Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Chương 23 Xung đột bùng nổ
Thị Phi là người xuất sắc nhất trong lứa đệ tử nội môn của Tiểu Tự Tại Thiên, tuổi còn trẻ đã có tu vi Kim đan kỳ, phật hiệu tinh thâm, thiên phú cực cao. Lúc này ra ngoài Tiểu Tự Tại Thiên, một là vì lịch lãm, hai là vì việc Mười tám Tiểu Hoang cảnh sắp tới cần thương nghị với đạo tu của đại lục Linh Xu, ba là vì thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại cần hỏi thăm tin tức từ đại lục.
Kiếm hiệp Thanh Cương là danh hào của hắn trước khi làm chưởng quầy, bởi vì từng được Tiểu Tự Tại Thiên cứu một mệnh, bởi vậy khi trở về đại lục Linh Xu trở thành người giữ tuyến( truyền tin).
Trước khi Thị Phi ra khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, sư tôn từng nói cho hắn biết, vừa từ trên biển xuống, lâu nay còn chưa hiểu biết tình huống của đại lục Linh Xu, tìm kiếm hiệp Thanh Cương có thể hiểu một phần, nhưng tin tức có được rộng khắp, chuyện Thần Nguyên độ kiếp thất bại điểm đáng ngờ rất nhiều.
Đến khách điếm vừa gặp mặt kiếm hiệp Thanh Cương, ngày tiếp theo hắn đã bị hạ độc thủ —— chuyến đi này của Thị Phi, ngay từ đầu đã không thuận lợi.
Đêm qua hắn trở về phòng thấy Đường Thời, sáng sớm vốn muốn hỏi y có chuyện kỳ lạ nào xảy ra, không ngờ hai người Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền bo bo giữ mình, đi rất nhanh. Vừa vặn hắn đến Thiên Hải sơn của Đông Sơn, Thị Phi liền trực tiếp đến tận cửa bái phỏng.
Tiểu Tự Tại Thiên, dù sao cũng không giống người thường.
Cho nên giờ phút này, Thị Phi chẳng qua chỉ muốn hỏi ý kiến hai người một chút mà thôi.
Đường Thời mơ hồ đoán được điểm này, nhưng trăm triệu không ngờ, vì truy tra hung thủ, cái tên Thị Phi thế nhưng lại chạy đến tận Thiên Hải sơn chó ăn đá gà ăn sỏi này.
Lúc y đang tự mường tượng, không ngờ chưởng môn lại nói.
"Tiểu sư phụ Thị Phi, hai người này đã được đưa đến, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi." Đạo nhân Thanh Hư nhìn qua quả thực vẻ mặt ôn hòa cực kỳ.
Đường Thời đã từng nhìn Thanh Hư này một lần, chỉ tiếc ở xa xa tại nghi thức nhập môn, lúc ấy không rõ mặt, hiện giờ có cơ hội nhìn rõ ràng, lại không có gan.
Đạo nhân Thanh Hư đã lên tiếng, Thị Phi cũng thuận thế nói rằng: "Tiểu tăng chẳng qua chỉ hỏi ý một chút, còn thỉnh hai vị không phiền lòng."
Khâu Ngải Kiền cùng Đường Thời đều có chút xấu hổ, thấy Thị Phi nho nhã lễ độ, họ cũng chỉ có thể hoàn lễ, ngoài miệng còn nói: "Không có chi, không có chi."
"Đêm qua hai vị cũng ngủ trọ ở khách điếm, nửa đêm có từng rời khỏi phòng?" Tiếng của Thị Phi kia, như tiếng suối róc rách chảy ra, có cảm giác khiến người ta thư thái. Trong tay hắn vang lên âm thanh nho nhỏ, là tiếng ngón tay hắn lần phật châu tạo ra, cũng không biết là loại chất gỗ gì.
Đêm qua Đường Thời đã từng gặp hắn, đương nhiên không thể nói dối. Cho nên lúc này, Khâu Ngải Kiền lắc đầu, nhưng Đường Thời chỉ có thể kiên trì gật đầu.
"Đêm qua ta có đi ra ngoài."
"Vị này là Đường sư đệ phải không? Đêm qua từng gặp gỡ sư đệ ngoài cửa, kỳ thật tiểu tăng đến cũng chỉ vì muốn hỏi một chuyện." Thị Phi thế nhưng biết y họ Đường, xem chừng đến có chuẩn bị, hắn mỉm cười: "Đêm qua Đường sư đệ ra ngoài, là đã đi đâu?"
Đường Thời suy nghĩ một chút, nói rằng: "Xuống lầu, sau đó đến quầy mua một bầu rượu, rồi mang lên lầu, ngồi ở lan can uống xong liền đi lên."
"Là bầu rượu Từ Trường Cảnh màu tuyết trắng?" Thị Phi cũng không để ý lời nói do dự của Đường Thời, ngược lại hỏi một câu như vậy.
" Là vậy." Nhưng sao Thị Phi biết được? Đường Thời có chút nghi hoặc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thị Phi.
Lúc này, Thị Phi ngược lại không nói năng, rũ mi mắt hồi lâu, môi khẽ nhếch, tựa hồ suy xét trong chốc lát mới nói: "Ngươi uống rượu ở lan can lầu hai, bầu rượu nát dưới lầu."
Dưới lầu? Nát?
Đường Thời sửng sốt: "Ta chỉ đặt ở lan can, vẫn chưa vỡ nát a."
Ánh mắt của Thị Phi, bỗng nhiên chuyển đến trên mặt y, thậm chí nhìn thẳng y, bốn mắt chạm nhau, Đường Thời là nghi hoặc, mà Thị Phi là tìm tòi nghiên cứu. Chẳng qua ánh mắt của Thị Phi được che dấu rất tốt, cũng không khiến người khác cảm thấy bị mạo phạm. Hắn lắc lắc đầu: "Ước chừng chuyện này vẫn chỉ có thể tự mình tra. Không biết Đường sư đệ có nhìn thấy chuyện gì kỳ quái?"
"Chưa từng." Đường Thời nghĩ, lắc đầu, lại bổ sung: "Bởi vì sau nửa đêm ta vẫn luôn tu luyện, cũng không ngủ, cho nên tương đối rõ ràng tình huống sau nửa đêm, không có nghe được bất kỳ cái gì kỳ lạ —— nói cách khác, ít nhất lấy tu vi của ta là nghe không được âm thanh đánh nhau, nếu kiếm hiệp Thanh Cương là Trúc cơ kỳ, như vậy cảnh giới của hung thủ ít nhất cũng phải cao hơn Kim đan kỳ."
Điểm này, Thị Phi cũng nghĩ tới.
Đúng là bởi vì nghĩ như vậy, hắn mới khẽ chau mày, cảm thấy sự tình có chút khó lý giải.
Sự tình liên quan đến đại sư độ kiếp của Tiểu Tự Tại Thiên, có chuyện Thị Phi không dễ dàng nói ra, hắn mỉm cười, quay đầu nói với đạo nhân Thanh Hư: "Xem chừng chuyến này ta đi phải về tay không, chuyện này cũng không liên quan đến hai vị sư đệ, còn thỉnh chưởng môn chớ trách cứ bọn họ."
"Nếu chuyện không liên quan đến họ, bần đạo đương nhiên không so đo. Thanh nhi, dẫn họ đi xuống đi." Đạo nhân Thanh Hư hiền lành kỳ lạ, vẻ mặt đầy ý cười mà bảo tiểu đồng áo xanh vừa nãy đưa Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền ra ngoài.
Đường Thời và Khâu Ngải Kiền đi ra, tiểu đồng áo xanh thuận miệng phân phó: "Nơi này đã không còn chuyện cần các ngươi, trở về đi."
Vì thế Đường Thời với Khâu Ngải Kiền bất đắc dĩ mà nhìn nhau, cùng đi về.
Nhưng dọc đường từ ngọn núi cao nhất đi xuống, cả hai đều cảm thấy có chút khó tin, chuyện mà họ gặp được ở khách điếm, tuyệt đối là chuyện lớn —— Tiểu Tự Tại Thiên vẫn luôn là tồn tại siêu nhiên, địa vị liều mạng có thể so với Đất Hoang các, hiện tại cư nhiên đi ra ngoài một tăng nhân bạch y, ước chừng là đệ tử nội môn.
"Gặp quỷ..." Đường Thời thì thầm vài tiếng.
Khâu Ngải Kiền nhún vai: "Hai năm nữa là hội nghị Mười tám Tiểu Hoang cảnh, xưa này vẫn là hai nhà phật đạo cùng đi, chẳng qua bên phật tu nhân số không nhiều lắm, ta thấy bên đại lục Linh Xu này phật tu hẳn không chỉ có một cái, chẳng qua chúng ta không gặp được mà thôi.
Kỳ thật lời này của Khâu Ngải Kiền nói đúng hơn nửa, nhưng hai người đều không thể biết được tính chính xác chỉ suy đoán mà thôi.
Vốn Khâu Ngải Kiền muốn cùng đi về với Đường Thời, nhưng đi được nửa đường, gặp phải người quen, vì thế Khâu Ngải Kiền chào hỏi Đường Thời liền bước đi, bảo hắn trở về trước rút cây củ cải, Đường Thời mặt đầy dấu chấm than đi về.
Cuối cùng cũng chỉ có mình Đường Thời chậm rãi từ Thiên Hải môn trở về, xung quanh căn bản không có người đi lại, đến giữa sườn núi mới thấy người, có điều là đệ tử nội môn.
Không biết vì cái gì, Đường Thời luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Dự cảm của y vẫn luôn tương đối linh nghiệm, suy nghĩ này vừa nhảy ra, phiền toái liền tới.
"Đứng lại, tên tạp chủng nào cũng dám đặt chân tới nội môn?" Một âm thanh yểu điệu từ bên cạnh truyền đến.
Đường Thời vừa quay đầu, đã thấy từ đường núi có bốn thiếu nữ áo xanh đi đến, đều là mắt to da trắng, nếu là trước kia, Đường Thời nhất định sẽ thấy đẹp mắt, lòng thích cái đẹp ai cũng có. Nhưng hiện tại, y ước gì trực tiếp quẹt một đống bùn lên mặt đám thiếu nữ này đi.
Đệ tử ngoại môn không phải người sao?
Tới đúng là đám người Tuyết Hoàn.
Bởi vì trước từng âm thầm chỉnh Tuyết Hoàn một trận, cho nên Đường Thời có ấn tượng "sâu sắc" đối với Tuyết Hoàn, ánh mắt đầu tiên đã liếc thấy nàng.
Tuyết Hoàn nâng nâng cằm, đứng cách xa Đường Thời năm sáu bước, quay đầu lại đi hai bước: "Đệ tử ngoại môn phải không?"
"Vâng." Đường Thời thành thành thật thật đáp, không muốn nhiều lời một câu.
Vốn y cho rằng chỉ cần hỏi nhiều lắm hai câu là xong, thật không ngờ Tuyết Hoàn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vỗ tay mình một cái, xoay người nói với ba nữ tử đằng sau: "Ta chợt nhớ đến, trang phục này chưa từng thấy qua, cũng quá xấu xí đó, chắc là vườn rau, nghe nói Uyển sư muội có người cùng tộc ở vườn rau, có lẽ chính là cái này?"
Ông trời a, Đường Uyển?
Đường Thời vừa nghe tên đã cảm thấy ngàn vạn con tu hú kêu gào bay qua, y vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Đường Uyển đứng ở đằng sau.
Trước kia Đường Thời thành thật ngồi xổm ở vườn rau, cũng không đi tới bên ngọn núi cao này —— kỳ thật là không có thời gian đi. Vừa đi, rất có khả năng đụng độ người quen.
Chỗ nào nghĩ đến, đi một chuyến, thế nhưng gặp phải loại chuyện này, cả người Đường Thời đều ngứa ngáy.
Y không biết phải nói cái gì, chỉ biết đứng tại chỗ.
Nhưng thật không ngờ, khi Đường Thời bị hỏi có phải cùng tộc với Đường Uyển hay không, Đường Uyển lại cười lạnh một tiếng, nói rằng: "Cùng tộc nào ở vườn rau? Ta sao lại không biết?"
"..." Lúc này Đường Thời quả thật không biết nói thế nào, y nhìn Đường Uyển, Đường Uyển lại khinh miệt mà liếc nhìn y.
Tuyết Hoàn cũng không để ý, đi vòng quanh Đường Thời hai vòng, cưởi tủm tỉm: "Vậy ngươi nói ngươi tên gì?"
Đường Thời treo lên mặt nụ cười dối trá: "Ta kêu Đường Thời, nhưng không phải người của Đường gia, sư tỷ Tuyết Hoàn xem trọng ta rồi."
Đường Uyển có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Đường Thời, cuối cùng nghĩ đến cái gì, lần thứ hai khinh miệt quay đầu đi.
Có người cùng tộc như Đường Thời, đích thật là trên mặt không có ánh sáng, tự Đường Thời biết mình biết ta quả thật không thể không tốt hơn.
Bốn đại mỹ nữ của Thiên Hải sơn cùng đi một đường, Tuyết Hoàn luôn quen kiêu ngạo, ai dám không che chở nàng? Vốn là nữ nhân ngạo mạn đẳng cấp cao, chỗ nào nghĩ đến nay có một Đường Uyển, còn đính hôn với đại đệ tử nội môn Chính khí tông, trong nháy mắt cướp đi ánh sáng của nàng. Ở mặt ngoài, Tuyết Hoàn cùng Đường Uyển quan hệ không tệ, chẳng qua mỹ nữ với mỹ nữ vốn nhìn nhau không vừa mắt.
Những câu này của Tuyết Hoàn, nếu nói không có tâm cơ, tuyệt đối là giả, nàng chỉ muốn làm Đường Uyển bẽ mặt, Đường Uyển cũng biết tâm tư của Tuyết Hoàn, cho nên vì mặt mũi, trực tiếp phủ nhận thân phận của Đường Thời.
Đáng thương thứ tử Đường Thời, trong nháy mắt rơi vào tình trạng tứ cố vô thân.
"Ai, tính, lười ở nơi này so đo với loại người hạ đẳng, nghe nói hôm nay Hách Liên sư huynh muốn tới thăm Uyển sư muội đó, vẫn nên đi nhanh thôi." Tuyết Hoàn liếc nhìn Đường Thời một cái, tràn ngập trào phúng, vừa mở miệng đã bắn pháo.
Đường Thời bị công kích nhân thân —— cái gì gọi là loại người hạ đẳng? Ngón tay y buộc chặt, đặt ở bên người, rất muốn nói một câu "Tuyết Hoàn sư tỷ ngươi công kích ta như vậy hay là công kích Đường Uyển a", nhưng vẫn nhẫn. Y nghiêng người tránh đường, chờ các nàng đi qua, đáy mắt lộ ra tia trào phúng, lại không ngờ Đường Uyển không biết vì sao lại xoay người, nhìn đến ánh mắt của Đường Thời.
Đường Uyển là người tâm cao khí ngạo như thế nào? Hòn ngọc quý của trời, chỉ cảm thấy Đường Thời này trước mặt cúi đầu làm tiểu, sau lưng dám lấy ánh mắt đấy ra nhìn người —— nàng nhìn Đường Thời, như nhìn một con chó, hiện giờ con chó này lại dám xem thường chủ nhân, không phải là tạo phản hay sao?
Lập tức nghe được tiếng kiếm vang, là Đường Uyển rút kiếm —— "Tốt nhất là ngươi nên thu hồi ánh mắt của ngươi, nếu không đừng trách ta kiếm không có mắt ——"
Tuyết Hoàn vừa thấy, còn đứng ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu: "Nha, ánh mắt của tiểu tử này, chớ chẳng phải là thích Uyển sư muội?"
Đường Uyển giận quá, liếc mắt nhìn Tuyết Hoàn, biết hiện giờ mình không thể trêu vào Tuyết Hoàn, cũng chỉ có thể tát cơn giận lên người Đường Thời, trường kiếm giơ lên, chỉ hướng ánh mắt của Đường Thời, quát: "Phế vật, không cho phép nhìn ta!"
... Đại tỷ lời kịch của ngươi từ đâu đến? Cũ rích như vậy...
Đường Thời quả thực không còn lời gì để nói, cảm thấy tư tưởng trào phúng tràn đầy, hiện giờ y không có cách nào so sánh với Đường Uyển, bây giờ y chỉ còn một lựa chọn —— cúi đầu làm tiểu, bẻ gãy sống lưng của mình, giống con chó giải thích với nàng.
Nhưng Đường Thời y —— không muốn!
Giờ khắc này, y ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú, một đôi mắt trong trẻo, không hề sợ hãi.
Mặc dù biết lựa chọn này mình sẽ phải trả giá trầm trọng, cũng không muốn cong gãy chí khí cùng sống lưng, hôm nay lùi, vậy cả đời đều lùi, hôm nay nếu nhường, vậy cả đời đều phải nhường. Không phải vì thể diện, không phải vì vinh nhục, chỉ vì chí, chỉ vì cốt —— Đường Thời y mặc dù là đồ đê tiện, hôm nay cũng sẽ không lùi bước nhường lý lẽ.
"Trời sinh người một đôi mắt, để nhìn vật. Đường Uyển sư tỷ nếu không muốn làm cho người ta nhìn đến, vậy thì nhắm mắt đừng nhìn, ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta nhìn ngươi?"
Mặt y mang nét cười, giờ phút này tình hình hoàn toàn có hại đối với y, nhưng trong lòng thản nhiên không hề sợ hãi, cuối cùng còn dám đùa giỡn hai câu, Đường Thời thấy mình quả thực là cao thủ chuyên đi tìm đường chết.
Lời nói hoàn toàn là bộ dáng lưu manh, lập tức chọc giận Đường Uyển, tiếp đó, Đường Uyển nâng trường kiếm, chân lực trong cơ thể Đường Thời đã vận chuyển. Kỳ thật chênh lệch giữa Luyện khí kỳ không quá lớn, muốn nói Đường Uyển giết Đường Thời trong chớp mắt, khả năng không cao, nhất là nơi này —— Đường Thời thực trắng trợn mà nghĩ, nhiều lắm là trọng thương.
Tại thời điểm mành chỉ treo chuông, cách đó không xa bỗng nhiên âm thanh trong trẻo truyền đến, kỳ dị mà vuốt lên những phiền toái trong lòng mọi người: " Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nữ thí chủ hà tất phải bức người quá đáng đây?"
Đường Thời vốn chưa kịp phản ứng, chỉ quay đầu lại đã thấy được hòa thượng Thị Phi chậm rãi đi xuống từ bậc thang, áo cà sa trắng tuyết trên người dưới ánh mặt trời như sáng lên, trông hắn không giống như đang đi xuống từ bậc thang, ngược lại so với tiên càng giống tiên.
Tướng mạo của Thị Phi vô cùng tốt, một thân áo cà sa tuyết trắng càng khiến hắn thêm vài phần xuất trần, nhất thời bốn nữ nhân nhìn thấy hắn đều sửng sốt.
Nhưng cũng ngay lúc Thị Phi vừa dứt lời, dưới đường núi truyền đến tiếng nói kiêu ngạo: "Nữ nhân của Hách Liên Vũ Dạ ta, muốn khiển trách một đệ tử ngoại môn, đều phải bó tay bó chân sao? Con lừa ngốc, ngươi quản cũng thật rộng."