Dị Thế Điền Viên
Chương 46
Chạng vạng, Lâm Ngọc không còn lòng dạ nào trông coi cửa tiệm, đóng cửa về nhà từ sớm. Bắt tay làm cơm tối, nghĩ Chu Trạch bôn ba mệt nhọc bên ngoài mấy ngày, muốn làm chút đồ ăn ngon cho hắn bồi bổ.
Vì vậy Lâm Ngọc bắt đầu băm nhân bánh, dự định gói sủi cảo, khí trời rét lạnh, ăn sủi cảo nóng hổi là cả một quá trình hương thụ, người nông gia đều rất thích ăn sủi cảo.
Lâm Bảo gói sủi cảo không thạo, nhưng cán vỏ bánh rất đẹp, cho nên nó phụ trách cán vỏ bánh, Lâm Ngọc phụ trách gói bánh, hai người hợp lực làm việc, rất nhanh đã gói được một chậu sủi cảo trắng mập.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, mặt trời cũng đã xuống núi, lại chưa thấy bọn Chu Trạch trở về, hai huynh đệ ở nhà chờ đợi có chút nôn nóng.
Cuối cùng Lâm Bảo bực bội nói với Lâm Ngọc: “Ca, ta ra cửa thôn nhìn thử, xem bọn Chu đại ca đã về đến chưa!"
“Ân, ngươi đi nhìn thử cũng tốt, ta ở nhà nấu nước trước, chờ Chu đại ca về liền luộc sủi cảo." Kỳ thực Lâm Ngọc cũng muốn ra cửa thôn nhìn: “Hay là ta đi cùng với ngươi?"
Lâm Bảo nói: “Ca, ngươi đừng đi, bên ngoài gió lớn, rất lạnh, để ta đi xem là được, ngươi ở nhà chờ đi."
“Vậy ngươi mặc thêm quần áo vào kẻo lạnh." Lâm Ngọc dặn dò.
“Không sao, ta không sợ lạnh." Lời còn chưa dứt, Lâm Bảo đã nhanh chân chạy đi.
Lúc này chính là thời điểm trong thôn làm cơm, khói bếp lượn lờ trên nóc bếp từng nhà, cuối thu gió lớn, gió thổi vù vù se lạnh, thổi vào mặt lạnh lẽo, không có mấy người đi lại trên đường, đều muốn ở nhà cho ấm áp.
Một đường ra cửa thôn, Lâm Bảo không gặp quá nhiều người, lúc gần đến cửa thôn, nhìn thấy cha Triệu Cẩu Tử đang cõng củi trở về, nó chào hỏi: “Triệu thúc!"
“Là Lâm Bảo a, đã tối rồi, ngươi còn ra đây làm gì?" Cha Triệu Cẩu Tử đứng lại hỏi.
Lâm Bảo: “Ta ra cửa thôn."
“Ta mới vừa nhìn thấy Chu tiểu tử đánh xe về rồi, có phải là ngươi muốn đi đón hắn? Đừng ra cửa thôn nữa, đến nhà Cường Tử đi, ta thấy bọn hắn đánh xe về hướng đó." Cha Triệu Cẩu Tử nói.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Bảo biết Chu Trạch bình an trở về, vui vẻ nói: “Vậy ta đến đó xem thử."
Lâm Bảo nhanh chân đi đến nhà Lưu Cường, đến nơi thấy xe lừa đậu ở đó, còn Chu Trạch đang giúp Lưu Cường khuân đồ.
Nguyên lai sau khi về đến thôn, hai người bọn hắn đi nhà Lưu Cường trước. Lưu Cường mua không ít đồ vật, cho nên chở đồ qua đây cho hắn luôn.
“Chu đại ca, ngươi đã về rồi, ta còn đang tính ra cửa thôn chờ ngươi đây, nghe Triệu thúc nói ngươi qua đây, nên chạy qua đây tìm ngươi." Lâm Bảo hớn hở nói.
Chu Trạch nhìn thấy Lâm Bảo bị gió lạnh thổi đến đỏ mặt, vỗ lên vai nó: “Ở nhà chờ ta là được, bên ngoài gió lớn, còn mặc ít như thế, có bị lạnh hay không?"
Lâm Bảo lắc đầu: “Không lạnh, ca ca gói sủi cảo, đợi chút nữa chúng ta về nhà ăn sủi cảo!"
“Được đó, lập tức chuyển đồ xong rồi, chúng ta về nhà." Chu Trạch giúp Lưu Cường đem đồ vào sân, cũng không nán lại nữa, mang theo Lâm Bảo trở lại Lâm gia.
“A Ngọc, ta đã về rồi." Chu Trạch vừa vào sân đã hô lên.
Lâm Ngọc từ trong bếp đứng dậy, chạy đến trước mặt Chu Trạch, thần sắc kích động, hô: “Chu đại ca, ngươi đã về rồi!"
Chu Trạch tiến lên một bước, ôm chằm lấy Lâm Ngọc, dùng cằm cọ vào vai y hai cái mới buông ra: “Ta đi đánh xe vào đã, rồi quay lại."
Lâm Ngọc đỏ mặt gật đầu: “Ân, ta đi nấu sủi cảo, Chu đại ca, xong rồi thì lại đây nhé!"
Chu Trạch đánh xe lừa vào sân, tháo buồng xe, dắt lừa vào chuồng, cho nó ăn cỏ khô, một đường kéo đồ vất vả, Chu Trạch xúc thêm ít hạt ngô thưởng cho nó. Đồ vật trong buồng xe để nguyên vậy, ngày mai hắn chuyển xuống sau.
Đợi Chu Trạch quay lại tiểu viện Lâm gia, Lâm Ngọc đã bỏ sủi cảo vào nồi luộc, thấy hắn quay lại liền nói: “Chu đại ca, trong chậu có nước ấm, ngươi gội rửa trước đi, lập tức có thể ăn sủi cảo rồi." Lâm Ngọc đã chuẩn bị sẵn nước ấm cùng khăn sạch cho Chu Trạch.
Mấy ngày không gặp, Chu Trạch thật nhớ Lâm Ngọc, không lập tức đi rửa mặt mà đi đến bên cạnh Lâm Ngọc, vươn tay cầm lấy tay y, nắn nắn, để giải nỗi khổ tương tư. Lâm Ngọc đỏ mặt tùy ý đê hắn nắm tay, thậm chí còn nắm lại bàn tay hắn.
Được đáp lại, trong lòng Chu Trạch khẽ động, trong mắt lộ ý cười, nở miệng nói: “A Ngọc, mấy ngày nay có nhớ ta không?"
Lâm Ngọc gật đầu, đang muốn nói “nhớ", đã bị tiếng nói đột nhiên vang lên của Lâm Bảo cắt ngang.
“Ca, đã nấu sủi cảo xong chưa?" Lâm Bảo cầm theo bát đi vào.
Lâm Ngọc vội vàng rút tay về, cầm lấy muôi quấy quấy hai lần, đổ thêm ít nước lạnh vào: “Sắp chín rồi, luộc thêm lần nước này nữa là ăn được."
Có Lâm Bảo ở đây, tất nhiên hai người không thể tiếp tục thân mật. Chu Trạch về phòng thay quần áo sạch, dùng nước ấm rửa mặt, rửa cổ, rửa tay, lau đi bụi bặm trên đường.
Trong nhà đã kê một cái bàn vuông, trên bàn có sủi cảo nóng hổi, trước mặt mỗi người có một cái đĩa, trong đĩa có dấm chua cùng tỏi, tỏi chấm vào dấm chua, ăn vào trong miệng, miễn bàn có bao nhiêu ngon.
Chu Trạch liên tục ăn hai, ba cái sủi cảo, mới lên tiếng khen: “Ăn ngon!"
Sủi cảo mình bao được người trong lòng tán thưởng, Lâm Ngọc vui vẻ.
“Ta cũng cảm thấy ăn ngon." Lâm Bảo nói theo.
Bởi vì sủi cảo ăn ngon, bọn họ cũng đang đói, ăn đến cuối, chậu sủi cảo cũng không còn lại bao nhiêu, chừng một bát nhỏ, ba người đều ăn đến no căng.
Ăn xong, ba người cũng không vội đứng dậy, ngồi tại chỗ uống canh sủi cảo tiêu hóa thức ăn.
Chu Trạch: “Ta đi ra ngoài mấy ngày nay, trong nhà không có chuyện gì chứ?"
Lâm Bảo vừa nghe hắn nói vậy, lập tức kể chuyện có trộm đến nhà: “Ta không đuổi kịp kẻ trộm, để hắn chạy thoát vào thôn, kẻ đó khẳng định là người trong thôn, chỉ là không biết là ai."
Chu Trạch nghe nhà có trộm liền cau mày. Hắn không ngờ tới mình đi ra ngoài có ba ngày, đã có người đánh chủ ý lên đầu Lâm gia.
“Tiểu Bảo, một mình ngươi đuổi theo trộm?"
“Ừm." Lâm Bảo đáp, có chút chột dạ, đúng như dự đoán, ánh mắt Chu Trạch trở nên nghiêm túc, nó lập tức cúi đầu nhận sai: “Ta biết sai rồi, Lưu thúc đều giáo huấn ta, ta biết ta không nên đề cao bản thân."
Chu Trạch gật đầu: “Biết vậy là được, sau này nếu gặp chuyện tương tự, không được lỗ mãng. Lần nay ngươi gặp kẻ trộm lá gan nhỏ, không có dám trực tiếp đối đầu với ngươi, vạn nhất gặp kẻ lớn gan, ngươi còn nhỏ, nói không chừng còn chịu thiệt. Sau này làm gì cũng phải suy xét trước trước sau, không gì quan trọng hơn an toàn của bản thân."
“Vâng, Chu đại ca, ta nhớ rồi." Lâm Bảo nói.
Thấy Lâm Bảo đã biết sai, Chu Trạch không nhiều lời nữa. Trong lòng lại nghĩ, lần sau xuất môn phải dàn xếp ổn thỏa mới được, nếu để hắn biết được kẻ trộm kia là ai, nhất định phải cho kẻ đó nếm mùi đau khổ, giết gà dọa khỉ, hắn cũng không phải người để cho kẻ khác bắt nạt mà không phản kháng.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, ba ngươi đợi tiêu thực xong, nấu nước nóng ngâm chân một lúc, sau đó sớm chui vào trong chăn nằm.
Một đêm không mộng, chớp mắt đã đến sáng hôm sau, Lâm Bảo rời giường từ sớm, động tĩnh làm Chu Trạch trong mộng tỉnh dậy. Chu Trạch mở mắt, nhìn bên ngoài còn tối đen, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi dậy sớm như vậy làm gì?"
Lâm Bảo nói: “Ta dậy tập luyện, không phải ngươi từng nói, chim chóc muốn có sâu ăn thì phải dậy sớm sao, ta cũng muốn dậy sớm giống chim chóc đây."
“Con ngoan, có chí khí." Chu Trạch khen, cảm thấy hài tử choai choai luôn có giác ngộ, bản thân còn ngủ nướng nữa thì quá mất mặt, vì vậy cũng đứng dậy mặc quần áo: “Đi, chúng ta cùng tập luyện."
“Hảo a, Chu đại ca, lát nữa ngươi nhìn ta đánh quyền, xem có sai chỗ nào không, nếu sai ngươi giúp ta sửa lại." Lâm Bảo cao hứng nói.
Dùng nước lạnh rửa mặt qua, nước lãnh lẽo đánh tan cơn buồn ngủ. Chu Trạch cùng Lâm Bảo trước tiên chạy bộ, sau đó nhìn Lâm Bảo đánh quyền.
Đánh xong, Lâm Bảo dùng ánh mắt mong chờ nhìn Chu Trạch, xem xem hắn có ý kiến gì không.
Trong mắt Chu Trạch mang theo khen ngợi: “Không sai, ngươi đánh càng ngày càng thuần thục, có thể thấy ngày thường cũng bỏ không ít công sức, chỉ là có mấy chỗ, động tác không đúng, đến, ta chỉ lại cho ngươi."
Chu Trạch nắm tay Lâm Bảo sửa lại động tác cho nó, Lâm Bảo cũng nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên bộ quyền đánh ra càng thông thuận, sức mạnh cũng tăng lên.
Trong lòng Lâm Bảo vui vẻ, luyện lại nhiều lần, xác định không còn làm sai, mới tiếp tục chiêu thức tiếp theo.
Chu Trạch đánh một bộ quyền, hoạt động thân thể xong, cũng không đánh tiếp, hắn đi xuống bếp, nhóm lửa nấu cơm.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì nhớ Chu Trạch, buổi tối Lâm Ngọc không ngủ được, đặc biệt là đêm có trộm, cả đêm không ngủ được. Hôm qua Chu Trạch bình an trở về, Lâm Ngọc yên lòng, thả lỏng tinh thần, ngủ ngon giấc không mộng mị, đến khi tỉnh lại, trời cũng đã sáng hẳn.
Đợi Lâm Ngọc đi ra, nhìn thấy nhà bếp tỏa khói, hiển nhiên đã làm xong bữa sáng, trong sân thế nhưng không thấy ai, y hô lên: “Chu đại ca!" Không thấy ai trả lời, đoán rằng mọi người đã sang bên nhà mới.
Lâm Ngọc rửa mặt, đi sang nhà mới, quả nhiên nhìn thấy Chu Trạch và Lâm Bảo đang khuân đồ, có thứ khuân vào bên trong nhà kho, có thứ trực tiếp đưa vào tiệm.
Chu Trạch nhìn thấy Lâm Ngọc, lấy ra một cái bao đưa cho Lâm Ngọc, bên trong là hỉ phục của hai người, còn có những thứ hắn mua trong cửa tiệm son: “A Ngọc, đem hỉ phục cất đi, lúc nào rảnh rỗi ngươi mặc thử xem có vừa hay không, nếu có chỗ nào không được thì sửa lại một chút."
Lâm Ngọc nhận lấy, sờ thử, trong lòng vui mừng.
Vì vậy Lâm Ngọc bắt đầu băm nhân bánh, dự định gói sủi cảo, khí trời rét lạnh, ăn sủi cảo nóng hổi là cả một quá trình hương thụ, người nông gia đều rất thích ăn sủi cảo.
Lâm Bảo gói sủi cảo không thạo, nhưng cán vỏ bánh rất đẹp, cho nên nó phụ trách cán vỏ bánh, Lâm Ngọc phụ trách gói bánh, hai người hợp lực làm việc, rất nhanh đã gói được một chậu sủi cảo trắng mập.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, mặt trời cũng đã xuống núi, lại chưa thấy bọn Chu Trạch trở về, hai huynh đệ ở nhà chờ đợi có chút nôn nóng.
Cuối cùng Lâm Bảo bực bội nói với Lâm Ngọc: “Ca, ta ra cửa thôn nhìn thử, xem bọn Chu đại ca đã về đến chưa!"
“Ân, ngươi đi nhìn thử cũng tốt, ta ở nhà nấu nước trước, chờ Chu đại ca về liền luộc sủi cảo." Kỳ thực Lâm Ngọc cũng muốn ra cửa thôn nhìn: “Hay là ta đi cùng với ngươi?"
Lâm Bảo nói: “Ca, ngươi đừng đi, bên ngoài gió lớn, rất lạnh, để ta đi xem là được, ngươi ở nhà chờ đi."
“Vậy ngươi mặc thêm quần áo vào kẻo lạnh." Lâm Ngọc dặn dò.
“Không sao, ta không sợ lạnh." Lời còn chưa dứt, Lâm Bảo đã nhanh chân chạy đi.
Lúc này chính là thời điểm trong thôn làm cơm, khói bếp lượn lờ trên nóc bếp từng nhà, cuối thu gió lớn, gió thổi vù vù se lạnh, thổi vào mặt lạnh lẽo, không có mấy người đi lại trên đường, đều muốn ở nhà cho ấm áp.
Một đường ra cửa thôn, Lâm Bảo không gặp quá nhiều người, lúc gần đến cửa thôn, nhìn thấy cha Triệu Cẩu Tử đang cõng củi trở về, nó chào hỏi: “Triệu thúc!"
“Là Lâm Bảo a, đã tối rồi, ngươi còn ra đây làm gì?" Cha Triệu Cẩu Tử đứng lại hỏi.
Lâm Bảo: “Ta ra cửa thôn."
“Ta mới vừa nhìn thấy Chu tiểu tử đánh xe về rồi, có phải là ngươi muốn đi đón hắn? Đừng ra cửa thôn nữa, đến nhà Cường Tử đi, ta thấy bọn hắn đánh xe về hướng đó." Cha Triệu Cẩu Tử nói.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Bảo biết Chu Trạch bình an trở về, vui vẻ nói: “Vậy ta đến đó xem thử."
Lâm Bảo nhanh chân đi đến nhà Lưu Cường, đến nơi thấy xe lừa đậu ở đó, còn Chu Trạch đang giúp Lưu Cường khuân đồ.
Nguyên lai sau khi về đến thôn, hai người bọn hắn đi nhà Lưu Cường trước. Lưu Cường mua không ít đồ vật, cho nên chở đồ qua đây cho hắn luôn.
“Chu đại ca, ngươi đã về rồi, ta còn đang tính ra cửa thôn chờ ngươi đây, nghe Triệu thúc nói ngươi qua đây, nên chạy qua đây tìm ngươi." Lâm Bảo hớn hở nói.
Chu Trạch nhìn thấy Lâm Bảo bị gió lạnh thổi đến đỏ mặt, vỗ lên vai nó: “Ở nhà chờ ta là được, bên ngoài gió lớn, còn mặc ít như thế, có bị lạnh hay không?"
Lâm Bảo lắc đầu: “Không lạnh, ca ca gói sủi cảo, đợi chút nữa chúng ta về nhà ăn sủi cảo!"
“Được đó, lập tức chuyển đồ xong rồi, chúng ta về nhà." Chu Trạch giúp Lưu Cường đem đồ vào sân, cũng không nán lại nữa, mang theo Lâm Bảo trở lại Lâm gia.
“A Ngọc, ta đã về rồi." Chu Trạch vừa vào sân đã hô lên.
Lâm Ngọc từ trong bếp đứng dậy, chạy đến trước mặt Chu Trạch, thần sắc kích động, hô: “Chu đại ca, ngươi đã về rồi!"
Chu Trạch tiến lên một bước, ôm chằm lấy Lâm Ngọc, dùng cằm cọ vào vai y hai cái mới buông ra: “Ta đi đánh xe vào đã, rồi quay lại."
Lâm Ngọc đỏ mặt gật đầu: “Ân, ta đi nấu sủi cảo, Chu đại ca, xong rồi thì lại đây nhé!"
Chu Trạch đánh xe lừa vào sân, tháo buồng xe, dắt lừa vào chuồng, cho nó ăn cỏ khô, một đường kéo đồ vất vả, Chu Trạch xúc thêm ít hạt ngô thưởng cho nó. Đồ vật trong buồng xe để nguyên vậy, ngày mai hắn chuyển xuống sau.
Đợi Chu Trạch quay lại tiểu viện Lâm gia, Lâm Ngọc đã bỏ sủi cảo vào nồi luộc, thấy hắn quay lại liền nói: “Chu đại ca, trong chậu có nước ấm, ngươi gội rửa trước đi, lập tức có thể ăn sủi cảo rồi." Lâm Ngọc đã chuẩn bị sẵn nước ấm cùng khăn sạch cho Chu Trạch.
Mấy ngày không gặp, Chu Trạch thật nhớ Lâm Ngọc, không lập tức đi rửa mặt mà đi đến bên cạnh Lâm Ngọc, vươn tay cầm lấy tay y, nắn nắn, để giải nỗi khổ tương tư. Lâm Ngọc đỏ mặt tùy ý đê hắn nắm tay, thậm chí còn nắm lại bàn tay hắn.
Được đáp lại, trong lòng Chu Trạch khẽ động, trong mắt lộ ý cười, nở miệng nói: “A Ngọc, mấy ngày nay có nhớ ta không?"
Lâm Ngọc gật đầu, đang muốn nói “nhớ", đã bị tiếng nói đột nhiên vang lên của Lâm Bảo cắt ngang.
“Ca, đã nấu sủi cảo xong chưa?" Lâm Bảo cầm theo bát đi vào.
Lâm Ngọc vội vàng rút tay về, cầm lấy muôi quấy quấy hai lần, đổ thêm ít nước lạnh vào: “Sắp chín rồi, luộc thêm lần nước này nữa là ăn được."
Có Lâm Bảo ở đây, tất nhiên hai người không thể tiếp tục thân mật. Chu Trạch về phòng thay quần áo sạch, dùng nước ấm rửa mặt, rửa cổ, rửa tay, lau đi bụi bặm trên đường.
Trong nhà đã kê một cái bàn vuông, trên bàn có sủi cảo nóng hổi, trước mặt mỗi người có một cái đĩa, trong đĩa có dấm chua cùng tỏi, tỏi chấm vào dấm chua, ăn vào trong miệng, miễn bàn có bao nhiêu ngon.
Chu Trạch liên tục ăn hai, ba cái sủi cảo, mới lên tiếng khen: “Ăn ngon!"
Sủi cảo mình bao được người trong lòng tán thưởng, Lâm Ngọc vui vẻ.
“Ta cũng cảm thấy ăn ngon." Lâm Bảo nói theo.
Bởi vì sủi cảo ăn ngon, bọn họ cũng đang đói, ăn đến cuối, chậu sủi cảo cũng không còn lại bao nhiêu, chừng một bát nhỏ, ba người đều ăn đến no căng.
Ăn xong, ba người cũng không vội đứng dậy, ngồi tại chỗ uống canh sủi cảo tiêu hóa thức ăn.
Chu Trạch: “Ta đi ra ngoài mấy ngày nay, trong nhà không có chuyện gì chứ?"
Lâm Bảo vừa nghe hắn nói vậy, lập tức kể chuyện có trộm đến nhà: “Ta không đuổi kịp kẻ trộm, để hắn chạy thoát vào thôn, kẻ đó khẳng định là người trong thôn, chỉ là không biết là ai."
Chu Trạch nghe nhà có trộm liền cau mày. Hắn không ngờ tới mình đi ra ngoài có ba ngày, đã có người đánh chủ ý lên đầu Lâm gia.
“Tiểu Bảo, một mình ngươi đuổi theo trộm?"
“Ừm." Lâm Bảo đáp, có chút chột dạ, đúng như dự đoán, ánh mắt Chu Trạch trở nên nghiêm túc, nó lập tức cúi đầu nhận sai: “Ta biết sai rồi, Lưu thúc đều giáo huấn ta, ta biết ta không nên đề cao bản thân."
Chu Trạch gật đầu: “Biết vậy là được, sau này nếu gặp chuyện tương tự, không được lỗ mãng. Lần nay ngươi gặp kẻ trộm lá gan nhỏ, không có dám trực tiếp đối đầu với ngươi, vạn nhất gặp kẻ lớn gan, ngươi còn nhỏ, nói không chừng còn chịu thiệt. Sau này làm gì cũng phải suy xét trước trước sau, không gì quan trọng hơn an toàn của bản thân."
“Vâng, Chu đại ca, ta nhớ rồi." Lâm Bảo nói.
Thấy Lâm Bảo đã biết sai, Chu Trạch không nhiều lời nữa. Trong lòng lại nghĩ, lần sau xuất môn phải dàn xếp ổn thỏa mới được, nếu để hắn biết được kẻ trộm kia là ai, nhất định phải cho kẻ đó nếm mùi đau khổ, giết gà dọa khỉ, hắn cũng không phải người để cho kẻ khác bắt nạt mà không phản kháng.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, ba ngươi đợi tiêu thực xong, nấu nước nóng ngâm chân một lúc, sau đó sớm chui vào trong chăn nằm.
Một đêm không mộng, chớp mắt đã đến sáng hôm sau, Lâm Bảo rời giường từ sớm, động tĩnh làm Chu Trạch trong mộng tỉnh dậy. Chu Trạch mở mắt, nhìn bên ngoài còn tối đen, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi dậy sớm như vậy làm gì?"
Lâm Bảo nói: “Ta dậy tập luyện, không phải ngươi từng nói, chim chóc muốn có sâu ăn thì phải dậy sớm sao, ta cũng muốn dậy sớm giống chim chóc đây."
“Con ngoan, có chí khí." Chu Trạch khen, cảm thấy hài tử choai choai luôn có giác ngộ, bản thân còn ngủ nướng nữa thì quá mất mặt, vì vậy cũng đứng dậy mặc quần áo: “Đi, chúng ta cùng tập luyện."
“Hảo a, Chu đại ca, lát nữa ngươi nhìn ta đánh quyền, xem có sai chỗ nào không, nếu sai ngươi giúp ta sửa lại." Lâm Bảo cao hứng nói.
Dùng nước lạnh rửa mặt qua, nước lãnh lẽo đánh tan cơn buồn ngủ. Chu Trạch cùng Lâm Bảo trước tiên chạy bộ, sau đó nhìn Lâm Bảo đánh quyền.
Đánh xong, Lâm Bảo dùng ánh mắt mong chờ nhìn Chu Trạch, xem xem hắn có ý kiến gì không.
Trong mắt Chu Trạch mang theo khen ngợi: “Không sai, ngươi đánh càng ngày càng thuần thục, có thể thấy ngày thường cũng bỏ không ít công sức, chỉ là có mấy chỗ, động tác không đúng, đến, ta chỉ lại cho ngươi."
Chu Trạch nắm tay Lâm Bảo sửa lại động tác cho nó, Lâm Bảo cũng nghiêm túc lắng nghe, quả nhiên bộ quyền đánh ra càng thông thuận, sức mạnh cũng tăng lên.
Trong lòng Lâm Bảo vui vẻ, luyện lại nhiều lần, xác định không còn làm sai, mới tiếp tục chiêu thức tiếp theo.
Chu Trạch đánh một bộ quyền, hoạt động thân thể xong, cũng không đánh tiếp, hắn đi xuống bếp, nhóm lửa nấu cơm.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì nhớ Chu Trạch, buổi tối Lâm Ngọc không ngủ được, đặc biệt là đêm có trộm, cả đêm không ngủ được. Hôm qua Chu Trạch bình an trở về, Lâm Ngọc yên lòng, thả lỏng tinh thần, ngủ ngon giấc không mộng mị, đến khi tỉnh lại, trời cũng đã sáng hẳn.
Đợi Lâm Ngọc đi ra, nhìn thấy nhà bếp tỏa khói, hiển nhiên đã làm xong bữa sáng, trong sân thế nhưng không thấy ai, y hô lên: “Chu đại ca!" Không thấy ai trả lời, đoán rằng mọi người đã sang bên nhà mới.
Lâm Ngọc rửa mặt, đi sang nhà mới, quả nhiên nhìn thấy Chu Trạch và Lâm Bảo đang khuân đồ, có thứ khuân vào bên trong nhà kho, có thứ trực tiếp đưa vào tiệm.
Chu Trạch nhìn thấy Lâm Ngọc, lấy ra một cái bao đưa cho Lâm Ngọc, bên trong là hỉ phục của hai người, còn có những thứ hắn mua trong cửa tiệm son: “A Ngọc, đem hỉ phục cất đi, lúc nào rảnh rỗi ngươi mặc thử xem có vừa hay không, nếu có chỗ nào không được thì sửa lại một chút."
Lâm Ngọc nhận lấy, sờ thử, trong lòng vui mừng.
Tác giả :
Nhất Đóa Sơ Phương