Dị Thế Tà Quân
Chương 229: Bí mật của Ngân Thành
Dịch Giả: Tiểu Láng
- Chuyện này có liên quan đến một đoạn bí mật, vào ba trăm năm trước, trên giang hồ có một đại bang phái Chí Tôn Minh, thống lĩnh hơn một nửa hắc đạo bang phái trên giang hồ, thanh thế như rồng, thực lực cực mạnh, có thể nói là phách tuyệt thiên hạ, không gì sánh kịp!
Vô luận là tuyệt thế cao nhân hay là Thần Huyền cường giả khi nhìn thấy dấu hiệu của Chí Tôn Minh đều phải vòng đường khác mà đi. Nếu không sẽ gặp phải phiền toái!
Ưng Bác Không chậm rãi nói:
- Cho đến khi Thiếu chủ Ngọc Lâm Phong của Chí Tôn Minh một lần ngẫu nhiên gặp gỡ một vị nữ tử, mà vị nữ tử đó mặt đẹp như tranh vẽ, phong hoa tuyệt đại, nàng được gọi là "Cửu Tiêu Ngọc Phượng" Khổng Yên La. Lúc đó được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
- Ngọc Lâm Phong thấy nàng liền động tâm. Sử dụng tất cả thủ đoạn, điều động vô số cao thủ, muốn có được Khổng Yên La, nhưng thủy chung đều không có kết quả. Ngọc Lâm Phong thấy mình khó có thể đoạt được phương tâm của giai nhân, rốt cục muốn hạ sát thủ, dù diệt sạch Khổng gia, cũng phải chiếm được thân thể mỹ nhân. Nhưng Không Yên La vào thời khắc muốn hương tiêu ngọc vẫn bất thình lình được ba người cứu thoát, bỏ trốn thật xa, sau đó cùng với lão đại trong ba người này tình đầu ý hợp, kết làm vợ chồng. Mà vào đêm khác, Ngọc Lâm Phong bị ba người này liên thủ vây giết, cuối cùng thân thủ dị chỗ (ý nói đầu 1 nơi thân 1 nẻo), chết oan uổng! (DG: ta thì chả thấy có gì là oan cả. Không cua được nó rồi xài thủ đoạn thì bị chết cũng là thường. Công nhận cái câu "Chết vì cái lỗ" cũng chả sai tí nào:113:)
Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động, Ưng Bác Không kể chuyện xưa này, tại sao lại giống việc Huyết Hồn Sơn Trang đối với Quản Thanh Hàn như vậy.
- Ba người này, lão đại tên là Hàn Tiêu Dao, lão nhị tên là Tiêu Tinh Thần, lão tam tên là Sở Đoạn, bọn họ lúc đó đều là thiếu niên anh hùng tuyệt đỉnh đứng đầu trong thiên hạ, là tuyệt đỉnh thiên tài võ học!
Từ khi Hàn Tiêu Dao cứu Khổng Yên La, giết chết Ngọc Lâm Phong trở đi, ba huynh đệ này liền cùng với Chí Tôn Minh không đội trời chung, Chí Tôn Minh Minh Chủ Ngọc Trảm Vân liền hạ nghiêm lệnh: Không tiếc bất kể điều gì phải đem bốn người này giết chết! Bởi vậy mà nổ ra một tràng giang hồ hạo kiếp.
- Mà ba người này thấy rằng bằng vào lực lượng của ba người bọn họ, tuyệt đối không thể đối kháng cùng Chí Tôn Minh, vì vậy vào một lần tiếp nhận chiến đấu, bốn người không địch lại được liền bỏ trốn không biết tung tích. Nhưng không ai biết được là, bốn người này lại đi tới nơi cực hàn mai danh ẩn tích, từ từ bàn mưu tính kế! Bốn người bọn họ tại nơi cực hàn, cực kỳ nguy hiểm là đỉnh Tuyết Sơn sáng lập ra thế lực của chính mình! Đó chính là ba vị tổ tông khai phái của Phong Tuyết Ngân Thành, cũng chính là tổ tiên của tam đại gia Hàn gia, Tiêu gia, Sở gia của Phong Tuyết Ngân Thành.
- Hai mươi năm sau, bốn người tu vi đại thành, lại tập hợp được một thế lực không kém, liền quyết định hạ sơn thanh toán nợ nần với Chí Tôn Minh, mà lúc này cũng xảo hợp là Chí Tôn Minh lại đang quấy nhiễu thiên hạ, làm cho mọi người oán giận, vì vậy khi bốn người cùng khởi đầu, liền dấy lên làn sóng hưởng ứng, thiên hạ anh hùng cùng chung vai sát cánh mà chiến đấu, chỉ trong ba năm, thế lực cực mạnh Chí Tôn Minh từng hiệu lệnh thiên hạ liền sụp đổ, không còn tàn tích gì trên giang hồ.
- Nhưng tại cuộc chiến cuối cùng, khi Hàn Tiêu Dao quyết chiến Ngọc Trảm Vân, hai người đều là nỏ mạnh hết đà. Vào thời điểm phát ra một chiêu cuối cùng. Tình thế trước mắt đã không thể kháng cự, sắp sửa ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát). Vào lúc đó, nhị thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành là Tiêu Tinh Thần liền dùng thân mình đang mang trọng thương mà ngăn chặn một kích tất sát của Ngọc Trảm Vân thay cho Hàn Tiêu Dao, cùng Ngọc Trảm Vân đồng quy vu tận!
- Lúc đó Tiêu Tinh Thần, tu vi vốn đã vượt qua Hàn Tiêu Dao, huyền công lại trong giai đoạn tăng mạnh, chỉ cần tiến thêm một bước, liền có thể đạt tới vị trí chí tôn đứng đầu thiên hạ! Trong nhà cũng có kiều thê ấu tử (vợ đẹp con thơ), có thể nói là quãng thời gian đẹp nhất trong đời, vậy mà vì huynh đệ kết bái của mình mà chịu chết thay! Tuy nhiên, cho đến lúc chết đi, trên mặt vẫn hiển lộ vẻ thong dong, khí phách hào hùng có thế thấy rõ ràng!
- Hàn Tiêu Dao đau lòng vì cái chết của nghĩa đệ. Trường khiếu kinh thiên (khóc lớn động trời), tức thì ba khắc sau, râu tóc bạc hết. Trước mặt mọi người vung kiếm, chém đứt hai ngón tay của mình, máu tươi băng chảy, đối mặt với anh hùng thiên hạ lập đại huyết thệ: Thế gian chỉ cần Ngân Thành còn tồn tại thì Tiêu gia cũng vĩnh sinh bất diệt! Đời đời kiếp vì lời thề của tổ tiên, thiên thượng địa hạ tuyệt không bội ước!
Ưng Bác Không giống như có chút kích động. Nói đến đoạn tình cảm huynh đệ vì nhau mà chết, thanh âm có chút mãnh liệt.
Quân Mạc Tà nặng nề thở dài.
Hắn rốt cục hiểu được lời nói của Ưng Bác Không. Quân gia có thể tồn tại đến bây giờ, đích thực là may mắn, thực sự là rất may mắn!
- Tiêu gia, ở Phong Tuyết Ngân Thành tuy rằng không phải là gia chủ, nhưng, quyền thế Tiêu gia tại Ngân Thành bất cứ lúc nào cũng đều là cực kỳ quan trọng! Từ xưa đến nay đều là như vậy, chắc chắn không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi! Mà các thế hệ thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành, đối với con cháu Tiêu gia, cũng đều có một loại thái độ gần như là cưng chiều. Hiện tại, ngươi hiểu rồi chứ? Quân gia các ngươi chỉ cần đối mặt với Tiêu gia, điều đó không khác gì đối mặt với cả Phong Tuyết Ngân Thành! Chuyện này thực sự không khác nhau là mấy!
Ưng Bác Không thở dài một hơi. Từng ngụm từng ngụm rượu uống vào, thở dài một tiếng, nói:
- Việc này đừng nói đến năm đó là Hàn Tiêu Dao, cho dù đổi lại là ta, trong cuộc đời này có thể có một vị huynh đệ như vậy, cũng đủ để hả hê trong đời! Vì tình huynh đệ như vậy, Ưng Bác Không ta, đồng dạng cũng có thể không quản sống chết!
- Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, muốn cứu Quân gia các ngươi từ trong tay Tiêu gia, thật sự là rất khó khăn! Ta cũng phải thúc thủ vô sách (bó tay). Thật không biết nữ nhân kia của Tam thúc ngươi, nàng thế nào lại làm được chuyện khó khăn này.
Ưng Bác Không than thở một tiếng. Có chút cô quạnh nói:
- Nhưng ta xác định, nữ oa kia vô luận là bằng cách nào có thể làm được, thì quá trình này, tất nhiên cũng là quá mức gian nan! Nữ oa này, thật khổ, thật là khổ a!
Nói xong, Ưng Bác Không có chút xuất thần ngẩng đầu, nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời, trong ánh mắt, toát ra một sự phức tạp không nói rõ được, rất…xa xôi, mà còn đau khổ. Giống như là nhớ tới chuyện cũ gì đó…
- Thì ra sự tình là như thế!
Quân đại thiếu gia nặng nề thở ra một hơi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy trong lòng nặng trịch, với hai đời đối nhân xử thế của Quân đại sát thủ, đây đúng là lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết, thật sự là rất khó giải quyết.
Nhớ ngày đó.
Gia cảnh gặp đại biến. Mấy vị trụ cột vững vàng của Quân gia đều chết, mà đều là chết một cách phức tạp, duy nhất còn sống là Quân Vô Ý thì cũng bị hai chân tàn tật, gần như cả đời vô vọng không có cơ hội chữa khỏi. Quân gia phụ tử tuy rằng trong lòng vô cùng căm phẫn, nhưng cũng hết cách, dù sao cũng chỉ là trứng chọi đá, chỉ có thể bất đắc dĩ mà yên lặng chịu đựng.
Nhưng, với địa vị Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành, năm đó đã hạ thủ với Quân gia rồi vì sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy. Vì sao lại không trảm thảo trừ căn? Ngày đó có thể khiến Tiêu gia dừng tay, trong việc này, tất nhiên ắt hẳn là có duyên cớ!
Mà duyên cớ này. Trăm phần trăm là vì vị nữ tử kia.
Hàn Yên Dao!
Ai biết được Hàn Yên Dao vì Quân gia không bị diệt sạch mà phải trả giá cái gì? Càng phải nỗ lực bao nhiêu?
Ai biết được vị nữ tử đáng thương kia mấy năm nay sống một mình trên đỉnh Tuyết Phong, là có bao nhiêu đau khổ. Quân gia có khó chịu, có thê thảm, nhưng mà vị nữ tử này, lại có thể thoải mái mà đứng nhìn sao.
Quân gia tuy rằng cùng Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành có thù không đội trời chung, không thể cùng tồn tại, nhưng Hàn Yên Dao vị nữ tử đáng kính kia, lại cũng có ân huệ bảo toàn gia tộc với Quân gia!
Có thời gian phải đón Hàn Yên Dao về, cùng đoàn tụ với Tam thúc, khiến người hữu tình trở thành thân thuộc!
Quân đại sát thủ đột nhiên có cảm giác gấp không thể chờ.
Hắn hiện tại đã chân chính hiểu được, Quân Vô Ý này từ mười năm nay đến tột cùng như thế nào có thể chịu đựng được. Quân Vô Ý trên gương mặt luôn luôn biểu hiện bình tĩnh, đến tột cùng là ẩn chứa loại thống khổ cùng bất đắc dĩ như thế nào.
Đối với nỗ lực của Hàn Yên Dao, một khi Quân đại thiếu gia còn có thể nhận ra được, vậy vị Quân Vô Ý quân tam gia kia vốn là đương sự, làm sao có thể không nhận ra chứ. Hắn càng nghĩ sâu, xa hơn, thì lại càng đau buồn hơn!
Chỉ vì mình nhất thời động tình mà liên lụy đến cả gia tộc, nếu không phải vì hai vị ca ca đều đã mất, nếu không phải vì lão phụ thân đã già, Quân Vô Ý chỉ sợ sớm đã vung kiếm tự vẫn!
Dưới loại tình huống như vậy. Miễn cưỡng bản thân sống, tuyệt đối còn khó khăn gấp vạn lần so với chết! Cũng là thống khổ gấp vạn lần!
Hơn nữa, còn có một vị hồng nhan tri kỷ vì mình mà hy sinh, kiếp này nàng tình cảm chân thành thủy chung ở nơi xa xôi đau khổ chờ đợi. Yên lặng trả giá, chỉ vì một chút hi vọng.
Tình là gì mà giúp ta chịu đựng được!
Gánh nặng trên vai Quân Vô Ý, chính là sự thống khổ màQuân đại sát thủ không thể thấu hiểu, tâm sự này vốn là bất luận kẻ nào cũng không thể chia sẻ, mà dưới tình huống như vậy, còn phải kéo dài thân thể tàn tật của mình, vì phụ thân, vì hậu nhân gia tộc, miễn cưỡng sống sót, người này, chính là anh hùng!
Chết, kỳ thật rất dễ dàng, một đao là xong. Nhưng miễn cưỡng mình phải sống, lại mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả trong lòng!
Để sống…là một việc khó khăn rất lớn.
- Lão diều hâu. Ngươi vừa mới nói, ngươi là Thần Huyền ngũ phẩm, chí tôn sơ vị. Sắp tấn chức đến Thần Huyền lục phẩm, vậy là không còn khó khăn như của tứ phẩm tấn chức đến ngũ phẩm, nhưng ngươi muốn tấn chức đến lục phẩm, cũng không phải là một việc dễ dàng. Thậm chí đã trở thành một cửa ải rất khó vượt qua để tăng tu vi của ngươi phải không?
Quân Mạc Tà cắn răng, ánh mắt âm trầm, hình như hạ quyết tâm gì đó. Dùng một loại ngữ khí trầm trọng mà Ưng Bác Không chưa bao giờ nghe hắn nói qua, chậm rãi nói.
bản năng của Ưng Bác Không cảm thấy những lời này của Quân Mạc Tà trong đó tựa hồ ẩn chứa tuyệt đại lực lượng gì đó, cùng quyết tâm chân thật đáng tin, không khỏi trong lòng chấn động, có chút khẽ ngẩng đầu, cặp mắt thâm thúy đột nhiên trở nên lợi hại giống như lợi kiếm:
- Đại khái là như vậy…Ngươi, ngươi nói đây là có ý tử gì, tiểu tử ngươi, muốn nói cái gì? Thống khoái nói đi!
Vừa rồi còn đang nói giỡn, hai người đều là ai nấy vui cười tức giận nói chơi, nhưng lúc này, hai người lại cũng đều biết đối phương đều chắc chắn không đùa, chính là dị thường trịnh trọng, dị thường đứng đắn nói chuyện.
Lời vừa nói ra, lập tức không khí chung quanh cũng đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Giống như trong đêm đen, một tiếng dây cung vang lên! Tiễn, đã tới đây!
- Sư phụ của ta say mê với việc luyện chế đan dược, mấy năm trước, hắn dưới cơ duyên xảo hợp, nghiên cứu ra một loại đan dược rất tốt!
Quâng Mạc Ta ánh mắt đối ánh mắt Ưng Bác Không, không hề chớp mắt:
- Loại đan dược này, hao phí linh dược, lại còn vô số thiên tài địa bảo, hơn nữa quá trình luyện chế lại vô cùng gian nan. Nhưng một khi luyện thành, lại có thể tăng lên năng lực giai vị của một người, bất kể cấp bậc nào, vả lại hoàn toàn không có tác dụng phụ, ngài hiểu được ý nghĩa này chứ?
Ưng Bác Không ánh mắt chim ưng nhìn hắn, sau nửa ngày cũng không hề động, mà Quân Mạc Tà nói tới đây, cũng vẫn chưa nói thêm cái gì. Chính là bình tĩnh nhìn Ưng Bác Không.
Ưng Bác Không không thể nghi ngờ là cần loại đan dược này! Hơn nữa, là cần rất gấp!
Là một người sau khi đạt tới cực hạn của mình, mà phía trước mình còn có nhiều người, mình lại chưa chắc có thể truy đuổi, sẽ nảy sinh sự không cam lòng, nếu không với thân phận chí tôn như Ưng Bác Không, sao có thể bỏ đi tôn quý mà hướng tới một tên tiểu mao đầu mà thỉnh giáo vũ kỹ, điều này chính là bằng chứng của Ưng đại chí tôn khi bị dừng lại ở cực hạn cảnh giới rất lâu rồi, đang rất mong mỏi và hi vọng vào sự đột phát!
Nếu thế gian thật sự có loại đan dược này, Ưng Bác Không, hoặc là không chỉ là Ưng Bác Không, thế gian bất luận cường giả nào cũng đều không tiếc bất cứ thứ gì cũng muốn đạt được!
Kế tiếp muốn nói tới, không thể nghi ngờ chính là điều kiện! Hai người cũng hiểu được. Cho dù thực sự có loại đan dược này, Quân Mạc Tà cũng tuyệt đối không vô duyên vô cớ, không tiếc cái gì mà đưa cho Ưng Bác Không sử dụng được.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Chuyện này có liên quan đến một đoạn bí mật, vào ba trăm năm trước, trên giang hồ có một đại bang phái Chí Tôn Minh, thống lĩnh hơn một nửa hắc đạo bang phái trên giang hồ, thanh thế như rồng, thực lực cực mạnh, có thể nói là phách tuyệt thiên hạ, không gì sánh kịp!
Vô luận là tuyệt thế cao nhân hay là Thần Huyền cường giả khi nhìn thấy dấu hiệu của Chí Tôn Minh đều phải vòng đường khác mà đi. Nếu không sẽ gặp phải phiền toái!
Ưng Bác Không chậm rãi nói:
- Cho đến khi Thiếu chủ Ngọc Lâm Phong của Chí Tôn Minh một lần ngẫu nhiên gặp gỡ một vị nữ tử, mà vị nữ tử đó mặt đẹp như tranh vẽ, phong hoa tuyệt đại, nàng được gọi là "Cửu Tiêu Ngọc Phượng" Khổng Yên La. Lúc đó được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
- Ngọc Lâm Phong thấy nàng liền động tâm. Sử dụng tất cả thủ đoạn, điều động vô số cao thủ, muốn có được Khổng Yên La, nhưng thủy chung đều không có kết quả. Ngọc Lâm Phong thấy mình khó có thể đoạt được phương tâm của giai nhân, rốt cục muốn hạ sát thủ, dù diệt sạch Khổng gia, cũng phải chiếm được thân thể mỹ nhân. Nhưng Không Yên La vào thời khắc muốn hương tiêu ngọc vẫn bất thình lình được ba người cứu thoát, bỏ trốn thật xa, sau đó cùng với lão đại trong ba người này tình đầu ý hợp, kết làm vợ chồng. Mà vào đêm khác, Ngọc Lâm Phong bị ba người này liên thủ vây giết, cuối cùng thân thủ dị chỗ (ý nói đầu 1 nơi thân 1 nẻo), chết oan uổng! (DG: ta thì chả thấy có gì là oan cả. Không cua được nó rồi xài thủ đoạn thì bị chết cũng là thường. Công nhận cái câu "Chết vì cái lỗ" cũng chả sai tí nào:113:)
Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động, Ưng Bác Không kể chuyện xưa này, tại sao lại giống việc Huyết Hồn Sơn Trang đối với Quản Thanh Hàn như vậy.
- Ba người này, lão đại tên là Hàn Tiêu Dao, lão nhị tên là Tiêu Tinh Thần, lão tam tên là Sở Đoạn, bọn họ lúc đó đều là thiếu niên anh hùng tuyệt đỉnh đứng đầu trong thiên hạ, là tuyệt đỉnh thiên tài võ học!
Từ khi Hàn Tiêu Dao cứu Khổng Yên La, giết chết Ngọc Lâm Phong trở đi, ba huynh đệ này liền cùng với Chí Tôn Minh không đội trời chung, Chí Tôn Minh Minh Chủ Ngọc Trảm Vân liền hạ nghiêm lệnh: Không tiếc bất kể điều gì phải đem bốn người này giết chết! Bởi vậy mà nổ ra một tràng giang hồ hạo kiếp.
- Mà ba người này thấy rằng bằng vào lực lượng của ba người bọn họ, tuyệt đối không thể đối kháng cùng Chí Tôn Minh, vì vậy vào một lần tiếp nhận chiến đấu, bốn người không địch lại được liền bỏ trốn không biết tung tích. Nhưng không ai biết được là, bốn người này lại đi tới nơi cực hàn mai danh ẩn tích, từ từ bàn mưu tính kế! Bốn người bọn họ tại nơi cực hàn, cực kỳ nguy hiểm là đỉnh Tuyết Sơn sáng lập ra thế lực của chính mình! Đó chính là ba vị tổ tông khai phái của Phong Tuyết Ngân Thành, cũng chính là tổ tiên của tam đại gia Hàn gia, Tiêu gia, Sở gia của Phong Tuyết Ngân Thành.
- Hai mươi năm sau, bốn người tu vi đại thành, lại tập hợp được một thế lực không kém, liền quyết định hạ sơn thanh toán nợ nần với Chí Tôn Minh, mà lúc này cũng xảo hợp là Chí Tôn Minh lại đang quấy nhiễu thiên hạ, làm cho mọi người oán giận, vì vậy khi bốn người cùng khởi đầu, liền dấy lên làn sóng hưởng ứng, thiên hạ anh hùng cùng chung vai sát cánh mà chiến đấu, chỉ trong ba năm, thế lực cực mạnh Chí Tôn Minh từng hiệu lệnh thiên hạ liền sụp đổ, không còn tàn tích gì trên giang hồ.
- Nhưng tại cuộc chiến cuối cùng, khi Hàn Tiêu Dao quyết chiến Ngọc Trảm Vân, hai người đều là nỏ mạnh hết đà. Vào thời điểm phát ra một chiêu cuối cùng. Tình thế trước mắt đã không thể kháng cự, sắp sửa ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát). Vào lúc đó, nhị thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành là Tiêu Tinh Thần liền dùng thân mình đang mang trọng thương mà ngăn chặn một kích tất sát của Ngọc Trảm Vân thay cho Hàn Tiêu Dao, cùng Ngọc Trảm Vân đồng quy vu tận!
- Lúc đó Tiêu Tinh Thần, tu vi vốn đã vượt qua Hàn Tiêu Dao, huyền công lại trong giai đoạn tăng mạnh, chỉ cần tiến thêm một bước, liền có thể đạt tới vị trí chí tôn đứng đầu thiên hạ! Trong nhà cũng có kiều thê ấu tử (vợ đẹp con thơ), có thể nói là quãng thời gian đẹp nhất trong đời, vậy mà vì huynh đệ kết bái của mình mà chịu chết thay! Tuy nhiên, cho đến lúc chết đi, trên mặt vẫn hiển lộ vẻ thong dong, khí phách hào hùng có thế thấy rõ ràng!
- Hàn Tiêu Dao đau lòng vì cái chết của nghĩa đệ. Trường khiếu kinh thiên (khóc lớn động trời), tức thì ba khắc sau, râu tóc bạc hết. Trước mặt mọi người vung kiếm, chém đứt hai ngón tay của mình, máu tươi băng chảy, đối mặt với anh hùng thiên hạ lập đại huyết thệ: Thế gian chỉ cần Ngân Thành còn tồn tại thì Tiêu gia cũng vĩnh sinh bất diệt! Đời đời kiếp vì lời thề của tổ tiên, thiên thượng địa hạ tuyệt không bội ước!
Ưng Bác Không giống như có chút kích động. Nói đến đoạn tình cảm huynh đệ vì nhau mà chết, thanh âm có chút mãnh liệt.
Quân Mạc Tà nặng nề thở dài.
Hắn rốt cục hiểu được lời nói của Ưng Bác Không. Quân gia có thể tồn tại đến bây giờ, đích thực là may mắn, thực sự là rất may mắn!
- Tiêu gia, ở Phong Tuyết Ngân Thành tuy rằng không phải là gia chủ, nhưng, quyền thế Tiêu gia tại Ngân Thành bất cứ lúc nào cũng đều là cực kỳ quan trọng! Từ xưa đến nay đều là như vậy, chắc chắn không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi! Mà các thế hệ thành chủ Phong Tuyết Ngân Thành, đối với con cháu Tiêu gia, cũng đều có một loại thái độ gần như là cưng chiều. Hiện tại, ngươi hiểu rồi chứ? Quân gia các ngươi chỉ cần đối mặt với Tiêu gia, điều đó không khác gì đối mặt với cả Phong Tuyết Ngân Thành! Chuyện này thực sự không khác nhau là mấy!
Ưng Bác Không thở dài một hơi. Từng ngụm từng ngụm rượu uống vào, thở dài một tiếng, nói:
- Việc này đừng nói đến năm đó là Hàn Tiêu Dao, cho dù đổi lại là ta, trong cuộc đời này có thể có một vị huynh đệ như vậy, cũng đủ để hả hê trong đời! Vì tình huynh đệ như vậy, Ưng Bác Không ta, đồng dạng cũng có thể không quản sống chết!
- Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, muốn cứu Quân gia các ngươi từ trong tay Tiêu gia, thật sự là rất khó khăn! Ta cũng phải thúc thủ vô sách (bó tay). Thật không biết nữ nhân kia của Tam thúc ngươi, nàng thế nào lại làm được chuyện khó khăn này.
Ưng Bác Không than thở một tiếng. Có chút cô quạnh nói:
- Nhưng ta xác định, nữ oa kia vô luận là bằng cách nào có thể làm được, thì quá trình này, tất nhiên cũng là quá mức gian nan! Nữ oa này, thật khổ, thật là khổ a!
Nói xong, Ưng Bác Không có chút xuất thần ngẩng đầu, nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời, trong ánh mắt, toát ra một sự phức tạp không nói rõ được, rất…xa xôi, mà còn đau khổ. Giống như là nhớ tới chuyện cũ gì đó…
- Thì ra sự tình là như thế!
Quân đại thiếu gia nặng nề thở ra một hơi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy trong lòng nặng trịch, với hai đời đối nhân xử thế của Quân đại sát thủ, đây đúng là lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết, thật sự là rất khó giải quyết.
Nhớ ngày đó.
Gia cảnh gặp đại biến. Mấy vị trụ cột vững vàng của Quân gia đều chết, mà đều là chết một cách phức tạp, duy nhất còn sống là Quân Vô Ý thì cũng bị hai chân tàn tật, gần như cả đời vô vọng không có cơ hội chữa khỏi. Quân gia phụ tử tuy rằng trong lòng vô cùng căm phẫn, nhưng cũng hết cách, dù sao cũng chỉ là trứng chọi đá, chỉ có thể bất đắc dĩ mà yên lặng chịu đựng.
Nhưng, với địa vị Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành, năm đó đã hạ thủ với Quân gia rồi vì sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy. Vì sao lại không trảm thảo trừ căn? Ngày đó có thể khiến Tiêu gia dừng tay, trong việc này, tất nhiên ắt hẳn là có duyên cớ!
Mà duyên cớ này. Trăm phần trăm là vì vị nữ tử kia.
Hàn Yên Dao!
Ai biết được Hàn Yên Dao vì Quân gia không bị diệt sạch mà phải trả giá cái gì? Càng phải nỗ lực bao nhiêu?
Ai biết được vị nữ tử đáng thương kia mấy năm nay sống một mình trên đỉnh Tuyết Phong, là có bao nhiêu đau khổ. Quân gia có khó chịu, có thê thảm, nhưng mà vị nữ tử này, lại có thể thoải mái mà đứng nhìn sao.
Quân gia tuy rằng cùng Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành có thù không đội trời chung, không thể cùng tồn tại, nhưng Hàn Yên Dao vị nữ tử đáng kính kia, lại cũng có ân huệ bảo toàn gia tộc với Quân gia!
Có thời gian phải đón Hàn Yên Dao về, cùng đoàn tụ với Tam thúc, khiến người hữu tình trở thành thân thuộc!
Quân đại sát thủ đột nhiên có cảm giác gấp không thể chờ.
Hắn hiện tại đã chân chính hiểu được, Quân Vô Ý này từ mười năm nay đến tột cùng như thế nào có thể chịu đựng được. Quân Vô Ý trên gương mặt luôn luôn biểu hiện bình tĩnh, đến tột cùng là ẩn chứa loại thống khổ cùng bất đắc dĩ như thế nào.
Đối với nỗ lực của Hàn Yên Dao, một khi Quân đại thiếu gia còn có thể nhận ra được, vậy vị Quân Vô Ý quân tam gia kia vốn là đương sự, làm sao có thể không nhận ra chứ. Hắn càng nghĩ sâu, xa hơn, thì lại càng đau buồn hơn!
Chỉ vì mình nhất thời động tình mà liên lụy đến cả gia tộc, nếu không phải vì hai vị ca ca đều đã mất, nếu không phải vì lão phụ thân đã già, Quân Vô Ý chỉ sợ sớm đã vung kiếm tự vẫn!
Dưới loại tình huống như vậy. Miễn cưỡng bản thân sống, tuyệt đối còn khó khăn gấp vạn lần so với chết! Cũng là thống khổ gấp vạn lần!
Hơn nữa, còn có một vị hồng nhan tri kỷ vì mình mà hy sinh, kiếp này nàng tình cảm chân thành thủy chung ở nơi xa xôi đau khổ chờ đợi. Yên lặng trả giá, chỉ vì một chút hi vọng.
Tình là gì mà giúp ta chịu đựng được!
Gánh nặng trên vai Quân Vô Ý, chính là sự thống khổ màQuân đại sát thủ không thể thấu hiểu, tâm sự này vốn là bất luận kẻ nào cũng không thể chia sẻ, mà dưới tình huống như vậy, còn phải kéo dài thân thể tàn tật của mình, vì phụ thân, vì hậu nhân gia tộc, miễn cưỡng sống sót, người này, chính là anh hùng!
Chết, kỳ thật rất dễ dàng, một đao là xong. Nhưng miễn cưỡng mình phải sống, lại mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả trong lòng!
Để sống…là một việc khó khăn rất lớn.
- Lão diều hâu. Ngươi vừa mới nói, ngươi là Thần Huyền ngũ phẩm, chí tôn sơ vị. Sắp tấn chức đến Thần Huyền lục phẩm, vậy là không còn khó khăn như của tứ phẩm tấn chức đến ngũ phẩm, nhưng ngươi muốn tấn chức đến lục phẩm, cũng không phải là một việc dễ dàng. Thậm chí đã trở thành một cửa ải rất khó vượt qua để tăng tu vi của ngươi phải không?
Quân Mạc Tà cắn răng, ánh mắt âm trầm, hình như hạ quyết tâm gì đó. Dùng một loại ngữ khí trầm trọng mà Ưng Bác Không chưa bao giờ nghe hắn nói qua, chậm rãi nói.
bản năng của Ưng Bác Không cảm thấy những lời này của Quân Mạc Tà trong đó tựa hồ ẩn chứa tuyệt đại lực lượng gì đó, cùng quyết tâm chân thật đáng tin, không khỏi trong lòng chấn động, có chút khẽ ngẩng đầu, cặp mắt thâm thúy đột nhiên trở nên lợi hại giống như lợi kiếm:
- Đại khái là như vậy…Ngươi, ngươi nói đây là có ý tử gì, tiểu tử ngươi, muốn nói cái gì? Thống khoái nói đi!
Vừa rồi còn đang nói giỡn, hai người đều là ai nấy vui cười tức giận nói chơi, nhưng lúc này, hai người lại cũng đều biết đối phương đều chắc chắn không đùa, chính là dị thường trịnh trọng, dị thường đứng đắn nói chuyện.
Lời vừa nói ra, lập tức không khí chung quanh cũng đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Giống như trong đêm đen, một tiếng dây cung vang lên! Tiễn, đã tới đây!
- Sư phụ của ta say mê với việc luyện chế đan dược, mấy năm trước, hắn dưới cơ duyên xảo hợp, nghiên cứu ra một loại đan dược rất tốt!
Quâng Mạc Ta ánh mắt đối ánh mắt Ưng Bác Không, không hề chớp mắt:
- Loại đan dược này, hao phí linh dược, lại còn vô số thiên tài địa bảo, hơn nữa quá trình luyện chế lại vô cùng gian nan. Nhưng một khi luyện thành, lại có thể tăng lên năng lực giai vị của một người, bất kể cấp bậc nào, vả lại hoàn toàn không có tác dụng phụ, ngài hiểu được ý nghĩa này chứ?
Ưng Bác Không ánh mắt chim ưng nhìn hắn, sau nửa ngày cũng không hề động, mà Quân Mạc Tà nói tới đây, cũng vẫn chưa nói thêm cái gì. Chính là bình tĩnh nhìn Ưng Bác Không.
Ưng Bác Không không thể nghi ngờ là cần loại đan dược này! Hơn nữa, là cần rất gấp!
Là một người sau khi đạt tới cực hạn của mình, mà phía trước mình còn có nhiều người, mình lại chưa chắc có thể truy đuổi, sẽ nảy sinh sự không cam lòng, nếu không với thân phận chí tôn như Ưng Bác Không, sao có thể bỏ đi tôn quý mà hướng tới một tên tiểu mao đầu mà thỉnh giáo vũ kỹ, điều này chính là bằng chứng của Ưng đại chí tôn khi bị dừng lại ở cực hạn cảnh giới rất lâu rồi, đang rất mong mỏi và hi vọng vào sự đột phát!
Nếu thế gian thật sự có loại đan dược này, Ưng Bác Không, hoặc là không chỉ là Ưng Bác Không, thế gian bất luận cường giả nào cũng đều không tiếc bất cứ thứ gì cũng muốn đạt được!
Kế tiếp muốn nói tới, không thể nghi ngờ chính là điều kiện! Hai người cũng hiểu được. Cho dù thực sự có loại đan dược này, Quân Mạc Tà cũng tuyệt đối không vô duyên vô cớ, không tiếc cái gì mà đưa cho Ưng Bác Không sử dụng được.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ