Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Chương 47 Yêu tu
Đường Thời trở nên nổi tiếng, hay phải nói là — càng trở nên nổi tiếng.
Vốn dĩ việc vừa nhập môn đã phá vỡ kỷ lục của Bạch Ngọc cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, ai ngờ mới vừa nhập môn được vài ngày, y đã có đủ thực lực để chế tạo quyển trục nhất phẩm.
Tuy nhất phẩm chỉ là cấp đầu tiên, cũng là cấp bậc mà hầu hết mọi người đều có thể đạt được, nhưng người khác thường cần đến nửa năm, mà Đường Thời chỉ mất có ba ngày!
Đương nhiên, thực ra lý do chân chính khiến hắn nổi danh không phải là thiên phú của y, mà là đám ngỗng trắng kinh thiên động địa kia —
Mẹ nó, trước đây cũng không phải chưa từng có ai vẽ động vật, vẽ ngỗng thực ra cũng không có gì đáng trách, nhưng Đường Thời nhà ngươi lại đi vẽ loại ngỗng nào? Là một đám ngỗng béo vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn đó! Khi đó tất cả mọi người đứng trước bức tường đều cảm thấy đôi mắt chó của mình bị chọc mù, tiểu sư đệ thuần khiết vừa nhập môn từ nay về sau đã biến thành tên dở người —
Dự cảm của Đường Thời cứ như vậy mà ứng nghiệm.
Trong khi hắn chỉ biết câm nín và xấu hổ với sự ghen tỵ của mọi người, Chu Mạc Vấn dùng một loại ánh mắt như đang xem gia súc mà nhìn y, cuối cùng vẫn nói: "Quyển trục nhất phẩm sẽ được cất trữ trong Đường Mặc điện. Lần này tổng cộng có ba mươi mốt người đạt được danh hiệu Mặc sư nhất phẩm, những người này ở lại để đăng ký và nhận lệnh bài Mặc sư, bảy ngày sau sẽ cùng các Mặc sư nhất phẩm vốn có tham gia cuộc thi Mặc sư nhị phẩm."
Đùa gì vậy...
Nè trưởng lão, ta đây chỉ là một tên lính mới thôi, cho ta chút đãi ngộ đặc biệt có được không vậy, ta căn bản cái gì cũng không hiểu mà, nè...
Đường Thời thật sự cảm thấy mình sắp bị đùa chết rồi, nhất phẩm xong lại đến nhị phẩm, y vốn chỉ đánh bậy đánh bạ, đến bản thân y cũng không hiểu sao lại tạo ra được quyển trục nhất phẩm nữa kìa, đám ngỗng ngốc treo ở nơi đó cứ như đang cười nhạo chỉ số thông minh của y vậy.
Càng đáng buồn ở chỗ, cái thứ như vậy mà lại đem treo ở nơi cao cấp như Đường Mặc điện, mặt mũi Đường Thời đều bị ném sạch rồi.
Sau khi Chu Mạc Vấn sai người thu dọn hết quyển trục, đám người Đường Thời liền đến trước điện làm thủ tục, nhận một chiếc lệnh bài màu tím đậm có khắc tên của mình ở mặt sau, còn mặt trước là hình chín quân cờ xếp thành vòng tròn. Trên tấm lệnh bài của Đường Thời có tám quân cờ trắng, một quân cờ đen, như vậy quân cờ đen này hẳn là đại diện cho nhất phẩm?
Y nhận lệnh bài rồi ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cơ mà vừa ra đến bên ngoài liền bị một đám người vây xem.
Tên gầy đến bên cạnhy, vỗ mạnh vào vai y rồi cười ha hả, "Tiểu sư đệ ngươi thật lợi hại, ha ha ha, rốt cuộc ngươi nghĩ cái quái gì mà lại đi vẽ ngỗng trắng vậy, cười chết mất, ha ha ha ha ha..."
"Cao sư huynh, nếu ngươi không nói nhỏ như vậy, ta còn cho rằng ngươi khích lệ thật lòng đó." Đường Thời mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, Cao sư huynh lại càng cười dữ dội hơn.
"Quả thật, ta quả thật không thể ngờ được! Ha ha ha... Tẩy Mặc các chúng ta không ít người thú vị, nhưng ngươi còn buồn cười hơn họ nhiều, ha ha ha... Hết chịu nổi... Ha ha ha..."
Cao sư huynh ôm bụng cười ra nước mắt, Đường Thời chỉ có thể lặng thinh không nói mà nhìn tên này, rốt cục không thể chịu đựng tầm mắt của mọi người được nữa, liền cất bước đi trước.
Đường Thời cho rằng trở lại nhà tranh của mình thì sẽ được thanh tịnh, ai ngờ vừa mới đi tới nửa đường đã bị một người đi ngược đường gọi lại: "Tiểu sư đệ, Yến trưởng lão đang đợi ngươi ở linh điền cạnh nhà tranh của ngươi đó, nếu ngươi đã về thì nhanh qua đó đi!"
Thương thay cho Đường Thời vừa mới nhập môn, vừa nghe thế liền sợ đến toát mồ hôi. Trong phái chỉ có hai vị trưởng lão cùng một vị chưởng môn. Chưởng môn là Tô Hàng Đạo, thường ngày không biết làm cái gì, nhưng nói chung là một người bận rộn. Tuy ông thu y làm đệ tử, nhưng vì chế độ đặc thù của Tẩy Mặc các nên hai người cũng không có quan hệ dạy dỗ trực tiếp gì cả, mà giống như một loại danh nghĩa hơn. Trưởng lão thì có hai vị, một người thường ra ngoài truyền thụ kiến thức chế tác quyển trục cho mọi người là Chu Mạc Vấn, người còn lại đến bây giờ Đường Thời còn chưa được gặp, chỉ biết trưởng lão này hình như tên là Yến Hồi Thanh, bình thường rất ít lộ diện.
Giờ đột nhiên lại nhận được tin có trưởng lão đang ở linh điền đợi mình, lòng hắn thoáng trầm xuống, chợt nhớ tới những ngày ở Thiên Hải sơn trước đây, bỗng có chút phiền muộn không hiểu vì sao.
Có điều chuyện phải tới thì tránh không thoát, có lẽ tốc độ sinh trưởng bất thường của các loại hạt giống trong linh điền khiến người ta phát hiện chăng?
Y đáp lời rồi nhanh chóng chạy về, nhưng y không ngờ rằng, người mà mình nhìn thấy ở bên cạnh linh điền lại là một ông lão vô cùng chất phác...
Người này... Hình tượng hệt như một lão nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tấm áo choàng màu vàng đất ông mặc trên người trên còn vẽ đầy lúa vàng óng ả, tràn đầy hơi thở vụ mùa.
Bấy giờ Đường Thời mới chỉ thấy được tấm lưng ông, đến khi ông lão vì nghe được thanh âm mà xoay người nhìn lại, y mới thấy được mặt trước — là vô số trái cây rau củ!
Lão đại à, không phải ngài bứng trọn cả cái nông trường đến mặc trên người đấy chứ?!
Trong nháy mắt nhìn thấy ông lão, Đường Thời liền muốn quỳ lạy ổng luôn, người này không phải là trưởng lão Yến Hồi Thanh trong truyền thuyết đó chứ?
Dự cảm bất hạnh luôn được chứng thực rất nhanh.
Ông già cầm một hạt giống cỏ Chúc Dư trên tay, đang cảm thấy kỳ lạ, không ngờ ngay lập tức đã được nhìn thấy Đường Thời. "Ngươi chính là chủ nhân của linh điền này đúng không? Ta đã từng nghe nói về ngươi, ngươi là người mới nhập môn kia."
Từ một câu này, thân phận của ông lão liền trở nên rõ ràng. Đường Thời tiến lên, cung kính ôm quyền hành lễ: "Đệ tử Đường Thời, bái kiến Yến trưởng lão."
Yến Hồi Thanh gật đầu "Ừ" một tiếng, liền hỏi thẳng y: "Ta nhớ hình như hạt giống cỏ Chúc Dư phát cho đệ tử chỉ là nhị phẩm, nhưng trong đống hạt giống của ngươi lại có không ít tam phẩm, hơn nữa phẩm chất của hạt giống quả Thất Châu cũng cao hơn rất nhiều, ngươi gieo trồng thế nào vậy?"
Không phải trưởng lão phải là người rất lợi hại sao? Sao cái vị này lại hỏi mình loại vấn đề này?
Đường Thời chỉ cảm thấy có chút hồ nghi, còn chưa kịp trả lời, liền nghe Yến Hồi Thanh giải thích: "Lão phu phụ trách toàn bộ linh thực trên núi Chiêu Diêu, cho nên rất tò mò về việc này."
Thì ra là thế, thảo nào hoa văn trên áo choàng toàn là cảnh vụ mùa thu hoạch, có lẽ là có sở thích đặc biệt đối với lĩnh vực này.
Sau khi ngộ ra điểm này, Đường Thời đột nhiên cảm thấy lão già quái đản trước mặt mình lại có chút dễ thương, dù sao trước đây Đường Thời cũng làm việc trong vườn rau, biết rất nhiều kiến thức trồng trọt.
Chỉ có điều việc phẩm chất hạt giống tăng lên thực sự hơi khó nói, vốn dĩ hắn lợi dụng câu thơ trong "Trùng Nhị bảo giám" để gia tăng phẩm chất hạt giống, nên dù có để Đường Thời nói, hắn cũng không biết phải nói thế nào.
Y lập tức có chút lúng túng, nhưng từ góc nhìn của Yến Hồi Thanh, ông lại chỉ cho là Đường Thời có bí pháp không tiện nói cho người khác.
Nghĩ đến đó, Yến Hồi Thanh lại cảm thấy mình quả thật có hơi mạo phạm, vì vậy ông nói: "Lão phu chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, chuyện thế này vốn không thể hỏi nhiều, là ta mạo phạm."
Đường Thời nào đã từng được đãi ngộ như vậy, nếu đổi thành Thiên Hải sơn biết Đường Thời có loại bí quyết này, bất kỳ một trưởng lão nào cũng sẽ ép hỏi hắn, tình huống vui vẻ hòa hợp như thế này căn bản không thể xuất hiện.
Nhìn Yến Hồi Thanh có vẻ hơi thất vọng, Đường Thời chỉ có thể nói: "Việc này chẳng qua là hôm qua ngẫu nhiên làm được, đệ tử cũng không biết vì sao lại như vậy. Nhưng nếu Yến trưởng lão thấy hứng thú, về sau đệ tử sẽ nghiên cứu thêm, dù sao hôm qua mơ mơ màng màng, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..."
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hồi Thanh, Đường Thời thay đổi sự tình phát sinh đêm qua một chút rồi nói ra, đổi "Xuân chủng nhất lạp túc, thu thâu vạn khỏa tử" (Ngày xuân gieo một hạt thóc, Mùa thu thu hoạch vạn hạt) trong "Trùng Nhị bảo giám" thành Tiểu Tụ Linh Thủ.
Không ngờ vừa nghe đến cái tên này, Yến Hồi Thanh liền đột nhiên xen lời hắn: "Tiểu Tụ Linh Thủ là cái gì?"
Đường Thời sửng sốt, rồi nghĩ hẳn là vì linh thuật này chỉ là loại đồng nát, cho nên người có tu vi như Yến Hồi Thanh có thể chưa từng nghe nói tới. Vì vậy hắn giải thích thêm, nói đó là linh thuật cấp một, cũng chính là loại đơn giản nhất.
Nào ngờ Yến Hồi Thanh nghe xong lại nhíu chặt mày, nói: "Tiểu Tụ Linh Thủ này ta chưa từng nghe tới, có lẽ do lâu lắm rồi không rời núi nên kiến thức hạn hẹp, ngươi có thể thi triển Tiểu Tụ Linh Thủ cho ta xem được không?"
Chẳng qua chỉ là linh thuật cấp một, Đường Thời nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền nhẹ nhàng thi triển ra, bàn tay vừa hơi lật liền kéo toàn bộ linh khí xung quanh tới bao phủ trên linh điền. Y theo bản năng ra thêm một vũ quyết (thủ quyết tạo mưa), ngay sau đó linh khí liền cô đặc lại, hóa thành một trận mưa nhỏ ào ào trút xuống. Chỉ như vậy, cỏ Chúc Dư và cây Thất Châu trồng trên linh điền thoáng chốc đã cao thêm không ít.
Một màn này trực tiếp làm cho Yến Hồi Thanh xem đến sửng sốt.
Lúc này, Đường Thời rốt cuộc mới phản ứng được, Đông Tây Nam Bắc Tứ sơn không có chung một hệ thống, mỗi vùng núi đều khá biệt lập, linh thuật Đường Thời mang tới từ Đông sơn e rằng chốn này không có.
Yến Hồi Thanh là người kiến thức uyên bác đến mức nào? Nếu quả như thật có linh thuật như vậy, ông không thể không biết được.
Vì vậy, thoáng chốc Đường Thời liền biết mấu chốt sự tình nằm ở đâu.
Quả nhiên, Yến Hồi Thanh nói: "Linh thuật này ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn có vẻ rất đơn giản, ngươi mang tới từ địa phương khác đúng không?"
"Quả thật là đệ tử mang tới từ Đông sơn, có điều... Hôm qua khi ta thi triển thủ quyết này, không biết làm thế nào mà lại ra được hiệu quả như vậy..." Tất cả mọi thứ cứ quy thành không biết, trước khi nghĩ ra được biện pháp nào thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Ngươi nói qua một chút về linh thuật mới sử dụng cho ta đi." Tiểu Tụ Linh Thủ nhìn có vẻ đơn giản, mà theo sau lại là một thủ quyết có thể nói là huyền ảo, việc này khiến Yến Hồi Thanh cảm thấy có chút hứng thú.
Đường Thời thầm suy xét, biểu hiện bên ngoài của vũ quyết nhìn qua thì không khác gì linh thuật thông thường, chỉ có quỹ tích vận hành linh lực là đặc biệt mà thôi. Mỗi ý thơ đều có linh quyết của riêng mình, Đường Thời không chỉ có một hai bài thơ, vậy nên một hai thủ quyết đối với y cũng không phải là vấn đề.
Y lần lượt giảng về Tiểu Tụ Linh Thủ và vũ quyết, y vừa nói, Yến Hồi Thanh liền dựa theo lời y mà thử nghiệm, tự nhiên mà khai triển thành công Tiểu Tụ Linh Thủ, vì thế màn sương linh khí một lần nữa cuốn tới, chỉ trong chớp mắt cỏ Chúc Dư cùng quả Thất Châu lại phát triển thêm không ít. Đường Thời nhìn mà thẹn thùng, xem ra thời gian sinh trưởng của đám này lại rút ngắn rồi.
Nhưng đến lúc thi triển vũ quyết, Yến Hồi Thanh có thủ quyết nhưng lại không huyễn hóa ra được bất cứ hiệu quả nào.
"Sao lại thế này?"
"..."
Làm sao y biết được?
Đường Thời nhíu mày, tự mình biểu diễn lại vũ quyết một lần cho Yến Hồi Thanh xem, xung quanh lập tức có mưa nhỏ rào rạt rơi xuống, "Chỉ là linh thuật gọi mưa phổ thông mà thôi, lạ thật..."
Yến Hồi Thanh cũng thấy rất khó hiểu: "Hay là do trước đây ngươi từng luyện tâm pháp đặc biệt nào đó?"
Thực ra lão già này đang ôm ý định học trộm, tuy Tiểu Tụ Linh Thủ rất mới lạ và độc đáo, nhưng vũ quyết được thi triển sau đó mới càng khiến Yến Hồi Thanh hứng thú. Khi phát hiện ra mình không có cách nào mô phỏng được nó, Yến Hồi Thanh liền cảm thấy điểm thần bí nhất định ở trên vũ quyết này.
Đường Thời chỉ nói: "Đệ tử chưa bao giờ học qua tâm pháp nào cả... Chỉ dùng bí quyết Luyện Khí, mơ mơ màng màng mà một đường đến Trúc Cơ kỳ thôi."
Yến Hồi Thanh: "..." Ngươi thật đúng là một tên kì dị có một không hai.
Sau nhiều lần thử lại không được kết quả gì, Yến Hồi Thanh đành phải từ bỏ. Nghĩ đến trong vườn của chính mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ông chỉ có thể thở dài: "Xem ra hôm nay không thể nghiên cứu ra nguyên nhân vì sao rồi, đành để sau này tính tiếp vậy, nhóc con ngươi cứ từ từ nghĩ đi, mai ta lại tới tìm ngươi."
Dứt lời, ông khoát tay áo, vừa múa máy bàn tay thực hành Tiểu Tụ Linh Thủ vừa ngâm nga một khúc hát mà rời đi.
Chỉ còn Đường Thời đen mặt đứng tại chỗ — rốt cuộc Tẩy Mặc các này là chỗ quái nào vậy, đâu đâu cũng có thể gặp mấy kẻ dở hơi.
Trưởng lão Yến Hồi Thanh này, nói trắng ra thì chính là một lão nông cấp cao của giới tu chân, mà còn là một lão nông rất yêu nghề, mang trong mình một tình yêu nhiệt tình tha thiết không sao tả xiết với linh thực.
Còn nói cái gì mà sau này tính tiếp...
Yến trưởng lão kiên định cho rằng chắc chắn Đường Thời có thể "nghĩ ra", thậm chí còn cho rằng không phải Đường Thời không biết, mà là cố ý che giấu.
Yến Hồi Thanh đi một đường cũng là suy nghĩ cả một đường, có nên chờ nửa đêm tới rình coi một chút xem tiểu tử này làm thế nào không?
Có thể nâng cao phẩm chất của hạt giống, nếu như có được biện pháp này, sau này chẳng phải mình sẽ là một linh thực phu siêu cấp rồi sao?
Bàn tính trong lòng gõ đến lách ca lách cách, Yến Hồi Thanh cuối cùng cũng về đến vườn nhà, bắt đầu chăm sóc đám thực vật quý báu của mình.
Chỉ đáng thương Đường Thời đứng bên linh điền của mình mà sa vào uất ức vô hạn, cần phải nghĩ ra một phương pháp để giải quyết việc này thôi.
Đột nhiên cảm thấy đời người sao quá gian khổ...
Trở lại nhà tranh, Đường Thời liền lật Trùng Nhị bảo giám ra, chăm chú nghiên cứu mấy câu thơ, mà mỗi khi ngón tay hắn chậm rãi lướt qua trên mặt giấy, lại có một luồng hào quang màu vàng sậm xẹt qua trên những con chữ màu mực, ngay sau đó chính là hình ảnh một đôi bàn tay hiện ra trên trang sách mở rộng.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, mỗi khi Đường Thời luyện tập thủ quyết tương ứng với ý thơ, nó cũng thường xuất hiện.
Mỗi ý thơ đều có một thủ quyết, có khi nào câu thơ này cũng vậy?
Hôm qua y chỉ coi nó như câu thơ thông thường mà sử dụng, chứ không nghiên cứu kỹ lưỡng xem có biện pháp nào khác không. Bây giờ nhìn thủ quyết này, Đường Thời lập tức hết nói nổi — quả nhiên là có thủ quyết như thường.
Y chuyển động ngón tay theo thủ quyết của bàn tay trên sách, từ đó chậm rãi biến ảo ra vô vàn tia sáng, linh khí không ngừng xao động rồi cô đọng lại theo ngón tay của y, để rồi ngưng kết thành những điểm sáng nhỏ bé từ giữa hư không.
Linh lực trong cơ thể Đường Thời có quỹ đạo lưu chuyển vô cùng kỳ lạ, thậm chí khi bắt đầu còn khiến người ta cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng sau khi quen với cảm giác quái dị này rồi thì sẽ thấy rất khoan khoái. Đường Thời thực ra đã quen với loại quỹ đạo này rồi — chẳng lẽ vấn đề ở chỗ quỹ tích lưu động của linh lực trong cơ thể y khác thường sao?
Nếu như đổi thành quỹ đạo lưu chuyển bình thường, liệu có thể...
Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, Đường Thời nhớ lại trưởng lão Yến Hồi Thanh đã để mắt đến mình, bỗng nhiên có ảo giác mình sắp lặp lại kiếp sống nông dân ở Thiên Hải sơn — thật ra đây không phải ảo giác, rất có thể y thực sự sẽ bị Yến trưởng lão bắt đi làm nông dân.
Dù sao đối với việc trồng trọt, Đường Thời cũng có kinh nghiệm phong phú.
Đã có ý nghĩ như vậy, Đường Thời liền dựa theo quỹ tích vận hành linh lực của Tiểu Tụ Linh Thủ mà sửa đổi quỹ đạo vận hành linh lực của đoạn thơ "Xuân chủng thu thâu" (gieo trồng vụ xuân, thu hoạch vụ thu) một chút. Y lấy một hạt giống cỏ Chúc Dư để thử nghiệm, phẩm chất chỉ tăng lên một chút — nhưng chỉ một chút này đã đủ để Đường Thời mừng rỡ rồi!
Y một lần nữa đổi về cái loại quỹ tích vận hành linh lực kỳ quái kia, quả nhiên hiệu quả đã gia tăng.
Giờ thì Đường Thời đã hiểu, y dựa theo ước lượng của bản thân mà lần lượt thay đổi mức độ chỉnh sửa thành một phần