Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc
Chương 4: Nibelungen
« Cái kia rốt cuộc là loại quái vật gì ?Viên đạn bình thương không thể giết được nó !. Năng lực tự khép lại vết thương trông y như phim khoa học viễn tưởng vậy ! Tôi cần sự giải thích của ông, Tống tiên sinh ! Tập đoàn Cự Lực có phải đã vượt qua giới hạn của điểm mấu chốt, nghiên cứu ra loài sinh vật mới ? Kế hoạch ‘Chiếc nhẫn Nibelungen’ rốt cuộc là cái gì ? »
Tống Trí nhắm mắt lại vài giây tự hỏi, sau đó nói « Cậu xác định muốn biết sao ? Chân tướng tuy rằng rất khó có thể tưởng tượng được, dù cậu không biết nhiều điều bí ẩn trên thế giới này thì vẫn có thể sống tốt. Nhưng khi cậu một khi đã biết kế hoạch này, thì cậu hoàn toàn rơi xuống Địa ngục rồi đấy. »
Chu Ngự nở nụ cười, anh chỉ vào vết thương dữ tợn nơi bụng, trong hiện lên bộ dạng Trần Hướng bị con quái vật kia giết chết « Tống tiên sinh, tôi đã từng đi qua Địa ngục. »
« Tin tôi đi, cậu cách Địa ngục không xa đâu, chẳng qua là bây giờ cậu chưa nhận ra thôi. » Biểu tình trên mắt Tống Trí đầy vẻ bí hiểm.
Đó cũng là điều mà Chu Ngự ghét nhất ở mấy tên trí thức nay, luôn tỏ vẻ bí hiểm ta đây cái gì cũng biết.
Giống như ngay cả vận mệnh Chu Ngự đều bị hắn nhìn thấu.
« Ông cứ ra vẻ bí hiểm này nọ, nhưng thực chất trong lòng lại tính toán xong hết rồi, không phải sao ? » Chu Ngự hỏi.
Tống Trí nghiêng mặt đi, nở nụ cười.
Người này da rất trắng, hẳn là quanh năm suốt tháng ở trong phòng nghiên cứu nên rất ít bị phơi nắng, thoạt nhìn giống loại người ít vận động, cả người có vẻ gầy yếu. Những lúc hắn trầm mặc lộ ra vẻ lãnh đạm, một khi cười rộ lên lại lộ ra khí chất nho nhã dung hợp với vẻ ngoài tinh anh xuất chúng.
« Đúng vậy. Tôi muốn nói cho cậu biết tất cả. Đầu tiên là con quái vật bị cậu giết chết, chúng tôi gọi nó là ‘Parsley Winter’ (Mùa đông Parsley), là tên của một con quái vật trong thần thoại phương Tây (?). Cậu hẳn chú ý đến con quái vật này không có mắt, không có lỗ tai, lỗ mũi, trời sinh tính hung tàn. »
« Cho nên nó không có thị giác, thính giác và cả khứu giác, sao nó có thể định vị được con mồi của mình ? »
Đây là một vấn đề làm Chu Ngự đau đầu nhất.
Tống Trí nâng cầm « Cậu có biết rất nhiều sinh vật trên thế giới này phương thức định vị con mồi bất đồng với con người. Ví dụ như con dơi đi, nó dùng sóng siêu âm để định vị con mồi của mình, cũng giống như loài cá heo lại dùng tiếng vang có tần số siêu âm vậy. Còn thú mỏ vịt là dựa vào sự nhạy cảm của cơ thể mà định vị. Mà con quái vật cậu chứng kiến lại định vị con mồi bằng cách dựa vào sự sợ hãi của con mồi để tiến hành đuổi bắt. Con mồi càng sợ hãi thì con quái vật càng kích thích tiềm năng trong cơ thể mình. »
Chu Ngự ngây ngẩn cả người, lời giải thích của Tống Trí hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của anh.
« Ông nói là sự sợ hãi sao ? »
« Động vật và con người khi sinh ra cảm giác sợ hãi, đại não sẽ phân bố ra một lượng lượng nhỏ kích thích đặc biệt, lượng nhỏ kích thích này sẽ thông qua da phát tán ra bên ngoài, hòa vào không khí. Mà đầu lưỡi của Parsley Winter sẽ cảm nhận được loại kích thích này, theo đó mà truy đuổi con mồi. Đây cũng chính vì sao mà tất cả nghiên cứu viên sẽ chết, họ hiểu rất rõ đặc tính hung tàn của Parsley Winter, càng cảnh báo chính mình không được sợ hãi thì họ lại càng sợ hãi. Loại cảm giác sợ hãi lan tràn vô tận này khiến họ đều xuống Địa ngục hết. »
Tựa hồ rất kiên nhẫn, hắn đem toàn bộ sự việc giải thích tỉ mỉ một lượt cho Chu Ngự.
Chu Ngự nhắm hai mắt lại, tưởng tượng đến hình ảnh đồng đội kêu cứu, gào thét trong sợ hãi, tuyệt vọng.
« Đây là cái gì ? »
« Trời của tôi ơi ! Điều này không có khả năng ! Như thế nào lại có loại sinh vật này ? »
Đó là một loạt âm thanh sợ hãi cùng không thể tin được.
Bọn họ và Chu Ngự đều không có nghĩ tới, vốn chỉ đơn giản là giải cứu con tin, ai ngờ lại đụng phải thứ khủng khiếp như vây. Quái vật tập kích Triệu Thành đầu tiên, cậu là người thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhất, đặc biệt là ở trong bóng tối, cái chết của Triệu Thành khiến cho mọi người dao động, ý thức hỗn loạn, chỉ có sợ hãi đối với con quái vật kia, cũng không nhận ra đạn căn bản không giết được nó, ai ai cũng sợ hãi như vậy chỉ khiến cho con quái vật thêm hưng phấn, đem từng người một giết chết.
Lúc Chu Ngự gặp lại Trần Hướng còn chút hơi tàn, chân chính hấp dẫn con quái vật đi vào không phải là Chu Ngự mà là sự sợ hãi của Trần Hướng. Thậm chí lúc con quái vật giết chết Trần Hướng cũng không có phát hiện ra Chu Ngự, thẳng đến khi Trần Hướng tắt thở, lượng kích thích kia cũng biến mất thì quái vật mới dừng lại.
« Nó giống như không xác định được vị trí của ta ? » Chu Ngự nghí hoặc hỏi Tống Trí.
Rõ ràng lúc Chu Ngự nổ súng bắn vào đuôi quái vật, nó chỉ đơn giản là né tránh viên đạn bay tới, chứ không có nhảy xổ vào Chu Ngự, giống như là không xác định Chu Ngư ở nơi nào.
Tống Trí lạnh nhạt cười, ngón tay thon dài chỉ vào ngực Chu Ngự « Cậu phải tự hỏi chính mình chứ, cậu có sợ hãi nó sao ? Cậu sợ bị nó tra tấn đến chết sao ? Cậu nhìn thấy thân thể đồng đội bị xé thành mảnh nhỏ, nơi này của cậu sợ hãi hay phẫn nộ muốn phanh thây xẻ thịt con quái vật đó để trả thù cho đồng đội ? »
« Tôi muốn tìm được nó, muốn giết chết nó ! » Chu Ngự nâng mắt lên, trong mắt là sự kiên định vững vàng, làm cho Tống Trí tươi cười thêm rõ ràng.
« Xem ra bởi vì nguyên nhân muốn giết nó mà cậu có thể sống sót. Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết cậu đã hiểu lời giải thích của tôi. Đây là dấu hiệu tốt, nếu ngay cả chuyện này mà cậu không hiểu được thì những chuyện tôi sắp nói với cậu đây càng làm cho cậu thêm khó hiểu a. »
Chu Ngự trầm mặc.
« Tôi cũng muốn làm rõ điều thứ hai. » Tống Trì giơ ngón tay lên « Con quái vật Parsley Winter này không phải do chúng ta chế tạo ra, cũng không phải do con con người cố chấp muốn nghiên cứu ra, mà là tự bản thân nó tồn tại sẵn rồi. »
Chu Ngự nghe xong, ngây ngẩn cả người.
« Vốn đã tồn tại sẵn rồi ! Ông muốn tôi tin tưởng rằng Cự Lực đã phát hiện ra sinh vật mới trên thế giới này sao ? »
Chu Ngự cảm thấy Tống Trí ngày càng vớ vẩn.
« Cậu có biết khái niệm không gian song song không ? » Tống Trí hỏi.
« Ở trong phim ảnh có thấy qua, đừng có nói với tôi là con quái vật kía đến từ không gian song song gì đấy nha ! Thật đúng là lời giải thích quá phong phú mà ! »
Mặc dù anh xem lời giải thích này là bịa đặt, nhưng ánh mắt Chu Ngự lại lóe lên tia chắc chắn, ít nhất theo lời của Tống Trí thì mười phần cũng có năm phần đúng.
« Không gian song song được chúng ta gọi là ‘Nibelungen’. Tuy rằng cái tên này hơi khó hiểu, cá nhân tôi càng có khuynh hướng dùng hệ thống chữ cái để đặt tên, ví dụ như Alpha hoặc Beta, thậm chí gọi là thế giới A, B cũng tốt, chứ không muốn màu mè như cái tên Nibelungen này. Chẳng qua là ban giám đốc tập đoàn yêu cầu như vậy nên tôi cũng phải chấp nhận theo. Chu Ngự, ở rất nhiều năm trước, các nhà khoa học cảm thấy bị hấp dẫn bởi mấy khái niệm không gian song song này thậm chí nó căn bản không hề tồn tại, nhưng hiện tại điều này đã được chứng thật. Dần dần tới khi thời đại công nghệ phát triển, lại một lần nữa chứng minh không có thế giới khác ngoài thế giới của con người, mà Nibelungen cũng vậy. »
Chu Ngự nghe chuyện xưa một hồi liền nhích người lại gần hỏi « Như vậy trong thế giới đó có cái gì ? »
Lý trí anh tự nói với mình chắc chắn thế giới này không có tồn tại, chẳng qua là tập đoàn Cự Lực này mượn cớ nghiên cứu này nọ để che dấu, nhưng anh cũng không thể ngăn chặn âm thanh tận sâu trong nội tâm đang gào thét : Đó là sự thật, Chu Ngự, đó là sự thật.
« Ở gần Trái Đất, nhưng hệ thống sinh vật ở đó hoàn toàn bất đồng với Trái Đất. »
« Là do các người mang con quái vật từ thế giới đó ra ? » Chu Ngự sẽ không hỏi cái gì mà ‘Hệ thống sinh vật hoàn toàn bất đồng với Trái Đất’ rốt cuộc là thế nào, bởi vì đây là vấn đề chỉ có mấy tên học giả chuyên nghiệp mới biết được.
« Đúng vậy, nghiên cứu hạng mục này mang tính nguy hiểm rất cao, các nghiên cứu viên của chúng tôi ở thế giới đó có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chúng tôi đem một ít sinh vật về Trái Đất để thuận tiện nghiên cứu hơn, dù sao Trái Đất do con người làm chủ, an toàn về mọi mặt, cũng giảm được rủi ro cao hơn. »
Nói cách khác, tập đoàn Cự Lực thực sự muốn nghiên cứu thế giới đó, nếu thành công, điều này thuyết minh tập đoàn đã muốn nắm giữ phương pháp qua lại giữa hai thế giới.
« Các người đem quái vật nơi đó tới, cũng xác định điều nguy hiểm sẽ xảy ra. Lui một bước để tiến vạn bước, dù các ngươi có thể nắm trong tay thế giới này, nhưng không hiểu biết về thế giới đó thì các ngươi sẽ không nắm trong tay được gì cả. » Âm thanh Chu Ngự lạnh lùng như băng.
Ở trong lòng anh, mấy kẻ điên này vì muốn theo đuổi đáp án, sẽ không từ bỏ bất kì thủ đoạn tồi tệ nào.
« Cậu đã xem tới năng lực tự khép lại vết thương của con quái vật kia ? Cũng thấy nó có cấu tạo đặc thù ? Nghiên cứu chúng nó, có thể giúp nhân loại chống lại bệnh tật thậm chí có thể chữa được bệnh nan y. Ví dụ như căn bệnh Huntington [1], 21 hội chứng Trisomy [2], vân vân, ngay cả các loại bệnh ung thứ ác tính khác, cũng có thể được chữa khỏi. Con người chúng ta thậm chí có thể vượt qua những hậu quả khác của sự suy thoái môi trường gây ra bởi sự sinh sản vô tận. »
« Nghe thật vĩ đại. » Chu Ngự biết mỗi một tên học giả điên cuồng nghiên cứu luôn lấy lý do chính đáng để viện cớ cho mình « Tống tiên sinh, tôi tin rằng việc ông khám phá ra một không gian khác là cơ mật. Mà ông lại đem điều bí mật này nói với tôi, chắc không phải đơn thuần là Kopp [3] đâu nhỉ. Không bằng nói ra mục đích thực sự của ông đi. »
Tống Trí nở nụ cười, hắn hơi cúi đầu, làm ra bộ dáng tự hỏi « Có rất nhiều người đã thấy Parsley Winter, vô luận là nhân viên nghiên cứu của chúng tôi đều không như các cậu, có thể vứt bỏ sợ hãi, nhìn thẳng vào tử vong. Tại thế giới kia, sợ hãi chính là dấu hiệu chúng tôi bị săn đuổi. Nhưng cơ hồ mỗi người chúng tôi đều có loại dấu hiệu này (Con người mừ, ai mà chẳng sợ). Tuy rằng chúng tôi đã làm vô số nghiên cứu, chế tạo ra thiết bị có thể giúp che dấu dấu hiệu này, nhưng sợ hãi vĩnh viễn là sự tồn tại khách quan đối với con người. Cậu là trường hợp đặc biệt, Chu Ngự. Cậu là người đầu tiên đối diện với Parsley Winter mà không có chút sợ hãi nào. Tôi hy vọng cậu gia nhập với chúng tôi, đi vào thế giới bên kia. »
Đáp án này khiến Chu Ngự kinh ngạc. Anh thật không ngờ mình lại có giá trị đối với tập đoàn Cự Lực.
—-Hết chương 4——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Mới ra cửa đạp phải phân… Ta phải đóng cửa tu luyện đợi cho thực lực cường đại rồi sau đó tái sinh lại…….
P/S : Xui cho tác giả quá, đạp phải c*t =)) Vâng chúc chị mau vượt qua vận xui.
[1] Bệnh Huntington : Bệnh Huntington (Huntington múa giật) là bệnh thoái hóa não tiến triển do di truyền, có thể gây ra những rối loạn vận động cho người bệnh.
[2] 21 hội chứng Trisomy: Trisomy gồm có 21 hội chứng, mình chỉ cập nhật vài hội chứng phổ biến thui:Trisomy 21 ( Hội chứng Down):Trisomy 18 ( Hội chứng Edwards)Trisomy 13 ( Hội chứng Patau)Trosomy 9Trisomy 8 (Warkany hội chứng 2)Trisomy 22Muốn tìm hiểu sâu hơn mời hỏi chú Google ~
[3] Kopp: Phổ cập kiến thức khoa học.
Tống Trí nhắm mắt lại vài giây tự hỏi, sau đó nói « Cậu xác định muốn biết sao ? Chân tướng tuy rằng rất khó có thể tưởng tượng được, dù cậu không biết nhiều điều bí ẩn trên thế giới này thì vẫn có thể sống tốt. Nhưng khi cậu một khi đã biết kế hoạch này, thì cậu hoàn toàn rơi xuống Địa ngục rồi đấy. »
Chu Ngự nở nụ cười, anh chỉ vào vết thương dữ tợn nơi bụng, trong hiện lên bộ dạng Trần Hướng bị con quái vật kia giết chết « Tống tiên sinh, tôi đã từng đi qua Địa ngục. »
« Tin tôi đi, cậu cách Địa ngục không xa đâu, chẳng qua là bây giờ cậu chưa nhận ra thôi. » Biểu tình trên mắt Tống Trí đầy vẻ bí hiểm.
Đó cũng là điều mà Chu Ngự ghét nhất ở mấy tên trí thức nay, luôn tỏ vẻ bí hiểm ta đây cái gì cũng biết.
Giống như ngay cả vận mệnh Chu Ngự đều bị hắn nhìn thấu.
« Ông cứ ra vẻ bí hiểm này nọ, nhưng thực chất trong lòng lại tính toán xong hết rồi, không phải sao ? » Chu Ngự hỏi.
Tống Trí nghiêng mặt đi, nở nụ cười.
Người này da rất trắng, hẳn là quanh năm suốt tháng ở trong phòng nghiên cứu nên rất ít bị phơi nắng, thoạt nhìn giống loại người ít vận động, cả người có vẻ gầy yếu. Những lúc hắn trầm mặc lộ ra vẻ lãnh đạm, một khi cười rộ lên lại lộ ra khí chất nho nhã dung hợp với vẻ ngoài tinh anh xuất chúng.
« Đúng vậy. Tôi muốn nói cho cậu biết tất cả. Đầu tiên là con quái vật bị cậu giết chết, chúng tôi gọi nó là ‘Parsley Winter’ (Mùa đông Parsley), là tên của một con quái vật trong thần thoại phương Tây (?). Cậu hẳn chú ý đến con quái vật này không có mắt, không có lỗ tai, lỗ mũi, trời sinh tính hung tàn. »
« Cho nên nó không có thị giác, thính giác và cả khứu giác, sao nó có thể định vị được con mồi của mình ? »
Đây là một vấn đề làm Chu Ngự đau đầu nhất.
Tống Trí nâng cầm « Cậu có biết rất nhiều sinh vật trên thế giới này phương thức định vị con mồi bất đồng với con người. Ví dụ như con dơi đi, nó dùng sóng siêu âm để định vị con mồi của mình, cũng giống như loài cá heo lại dùng tiếng vang có tần số siêu âm vậy. Còn thú mỏ vịt là dựa vào sự nhạy cảm của cơ thể mà định vị. Mà con quái vật cậu chứng kiến lại định vị con mồi bằng cách dựa vào sự sợ hãi của con mồi để tiến hành đuổi bắt. Con mồi càng sợ hãi thì con quái vật càng kích thích tiềm năng trong cơ thể mình. »
Chu Ngự ngây ngẩn cả người, lời giải thích của Tống Trí hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của anh.
« Ông nói là sự sợ hãi sao ? »
« Động vật và con người khi sinh ra cảm giác sợ hãi, đại não sẽ phân bố ra một lượng lượng nhỏ kích thích đặc biệt, lượng nhỏ kích thích này sẽ thông qua da phát tán ra bên ngoài, hòa vào không khí. Mà đầu lưỡi của Parsley Winter sẽ cảm nhận được loại kích thích này, theo đó mà truy đuổi con mồi. Đây cũng chính vì sao mà tất cả nghiên cứu viên sẽ chết, họ hiểu rất rõ đặc tính hung tàn của Parsley Winter, càng cảnh báo chính mình không được sợ hãi thì họ lại càng sợ hãi. Loại cảm giác sợ hãi lan tràn vô tận này khiến họ đều xuống Địa ngục hết. »
Tựa hồ rất kiên nhẫn, hắn đem toàn bộ sự việc giải thích tỉ mỉ một lượt cho Chu Ngự.
Chu Ngự nhắm hai mắt lại, tưởng tượng đến hình ảnh đồng đội kêu cứu, gào thét trong sợ hãi, tuyệt vọng.
« Đây là cái gì ? »
« Trời của tôi ơi ! Điều này không có khả năng ! Như thế nào lại có loại sinh vật này ? »
Đó là một loạt âm thanh sợ hãi cùng không thể tin được.
Bọn họ và Chu Ngự đều không có nghĩ tới, vốn chỉ đơn giản là giải cứu con tin, ai ngờ lại đụng phải thứ khủng khiếp như vây. Quái vật tập kích Triệu Thành đầu tiên, cậu là người thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhất, đặc biệt là ở trong bóng tối, cái chết của Triệu Thành khiến cho mọi người dao động, ý thức hỗn loạn, chỉ có sợ hãi đối với con quái vật kia, cũng không nhận ra đạn căn bản không giết được nó, ai ai cũng sợ hãi như vậy chỉ khiến cho con quái vật thêm hưng phấn, đem từng người một giết chết.
Lúc Chu Ngự gặp lại Trần Hướng còn chút hơi tàn, chân chính hấp dẫn con quái vật đi vào không phải là Chu Ngự mà là sự sợ hãi của Trần Hướng. Thậm chí lúc con quái vật giết chết Trần Hướng cũng không có phát hiện ra Chu Ngự, thẳng đến khi Trần Hướng tắt thở, lượng kích thích kia cũng biến mất thì quái vật mới dừng lại.
« Nó giống như không xác định được vị trí của ta ? » Chu Ngự nghí hoặc hỏi Tống Trí.
Rõ ràng lúc Chu Ngự nổ súng bắn vào đuôi quái vật, nó chỉ đơn giản là né tránh viên đạn bay tới, chứ không có nhảy xổ vào Chu Ngự, giống như là không xác định Chu Ngư ở nơi nào.
Tống Trí lạnh nhạt cười, ngón tay thon dài chỉ vào ngực Chu Ngự « Cậu phải tự hỏi chính mình chứ, cậu có sợ hãi nó sao ? Cậu sợ bị nó tra tấn đến chết sao ? Cậu nhìn thấy thân thể đồng đội bị xé thành mảnh nhỏ, nơi này của cậu sợ hãi hay phẫn nộ muốn phanh thây xẻ thịt con quái vật đó để trả thù cho đồng đội ? »
« Tôi muốn tìm được nó, muốn giết chết nó ! » Chu Ngự nâng mắt lên, trong mắt là sự kiên định vững vàng, làm cho Tống Trí tươi cười thêm rõ ràng.
« Xem ra bởi vì nguyên nhân muốn giết nó mà cậu có thể sống sót. Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết cậu đã hiểu lời giải thích của tôi. Đây là dấu hiệu tốt, nếu ngay cả chuyện này mà cậu không hiểu được thì những chuyện tôi sắp nói với cậu đây càng làm cho cậu thêm khó hiểu a. »
Chu Ngự trầm mặc.
« Tôi cũng muốn làm rõ điều thứ hai. » Tống Trì giơ ngón tay lên « Con quái vật Parsley Winter này không phải do chúng ta chế tạo ra, cũng không phải do con con người cố chấp muốn nghiên cứu ra, mà là tự bản thân nó tồn tại sẵn rồi. »
Chu Ngự nghe xong, ngây ngẩn cả người.
« Vốn đã tồn tại sẵn rồi ! Ông muốn tôi tin tưởng rằng Cự Lực đã phát hiện ra sinh vật mới trên thế giới này sao ? »
Chu Ngự cảm thấy Tống Trí ngày càng vớ vẩn.
« Cậu có biết khái niệm không gian song song không ? » Tống Trí hỏi.
« Ở trong phim ảnh có thấy qua, đừng có nói với tôi là con quái vật kía đến từ không gian song song gì đấy nha ! Thật đúng là lời giải thích quá phong phú mà ! »
Mặc dù anh xem lời giải thích này là bịa đặt, nhưng ánh mắt Chu Ngự lại lóe lên tia chắc chắn, ít nhất theo lời của Tống Trí thì mười phần cũng có năm phần đúng.
« Không gian song song được chúng ta gọi là ‘Nibelungen’. Tuy rằng cái tên này hơi khó hiểu, cá nhân tôi càng có khuynh hướng dùng hệ thống chữ cái để đặt tên, ví dụ như Alpha hoặc Beta, thậm chí gọi là thế giới A, B cũng tốt, chứ không muốn màu mè như cái tên Nibelungen này. Chẳng qua là ban giám đốc tập đoàn yêu cầu như vậy nên tôi cũng phải chấp nhận theo. Chu Ngự, ở rất nhiều năm trước, các nhà khoa học cảm thấy bị hấp dẫn bởi mấy khái niệm không gian song song này thậm chí nó căn bản không hề tồn tại, nhưng hiện tại điều này đã được chứng thật. Dần dần tới khi thời đại công nghệ phát triển, lại một lần nữa chứng minh không có thế giới khác ngoài thế giới của con người, mà Nibelungen cũng vậy. »
Chu Ngự nghe chuyện xưa một hồi liền nhích người lại gần hỏi « Như vậy trong thế giới đó có cái gì ? »
Lý trí anh tự nói với mình chắc chắn thế giới này không có tồn tại, chẳng qua là tập đoàn Cự Lực này mượn cớ nghiên cứu này nọ để che dấu, nhưng anh cũng không thể ngăn chặn âm thanh tận sâu trong nội tâm đang gào thét : Đó là sự thật, Chu Ngự, đó là sự thật.
« Ở gần Trái Đất, nhưng hệ thống sinh vật ở đó hoàn toàn bất đồng với Trái Đất. »
« Là do các người mang con quái vật từ thế giới đó ra ? » Chu Ngự sẽ không hỏi cái gì mà ‘Hệ thống sinh vật hoàn toàn bất đồng với Trái Đất’ rốt cuộc là thế nào, bởi vì đây là vấn đề chỉ có mấy tên học giả chuyên nghiệp mới biết được.
« Đúng vậy, nghiên cứu hạng mục này mang tính nguy hiểm rất cao, các nghiên cứu viên của chúng tôi ở thế giới đó có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên chúng tôi đem một ít sinh vật về Trái Đất để thuận tiện nghiên cứu hơn, dù sao Trái Đất do con người làm chủ, an toàn về mọi mặt, cũng giảm được rủi ro cao hơn. »
Nói cách khác, tập đoàn Cự Lực thực sự muốn nghiên cứu thế giới đó, nếu thành công, điều này thuyết minh tập đoàn đã muốn nắm giữ phương pháp qua lại giữa hai thế giới.
« Các người đem quái vật nơi đó tới, cũng xác định điều nguy hiểm sẽ xảy ra. Lui một bước để tiến vạn bước, dù các ngươi có thể nắm trong tay thế giới này, nhưng không hiểu biết về thế giới đó thì các ngươi sẽ không nắm trong tay được gì cả. » Âm thanh Chu Ngự lạnh lùng như băng.
Ở trong lòng anh, mấy kẻ điên này vì muốn theo đuổi đáp án, sẽ không từ bỏ bất kì thủ đoạn tồi tệ nào.
« Cậu đã xem tới năng lực tự khép lại vết thương của con quái vật kia ? Cũng thấy nó có cấu tạo đặc thù ? Nghiên cứu chúng nó, có thể giúp nhân loại chống lại bệnh tật thậm chí có thể chữa được bệnh nan y. Ví dụ như căn bệnh Huntington [1], 21 hội chứng Trisomy [2], vân vân, ngay cả các loại bệnh ung thứ ác tính khác, cũng có thể được chữa khỏi. Con người chúng ta thậm chí có thể vượt qua những hậu quả khác của sự suy thoái môi trường gây ra bởi sự sinh sản vô tận. »
« Nghe thật vĩ đại. » Chu Ngự biết mỗi một tên học giả điên cuồng nghiên cứu luôn lấy lý do chính đáng để viện cớ cho mình « Tống tiên sinh, tôi tin rằng việc ông khám phá ra một không gian khác là cơ mật. Mà ông lại đem điều bí mật này nói với tôi, chắc không phải đơn thuần là Kopp [3] đâu nhỉ. Không bằng nói ra mục đích thực sự của ông đi. »
Tống Trí nở nụ cười, hắn hơi cúi đầu, làm ra bộ dáng tự hỏi « Có rất nhiều người đã thấy Parsley Winter, vô luận là nhân viên nghiên cứu của chúng tôi đều không như các cậu, có thể vứt bỏ sợ hãi, nhìn thẳng vào tử vong. Tại thế giới kia, sợ hãi chính là dấu hiệu chúng tôi bị săn đuổi. Nhưng cơ hồ mỗi người chúng tôi đều có loại dấu hiệu này (Con người mừ, ai mà chẳng sợ). Tuy rằng chúng tôi đã làm vô số nghiên cứu, chế tạo ra thiết bị có thể giúp che dấu dấu hiệu này, nhưng sợ hãi vĩnh viễn là sự tồn tại khách quan đối với con người. Cậu là trường hợp đặc biệt, Chu Ngự. Cậu là người đầu tiên đối diện với Parsley Winter mà không có chút sợ hãi nào. Tôi hy vọng cậu gia nhập với chúng tôi, đi vào thế giới bên kia. »
Đáp án này khiến Chu Ngự kinh ngạc. Anh thật không ngờ mình lại có giá trị đối với tập đoàn Cự Lực.
—-Hết chương 4——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Mới ra cửa đạp phải phân… Ta phải đóng cửa tu luyện đợi cho thực lực cường đại rồi sau đó tái sinh lại…….
P/S : Xui cho tác giả quá, đạp phải c*t =)) Vâng chúc chị mau vượt qua vận xui.
[1] Bệnh Huntington : Bệnh Huntington (Huntington múa giật) là bệnh thoái hóa não tiến triển do di truyền, có thể gây ra những rối loạn vận động cho người bệnh.
[2] 21 hội chứng Trisomy: Trisomy gồm có 21 hội chứng, mình chỉ cập nhật vài hội chứng phổ biến thui:Trisomy 21 ( Hội chứng Down):Trisomy 18 ( Hội chứng Edwards)Trisomy 13 ( Hội chứng Patau)Trosomy 9Trisomy 8 (Warkany hội chứng 2)Trisomy 22Muốn tìm hiểu sâu hơn mời hỏi chú Google ~
[3] Kopp: Phổ cập kiến thức khoa học.
Tác giả :
Tiêu Đường Đông Hoa