Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Quyển 4 - Chương 169: Hoạt sắc sinh hương
Trên tầng sâm nghiêm nhất ở đỉnh lâu thuyền.
Nơi này là tầng chuyên dụng, phòng ngủ của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, không có sự cho phép của hoàng đế bệ hạ, ai cũng không được phép bước vào đây nửa bước.
Người hầu, thị tì đều cúi đầu, khom lưng, im lặng lại kính cần chỉnh tề đứng thành hàng ở lối vào phòng ngủ.
Trừ bỏ Đại tổng quản hoàng cung—— Tạp Ân, những người khác chỉ có thể ở ngoài đợi mệnh, cũng vì thế, trong căn phòng ngủ này từ trước đến nay chỉ có Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt.
Lúc này bên trong phòng ngủ.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm, nhưng thiết bị chiếu sáng bên trong vẫn không được thắp lên, chỉ có những viên minh châu tản mát ra ánh sáng nhu hòa làm tầm mắt có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật bên trong.
Trong phòng ngủ không có ai khác, vì thế có vẻ phi thường im lặng.
Im lặng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở dốc rên rỉ từng đợt phát ra làm người ta đỏ mặt tim đập truyền tới từ chiếc giường lớn xa hoa, đẹp đẽ sau tầng tầng lớp lớp liêm mạn thêu bằng kim tuyến.
Trên giường lớn, hai cơ thể trần trụi không ngừng biến hóa, dây dưa, dưới ánh sáng nhu hòa của những viên minh châu, bóng dáng bọn họ bị phóng đại mấy lần hiện thành hình ảnh tình mầu lại cực kì mị hoặc trên lớp liêm mạn.
Nhưng hình ảnh làm người ta khô nóng, huyết mạch sôi trào này cố tình lại vì nguyên nhân ánh sáng nên chìm trong trạng thái mơ hồ cực kì dày vò người ta.
Nhìn hình ảnh mơ hồ không rõ lại triền miên mê hoặc trước mắt, tai nghe tiếng rên rỉ, thở dốc dồn dập khi thì như sát bên tai, khi lại văng vẳng xa xăm.
Hệt như trong lòng xuất hiện một cọng lông chim, khi nhẹ khi nặng quét qua quét lại, vừa khó chịu lại thoải mái, vừa mất hồn lại không chiếm được thỏa mãn, muốn ngừng mà không được.
Một hồi lâu sau.
Phía sau lớp mạn liêm truyền ra tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng thở dốc, rồi đột nhiên cất cao, sau đó dần dần dịu đi, cuối cùng trở thành từng ngụm từng ngụm hô hấp còn mang theo chút run rẩy của thiếu niên.
Mà bóng dáng kịch liệt giao triền trên liêm mạn, sau vài lần luật động mạnh liệt cũng chậm rãi nhu hòa, ôn nhu âu yếm một lát, hai bóng dáng cùng dán lấy nhau, chậm rãi ngã xuống giường lớn, bóng dáng của bọn họ cũng tiêu thất trên lớp liêm mạn.
Lại một lúc sau nữa, liêm mạng dày nặng bị người bên trong xốc lên, cơ thể anh tuấn, thon dài trần trụi của Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp xuất hiện.
Giơ tay nhấc chân đều tự nhiên toát ra khí thế đế vương, phối hợp với đường cong lưu sướng trên cơ thể nam tính rắn chắc, gầy gò hoàn toàn trần trụi lúc này, không thể nghi ngờ lại tăng thêm một tia gợi cảm, mị hoặc làm người ta vô lực chống cự, đồng thời lại có chút dã tính không thể chinh phục.
Bởi vì trong phòng ngủ không có ai khác, Hoàng Phủ Ngạo tự nhiên cũng không để ý vấn đề mình có trần trụi hay không, sau khi đứng dậy thì xoay người ôm Thanh Việt đang xụi lơ trên giường lớn, bế bé lên.
Cơ thể Thanh Việt cũng hoàn toàn trần trụi.
Cơ thể trắng nõn mềm dẻo, bởi vì hoàn toàn chưa lui hết dư vị hoan ái mà vẫn còn run rẩy nhè nhẹ.
Trên lồng ngực gầy yếu của thiếu niên có một loạt hôn ngân đỏ bừng đầy tình sắc kéo dài tới tận bắp đùi thon dài, làm người ta mơ màng vô hạn, hơn nữa nơi tư mật còn chảy ra bạch trọc, dâm mị tới mức làm người ta điên cuồng.
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ phiếm màu phấn hồng trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn non mềm có chút sưng lên, hơi hé mở, lơ đãng có thể nhìn thấy hàm răng trắng bên dưới đôi môi đỏ mọng cùng đầu lưỡi mềm mại thơm tho.
Bộ dáng hấp dẫn như vậy nhưng Thanh Việt không hề ý thức được, bé chỉ cố gắng hút không khí vào lồng ngực để giảm bớt cảm giác choáng váng cùng vô lực vì thiếu dưỡng khí sinh ra.
Ánh mắt to tròn lóng lánh lưu quang hiền ra thần sắc ảo não của chủ nhân.
Về nguyên nhân thì đại khái là Thanh Việt cảm thấy mình bị phụ hoàng hung ác khi dễ, trong tình huống không thể dùng sức mạnh, cơ thể còn quá suy yếu, đối mặt với cường thế bá đạo của phụ hoàng, Thanh Việt hoàn toàn không có cách cũng vô lực ngăn cản.
Hoàng Phủ ngạo nhìn nhi tử bảo bối, thần sắc lúc thì ngây thơ, mang theo hồn nhiên vô thức khiêu khích cùng mê hoặc không hiểu thế sự, kìm lòng không được lại hôn lên đôi môi trên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
Một bên không ngừng ôn nhu hôn môi, một bên ôm Thanh Việt vào phòng tắm.
Vừa vào dục trì, nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạo lập tức trở nên nóng bỏng hơn, hai tay cũng không an phận qua lại vuốt ve trên cơ thể bóng loáng của Thanh Việt.
Thanh Việt vốn đã buồn ngủ, lúc này rốt cuộc cũng minh bạch ý đồ của phụ hoàng, lập tức giãy dụa trong nước, bắt đầu chống cự.
“Phụ hoàng, phụ hoàng buông Việt nhi ra!"
Ngữ khí vốn nghiêm khắc bị chặn lại, cộng thêm không đủ không khí mà lộ ra vài phần ủy khuất.
“Việt nhi không muốn tiếp tục sao?"
Hoàng Phủ Ngạo nhìn tiểu nhân nhi có chút đáng thương hề hề trong lòng, càng không có ý định buông tha, ngay cả ánh mắt nhìn Thanh Việt cũng tràn đầy tình dục cùng trêu đùa.
“Ô ân ~~~~~"
Lời nói kiên quyết cự tuyệt vừa tới bên miệng, Thanh Việt còn chưa kịp nói ra đã bị chuyển hóa thành tiếng rên rỉ ngọt mị, mềm mại.
Thanh Việt lập tức ảo não lại bất đắc dĩ phát hiện, cơ thể bé thực sự không thể chống cự khiêu khích cùng sự hấp dẫn của phụ hoàng.
Phụ hoàng nắm giữ tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể bé, thuần thục mà thành thạo đụng chạm, âu yếm, cơ thể thiếu niên ngây ngô, non nớt làm thế nào cũng không thể chống cự, chỉ có thể trầm luân trong đó, không thể tự kềm chế.
Thanh Việt từng bước bị khơi mào tình dục, dần dần chủ động vùi vào lòng ngực phụ hoàng, lại mở ra đôi chân thẳng tắp xinh đẹp, chậm rãi vặn vẹo thắt lưng.
Mà phụ hoàng, sau khi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bé xong thì nương theo nước trong ao cùng dịch thể lưu lại khi nãy, trực tiếp tiến sâu vào trong cơ thể Thanh Việt.
“…Việt nhi… Việt nhi…"
Hoàng Phủ Ngạo một bên mãnh liệt luật động cơ thể, hung hăng tiến vào sâu trong cơ thể Thanh Việt, một bên ngậm cắn vành tai trong suốt của bé, sung sướng mà thỏa mãn, không ngừng gọi tên Thanh Việt.
Mà Thanh Việt cũng bị tình dục tích tụ ngày càng nhiều trong cơ thể chi phối, nhiệt tình đón hùa theo phụ hoàng của bé.
Trong phòng tắm lại diễn ra một hồi hoạt sắc sinh hương.
…
Hoàn Chương 169.
Nơi này là tầng chuyên dụng, phòng ngủ của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, không có sự cho phép của hoàng đế bệ hạ, ai cũng không được phép bước vào đây nửa bước.
Người hầu, thị tì đều cúi đầu, khom lưng, im lặng lại kính cần chỉnh tề đứng thành hàng ở lối vào phòng ngủ.
Trừ bỏ Đại tổng quản hoàng cung—— Tạp Ân, những người khác chỉ có thể ở ngoài đợi mệnh, cũng vì thế, trong căn phòng ngủ này từ trước đến nay chỉ có Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt.
Lúc này bên trong phòng ngủ.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm, nhưng thiết bị chiếu sáng bên trong vẫn không được thắp lên, chỉ có những viên minh châu tản mát ra ánh sáng nhu hòa làm tầm mắt có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật bên trong.
Trong phòng ngủ không có ai khác, vì thế có vẻ phi thường im lặng.
Im lặng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở dốc rên rỉ từng đợt phát ra làm người ta đỏ mặt tim đập truyền tới từ chiếc giường lớn xa hoa, đẹp đẽ sau tầng tầng lớp lớp liêm mạn thêu bằng kim tuyến.
Trên giường lớn, hai cơ thể trần trụi không ngừng biến hóa, dây dưa, dưới ánh sáng nhu hòa của những viên minh châu, bóng dáng bọn họ bị phóng đại mấy lần hiện thành hình ảnh tình mầu lại cực kì mị hoặc trên lớp liêm mạn.
Nhưng hình ảnh làm người ta khô nóng, huyết mạch sôi trào này cố tình lại vì nguyên nhân ánh sáng nên chìm trong trạng thái mơ hồ cực kì dày vò người ta.
Nhìn hình ảnh mơ hồ không rõ lại triền miên mê hoặc trước mắt, tai nghe tiếng rên rỉ, thở dốc dồn dập khi thì như sát bên tai, khi lại văng vẳng xa xăm.
Hệt như trong lòng xuất hiện một cọng lông chim, khi nhẹ khi nặng quét qua quét lại, vừa khó chịu lại thoải mái, vừa mất hồn lại không chiếm được thỏa mãn, muốn ngừng mà không được.
Một hồi lâu sau.
Phía sau lớp mạn liêm truyền ra tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng thở dốc, rồi đột nhiên cất cao, sau đó dần dần dịu đi, cuối cùng trở thành từng ngụm từng ngụm hô hấp còn mang theo chút run rẩy của thiếu niên.
Mà bóng dáng kịch liệt giao triền trên liêm mạn, sau vài lần luật động mạnh liệt cũng chậm rãi nhu hòa, ôn nhu âu yếm một lát, hai bóng dáng cùng dán lấy nhau, chậm rãi ngã xuống giường lớn, bóng dáng của bọn họ cũng tiêu thất trên lớp liêm mạn.
Lại một lúc sau nữa, liêm mạng dày nặng bị người bên trong xốc lên, cơ thể anh tuấn, thon dài trần trụi của Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp xuất hiện.
Giơ tay nhấc chân đều tự nhiên toát ra khí thế đế vương, phối hợp với đường cong lưu sướng trên cơ thể nam tính rắn chắc, gầy gò hoàn toàn trần trụi lúc này, không thể nghi ngờ lại tăng thêm một tia gợi cảm, mị hoặc làm người ta vô lực chống cự, đồng thời lại có chút dã tính không thể chinh phục.
Bởi vì trong phòng ngủ không có ai khác, Hoàng Phủ Ngạo tự nhiên cũng không để ý vấn đề mình có trần trụi hay không, sau khi đứng dậy thì xoay người ôm Thanh Việt đang xụi lơ trên giường lớn, bế bé lên.
Cơ thể Thanh Việt cũng hoàn toàn trần trụi.
Cơ thể trắng nõn mềm dẻo, bởi vì hoàn toàn chưa lui hết dư vị hoan ái mà vẫn còn run rẩy nhè nhẹ.
Trên lồng ngực gầy yếu của thiếu niên có một loạt hôn ngân đỏ bừng đầy tình sắc kéo dài tới tận bắp đùi thon dài, làm người ta mơ màng vô hạn, hơn nữa nơi tư mật còn chảy ra bạch trọc, dâm mị tới mức làm người ta điên cuồng.
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ phiếm màu phấn hồng trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn non mềm có chút sưng lên, hơi hé mở, lơ đãng có thể nhìn thấy hàm răng trắng bên dưới đôi môi đỏ mọng cùng đầu lưỡi mềm mại thơm tho.
Bộ dáng hấp dẫn như vậy nhưng Thanh Việt không hề ý thức được, bé chỉ cố gắng hút không khí vào lồng ngực để giảm bớt cảm giác choáng váng cùng vô lực vì thiếu dưỡng khí sinh ra.
Ánh mắt to tròn lóng lánh lưu quang hiền ra thần sắc ảo não của chủ nhân.
Về nguyên nhân thì đại khái là Thanh Việt cảm thấy mình bị phụ hoàng hung ác khi dễ, trong tình huống không thể dùng sức mạnh, cơ thể còn quá suy yếu, đối mặt với cường thế bá đạo của phụ hoàng, Thanh Việt hoàn toàn không có cách cũng vô lực ngăn cản.
Hoàng Phủ ngạo nhìn nhi tử bảo bối, thần sắc lúc thì ngây thơ, mang theo hồn nhiên vô thức khiêu khích cùng mê hoặc không hiểu thế sự, kìm lòng không được lại hôn lên đôi môi trên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
Một bên không ngừng ôn nhu hôn môi, một bên ôm Thanh Việt vào phòng tắm.
Vừa vào dục trì, nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạo lập tức trở nên nóng bỏng hơn, hai tay cũng không an phận qua lại vuốt ve trên cơ thể bóng loáng của Thanh Việt.
Thanh Việt vốn đã buồn ngủ, lúc này rốt cuộc cũng minh bạch ý đồ của phụ hoàng, lập tức giãy dụa trong nước, bắt đầu chống cự.
“Phụ hoàng, phụ hoàng buông Việt nhi ra!"
Ngữ khí vốn nghiêm khắc bị chặn lại, cộng thêm không đủ không khí mà lộ ra vài phần ủy khuất.
“Việt nhi không muốn tiếp tục sao?"
Hoàng Phủ Ngạo nhìn tiểu nhân nhi có chút đáng thương hề hề trong lòng, càng không có ý định buông tha, ngay cả ánh mắt nhìn Thanh Việt cũng tràn đầy tình dục cùng trêu đùa.
“Ô ân ~~~~~"
Lời nói kiên quyết cự tuyệt vừa tới bên miệng, Thanh Việt còn chưa kịp nói ra đã bị chuyển hóa thành tiếng rên rỉ ngọt mị, mềm mại.
Thanh Việt lập tức ảo não lại bất đắc dĩ phát hiện, cơ thể bé thực sự không thể chống cự khiêu khích cùng sự hấp dẫn của phụ hoàng.
Phụ hoàng nắm giữ tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể bé, thuần thục mà thành thạo đụng chạm, âu yếm, cơ thể thiếu niên ngây ngô, non nớt làm thế nào cũng không thể chống cự, chỉ có thể trầm luân trong đó, không thể tự kềm chế.
Thanh Việt từng bước bị khơi mào tình dục, dần dần chủ động vùi vào lòng ngực phụ hoàng, lại mở ra đôi chân thẳng tắp xinh đẹp, chậm rãi vặn vẹo thắt lưng.
Mà phụ hoàng, sau khi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bé xong thì nương theo nước trong ao cùng dịch thể lưu lại khi nãy, trực tiếp tiến sâu vào trong cơ thể Thanh Việt.
“…Việt nhi… Việt nhi…"
Hoàng Phủ Ngạo một bên mãnh liệt luật động cơ thể, hung hăng tiến vào sâu trong cơ thể Thanh Việt, một bên ngậm cắn vành tai trong suốt của bé, sung sướng mà thỏa mãn, không ngừng gọi tên Thanh Việt.
Mà Thanh Việt cũng bị tình dục tích tụ ngày càng nhiều trong cơ thể chi phối, nhiệt tình đón hùa theo phụ hoàng của bé.
Trong phòng tắm lại diễn ra một hồi hoạt sắc sinh hương.
…
Hoàn Chương 169.
Tác giả :
Kinh Hồng