Dị Thế Lưu Đày
Chương 375: Vũ điệu xoa dịu linh hồn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thủy Thần, tôi dùng máu tôi để tế, hãy xoa dịu những linh hồn đã chết đó đi, nguyện bọn họ an giấc ngàn thu."Có một tốp chiến sĩ sức lớn và nhắm tên chính xác lập tức giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào lão vu đang khiêu vũ trên tảng đá lớn ở bên kia bờ sông.
“Bắn!"
“Vèo vèo vèo!"
“Bảo vệ tư tế đại nhân!" Đại Hà thấy có tên bay tới liền gào lớn, cầm khiên trong tay nhào lên.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên khác lo lắng nhưng bọn họ không có mệnh lệnh thì không thể rời khỏi chỗ, mấy trăm người chỉ có thể cùng nhau rống to, hận chết đám người của bộ lạc Hoàng Tinh ở bờ bên kia.
Nguyên Chiến và Thâm Cốc nhanh hơn Đại Hà, Thâm Cốc nhào qua, thân thể tách ra làm hai chụp lấy những mũi tên bay tới.
Nguyên Chiến phẩy tay tung ra vô số mũi tên đất đánh vào những mũi tên kia.
Đại Hà và Thâm Cốc rơi vào giữa sông, các chiến sĩ tộc Người Cá thấy là người một nhà lập tức dùng nước sông đưa bọn họ lên.
Đại Hà và Thâm Cốc không trở lại mà đứng ở bờ sông chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.
Hào tọa trấn phía sau, phất tay phái ra một chi đội, chi đội kia nhanh vọt tới trước tảng đá lớn, cùng Đại Hà và Thâm Cốc đứng chắn ở bờ sông.
Nguyên Chiến thấy tên và giáo không ngừng bay tới từ bờ bên kia, hừ lạnh một tiếng, bảo đám người Thâm Cốc và Đại Hà bảo vệ Nghiêm Mặc, vẫy tay với một con Anh Chiêu bay theo chi viện, nhảy lên lưng nó, quát khẽ: “Qua sông!"
Anh Chiêu giương cánh bay lên, phóng vọt về phía bờ bên kia.
Bộ lạc Hoàng Tinh trước đó đã thấy mấy con Anh Chiêu tới chi viện, nhưng chúng nó cùng lắm là chở người lên không trung để quan sát, chứ chưa bao giờ dám bay thẳng qua bên này, nên tuy hâm mộ đố kỵ với Cửu Nguyên có được loại sinh vật trí tuệ vừa có thể bay lượn vừa có thể làm chiến thú chiến đấu, nhưng cũng không sợ hãi gì.
Hiện giờ nhìn thấy đối phương chỉ có một mình mà đã dám cưỡi Anh Chiêu bay tới, thủ lĩnh Hoàng Tinh cười khinh một tiếng, chỉ tay: “Xử lý tên ngu đang bay qua kia!"
Có người vừa có nhãn lực tốt vừa biết mặt Nguyên Chiến, khi thấy rõ mặt mũi của người cưỡi Anh Chiêu thì biến sắc, vội vàng báo với thủ lĩnh: “Niễn đại nhân, tên đang bay qua là thủ lĩnh Cửu Nguyên!"
“Hả? Hắn chính là chiến sĩ thần huyết khống chế đất cấp bảy? Đi mời sứ giả thành La Khước!" Hoàng Niễn không để bụng, thậm chí còn cho rằng thủ lĩnh Cửu Nguyên quá mức lỗ mãng và khinh địch, dám một mình bay qua đây.
“Ngu xuẩn! Nếu đã đến, vậy thì đừng hòng về!" Hoàng Niễn bỗng dưng rống to: “Các chiến sĩ nghe lệnh! Kẻ đang bay qua là thủ lĩnh Cửu Nguyên, ai có thể giết hắn, tù trưởng tao sẽ thưởng cho năm con trâu khỏe, hai mươi nô lệ! Nếu là nô lệ giết thì sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ!"
Các chiến sĩ Hoàng Tinh vừa nghe thấy phần thưởng lập tức hưng phấn, điên cuồng hét lên, dùng sức đập vũ khí: “Giết hắn!"
Hoàng Niễn kêu một người tới dặn dò: “Tên dã nhân kia là chiến sĩ khống chế đất, bây giờ hắn đang ở trên không trung, là thời điểm yếu nhất của hắn, đừng cho hắn đáp xuống đất, xử lý hắn trên không!"
Người nọ nhận lệnh: “Vâng!"
Sau đó Hoàng Niễn hạ lệnh, một chiến đội hai trăm người xông ra ngoài từ rừng cây. Hai trăm người này đều là chiến sĩ cấp bốn, đã là chiến đội đứng nhất của bộ lạc Hoàng Tinh, dẫn đầu là người vừa được dặn dò, cũng là một chiến sĩ thần huyết cấp năm.
Đừng xem thường tên chiến sĩ thần huyết cấp năm này, cấp bậc của hắn tuy không cao, nhưng năng lực lại đặc biệt, là chiến sĩ kế thừa huyết mạch thật sự của vị thần mà bộ lạc Hoàng Tinh thờ phụng, khi hắn dẫn người lao ra, thân thể hắn biến đổi, từ giữa các ngón tay, cánh tay và thân thể mọc ra một lớp da màng, xương hàm dài ra trước, toàn thân trông tựa như một con dơi khổng lồ.
Tên chiến sĩ nọ bay lên, hắn không bay được một quẳng dài, nhưng sự lợi hại của hắn không nằm ở bay lượn, mà là ở sóng âm phát ra từ trong miệng.
Nguyên Chiến cưỡi trên Anh Chiêu nhìn tên người dơi kia, thấy hắn há mồm, đang nghĩ xem đối phương sẽ tấn công như thế nào liền cảm thấy mình bị va chạm mạnh, cú va chạm bất thình lình và không nhìn thấy được thiếu chút nữa làm hắn rơi xuống từ không trung.
Nhưng Nguyên Chiến sao có thể bị đánh rơi? Lực tấn công của đối phương không phá được tầng phòng thủ trên thân thể hắn, hắn chỉ hơi lắc lư rồi ngồi ổn định trở lại.
Tên người dơi há mồm, một đòn tấn công vô hình lại lần nữa ập đến, lần này Nguyên Chiến đã có chuẩn bị, hắn vừa thấy tên người dơi há mồm, tay phải đã giơ lên, một sợi dây leo thô to như roi lập tức bắn ra từ tay hắn, quật thẳng vào tên người dơi làm tên đó rơi xuống.
Tên người dơi không ngờ chiến sĩ khống chế đất lại không khống chế đất, mà có năng lực thần huyết giống Ma Nhĩ Càn, tạo roi, một roi này quất cho hắn ta đầu óc choáng váng, nửa ngày sau không bò dậy nổi.
Thất bại của tên người dơi làm đám chiến sĩ Hoàng Tinh đang lao tới bình tĩnh lại, nhưng vì sức hấp dẫn của phần thưởng nên vẫn có người không sợ chết mà phóng giáo về phía Nguyên Chiến.
Tốc độ của Anh Chiêu rất nhanh, Nguyên Chiến phát cáu vì bọn người của bộ lạc Hoàng Tinh đánh lén Nghiêm Mặc, đập rớt hết đám mưa tên và giáo mác phóng tới chỗ mình, không đợi Anh Chiêu đáp, hắn đã tung người nhảy xuống.
Đám tiễn thủ đứng ở cạnh bờ sông là gặp xui xẻo đầu tiên, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, chưa kịp làm gì đã bị mặt đất trồi lên cuốn lấy rồi nuốt chửng.
Chờ khi Nguyên Chiến chân bước trên đất, đám chiến sĩ của Hoàng Tinh chỉ trong vài cái chớp mắt đã biến mất toàn bộ! Tên người dơi cũng chưa kịp bay lên, nhưng hắn vẫn nỗ lực giãy giụa, bằng chứng là trên mặt đất lộ ra một bàn tay và nửa tấm màng da.
Tên Hoàng Niễn phụ trách và quan sát cuộc chiến ở bìa rừng thấy thế vẻ mặt tức thì vặn vẹo, đây là năng lực của chiến sĩ khống chế đất cấp bảy?
Cũng may gã phản ứng nhanh, vừa thấy bên mình không địch lại lập tức hạ lệnh: “Lui! Lui vào rừng! Mọi người mau phân tán! Đừng tập trung lại!"
Các chiến sĩ bộ lạc Hoàng Tinh cấp tốc lui vào trong rừng, không có ai dám đối đầu chính diện với Nguyên Chiến, hiện giờ tất cả mọi người đều khẩn cầu sứ giả của thành La Khước tới nhanh nhanh.
Hoàng Niễn vừa cho nhân thủ bên mình lui lại, vừa sắp xếp các chiến sĩ thần huyết mang theo, để bọn họ lợi dụng rừng cây mà đánh lén Nguyên Chiến.
Tạm thời không nói đến Nguyên Chiến một mình đánh giết bộ lạc Hoàng Tinh như thế nào, quay trở về bờ bên kia.
Nghiêm Mặc một khi tiến vào trạng thái thì rất khó để ý tới sự tình diễn ra xung quanh, lúc này toàn bộ tâm trí hắn đều dùng để câu thông với trời và đất.
Rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả lại cảm nhận của hắn lúc này.
Hắn cũng không cần bỏ sức học vũ điệu xoa dịu linh hồn, bởi vì tựa hồ như trong bản năng của hắn đã biết nên nhảy như thế nào.
Dùng cách so sánh không thỏa đáng lắm thì, Chú Vu từng dạy hắn những điều cơ bản để nhảy ba loại vũ khúc hiến tế, tựa như có người nói cho hắn điều cơ bản khi xào rau. Sau lần nhảy vũ khúc hiến tế trước, thì như có người dạy hắn làm một món ăn chính, hơn nữa còn làm nhiều lần, làm đến mức hắn muốn quên cũng không được. Sau khi làm được món chính, muốn làm món khác hắn liền có cảm giác như học một hiểu trăm, dù chưa từng học qua, hắn cũng biết đại khái nên làm như thế nào, nhưng vì không được thuần thục, nên mới đầu có lẽ không ngon lắm, cơ mà hắn hoàn toàn không sợ bỏ sai gia vị hoặc làm sai trình tự, bởi vì có thứ gì đó đang nói cho hắn biết.
Dù là loại vũ khúc hiến tế nào, thì khi bắt đầu phải có một sự chuẩn bị tham gia nhiệt tình, sự tham gia nhiệt tình này là việc nói cho chúng thần chúng linh biết mình muốn nhảy vũ khúc hiến tế, biết mình có điều cần nhờ vả, sau đó thông qua lời kêu gọi, sẽ có ít hoặc nhiều thần linh được triệu hoán tới, rồi hắn nói ra yêu cầu của mình, và vị thần được triệu hoán tới sẽ nói cho hắn biết nên khiêu vũ thế nào để câu thông với trời và đất, để lấy năng lượng thực hiện mục đích của mình.
Hắn nghĩ, có lẽ người đầu tiên nhảy vũ khúc hiến tế cũng có năng lực giống hắn, có thể trực tiếp câu thông với thần, học giao lưu với thần, rồi mới có con cháu truyền thừa vũ khúc hiến tế cho đời sau.
Lần trước Vu Quả đã nhắc hắn, lần này tuy hắn không dùng Vấn Thiên, nhưng vẫn cẩn thận triệu hoán một vị thần, bởi vì ở gần sông lớn nên hắn thử gọi Thuỷ Thần, Thuỷ Thần có tới hay không hắn không biết, nhưng hắn có thể cảm giác được theo lời khẩn cầu và kêu gọi của mình, không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ẩm ướt, hơi nước không thể nhìn thấy bằng mắt thường vờn quanh hắn.
“Thủy Thần, lấy máu của những chiến sĩ này làm vật tế, xin nghe lời khẩn cầu của tôi, nói cho tôi biết, phải xoa dịu những linh hồn đã chết đó như thế nào." Nghiêm Mặc ngâm nga.
Có cái gì đang khẽ chạm vào người hắn, cách y phục, hắn cảm thấy cả người mình bị hơi nước vây quanh, nhưng không lạnh, cũng không khó chịu, mà ngược lại, hắn còn cảm thấy thật thoải mái.
Tựa hồ như có cái gì đó đang nói với hắn, không đủ.
Cái gì không đủ? Tế phẩm dùng để đổi không đủ sao?
Xem ra Chú Vu nói không sai, dù hiến tế như thế nào, hiến tế bản thân mới là quan trọng nhất, dù có các tế phẩm khác, bản thân tư tế cũng phải trả một cái giá nhất định.
“Thủy Thần, tôi dùng máu tôi để tế, hãy xoa dịu những linh hồn đã chết đó đi, nguyện bọn họ an giấc ngàn thu."
Nghiêm Mặc lấy một con dao nhỏ ở bên hông ra, cắt một đường vào lòng bàn tay mình, để máu tươi chảy xuống, nhưng còn chưa nhỏ thành giọt thì đã bị hơi nước xung quanh hấp thu.
Máu của hắn nhanh chóng ngừng chảy, lấy được chừng bảy tám giọt máu thì vết cắt đã bắt đầu khép lại, mà thần linh lần này triệu hoán tới hình như không quá tham lam, nên không yêu cầu nhiều, hoặc có lẽ là vì có tế phẩm khác?
Giọng nói… hoặc là một loại năng lượng nào đó trực tiếp truyền vào đầu hắn: “Lại đây, nghe bọn họ nói, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của bọn họ, để linh hồn họ trở về với trời đất…"
Nghiêm Mặc cảm thấy linh hồn mình như bị kéo đi, chậm rãi lên cao, sau đó hắn đứng trên không trung thấy những linh hồn đã chết còn đang bồi hồi trên mặt đất.
Những linh hồn đó có cái khiếm thuyết không nguyên vẹn, có cái vẫn hoàn chỉnh, vẻ mặt mỗi người không giống nhau. Có vài linh hồn còn đang chém giết, có vài cái thì mờ mịt đứng yên.
Những linh hồn đã chết đó phát hiện hắn, bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn hắn, có người nỉ non: “Thần, tôi nhìn thấy thần".
Nghiêm Mặc cho rằng mình chỉ là linh hồn bay trên không trung, hắn nào biết thân thể mình cũng bay lên.
Chiến sĩ Cửu Nguyên dù là còn sống hay đã chết đều ngẩng đầu nhìn hắn. Người còn sống chỉ thấy một ông lão tóc bạc với dáng người thon gầy, linh hồn đã chết thì lại thấy một cậu thiếu niên để trần thân trên.
Cậu thiếu niên nhắm hai mắt lại, nét mặt hiện ra vẻ khoan dung và thương cảm mà chính cậu cũng không tự biết, thân thể chậm rãi đong đưa, cánh tay nhẹ nhàng lướt qua không trung.
“Keng ——"
Tiếng chuông trong trẻo lại vang lên lần nữa.
Tiếng nhạc dễ nghe không thể miêu tả thành lời truyền vào tất cả mọi linh hồn.
Các linh hồn còn đang chém giết tựa như nghe thấy có ai đang gọi mình, ai cũng như nghe thấy tiếng gọi của người thân thương nhất.
Các linh hồn còn đang chém giết lập tức dừng lại, cùng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn lên không trung.
Tiếng gió bén nhọn ở bờ sông bắt đầu dần trở nên dịu dàng, các chiến sĩ đã chết thấy một vầng sáng nhu hòa mà cực kỳ mỹ lệ hiện lên trên bầu trời, lấy cậu thiếu niên làm trung tâm, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía.
Vầng sáng bảy màu nhu hòa mà mỹ lệ đan thành cảnh sắc đẹp đẽ trong mắt các linh hồn đã chết.
Cậu thiếu niên trên không trung mở mắt ra, giọng nói dịu dàng: “Hỡi các linh hồn còn mãi bồi hồi chưa đi, Mẫu Thần đang chờ các anh, hãy nói ra nguyện vọng và ý muốn cuối cùng của các anh, để linh hồn trở về như thuở ban đầu, an giấc ngàn thu, hãy truyền đạt nỗi niềm nhung nhớ của các anh."
Cậu thiếu niên lặp lại những lời này ba lần, hai tay đặt trước ngực, mắt chậm rãi khép lại, khi hai mắt hắn vừa khép, thân thể hắn bỗng hóa thành vô số những điểm sáng bay về phía các linh hồn đã chết trên bờ sông.
Hôm nay, người Cửu Nguyên, Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh có không ít người mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đang dỗ con ngủ, có lẽ vì gió quá mức dịu dàng mà đôi mắt cô cũng không khỏi khép lại một lát, khoảnh khắc khi cô nhắm mắt, cô gặp người chồng mình đã bị phái đi tấn công bộ lạc khác.
Người đàn ông trẻ tuổi ấy đi đến trước mặt cô quỳ xuống, hôn lên trán cô và đứa nhỏ, cảm giác những sợi râu cứng cứng cạ lên da rất rõ ràng: “Đừng tin người nhà em, bọn họ chỉ biết thừa cơ hội bán con chúng ta cho người khác, đi tìm em trai tôi, nó thích em, sẽ chăm sóc tốt cho em và con của chúng ta. Tôi sẽ bảo nó tới tìm em…"
Người phụ nữ trẻ tuổi hơi gục đầu, sau đó tỉnh lại, liền nhớ tới giấc mộng ngắn ngủi vừa rồi, tim bỗng nhiên đập nhanh vài cái.
Trong một ngôi nhà khác, một con chiến thú vì bị thương mà không thể đi theo chủ nhân đột nhiên mở mắt duỗi chi, miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau thương.
Chủ nhân nó không về được nữa, vừa rồi người nọ trở về gặp nó lần cuối rồi chào tạm biệt.
Chiến thú đau khổ kêu rên, nằm rạp trên mặt đất, từ đó về sau không ăn không uống, chờ khi có người phát hiện thì thi thể nó sớm đã lạnh cứng.
Có người mơ thấy bạn mình mắng chửi mình, có người mơ thấy thân nhân nói rằng phải báo thù cho hắn, có người cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, nhưng khi xoay người nhìn lại chẳng có ai…
Trên chiến trường bên bờ sông lớn, các linh hồn chết trận sau khi hoàn thành di nguyện liền hóa thành những luồng sáng rồi tản đi, năng lượng linh hồn trở về nơi bắt đầu, một lần nữa được trời đất ôm vào vòng tay.
Vị vu giả lơ lửng trên không trung tựa như thấy được vô số cảnh tượng cáo biệt chỉ trong phút chốc, vẻ mặt và hơi thở của hắn tràn ra sự bi thương khôn kể, nước mắt lăn dài trên má.
Hắn đột nhiên rất muốn hứa với họ rằng sau này sẽ không bao giờ có chiến tranh, nhưng trong lòng hắn lại biết điều này căn bản là không thể.
Dù Cửu Nguyên không chủ động khơi mào chiến sự, thì các thế lực khác cũng sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà tấn công Cửu Nguyên.
Cửu Nguyên không muốn bị kẻ khác xâm lược, muốn tránh khỏi nổi đau mất mát này, thì chỉ có trở nên càng mạnh hơn nữa, mà muốn mạnh hơn, sao lại không phải trả giá?
Bỗng nhiên, tâm Nghiêm Mặc thật kiên định.
Hắn không phải thánh mẫu luôn làm chuyện từ bi cho thiên hạ, nhưng ít nhất thì hắn cũng phải bảo vệ những con dân trung thành với hắn, không thể để họ đau khổ, vậy chỉ có thể để người khác đau khổ.
Sau này hắn vẫn sẽ không chủ động khơi mào chiến sự, nhưng nếu có người động chạm, hắn tất sẽ không tha thứ cho đối phương!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thủy Thần, tôi dùng máu tôi để tế, hãy xoa dịu những linh hồn đã chết đó đi, nguyện bọn họ an giấc ngàn thu."Có một tốp chiến sĩ sức lớn và nhắm tên chính xác lập tức giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào lão vu đang khiêu vũ trên tảng đá lớn ở bên kia bờ sông.
“Bắn!"
“Vèo vèo vèo!"
“Bảo vệ tư tế đại nhân!" Đại Hà thấy có tên bay tới liền gào lớn, cầm khiên trong tay nhào lên.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên khác lo lắng nhưng bọn họ không có mệnh lệnh thì không thể rời khỏi chỗ, mấy trăm người chỉ có thể cùng nhau rống to, hận chết đám người của bộ lạc Hoàng Tinh ở bờ bên kia.
Nguyên Chiến và Thâm Cốc nhanh hơn Đại Hà, Thâm Cốc nhào qua, thân thể tách ra làm hai chụp lấy những mũi tên bay tới.
Nguyên Chiến phẩy tay tung ra vô số mũi tên đất đánh vào những mũi tên kia.
Đại Hà và Thâm Cốc rơi vào giữa sông, các chiến sĩ tộc Người Cá thấy là người một nhà lập tức dùng nước sông đưa bọn họ lên.
Đại Hà và Thâm Cốc không trở lại mà đứng ở bờ sông chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.
Hào tọa trấn phía sau, phất tay phái ra một chi đội, chi đội kia nhanh vọt tới trước tảng đá lớn, cùng Đại Hà và Thâm Cốc đứng chắn ở bờ sông.
Nguyên Chiến thấy tên và giáo không ngừng bay tới từ bờ bên kia, hừ lạnh một tiếng, bảo đám người Thâm Cốc và Đại Hà bảo vệ Nghiêm Mặc, vẫy tay với một con Anh Chiêu bay theo chi viện, nhảy lên lưng nó, quát khẽ: “Qua sông!"
Anh Chiêu giương cánh bay lên, phóng vọt về phía bờ bên kia.
Bộ lạc Hoàng Tinh trước đó đã thấy mấy con Anh Chiêu tới chi viện, nhưng chúng nó cùng lắm là chở người lên không trung để quan sát, chứ chưa bao giờ dám bay thẳng qua bên này, nên tuy hâm mộ đố kỵ với Cửu Nguyên có được loại sinh vật trí tuệ vừa có thể bay lượn vừa có thể làm chiến thú chiến đấu, nhưng cũng không sợ hãi gì.
Hiện giờ nhìn thấy đối phương chỉ có một mình mà đã dám cưỡi Anh Chiêu bay tới, thủ lĩnh Hoàng Tinh cười khinh một tiếng, chỉ tay: “Xử lý tên ngu đang bay qua kia!"
Có người vừa có nhãn lực tốt vừa biết mặt Nguyên Chiến, khi thấy rõ mặt mũi của người cưỡi Anh Chiêu thì biến sắc, vội vàng báo với thủ lĩnh: “Niễn đại nhân, tên đang bay qua là thủ lĩnh Cửu Nguyên!"
“Hả? Hắn chính là chiến sĩ thần huyết khống chế đất cấp bảy? Đi mời sứ giả thành La Khước!" Hoàng Niễn không để bụng, thậm chí còn cho rằng thủ lĩnh Cửu Nguyên quá mức lỗ mãng và khinh địch, dám một mình bay qua đây.
“Ngu xuẩn! Nếu đã đến, vậy thì đừng hòng về!" Hoàng Niễn bỗng dưng rống to: “Các chiến sĩ nghe lệnh! Kẻ đang bay qua là thủ lĩnh Cửu Nguyên, ai có thể giết hắn, tù trưởng tao sẽ thưởng cho năm con trâu khỏe, hai mươi nô lệ! Nếu là nô lệ giết thì sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ!"
Các chiến sĩ Hoàng Tinh vừa nghe thấy phần thưởng lập tức hưng phấn, điên cuồng hét lên, dùng sức đập vũ khí: “Giết hắn!"
Hoàng Niễn kêu một người tới dặn dò: “Tên dã nhân kia là chiến sĩ khống chế đất, bây giờ hắn đang ở trên không trung, là thời điểm yếu nhất của hắn, đừng cho hắn đáp xuống đất, xử lý hắn trên không!"
Người nọ nhận lệnh: “Vâng!"
Sau đó Hoàng Niễn hạ lệnh, một chiến đội hai trăm người xông ra ngoài từ rừng cây. Hai trăm người này đều là chiến sĩ cấp bốn, đã là chiến đội đứng nhất của bộ lạc Hoàng Tinh, dẫn đầu là người vừa được dặn dò, cũng là một chiến sĩ thần huyết cấp năm.
Đừng xem thường tên chiến sĩ thần huyết cấp năm này, cấp bậc của hắn tuy không cao, nhưng năng lực lại đặc biệt, là chiến sĩ kế thừa huyết mạch thật sự của vị thần mà bộ lạc Hoàng Tinh thờ phụng, khi hắn dẫn người lao ra, thân thể hắn biến đổi, từ giữa các ngón tay, cánh tay và thân thể mọc ra một lớp da màng, xương hàm dài ra trước, toàn thân trông tựa như một con dơi khổng lồ.
Tên chiến sĩ nọ bay lên, hắn không bay được một quẳng dài, nhưng sự lợi hại của hắn không nằm ở bay lượn, mà là ở sóng âm phát ra từ trong miệng.
Nguyên Chiến cưỡi trên Anh Chiêu nhìn tên người dơi kia, thấy hắn há mồm, đang nghĩ xem đối phương sẽ tấn công như thế nào liền cảm thấy mình bị va chạm mạnh, cú va chạm bất thình lình và không nhìn thấy được thiếu chút nữa làm hắn rơi xuống từ không trung.
Nhưng Nguyên Chiến sao có thể bị đánh rơi? Lực tấn công của đối phương không phá được tầng phòng thủ trên thân thể hắn, hắn chỉ hơi lắc lư rồi ngồi ổn định trở lại.
Tên người dơi há mồm, một đòn tấn công vô hình lại lần nữa ập đến, lần này Nguyên Chiến đã có chuẩn bị, hắn vừa thấy tên người dơi há mồm, tay phải đã giơ lên, một sợi dây leo thô to như roi lập tức bắn ra từ tay hắn, quật thẳng vào tên người dơi làm tên đó rơi xuống.
Tên người dơi không ngờ chiến sĩ khống chế đất lại không khống chế đất, mà có năng lực thần huyết giống Ma Nhĩ Càn, tạo roi, một roi này quất cho hắn ta đầu óc choáng váng, nửa ngày sau không bò dậy nổi.
Thất bại của tên người dơi làm đám chiến sĩ Hoàng Tinh đang lao tới bình tĩnh lại, nhưng vì sức hấp dẫn của phần thưởng nên vẫn có người không sợ chết mà phóng giáo về phía Nguyên Chiến.
Tốc độ của Anh Chiêu rất nhanh, Nguyên Chiến phát cáu vì bọn người của bộ lạc Hoàng Tinh đánh lén Nghiêm Mặc, đập rớt hết đám mưa tên và giáo mác phóng tới chỗ mình, không đợi Anh Chiêu đáp, hắn đã tung người nhảy xuống.
Đám tiễn thủ đứng ở cạnh bờ sông là gặp xui xẻo đầu tiên, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, chưa kịp làm gì đã bị mặt đất trồi lên cuốn lấy rồi nuốt chửng.
Chờ khi Nguyên Chiến chân bước trên đất, đám chiến sĩ của Hoàng Tinh chỉ trong vài cái chớp mắt đã biến mất toàn bộ! Tên người dơi cũng chưa kịp bay lên, nhưng hắn vẫn nỗ lực giãy giụa, bằng chứng là trên mặt đất lộ ra một bàn tay và nửa tấm màng da.
Tên Hoàng Niễn phụ trách và quan sát cuộc chiến ở bìa rừng thấy thế vẻ mặt tức thì vặn vẹo, đây là năng lực của chiến sĩ khống chế đất cấp bảy?
Cũng may gã phản ứng nhanh, vừa thấy bên mình không địch lại lập tức hạ lệnh: “Lui! Lui vào rừng! Mọi người mau phân tán! Đừng tập trung lại!"
Các chiến sĩ bộ lạc Hoàng Tinh cấp tốc lui vào trong rừng, không có ai dám đối đầu chính diện với Nguyên Chiến, hiện giờ tất cả mọi người đều khẩn cầu sứ giả của thành La Khước tới nhanh nhanh.
Hoàng Niễn vừa cho nhân thủ bên mình lui lại, vừa sắp xếp các chiến sĩ thần huyết mang theo, để bọn họ lợi dụng rừng cây mà đánh lén Nguyên Chiến.
Tạm thời không nói đến Nguyên Chiến một mình đánh giết bộ lạc Hoàng Tinh như thế nào, quay trở về bờ bên kia.
Nghiêm Mặc một khi tiến vào trạng thái thì rất khó để ý tới sự tình diễn ra xung quanh, lúc này toàn bộ tâm trí hắn đều dùng để câu thông với trời và đất.
Rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả lại cảm nhận của hắn lúc này.
Hắn cũng không cần bỏ sức học vũ điệu xoa dịu linh hồn, bởi vì tựa hồ như trong bản năng của hắn đã biết nên nhảy như thế nào.
Dùng cách so sánh không thỏa đáng lắm thì, Chú Vu từng dạy hắn những điều cơ bản để nhảy ba loại vũ khúc hiến tế, tựa như có người nói cho hắn điều cơ bản khi xào rau. Sau lần nhảy vũ khúc hiến tế trước, thì như có người dạy hắn làm một món ăn chính, hơn nữa còn làm nhiều lần, làm đến mức hắn muốn quên cũng không được. Sau khi làm được món chính, muốn làm món khác hắn liền có cảm giác như học một hiểu trăm, dù chưa từng học qua, hắn cũng biết đại khái nên làm như thế nào, nhưng vì không được thuần thục, nên mới đầu có lẽ không ngon lắm, cơ mà hắn hoàn toàn không sợ bỏ sai gia vị hoặc làm sai trình tự, bởi vì có thứ gì đó đang nói cho hắn biết.
Dù là loại vũ khúc hiến tế nào, thì khi bắt đầu phải có một sự chuẩn bị tham gia nhiệt tình, sự tham gia nhiệt tình này là việc nói cho chúng thần chúng linh biết mình muốn nhảy vũ khúc hiến tế, biết mình có điều cần nhờ vả, sau đó thông qua lời kêu gọi, sẽ có ít hoặc nhiều thần linh được triệu hoán tới, rồi hắn nói ra yêu cầu của mình, và vị thần được triệu hoán tới sẽ nói cho hắn biết nên khiêu vũ thế nào để câu thông với trời và đất, để lấy năng lượng thực hiện mục đích của mình.
Hắn nghĩ, có lẽ người đầu tiên nhảy vũ khúc hiến tế cũng có năng lực giống hắn, có thể trực tiếp câu thông với thần, học giao lưu với thần, rồi mới có con cháu truyền thừa vũ khúc hiến tế cho đời sau.
Lần trước Vu Quả đã nhắc hắn, lần này tuy hắn không dùng Vấn Thiên, nhưng vẫn cẩn thận triệu hoán một vị thần, bởi vì ở gần sông lớn nên hắn thử gọi Thuỷ Thần, Thuỷ Thần có tới hay không hắn không biết, nhưng hắn có thể cảm giác được theo lời khẩn cầu và kêu gọi của mình, không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ẩm ướt, hơi nước không thể nhìn thấy bằng mắt thường vờn quanh hắn.
“Thủy Thần, lấy máu của những chiến sĩ này làm vật tế, xin nghe lời khẩn cầu của tôi, nói cho tôi biết, phải xoa dịu những linh hồn đã chết đó như thế nào." Nghiêm Mặc ngâm nga.
Có cái gì đang khẽ chạm vào người hắn, cách y phục, hắn cảm thấy cả người mình bị hơi nước vây quanh, nhưng không lạnh, cũng không khó chịu, mà ngược lại, hắn còn cảm thấy thật thoải mái.
Tựa hồ như có cái gì đó đang nói với hắn, không đủ.
Cái gì không đủ? Tế phẩm dùng để đổi không đủ sao?
Xem ra Chú Vu nói không sai, dù hiến tế như thế nào, hiến tế bản thân mới là quan trọng nhất, dù có các tế phẩm khác, bản thân tư tế cũng phải trả một cái giá nhất định.
“Thủy Thần, tôi dùng máu tôi để tế, hãy xoa dịu những linh hồn đã chết đó đi, nguyện bọn họ an giấc ngàn thu."
Nghiêm Mặc lấy một con dao nhỏ ở bên hông ra, cắt một đường vào lòng bàn tay mình, để máu tươi chảy xuống, nhưng còn chưa nhỏ thành giọt thì đã bị hơi nước xung quanh hấp thu.
Máu của hắn nhanh chóng ngừng chảy, lấy được chừng bảy tám giọt máu thì vết cắt đã bắt đầu khép lại, mà thần linh lần này triệu hoán tới hình như không quá tham lam, nên không yêu cầu nhiều, hoặc có lẽ là vì có tế phẩm khác?
Giọng nói… hoặc là một loại năng lượng nào đó trực tiếp truyền vào đầu hắn: “Lại đây, nghe bọn họ nói, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của bọn họ, để linh hồn họ trở về với trời đất…"
Nghiêm Mặc cảm thấy linh hồn mình như bị kéo đi, chậm rãi lên cao, sau đó hắn đứng trên không trung thấy những linh hồn đã chết còn đang bồi hồi trên mặt đất.
Những linh hồn đó có cái khiếm thuyết không nguyên vẹn, có cái vẫn hoàn chỉnh, vẻ mặt mỗi người không giống nhau. Có vài linh hồn còn đang chém giết, có vài cái thì mờ mịt đứng yên.
Những linh hồn đã chết đó phát hiện hắn, bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn hắn, có người nỉ non: “Thần, tôi nhìn thấy thần".
Nghiêm Mặc cho rằng mình chỉ là linh hồn bay trên không trung, hắn nào biết thân thể mình cũng bay lên.
Chiến sĩ Cửu Nguyên dù là còn sống hay đã chết đều ngẩng đầu nhìn hắn. Người còn sống chỉ thấy một ông lão tóc bạc với dáng người thon gầy, linh hồn đã chết thì lại thấy một cậu thiếu niên để trần thân trên.
Cậu thiếu niên nhắm hai mắt lại, nét mặt hiện ra vẻ khoan dung và thương cảm mà chính cậu cũng không tự biết, thân thể chậm rãi đong đưa, cánh tay nhẹ nhàng lướt qua không trung.
“Keng ——"
Tiếng chuông trong trẻo lại vang lên lần nữa.
Tiếng nhạc dễ nghe không thể miêu tả thành lời truyền vào tất cả mọi linh hồn.
Các linh hồn còn đang chém giết tựa như nghe thấy có ai đang gọi mình, ai cũng như nghe thấy tiếng gọi của người thân thương nhất.
Các linh hồn còn đang chém giết lập tức dừng lại, cùng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn lên không trung.
Tiếng gió bén nhọn ở bờ sông bắt đầu dần trở nên dịu dàng, các chiến sĩ đã chết thấy một vầng sáng nhu hòa mà cực kỳ mỹ lệ hiện lên trên bầu trời, lấy cậu thiếu niên làm trung tâm, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía.
Vầng sáng bảy màu nhu hòa mà mỹ lệ đan thành cảnh sắc đẹp đẽ trong mắt các linh hồn đã chết.
Cậu thiếu niên trên không trung mở mắt ra, giọng nói dịu dàng: “Hỡi các linh hồn còn mãi bồi hồi chưa đi, Mẫu Thần đang chờ các anh, hãy nói ra nguyện vọng và ý muốn cuối cùng của các anh, để linh hồn trở về như thuở ban đầu, an giấc ngàn thu, hãy truyền đạt nỗi niềm nhung nhớ của các anh."
Cậu thiếu niên lặp lại những lời này ba lần, hai tay đặt trước ngực, mắt chậm rãi khép lại, khi hai mắt hắn vừa khép, thân thể hắn bỗng hóa thành vô số những điểm sáng bay về phía các linh hồn đã chết trên bờ sông.
Hôm nay, người Cửu Nguyên, Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh có không ít người mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đang dỗ con ngủ, có lẽ vì gió quá mức dịu dàng mà đôi mắt cô cũng không khỏi khép lại một lát, khoảnh khắc khi cô nhắm mắt, cô gặp người chồng mình đã bị phái đi tấn công bộ lạc khác.
Người đàn ông trẻ tuổi ấy đi đến trước mặt cô quỳ xuống, hôn lên trán cô và đứa nhỏ, cảm giác những sợi râu cứng cứng cạ lên da rất rõ ràng: “Đừng tin người nhà em, bọn họ chỉ biết thừa cơ hội bán con chúng ta cho người khác, đi tìm em trai tôi, nó thích em, sẽ chăm sóc tốt cho em và con của chúng ta. Tôi sẽ bảo nó tới tìm em…"
Người phụ nữ trẻ tuổi hơi gục đầu, sau đó tỉnh lại, liền nhớ tới giấc mộng ngắn ngủi vừa rồi, tim bỗng nhiên đập nhanh vài cái.
Trong một ngôi nhà khác, một con chiến thú vì bị thương mà không thể đi theo chủ nhân đột nhiên mở mắt duỗi chi, miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau thương.
Chủ nhân nó không về được nữa, vừa rồi người nọ trở về gặp nó lần cuối rồi chào tạm biệt.
Chiến thú đau khổ kêu rên, nằm rạp trên mặt đất, từ đó về sau không ăn không uống, chờ khi có người phát hiện thì thi thể nó sớm đã lạnh cứng.
Có người mơ thấy bạn mình mắng chửi mình, có người mơ thấy thân nhân nói rằng phải báo thù cho hắn, có người cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, nhưng khi xoay người nhìn lại chẳng có ai…
Trên chiến trường bên bờ sông lớn, các linh hồn chết trận sau khi hoàn thành di nguyện liền hóa thành những luồng sáng rồi tản đi, năng lượng linh hồn trở về nơi bắt đầu, một lần nữa được trời đất ôm vào vòng tay.
Vị vu giả lơ lửng trên không trung tựa như thấy được vô số cảnh tượng cáo biệt chỉ trong phút chốc, vẻ mặt và hơi thở của hắn tràn ra sự bi thương khôn kể, nước mắt lăn dài trên má.
Hắn đột nhiên rất muốn hứa với họ rằng sau này sẽ không bao giờ có chiến tranh, nhưng trong lòng hắn lại biết điều này căn bản là không thể.
Dù Cửu Nguyên không chủ động khơi mào chiến sự, thì các thế lực khác cũng sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà tấn công Cửu Nguyên.
Cửu Nguyên không muốn bị kẻ khác xâm lược, muốn tránh khỏi nổi đau mất mát này, thì chỉ có trở nên càng mạnh hơn nữa, mà muốn mạnh hơn, sao lại không phải trả giá?
Bỗng nhiên, tâm Nghiêm Mặc thật kiên định.
Hắn không phải thánh mẫu luôn làm chuyện từ bi cho thiên hạ, nhưng ít nhất thì hắn cũng phải bảo vệ những con dân trung thành với hắn, không thể để họ đau khổ, vậy chỉ có thể để người khác đau khổ.
Sau này hắn vẫn sẽ không chủ động khơi mào chiến sự, nhưng nếu có người động chạm, hắn tất sẽ không tha thứ cho đối phương!
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc