Dị Thế Lưu Đày
Chương 365: Vừa kịp lúc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Kẻ lưu đày tổng cộng giảm được 4 798 458 điểm, mong kẻ lưu đày cố gắng giảm được 5 000 000 điểm."Tại một vùng đồng hoang cách Âm Thành chừng một trăm kilomet.
Trên trời đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen, chấm đen nọ rơi xuống.
“A ——!"
“Ngao ——"
Lúc rơi tự do Nghiêm Mặc lại không kêu to, mà trong cơn váng đầu hoa mắt chỉ biết ôm chặt lấy người bên cạnh theo bản năng.
“Ầm!" Mâm tròn rơi xuống, cỏ đất bay tán loạn, con trùng cái kiến trong bụi cỏ cũng kinh hồn bạt vía.
Vành khuyên và mâm tròn đã hoàn thành sứ mệnh của nó, lại lần nữa thu nhỏ, treo trên cổ Nghiêm Mặc.
Trong bụi cỏ có năm người nằm bò, Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Đáp Đáp, Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng, không thiếu một ai. Nhưng tất cả mọi người đều bị chấn cho hôn mê bất tỉnh, vẫn không nhúc nhích nổi mà quỳ rạp trên mặt đất.
Con trùng cái kiến vì nhà cửa bị phá mà chạy đi, nên năm người này tạm thời không bị con gì có độc cắn, nhưng dã thú lảng vảng ở nơi xa thì vẫn còn, trên không trung cũng có bọn hung cầm khổng lồ vờn quanh, chỉ chờ khi chúng nó xác định được những người này không còn sức lực, thì một bữa tiệc Thao Thiết* sẽ bắt đầu.
(*Thao Thiết: Một trong Tứ Hung, được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.)
Nghiêm Mặc người già sức yếu lại là người sử dụng cốt khí nên triệu chứng càng nặng hơn, có vẻ như không thể tỉnh lại trong một chốc.
Thân thể Nguyên Chiến theo lý là người có tố chất tốt nhất, nhưng tay phải hắn nắm chặt, cơ thể nằm nghiêng, trước mắt tạm thời chưa biết nguyên nhân hôn mê.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng dù thân thể khỏe mạnh nhưng sức cũng không có bao nhiêu nên không tỉnh.
Cuối cùng, người tỉnh lại đầu tiên là Đáp Đáp có tố chất thân thể chỉ xếp sau Nguyên Chiến.
Đáp Đáp mở mắt, nhưng vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm, gã mới nhảy dựng lên: “Ngao!"
Thấy bốn người khác còn chưa tỉnh lại, Đáp Đáp lẻn đến cạnh Nghiêm Mặc, lật hắn qua, tránh để mặt hắn úp xuống mà nghẹt thở, tiếp theo là đi lay những người khác.
“Ưm…" Nghiêm Mặc ôm đầu rên rỉ tỉnh lại.
Cái cửa phá không quỷ quái này! Tinh thần tàn lưu không nói với hắn là người sử dụng sẽ được chuyển đến ở nơi cao!
Nếu không phải cửa phá không còn có chức năng bảo hộ người sử dụng, thì chắc bọn họ ra ngoài cũng sẽ bị té chết.
Càng bịp bợm hơn là thứ đồ chơi này chỉ có thể sử dụng mỗi tháng một lần, nếu không tác hại sẽ xuất hiện trong thân thể người sử dụng, có khả năng là thân thể sinh ra thay đổi, có khả năng là năng lực huyết mạch bị đột biến, đây cũng là nguyên nhân hắn không dám dùng thử trước.
Theo như Tán Bố phân tích, cái cốt khí này hẳn là sản phẩm mà tộc Luyện Cốt đời sau làm ra dựa theo ý tưởng của người đi trước, dùng xương của một loại thú tên là Phá Không để luyện ra. Thú Phá Không, bản tính nhát gan, lực sát thương không lớn, nhưng năng lực chạy trốn phi thường mạnh, có thể trốn đến một nơi rất xa chỉ trong cái nháy mắt.
Lúc ấy người nảy ra ý tưởng này đã để lại ký ức truyền thừa, Nghiêm Mặc xem liền biết người nọ muốn lợi dụng đặc tính của thú Phá Không để chế tạo ra công cụ có thể giúp người dịch chuyển cự ly xa, người nọ cũng từng làm một ít thí nghiệm, nhưng gặp phải vài nan đề không cách nào giải quyết, tỷ như khoảng cách, định vị, và hộ thể.
Trong ký ức người nọ để lại có nhắc tới, nói rằng tuy chế phẩm tạo ra có khả năng phá không, nhưng vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, trong đó điều quan trọng là dã thú dùng để thí nghiệm cửa phá không khi được tìm thấy đều đã chết, phần lớn thân thể đều chia năm xẻ bảy, dã thú yếu ớt thì chết càng thảm hơn. Người nọ hy vọng con cháu sau này có thể giải quyết được các vấn đề đó, nếu không thể, cửa phá không sẽ không phải cốt khí thành công.
Mà hậu kỳ chế tác cửa phá không cần một lượng lớn xương thú Phá Không, sau khi được khảm nguyên tinh cấp cao, năng lượng dao động khá ổn định. Nhưng vẫn không thể xác định địa điểm dịch chuyển, phải tiến hành dịch chuyển rất nhiều lần mới xác định nó chỉ có thể dùng làm công cụ chạy trốn, hơn nữa phương hướng và khoảng cách khi chạy đều không rõ, rất có khả năng sẽ rơi vào sông hay hồ, hoặc sào huyệt dã thú, cũng có thể là đầm lầy nuốt người, thậm chí là miệng núi lửa…
Nghiêm Mặc nghe xong giới thiệu xong liền nghĩ thầm: Chẳng trách tộc Luyện Cốt ngay cả một người mang huyết thống cũng không còn, nếu có cửa dịch chuyển tức thời, thì cũng đâu tới nỗi chết không còn một mống.
Di chứng trong lần đầu tiên sử dụng cửa phá không rất nghiêm trọng, thứ đồ chơi này không phải vật có thể thật sự xé rách không gian hoặc gấp khúc không gian, mà là đẩy tốc độ lên mức cao nhất, đặc điểm của thú Phá Không là thân thể vô cùng khỏe mạnh, có thể chịu đựng các loại tác hại khi tốc độ quá giới hạn.
Cửa phá không tuy có thể bảo hộ người sử dụng ở một mức độ nhất định, dù là người có thể chất cực yếu thì cũng sẽ không bị gãy xương hay mất mạng, nhưng bị đau đầu chóng mặt, tứ chi mềm nhũn một lúc lâu là việc không tránh được.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cũng lục tục tỉnh lại, hai người đều rất khổ sở, nằm rạp trên đất nửa ngày không cử động nổi.
Đáp Đáp là mạnh nhất, thấy xung quanh không có nguy hiểm, Nghiêm Mặc cũng không sao, liền bứt một cọng cỏ chọt vào lỗ mũi Lạp Mạc Linh chơi.
“Ắt xì!" Lạp Mạc Linh hận chết Đáp Đáp: “Đừng có ép tôi nguyền rủa anh!"
Đáp Đáp cười ha hả, chọt càng thêm hăng hái.
Nghiêm Mặc hỏi Vu Quả có sao không, Vu Quả liền đáp hai chữ ‘không sao’ rồi không để ý tới hắn nữa, thằng nhóc này chiếm được của hời to, lúc này chắc là bận hấp thu năng lượng của bán thú nhân.
Nghiêm Mặc cũng cảm nhận được một vài chỗ tốt truyền sang người mình, cảm giác khó chịu rất nhanh đã biến mất, liền đứng dậy quan sát xung quanh, hắn đi đến cạnh Nguyên Chiến. Tất cả mọi người đều tỉnh, chỉ có tên này là không, sao thể nhỉ?
Cầm lấy cổ tay hắn bắt mạch, mạch đập rất ổn vào mạnh, nhưng có điều mạnh hơi quá mức, làm đầu ngón tay hắn cảm thấy như bị đập lên.
Lại nhìn sang bàn tay phải đang nắm chặt của Nguyên Chiến, trước khi dịch chuyển, hình như hắn nghe thấy Nguyên Chiến hô ‘tìm được rồi’?
Tìm được cái gì? Thứ đó bây giờ đang ở đâu? Có bị rớt mất khi ngã xuống không? Vậy cũng quá thiệt rồi.
Đột nhiên bàn tay phải Nghiêm Mặc sáng lên, trong đầu đồng thời xuất hiện thông báo.
Sách hướng dẫn nhảy ra! Lúc trước sách hướng dẫn cũng từng nhảy ra một lần, nhưng đều là thông báo giá trị cặn bã trước khi hắn tiến vào Âm Thành, hiện giờ là thông báo kết quả những gì hắn làm sau khi tiến vào Âm Thành tới giờ.
—— Kẻ lưu đày sử dụng máu thịt bản thân, quên mình vì người, chế thuốc trị thương đặc hiệu, thuốc trị thương có tác dụng với cả thể xác lẫn thể tinh thần, trực tiếp cứu giúp một người mèo, giá trị cặn bã -200 điểm. Gián tiếp cứu 172 người của tộc Người Mèo, giá trị cặn bã -17 200 điểm.
Chú ý: Người mèo thuộc chủng tộc trí tuệ phi nhân loại, điểm cứu giúp được nhân đôi.
—— Kẻ lưu đày cung cấp một phương thuốc cải tiến cấp trung, đại công vô tư, giá trị cặn bã -5000 điểm.
Chú ý: Phương thuốc cấp thấp giảm 1000 điểm, cấp trung 5000, cấp cao 10 000 điểm. Mong kẻ lưu đày giả cung cấp nhiều phương thuốc hữu dụng hơn để nhanh chóng giảm bớt giá trị cặn bã.
——Kẻ lưu đày sử dụng máu thịt mình làm thuốc trị thương đặc hiệu, trước mắt đã cứu được 6 người, giá trị cặn bã -300 điểm.
——Kẻ lưu đày cứu một nữ nô, giá trị cặn bã -100 điểm.
——Thần điện Âm Thành bị phá hủy, Âm Thành đại loạn, kẻ lưu đày bị ép phải phản kháng, hậu quả tạo ra không phải chịu trừng phạt, đồng thời trực tiếp cứu mạng bốn người, gián tiếp cứu mạng một người mèo khác, giá trị cặn bã -300 điểm.
—— Kẻ lưu đày tổng cộng giảm được 4 798 458 điểm, mong kẻ lưu đày cố gắng giảm được 5 000 000 điểm.
Vẫn không có phần thưởng nào, xem ra không giảm được 5 000 000 điểm thì sẽ không có phần thưởng.
Sau đó Nghiêm Mặc chú ý tới cụm từ ‘thần điện Âm Thành bị phá hủy’, không biết thần điện Âm Thành bị hủy thành cái dạng gì. Có điều hắn nhớ rõ lúc ấy bán thú nhân bị Vu Quả hút cho sắp biến thành cái xác khô, dù có tự bạo thì uy lực chắc cũng sẽ không quá lớn đâu nhỉ?
Cùng lúc đó, đám người Lam Âm bị chấn bay ra ngoài, hộ vệ của thần điện phải không ngừng trấn an con dân, vừa tìm kiếm đại công chúa Lạp Mạc Na và vương hậu Thúy Vũ cũng bị hất bay ra ngoài.
Lạp Mạc Na và vương hậu Thúy Vũ đều có cao thủ bảo hộ, nhưng ít nhiều gì vẫn bị thương đôi chút, lúc ấy người ở tầng chín không một ai là nguyên lành.
Lam Âm vừa để người khác trị thương cho mình vừa ngửa đầu nhìn thần điện, thần điện vốn huy hoàng nay như bị thần đánh cho một quyền, tầng cao nhất đã biến mất, tầng tám và tầng bảy cũng bị thiệt hại.
Nhóm tư tế và thần thị nhao nhao chạy ra khỏi thần điện, con dân vây quanh quảng trường cũng kinh hoàng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn thần điện, tiếng nghị luận xôn xao vang lên càng lúc càng lớn.
Thần điện bị nổ tung, lại còn là tầng thứ chín thần thánh nhất. Thần tức giận sao? Rất nhiều người Âm Thành quỳ xuống trước thần điện, có vài người còn kích động tới mức khóc lớn.
Nếu không phải thấy tam Đại Tư Tế vẫn còn sống, đều đứng ở quảng trường, thì chắc Âm Thành đã sớm đại loạn.
Quốc vương và vương hậu Âm Thành dẫn rất nhiều chiến sĩ chạy tới từ vương cung, một là vì trấn an dân tâm, một là vì lo cho thần điện và các tư tế.
“Đại Tư Tế, có phải thủ lĩnh Cửu Nguyên thành công rồi không?" Đại Tư Tế thứ hai khập khiễng đi đến hỏi.
Lam Âm vẻ mặt khó lường, “Bọn họ có Mặc vu, thành công cũng không lạ. Nhưng bọn họ đâu mất rồi?"
Vấn đề này ai cũng muốn hỏi, tự nhiên nổ mạnh làm cho mọi người đều hôn mê, mà bán thú nhân và đám người Nguyên Chiến lại biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả chút thịt vụn cũng không thấy.
“Đại nhân, nổ mạnh như vậy liệu có phải là ai đó tự bạo không?" Lam Diên đã băng bó vết thương xong cất tiếng hỏi.
Lam Âm cũng có cái suy nghĩ này: “Trước tìm được người đã, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm được rồi thì sẽ biết ngay."
“Vâng, tôi lập tức cho người đi tìm, đại nhân đừng đi lung tung."
“Ta biết." Lam Âm giơ tay với Lạp Mạc Na đang bước nhanh tới.
Một cánh tay của vương hậu Thúy Vũ bị nổ đứt đoạn, nhưng ả đàn bà luôn ương ngạnh này lại không khóc nháo hay gào hét, mà ôm chặt vết thương, được tên chiến sĩ chắc nịch dìu đi gấp gáp hỏi Lam Âm: “Đại Tư Tế của bọn ta đâu? Ông ấy đâu?"
Lam Âm: “Không biết, bọn ta đang tìm."
“Mau lên! Sao còn không mau tìm!?" Vương hậu Thúy Vũ thất thố hô to.
Lam Âm thấy đối phương rất có thể đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, nên không để ý tới nữa, mà tìm cớ tiếp đón đại công chúa.
Tên chiến sĩ chắc nịch rất muốn nói cho vương hậu biết, với uy lực của trận nổ này, rất có thể lão tổ tông kia đã không còn trên nhân thế nữa, mà mấy người kia nhiều khi cũng đã đồng quy vu tận, nhưng hắn không dám nói.
Vương hậu Thúy Vũ nhìn chằm chằm tầng thứ chín đã biến mất của thần điện, ngay cả đau đớn cũng quên mất.
Ở một nơi khác, Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến hẳn là không gặp nguy hiểm gì quá lớn, nên không hề lo lắng nữa.
Lạp Mạc Linh đi qua hỏi đây là chỗ nào, bây giờ mình đi đâu.
Nghiêm Mặc bảo cậu đừng sốt ruột, sau đó đi sang một bên mở sách hướng dẫn ra, lật đến mục thứ ba – địa hình địa lý. Cái này có thể tạo thành bản đồ, chỉ là phải tăng thêm giá trị cặn bã.
“Tao nhớ rõ mày đã nói với tao, nếu muốn có được toàn bộ bản đồ của mảnh lục địa này, giá trị cặn bã của tao phải giảm được 100 000 điểm, hiện giờ tao đã giảm gần đến 5 000 000, hẳn là đã sớm thỏa mãn yêu cầu này rồi. Tao muốn bản đồ của mảnh lục địa này." Nghiêm Mặc biết rõ sách hướng dẫn sẽ không đối đáp với mình nhưng vẫn cứ nói.
Đúng là sách hướng dẫn trả lời rất cứng nhắc: Bản đồ địa hình của toàn bộ lục địa, giá trị cặn bã cần cộng 50 điểm.
Năm lần trừng phạt nhỏ đúng không? Tới đi! Nghiêm Mặc cắn răng, cũng may bản đồ chỉ cần tạo một lần, về sau liền có thể tùy ý sử dụng mà không cần tăng thêm giá trị cặn bã.
Trong đầu Nghiêm Mặc lập tức hiện lên một bức tranh sông nước của toàn bộ lục địa, nhưng sách hướng dẫn đúng là xấu, nói là mảnh lục địa này thì cũng chỉ là mảnh lục địa này, còn thứ bên ngoài lục địa hoàn toàn không hiện ra.
Bản đồ có thể tùy ý phóng to thu nhỏ trong đầu, Nghiêm Mặc tìm được điểm đỏ nơi mình đứng, phóng to địa hình ở vùng phụ cận và tìm kiếm Âm Thành, Thổ Thành cùng Cửu Nguyên.
Nhưng những thứ có tên và hiện trên bản đồ địa điểm phải được hắn tự mình đặt chân tới, tỷ như đường bay mà hắn cưỡi Cốt Điểu từ Cửu Nguyên đến phụ cận thành Hắc Thổ, nên trên bản đồ chỉ hiện địa danh Cửu Nguyên, tộc Đại Áo, thành Hắc Thổ là kỹ càng, còn đường bộ để đi thì không hiện.
“Tao cần lộ tuyến bay từ đây đến phụ cận Thổ Thành, rồi lại từ Thổ Thành bay tới Cửu Nguyên." Nghiêm Mặc không tìm thấy Thổ Thành, đành phải xin xỏ sách hướng dẫn.
Sách hướng dẫn: Hai lộ trình, đường bộ, lộ trình đi thẳng dài lần lượt là 422 km và 2660 km, giá trị cần thêm lần lượt là 4 điểm và 27 điểm.
Lại thêm ba lần trừng phạt nhẹ? Nghiêm Mặc hít sâu một hơi: “Trước tiên cho tao đường từ chỗ này đến phụ cận Thổ Thành."
Nghiêm Mặc không biết Cửu Nguyên bây giờ đang bị tấn công, hắn muốn đến phụ cận Thổ Thành là vì Đáp Đáp nói khi gã rời đi, Cửu Phong và mấy người Chú Vu họ còn ở phụ cận Thổ Thành, hắn muốn tới tìm xem, nếu có thể hội họp với họ thì càng tốt, nếu không thể thì cũng chỉ đành trở về Cửu Nguyên rồi gặp lại sau.
Ngoài ra, hắn còn muốn xem xem Thổ Thành rốt cuộc là cái dạng gì.
Có bản đồ và lộ tuyến, lại có thể sử dụng túi không gian, Nghiêm Mặc lập tức lấy Cốt Điểu ra, khảm cho nó một viên nguyên tinh tệ cấp tám, khiến nó to lên.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng thấy Cốt Điểu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, liền cả kinh mà lùi về sau vài bước liên tiếp.
“Đây là Cốt Điểu?! Cốt khí phi hành?" Lạp Mạc Linh không hổ là vương tử Âm Thành, chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra tác dụng của Cốt Điểu.
Nghiêm Mặc hỏi: “Âm Thành cũng có cốt khí phi hành hả?"
“Có, nhưng chỉ bay được cự ly ngắn, còn cần người thao túng dùng sóng âm để khống chế đường bay và tốc độ bay, cứ cách một đoạn thời gian nhất định phải đáp xuống nghỉ ngơi, hoặc đổi người điều khiển."
“Vậy cũng đã rất lợi hại rồi." Nghiêm Mặc khen thật tình: “Đi thôi, vào Cốt Điểu đã rồi mọi người nghỉ ngơi một chút."
Đáp Đáp với Lạp Mạc Linh cùng nâng Nguyên Chiến còn đang hôn mê vào Cốt Điểu.
Thảo Tùng đi theo sau Nghiêm Mặc, bỗng nhiên nói: “Đại nhân, Thổ Thành cũng có một con Cốt Điểu như vậy, nhưng không ai biết sử dụng cả."
“Hả?" Nghiêm Mặc kinh ngạc quay đầu lại: “Chị gặp qua rồi? Thật sự giống con này à?"
Thảo Tùng nghĩ nghĩ, rất chắc chắn mà gật đầu: “Tôi từng đi theo vương hậu đến thần điện, mỗi lần đến tôi đều thấy con Cốt Điểu kia được đặt trên một cây cột trong thần điện, kích thước và ngoại hình đều giống như khi ngài vừa mới lấy ra."
“Bọn họ chưa bao giờ sử dụng nó? Người của thần điện không biết cách dùng?"
“Chắc là vậy, các tư tế trong thần điện tựa hồ như chỉ xem Cốt Điểu kia như di vật và vật tượng trưng cho thần, chứ không xem trọng nó lắm, bọn họ có thú cưỡi để bay, tên là Anh Chiêu."
Thật là lãng phí! Trong nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt có tới ba con Cốt Điểu, còn hai con mà hắn muốn cũng không lấy được, vì không có sự cho phép của cốt thừa, dù hắn có muốn lấy Cốt Điểu xuống cũng không được.
Nếu Cốt Điểu trong thần điện Thổ Thành thật sự giống con này của hắn, thay vì để bọn họ trưng ở đó cho bám bụi, chi bằng cướp về xài? Dù sao với người ta cũng là phế vật mà
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Kẻ lưu đày tổng cộng giảm được 4 798 458 điểm, mong kẻ lưu đày cố gắng giảm được 5 000 000 điểm."Tại một vùng đồng hoang cách Âm Thành chừng một trăm kilomet.
Trên trời đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen, chấm đen nọ rơi xuống.
“A ——!"
“Ngao ——"
Lúc rơi tự do Nghiêm Mặc lại không kêu to, mà trong cơn váng đầu hoa mắt chỉ biết ôm chặt lấy người bên cạnh theo bản năng.
“Ầm!" Mâm tròn rơi xuống, cỏ đất bay tán loạn, con trùng cái kiến trong bụi cỏ cũng kinh hồn bạt vía.
Vành khuyên và mâm tròn đã hoàn thành sứ mệnh của nó, lại lần nữa thu nhỏ, treo trên cổ Nghiêm Mặc.
Trong bụi cỏ có năm người nằm bò, Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Đáp Đáp, Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng, không thiếu một ai. Nhưng tất cả mọi người đều bị chấn cho hôn mê bất tỉnh, vẫn không nhúc nhích nổi mà quỳ rạp trên mặt đất.
Con trùng cái kiến vì nhà cửa bị phá mà chạy đi, nên năm người này tạm thời không bị con gì có độc cắn, nhưng dã thú lảng vảng ở nơi xa thì vẫn còn, trên không trung cũng có bọn hung cầm khổng lồ vờn quanh, chỉ chờ khi chúng nó xác định được những người này không còn sức lực, thì một bữa tiệc Thao Thiết* sẽ bắt đầu.
(*Thao Thiết: Một trong Tứ Hung, được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.)
Nghiêm Mặc người già sức yếu lại là người sử dụng cốt khí nên triệu chứng càng nặng hơn, có vẻ như không thể tỉnh lại trong một chốc.
Thân thể Nguyên Chiến theo lý là người có tố chất tốt nhất, nhưng tay phải hắn nắm chặt, cơ thể nằm nghiêng, trước mắt tạm thời chưa biết nguyên nhân hôn mê.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng dù thân thể khỏe mạnh nhưng sức cũng không có bao nhiêu nên không tỉnh.
Cuối cùng, người tỉnh lại đầu tiên là Đáp Đáp có tố chất thân thể chỉ xếp sau Nguyên Chiến.
Đáp Đáp mở mắt, nhưng vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm, gã mới nhảy dựng lên: “Ngao!"
Thấy bốn người khác còn chưa tỉnh lại, Đáp Đáp lẻn đến cạnh Nghiêm Mặc, lật hắn qua, tránh để mặt hắn úp xuống mà nghẹt thở, tiếp theo là đi lay những người khác.
“Ưm…" Nghiêm Mặc ôm đầu rên rỉ tỉnh lại.
Cái cửa phá không quỷ quái này! Tinh thần tàn lưu không nói với hắn là người sử dụng sẽ được chuyển đến ở nơi cao!
Nếu không phải cửa phá không còn có chức năng bảo hộ người sử dụng, thì chắc bọn họ ra ngoài cũng sẽ bị té chết.
Càng bịp bợm hơn là thứ đồ chơi này chỉ có thể sử dụng mỗi tháng một lần, nếu không tác hại sẽ xuất hiện trong thân thể người sử dụng, có khả năng là thân thể sinh ra thay đổi, có khả năng là năng lực huyết mạch bị đột biến, đây cũng là nguyên nhân hắn không dám dùng thử trước.
Theo như Tán Bố phân tích, cái cốt khí này hẳn là sản phẩm mà tộc Luyện Cốt đời sau làm ra dựa theo ý tưởng của người đi trước, dùng xương của một loại thú tên là Phá Không để luyện ra. Thú Phá Không, bản tính nhát gan, lực sát thương không lớn, nhưng năng lực chạy trốn phi thường mạnh, có thể trốn đến một nơi rất xa chỉ trong cái nháy mắt.
Lúc ấy người nảy ra ý tưởng này đã để lại ký ức truyền thừa, Nghiêm Mặc xem liền biết người nọ muốn lợi dụng đặc tính của thú Phá Không để chế tạo ra công cụ có thể giúp người dịch chuyển cự ly xa, người nọ cũng từng làm một ít thí nghiệm, nhưng gặp phải vài nan đề không cách nào giải quyết, tỷ như khoảng cách, định vị, và hộ thể.
Trong ký ức người nọ để lại có nhắc tới, nói rằng tuy chế phẩm tạo ra có khả năng phá không, nhưng vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, trong đó điều quan trọng là dã thú dùng để thí nghiệm cửa phá không khi được tìm thấy đều đã chết, phần lớn thân thể đều chia năm xẻ bảy, dã thú yếu ớt thì chết càng thảm hơn. Người nọ hy vọng con cháu sau này có thể giải quyết được các vấn đề đó, nếu không thể, cửa phá không sẽ không phải cốt khí thành công.
Mà hậu kỳ chế tác cửa phá không cần một lượng lớn xương thú Phá Không, sau khi được khảm nguyên tinh cấp cao, năng lượng dao động khá ổn định. Nhưng vẫn không thể xác định địa điểm dịch chuyển, phải tiến hành dịch chuyển rất nhiều lần mới xác định nó chỉ có thể dùng làm công cụ chạy trốn, hơn nữa phương hướng và khoảng cách khi chạy đều không rõ, rất có khả năng sẽ rơi vào sông hay hồ, hoặc sào huyệt dã thú, cũng có thể là đầm lầy nuốt người, thậm chí là miệng núi lửa…
Nghiêm Mặc nghe xong giới thiệu xong liền nghĩ thầm: Chẳng trách tộc Luyện Cốt ngay cả một người mang huyết thống cũng không còn, nếu có cửa dịch chuyển tức thời, thì cũng đâu tới nỗi chết không còn một mống.
Di chứng trong lần đầu tiên sử dụng cửa phá không rất nghiêm trọng, thứ đồ chơi này không phải vật có thể thật sự xé rách không gian hoặc gấp khúc không gian, mà là đẩy tốc độ lên mức cao nhất, đặc điểm của thú Phá Không là thân thể vô cùng khỏe mạnh, có thể chịu đựng các loại tác hại khi tốc độ quá giới hạn.
Cửa phá không tuy có thể bảo hộ người sử dụng ở một mức độ nhất định, dù là người có thể chất cực yếu thì cũng sẽ không bị gãy xương hay mất mạng, nhưng bị đau đầu chóng mặt, tứ chi mềm nhũn một lúc lâu là việc không tránh được.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cũng lục tục tỉnh lại, hai người đều rất khổ sở, nằm rạp trên đất nửa ngày không cử động nổi.
Đáp Đáp là mạnh nhất, thấy xung quanh không có nguy hiểm, Nghiêm Mặc cũng không sao, liền bứt một cọng cỏ chọt vào lỗ mũi Lạp Mạc Linh chơi.
“Ắt xì!" Lạp Mạc Linh hận chết Đáp Đáp: “Đừng có ép tôi nguyền rủa anh!"
Đáp Đáp cười ha hả, chọt càng thêm hăng hái.
Nghiêm Mặc hỏi Vu Quả có sao không, Vu Quả liền đáp hai chữ ‘không sao’ rồi không để ý tới hắn nữa, thằng nhóc này chiếm được của hời to, lúc này chắc là bận hấp thu năng lượng của bán thú nhân.
Nghiêm Mặc cũng cảm nhận được một vài chỗ tốt truyền sang người mình, cảm giác khó chịu rất nhanh đã biến mất, liền đứng dậy quan sát xung quanh, hắn đi đến cạnh Nguyên Chiến. Tất cả mọi người đều tỉnh, chỉ có tên này là không, sao thể nhỉ?
Cầm lấy cổ tay hắn bắt mạch, mạch đập rất ổn vào mạnh, nhưng có điều mạnh hơi quá mức, làm đầu ngón tay hắn cảm thấy như bị đập lên.
Lại nhìn sang bàn tay phải đang nắm chặt của Nguyên Chiến, trước khi dịch chuyển, hình như hắn nghe thấy Nguyên Chiến hô ‘tìm được rồi’?
Tìm được cái gì? Thứ đó bây giờ đang ở đâu? Có bị rớt mất khi ngã xuống không? Vậy cũng quá thiệt rồi.
Đột nhiên bàn tay phải Nghiêm Mặc sáng lên, trong đầu đồng thời xuất hiện thông báo.
Sách hướng dẫn nhảy ra! Lúc trước sách hướng dẫn cũng từng nhảy ra một lần, nhưng đều là thông báo giá trị cặn bã trước khi hắn tiến vào Âm Thành, hiện giờ là thông báo kết quả những gì hắn làm sau khi tiến vào Âm Thành tới giờ.
—— Kẻ lưu đày sử dụng máu thịt bản thân, quên mình vì người, chế thuốc trị thương đặc hiệu, thuốc trị thương có tác dụng với cả thể xác lẫn thể tinh thần, trực tiếp cứu giúp một người mèo, giá trị cặn bã -200 điểm. Gián tiếp cứu 172 người của tộc Người Mèo, giá trị cặn bã -17 200 điểm.
Chú ý: Người mèo thuộc chủng tộc trí tuệ phi nhân loại, điểm cứu giúp được nhân đôi.
—— Kẻ lưu đày cung cấp một phương thuốc cải tiến cấp trung, đại công vô tư, giá trị cặn bã -5000 điểm.
Chú ý: Phương thuốc cấp thấp giảm 1000 điểm, cấp trung 5000, cấp cao 10 000 điểm. Mong kẻ lưu đày giả cung cấp nhiều phương thuốc hữu dụng hơn để nhanh chóng giảm bớt giá trị cặn bã.
——Kẻ lưu đày sử dụng máu thịt mình làm thuốc trị thương đặc hiệu, trước mắt đã cứu được 6 người, giá trị cặn bã -300 điểm.
——Kẻ lưu đày cứu một nữ nô, giá trị cặn bã -100 điểm.
——Thần điện Âm Thành bị phá hủy, Âm Thành đại loạn, kẻ lưu đày bị ép phải phản kháng, hậu quả tạo ra không phải chịu trừng phạt, đồng thời trực tiếp cứu mạng bốn người, gián tiếp cứu mạng một người mèo khác, giá trị cặn bã -300 điểm.
—— Kẻ lưu đày tổng cộng giảm được 4 798 458 điểm, mong kẻ lưu đày cố gắng giảm được 5 000 000 điểm.
Vẫn không có phần thưởng nào, xem ra không giảm được 5 000 000 điểm thì sẽ không có phần thưởng.
Sau đó Nghiêm Mặc chú ý tới cụm từ ‘thần điện Âm Thành bị phá hủy’, không biết thần điện Âm Thành bị hủy thành cái dạng gì. Có điều hắn nhớ rõ lúc ấy bán thú nhân bị Vu Quả hút cho sắp biến thành cái xác khô, dù có tự bạo thì uy lực chắc cũng sẽ không quá lớn đâu nhỉ?
Cùng lúc đó, đám người Lam Âm bị chấn bay ra ngoài, hộ vệ của thần điện phải không ngừng trấn an con dân, vừa tìm kiếm đại công chúa Lạp Mạc Na và vương hậu Thúy Vũ cũng bị hất bay ra ngoài.
Lạp Mạc Na và vương hậu Thúy Vũ đều có cao thủ bảo hộ, nhưng ít nhiều gì vẫn bị thương đôi chút, lúc ấy người ở tầng chín không một ai là nguyên lành.
Lam Âm vừa để người khác trị thương cho mình vừa ngửa đầu nhìn thần điện, thần điện vốn huy hoàng nay như bị thần đánh cho một quyền, tầng cao nhất đã biến mất, tầng tám và tầng bảy cũng bị thiệt hại.
Nhóm tư tế và thần thị nhao nhao chạy ra khỏi thần điện, con dân vây quanh quảng trường cũng kinh hoàng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn thần điện, tiếng nghị luận xôn xao vang lên càng lúc càng lớn.
Thần điện bị nổ tung, lại còn là tầng thứ chín thần thánh nhất. Thần tức giận sao? Rất nhiều người Âm Thành quỳ xuống trước thần điện, có vài người còn kích động tới mức khóc lớn.
Nếu không phải thấy tam Đại Tư Tế vẫn còn sống, đều đứng ở quảng trường, thì chắc Âm Thành đã sớm đại loạn.
Quốc vương và vương hậu Âm Thành dẫn rất nhiều chiến sĩ chạy tới từ vương cung, một là vì trấn an dân tâm, một là vì lo cho thần điện và các tư tế.
“Đại Tư Tế, có phải thủ lĩnh Cửu Nguyên thành công rồi không?" Đại Tư Tế thứ hai khập khiễng đi đến hỏi.
Lam Âm vẻ mặt khó lường, “Bọn họ có Mặc vu, thành công cũng không lạ. Nhưng bọn họ đâu mất rồi?"
Vấn đề này ai cũng muốn hỏi, tự nhiên nổ mạnh làm cho mọi người đều hôn mê, mà bán thú nhân và đám người Nguyên Chiến lại biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả chút thịt vụn cũng không thấy.
“Đại nhân, nổ mạnh như vậy liệu có phải là ai đó tự bạo không?" Lam Diên đã băng bó vết thương xong cất tiếng hỏi.
Lam Âm cũng có cái suy nghĩ này: “Trước tìm được người đã, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm được rồi thì sẽ biết ngay."
“Vâng, tôi lập tức cho người đi tìm, đại nhân đừng đi lung tung."
“Ta biết." Lam Âm giơ tay với Lạp Mạc Na đang bước nhanh tới.
Một cánh tay của vương hậu Thúy Vũ bị nổ đứt đoạn, nhưng ả đàn bà luôn ương ngạnh này lại không khóc nháo hay gào hét, mà ôm chặt vết thương, được tên chiến sĩ chắc nịch dìu đi gấp gáp hỏi Lam Âm: “Đại Tư Tế của bọn ta đâu? Ông ấy đâu?"
Lam Âm: “Không biết, bọn ta đang tìm."
“Mau lên! Sao còn không mau tìm!?" Vương hậu Thúy Vũ thất thố hô to.
Lam Âm thấy đối phương rất có thể đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, nên không để ý tới nữa, mà tìm cớ tiếp đón đại công chúa.
Tên chiến sĩ chắc nịch rất muốn nói cho vương hậu biết, với uy lực của trận nổ này, rất có thể lão tổ tông kia đã không còn trên nhân thế nữa, mà mấy người kia nhiều khi cũng đã đồng quy vu tận, nhưng hắn không dám nói.
Vương hậu Thúy Vũ nhìn chằm chằm tầng thứ chín đã biến mất của thần điện, ngay cả đau đớn cũng quên mất.
Ở một nơi khác, Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến hẳn là không gặp nguy hiểm gì quá lớn, nên không hề lo lắng nữa.
Lạp Mạc Linh đi qua hỏi đây là chỗ nào, bây giờ mình đi đâu.
Nghiêm Mặc bảo cậu đừng sốt ruột, sau đó đi sang một bên mở sách hướng dẫn ra, lật đến mục thứ ba – địa hình địa lý. Cái này có thể tạo thành bản đồ, chỉ là phải tăng thêm giá trị cặn bã.
“Tao nhớ rõ mày đã nói với tao, nếu muốn có được toàn bộ bản đồ của mảnh lục địa này, giá trị cặn bã của tao phải giảm được 100 000 điểm, hiện giờ tao đã giảm gần đến 5 000 000, hẳn là đã sớm thỏa mãn yêu cầu này rồi. Tao muốn bản đồ của mảnh lục địa này." Nghiêm Mặc biết rõ sách hướng dẫn sẽ không đối đáp với mình nhưng vẫn cứ nói.
Đúng là sách hướng dẫn trả lời rất cứng nhắc: Bản đồ địa hình của toàn bộ lục địa, giá trị cặn bã cần cộng 50 điểm.
Năm lần trừng phạt nhỏ đúng không? Tới đi! Nghiêm Mặc cắn răng, cũng may bản đồ chỉ cần tạo một lần, về sau liền có thể tùy ý sử dụng mà không cần tăng thêm giá trị cặn bã.
Trong đầu Nghiêm Mặc lập tức hiện lên một bức tranh sông nước của toàn bộ lục địa, nhưng sách hướng dẫn đúng là xấu, nói là mảnh lục địa này thì cũng chỉ là mảnh lục địa này, còn thứ bên ngoài lục địa hoàn toàn không hiện ra.
Bản đồ có thể tùy ý phóng to thu nhỏ trong đầu, Nghiêm Mặc tìm được điểm đỏ nơi mình đứng, phóng to địa hình ở vùng phụ cận và tìm kiếm Âm Thành, Thổ Thành cùng Cửu Nguyên.
Nhưng những thứ có tên và hiện trên bản đồ địa điểm phải được hắn tự mình đặt chân tới, tỷ như đường bay mà hắn cưỡi Cốt Điểu từ Cửu Nguyên đến phụ cận thành Hắc Thổ, nên trên bản đồ chỉ hiện địa danh Cửu Nguyên, tộc Đại Áo, thành Hắc Thổ là kỹ càng, còn đường bộ để đi thì không hiện.
“Tao cần lộ tuyến bay từ đây đến phụ cận Thổ Thành, rồi lại từ Thổ Thành bay tới Cửu Nguyên." Nghiêm Mặc không tìm thấy Thổ Thành, đành phải xin xỏ sách hướng dẫn.
Sách hướng dẫn: Hai lộ trình, đường bộ, lộ trình đi thẳng dài lần lượt là 422 km và 2660 km, giá trị cần thêm lần lượt là 4 điểm và 27 điểm.
Lại thêm ba lần trừng phạt nhẹ? Nghiêm Mặc hít sâu một hơi: “Trước tiên cho tao đường từ chỗ này đến phụ cận Thổ Thành."
Nghiêm Mặc không biết Cửu Nguyên bây giờ đang bị tấn công, hắn muốn đến phụ cận Thổ Thành là vì Đáp Đáp nói khi gã rời đi, Cửu Phong và mấy người Chú Vu họ còn ở phụ cận Thổ Thành, hắn muốn tới tìm xem, nếu có thể hội họp với họ thì càng tốt, nếu không thể thì cũng chỉ đành trở về Cửu Nguyên rồi gặp lại sau.
Ngoài ra, hắn còn muốn xem xem Thổ Thành rốt cuộc là cái dạng gì.
Có bản đồ và lộ tuyến, lại có thể sử dụng túi không gian, Nghiêm Mặc lập tức lấy Cốt Điểu ra, khảm cho nó một viên nguyên tinh tệ cấp tám, khiến nó to lên.
Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng thấy Cốt Điểu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, liền cả kinh mà lùi về sau vài bước liên tiếp.
“Đây là Cốt Điểu?! Cốt khí phi hành?" Lạp Mạc Linh không hổ là vương tử Âm Thành, chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra tác dụng của Cốt Điểu.
Nghiêm Mặc hỏi: “Âm Thành cũng có cốt khí phi hành hả?"
“Có, nhưng chỉ bay được cự ly ngắn, còn cần người thao túng dùng sóng âm để khống chế đường bay và tốc độ bay, cứ cách một đoạn thời gian nhất định phải đáp xuống nghỉ ngơi, hoặc đổi người điều khiển."
“Vậy cũng đã rất lợi hại rồi." Nghiêm Mặc khen thật tình: “Đi thôi, vào Cốt Điểu đã rồi mọi người nghỉ ngơi một chút."
Đáp Đáp với Lạp Mạc Linh cùng nâng Nguyên Chiến còn đang hôn mê vào Cốt Điểu.
Thảo Tùng đi theo sau Nghiêm Mặc, bỗng nhiên nói: “Đại nhân, Thổ Thành cũng có một con Cốt Điểu như vậy, nhưng không ai biết sử dụng cả."
“Hả?" Nghiêm Mặc kinh ngạc quay đầu lại: “Chị gặp qua rồi? Thật sự giống con này à?"
Thảo Tùng nghĩ nghĩ, rất chắc chắn mà gật đầu: “Tôi từng đi theo vương hậu đến thần điện, mỗi lần đến tôi đều thấy con Cốt Điểu kia được đặt trên một cây cột trong thần điện, kích thước và ngoại hình đều giống như khi ngài vừa mới lấy ra."
“Bọn họ chưa bao giờ sử dụng nó? Người của thần điện không biết cách dùng?"
“Chắc là vậy, các tư tế trong thần điện tựa hồ như chỉ xem Cốt Điểu kia như di vật và vật tượng trưng cho thần, chứ không xem trọng nó lắm, bọn họ có thú cưỡi để bay, tên là Anh Chiêu."
Thật là lãng phí! Trong nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt có tới ba con Cốt Điểu, còn hai con mà hắn muốn cũng không lấy được, vì không có sự cho phép của cốt thừa, dù hắn có muốn lấy Cốt Điểu xuống cũng không được.
Nếu Cốt Điểu trong thần điện Thổ Thành thật sự giống con này của hắn, thay vì để bọn họ trưng ở đó cho bám bụi, chi bằng cướp về xài? Dù sao với người ta cũng là phế vật mà
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc