Dị Thế Điền Viên
Chương 5: Ở thế giới khác
Edit: Cẩu Tử
Rất nhanh Chu Trạch đã uống xong bát cháo, miễn cưỡng xem như lót bụng. Nghĩ đến tùng huống gia đình của Lâm Ngọc bây giờ, hắn cũng không xin thêm bát thứ hai, một lòng chỉ muốn nhanh chóng liên lạc với đồng đội.
Lâm Ngọc thấy hắn đã uống xong, cầm bát đi ra ngoài. Thầm nghĩ chờ đệ đệ bán được Bổ Huyết Thảo, mua lương thực trở về, buổi trưa phải nấu nhiều cơm hơn, y cảm giác Chu Trạch hẳn là vẫn chưa no, nhưng lương thực trong nhà đã không còn nhiều, bát cháo Chu Trạch vừa uống là bát hôm qua chừa lại cho hắn. Bình thường hai huynh đệ Lâm Ngọc không ăn bữa sáng, chỉ ăn trưa và ăn tối.
Lâm Ngọc cầm bát đi rửa sạch sẽ, rót một chén nước nóng mang vào cho Chu Trạch. Chu Trạch cũng không khách khí, đem nước uống hết. Uống xong, mới cùng Lâm Ngọc hỏi thăm tình huống. Lâm Ngọc đem sự tình y biết đều nói ra cho hắn nghe. Từ khi sinh ra Lâm Ngọc cũng chỉ ở trong thôn Lạc Hà, tình huống này kia cũng không biết nhiều, cũng chỉ biết chút ít chuyện đơn giản.
Hai người đơn giản tán gẫu một chút, Chu Trạch chiếm được sự tình mình muốn biết. Nhưng đại khái chính là sự việc nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn cảm thấy trong đầu “ông" một tiếng, trống rỗng.
Chu Võ Quốc, Thượng Võ năm hai mươi ba? Núi Lạc Hà, thôn Lạc Hà? Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua.
Mặt Chu Trạch biến sắc, nhất thời không tiếp thu được tình huống, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình từ trên vách núi cheo leo ngã xuống, thế mà lại rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Dùng từ ngữ đám thanh niên thời nay hay dùng, đó chính là hắn “xuyên không" rồi, điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng, quá mức huyền ảo.
Lâm Ngọc thấy Chu Trạch đổi sắc mặt, không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thân thể hắn không thoải mái, không khỏi quan tâm: “Chu đại ca, nếu thân thể khó chịu thì nằm xuống nghỉ thêm một lát đi."
Chu Trạch cười khổ một tiếng, lắc đầu, lại gật gật đầu, thuận thế nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng hắn bây giờ rất loạn, cần chút thời gian sắp xếp tình huống đôi chút.
Lâm Ngọc thấy hắn nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không nán lại thêm, quay người đi ra ngoài, trong nhà còn có việc phải làm, Lâm Ngọc là người chịu khó, một khắc cũng không rảnh rỗi, đem nhà bọn họ thu thập gọn gàng ngăn nắp.
Nghe tiếng Lâm Ngọc đi ra ngoài, Chu Trạch liền mở mắt, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm loạn như ma.
Đột nhiên đi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, Chu Trạch vừa mờ mịt vừa luống cuống, hắn có chút không biết phải làm sao. Nhớ lại lúc trước khi rơi xuống núi. Hắn an ổn ở trong quân dội, khi nào nhận được nhiệm vụ thì đi chấp hành, hết nhiệm vụ lại chuyên tâm tập luyện.
Cha mẹ Chu Trạch mất sớm, là quốc gia giúp đỡ hắn, hắn rất cảm kích, cho nên lựa chọn đi lính, vì quốc gia xuất một phần lực, cố gắng lập công. Làm lính nhập ngũ, quân doanh là nhà của hắn, hắn đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt của quân nhân. Thói quen kia chính là quân doanh là tất cả. Đột nhiên tất cả những thứ này đều thay đổi, hắn đi đến một nơi xa lạ. Không có quân doanh, một lần nữa hắn cảm thấy như trở lại lúc cha mẹ hắn qua đời, khiến hắn vừa cô độc vừa bất lực.
Cũng may hiện tại Chu Trạch đã không còn là thiếu niên yếu ớt lúc trước. Hắn bây giờ đã trải qua mưa gió, đã trưởng thành, nội tâm đã trở nên cứng cỏi. Hắn cũng chỉ thương tâm mờ mịt một lúc, lập tức nghĩ đến tình huống lúc này, cho ra kết luận, thế giới này hắn biết quá ít, không thể tùy tiện hành động. Tốt nhất nên ở lại nơi gọi là thôn Lạc Hà này tìm hiểu thêm. Trước mắt hắn còn coi như người không có hộ khẩu, là người không rõ lai lịch, cái cần thiết nhất bây giờ chính là một phần lai lịch.
Như vậy bây giờ làm sao để dàn xếp lai lịch để ở lại đây, hắn lại chỉ có một thân một mình, nên làm gì để sinh hoạt đây.
Chu Trạch nghĩ đông nghĩ tây suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ phải sinh hoạt làm sao, hắn còn muốn báo ân. Nhờ có hai huynh đệ Lâm Ngọc cứu hắn, đưa hắn từ trên núi xuống, nhặt lại được cái mạng. Không có gì so với còn sống quan trọng hơn. Còn sống, sẽ làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa. Rơi vào một thế giới khác, coi như bắt đầu lại từ đầu, sống lại lần nữa, Chu Trạch thầm an ủi chính mình.
Nội tâm Chu Trạch vững vàng, nghĩ thông suốt, cũng không xoắn xuýt nữa. Trong lòng dự tính, chờ cho vết thương khỏi hẳn, hắn sẽ báo đáp hai huynh đệ Lâm Ngọc, giúp bọn họ cải thiện chút sinh hoạt hàng ngày.
Tới gần trưa, ngoài sân vang lên tiếng hô vui vẻ, tiếp sau là tiếng bước chân chạy vào.
“Ca, ta đã về rồi! Lưu thúc đến!"
Lâm Ngọc ngưng lại việc trong tay, sửa sang lại quần áo, bước ra đón: ‘Lưu thúc đến chơi, mời thúc vào nhà ngồi xuống uống chén nước."
Theo sau Lâm Bảo là một hán tử trung niên, trên tay hán tử cầm theo một túi vải, thấy Lâm Ngọc liền ha ha cười, giơ cái túi trên tay lên nói: “Bổ Huyết Thảo ta đã bán giúp các ngươi, được sáu trăm văn tiền. Ta tự ý làm chủ, cầm ba trăm văn đến chỗ Lưu tứ ca mua lương thực. Lưu tứ ca phúc hậu, cho hẳn ba mươi lăm cân, ha ha ha." Lưu Trường Vượng nói đến cao hứng, vui vẻ nở nụ cười.
“Thực sự là phiền phức Lưu thúc!" Lâm Ngọc cũng cười theo, y đưa tay đón lấy túi vải trong tay Lưu Trương Vượng.
Lưu Trường Vượng không đưa cho Lâm Ngọc, trực tiếp xách túi lương thực đi vào trong nhà, túi lương thực nặng như vậy, không thể để cho ca nhi cầm đến. “A Ngọc, này ngươi không cần cầm, đi rót cho ta chén nước, ta có chút khát. A Bảo, túi lương thực này phải để ở chỗ nào, ta mang đến bỏ vào cho các ngươi."
“Dạ!" Lâm Bảo giòn giòn đáp một tiếng, dẫn Lưu Trường Vượng đi cất túi lương thực.
Lâm Ngọc đi rót một chén nước đưa đến cho Lưu Trường Vượng. Lưu Trường Vượng cũng không khách khí, nhận chén nước uống một hơi cạn sạch.
Lúc này khí trời đang nóng, mặt trời chiếu xuống khiến mồ hôi đầm đìa. Lâm Bảo cũng rất khát, tự mình đi rót chén nước uống.
“Lưu thúc, ta lại lấy cho ngươi một chén." Lâm Ngọc thấy Lưu Trường Vượng uống xong, liền đi rót thêm một chén cho hắn.
Lưu Trường Vượng uống hai chén nước, cảm thấy hết khát, xua tay từ chối chén thứ ba. Hắn giương mắt nhìn vào gian phòng của Lâm Bảo, mơ hồ nhìn thấy có người nằm bên trong, lại nhớ tới lúc sáng Lâm Bảo có nói qua, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Nghĩ chỗ này không tiện nói chuyện, nhìn quanh sân, vừa vặn nơi góc tường có một cây hòe, bóng cây râm mát, hắn chỉ chỉ tay, ra hiệu Lâm Ngọc cùng hắn qua đó nói chuyện.
“A Ngọc, đi, cùng thúc tới bên này."
“Ừm."
Hai người tới chỗ bóng mát, Lưu Trường Vượng nhìn vào trong nhà, thấp giọng hỏi: “A Ngọc, dọc đường đi, ta nghe A Bảo nói, ngày hôm qua vào núi, các ngươi cứu một nam nhân trở về. Cái ngươi kia bị thương nặng, là ngươi dùng Bổ Huyết Thảo cứu hắn. Vậy bậy giờ ngươi đã biết dõi lai lịch của hắn hay chưa?"
Lưu Trường Vượng có nỗi lo lắng của chính mình, hắn lo lắng nhất chính là bọn Lâm Ngọc cứu phải người xấu thì làm sao bây giờ, sẽ làm tổn thương đến bọn họ.
“Vừa nãy Chu đại ca nói tên của hắn là Chu Trạch, vô ý ngã từ trên núi xuống, cái khác thì không nhắc đến." Lâm Ngọc nhớ lại lúc y và Chu Trạch trò chuyện, đa phần đều là Chu Trạch hỏi, lại không hề nhắc đến lai lịch của bản thân.
“Vô ý từ trên núi té xuống? Hắn có nói hắn là người nơi nào hay không?" Lưu Trường Vượng nghe xong liền nhíu mày.
Lâm Ngọc lắc đầu: “Vừa nãy ta và Chu đại ca chỉ là nói đơn giản vài câu, vết thương của hắn khó chịu, nên không nói được nhiều. Chỉ là y phục của hắn không giống với chúng ta, tóc cũng rất ngắn, không giống với người dân gần đây."
“Há, như vậy a, vậy có thể hắn là người nơi khác vào núi tìm bảo."
Lưu Trường Vương biết, bọn họ ở sát bên núi Lạc Hà, tuy nói là núi, kỳ thực nói là dãy núi càng đúng hơn, to to nhỏ nhỏ không biết bao nhiêu là ngọn núi, cũng không có ai từng đếm qua, toàn bộ dãy núi kéo từ đông sang tây kéo dài không dứt, chiếm diện tích rất lớn. Nghe các lão nhân trong thôn nói, trong núi có không ít thứ tốt, tựa như Bổ Huyết Thảo. Đặc biệt là sâu trong núi, thứ tốt càng có nhiều, tuy nhiên nơi đó lại rất nguy hiểm, không phải là nơi nông dân bình thường như bọn họ có thể đi. Bọn họ không đi được, tự nhiên có người có bản lĩnh sẽ đi. Đều là những nhóm người có bản lĩnh lớn. Những người đó vào trong núi cũng không sợ thú dữ hung mãnh, thậm chí còn dám giết chúng.
Khi còn trẻ Lưu Trường Vượng cũng từng gặp qua vài nhóm người, vô tình gặp được khi hắn vào núi săn thú, nhóm người kia thì đang xuống núi, đoàn người khí thế hùng dũng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua hắn còn mang theo vẻ miệt thị. Lưu Trường Vượng cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt. Hắn sợ làm cho những kẻ kia mất hứng, nội tâm hắn có chút sợ những kẻ đó.
Lưu Trường Vượng thoáng nhớ lại chuyện lúc trước một lúc, lập tức hồi thần trở về chuyện trước mắt, thở dài không đồng ý nói: “A Ngọc này, gan của ngươi cũng quá lớn rồi, tình huống người ta như thế nào ngươi còn không biết rõ ràng đã dám đem người về nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, biết trách ai?"
Lâm Ngọc biết Lưu Trường Vượng lo lắng, kỳ thực tối qua nằm trên giường, y nghĩ lại cũng sợ. Chỉ là sáng hôm nay cùng Chu Trạch nói chuyện xong, y an lòng thêm một ít, y cảm thấy đối phương cũng không phải loại người xấu.
“Lưu thúc, ngươi đừng lo lắng, Chu đại ca không phải người xấu." Lâm Ngọc khẳng định: “Ngươi nhìn thấy hắn thì sẽ hiểu."
Lâm Ngọc nói câu này nói đến đương nhiên, Lưu Trường Vượng vỗ vỗ y phục trên người, sửa sang lại một chút, hỏi: “Lúc này hắn tỉnh chưa? Ta đi gặp hắn một chút."
Lâm Ngọc gật gật đầu, “Chắc là còn chưa có ngủ."
Lưu Trường Vượng trực tiếp tiến vào phòng Chu Trạch đang nằm, trước khi đẩy cửa tiến vào, còn ho khan một cái mới vào trong.
Lúc Chu Trạch nghe được tiếng bước chân, cũng đã cảnh giác mà mở mắt. Không phải sợ có người hại hắn, chỉ là phản xạ có điều kiện của bản năng trong quá trình được huấn luyện khi còn trong quân đội.
Chu Trạch quay đầu nhìn ra cửa, đụng trúng tầm mắt Lưu Trường Vượng, hai người đồng thời quan sát lẫn nhau, trong lòng đều đang tính toán.
Chu Trạch: Người này là thân thích của Lâm Ngọc huynh đệ?
Lưu Trường Vượng: Tên tiểu tử này nhìn còn rất trẻ, nhìn gương mặt thì rất đoan chính, nét mặt chính khí. Chẳng trách A Ngọc khẳng định không phải người xấu, chỉ là tóc thực sự có chút ngắn, y phục mặc trên người cũng quá quái dị.
Rất nhanh Chu Trạch đã uống xong bát cháo, miễn cưỡng xem như lót bụng. Nghĩ đến tùng huống gia đình của Lâm Ngọc bây giờ, hắn cũng không xin thêm bát thứ hai, một lòng chỉ muốn nhanh chóng liên lạc với đồng đội.
Lâm Ngọc thấy hắn đã uống xong, cầm bát đi ra ngoài. Thầm nghĩ chờ đệ đệ bán được Bổ Huyết Thảo, mua lương thực trở về, buổi trưa phải nấu nhiều cơm hơn, y cảm giác Chu Trạch hẳn là vẫn chưa no, nhưng lương thực trong nhà đã không còn nhiều, bát cháo Chu Trạch vừa uống là bát hôm qua chừa lại cho hắn. Bình thường hai huynh đệ Lâm Ngọc không ăn bữa sáng, chỉ ăn trưa và ăn tối.
Lâm Ngọc cầm bát đi rửa sạch sẽ, rót một chén nước nóng mang vào cho Chu Trạch. Chu Trạch cũng không khách khí, đem nước uống hết. Uống xong, mới cùng Lâm Ngọc hỏi thăm tình huống. Lâm Ngọc đem sự tình y biết đều nói ra cho hắn nghe. Từ khi sinh ra Lâm Ngọc cũng chỉ ở trong thôn Lạc Hà, tình huống này kia cũng không biết nhiều, cũng chỉ biết chút ít chuyện đơn giản.
Hai người đơn giản tán gẫu một chút, Chu Trạch chiếm được sự tình mình muốn biết. Nhưng đại khái chính là sự việc nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn cảm thấy trong đầu “ông" một tiếng, trống rỗng.
Chu Võ Quốc, Thượng Võ năm hai mươi ba? Núi Lạc Hà, thôn Lạc Hà? Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua.
Mặt Chu Trạch biến sắc, nhất thời không tiếp thu được tình huống, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình từ trên vách núi cheo leo ngã xuống, thế mà lại rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Dùng từ ngữ đám thanh niên thời nay hay dùng, đó chính là hắn “xuyên không" rồi, điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng, quá mức huyền ảo.
Lâm Ngọc thấy Chu Trạch đổi sắc mặt, không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thân thể hắn không thoải mái, không khỏi quan tâm: “Chu đại ca, nếu thân thể khó chịu thì nằm xuống nghỉ thêm một lát đi."
Chu Trạch cười khổ một tiếng, lắc đầu, lại gật gật đầu, thuận thế nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng hắn bây giờ rất loạn, cần chút thời gian sắp xếp tình huống đôi chút.
Lâm Ngọc thấy hắn nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không nán lại thêm, quay người đi ra ngoài, trong nhà còn có việc phải làm, Lâm Ngọc là người chịu khó, một khắc cũng không rảnh rỗi, đem nhà bọn họ thu thập gọn gàng ngăn nắp.
Nghe tiếng Lâm Ngọc đi ra ngoài, Chu Trạch liền mở mắt, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm loạn như ma.
Đột nhiên đi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, Chu Trạch vừa mờ mịt vừa luống cuống, hắn có chút không biết phải làm sao. Nhớ lại lúc trước khi rơi xuống núi. Hắn an ổn ở trong quân dội, khi nào nhận được nhiệm vụ thì đi chấp hành, hết nhiệm vụ lại chuyên tâm tập luyện.
Cha mẹ Chu Trạch mất sớm, là quốc gia giúp đỡ hắn, hắn rất cảm kích, cho nên lựa chọn đi lính, vì quốc gia xuất một phần lực, cố gắng lập công. Làm lính nhập ngũ, quân doanh là nhà của hắn, hắn đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt của quân nhân. Thói quen kia chính là quân doanh là tất cả. Đột nhiên tất cả những thứ này đều thay đổi, hắn đi đến một nơi xa lạ. Không có quân doanh, một lần nữa hắn cảm thấy như trở lại lúc cha mẹ hắn qua đời, khiến hắn vừa cô độc vừa bất lực.
Cũng may hiện tại Chu Trạch đã không còn là thiếu niên yếu ớt lúc trước. Hắn bây giờ đã trải qua mưa gió, đã trưởng thành, nội tâm đã trở nên cứng cỏi. Hắn cũng chỉ thương tâm mờ mịt một lúc, lập tức nghĩ đến tình huống lúc này, cho ra kết luận, thế giới này hắn biết quá ít, không thể tùy tiện hành động. Tốt nhất nên ở lại nơi gọi là thôn Lạc Hà này tìm hiểu thêm. Trước mắt hắn còn coi như người không có hộ khẩu, là người không rõ lai lịch, cái cần thiết nhất bây giờ chính là một phần lai lịch.
Như vậy bây giờ làm sao để dàn xếp lai lịch để ở lại đây, hắn lại chỉ có một thân một mình, nên làm gì để sinh hoạt đây.
Chu Trạch nghĩ đông nghĩ tây suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ phải sinh hoạt làm sao, hắn còn muốn báo ân. Nhờ có hai huynh đệ Lâm Ngọc cứu hắn, đưa hắn từ trên núi xuống, nhặt lại được cái mạng. Không có gì so với còn sống quan trọng hơn. Còn sống, sẽ làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa. Rơi vào một thế giới khác, coi như bắt đầu lại từ đầu, sống lại lần nữa, Chu Trạch thầm an ủi chính mình.
Nội tâm Chu Trạch vững vàng, nghĩ thông suốt, cũng không xoắn xuýt nữa. Trong lòng dự tính, chờ cho vết thương khỏi hẳn, hắn sẽ báo đáp hai huynh đệ Lâm Ngọc, giúp bọn họ cải thiện chút sinh hoạt hàng ngày.
Tới gần trưa, ngoài sân vang lên tiếng hô vui vẻ, tiếp sau là tiếng bước chân chạy vào.
“Ca, ta đã về rồi! Lưu thúc đến!"
Lâm Ngọc ngưng lại việc trong tay, sửa sang lại quần áo, bước ra đón: ‘Lưu thúc đến chơi, mời thúc vào nhà ngồi xuống uống chén nước."
Theo sau Lâm Bảo là một hán tử trung niên, trên tay hán tử cầm theo một túi vải, thấy Lâm Ngọc liền ha ha cười, giơ cái túi trên tay lên nói: “Bổ Huyết Thảo ta đã bán giúp các ngươi, được sáu trăm văn tiền. Ta tự ý làm chủ, cầm ba trăm văn đến chỗ Lưu tứ ca mua lương thực. Lưu tứ ca phúc hậu, cho hẳn ba mươi lăm cân, ha ha ha." Lưu Trường Vượng nói đến cao hứng, vui vẻ nở nụ cười.
“Thực sự là phiền phức Lưu thúc!" Lâm Ngọc cũng cười theo, y đưa tay đón lấy túi vải trong tay Lưu Trương Vượng.
Lưu Trường Vượng không đưa cho Lâm Ngọc, trực tiếp xách túi lương thực đi vào trong nhà, túi lương thực nặng như vậy, không thể để cho ca nhi cầm đến. “A Ngọc, này ngươi không cần cầm, đi rót cho ta chén nước, ta có chút khát. A Bảo, túi lương thực này phải để ở chỗ nào, ta mang đến bỏ vào cho các ngươi."
“Dạ!" Lâm Bảo giòn giòn đáp một tiếng, dẫn Lưu Trường Vượng đi cất túi lương thực.
Lâm Ngọc đi rót một chén nước đưa đến cho Lưu Trường Vượng. Lưu Trường Vượng cũng không khách khí, nhận chén nước uống một hơi cạn sạch.
Lúc này khí trời đang nóng, mặt trời chiếu xuống khiến mồ hôi đầm đìa. Lâm Bảo cũng rất khát, tự mình đi rót chén nước uống.
“Lưu thúc, ta lại lấy cho ngươi một chén." Lâm Ngọc thấy Lưu Trường Vượng uống xong, liền đi rót thêm một chén cho hắn.
Lưu Trường Vượng uống hai chén nước, cảm thấy hết khát, xua tay từ chối chén thứ ba. Hắn giương mắt nhìn vào gian phòng của Lâm Bảo, mơ hồ nhìn thấy có người nằm bên trong, lại nhớ tới lúc sáng Lâm Bảo có nói qua, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Nghĩ chỗ này không tiện nói chuyện, nhìn quanh sân, vừa vặn nơi góc tường có một cây hòe, bóng cây râm mát, hắn chỉ chỉ tay, ra hiệu Lâm Ngọc cùng hắn qua đó nói chuyện.
“A Ngọc, đi, cùng thúc tới bên này."
“Ừm."
Hai người tới chỗ bóng mát, Lưu Trường Vượng nhìn vào trong nhà, thấp giọng hỏi: “A Ngọc, dọc đường đi, ta nghe A Bảo nói, ngày hôm qua vào núi, các ngươi cứu một nam nhân trở về. Cái ngươi kia bị thương nặng, là ngươi dùng Bổ Huyết Thảo cứu hắn. Vậy bậy giờ ngươi đã biết dõi lai lịch của hắn hay chưa?"
Lưu Trường Vượng có nỗi lo lắng của chính mình, hắn lo lắng nhất chính là bọn Lâm Ngọc cứu phải người xấu thì làm sao bây giờ, sẽ làm tổn thương đến bọn họ.
“Vừa nãy Chu đại ca nói tên của hắn là Chu Trạch, vô ý ngã từ trên núi xuống, cái khác thì không nhắc đến." Lâm Ngọc nhớ lại lúc y và Chu Trạch trò chuyện, đa phần đều là Chu Trạch hỏi, lại không hề nhắc đến lai lịch của bản thân.
“Vô ý từ trên núi té xuống? Hắn có nói hắn là người nơi nào hay không?" Lưu Trường Vượng nghe xong liền nhíu mày.
Lâm Ngọc lắc đầu: “Vừa nãy ta và Chu đại ca chỉ là nói đơn giản vài câu, vết thương của hắn khó chịu, nên không nói được nhiều. Chỉ là y phục của hắn không giống với chúng ta, tóc cũng rất ngắn, không giống với người dân gần đây."
“Há, như vậy a, vậy có thể hắn là người nơi khác vào núi tìm bảo."
Lưu Trường Vương biết, bọn họ ở sát bên núi Lạc Hà, tuy nói là núi, kỳ thực nói là dãy núi càng đúng hơn, to to nhỏ nhỏ không biết bao nhiêu là ngọn núi, cũng không có ai từng đếm qua, toàn bộ dãy núi kéo từ đông sang tây kéo dài không dứt, chiếm diện tích rất lớn. Nghe các lão nhân trong thôn nói, trong núi có không ít thứ tốt, tựa như Bổ Huyết Thảo. Đặc biệt là sâu trong núi, thứ tốt càng có nhiều, tuy nhiên nơi đó lại rất nguy hiểm, không phải là nơi nông dân bình thường như bọn họ có thể đi. Bọn họ không đi được, tự nhiên có người có bản lĩnh sẽ đi. Đều là những nhóm người có bản lĩnh lớn. Những người đó vào trong núi cũng không sợ thú dữ hung mãnh, thậm chí còn dám giết chúng.
Khi còn trẻ Lưu Trường Vượng cũng từng gặp qua vài nhóm người, vô tình gặp được khi hắn vào núi săn thú, nhóm người kia thì đang xuống núi, đoàn người khí thế hùng dũng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua hắn còn mang theo vẻ miệt thị. Lưu Trường Vượng cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt. Hắn sợ làm cho những kẻ kia mất hứng, nội tâm hắn có chút sợ những kẻ đó.
Lưu Trường Vượng thoáng nhớ lại chuyện lúc trước một lúc, lập tức hồi thần trở về chuyện trước mắt, thở dài không đồng ý nói: “A Ngọc này, gan của ngươi cũng quá lớn rồi, tình huống người ta như thế nào ngươi còn không biết rõ ràng đã dám đem người về nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, biết trách ai?"
Lâm Ngọc biết Lưu Trường Vượng lo lắng, kỳ thực tối qua nằm trên giường, y nghĩ lại cũng sợ. Chỉ là sáng hôm nay cùng Chu Trạch nói chuyện xong, y an lòng thêm một ít, y cảm thấy đối phương cũng không phải loại người xấu.
“Lưu thúc, ngươi đừng lo lắng, Chu đại ca không phải người xấu." Lâm Ngọc khẳng định: “Ngươi nhìn thấy hắn thì sẽ hiểu."
Lâm Ngọc nói câu này nói đến đương nhiên, Lưu Trường Vượng vỗ vỗ y phục trên người, sửa sang lại một chút, hỏi: “Lúc này hắn tỉnh chưa? Ta đi gặp hắn một chút."
Lâm Ngọc gật gật đầu, “Chắc là còn chưa có ngủ."
Lưu Trường Vượng trực tiếp tiến vào phòng Chu Trạch đang nằm, trước khi đẩy cửa tiến vào, còn ho khan một cái mới vào trong.
Lúc Chu Trạch nghe được tiếng bước chân, cũng đã cảnh giác mà mở mắt. Không phải sợ có người hại hắn, chỉ là phản xạ có điều kiện của bản năng trong quá trình được huấn luyện khi còn trong quân đội.
Chu Trạch quay đầu nhìn ra cửa, đụng trúng tầm mắt Lưu Trường Vượng, hai người đồng thời quan sát lẫn nhau, trong lòng đều đang tính toán.
Chu Trạch: Người này là thân thích của Lâm Ngọc huynh đệ?
Lưu Trường Vượng: Tên tiểu tử này nhìn còn rất trẻ, nhìn gương mặt thì rất đoan chính, nét mặt chính khí. Chẳng trách A Ngọc khẳng định không phải người xấu, chỉ là tóc thực sự có chút ngắn, y phục mặc trên người cũng quá quái dị.
Tác giả :
Nhất Đóa Sơ Phương