong —— trận chiến này, Đường Thời đã thua.
Trung kỳ và hậu kỳ vẫn có chênh lệch nhất định, sau khi Đường Thời thất bại liên tiếp, trở lại khiêu chiến người thứ ba mươi lăm, lần này thành công, mọi người trước đó còn đang vui sướng khi người gặp họa, ngày hôm sau đã thấy mặt rát rát.
Đệt mịe nó, hàng này thật đúng là chuyên nghiệp, vả mặt một trăm năm vĩnh viễn không thay đổi, đúng là cực phẩm!
Hắn mới tới bao lâu, toàn bộ mặt mũi tầng ngầm sắp bị hắn đánh sưng rồi,, nhưng lại không hận nổi người này.
Mẹ kiếp, tại sao không hận được tên này?
Tên này kéo cừu hận, nhưng hận không nổi!
Đường Thời hoạt động bình thường thì có gì sai?
Việc đầu tiên, tu luyện; việc thứ hai, tu luyện; việc thứ ba, tu luyện.
Nhìn xem, hoạt động phong phú ghê ha?
Đường Thời không phải không thích bà tám, nhưng ở quảng trường nghe tám chuyện thì hắn cũng đang tu luyện, chỉ cần duy trì tư thế thiền định rồi phân ra nghe là được rồi.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Đường Thời làm như vậy, đến thỉnh giáo hắn phương pháp này, Đường Thời cũng không tiếc, dạy mọi người biện pháp, nhưng ngoại trừ số ít người có thể thành công ra, đa phần mọi người đều không học được. Lực tinh thần quá thấp, tự nhiên không thể so sánh với Đường Thời. Đường Thời rất cố gắng, thời điểm vô sỉ thì hèn hạ, nhưng có đôi khi rất buồn cười, rất thích trêu chọc, có thể tự mình lấy mình ra làm niềm vui.
Hắn tựa hồ không thèm để ý việc kéo hết mặt mũi mình xuống—— đương nhiên điều kiện tiên quyết là chính hắn tự tổn hại chính mình.
Đôi khi một số người có niềm tin rất lạ.
Ví dụ như Đường Thời, hắn tự chọc mình, tự phỉ nhổ mình, có thể tự trào phúng mình, nhưng lại không chịu để người khác trêu chọc, phỉ nhổ, trào phúng hắn. Có lẽ bạn bè thì có thể, nhưng người bình thường thì quên đi. Đường Thời trời sinh tiêu chuẩn kép, nhắm vào mình nhưng cũng thích nhắm vào bất luận kẻ nào.
Hắn duy trì phong cách này khi hắn lên kế hoạch luôn.
Dù sao bởi vì hắn là người của Tàng Các, thảo luận chi lợi nhuận với hiệp hội Linh Thuật sư hiệp kia, đến ngày hoàn thành kế hoạch, toàn bộ đại lục đã hoàn toàn khiếp sợ.
Hiệp hội Linh Thuật sư mới mang đến bất ngờ cho tất cả mọi người.
Mà nhiệm vụ ra ngoài Đại Hoang của Đường Thời là đến bốn vùng núi Tiểu Hoang giám sát việc thi hành kế hoạch.
Phổ biến linh thuật, một khái niệm hoàn toàn mới.
Nếu là ba ngày trước, ngươi hỏi người ta cái gì là “phổ cập linh thuật", tất cả mọi người sẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Nhưng nếu là hôm nay, ngươi hỏi bất kỳ một người tu chân nào đang tụ tập, hỏi bọn họ là cái gì,vẻ mặt bọn họ sẽ tràn đầy hứng khởi sẽ nói cho ngươi biết.
Biện pháp của Đường Thời là lật đổ phương thức kinh doanh linh thuật từ lâu.
Trước kia một linh thuật nhiều lắm có thể bán được cho vài người, thu nhập của Linh Thuật sư và sự trả giá không tỷ lệ thuận với nhau, trong lòng cũng không có cảm giác thành tựu. Vừa không có lợi ích thực tế, cũng thiếu an ủi tâm lý —— cũng không phải ai chế tác linh thuật đều thoải mái như Đường Thời, lại có Trùng Nhị Bảo Giám làm nguồn cảm hứng cho hắn.
Đại đa số Linh Thuật sư chế tác một thẻ ngọc linh thuật đều rất hao phí tinh thần, không thể giống như Đường Thời lúc bán ra linh thuật thì đã thỏa mãn rồi.
Cách của Đường Thời, chính là hạ thấp giá cả linh thuật, thu lợi nhuận ít hơn một chút.
Kỳ thật chẳng qua là mở rộng vòng kết nối, đối với linh thuật thì phương thức kinh doanh này hoàn toàn mới mẻ.
Bởi vì lúc trước nói muốn hợp tác với Tỳ Hưu Lâu, cho nên Tàng các cử ra khá nhiều người, trước tiên bố trí trận pháp bên ngoài Tỳ Hưu Lau, phong ấn nhóm thẻ ngọc đầu tiên trong trận pháp, lại mở những trận pháp nhỏ, dùng màn sáng phóng tin tức ra, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ.
Trong trận pháp niêm phong các loại linh thuật từ nhất phẩm đến tứ phẩm, phân loại đa dạng, hơn nữa khi người mua bước vào trận pháp, trong đầu sẽ hiện lên một danh sách linh thuật, linh thuật khác nhau sẽ phong ấn trong các trận pháp khác nhau.
Mỗi một linh thuật có giá bán khác nhau, giá niêm yết rõ ràng trong danh sách, tu sĩ muốn mua linh thuật chỉ cần đặt linh thuật ở vị trí trận pháp chỉ định, nhập số lượng linh thạch theo quy định, thì có thể kích hoạt được trận pháp. Hiệu quả đặc thù trận pháp, sẽ cập nhật tin tức linh thuật này vào trong linh thuật của người mua, và linh thuật hoàn chỉnh này sẽ được ‘bán’ theo cách như vậy.
Giá mỗi linh thuật không cao, tính theo quy cách từ một viên linh thạch đến một trăm linh thuật, nhưng từ sau khi đưa ra kế hoạch “Phổ cập linh thuật" này, số người mua linh thuật tăng vọt, đồng thời cũng mang đến doanh thu tăng mạnh.
Trên màn sáng đó, có lời giới thiệu của sự kiện này: “Trời đất công bằng, vô vi trưởng dưỡng vạn vật. Vạn pháp đồng đạo, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, cũng bởi vì mãi ẩn mình bế môn mà không thể phát triển nổi. Hôm nay hiệp hội Linh Thuật sư, liên kết với Tỳ Hưu lâu, bán linh thuật đủ các đẳng cấp với giá thấp, chỉ mong linh thuật của Linh Thuật sư có thể giúp được ngàn vạn tu sĩ. Đại đạo cần cùng tiến bộ, đưa cái cũ đi, đón cái mới đến. Một linh thuât một người, mãi mãi không đổi, một linh thuật vạn người biết thì có thiên biến vạn hóa ——đây là gốc rỗ của sự tăng tiến. Vô như tâm ta, vô như Đạo tâm, vô như ngàn vạn người tu tâm. Thành thì tựu thì cũng là thành công của linh thuật, mang lợi ích này trải khắp Khu Ẩn Tinh, cũng là may mắn của Linh Thuật sư."
Cho nên, linh thuật cũng không phải cái gốc để thắng lợi.
Nhưng mà một người sử dụng một linh thuật, phần lớn chỉ có một khả năng, nhưng những người khác nhau sử dụng linh thuật giống nhau, bởi vì thói quen, linh lực vân vân các phương diện khác sẽ sinh ra khả năng vô hạn.
Tu sĩ trong thiên hạ, ai mà không muốn kiến thức những linh thuật cao cấp này?
Nhưng bởi vì Linh Thuật sư càng ngày càng ít, nên việc kiếm được linh thuật trong môn phái trở nên khó khăn hơn, và việc lưu hành linh thuật bình thường thậm chí còn cần đến đấu giá, có thể thấy linh thuật rất trân quý.
Nhưng bây giờ công hội Linh Thuật sư lại khẳng khái bán linh thuật với giá thấp như vậy, ai không muốn học?
Linh thạch trong tay ít, cũng không sao cả, dù sao người ta bán linh thuật cũng không đắt.
Bởi vì trận pháp đặc thù, cũng không trực tiếp đưa thẻ ngọc, cũng không thể sao chép.
Hơn nữa thông tin liên quan đến linh thuật này trực tiếp chui vào trong đầu người, muốn căn cứ vào tin tức trong đầu một lần nữa chế tác ra thẻ ngọc cũng là cả một vấn đề. Cho nên khả năng tiết lộ linh thuật rất nhỏ ——cho dù có tiết lộ linh thuật thì không quan trọng, không có khả năng linh thuật trên toàn đại lục này đều bị tiết lộ, chỉ ở trong phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục.
Đối với các tu sĩ đại lục mà nói, đây cơ hồ là một cơ hội trời bàn; đối với các Linh Thuật sư mà nói, đây là một nguồn khởi sinh.
Tất cả linh thuật đều dựa theo thể loại và đẳng cấp mà niêm yết giá rõ ràng, hiển nhiên ở bên cạnh cũng khắc tên người chế tác linh thuật, linh thuật tốt một truyền mười, mười truyền trăm, sau khi dùng, hiệu quả cũng sẽ hấp dẫn người ngoài đến mua, cho nên lượng tiêu thụ cũng rất khá.
Sau tháng đầu tiên, Tỳ Hưu Lâu và công hội Linh Thuật sư bên này cùng thống kê số liệu, kết quả làm cho người ta kinh ngạc, dù là bản thân Đường Thời cũng thật không ngờ —— lượng tiêu thụ cao nhất là chính hắn!
Bút danh của hắn là Thời Độ, những linh thuật kia cũng là lấy danh nghĩa Thời Độ mà bán ra.
Nhưng những linh thuật này, phần lớn rất huyền ảo kỳ diệu, hơn nữa vô cùng mới lạ, ngay từ khi phát ra, đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của vô số người, chỉ trong nháy mắt đã phổ biến toàn bộ đại lục!
Một lượng lớn linh thạch, theo kế hoạch lúc trước của bọn họ khi thực hiện kế hoạch, đột nhiên tràn vào trong túi của Đường Thời.
Đường Thời nổi danh, hoặc là nói chiến bào của hắn nổi tiếng.
Càng nổi tiếng, là kế hoạch do chính hắn tự tay để xuất và tung ra!
Vô số linh thuật xuất hiện, khơi mào cho một hồi tu luyện điên cuồng trên khắp lục địa.
Thắng trận, linh thuật tất nhiên là một ưu thế, nhưng nhân tố quyết thắng chiếm tỷ lệ lại thu hẹp. Về lâu dài, đối chiến dùng linh thuật còn nhanh hơn so với trình độ thuần thục và trình độ tinh tế, thậm chí còn là linh lực của bản thân——
Từ nay về sau Đường Thời có một xưng hô mới: người mang linh thuật xuống thần đàn.
Việc máu Vương Mẫu biến mất lúc ấy quá lạ kỳ, thậm chí không có lấy một giọt máu trong bình dưới quan tài. Nhưng trước khi tiên cung chưa xuất hiện, ai có thể lấy được máu Vương Mẫu? Lâu Hình không có thứ kia trong tay, Bùi Vân Thiên kia hình như cũng không.
Vốn lúc ấy chỉnh có dự cảm mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy cổng tiên xuất hiện, Đường Thời bỗng cảm thấy người ra tay phía sau kia hẳn là Đông Nhàn Đại sĩ.
Lúc trước vị ma tôn thần bí của bốn góc Thiên Ma kia nói, Đông Nhàn đại sĩ vẫn còn thiếu một bước, vẫn không được cửa mà vào, sao hôm nay bỗng liễu ngộ ròi? Chuyện này, cần nhất là cơ duyên.
Có phải Đông Nhàn đại sĩ hay không, cũng còn chưa chắc chắn.
Hiện tại Đường Thời chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hiếm thấy này
Dù sao chuyện của Đông Nhàn Đại sĩ vẫn còn quá xa vời với hắn, những lục đục giữa tu sĩ đại năng, hắn chưa thể xen vào.
Trong nội hoang, vô số thành trì từ trong cát vàng xuất hiện, bảo vệ tòa thành xanh ở ở giữa.
Dây leo kia cũng xanh biếc, vô số tu sĩ, vô số ánh mắt…
Trong nội hoang, nhìn không đơn giản như Đường Thời tưởng.
Nhìn thành trì xung quanh này, giống như thành phố đổ nát, bị cát vùi lấp, nằm lặng im dưới lớp cát kia, như thể hôm nay chúng chỉ chờ đợi sự xuất hiện trở lại dưới ánh mặt trời.
Hai loại dị tượng cùng lúc sinh ra
Trong này nhất định có tương quan, đặc biệt là một bàn tay kia đặt trên cồng Tiên.
Từng cụm mây lành, khắc trên cổng Tiên, hào quang màu tím tỏa quanh, ánh lam vạn trượng chỉ hiện ra sau lưng cổng Tiên. Lúc một bàn tay kia đặt ở trên cổng tiên, tất cả mọi người đều nín thở, không dám dời ánh mắt.
Đằng sau cổng Tiên rốt cuộc là cái gì?
Ban ngày đăng tiên, đã gọi ra cổng Tiên, như vậy đẩy cánh cửa này ra, có thể tiến vào Tiên giới vô thượng sao?
Đằng sau cánh cửa, dường như là một thế giới mới.
Đường Thời hy vọng Đông Nhàn đại sĩ đẩy cánh cửa này, như vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy phần nổi trên tảng băng trôi của thượng giới.
Nếu bỏ qua một số chuyện khiến người ta thành kiến, thì Đông Nhàn đại sĩ hẳn là tu sĩ có năng lực nhất trong vô số năm qua.
Dị tượng thành Hoàng Sa trong Nội Hoang, chỉ có người trong Nội Hoang mới có thể thấy, nhưng dị tượng cổng Tiên này là dị tượng mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Toàn bộ Đại Hoang, vô số tu sĩ, trong nội hoang, mười hai các ngoại hoang t, trong ngoài, tất cả đều ngửa đầu.
Ngoài tầng ngầm ở Kiếm Các mười dặm, Doãn Xuy Tuyết ôm kiếm đứng, cũng ngẩng đầu lên theo dị tượng này.
Hắn đứng ở dưới đỉnh núi cao phủ tuyết kia, lạnh lùng cười một tiếng: “Chỉ bằng Đông Nhàn ngươi, cũng có thể đăng tiên sao?"
Chuyện cũ tiền trần gợn lên trong lòng, lãnh ý bên mối hắn dần mất, hồi phục lại trạng thái vô cảm.
Nghịch các, Hạ Vọng đang bế quan bị động tĩnh này đánh thức, sau đó ngẩng đầu nhìn, lại hạ mí mắt xuống không nhìn nữa, chuyên tâm đột phá.
Cái gì đăng tiên, nếu hắn đạt tới cảnh giới kia tự nhiên cũng biết. Đối với thứ cách mình quá xa, Hạ Vọng không muốn để ý quá nhiều.
Trong Nghịch Các có vô số cao thủ, nhìn cái trước mắt là đủ rồi
Quá tham vọng, suy cho cùng không thể thành việc lớn.
Đại tán tu trong Bồng Lai tiên đảo, Tiểu Tự Tại Thiên chỉ còn lại một đường sinh cơ là thiền sư Tuệ Định, tu sĩ đại năng trong mười hai các, một vài Ma tu trong bốn góc Thiên Ma.
Trận dị biến này, động tĩnh quá lớn, đã bị rất nhiều người biết rõ.
Mà Đông Nhàn đại sĩ dường như chẳng cảm giác được những điều này.
Bàn tay tỏa sáng, chậm rãi tới gần cổng Tiên, chỉ nhẹ nhàng ấn ở trên cửa kia, rồi đẩy về phía trước ——
Khoảnh khắc đó, vốn không một tiếng động, cánh cửa to lớn ngang dọc ở chân mây, bị một bàn tay ấn vào.
Nhưng mà trong tâm trí của mọi người, nhạc tiên phiêu bồng kia, gần như dừng lại ngay lập tức. Lúc khe cửa xuất hiện, hết thảy thanh âm đều biến mất, chỉ có tiếng cửa kia kêu ken két, khiến người nghe ê hết răng, lại mang khí tức hùng cường đến từ viễn cổ. Trong ngàn xưa, ẩn chứa lực lượng.
Khe cửa dần dần mở rộng, thanh âm này lại đột nhiên biến mất sạch sẽ, trở nên lặng tờ.
Cái lạnh thấu xương như băng bốc lên từ xương sống Đường Thời, lan ra toàn thân hắn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khe cửa dần dần mở rộng kia, từ một sợi chỉ màu đen, dần dần, dần dần biến thành một bức màn màu đen…
Sau lưng cổng Tiên là hư không vô tận!
Thang Nhai bên cạnh Đường Thời, đồng tử co rúm lại!
Đường Thời lúc này còn chưa ý thức được đây có nghĩa gì. Khi mọi người thấy rõ thế giới phía sau, Đông Nhàn đại sĩ đăng tiên tự nhiên cũng thấy, bàn tay của hắn chỉ ở giữa không trung chậm lại, nhưng rốt cuộc cũng không đẩy được nữa.
Thế giới phía sau cửa, trong hư không vô tận, vô số vì sao bay lơ lửng, nhưng có một sức mạnh ngăn cách hết thảy những thứ này, giữa khu Ẩn Tinh và các khu khác, bị ngăn cách bởi sự trống rỗng vô tận này!
Không có lối đi!
Mở cổng Tiên, thì leo đường nào mà đăng Tiên đây?
“Phanh" một tiếng, bàn tay to lớn lóe sáng, đón gió thổi tốc lên, nhưng cổng Tiên đã mở một nửa này hung tợn hạ một chưởng xuống!
Cổng Tiên cổ xưa bằng đá đã bị một chưởng của Đông Nhàn đại sĩ chém nát, sau khi tách thành từng mảnh, hóa thành một làn khói, rồi từ từ biến mất.
Mọi người hoảng sợ ——
“Hắn điên rồi sao?!"
Thang Nhai nhíu mày chặt mày, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
Bên ngoài thành trì vô cùng tận, cũng bắt đầu thay đổi.
Việc cổng Tiên bị chém nát, thậm chí có thể nói là —— từ sau khi Đông Nhàn đại sĩ bổ ra một chưởng, tất cả thành trì lúc trước nổi lên khỏi cát vàng, bắt đầu lắc lư, trong nháy mắt lại tan thành cát, giống như các mô hình được xây dựng từ bùn cát, bị nước đánh tới liền biến mất tăm.
Thành Hoàng Sa, bỗng chốc trở thành một đụn cát rải rác, gom lại rồi rơi trở lại sa mạc.
Chỉ trong nháy mắt, cả sa mạc đã trở thành bộ dáng ban đầu.
Người tóc trắng ở tầng dưới cùng của Tổng các Hạ Đình đột nhiên phun ra một ngụm máu, lẩm bẩm hai chữ: “Cầu sao…"
Cổng Tiên chưa từng xuất hiện. Thành Hoàng Sa cũng chưa từng xuất hiện, cho dù là bàn tay phát quang kia, cũng chậm rãi tiêu tán giữa không trung.
Chỉ có dây leo giống như bàn tay màu xanh biếc, vẫn kéo tòa thành của bọn họ ở trong lòng bàn tay, nhắc nhở bọn họ rằng tất cả những thứ vừa rồi đều không phải ảo giác.
Thất bại ——
Đông Nhàn đại sĩ vẫn chưa thể thành công đăng tiên.
Đường Thời không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên không hiểu vì sao mình phải thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cúi đầu, mới phát hiện cổ đã hơi cứng, trên trời dưới đất có vô số tu sĩ, sau một khắc im lặng, cả thành nổ tung.
Thang Nhai trầm mặc một lát, mới nói: “Chúng ta lập tức trở về Tàng Các."
Không thể trì hoãn.
Thang Nhai vừa nói, vừa lấy ra chân truyền tấn, lập tức bắt đầu liên lạc với Hoàng Dục bên kia.
Bởi vì là dùng linh thức trao đổi, cho nên Đường Thời không biết Thang Nhai đang trong đổi gì với bên kia.
Hắn chỉ đi theo Thang Nhai, phát hiện tốc độ của Thang Nhai rất nhanh, cho dù không ngự vật, một bước phóng ra cũng đã ba, năm dặm đường, bản lĩnh này cũng giỏi thật —— co đất thành một tấc?
Đường Thời cũng hiểu sơ sơ, nhưng không cách nào sánh được với hắn, chỉ ngự kiếm mà đi, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp tốc độ của Thang Nhai.
Nhìn thấy sắp đến cửa thành, Thang Nhai mới thu châu truyền tấn lại, giảm tốc, bỗng hỏi Đường Thời: “Ngươi có thấy gì phía sau cửa không?
Đường Thời lắc đầu, “Độ kiếp này hẳn là Đông Nhàn đại sĩ? Nhưng xem ra đã thất bại…"
" Đương nhiên, chỉ có thể thất bại." Thang Nhai nhếch khóe môi, đưa một tay ra sau lưng, một tay vô thức đẩy kính, hình như hắn biết chuyện, cho nên mới có thể dự đoán như vậy.
Đường Thời muốn moi thông tin từ miệng hắn, đang nghĩ nên mở miệng thế nào, không ngờ Thang Nhai hình như đi guốc trong bụng hắn, chỉ nói: “Bây giờ người không thể biết, có tò mò thì cũng nhịn đi."
Thang Nhai này, rõ ràng là cố ý nói như vậy, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Đường Thời chỉ nói “Ta thấy quan hệ giữa mười hai các Đại Hoang với Tổng các, cũng khá hay ho đấy."
“Ta còn tưởng ngươi không nhìn ra." Thang Nhai vỗ tay, “Có thể nhìn ra chính là bản lĩnh của ngươi, chỉ là nhìn rồi thì không cần nói ra. Có vài thứ người có thể nghĩ nhưng không thể nói."
Nói ra, vừa nguy hiểm, lại mất đi điểm thần bí.
—— Đường Thời lý giải.
Hắn cảm thấy Thang Nhai này rất âm hiểm.
Hai người trở về, dị tượng trong sa mạc đã biến mất, bọn họ muốn ra khỏi thành, không ngờ đột nhiên nhìn thấy hai người lập tức xuất hiện trước mặt.
Cả hai người Đường Thời đều quen, một người thì khá quen, một người thì đặc biệt quen thuộc.
Thiên Toán trưởng lão lúc này mới đưa Thị Phi ra, lúc trước vẫn trễ nãi mãi, lộ ra vẻ áy náy: “Mới vừa rồi cũng không phải là cố ý vây khốn pháp sư, bởi vì đại sĩ đột phá, cho nên không thể mở đường, bây giờ dị tượng biến mất, mới lập tức đưa ngài ra ngoài."
Bây giờ thái độ của Trưởng lão Thiên Toán đối với Thị Phi đã thay đổi, chắc thấy thái độ của Đông Nhàn đại sĩ đối với Thị Phi không tầm thường, nên hắn cũng thay đổi thái độ với y.
Thị Phi gật đầu nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện lớn, trưởng lão không cần lo lắng. Thị Phi có ước định với đại sĩ, hiện tại thời gian gấp rút, nên không ở lại. Trưởng lão, cáo từ."
“Hẹn gặp lại."
Thiên Toán trưởng lão cười đưa Thị Phi ra khỏi thành, sau đó chợt lóe người biến mất.
Đường Thời và Thang Nhai phía sau liếc nhau một cái, mặc dù không nghe được hai người nói cái gì, nhưng không khí và thái độ của Thiên Toán trưởng lão hình như có chút vấn đề
Thang Nhai nói, “Ngươi và Thị Phi có chút giao tình, không bằng đi lên ôn chuyện đi?"
Đường Thời cười lạnh: “Muốn dò tin tức thì nói thẳng đi, cần gì phải kiếm cơ thế? Thang tiên sinh, ngươi không thẳng thắn."
Thang Nhai giang tay: “Ngươi thẳng thắn, ngươi đi đi. "
Đường Thời đi thật, ở phía sau hô một tiếng: “Hòa thượng dừng bước."
Thị Phi không phải không thấy hắn, chỉ là không ngờ hắn chủ động y, liền quay đầu lại.
Lúc này Đường Thời đã đến gần, hắn đứng ở trước mặt Thị Phi, thay quần áo màu xanh hắn thích nhất, đơn giản, ôm hai tay, nhướng mày nói: “Đúng là nhân sinh hữu hạnh, nơi nào cũng gặp nhau."
Phải không?
Thị Phi chắp hai tay lại: “Đường sư đệ có chuyện thì nói đi."
Cứ quanh co lòng vòng, có chút không quen.
Đường Thời bị y làm bật cười, chua xót thẩm nhủ hai câu hòa thượng này đúng là quá đáng, thật chẳng chừa hắn tí mặt mũi nào.
“Hòa thượng ngươi, thật là không biết xấu hổ."
“…" Thị Phi chỉ có thể trầm mặc.
Phản bác, hoặc là tiếp lời, đều thế thôi, không nói lời nào mới là thích hợp nhất.
Đường Thời quen chiêu này quá rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn Thang Nhai một cái, nghĩ thầm mình đến hỏi tin tức, ho khan một tiếng, nói: “Ngươi tới làm chuyện trước kia ngươi nói sao? Có chuyện gì vậy?"
Kỳ thật hắn có thể đoán được Thị Phi tới làm gì, chỉ là hắn không nói với Thang Nhai là hắn biết gì thôi.
Bây giờ hắn hỏi thẳng Thị Phi cũng thẳng thắn trả lời, lắc đầu: “Quá tệ."
Quá tệ.
Từ này, tuyệt đối không nên xuất hiện trong miệng Thị Phi.
Đường Thời híp mắt, gần như muốn thử xem người này có phải thật sự là Thị Phi hay không, nhưng hắn trong tích tắc đoán được một ít, nói chuyện không tốt lắm, chỉ truyền âm cho y: “Đông Nhàn đại sĩ?"
Thị Phi gật đầu, cũng truyền âm nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có chuyển biến, chỉ làm hết khả năng của ta."
Hòa thượng này đã hơi hết hy vọng rồi
Ánh mắt Đường Thời đảo qua, nói: “Ta nghe nói giữa Tổng các và mười hai các có chút mâu thuẫn, tuy răng ngươi là hòa thượng, là người xuất gia, nhưng nghĩ người vì Tiểu Tự Tại Thiên làm cái gì cũng nguyện ý. Nếu lúc cần tính kế, ai quan tâm ngươi là hòa thượng hay không? Thị Phi, nếu thật sự muốn cứu Tiểu Tự Tại Thiên, nói không chừng ngươi phải dùng tâm cơ tính toán."
Chỉ dựa vào từ bi không thể thành việc lớn, nhất là chuyện của Thị Phi, không tính là chuyện nhỏ.
Nhưng Đường Thời lo lắng, dù sao cũng hơi dư thừa.
Đôi mắt không buồn không giận kia nâng lên, nhìn hắn, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói một câu: “Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ?"
Ánh mắt Đường Thời, trong nháy mắt bén ngót như đao, đâm vào trong mắt Thị Phi.
Hai người nhìn nhau, Thị Phi lại chậm rãi cúi đầu, hai tay chắp lại, chuỗi Phật vòng vào lòng bàn tay, cúi đầu với hắn, nói: “Duyên sinh duyên diệt, tự có định số, ngã phật từ bi, xả thân độ người. Đường thí chủ, sau này gặp lại."
Y xoay người đi mất, Đường Thời chỉ đứng tại chỗ, nhai nuốt những lời phân trần không tương xứng với Thị Phi.
Nhưng nghĩ một hồi, lại nghĩ không ra, cứ mãi quẩn quanh, trong đầu chỉ không ngừng hiện lên câu “Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ".
Làm sao ngươi biết, ta chưa từng dùng tâm cơ
Thị Phi dùng tâm cơ gì đây?
Ý nghĩ này, một câu “xả thân độ người" kia, đột nhiên hắn đã hơi hiểu.
Thang Nhai nhìn hắn thật lâu vẫn chưa hồi thần, đứng ở bên cạnh hắn, hỏi một câu: “Hòa thượng này, không phải hòa thượng ngươi thích sao?"
Đường Thời hoàn hồn, lại lắc đầu, “Hiện tại không thích."
“…" Thang Nhai bỗng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh này của Đường Thời, quả nhiên không gợn sóng, lúc nói ra câu này, thậm chí chẳng hề thấy sự biến hóa tang thương trong đó. Sau đó, Thang Nhai cảm thấy có thể Đường Thời còn quá trẻ, sao có thể có cảm giác tang thương gì? Nhưng đảo mắt hắn liền phủ quyết suy đoán này.
Hiện tại không thích, hắn quá thản nhiên, thản nhiên khiến Thang Nhai lạnh người.
Hắn giống như đang nói chuyện hoàn toàn không liên quan, sau đó lại chắp tay sau lưng nói: “Thang tiên sinh, chúng ta không đi à? "
“Tên điên." Thang Nhai rốt cục không nhịn được phun ra hai chữ không phù hợp với thân phận của mình.
Đường Thời biết hắn đang nói mình, hắn chỉ nhún vai, buông tay nói: “Mua bán không thành còn nhân nghĩa, ta không thích y nữa, vậy thì cũng chẳng quan trọng nữa, phải không?"
Cái thứ vô tâm vô phế trời sinh này ——
Thang Nhai bỗng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Bộ dáng Đường Thời này đê tiện, lời nói ra cũng chẳng hiểu sao sặc mùi vô sỉ.
“Ta thật sự đã già rồi…"
“Mua bán không thành còn nhân nghĩa" còn được dùng trong trường hợp này.
Thang Nhai cũng thật sự tin Đường Thời nói “Hiện tại không thích", nếu có tình, sao có thể nói ra những lời vô tình như vậy?
Nhớ lại hội Tứ Phương Đài, Đường Thời đi ra ngoài uống rượu, hắn cũng đi theo, hỏi câu kia, khi đó Đường Thời lúc đó và Đường Thời lúc này tựa hồ không khác biệt. Nhưng trong nháy mắt, bản thân Đường Thời không sinh ra cái cảm giác bãi bể nương dâu, cảm khái nhân sinh, mà trong lòng Thang Nhai lại có không ít.
Có lẽ là tu luyện theo năm tháng càng lâu, cảm ngộ với những chuyện nhỏ này cũng sâu chăng?
Những điều nhỏ nhặt… đây thật sự là chuyện nhỏ sao?
Ngón tay xinh đẹp của Thang Nhai đẩy kính lên, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Chuyện vụn vặt bỏ qua một bên đi, việc cấp bách trước mắt là trở lại Tàng Các, nói kế hoạch mà Đường Thời trình bày tại hội thảo Linh Thuật sư, còn rất nhiều chỗ cần phải hoàn thiện chi tiết nữa, còn có chuyện Đông Nhàn đại sĩ đăng tiên thất bại lần này.
Còn rất nhiều thứ phải nghiên cứu.
Sau khi vừa quay trở lại Tàng Các, Thang Nhai dẫn Đường Thời đến truyền tống trận tầng thứ nhất thẳng đến tầng thứ mười, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở tầng thứ mười.
Đường Thời chỉ đi theo Thang Nhai đi về phía trước một bước, tiến vào trong tiểu lâu Giang Nam Yên Vũ, trong lầu các bày vô số pháp bảo, đan dược đồ cổ, trên mặt đất trải da thú bạch linh thú, trong lò dĩ nhiên là Thiên Phật Hương giá trị liên thành, trên tường treo rất nhiều quyển trục Lục phẩm, người nọ dựa vào ghế dài cũng là gỗ tử đàn ngàn năm…
Đây là lần đầu tiên Đường Thời nhìn thấy các chủ Hoàng Dục đoản mệnh của Tàng Các, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
“Các chủ."
Thang Nhai khom người, đặt đầu ngón tay phải lên ngực mình, hành lễ, hô một tiếng.
Người nằm trên trường tháp kia, trời sinh ưa nhìn, mang vẻ đẹp phi giới tính, chỉ hơi rũ mắt, nhưng khi mở mắt ra, vẻ nhu mì kỳ lạ kia lại tiêu tan mất khi hắn mới gặp Đường Thời. Hắn đặt một tay lên đùi cong cong, ngón tay khẽ gõ đầu gối, con ngươi đen nhánh trong đôi mắt hẹp dài vừa chuyển, ánh mắt từ trên người Thang Nhai chuyển đến trên người Đường Thời.
Giọng nói này mang theo vài phần khàn khàn, chỉ nói: “Phương thức xoay vòng vốn kia, là do ngươi đề cập à?"
Phương pháp xoay vòng vốn?
Đường Thời sững người một lúc, mới phản ứng lại, nói: “Nếu các chủ nói kế hoạch phổ biến linh thuật thì đúng là ta đã đề cập đến nó."
Ngón tay Hoàng Dục ấn trán mình, quét mắt nhìn người vừa mới gọi mình sau khi bước vào, nói với Đường Thời: “Trên đường các ngươi trở về, ta đã bàn bạc hợp tác sao cho thỏa đáng với hội trưởng hiệp hội Linh Thuật sư, sau này hiệp hội Linh Thuật sư, sẽ thiết lập nhiệm vụ riêng cho ngươi. Chắc là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi sau khi ngươi đến Tàng Các, thù lao cũng rất hậu hĩnh. "
Là một nhiệm vụ có thể ra khỏi Đại Hoang, cái này cũng không tầm thường.
Thang Nhai nghe xong, nhíu mày lại, nhưng cũng không phản bác, chỉ khẽ chau mày.
Đường Thời vẫn không biết chuyện này là có ý gì, chỉ nói một câu cảm ơn, sau đó Hoàng Dục phất tay bảo hắn lui, nhưng gọi Thang Nhai ở lại.
“Thang tiên sinh dừng bước."
Thang Nhai đứng lại, nhìn Đường Thời phía trước, rồi xoay người lại, thật sự ở lại.
Đường Thời rời đi, thầm nghĩ bọn họ hẳn cần nói chuyện cơ mật.
“Các chủ có chuyện gì muốn hỏi?" Đường Thời đi rồi, vẻ mặt Thang Nhai nhanh chóng thả lỏng một chút, hắn lập tức ngồi xuống, búng tay một cái, cầm chén trà trong tay uống một hớp, cực kỳ tự nhiên.
“Hừ, trước mặt người ngoài ngươi luôn đứng đắn, đúng là ngụy quân tử." Hoàng Dục nghiêng ngả tựa vào ghế, đáy mắt lại lóe ra ánh tối, lạnh lùng hỏi một câu, “Đông Nhàn xảy ra chuyện gì?"
“Đăng Tiên thất bại, không phải ngài thấy rồi sao?" Thang Nhai cười, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng Hoàng Dục lại che đi thần quang trong mắt, ngón tay kia day day ấn đường, “Nếu hắn mượn máu Vương Mẫu cũng không thể đăng tiên, vậy vấn đề này lớn rồi."
“Mấy ngàn năm, Khu Ẩn Tinh này có người có thể đăng tiên sao?" Thang Nhai trào phúng, “Đông Nhàn cũng chỉ là con kiến hưởng bóng mát thôi, còn không tự biết lượng sức mình."
“Ngươi cũng đừng chê cười hắn."
Hoàng Dục bỗng nhiên đứng lên, chân trần đứng trên thảm, bước thong thả hai bước, nhìn Thang Nhai ở một bên uống trà, đưa tay giật lấy chén trà của hắn, tự mình mở nắp nắp lên ngửi, sắc mặt liền thay đổi, giận tím mặt, bổ tới Thang Nhai, “Tiểu nhân hèn hạ, lại trộm trà của bổn tọa!"
Thang Nhai nào ngờ Hoàng Dục nổi điên đâu, còn tưởng rằng các chủ nhà hắn kiềm chế tình tình không ít, trong lúc vội vàng ngăn cản không kịp, chỉ kịp tránh ra một chút. Cái ghế dựa hắn ngồi lúc trước lập tức bị Hoàng Dục chém thành bụi, ngay cả áo bào hoa lệ của Thang Nhai cũng bị xé rách.
Hắn nhíu mày: “Các chủ, ngươi lại phát điên cái gì vậy?"
Một chưởng kia xuất lực mạnh mẽ, thậm chí còn đụng vào mặt đất, nhưng trong nháy mắt lại im bặt.
Một bàn tay bóp cổ Thang Nhai, giống như đang đùa giỡn, Hoàng Dục nhếch môi, đè Thang Nhai đến bên cạnh chiếc bàn vuông nhỏ, chỉ âm trầm nói: “Lại trộm đồ của ta, cắt đứt chân ngươi."
Thang Nhai đá hắn văng ra, ánh xanh trong mắt bốc lên như sông băng, liền hất Hoàng Dục ra.
“Các chủ, chớ có phát điên."
Lại phát điên, hắn thật sự nhịn không được.
Hoàng Dục lắc lắc bàn tay của mình, lại ngồi trở về, ném lại chén trà, nói: “Lão già Bắc Tạng kia, để Đông Nhàn lấy máu Vương Mẫu, e là muốn nhìn thấy cảnh tượng hôm nay."
“Cái hắn muốn nhìn thấy là Đăng Tiên, cũng không muốn thấy đăng tiên thất bại." Thang Nhai sửa lại.
Hoàng Dục phát điên đã xong, tia lý trí hiện lên trong mắt, chỉ cười một tiếng: “Đông Nhàn chơi không lại, sao co người chơi lại được? Theo bổn tọa thấy, lão già Bắc Tạng kia nên đưa máu Vương Mẫu cho ngươi thử xem, có lẽ còn có thể thành."
“Sau cổng Tiên không có tiên lộ, ai đi cũng thất bại thôi."
Thang Nhai chỉ cười lạnh, tựa hồ không đồng ý với cách nói dài dòng của Hoàng Dục.
Hoàng Dục nghe xong trầm mặc, dường như không suy nghĩ về vấn đề Đăng Tiên, bởi vì sau một thời gian dài im lặng, hắn chỉ nói: “À, hiểu rồi. "
Phải, chủ đề này không thể tiếp tục.
Thang Nhai đứng thẳng, hỏi: “Các chủ, nếu không có việc gì, Thang Nhai đi đây."
“Ừm." Hoàng Dục tùy ý gật đầu, liền phất phất tay, nhưng lúc Thang Nhai đi tới cửa, hắn chợt hỏi một câu, “Cửu Hồi rốt cuộc ở nơi nào? "
Thang Nhai đứng lại, nói: “Không biết."
“Đông Thi kia cũng không biết?" Hoàng Dục lại hỏi thêm
Thang Nhai lạnh lùng nói: “Không biết."
Vì thế Hoàng Dục lại “À" một tiếng, nói: “Đông Thi không biết, nhưng ta biết Cửu Hồi. Nếu ngươi muốn biết, thì ta có thể bán thông tin cho ngươi."
“Các chủ cũng không làm ăn thua lỗ, cho nên người thua lỗ chỉ có thể là người mua."
Thang Nhai tựa hồ đã sớm nhìn thấu bản tính của hắn, không ngại vạch trần hắn Cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Khi nào ngươi bán mình cho Cửu Hồi, đó mới là bản lĩnh."
Hoàng Dục chỉ nhắm mắt lại, vui vẻ nói, “Bổn tọa vẫn nói câu kia,, lấy thuật diễn muôn vàn của ngươi đến đổi. "
“Ban ngày ban mặt, không thích hợp nằm mơ, Các chủ của ta."
Bỏ lại câu này, Thang Nhai lập tức rời đi.
Chỉ là sắc mặt của hắn không tốt lắm —— thuật diễn toán muôn vàn, vậy mà bị hắn biết.
Từ truyền tống trận trở lại tầng thứ bảy của mình, trong phòng của hắn, sắc mặt Thang Nhai hoàn toàn trầm xuống, một chưởng vỗ mấy cái lên bình hoa trên bàn.
Đôi khi, có thể dễ dàng theo dõi linh thuật của người khác, là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng đối với Thang Nhai mà nói, là một loại thiên phú, cũng không phải là “thuật pháp". Hắn vẫn cho rằng bản thân giấu rất tốt, nhưng không ngờ lại bị Hoàng Dục biết…
Hắn day ấn đường của mình, che dấu sát ý vô tận, lúc này mới đi ra ngoài làm việc.
Sau khi Đường Thời trở về, lần thứ hai bắt đầu khiêu chiến người, lúc này đây trực tiếp chọn người thứ ba mươi.
Đã là Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có thể nói là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong —— trận chiến này, Đường Thời đã thua.
Trung kỳ và hậu kỳ vẫn có chênh lệch nhất định, sau khi Đường Thời thất bại liên tiếp, trở lại khiêu chiến người thứ ba mươi lăm, lần này thành công, mọi người trước đó còn đang vui sướng khi người gặp họa, ngày hôm sau đã thấy mặt rát rát.
Đệt mịe nó, hàng này thật đúng là chuyên nghiệp, vả mặt một trăm năm vĩnh viễn không thay đổi, đúng là cực phẩm!
Hắn mới tới bao lâu, toàn bộ mặt mũi tầng ngầm sắp bị hắn đánh sưng rồi,, nhưng lại không hận nổi người này.
Mẹ kiếp, tại sao không hận được tên này?
Tên này kéo cừu hận, nhưng hận không nổi!
Đường Thời hoạt động bình thường thì có gì sai?
Việc đầu tiên, tu luyện; việc thứ hai, tu luyện; việc thứ ba, tu luyện.
Nhìn xem, hoạt động phong phú ghê ha?
Đường Thời không phải không thích bà tám, nhưng ở quảng trường nghe tám chuyện thì hắn cũng đang tu luyện, chỉ cần duy trì tư thế thiền định rồi phân ra nghe là được rồi.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Đường Thời làm như vậy, đến thỉnh giáo hắn phương pháp này, Đường Thời cũng không tiếc, dạy mọi người biện pháp, nhưng ngoại trừ số ít người có thể thành công ra, đa phần mọi người đều không học được. Lực tinh thần quá thấp, tự nhiên không thể so sánh với Đường Thời. Đường Thời rất cố gắng, thời điểm vô sỉ thì hèn hạ, nhưng có đôi khi rất buồn cười, rất thích trêu chọc, có thể tự mình lấy mình ra làm niềm vui.
Hắn tựa hồ không thèm để ý việc kéo hết mặt mũi mình xuống—— đương nhiên điều kiện tiên quyết là chính hắn tự tổn hại chính mình.
Đôi khi một số người có niềm tin rất lạ.
Ví dụ như Đường Thời, hắn tự chọc mình, tự phỉ nhổ mình, có thể tự trào phúng mình, nhưng lại không chịu để người khác trêu chọc, phỉ nhổ, trào phúng hắn. Có lẽ bạn bè thì có thể, nhưng người bình thường thì quên đi. Đường Thời trời sinh tiêu chuẩn kép, nhắm vào mình nhưng cũng thích nhắm vào bất luận kẻ nào.
Hắn duy trì phong cách này khi hắn lên kế hoạch luôn.
Dù sao bởi vì hắn là người của Tàng Các, thảo luận chi lợi nhuận với hiệp hội Linh Thuật sư hiệp kia, đến ngày hoàn thành kế hoạch, toàn bộ đại lục đã hoàn toàn khiếp sợ.
Hiệp hội Linh Thuật sư mới mang đến bất ngờ cho tất cả mọi người.
Mà nhiệm vụ ra ngoài Đại Hoang của Đường Thời là đến bốn vùng núi Tiểu Hoang giám sát việc thi hành kế hoạch.
Phổ biến linh thuật, một khái niệm hoàn toàn mới.
Nếu là ba ngày trước, ngươi hỏi người ta cái gì là “phổ cập linh thuật", tất cả mọi người sẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Nhưng nếu là hôm nay, ngươi hỏi bất kỳ một người tu chân nào đang tụ tập, hỏi bọn họ là cái gì,vẻ mặt bọn họ sẽ tràn đầy hứng khởi sẽ nói cho ngươi biết.
Biện pháp của Đường Thời là lật đổ phương thức kinh doanh linh thuật từ lâu.
Trước kia một linh thuật nhiều lắm có thể bán được cho vài người, thu nhập của Linh Thuật sư và sự trả giá không tỷ lệ thuận với nhau, trong lòng cũng không có cảm giác thành tựu. Vừa không có lợi ích thực tế, cũng thiếu an ủi tâm lý —— cũng không phải ai chế tác linh thuật đều thoải mái như Đường Thời, lại có Trùng Nhị Bảo Giám làm nguồn cảm hứng cho hắn.
Đại đa số Linh Thuật sư chế tác một thẻ ngọc linh thuật đều rất hao phí tinh thần, không thể giống như Đường Thời lúc bán ra linh thuật thì đã thỏa mãn rồi.
Cách của Đường Thời, chính là hạ thấp giá cả linh thuật, thu lợi nhuận ít hơn một chút.
Kỳ thật chẳng qua là mở rộng vòng kết nối, đối với linh thuật thì phương thức kinh doanh này hoàn toàn mới mẻ.
Bởi vì lúc trước nói muốn hợp tác với Tỳ Hưu Lâu, cho nên Tàng các cử ra khá nhiều người, trước tiên bố trí trận pháp bên ngoài Tỳ Hưu Lau, phong ấn nhóm thẻ ngọc đầu tiên trong trận pháp, lại mở những trận pháp nhỏ, dùng màn sáng phóng tin tức ra, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ.
Trong trận pháp niêm phong các loại linh thuật từ nhất phẩm đến tứ phẩm, phân loại đa dạng, hơn nữa khi người mua bước vào trận pháp, trong đầu sẽ hiện lên một danh sách linh thuật, linh thuật khác nhau sẽ phong ấn trong các trận pháp khác nhau.
Mỗi một linh thuật có giá bán khác nhau, giá niêm yết rõ ràng trong danh sách, tu sĩ muốn mua linh thuật chỉ cần đặt linh thuật ở vị trí trận pháp chỉ định, nhập số lượng linh thạch theo quy định, thì có thể kích hoạt được trận pháp. Hiệu quả đặc thù trận pháp, sẽ cập nhật tin tức linh thuật này vào trong linh thuật của người mua, và linh thuật hoàn chỉnh này sẽ được ‘bán’ theo cách như vậy.
Giá mỗi linh thuật không cao, tính theo quy cách từ một viên linh thạch đến một trăm linh thuật, nhưng từ sau khi đưa ra kế hoạch “Phổ cập linh thuật" này, số người mua linh thuật tăng vọt, đồng thời cũng mang đến doanh thu tăng mạnh.
Trên màn sáng đó, có lời giới thiệu của sự kiện này: “Trời đất công bằng, vô vi trưởng dưỡng vạn vật. Vạn pháp đồng đạo, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, cũng bởi vì mãi ẩn mình bế môn mà không thể phát triển nổi. Hôm nay hiệp hội Linh Thuật sư, liên kết với Tỳ Hưu lâu, bán linh thuật đủ các đẳng cấp với giá thấp, chỉ mong linh thuật của Linh Thuật sư có thể giúp được ngàn vạn tu sĩ. Đại đạo cần cùng tiến bộ, đưa cái cũ đi, đón cái mới đến. Một linh thuât một người, mãi mãi không đổi, một linh thuật vạn người biết thì có thiên biến vạn hóa ——đây là gốc rỗ của sự tăng tiến. Vô như tâm ta, vô như Đạo tâm, vô như ngàn vạn người tu tâm. Thành thì tựu thì cũng là thành công của linh thuật, mang lợi ích này trải khắp Khu Ẩn Tinh, cũng là may mắn của Linh Thuật sư."
Cho nên, linh thuật cũng không phải cái gốc để thắng lợi.
Nhưng mà một người sử dụng một linh thuật, phần lớn chỉ có một khả năng, nhưng những người khác nhau sử dụng linh thuật giống nhau, bởi vì thói quen, linh lực vân vân các phương diện khác sẽ sinh ra khả năng vô hạn.
Tu sĩ trong thiên hạ, ai mà không muốn kiến thức những linh thuật cao cấp này?
Nhưng bởi vì Linh Thuật sư càng ngày càng ít, nên việc kiếm được linh thuật trong môn phái trở nên khó khăn hơn, và việc lưu hành linh thuật bình thường thậm chí còn cần đến đấu giá, có thể thấy linh thuật rất trân quý.
Nhưng bây giờ công hội Linh Thuật sư lại khẳng khái bán linh thuật với giá thấp như vậy, ai không muốn học?
Linh thạch trong tay ít, cũng không sao cả, dù sao người ta bán linh thuật cũng không đắt.
Bởi vì trận pháp đặc thù, cũng không trực tiếp đưa thẻ ngọc, cũng không thể sao chép.
Hơn nữa thông tin liên quan đến linh thuật này trực tiếp chui vào trong đầu người, muốn căn cứ vào tin tức trong đầu một lần nữa chế tác ra thẻ ngọc cũng là cả một vấn đề. Cho nên khả năng tiết lộ linh thuật rất nhỏ ——cho dù có tiết lộ linh thuật thì không quan trọng, không có khả năng linh thuật trên toàn đại lục này đều bị tiết lộ, chỉ ở trong phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục.
Đối với các tu sĩ đại lục mà nói, đây cơ hồ là một cơ hội trời bàn; đối với các Linh Thuật sư mà nói, đây là một nguồn khởi sinh.
Tất cả linh thuật đều dựa theo thể loại và đẳng cấp mà niêm yết giá rõ ràng, hiển nhiên ở bên cạnh cũng khắc tên người chế tác linh thuật, linh thuật tốt một truyền mười, mười truyền trăm, sau khi dùng, hiệu quả cũng sẽ hấp dẫn người ngoài đến mua, cho nên lượng tiêu thụ cũng rất khá.
Sau tháng đầu tiên, Tỳ Hưu Lâu và công hội Linh Thuật sư bên này cùng thống kê số liệu, kết quả làm cho người ta kinh ngạc, dù là bản thân Đường Thời cũng thật không ngờ —— lượng tiêu thụ cao nhất là chính hắn!
Bút danh của hắn là Thời Độ, những linh thuật kia cũng là lấy danh nghĩa Thời Độ mà bán ra.
Nhưng những linh thuật này, phần lớn rất huyền ảo kỳ diệu, hơn nữa vô cùng mới lạ, ngay từ khi phát ra, đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của vô số người, chỉ trong nháy mắt đã phổ biến toàn bộ đại lục!
Một lượng lớn linh thạch, theo kế hoạch lúc trước của bọn họ khi thực hiện kế hoạch, đột nhiên tràn vào trong túi của Đường Thời.
Đường Thời nổi danh, hoặc là nói chiến bào của hắn nổi tiếng.
Càng nổi tiếng, là kế hoạch do chính hắn tự tay để xuất và tung ra!
Vô số linh thuật xuất hiện, khơi mào cho một hồi tu luyện điên cuồng trên khắp lục địa.
Thắng trận, linh thuật tất nhiên là một ưu thế, nhưng nhân tố quyết thắng chiếm tỷ lệ lại thu hẹp. Về lâu dài, đối chiến dùng linh thuật còn nhanh hơn so với trình độ thuần thục và trình độ tinh tế, thậm chí còn là linh lực của bản thân——
Từ nay về sau Đường Thời có một xưng hô mới: người mang linh thuật xuống thần đàn.
Tác giả :
Thời Kính