Dị Thế Tà Quân
Chương 224: Cái thế cao nhân!
Dịch Giả
- Tuyết Đồng!
Tam trưởng lão khẩn trương kêu lên. Tuy đám người đều cho rằng Mộ Tuyết Đồng nói rất có đạo lý, việc hôm nay cũng xác thực là do Lục đệ gieo gió gặt bão, thế nhưng hiện tại cũng không phải lúc phù hợp để kích thích lão lục.
- Thả ta xuống! Lão phu còn chưa có chết đâu, để lão phu tự đi!
Lục trường lão giận dữ quát:
- Lão phu làm việc, như thế nào còn không tới phiên tên tiểu bối ngươi dạy bảo! Cho dù sư phụ ngươi có ở đây, cũng không dám nói như vậy với lão phu đâu. Ngươi thì tính là gì! Trước khi nói nên suy nghĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng đã, ngươi còn chưa đủ tư cách bình luận thái độ cư xử của lão phu đâu!
Mộ Tuyết Đồng tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi thật sự có cốt khí như vậy, trận đáng lúc trước cùng Ưng Bác Không ngược lại đã không bị thua, hôm nay chỉ biết đem ta ra chút giận, thật cho rằng ta rỗi hơi muốn cõng ngươi sao!"
Mộ Tuyết Đồng do dự một chút, sau đó thả Lục trường lão đang dãy dụa trên lưng xuống. Bởi vì khẽ động, cho nên xương cốt chệch ra, hắn đau đến nỗi cái trán ứa mồ hôi lạnh, bây giờ mới nhớ ra là mình bị thương.
- Thật là có cốt khí, ha ha. Quả nhiên không hổ là trưởng lão của Phong Tuyết ngân thành! Vừa rồi nếu ngươi đối mặt với tiểu đầu ưng kia cũng có thể cứng rắn như vậy, cũng không phải chịu nhục như vậy, ta rất bội phục tính cách thay đổi thất thường của ngươi đó!
Tam trưởng lão còn chưa kịp khuyên giải, đột ngột một thanh âm lãnh khốc vang lên, tràn đầy tư vị cợt nhả. Đồng thời thiên địa lúc này tràn ngập một cỗ uy áp cự đại chưa từng có, ầm ầm đổ xuống, một bóng ảnh hắc y bịt mặt như thiên thần hạ phàm, lại như quỷ mị hóa thân, phương thức xuất hiện dị thường quỷ dị đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, một đôi mắt lạnh lùng lập loè hàn quang bắn ra.
- Là hắn! Chính là hắn!
Tiểu công chúa Hàn Yên Mộng kinh hãi kêu một tiếng, thân thể run lẩy bẩy trốn phía sau tam trưởng lão, kéo lấy góc áo của ba trưởng lão, tỏ ý muốn nói gì đó mà lại không nói được. Đối với tên áo đen đột nhiên xuất hiện này, hiển nhiên nàng sợ hãi tới cực điểm:
- Chính là hắn đã đả thương Tiêu sư huynh. Còn... còn đánh ta nữa!
Trong lòng tam trưởng lão trầm xuống!
Sợ cái gì cái đó liền đến a! Chính thức phiền toái rốt cuộc đã tới!
Một thân ảnh so với Ưng Bác Không còn muốn đáng sợ hơn, uy áp đè xuống!
Mấy vị cao tầng Ngân Thành rõ ràng cảm thụ được cỗ uy áp kinh người ùn ùn kéo đến này, bốn người đều run như cầy sấy. Trong đó tiểu công chúa Hàn Yên Mộng ngược lại thản nhiên hơn một chút, tiểu nha đầu tuy cũng sợ hãi hung uy của tên áo đen trước mắt này. Nhưng mà chủ yếu là bởi vì người phía trước này đã từng làm nhục Phượng Ngô, ký ức này đã khắc sâu trong đầu nàng, còn làm ra một màn xấu hổ trước mặt mình nữa, vả lại ở trước mặt vị cường giả không thể kháng cự này cảm giác sợ hãi cũng không còn bao nhiêu, hoặc là có thể nói "người không biết không sợ" a!
Nhưng mặt khác Ngân Thành ba vị trưởng lão lại không như thế, thấy nhiều hiểu rộng, ánh mắt rất độc cùng sáng suốt, từ cỗ khí tức cường đại bạo phát này mà xem, vị cao thủ thần bí trước mắt này, rõ ràng đang tức giận không kiềm chế được, cho nên mới không che dấu khí tức bản thân, tùy ý phát ra uy áp, giống như muốn thôn phệ thiên địa. Mà hiện tại không thể nghi ngờ hắn đang có ác cảm với đám người của mình!
Cỗ khí tức này giống y chang như cỗ khí tức lần trước khi sắp tiến vào Thiên Hương Thành mà gặp, đều là mênh mông lồng lộng như biển sâu, bá đạo không gì sánh kịp! Không thể kháng cự!
Cái này, người này cũng chính là người ngày đó phát ra khí tức, cũng chính là cao thủ hủy diệt rừng phong! Chỉ là một lần tiếp xúc, tam trưởng lão bọn người đã xác định được!
Bọn họ lại không biết, khí tức khổng lồ này cũng không phải do bản thể Quân đại cao nhân có, mà chính là do Quân đại thiếu phát động khí tức mênh mông của Hồng Quân Tháp, bởi vì Hồng Quân Tháp thủy chung ở trong cơ thể của Quân đại cao nhân, lúc này phát động tự nhiên là giống như khí tức tự thân của Quân đại thiếu, cho dù là cao nhân cũng không thể phân biệt được.
Tuy nói là do Quân đại thiếu phát động, nhưng do tu vi của hắn hiện đang quá thấp kém, nên không thể không chế thu phát tự nhiên. Vì lẽ đó, dù là do luyện công lúc trước, hay tâm tình phẫn nộ như lúc này, khí tức phát ra lại giống nhau vô cùng, không có tí khác biệt
Vì thế dưới con mắt của đám người tam trưởng lão, khí thế này lại như "cao nhân" phẫn nộ.
Mà uy thế kinh thiên này, cho dù là người trong Bát Đại Chí Tôn còn xa mới theo kịp!
Sau lại so với người quen thuộc nhất với mình là thành chủ Hàn Phong Tuyết, thực sự là quá chênh lệch, sau đó ba người kinh hãi phát hiện mặc dù thiên hạ bài danh đệ tam lão thành chủ, tại trước mắt người này cho dù không giống như con kiến hôi, nhiều lắm cũng chỉ mạnh hơn đứa trẻ con mà thôi. Căn bản hoàn toàn không có bất cứ chút lực hoàn thủ nào!
Ý nghĩ này khiến hai vị Thần Huyền, một vị Thiên Huyền ba đại cao thủ hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự, Lục trường lão đứng mũi chịu sào lúc này sắc mặt xám xịt như tro.
Tu vi như vậy, chỉ sợ cho dù có đủ nhân lực cũng không thể đụng vào a, người ta là dao thớt, chúng ta chỉ là thịt sơn dương mà thôi!
Ánh mắt rét lạnh lập lòe như điện của hắc y bịt mặt chăm chú nhìn bốn người, bước chân di động, từng bước một tiến tới, không ngờ lại phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nhưng tiếng bước chân rất nhỏ này so với vô thanh vô tức càng làm tam trưởng lão giật mình!
Với tu vi của người này, hẳn là đã sớm tới trình độ vô thượng cảnh giới, trôi nổi như bèo trên nước, đạp tuyết vô ngân, thế nhưng giờ phút này lại phát ra tiếng bước chân, có thể thấy được tình trạng tức giận khó có thể kiềm chế được!
Xem ra hôm nay bốn người có muốn sống rời khỏi nơi này chỉ sợ là một chuyện khó hơn lên trời a.
- Các ngươi đều là người của Phong Tuyết ngân thành?
Hắc y bịt mặt chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên nhìn trời, bộ dạng giống như đang hồi ức lại chuyện gì đó, giọng nói sang sảng không chút nào mang vẻ khói lửa nhân gian.
- Đúng vậy, xin hỏi tiền bối là?
Tam trưởng lão cố gắng đứng thẳng lên. Cung kính đứng trang nghiêm chắp tay nói.
Đối mặt với cường giả như thế, bất luận là ai hẳn là đều phải cung kính, đó là lý thường nên làm, mọi người cũng không trách. Lúc này cung kính hơn một chút cũng không có chỗ thiệt gì.
Hắc y bịt mặt này thở dài một tiếng, không nghe ra hỉ nộ trong đó, thật lâu giống như từ trong mộng tỉnh lại, nói:
- Nhớ ngày đó, lão phu đã từng cùng Ngân Thành mấy đời thành chủ có giao tiếp qua, cùng Hàn Phong Tuyết có duyên gặp mặt một lần, thời gian nháy mắt đã qua vài chục năm rồi, ài, không thể tưởng được Phong Tuyết ngân thành hôm nay lại xuống dốc đến tình trạng như vậy! Là tạo hóa trêu người, hay là như lời nói phú quý chỉ duy trì trong ba đời?
Hắn lắc đầu giống như rất là tiếc hận than thở nói:
- Thật đáng buồn, đáng buồn!
- Nguyên lai tiền bối cùng lão thành chủ là bạn cũ, như vậy chúng ta cũng coi như không phải là người ngoài rồi ha ha ha...
Tam trưởng lão lại càng cung kính, nhưng trong lòng lại cực lực suy nghĩ: "Hắn nói tới vị thành chủ nào vậy? Là vị đời thứ hai? Hay đời thứ nhất? Ông trời của ta ạ. Người trước mắt này ít nhất cũng phải có tới hai giáp tuổi a." [ 1 giáp = 60 năm]
Thật sự là tuyệt đại cao nhân nha.
- Người phía trước là tiểu bối của Ngân Thành? Lúc trước xâm phạm vào nơi ta luyện công, quấy rầy ta thanh tu, ta cũng chỉ trừng phạt nhẹ nhẹ mà thôi, các ngươi là trưởng bối mà lại không dạy dỗ hậu nhân cẩn thận, chỉ biết dung túng cho hổ làm bậy. Tùy tiện để liên quan tới người khác! Tùy tiện làm loạn như thế, đúng là quy củ của Phong Tuyết Ngân Thành hay sao?
Thanh âm của hắc y bịt mặt dần dần nghiêm nghị lại.
Tam trưởng lão trong lòng lập tức cảm thấy bồn chồn, sợ hãi không thôi, chỉ có tiểu công chúa Hàn Yên Mộng quả thực không có tim không có phổi, mơ hồ chưa phát giác ra nguy cơ trước mắt, trong mắt chỉ tràn đầu mê hoặc, trong lòng lại càng cảm thấy quái dị tới cực điểm, thật sự không cách nào đem nam nhân trần truồng bạo lực lúc trước là vị tiền bối đức cao vọng trọng, khí độ ung dung trước mắt này dung hòa làm một.
Điều này, thực sự là một người sao? Vị cái thế cao nhân này toàn thân tràn ngập khí thể xuất trần, thật đúng là cái tên nam nhân toàn thân trơn bóng bạo lực kia sao? Nếu như quả thật là một người, vì cái gì lại khác nhau lớn như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ tới chuyện có hay không có mặc quần áo hay sao?
Hắc y bịt mặt nói một hồi, tựa hồ như càng nói càng tức giận, rốt cục nặng nề khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nghe nói các ngươi hiện tại đang muốn tìm ta? Muốn tìm ta báo thù sao? Bản tôn hôm nay tự động tới cửa, chính là cho các ngươi cơ hội đó!
- Ha ha, tiền bối thứ tội. Việc này nguyên nhân là do một đôi tiểu bối chúng ta mang tới mà ra, chúng ta mặc dù đại trí minh bạch nguyên nhân, thế nhưng cách đối nhân xử thế với tiền bối cũng không thể bỏ qua, còn nữa, trước khi đi lão thành chủ bọn người đã cẩn thận nhắc nhở, nếu như có chỗ mạo phạm, xin tiền bối không nên để ý tới.
Tam trưởng lão mỉm cười cũng không phủ nhận, lại quay sang nói tình nói lý.
Đúng vậy, hài tử nhà ai ra bên ngoài bị khi dễ, sau đó trưởng bối lại không hỏi tình huống chứ? Cho dù biết rõ nguyên nhân trong đó, cũng cần gặp mặt nói rõ. Tam trưởng lão không hổ là người từng trải, một phen ăn nói cực kỳ cung kính cùng có đạo lý, làm cho người ta không còn có ý bắt bẻ nữa.
- Là như thế sao? Nếu như chỉ là như vậy, bản tôn cũng không để ở trong lòng, thể nhưng các ngươi trên danh nghĩa vẫn là muốn truy tra bản tôn, thế cho nên đến Quân gia diễu võ dương oai! Nếu như Quân gia vì vậy mà bị các ngươi lăng nhục, chẳng phải là lăng nhục bản tôn sao? Đường đường là Chí Tôn Thần Huyền, lại xuất thủ với một tiểu bối! Các ngươi còn có da mặt không?
Hắc y bịt mặt tức giận đằng đằng, nhìn Lục trường lão ở gần, nói:
- Tốt lắm, Thần Huyền cao nhân có thể đả thương một tên hài tử! Quả nhiên là uy phong! Hảo sát khí!
- Vị tiền bối này, chuyện đó chỉ sợ là quá mức võ đoán rồi, Quân gia cùng Phong Tuyết ngân thành ta đã sớm có dây dưa sâu xa rồi, nội tình trong đó trong chốc lát khó có thể nói hết được. Tiền bối không biết căn nguyên trong đó, lại tùy tiện chất vấn, không khỏi có chút mất phong phạm của bậc cao nhân tiền bối.
Lục trường lão ho khan, nhưng lại ngẩng đầu lên, cũng không lui về phía sau. Hôm nay bị thụ thương lại bị Ưng Bác Không lăng nhục khiến mặt mũi gì của Lục trường lão đểu bị quét sạch như rác, một mạch từ Quân gia đi ra, rồi lại đụng độ với một vị tuyệt thế cường giả khủng bố chưa từng xuất hiện vấn tội. Lục trường lão rất nhanh muốn suy sụp rồi!
Lục trường lão chỉ cảm thấy chuyện hôm nay, trong cả đời này chưa bao giờ bị nhục như thế, nói như thế nào cũng không tốt! Liên tiếp chịu nhục như vậy, lão phu thật sự là sống không được.
Thật sự là tức chết ta đi! Ngươi cho dù là có tu vi cao tới đâu đi nữa, nhiều nhất là ra tay giết ta đi, lão tử cũng không muốn nhịn nữa! Ngoại trừ chết là hết ra, ngươi còn có thể làm gì nữa! Lão tử bất mãn đối với ngươi đó!
- Ý của ngươi là, bản tôn xen vào việc của người khác?
Hắc y bịt mặt nặng nề hừ một tiếng, thân thể đột nhiên lóe lên tựu như lăng không biến mất, triệt triệt để để biến mất vô tung vô ảnh.
Một người còn sống mới phút trước còn lù lù trước mặt, sau một khắc đột nhiên biến mất, khinh công như vậy đừng nói là thấy, cho dù nghe cũng chưa từng nghe qua a, cho dù truyền thuyết cũng không có lưu truyền a!
Cho dù tu vi cao nhất trong đám người là tam trưởng lão cũng không kịp phản ứng, không khỏi bị hù cho hồn bay lên chính tần trời, nghẹn ngào kêu lên:
- Tiền bối hạ thủ lưu tình!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Tuyết Đồng!
Tam trưởng lão khẩn trương kêu lên. Tuy đám người đều cho rằng Mộ Tuyết Đồng nói rất có đạo lý, việc hôm nay cũng xác thực là do Lục đệ gieo gió gặt bão, thế nhưng hiện tại cũng không phải lúc phù hợp để kích thích lão lục.
- Thả ta xuống! Lão phu còn chưa có chết đâu, để lão phu tự đi!
Lục trường lão giận dữ quát:
- Lão phu làm việc, như thế nào còn không tới phiên tên tiểu bối ngươi dạy bảo! Cho dù sư phụ ngươi có ở đây, cũng không dám nói như vậy với lão phu đâu. Ngươi thì tính là gì! Trước khi nói nên suy nghĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng đã, ngươi còn chưa đủ tư cách bình luận thái độ cư xử của lão phu đâu!
Mộ Tuyết Đồng tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi thật sự có cốt khí như vậy, trận đáng lúc trước cùng Ưng Bác Không ngược lại đã không bị thua, hôm nay chỉ biết đem ta ra chút giận, thật cho rằng ta rỗi hơi muốn cõng ngươi sao!"
Mộ Tuyết Đồng do dự một chút, sau đó thả Lục trường lão đang dãy dụa trên lưng xuống. Bởi vì khẽ động, cho nên xương cốt chệch ra, hắn đau đến nỗi cái trán ứa mồ hôi lạnh, bây giờ mới nhớ ra là mình bị thương.
- Thật là có cốt khí, ha ha. Quả nhiên không hổ là trưởng lão của Phong Tuyết ngân thành! Vừa rồi nếu ngươi đối mặt với tiểu đầu ưng kia cũng có thể cứng rắn như vậy, cũng không phải chịu nhục như vậy, ta rất bội phục tính cách thay đổi thất thường của ngươi đó!
Tam trưởng lão còn chưa kịp khuyên giải, đột ngột một thanh âm lãnh khốc vang lên, tràn đầy tư vị cợt nhả. Đồng thời thiên địa lúc này tràn ngập một cỗ uy áp cự đại chưa từng có, ầm ầm đổ xuống, một bóng ảnh hắc y bịt mặt như thiên thần hạ phàm, lại như quỷ mị hóa thân, phương thức xuất hiện dị thường quỷ dị đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, một đôi mắt lạnh lùng lập loè hàn quang bắn ra.
- Là hắn! Chính là hắn!
Tiểu công chúa Hàn Yên Mộng kinh hãi kêu một tiếng, thân thể run lẩy bẩy trốn phía sau tam trưởng lão, kéo lấy góc áo của ba trưởng lão, tỏ ý muốn nói gì đó mà lại không nói được. Đối với tên áo đen đột nhiên xuất hiện này, hiển nhiên nàng sợ hãi tới cực điểm:
- Chính là hắn đã đả thương Tiêu sư huynh. Còn... còn đánh ta nữa!
Trong lòng tam trưởng lão trầm xuống!
Sợ cái gì cái đó liền đến a! Chính thức phiền toái rốt cuộc đã tới!
Một thân ảnh so với Ưng Bác Không còn muốn đáng sợ hơn, uy áp đè xuống!
Mấy vị cao tầng Ngân Thành rõ ràng cảm thụ được cỗ uy áp kinh người ùn ùn kéo đến này, bốn người đều run như cầy sấy. Trong đó tiểu công chúa Hàn Yên Mộng ngược lại thản nhiên hơn một chút, tiểu nha đầu tuy cũng sợ hãi hung uy của tên áo đen trước mắt này. Nhưng mà chủ yếu là bởi vì người phía trước này đã từng làm nhục Phượng Ngô, ký ức này đã khắc sâu trong đầu nàng, còn làm ra một màn xấu hổ trước mặt mình nữa, vả lại ở trước mặt vị cường giả không thể kháng cự này cảm giác sợ hãi cũng không còn bao nhiêu, hoặc là có thể nói "người không biết không sợ" a!
Nhưng mặt khác Ngân Thành ba vị trưởng lão lại không như thế, thấy nhiều hiểu rộng, ánh mắt rất độc cùng sáng suốt, từ cỗ khí tức cường đại bạo phát này mà xem, vị cao thủ thần bí trước mắt này, rõ ràng đang tức giận không kiềm chế được, cho nên mới không che dấu khí tức bản thân, tùy ý phát ra uy áp, giống như muốn thôn phệ thiên địa. Mà hiện tại không thể nghi ngờ hắn đang có ác cảm với đám người của mình!
Cỗ khí tức này giống y chang như cỗ khí tức lần trước khi sắp tiến vào Thiên Hương Thành mà gặp, đều là mênh mông lồng lộng như biển sâu, bá đạo không gì sánh kịp! Không thể kháng cự!
Cái này, người này cũng chính là người ngày đó phát ra khí tức, cũng chính là cao thủ hủy diệt rừng phong! Chỉ là một lần tiếp xúc, tam trưởng lão bọn người đã xác định được!
Bọn họ lại không biết, khí tức khổng lồ này cũng không phải do bản thể Quân đại cao nhân có, mà chính là do Quân đại thiếu phát động khí tức mênh mông của Hồng Quân Tháp, bởi vì Hồng Quân Tháp thủy chung ở trong cơ thể của Quân đại cao nhân, lúc này phát động tự nhiên là giống như khí tức tự thân của Quân đại thiếu, cho dù là cao nhân cũng không thể phân biệt được.
Tuy nói là do Quân đại thiếu phát động, nhưng do tu vi của hắn hiện đang quá thấp kém, nên không thể không chế thu phát tự nhiên. Vì lẽ đó, dù là do luyện công lúc trước, hay tâm tình phẫn nộ như lúc này, khí tức phát ra lại giống nhau vô cùng, không có tí khác biệt
Vì thế dưới con mắt của đám người tam trưởng lão, khí thế này lại như "cao nhân" phẫn nộ.
Mà uy thế kinh thiên này, cho dù là người trong Bát Đại Chí Tôn còn xa mới theo kịp!
Sau lại so với người quen thuộc nhất với mình là thành chủ Hàn Phong Tuyết, thực sự là quá chênh lệch, sau đó ba người kinh hãi phát hiện mặc dù thiên hạ bài danh đệ tam lão thành chủ, tại trước mắt người này cho dù không giống như con kiến hôi, nhiều lắm cũng chỉ mạnh hơn đứa trẻ con mà thôi. Căn bản hoàn toàn không có bất cứ chút lực hoàn thủ nào!
Ý nghĩ này khiến hai vị Thần Huyền, một vị Thiên Huyền ba đại cao thủ hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự, Lục trường lão đứng mũi chịu sào lúc này sắc mặt xám xịt như tro.
Tu vi như vậy, chỉ sợ cho dù có đủ nhân lực cũng không thể đụng vào a, người ta là dao thớt, chúng ta chỉ là thịt sơn dương mà thôi!
Ánh mắt rét lạnh lập lòe như điện của hắc y bịt mặt chăm chú nhìn bốn người, bước chân di động, từng bước một tiến tới, không ngờ lại phát ra thanh âm rất nhỏ.
Nhưng tiếng bước chân rất nhỏ này so với vô thanh vô tức càng làm tam trưởng lão giật mình!
Với tu vi của người này, hẳn là đã sớm tới trình độ vô thượng cảnh giới, trôi nổi như bèo trên nước, đạp tuyết vô ngân, thế nhưng giờ phút này lại phát ra tiếng bước chân, có thể thấy được tình trạng tức giận khó có thể kiềm chế được!
Xem ra hôm nay bốn người có muốn sống rời khỏi nơi này chỉ sợ là một chuyện khó hơn lên trời a.
- Các ngươi đều là người của Phong Tuyết ngân thành?
Hắc y bịt mặt chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên nhìn trời, bộ dạng giống như đang hồi ức lại chuyện gì đó, giọng nói sang sảng không chút nào mang vẻ khói lửa nhân gian.
- Đúng vậy, xin hỏi tiền bối là?
Tam trưởng lão cố gắng đứng thẳng lên. Cung kính đứng trang nghiêm chắp tay nói.
Đối mặt với cường giả như thế, bất luận là ai hẳn là đều phải cung kính, đó là lý thường nên làm, mọi người cũng không trách. Lúc này cung kính hơn một chút cũng không có chỗ thiệt gì.
Hắc y bịt mặt này thở dài một tiếng, không nghe ra hỉ nộ trong đó, thật lâu giống như từ trong mộng tỉnh lại, nói:
- Nhớ ngày đó, lão phu đã từng cùng Ngân Thành mấy đời thành chủ có giao tiếp qua, cùng Hàn Phong Tuyết có duyên gặp mặt một lần, thời gian nháy mắt đã qua vài chục năm rồi, ài, không thể tưởng được Phong Tuyết ngân thành hôm nay lại xuống dốc đến tình trạng như vậy! Là tạo hóa trêu người, hay là như lời nói phú quý chỉ duy trì trong ba đời?
Hắn lắc đầu giống như rất là tiếc hận than thở nói:
- Thật đáng buồn, đáng buồn!
- Nguyên lai tiền bối cùng lão thành chủ là bạn cũ, như vậy chúng ta cũng coi như không phải là người ngoài rồi ha ha ha...
Tam trưởng lão lại càng cung kính, nhưng trong lòng lại cực lực suy nghĩ: "Hắn nói tới vị thành chủ nào vậy? Là vị đời thứ hai? Hay đời thứ nhất? Ông trời của ta ạ. Người trước mắt này ít nhất cũng phải có tới hai giáp tuổi a." [ 1 giáp = 60 năm]
Thật sự là tuyệt đại cao nhân nha.
- Người phía trước là tiểu bối của Ngân Thành? Lúc trước xâm phạm vào nơi ta luyện công, quấy rầy ta thanh tu, ta cũng chỉ trừng phạt nhẹ nhẹ mà thôi, các ngươi là trưởng bối mà lại không dạy dỗ hậu nhân cẩn thận, chỉ biết dung túng cho hổ làm bậy. Tùy tiện để liên quan tới người khác! Tùy tiện làm loạn như thế, đúng là quy củ của Phong Tuyết Ngân Thành hay sao?
Thanh âm của hắc y bịt mặt dần dần nghiêm nghị lại.
Tam trưởng lão trong lòng lập tức cảm thấy bồn chồn, sợ hãi không thôi, chỉ có tiểu công chúa Hàn Yên Mộng quả thực không có tim không có phổi, mơ hồ chưa phát giác ra nguy cơ trước mắt, trong mắt chỉ tràn đầu mê hoặc, trong lòng lại càng cảm thấy quái dị tới cực điểm, thật sự không cách nào đem nam nhân trần truồng bạo lực lúc trước là vị tiền bối đức cao vọng trọng, khí độ ung dung trước mắt này dung hòa làm một.
Điều này, thực sự là một người sao? Vị cái thế cao nhân này toàn thân tràn ngập khí thể xuất trần, thật đúng là cái tên nam nhân toàn thân trơn bóng bạo lực kia sao? Nếu như quả thật là một người, vì cái gì lại khác nhau lớn như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ tới chuyện có hay không có mặc quần áo hay sao?
Hắc y bịt mặt nói một hồi, tựa hồ như càng nói càng tức giận, rốt cục nặng nề khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nghe nói các ngươi hiện tại đang muốn tìm ta? Muốn tìm ta báo thù sao? Bản tôn hôm nay tự động tới cửa, chính là cho các ngươi cơ hội đó!
- Ha ha, tiền bối thứ tội. Việc này nguyên nhân là do một đôi tiểu bối chúng ta mang tới mà ra, chúng ta mặc dù đại trí minh bạch nguyên nhân, thế nhưng cách đối nhân xử thế với tiền bối cũng không thể bỏ qua, còn nữa, trước khi đi lão thành chủ bọn người đã cẩn thận nhắc nhở, nếu như có chỗ mạo phạm, xin tiền bối không nên để ý tới.
Tam trưởng lão mỉm cười cũng không phủ nhận, lại quay sang nói tình nói lý.
Đúng vậy, hài tử nhà ai ra bên ngoài bị khi dễ, sau đó trưởng bối lại không hỏi tình huống chứ? Cho dù biết rõ nguyên nhân trong đó, cũng cần gặp mặt nói rõ. Tam trưởng lão không hổ là người từng trải, một phen ăn nói cực kỳ cung kính cùng có đạo lý, làm cho người ta không còn có ý bắt bẻ nữa.
- Là như thế sao? Nếu như chỉ là như vậy, bản tôn cũng không để ở trong lòng, thể nhưng các ngươi trên danh nghĩa vẫn là muốn truy tra bản tôn, thế cho nên đến Quân gia diễu võ dương oai! Nếu như Quân gia vì vậy mà bị các ngươi lăng nhục, chẳng phải là lăng nhục bản tôn sao? Đường đường là Chí Tôn Thần Huyền, lại xuất thủ với một tiểu bối! Các ngươi còn có da mặt không?
Hắc y bịt mặt tức giận đằng đằng, nhìn Lục trường lão ở gần, nói:
- Tốt lắm, Thần Huyền cao nhân có thể đả thương một tên hài tử! Quả nhiên là uy phong! Hảo sát khí!
- Vị tiền bối này, chuyện đó chỉ sợ là quá mức võ đoán rồi, Quân gia cùng Phong Tuyết ngân thành ta đã sớm có dây dưa sâu xa rồi, nội tình trong đó trong chốc lát khó có thể nói hết được. Tiền bối không biết căn nguyên trong đó, lại tùy tiện chất vấn, không khỏi có chút mất phong phạm của bậc cao nhân tiền bối.
Lục trường lão ho khan, nhưng lại ngẩng đầu lên, cũng không lui về phía sau. Hôm nay bị thụ thương lại bị Ưng Bác Không lăng nhục khiến mặt mũi gì của Lục trường lão đểu bị quét sạch như rác, một mạch từ Quân gia đi ra, rồi lại đụng độ với một vị tuyệt thế cường giả khủng bố chưa từng xuất hiện vấn tội. Lục trường lão rất nhanh muốn suy sụp rồi!
Lục trường lão chỉ cảm thấy chuyện hôm nay, trong cả đời này chưa bao giờ bị nhục như thế, nói như thế nào cũng không tốt! Liên tiếp chịu nhục như vậy, lão phu thật sự là sống không được.
Thật sự là tức chết ta đi! Ngươi cho dù là có tu vi cao tới đâu đi nữa, nhiều nhất là ra tay giết ta đi, lão tử cũng không muốn nhịn nữa! Ngoại trừ chết là hết ra, ngươi còn có thể làm gì nữa! Lão tử bất mãn đối với ngươi đó!
- Ý của ngươi là, bản tôn xen vào việc của người khác?
Hắc y bịt mặt nặng nề hừ một tiếng, thân thể đột nhiên lóe lên tựu như lăng không biến mất, triệt triệt để để biến mất vô tung vô ảnh.
Một người còn sống mới phút trước còn lù lù trước mặt, sau một khắc đột nhiên biến mất, khinh công như vậy đừng nói là thấy, cho dù nghe cũng chưa từng nghe qua a, cho dù truyền thuyết cũng không có lưu truyền a!
Cho dù tu vi cao nhất trong đám người là tam trưởng lão cũng không kịp phản ứng, không khỏi bị hù cho hồn bay lên chính tần trời, nghẹn ngào kêu lên:
- Tiền bối hạ thủ lưu tình!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ