Dị Thế Tà Quân
Chương 288: Xem ta một mình chà đạp Văn Tinh thư viện
Bọn người Mạnh Hải Châu sôi nổi bàn tán cho rằng Lý Du Nhiên mượn cơ hội này để làm khó dễ Quân Mạc Tà. Đâu biết rằng, lời nói của Lý Du Nhiên chính là thật tâm mà nói.
- Du Nhiên công tử chớ có nói đùa.
Khổng Lệnh Dương sắc mặt trầm xuống, có chút không vui nói:
- Quân công tử có lẽ có kiến thức ở phương diện khác, nhưng ở thi từ chi đạo lại chưa từng có tiếng tăm, cái này không khỏi thất thố…
Có người bắt đầu cười trộm, Khổng phu tử nói chuyện tất nhiên rất mờ mịt khó hiểu, nhưng mọi người đều có thể nghe ra cái gọi là Quân Mạc Tà có thể có kiến thức ở phương diện khác đơn giản chính là thanh lâu tửu quán, đua chó chọi gà, nạt nam khinh nữ mấy cái chuyện khiến người khác khinh bỉ, còn như ở phương diện khác tiểu tử này có thể có cái gì kiến thức? Mỗi người trong lòng đều thầm khen ngợi một câu: Lão phu tử chính là lão phu tử a, ngay cả làm tổn thương người khác cũng có thể nho nhã như vậy.
- Khổng phu tử không cần lo lắng, ha ha, nếu như quý môn sinh ngay cả Quân Mạc Tà cũng trị không nổi thì cần gì phải tìm Du Nhiên công tử tỉ thí nữa?
Mạnh Hải Châu mỉm cười hồi đáp, lời ấy nói ra khiến Khổng lão phu tử có muốn khước từ cũng không được.
Khổng Lệnh Dương cảm thấy bực bội. Thầm nghĩ, đệ tử mà ta tâm huyết bồi dưỡng nếu thua kém cả cái tên hoàn khố kia vậy lão phu thực muốn kiếm sợi dây thừng mà treo cổ, coi như là ý kiến nông cạn đi. Tiếp đó không nói lời nào, vung tay chỉ một gã đệ tử xuất chiến rồi rầu rĩ ngồi xuống.
- Tiểu sinh Hàn Chí Đông xin được hướng Quân công tử lãnh giáo.
Một thanh niên mỉm cười đứng lên, xa xa vái chào một cái thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên. Trong mắt hiện lên chút khinh thường.
- Ây, lãnh giáo thì không cần, có rảnh ta dạy ngươi vài chiêu tán thủ, bảo đảm ngươi có thể tung hoành Linh Vụ hồ, hùng phong đại triển, nhưng cái huyền ảo trong đó sao có thể ở trước mặt mọi người mà làm mẫu? Cho dù ngươi không ngại nhưng ta lại để ý a.
Lấy nhãn thần của Quân Mạc Tà, đương nhiên thấy được vẻ khinh thường trong mắt hắn, cười ha ha, chớp mắt đã gán cho hắn cái danh vô liêm sỉ.
- Tiểu sinh luôn luôn giữ thân trong sạch, loại địa phương như Linh Vụ hồ tiểu sinh cho tới giờ chưa có ghé qua.
Hàn Chí Đông thanh âm có chút phát lạnh, trong lòng một trận khinh bỉ "quả nhiên là đệ nhất bại hoại, mình hướng hắn lãnh giáo học thức, hắn lại thản nhiên nói đến chuyện đi kỹ viện, ngươi không biết đây là chỗ đông người sao? Thật là không biết nhục".
- Ngươi chưa tới Linh Vụ Hồ? Vậy ngươi hay tới chỗ nào?
Trong lòng Quân Mạc Tà ác cảm nổi lên, chuyện của ngươi còn chưa xong đâu, hai chân bắt chéo thong thả nói:
- Ồ, đúng rồi là bản công tử sơ sót, nhìn bộ dạng keo kiệt của Hàn tài tử đây sao có thể đến nổi mấy địa phương như thế, xem ra nếu là vạn nhất có nhu cầu chắc là tự tay cầm trường mâu, trong lòng bày mưu tính kế, chiến đấu trong phòng, tung hoành ngang dọc, oai phong lẫm liệt, một thương tiêu diệt hàng tỉ binh mã, xong việc cũng chỉ thở gấp một hơi thô khí thôi.
- Ngươi nói gì vậy!
Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Hàn Chí Đông lập tức đỏ lên như gà chọi, thoáng chốc lan tới tận cổ...
Những lời này của Quân đại thiếu dùng từ rất văn nhã, hơn nữa còn rất có khí thế, không ít người trong lòng ngẩn ra một lúc, cẩn thận suy nghĩ lại mới hiểu được đây là ý gì, không nhịn được đều cười khanh khách. Tiểu tử này thật sự là quá hư hỏng!
Nhất thời nam nhân trong đại điện đều lãnh hội cái ý tứ này, nhưng chỉ có thể hiểu trong lòng mà không dám phát ra tiếng cười dâm loạn...
Chỉ có Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng cùng một đám tài nữ khác trừng mắt kinh ngạc, khó hiểu hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong lòng mồ cảm thấy chuyện này chỉ sợ không phải chuyện hay ho gì, nhưng lại thật sự không nghĩ ra đến tột cùng là chuyện xấu gì. Nghe Quân Mạc Tà nói, chính là miêu tả một vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt, nhưng vì sao mọi người lại tỏ ra cổ quái như vậy?
Bộ dạng của mấy lão gia tử lúc này đều nhăn mày nhíu mắt. Chỉ có vài lão là không hề cố kỵ cất tiếng cười to, còn một bên vỗ bàn, bên vỗ đùi, cười đến nỗi thấy lông mày không thấy mắt. Độc Cô Tung Hoành vỗ một cái lên vai Đường Vạn Lý đang cười đến cả người run rẩy, thấp giọng nói:
- Lão Đường, ta đột nhiên nhớ lại hồi hai chúng ta mới tiến vào quân ngũ, khi đó Quân lão nhi làm tiểu đội trưởng, đêm hôm trước trận kịch chiến Thiên Lang sơn, đêm đó lão Đường ngươi cũng như vậy uy phong một hồi, chúng ta đều nhìn thấy, sáng hôm sau ngươi còn len lén trốn ra ngoài tắm gội.
Đường Vạn Lý lập tức mặt đỏ tía tai nhảy dựng lên, bất chấp chính mình đối với Độc Cô Tung Hoành cố kỵ bao nhiêu, hung hăng giang hai tay chặn ở cái cổ tráng kiện của lão Độc Cô, thấp giọng rít gào:
- Ngươi, lão vương bát đản! Ngươi dám nói thêm gì nữa coi...
Độc Cô Tung Hoành không ngớt ho khan, vừa cười vừa xin tha, mấy lão gia hỏa bàn tán sôi nổi đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng Đường Vạn Lý. Thì ra tất cả mọi người đều nghe thấy.
Khuôn mặt Đương lão gia tử đỏ bừng cả lên, thở hồng hộc đứng lên muốn bỏ đi, lại bị mấy lão đầu nhi cùng nhau đè xuống, cười cười khuyên giải.
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy bảy vị ca ca đều mím miệng cười, trên cái mặt đen rõ ràng hiện ra bộ dạng hết sức vui vẻ, bả vai còn rung lên, tựa hồ rất buồn cười, không nhịn được hỏi:
- Hắn nói cái gì vậy? Thực sự rất buồn cười sao?
Ách, bảy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều xấu hổ ngẩn người, sau đó đồng thời lắc đầu nói:
- Không buồn cười, đâu có gì đáng cười đâu? Một chút cũng không đáng cười!
Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng, tức giận nghoảnh mặt đi, đột nhiên cảm thấy mấy tên nam tử này, kể cả ca ca của mình và Quân Mạc Tà cả đám đều rất đáng ghét. Hôm nay hỏi cái gì cũng không được trả lời, thật là tức chết đi.
Âm thầm đem lời nói của Quân Mạc Tà ghi tạc trong lòng, thầm nghĩ "các ngươi không nói cho ta biết thì thôi, chờ ta về nhà hỏi mẫu thân, ta không tin ngay cả mẫu thân cũng không biết".
Hàn Chí Đông hít một hơi thật sâu. Biết rõ nếu mình tiếp tục cùng tên hoàn khố này đấu võ mồm tuyệt đối không chiếm được thượng phong, vội nói:
- Hôm nay, bệ hạ ban ân, ban tặng Kim Thu tài tử yến, tiểu sinh hổ thẹn đi theo ân sư đến đây cho đủ quân số, vừa tới nơi thấy trong ngự hoa viên cúc vàng quế đỏ nghênh hàn đua nở, ngẫu nhiên nghĩ ra một vế đối, xin Quân công tử chỉ giáo.
Nói xong, không đợi Quân Mạc Tà có nhận lời hay không, liền lập tức nói ra:
- Ngự hoa viên, cúc hoa hương, lan hoa hương, quế hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương, thiên hương phiêu hương, phiêu hương thiên lý, thiên lý đệ nhất hương.
Dịch:
- Ngự hoa viên, hoa cúc thơm, hoa lan thơm, hoa quế thơm, hoa thơm hoa thơm hoa hoa thơm, Thiên Hương tung bay, hương bay ngàn dặm, ngàn dặm một mùi hương.
Vế đối vừa ra, tất cả mọi người đều trầm tư.
Vế đối này vừa nghe tưởng như đơn giản, lại không hề đơn giản. Nhất là một câu cuối cùng còn nhắc đến hai chữ "Thiên Hương", chính là ẩn dụ chúc phúc cho Thiên Hương đế quốc, nhưng một chút nịnh nọt cũng không có, cao thủ là ở chỗ đó. Nhất thời tất cả mọi người trong lòng đều nghĩ phải đối được câu này trước người khác, nhân cơ hội thể hiện chút tài hoa của mình trước mặt bệ hạ.
Về phần Quân Mạc Tà, tất cả mọi người đều không trông chờ hắn có thể đối được vế đối cao thâm như vậy, chẳng phải nói đùa sao? Có chờ đến kiếp sau hắn
- Quân công tử, tiểu sinh tài học thô thiển, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nghĩ ra vế đối thô thiển như vậy, không biết có thể khiến Quân công tử để vào trong mắt không?
Hàn Chí Đông cười ha hả, rất là khiêm tốn nhìn Quân Mạc Tà, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Xin Quân công tử vui lòng chỉ giáo một lần!
Nếu hắn không nói những lời này, thậm chí đợi đến lúc Quân Mạc Tà chịu không đối được vẫn không nói một câu, mọi người tất nhiên sẽ khinh bỉ Quân Mạc Tà, đồng thời hắn cũng được các đại thần xem trọng, tin tưởng với vế đối này hắn sẽ lưu lại trong lòng mọi người một ấn tượng đặc biệt. Dù sao tức cảnh mà làm ra một vế đối khó như vậy, tài hoa cũng thật không tầm thường; nhưng những lời này của hắn vừa nói ra, trong lòng mỗi người đều thở dài một hơi.
Thấy được để ý liền không buông tha người, đắc chí liền càn rỡ, tâm tính như vậy sớm đã rơi xuống tiểu thừa(tầm thường, kém cỏi). Huống chi ngươi được giáo dục tại Văn Tinh thư viện nhiều năm, ở thi từ câu đối làm khó một tên ăn chơi trác táng, chẳng lẽ việc này đáng tự hào như vậy sao?
Vị tài tử này, thành tựu cả đời tuyêt đối sẽ không cao!
Ngay cả khi có cơ hội trèo lên, chúng đại thần cũng không cho phép kẻ có tâm tính như thế thượng vị. Ai có thể cam đoan người này đến khi có quyền có thế có quay lại đối phó mình hay không? Cho nên Hàn Chí Đông căn bản không biết chính vì một câu nói của mình đã đem tiền đồ của mình hoàn toàn dập tắt, đến giờ phút này vẫn còn ở đó mà đắc chí.
Quân Mạc Tà nhíu mày, nếu chỉ là ngẫu hứng làm thơ thì có thể trộm cắp một chút, nhưng cái loại ngẫu hứng câu đối này, có muốn ăn trộm cũng không trộm được a. (ý nói lấy thơ văn của người khác hay đạo thơ đạo văn gì đấy giống anh Lâm Tam trong CPGĐ). Ây, trận thứ nhất sao lại thi thố mấy cái câu đối chó má này nhỉ? Thi cái khác không được sao? Thật là con bà nó chứ!
Lão phu tử Khổng Lệnh Dương nheo con mắt lại, rất là đắc ý nói:
- Quân công tử nếu đối không được thì nhận luôn đi, ha ha, đối với công tử mà nói cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Mọi người cười khẽ một trận, lão nhân này đúng là không chịu bỏ qua a, hơn nữa vẫn là thói quen mắng chửi người không dùng từ thô tục, xem ra còn chuẩn bị tiếp tục mắng tiếp.
Quân Mạc Tà cảm thấy tức giận, đột nhiên ngạo khí nổi lên, lớn tiếng nói:
- Chuyện này có đáng gì? Không phải chỉ là một cái vế đối chó má sao? Để ca ca ngươi đối lại, xem ta một mình chà đạp Văn Tinh thư viện!
Tiếng than thở nổi lên bốn phía, tên này nói chuyện thực có cam đảm nha, bằng vào bản lĩnh của hắn lại dám nói ra những lời điên khùng như vậy, cũng không sợ chém gió quá mà đau lưỡi a.
Xem ra tiểu tử này hôm nay sẽ bị Văn Tinh thư viện tàn bạo một phen.
Chỉ có hai người Lý Du Nhiên cùng Quân lão gia tử ánh mắt đều co rút lại, Lý Du Nhiên cũng tin tưởng hắn có năng lực này, mà vế đối này trong lòng Lý Du Nhiên đã thử đối qua, cảm thấy mình đối như vậy vẫn chưa thỏa đáng. Bây giờ lại thấy Quân Mạc Tà xuất khẩu cuồng ngôn, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ "chẳng lẽ hắn thật sự so với ta còn mạnh hơn sao?"
Quân lão gia tử có chút sốt ruột. Thằng nhóc này, không phải nói là tiếp tục giả bộ ngu ngốc sao? Tại sao bây giờ lại muốn bộc lộ tài năng?
Khổng Lệnh Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Quân công tử đúng là rất tự tin nha, như vậy đi, nếu như Quân công tử có thể trong vòng một nén nhang đối được, Văn Tinh thư viện ta cam nguyện nhận thua; nhưng nếu là đối không được, xin mời Quân công tử thay ta hướng Đường thiếu gia hoà giải, đem đệ tử đáng thương giao trả lại cho ta.
Đệ tử mà hắn nói chính là tên đệ tử bị Đường Nguyên ngược đãi "tài tử tắm quần lót" Triệu Thành Tùng, nhưng vị Triệu tài tử này lúc bị Đường Nguyên trục xuất khỏi gia môn do e sợ lưu lại tai họa, sớm đã bị côn bổng đánh chết, bây giờ còn biết đi đâu mà tìm hắn? Cho dù tới âm tào đại phủ gọi hồn hắn quay về thì lúc này xương cốt đã mục nát.
- Không vấn đề!
Quân Mạc Tà dương cổ lên chấp nhận điều kiện. Hắn thầm nghĩ nếu đối không được ta đem hài cốt của tên đệ tử kia giao lại cho ngươi, ngươi chỉ nói muốn đệ tử mà không nói muốn người sống hay đã chết, cái này chắc là không có vấn đề.
- Bất quá nếu ta đối được, các ngươi cũng phải đối lại một câu đối của ta. Nếu các ngươi đều không đối lại được vậy từ nay trở đi người của Văn Tinh thư viện đứng trước mặt ta không được nói đến hai chữ câu đối nữa, thế nào?
Quân Mạc Tà cười một tiếng quái dị...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Du Nhiên công tử chớ có nói đùa.
Khổng Lệnh Dương sắc mặt trầm xuống, có chút không vui nói:
- Quân công tử có lẽ có kiến thức ở phương diện khác, nhưng ở thi từ chi đạo lại chưa từng có tiếng tăm, cái này không khỏi thất thố…
Có người bắt đầu cười trộm, Khổng phu tử nói chuyện tất nhiên rất mờ mịt khó hiểu, nhưng mọi người đều có thể nghe ra cái gọi là Quân Mạc Tà có thể có kiến thức ở phương diện khác đơn giản chính là thanh lâu tửu quán, đua chó chọi gà, nạt nam khinh nữ mấy cái chuyện khiến người khác khinh bỉ, còn như ở phương diện khác tiểu tử này có thể có cái gì kiến thức? Mỗi người trong lòng đều thầm khen ngợi một câu: Lão phu tử chính là lão phu tử a, ngay cả làm tổn thương người khác cũng có thể nho nhã như vậy.
- Khổng phu tử không cần lo lắng, ha ha, nếu như quý môn sinh ngay cả Quân Mạc Tà cũng trị không nổi thì cần gì phải tìm Du Nhiên công tử tỉ thí nữa?
Mạnh Hải Châu mỉm cười hồi đáp, lời ấy nói ra khiến Khổng lão phu tử có muốn khước từ cũng không được.
Khổng Lệnh Dương cảm thấy bực bội. Thầm nghĩ, đệ tử mà ta tâm huyết bồi dưỡng nếu thua kém cả cái tên hoàn khố kia vậy lão phu thực muốn kiếm sợi dây thừng mà treo cổ, coi như là ý kiến nông cạn đi. Tiếp đó không nói lời nào, vung tay chỉ một gã đệ tử xuất chiến rồi rầu rĩ ngồi xuống.
- Tiểu sinh Hàn Chí Đông xin được hướng Quân công tử lãnh giáo.
Một thanh niên mỉm cười đứng lên, xa xa vái chào một cái thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên. Trong mắt hiện lên chút khinh thường.
- Ây, lãnh giáo thì không cần, có rảnh ta dạy ngươi vài chiêu tán thủ, bảo đảm ngươi có thể tung hoành Linh Vụ hồ, hùng phong đại triển, nhưng cái huyền ảo trong đó sao có thể ở trước mặt mọi người mà làm mẫu? Cho dù ngươi không ngại nhưng ta lại để ý a.
Lấy nhãn thần của Quân Mạc Tà, đương nhiên thấy được vẻ khinh thường trong mắt hắn, cười ha ha, chớp mắt đã gán cho hắn cái danh vô liêm sỉ.
- Tiểu sinh luôn luôn giữ thân trong sạch, loại địa phương như Linh Vụ hồ tiểu sinh cho tới giờ chưa có ghé qua.
Hàn Chí Đông thanh âm có chút phát lạnh, trong lòng một trận khinh bỉ "quả nhiên là đệ nhất bại hoại, mình hướng hắn lãnh giáo học thức, hắn lại thản nhiên nói đến chuyện đi kỹ viện, ngươi không biết đây là chỗ đông người sao? Thật là không biết nhục".
- Ngươi chưa tới Linh Vụ Hồ? Vậy ngươi hay tới chỗ nào?
Trong lòng Quân Mạc Tà ác cảm nổi lên, chuyện của ngươi còn chưa xong đâu, hai chân bắt chéo thong thả nói:
- Ồ, đúng rồi là bản công tử sơ sót, nhìn bộ dạng keo kiệt của Hàn tài tử đây sao có thể đến nổi mấy địa phương như thế, xem ra nếu là vạn nhất có nhu cầu chắc là tự tay cầm trường mâu, trong lòng bày mưu tính kế, chiến đấu trong phòng, tung hoành ngang dọc, oai phong lẫm liệt, một thương tiêu diệt hàng tỉ binh mã, xong việc cũng chỉ thở gấp một hơi thô khí thôi.
- Ngươi nói gì vậy!
Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Hàn Chí Đông lập tức đỏ lên như gà chọi, thoáng chốc lan tới tận cổ...
Những lời này của Quân đại thiếu dùng từ rất văn nhã, hơn nữa còn rất có khí thế, không ít người trong lòng ngẩn ra một lúc, cẩn thận suy nghĩ lại mới hiểu được đây là ý gì, không nhịn được đều cười khanh khách. Tiểu tử này thật sự là quá hư hỏng!
Nhất thời nam nhân trong đại điện đều lãnh hội cái ý tứ này, nhưng chỉ có thể hiểu trong lòng mà không dám phát ra tiếng cười dâm loạn...
Chỉ có Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng cùng một đám tài nữ khác trừng mắt kinh ngạc, khó hiểu hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong lòng mồ cảm thấy chuyện này chỉ sợ không phải chuyện hay ho gì, nhưng lại thật sự không nghĩ ra đến tột cùng là chuyện xấu gì. Nghe Quân Mạc Tà nói, chính là miêu tả một vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt, nhưng vì sao mọi người lại tỏ ra cổ quái như vậy?
Bộ dạng của mấy lão gia tử lúc này đều nhăn mày nhíu mắt. Chỉ có vài lão là không hề cố kỵ cất tiếng cười to, còn một bên vỗ bàn, bên vỗ đùi, cười đến nỗi thấy lông mày không thấy mắt. Độc Cô Tung Hoành vỗ một cái lên vai Đường Vạn Lý đang cười đến cả người run rẩy, thấp giọng nói:
- Lão Đường, ta đột nhiên nhớ lại hồi hai chúng ta mới tiến vào quân ngũ, khi đó Quân lão nhi làm tiểu đội trưởng, đêm hôm trước trận kịch chiến Thiên Lang sơn, đêm đó lão Đường ngươi cũng như vậy uy phong một hồi, chúng ta đều nhìn thấy, sáng hôm sau ngươi còn len lén trốn ra ngoài tắm gội.
Đường Vạn Lý lập tức mặt đỏ tía tai nhảy dựng lên, bất chấp chính mình đối với Độc Cô Tung Hoành cố kỵ bao nhiêu, hung hăng giang hai tay chặn ở cái cổ tráng kiện của lão Độc Cô, thấp giọng rít gào:
- Ngươi, lão vương bát đản! Ngươi dám nói thêm gì nữa coi...
Độc Cô Tung Hoành không ngớt ho khan, vừa cười vừa xin tha, mấy lão gia hỏa bàn tán sôi nổi đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng Đường Vạn Lý. Thì ra tất cả mọi người đều nghe thấy.
Khuôn mặt Đương lão gia tử đỏ bừng cả lên, thở hồng hộc đứng lên muốn bỏ đi, lại bị mấy lão đầu nhi cùng nhau đè xuống, cười cười khuyên giải.
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy bảy vị ca ca đều mím miệng cười, trên cái mặt đen rõ ràng hiện ra bộ dạng hết sức vui vẻ, bả vai còn rung lên, tựa hồ rất buồn cười, không nhịn được hỏi:
- Hắn nói cái gì vậy? Thực sự rất buồn cười sao?
Ách, bảy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều xấu hổ ngẩn người, sau đó đồng thời lắc đầu nói:
- Không buồn cười, đâu có gì đáng cười đâu? Một chút cũng không đáng cười!
Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng, tức giận nghoảnh mặt đi, đột nhiên cảm thấy mấy tên nam tử này, kể cả ca ca của mình và Quân Mạc Tà cả đám đều rất đáng ghét. Hôm nay hỏi cái gì cũng không được trả lời, thật là tức chết đi.
Âm thầm đem lời nói của Quân Mạc Tà ghi tạc trong lòng, thầm nghĩ "các ngươi không nói cho ta biết thì thôi, chờ ta về nhà hỏi mẫu thân, ta không tin ngay cả mẫu thân cũng không biết".
Hàn Chí Đông hít một hơi thật sâu. Biết rõ nếu mình tiếp tục cùng tên hoàn khố này đấu võ mồm tuyệt đối không chiếm được thượng phong, vội nói:
- Hôm nay, bệ hạ ban ân, ban tặng Kim Thu tài tử yến, tiểu sinh hổ thẹn đi theo ân sư đến đây cho đủ quân số, vừa tới nơi thấy trong ngự hoa viên cúc vàng quế đỏ nghênh hàn đua nở, ngẫu nhiên nghĩ ra một vế đối, xin Quân công tử chỉ giáo.
Nói xong, không đợi Quân Mạc Tà có nhận lời hay không, liền lập tức nói ra:
- Ngự hoa viên, cúc hoa hương, lan hoa hương, quế hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương, thiên hương phiêu hương, phiêu hương thiên lý, thiên lý đệ nhất hương.
Dịch:
- Ngự hoa viên, hoa cúc thơm, hoa lan thơm, hoa quế thơm, hoa thơm hoa thơm hoa hoa thơm, Thiên Hương tung bay, hương bay ngàn dặm, ngàn dặm một mùi hương.
Vế đối vừa ra, tất cả mọi người đều trầm tư.
Vế đối này vừa nghe tưởng như đơn giản, lại không hề đơn giản. Nhất là một câu cuối cùng còn nhắc đến hai chữ "Thiên Hương", chính là ẩn dụ chúc phúc cho Thiên Hương đế quốc, nhưng một chút nịnh nọt cũng không có, cao thủ là ở chỗ đó. Nhất thời tất cả mọi người trong lòng đều nghĩ phải đối được câu này trước người khác, nhân cơ hội thể hiện chút tài hoa của mình trước mặt bệ hạ.
Về phần Quân Mạc Tà, tất cả mọi người đều không trông chờ hắn có thể đối được vế đối cao thâm như vậy, chẳng phải nói đùa sao? Có chờ đến kiếp sau hắn
- Quân công tử, tiểu sinh tài học thô thiển, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nghĩ ra vế đối thô thiển như vậy, không biết có thể khiến Quân công tử để vào trong mắt không?
Hàn Chí Đông cười ha hả, rất là khiêm tốn nhìn Quân Mạc Tà, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Xin Quân công tử vui lòng chỉ giáo một lần!
Nếu hắn không nói những lời này, thậm chí đợi đến lúc Quân Mạc Tà chịu không đối được vẫn không nói một câu, mọi người tất nhiên sẽ khinh bỉ Quân Mạc Tà, đồng thời hắn cũng được các đại thần xem trọng, tin tưởng với vế đối này hắn sẽ lưu lại trong lòng mọi người một ấn tượng đặc biệt. Dù sao tức cảnh mà làm ra một vế đối khó như vậy, tài hoa cũng thật không tầm thường; nhưng những lời này của hắn vừa nói ra, trong lòng mỗi người đều thở dài một hơi.
Thấy được để ý liền không buông tha người, đắc chí liền càn rỡ, tâm tính như vậy sớm đã rơi xuống tiểu thừa(tầm thường, kém cỏi). Huống chi ngươi được giáo dục tại Văn Tinh thư viện nhiều năm, ở thi từ câu đối làm khó một tên ăn chơi trác táng, chẳng lẽ việc này đáng tự hào như vậy sao?
Vị tài tử này, thành tựu cả đời tuyêt đối sẽ không cao!
Ngay cả khi có cơ hội trèo lên, chúng đại thần cũng không cho phép kẻ có tâm tính như thế thượng vị. Ai có thể cam đoan người này đến khi có quyền có thế có quay lại đối phó mình hay không? Cho nên Hàn Chí Đông căn bản không biết chính vì một câu nói của mình đã đem tiền đồ của mình hoàn toàn dập tắt, đến giờ phút này vẫn còn ở đó mà đắc chí.
Quân Mạc Tà nhíu mày, nếu chỉ là ngẫu hứng làm thơ thì có thể trộm cắp một chút, nhưng cái loại ngẫu hứng câu đối này, có muốn ăn trộm cũng không trộm được a. (ý nói lấy thơ văn của người khác hay đạo thơ đạo văn gì đấy giống anh Lâm Tam trong CPGĐ). Ây, trận thứ nhất sao lại thi thố mấy cái câu đối chó má này nhỉ? Thi cái khác không được sao? Thật là con bà nó chứ!
Lão phu tử Khổng Lệnh Dương nheo con mắt lại, rất là đắc ý nói:
- Quân công tử nếu đối không được thì nhận luôn đi, ha ha, đối với công tử mà nói cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Mọi người cười khẽ một trận, lão nhân này đúng là không chịu bỏ qua a, hơn nữa vẫn là thói quen mắng chửi người không dùng từ thô tục, xem ra còn chuẩn bị tiếp tục mắng tiếp.
Quân Mạc Tà cảm thấy tức giận, đột nhiên ngạo khí nổi lên, lớn tiếng nói:
- Chuyện này có đáng gì? Không phải chỉ là một cái vế đối chó má sao? Để ca ca ngươi đối lại, xem ta một mình chà đạp Văn Tinh thư viện!
Tiếng than thở nổi lên bốn phía, tên này nói chuyện thực có cam đảm nha, bằng vào bản lĩnh của hắn lại dám nói ra những lời điên khùng như vậy, cũng không sợ chém gió quá mà đau lưỡi a.
Xem ra tiểu tử này hôm nay sẽ bị Văn Tinh thư viện tàn bạo một phen.
Chỉ có hai người Lý Du Nhiên cùng Quân lão gia tử ánh mắt đều co rút lại, Lý Du Nhiên cũng tin tưởng hắn có năng lực này, mà vế đối này trong lòng Lý Du Nhiên đã thử đối qua, cảm thấy mình đối như vậy vẫn chưa thỏa đáng. Bây giờ lại thấy Quân Mạc Tà xuất khẩu cuồng ngôn, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ "chẳng lẽ hắn thật sự so với ta còn mạnh hơn sao?"
Quân lão gia tử có chút sốt ruột. Thằng nhóc này, không phải nói là tiếp tục giả bộ ngu ngốc sao? Tại sao bây giờ lại muốn bộc lộ tài năng?
Khổng Lệnh Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Quân công tử đúng là rất tự tin nha, như vậy đi, nếu như Quân công tử có thể trong vòng một nén nhang đối được, Văn Tinh thư viện ta cam nguyện nhận thua; nhưng nếu là đối không được, xin mời Quân công tử thay ta hướng Đường thiếu gia hoà giải, đem đệ tử đáng thương giao trả lại cho ta.
Đệ tử mà hắn nói chính là tên đệ tử bị Đường Nguyên ngược đãi "tài tử tắm quần lót" Triệu Thành Tùng, nhưng vị Triệu tài tử này lúc bị Đường Nguyên trục xuất khỏi gia môn do e sợ lưu lại tai họa, sớm đã bị côn bổng đánh chết, bây giờ còn biết đi đâu mà tìm hắn? Cho dù tới âm tào đại phủ gọi hồn hắn quay về thì lúc này xương cốt đã mục nát.
- Không vấn đề!
Quân Mạc Tà dương cổ lên chấp nhận điều kiện. Hắn thầm nghĩ nếu đối không được ta đem hài cốt của tên đệ tử kia giao lại cho ngươi, ngươi chỉ nói muốn đệ tử mà không nói muốn người sống hay đã chết, cái này chắc là không có vấn đề.
- Bất quá nếu ta đối được, các ngươi cũng phải đối lại một câu đối của ta. Nếu các ngươi đều không đối lại được vậy từ nay trở đi người của Văn Tinh thư viện đứng trước mặt ta không được nói đến hai chữ câu đối nữa, thế nào?
Quân Mạc Tà cười một tiếng quái dị...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ