Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 144: Tranh đoạt bắt đầu
Dâu tây tấn công bất ngờ, Tống đại lãnh chủ quả đoán trúng chiêu.
Tống Mặc trực tiếp ngã thẳng xuống đất, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có vô số con chim sẻ đang kêu ríu rít, trước mắt là sao đầy trời. Nước dâu đỏ tươi thuận theo trán chảy xuống mặt, rớt xuống đất, giống như trái tim đang chảy máu của Tống đại lãnh chủ… Mặt mũi hai đời của y, đều mất sạch trong hôm nay.
Bên tai vang lên ong ong, Tống Mặc lại không nghe rõ cái gì, trước khi chìm vào hôn mê, y thấy gương mặt lo lắng của lão John, và gương mặt xanh mét của Rhys.
Có thể thấy biểu tình này của hai người, cũng đáng giá lắm.
Tống Mặc nghĩ lệch hướng, sau đó, trong tiếng hỗn loạn và hỗn tạp, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đối với chuyện xảy ra sau đó, Tống Mặc hoàn toàn không biết.
Chẳng hạn, y vừa ngất, lãnh địa liền hoàn toàn rối nùi, người tại đó biết y bị dâu tây đập ngất, người không ở đó, chỉ có thể nghe người khác kể lại tình cảnh lúc ấy, ngặt nỗi sự thật này thật sự không thể tin nổi, bọn họ rất khó tin rằng, lãnh chủ đại nhân có thể đại chiến tám trăm hiệp với khoai tây và bắp, vậy mà bị một trái dâu tây nhỏ đánh ngã!
Thế là, đủ loại lời đồn xuất hiện, trong đó lời đồn rộng rãi nhất, ảnh hưởng lớn nhất, là lãnh chủ đại nhân lại bị sét đánh, cho nên mới ngã. Lão Julien ở tại vương đô Angris, cũng nghe thấy lời đồn này, tới mức nổi suy nghĩ nhân loạn đánh cướp.
Khi Tống Mặc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Mở hai mắt ra, đầu cũng còn hơi trầm trầm, nhớ tới tại sao mình lại ngã, Tống Mặc cũng cảm thấy khó tin. Sờ sờ nơi bị dâu tây đập vào, không xưng, ấn ấn, cũng không đau. Xem ra, đã được trị liệu rồi.
Nằm lặng lẽ một lúc, chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, tiếng ngồi dậy kinh động tới Rhys vẫn luôn ở bên cạnh, hắn canh Tống Mặc một đêm, mãi tới sáng vẫn không nghỉ ngơi. Thấy Tống Mặc tỉnh, lập tức đi tới, nhìn y, đôi mắt màu biển xanh viết đầy lo lắng.
“Thân ái, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
“Không sao." Tống Mặc lắc đầu, vạch chăn ra muốn xuống giường, nhưng bị Rhys ấn lại, Tống Mặc không hiểu nhìn hắn, “Sao vậy?"
Rhys cắn môi, không nói gì cả, đột nhiên cúi người ôm Tống Mặc thật chặt.
Tống Mặc có thể cảm giác được sự lo lắng của nam nhân đối với mình, tình cảm này, càng khiến Tống Mặc thấy vui vẻ hơn trăm ngàn lời ngon ngọt.
Vui sướng vì sự lo lắng của người khác, có phải không mấy phúc hậu không? Huống hồ y thật sự không có chuyện gì.
Tống Mặc không tự nhiên muốn sờ mũi, lại phát hiện hai tay đều bị ôm, căn bản không nâng lên được, chỉ có thể cố gắng động cổ tay, vỗ Rhys, “Ta không sao."
Trong âm thanh mang theo an ủi, Rhys vùi đầu thật sâu vào cổ Tống Mặc, giọng nói chậm rãi truyền vào tai Tống Mặc: “Ta trước giờ không biết…"
“Không biết cái gì?"
“Ngươi lại yếu ớt như thế."
“…" Đối diện nói một nam nhân yếu ớt, tìm đánh hay là tìm đập hả?!
“Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi." Rhys ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tống Mặc, nói; “Từ khi quen biết ngươi tới nay, ngươi biểu hiện quá mức ưu tú, tới mức ta đã quên, ngươi vẫn là con người."
“…" Mọe nó y đương nhiên là người! Kẻ trước mắt mới không phải người!
“Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sửa đổi, thái độ nghiêm túc đoan chính, bảo vệ ngươi thật tốt! Bất cứ ai, bất cứ thứ gì, cũng đừng mơ tổn thương ngươi!"
Vốn là lời tâm tình khiến người động tâm, nhưng nghe vào tai Tống Mặc, lại chỉ khiến y muốn đánh người. Tên này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không? Sao lời hay ý đẹp vào miệng hắn đều biến vị hết vậy?
Tống Mặc mặt không cảm xúc gật đầu, nói: “Ta biết rồi, ngươi buông ta ra trước."
“Thân ái?"
“Buông ta ra."
Tống Mặc lặp lại lần nữa, Rhys chỉ có thể không tình nguyện buông tay. Tống Mặc cử động cánh tay đã hơi tê, giao mười ngón xoay cổ tay một chút, phát ra tiếng rắc, tiếp theo nắm cổ áo Rhys, lôi hắn lại gần, mũi gần như đụng lên mặt Rhys, hung ác nói: “Ngươi nhớ cho ta, ta là nam nhân! Còn dám nói yếu ớt, bảo vệ gì đó với ông, có tin ông cho ngươi được mở mắt một chút cái gì là thuần đàn ông, hán tử thật không?!"
Rhys chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đột nhiên trên mặt hiện lên rặng hồng khả nghi, ngượng ngùng một chút, “Thân ái, ta biết ngươi thích ta cỡ nào, ngươi muốn dùng tư thế nào? Tới đi, ta trên dưới đều được."
Tống Mặc: “…"
Lực lý giải của phi nhân loại này có vấn đề sao? Y rõ ràng đang uy hiếp hắn, tại sao tên này lại có phản ứng như thế?!
Mọe nó lối tư duy của y và phi nhân loại quả nhiên không cùng một đường đúng không?
Khi Tống Mặc đang kéo cổ áo Rhys suy nghĩ vấn đề đường lối tư duy, lão John gõ cửa bước vào, thấy tình cảnh trước mắt, ánh mắt lấp lóe, mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tỉnh rồi."
“Quản gia." Nhìn thấy lão John, Tống Mặc nhớ tới một chuyện quan trọng, đẩy Rhys ra, nói với lão John, “Hôm qua sau khi ta ngất, ruộng trái cây thế nào?"
“Tất cả đều tốt." Lão John ngừng một chút, nói: “Nói ra thì phải cảm ơn ngài Myers, dưới sự giúp đỡ của hắn và ma quân, dây tây được thu hoạch toàn bộ, không có người thương vong."
“Vậy sao?" Tống Mặc hoài nghi nhìn Rhys, dâu tây ngay cả mai rùa vàng cũng có thể phá, Rhys và ma quân lại có thể đối phó?
“Thân ái, ngươi đừng nhìn ta như thế, người ta sẽ xấu hổ."
Tống Mặc quả đoán quay đầu đi, may là mình còn chưa ăn sáng.
Lão John tới có nghĩa là Tống Mặc cũng không thể tiếp tục nằm trên giường nữa. Hai ngày sau y phải xuất phát tới vương thành Chisa, nhân viên đi cùng đã xác định, trong hôm nay ngày mai y phải xử lý xong chuyện còn lại trong lãnh địa.
May là hiện tại Tống Mặc không còn phải chiến đấu đơn lẻ, có lão John, còn có đám người Harold giúp đỡ, nếu không, chỉ mỗi việc an bài công tác tiếp theo của thành thương nghiệp ngầm, đã khiến y bận rộn bù đầu.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Tống Mặc đi tới kho đầu tiên, quả nhiên, từng sọt dâu tây đỏ tươi xếp chỉnh tề bên tường, có ma pháp trận Houma làm ra, trái cây trong kho có thể giữ tươi luôn.
Thị nữ đã rửa xong một khay, đưa cho Tống Mặc. Tống Mặc cầm một trái bỏ vào miệng, cắn xuống, mùi vị ngọt ngào lan tỏa bên trong, ngon tức mức y híp mắt lại.
“Quản gia, hai sọt này đem ọi người thưởng thức." Tống Mặc biết, không có y cho phép, sẽ không có ai tùy ý động vào số dâu này, càng không có người ăn. Hiện tại chỉ là trồng thử, sản lượng còn chưa đủ cao, đợi khi gieo trồng phạm vi lớn, mọi người muốn ăn bao nhiêu có thể ăn bấy nhiêu.
Hạt giống tinh linh đưa, quả nhiên khác bình thường, so với những quả dâu này, Tống Mặc chỉ cảm thấy mấy loại dâu mình ăn trước kia toàn là bã.
Lão John gọi thị tùng tới, nâng hai sọt dâu Tống Mặc chỉ định đi. Nhìn dâu tây còn lại, hai ngày nay quá bận, mứt dâu chỉ có thể đợi khi từ Chisa về mới làm. Làm bánh kem dâu giải thèm cũng được. Nếu mùi vị không tồi, còn có thể đưa tới tiệm của Galland và Rode để bán. Có ma tộc và Houma đây, giữ mới và vận chuyển, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghĩ nghĩ, Tống Mặc lại bảo thị tùng nâng một sọt dâu ra khỏi kho, tìm Rhys, “Những thứ này tặng cho vương phi và thân vương."
“Tặng cho cha mẹ ta?"
Tống Mặc hơi khó chịu trừng hắn, “Không được sao?"
“Được, đương nhiên được." Rhys cười, cúi đầu hôn lên mặt Tống Mặc một cái, “Thân ái, cảm ơn."
“Biến sang một bên."
Tống Mặc đẩy Rhys ra, quay người đi, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu, “Ta không phải vì ngươi mới tặng, ta là muốn cảm tạ ma quân họ lưu lại giúp đỡ!"
Rhys cười gật đầu, “Thân ái, ta hiểu mà."
Nói rồi, cầm một trái trong sọt bỏ vào miệng, nước dâu chảy ra theo khóe môi đỏ thẫm, được đầu lưỡi vươn ra khỏi môi liếm đi, nhìn cảnh này, Tống Mặc đột nhiên cảm thấy thân thể hơi nóng.
Tên phi nhân loại này lúc nào chỗ nào cũng có thể phát kích thích tố!
Tống Mặc hung hăng đá tảng đá dưới chân, trong lòng chửi rủa.
Lão quản gia John đi bên cạnh Tống Mặc, hít sâu một hơi, quả nhiên, con lớn rồi không thể giữ nữa… quay lại nhìn Rhys đang trầm mê trong bong bóng màu hồng, cho dù giữ không được, nhưng, tại sao phải tìm một tên thế này…
So với trái cây, trong lãnh địa quan trọng nhất vẫn là lương thực.
Lương thực ma quân trồng lục tục chín, khoai tây bắp đã thu hoạch một đợt, so với màn kinh hồn tán đảm của người Grilan thu hoạch khoai tây và bắp lần đầu, các ma quân giống y như tinh linh, chỉ coi nó là một trò chơi thú vị.
Bọn họ đứng tụ năm ba người, đồng thời vẽ từng hàng phù văn trên trời, phù văn giao vào nhau, cuối cùng vòng quanh ruộng hình thành một cái lưới lớn màu đen, trên lưới lưu động khí tức ma pháp, khoai tây và bắp cuồng bạo xông trái xông phải trong cái lưới này, nhưng không thể tìm được đường ra. Một điều đáng nhắc là, cái lưới này có ‘lực đàn hồi’! Thỉnh thoảng có thể thấy trên lưới đột nhiên lồi ra một cục, đó là khoai tây tông lên lưới.
Khoai tây tông lên lưới, giống như côn trùng bị dính lên mạng nhện, lập tức không thể động đậy, ngay cả giãy dụa cũng không được.
Tống Mặc nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại lúc trước mặt sẹo nam Touro dẫn theo người Sabisand, chính là bị Rhys một lưới bắt gọn, không những không thể thực hiện ý đồ, mà còn bị bắt làm tù binh…
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lại nhìn khoai tây và bắp hung tàn ‘cùng đường bí lối’ hiện tại, khó trách giáo hội lại sợ ma tộc như thế, mấy tên này, thực sự quá cường hãn!
Dâu tây cho dù có thể bỏ lơ mai rùa của kỵ sĩ vàng, nhưng cũng bị lưới này bắt gọn.
Cái gọi là đạo ột thước, ma ột trượng. Lão tổ tông của người thiên triều, quả nhiên rất có trí tuệ.
Tống Mặc tuần thị ruộng đồng xong, lại đến ruộng trái cây, dâu tây đã thu hoạch xong, chỉ còn lại mấy cây lá màu xanh, trái cây còn lại, có hai ba loại cũng bắt đầu kết quả. Gần ruộng dâu tây nhất, chắc là dưa hấu, từng trái tròn nho nhỏ, lớn bằng lòng bàn tay giấu bên dưới mấy cái lá, trên dưa có hoa văn màu xanh đen, nhìn đã thấy thích. Bên cạnh ruộng dưa, là từng cái cây đã mọc cao hơn một mét, trên cây còn có lá màu xanh lục, Tống Mặc vẫn không thể phân biệt được trên cây mọc cái gì. Y chỉ có thể cầu nguyện, nhất thiết đừng trồng ra đại sát khí như sầu riêng các loại, thơm tốt nhất cũng đừng có!
Tinh linh chắc sẽ không thích mùi vị của sầu riêng đâu nhỉ? Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện lên cảnh tượng từng tinh linh bộ dáng xinh đẹp ưu nhã, cầm sầu riêng vui vẻ ăn, tuy chúng ta không thể kỳ thị chủng loại trái cây, nhưng hình tượng quả thật sẽ sụp đổ đúng không?
Tống Mặc trực tiếp ngã thẳng xuống đất, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có vô số con chim sẻ đang kêu ríu rít, trước mắt là sao đầy trời. Nước dâu đỏ tươi thuận theo trán chảy xuống mặt, rớt xuống đất, giống như trái tim đang chảy máu của Tống đại lãnh chủ… Mặt mũi hai đời của y, đều mất sạch trong hôm nay.
Bên tai vang lên ong ong, Tống Mặc lại không nghe rõ cái gì, trước khi chìm vào hôn mê, y thấy gương mặt lo lắng của lão John, và gương mặt xanh mét của Rhys.
Có thể thấy biểu tình này của hai người, cũng đáng giá lắm.
Tống Mặc nghĩ lệch hướng, sau đó, trong tiếng hỗn loạn và hỗn tạp, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đối với chuyện xảy ra sau đó, Tống Mặc hoàn toàn không biết.
Chẳng hạn, y vừa ngất, lãnh địa liền hoàn toàn rối nùi, người tại đó biết y bị dâu tây đập ngất, người không ở đó, chỉ có thể nghe người khác kể lại tình cảnh lúc ấy, ngặt nỗi sự thật này thật sự không thể tin nổi, bọn họ rất khó tin rằng, lãnh chủ đại nhân có thể đại chiến tám trăm hiệp với khoai tây và bắp, vậy mà bị một trái dâu tây nhỏ đánh ngã!
Thế là, đủ loại lời đồn xuất hiện, trong đó lời đồn rộng rãi nhất, ảnh hưởng lớn nhất, là lãnh chủ đại nhân lại bị sét đánh, cho nên mới ngã. Lão Julien ở tại vương đô Angris, cũng nghe thấy lời đồn này, tới mức nổi suy nghĩ nhân loạn đánh cướp.
Khi Tống Mặc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Mở hai mắt ra, đầu cũng còn hơi trầm trầm, nhớ tới tại sao mình lại ngã, Tống Mặc cũng cảm thấy khó tin. Sờ sờ nơi bị dâu tây đập vào, không xưng, ấn ấn, cũng không đau. Xem ra, đã được trị liệu rồi.
Nằm lặng lẽ một lúc, chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, tiếng ngồi dậy kinh động tới Rhys vẫn luôn ở bên cạnh, hắn canh Tống Mặc một đêm, mãi tới sáng vẫn không nghỉ ngơi. Thấy Tống Mặc tỉnh, lập tức đi tới, nhìn y, đôi mắt màu biển xanh viết đầy lo lắng.
“Thân ái, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
“Không sao." Tống Mặc lắc đầu, vạch chăn ra muốn xuống giường, nhưng bị Rhys ấn lại, Tống Mặc không hiểu nhìn hắn, “Sao vậy?"
Rhys cắn môi, không nói gì cả, đột nhiên cúi người ôm Tống Mặc thật chặt.
Tống Mặc có thể cảm giác được sự lo lắng của nam nhân đối với mình, tình cảm này, càng khiến Tống Mặc thấy vui vẻ hơn trăm ngàn lời ngon ngọt.
Vui sướng vì sự lo lắng của người khác, có phải không mấy phúc hậu không? Huống hồ y thật sự không có chuyện gì.
Tống Mặc không tự nhiên muốn sờ mũi, lại phát hiện hai tay đều bị ôm, căn bản không nâng lên được, chỉ có thể cố gắng động cổ tay, vỗ Rhys, “Ta không sao."
Trong âm thanh mang theo an ủi, Rhys vùi đầu thật sâu vào cổ Tống Mặc, giọng nói chậm rãi truyền vào tai Tống Mặc: “Ta trước giờ không biết…"
“Không biết cái gì?"
“Ngươi lại yếu ớt như thế."
“…" Đối diện nói một nam nhân yếu ớt, tìm đánh hay là tìm đập hả?!
“Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi." Rhys ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tống Mặc, nói; “Từ khi quen biết ngươi tới nay, ngươi biểu hiện quá mức ưu tú, tới mức ta đã quên, ngươi vẫn là con người."
“…" Mọe nó y đương nhiên là người! Kẻ trước mắt mới không phải người!
“Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sửa đổi, thái độ nghiêm túc đoan chính, bảo vệ ngươi thật tốt! Bất cứ ai, bất cứ thứ gì, cũng đừng mơ tổn thương ngươi!"
Vốn là lời tâm tình khiến người động tâm, nhưng nghe vào tai Tống Mặc, lại chỉ khiến y muốn đánh người. Tên này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không? Sao lời hay ý đẹp vào miệng hắn đều biến vị hết vậy?
Tống Mặc mặt không cảm xúc gật đầu, nói: “Ta biết rồi, ngươi buông ta ra trước."
“Thân ái?"
“Buông ta ra."
Tống Mặc lặp lại lần nữa, Rhys chỉ có thể không tình nguyện buông tay. Tống Mặc cử động cánh tay đã hơi tê, giao mười ngón xoay cổ tay một chút, phát ra tiếng rắc, tiếp theo nắm cổ áo Rhys, lôi hắn lại gần, mũi gần như đụng lên mặt Rhys, hung ác nói: “Ngươi nhớ cho ta, ta là nam nhân! Còn dám nói yếu ớt, bảo vệ gì đó với ông, có tin ông cho ngươi được mở mắt một chút cái gì là thuần đàn ông, hán tử thật không?!"
Rhys chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đột nhiên trên mặt hiện lên rặng hồng khả nghi, ngượng ngùng một chút, “Thân ái, ta biết ngươi thích ta cỡ nào, ngươi muốn dùng tư thế nào? Tới đi, ta trên dưới đều được."
Tống Mặc: “…"
Lực lý giải của phi nhân loại này có vấn đề sao? Y rõ ràng đang uy hiếp hắn, tại sao tên này lại có phản ứng như thế?!
Mọe nó lối tư duy của y và phi nhân loại quả nhiên không cùng một đường đúng không?
Khi Tống Mặc đang kéo cổ áo Rhys suy nghĩ vấn đề đường lối tư duy, lão John gõ cửa bước vào, thấy tình cảnh trước mắt, ánh mắt lấp lóe, mở miệng: “Lãnh chủ đại nhân, ngài tỉnh rồi."
“Quản gia." Nhìn thấy lão John, Tống Mặc nhớ tới một chuyện quan trọng, đẩy Rhys ra, nói với lão John, “Hôm qua sau khi ta ngất, ruộng trái cây thế nào?"
“Tất cả đều tốt." Lão John ngừng một chút, nói: “Nói ra thì phải cảm ơn ngài Myers, dưới sự giúp đỡ của hắn và ma quân, dây tây được thu hoạch toàn bộ, không có người thương vong."
“Vậy sao?" Tống Mặc hoài nghi nhìn Rhys, dâu tây ngay cả mai rùa vàng cũng có thể phá, Rhys và ma quân lại có thể đối phó?
“Thân ái, ngươi đừng nhìn ta như thế, người ta sẽ xấu hổ."
Tống Mặc quả đoán quay đầu đi, may là mình còn chưa ăn sáng.
Lão John tới có nghĩa là Tống Mặc cũng không thể tiếp tục nằm trên giường nữa. Hai ngày sau y phải xuất phát tới vương thành Chisa, nhân viên đi cùng đã xác định, trong hôm nay ngày mai y phải xử lý xong chuyện còn lại trong lãnh địa.
May là hiện tại Tống Mặc không còn phải chiến đấu đơn lẻ, có lão John, còn có đám người Harold giúp đỡ, nếu không, chỉ mỗi việc an bài công tác tiếp theo của thành thương nghiệp ngầm, đã khiến y bận rộn bù đầu.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Tống Mặc đi tới kho đầu tiên, quả nhiên, từng sọt dâu tây đỏ tươi xếp chỉnh tề bên tường, có ma pháp trận Houma làm ra, trái cây trong kho có thể giữ tươi luôn.
Thị nữ đã rửa xong một khay, đưa cho Tống Mặc. Tống Mặc cầm một trái bỏ vào miệng, cắn xuống, mùi vị ngọt ngào lan tỏa bên trong, ngon tức mức y híp mắt lại.
“Quản gia, hai sọt này đem ọi người thưởng thức." Tống Mặc biết, không có y cho phép, sẽ không có ai tùy ý động vào số dâu này, càng không có người ăn. Hiện tại chỉ là trồng thử, sản lượng còn chưa đủ cao, đợi khi gieo trồng phạm vi lớn, mọi người muốn ăn bao nhiêu có thể ăn bấy nhiêu.
Hạt giống tinh linh đưa, quả nhiên khác bình thường, so với những quả dâu này, Tống Mặc chỉ cảm thấy mấy loại dâu mình ăn trước kia toàn là bã.
Lão John gọi thị tùng tới, nâng hai sọt dâu Tống Mặc chỉ định đi. Nhìn dâu tây còn lại, hai ngày nay quá bận, mứt dâu chỉ có thể đợi khi từ Chisa về mới làm. Làm bánh kem dâu giải thèm cũng được. Nếu mùi vị không tồi, còn có thể đưa tới tiệm của Galland và Rode để bán. Có ma tộc và Houma đây, giữ mới và vận chuyển, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghĩ nghĩ, Tống Mặc lại bảo thị tùng nâng một sọt dâu ra khỏi kho, tìm Rhys, “Những thứ này tặng cho vương phi và thân vương."
“Tặng cho cha mẹ ta?"
Tống Mặc hơi khó chịu trừng hắn, “Không được sao?"
“Được, đương nhiên được." Rhys cười, cúi đầu hôn lên mặt Tống Mặc một cái, “Thân ái, cảm ơn."
“Biến sang một bên."
Tống Mặc đẩy Rhys ra, quay người đi, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu, “Ta không phải vì ngươi mới tặng, ta là muốn cảm tạ ma quân họ lưu lại giúp đỡ!"
Rhys cười gật đầu, “Thân ái, ta hiểu mà."
Nói rồi, cầm một trái trong sọt bỏ vào miệng, nước dâu chảy ra theo khóe môi đỏ thẫm, được đầu lưỡi vươn ra khỏi môi liếm đi, nhìn cảnh này, Tống Mặc đột nhiên cảm thấy thân thể hơi nóng.
Tên phi nhân loại này lúc nào chỗ nào cũng có thể phát kích thích tố!
Tống Mặc hung hăng đá tảng đá dưới chân, trong lòng chửi rủa.
Lão quản gia John đi bên cạnh Tống Mặc, hít sâu một hơi, quả nhiên, con lớn rồi không thể giữ nữa… quay lại nhìn Rhys đang trầm mê trong bong bóng màu hồng, cho dù giữ không được, nhưng, tại sao phải tìm một tên thế này…
So với trái cây, trong lãnh địa quan trọng nhất vẫn là lương thực.
Lương thực ma quân trồng lục tục chín, khoai tây bắp đã thu hoạch một đợt, so với màn kinh hồn tán đảm của người Grilan thu hoạch khoai tây và bắp lần đầu, các ma quân giống y như tinh linh, chỉ coi nó là một trò chơi thú vị.
Bọn họ đứng tụ năm ba người, đồng thời vẽ từng hàng phù văn trên trời, phù văn giao vào nhau, cuối cùng vòng quanh ruộng hình thành một cái lưới lớn màu đen, trên lưới lưu động khí tức ma pháp, khoai tây và bắp cuồng bạo xông trái xông phải trong cái lưới này, nhưng không thể tìm được đường ra. Một điều đáng nhắc là, cái lưới này có ‘lực đàn hồi’! Thỉnh thoảng có thể thấy trên lưới đột nhiên lồi ra một cục, đó là khoai tây tông lên lưới.
Khoai tây tông lên lưới, giống như côn trùng bị dính lên mạng nhện, lập tức không thể động đậy, ngay cả giãy dụa cũng không được.
Tống Mặc nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại lúc trước mặt sẹo nam Touro dẫn theo người Sabisand, chính là bị Rhys một lưới bắt gọn, không những không thể thực hiện ý đồ, mà còn bị bắt làm tù binh…
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lại nhìn khoai tây và bắp hung tàn ‘cùng đường bí lối’ hiện tại, khó trách giáo hội lại sợ ma tộc như thế, mấy tên này, thực sự quá cường hãn!
Dâu tây cho dù có thể bỏ lơ mai rùa của kỵ sĩ vàng, nhưng cũng bị lưới này bắt gọn.
Cái gọi là đạo ột thước, ma ột trượng. Lão tổ tông của người thiên triều, quả nhiên rất có trí tuệ.
Tống Mặc tuần thị ruộng đồng xong, lại đến ruộng trái cây, dâu tây đã thu hoạch xong, chỉ còn lại mấy cây lá màu xanh, trái cây còn lại, có hai ba loại cũng bắt đầu kết quả. Gần ruộng dâu tây nhất, chắc là dưa hấu, từng trái tròn nho nhỏ, lớn bằng lòng bàn tay giấu bên dưới mấy cái lá, trên dưa có hoa văn màu xanh đen, nhìn đã thấy thích. Bên cạnh ruộng dưa, là từng cái cây đã mọc cao hơn một mét, trên cây còn có lá màu xanh lục, Tống Mặc vẫn không thể phân biệt được trên cây mọc cái gì. Y chỉ có thể cầu nguyện, nhất thiết đừng trồng ra đại sát khí như sầu riêng các loại, thơm tốt nhất cũng đừng có!
Tinh linh chắc sẽ không thích mùi vị của sầu riêng đâu nhỉ? Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện lên cảnh tượng từng tinh linh bộ dáng xinh đẹp ưu nhã, cầm sầu riêng vui vẻ ăn, tuy chúng ta không thể kỳ thị chủng loại trái cây, nhưng hình tượng quả thật sẽ sụp đổ đúng không?
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương