Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 7: Show của lãnh chủ

Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 7: Show của lãnh chủ

Gerrees từng bước từng bước lại gần Tống Mặc, giống như một con dã thú xinh đẹp đang lại gần con mồi của nó. Bod cất cung tiễn, dựa vào tường xem kịch vui.

Các lãnh dân tại đó rõ ràng không biết phải làm sao, lão John muốn lên ngăn cản, chỉ là bị Gerrees đảo mắt một cái, hai chân giống như mọc rễ, một bước cũng không nhúc nhích được.

"Nhân loại, ngươi rất dũng cảm." Lời của Gerrees nghe giống như đang khen ngợi, nhưng sự ngạo mạo trong lời nói thì có thể nhận rõ.

Tống Mặc xin thề, ân oán giữa y và tinh linh, đã kết sâu rồi!

Khi Gerrees đi tới cách y chừng hai bước, Tống Mặc đột nhiên nhào qua, trong tay, cầm kiếm gãy lão John cho y!

Gerrees căn bản không nghĩ tới Tống Mặc còn dám tấn công mình, nhạy bén lùi lại tránh, Tống Mặc lao tới quá hung mãnh, không kịp phòng bị, ngã ngũ thể chạm đất!

Chẳng qua trước khi ngã, tay của Tống Mặc theo bản năng tóm lấy đằng trước, hình như túm được thứ gì đó...

Xoẹt...

Tiếng vải bị xé rách.

Lập tức, toàn trường an tĩnh không tiếng động.

Gerrees cứng đờ đứng tại chỗ, Bod há hốc mồm. Tinh linh vương tại thượng, Gerrees, Gerrees ngay cả xuân phong cũng không thể dung hóa, thế nhưng lại bị một nhân loại xé rách thượng y?! Nếu sức mạnh của nhân loại đó lớn hơn một chút, thứ bị xé, sợ rằng không chỉ là thượng y...

Tống Mặc ngẩng đầu lên, phi phi phun đất cát và cỏ vụn trong miệng, nhìn miếng vải trong tay, lại nhìn Gerrees đang mặt đầy băng sương cúi nhìn mình, ánh mắt thuận theo lồng ngực trắng bóc trơn láng như cẩm thạch, trượt xuống phần bụng chắc nịch, lại tới đôi chân được quần dài bao lấy, phun ra một câu: "Lỡ tay thôi!"

Đáng tiếc, lúc này, hối hận và giải thích đều không có tác dụng, mũi tên của Gerrees đã chỉ lên đầu Tống Mặc, hắn lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế, hắn muốn giết chết nhân loại dám mạo phạm hắn!

Tống Mặc tự nhiên không thể ngồi yên chờ chết, vội lăn lông lốc tránh khỏi mũi tên sắc bén, nhân cơ hội ôm chân Gerrees, kéo hắn ngã xuống đất, không bận tâm gì khác, trực tiếp dùng chung cực sát chiêu: Vương bát quyền!

Nói ngắn gọn, đánh bậy đánh bạ không có chương pháp! Đánh không trúng là bình thường, đánh trúng là may mắn, bị đánh trúng là xui xẻo.

Gerrees một tay cầm cổ tay phải của Tống Mặc, tay kia bóp cổ Tống Mặc, lật người đè y xuống đất!

Tống Mặc cảm thấy thứ ghìm cổ y không giống một cánh tay, mà giống một chiếc cùm sắc lạnh lẽo.

"Ta phải giết ngươi." Giọng Gerrees lạnh lẽo, con mắt màu xanh lục chứa đầy sát khí, tăng sức trên tay từng chút.

Đột nhiên, một mũi tên bay tới sau lưng Gerrees, cọ lên mặt hắn, cắm vào cỏ.

Đầu mũi tên hình tam giác, lông vũ ở đuôi màu đen, vẻ mặt Gerrees lập tức thay đổi, đứng bật dậy, nhìn về hướng mũi tên bắn tới. Người bắn tên đứng trên tường vây của phủ lãnh chủ, toàn thân bao kín trong áo trùm màu đen, tay cầm một trường cung màu đen, trên trường cung luẩn quẩn hoa văn màu vàng. Tay cầm cung trắng tinh thon dài, móng tay vô cùng sắc bén. Vành mũ trùm che đi gương mặt hắn, chỉ lộ ra chiếc cằm với độ cong ưu mỹ và đôi môi đỏ tươi.

Người tới thu cung lại, tay phải vẽ ra một ký hiệu uốn khúc giữa không, một trận gió nổi lên, trong chớp mắt, biến mất tại chỗ. Gerrees và Bod lập tức đuổi theo. Nhưng trước khi đi, Gerrees quay đầu nhìn Tống Mặc một cái, chỉ một cái, Tống Mặc liền cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sắp ngưng đọng.

Nhưng, hai ôn thần này dù sao cũng đã đi rồi, đáng mừng đáng vui.

Tống Mặc nhìn đám người rõ ràng còn chưa hoàn hồn, lại nhìn nơi người thần bí biến mất, quay đầu nói với lão quản gia John: "Quản gia, tường nhà chúng ta dùng chất liệu gì để làm?"

???

"Sao một người hai người đều thích trèo tường nhà chúng ta?"

Thời gian tiếp theo, Tống Mặc ném hai tinh linh và người thần bí đột nhiên xuất hiện đó ra sau đầu.

Nếu đã không thể giết người diệt khẩu thành công, Tống Mặc dứt khoát từ bỏ dự định giữ bí mật cung nỏ, gấp rút chuẩn bị kế hoạch đi vơ một mớ ở thôn địa tinh. Có tiền rồi, thì có thể chế tạo nhiều vũ khí tiên tiến hơn, cho dù người khác có mô phỏng ra cung nỏ, cũng không thể làm gì y.

Dám khoa trương trước mặt ông? Đợi ông có tiền rồi, tạo ra một trăm khẩu Maxim đùng đùng các ngươi!

Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, Tống Mặc hiện tại, chính là phải dũng cảm gánh chịu vận mệnh khuất phục trước rồi mới đứng thẳng.

Tùy tùng Johnson mang về vị trí và tình huống đại để của thành đất tại thôn địa tinh. Tống Mặc không tận mắt thấy qua thành đất địa tinh, nhưng nghe hình dung của Johnson, thành đất này căn bản chính là một cái mai rùa, hơn nữa là mai rùa bản tăng cường hơn phân nửa vùi dưới đất.

Do trong thung lũng không có gì che giấu, Johnson chỉ có thể trốn bên ngoài thung lũng, nhìn kiếm trúc thành đất trên mặt, còn về dưới đất ra sao, Johnson không biết chút nào. Tống Mặc nhớ tới chuyện xui xẻo của lãnh chủ xui xẻo nhà Geluo đó, luôn cảm thấy chuyện này thật hóc búa.

Lúc này, y lại nhớ tới địa tinh bị nhốt trên gác xép...

Đi vào phòng nhốt địa tinh, Tống Mặc huênh hoang kéo ghế ngồi, nhìn địa tinh đứng đối diện mình, cúi đầu vò hai tay, giống như cô vợ nhỏ ủy khuất, không nổi lên nửa điểm đồng tình nào.

Xoa cằm, từ khi nào y trở nên lòng dạ sắt đá vậy?

Nhưng, nên hỏi thì vẫn phải hỏi, "Về thành đất của thôn địa tinh..."

"Đại nhân tôn kính, ta xin thề, ta không hề che giấu ngài bất cứ chuyện gì!" Địa tinh hiện tại thấy Tống Mặc, thì giống như chuột thấy mèo, toàn thân run rẩy.

"Ta biết." Tống Mặc cười híp mắt gật đầu, "Không cần khẩn trương."

Nó có thể không khẩn trương sao? Người trước mắt bề ngoài là quý tộc, bên trong là đồ ăn cướp, động một chút liều khoa trương muốn rửa sạch lột da cho nó vào nồi, không khẩn trương mới lạ.

"Ta không hoài nghi ngươi che giấu điều gì, chỉ là có một vấn đề nhỏ vẫn chưa hiểu lắm."

"Vấn đề gì?"

"Lỗ thông gió." Tống Mặc gõ lên tay cầm ghế, "Có lẽ nên gọi là lỗ thoáng khí? Tóm lại chính là một nghĩa."

Địa tinh không nói gì.

Tống Mặc thu lại nụ cười trên mặt, hơi híp mắt nhìn địa tinh, "Ta sẽ không ôm cây đợi thỏ, cũng sẽ không ngu tới mức thi đấu năng lực đào hang với địa tinh. Nếu so sánh, chặn lối ra, so với đào hang, dễ hơn nhiều, không phải sao?"

Tống Mặc thấy địa tinh không nói gì, quay đầu nhìn lão John thấp giọng nói vài câu, sau vài phút, một rương sắt hoàn toàn kín kẽ được nâng vào, đây vốn là tiểu kim khố lãnh chủ dùng để cất giữ kim tệ, chỉ có lãnh chủ mới có thể mở ra. Hiện tại, tiểu kim khố của Tống Mặc đã hoàn toàn khô cạn, một kim tệ cũng không còn, tự nhiên có thể để y lấy ra dùng cho việc khác. Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại