Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Quyển 3 - Chương 149: Trong ôn tuyền
Ôn tuyền nhiều màu sắc có hình bông hoa, trong màn đêm được chiếu sáng nhu hòa từ các viên tinh thạch, thủy khí lượn lờ bốc lên, có vẻ duy mỹ lại ấm áp.
“Phụ hoàng, chính là mùi này a!"
Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo ôm vào ôn tuyền, bé ngửi ngửi trong không khí, kéo Hoàng Phủ Ngạo nói.
“Ân, hương vị cũng không tệ lắm, Việt nhi sao vậy? Không thích?"
Hoàng Phủ ngạo hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi hương này, thấy Thanh Việt hơi nhíu mi thì liền hỏi.
“Mùi này rất dễ ngửi, nhưng Việt nhi cứ cảm thấy hương vị này có chút kì quái, bất quá cụ thể là gì, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ."
“Thật không, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Phủ Ngạo liền nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, tinh tế hôn lên môi bé.
Trán, vành tai, má, ánh mắt, chóp mũi, khóe môi… Những nụ hôn không ngừng hạ xuống, cuối cùng, dừng lại trên đôi môi còn non mềm hơn cả cánh hoa của Thanh Việt, chầm chậm tiến vào sâu hơn, mút nhẹ.
“Ân…"
Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, bá đạo, Thanh Việt cảm giác đầu óc mình càng lúc càng choáng váng, ngay cả năng lực hô hấp cũng không thể bảo trì, môi lưỡi giao triền bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mang theo chút bất mãn cùng chống cự.
Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không có ý tứ buông Thanh Việt ra, một tay y chống đỡ sau gáy Thanh Việt, cố định bé càng chặt hơn, để bé không thể trốn tránh, tiếp đó lại càng xâm nhập, dây dưa không dứt.
“Ân… hô… hô…"
Thẳng tới khi Thanh Việt thiếu dưỡng khí mà ánh mắt bắt đầu tối đen, Hoàng Phủ Ngạo mới chịu ngừng lại, buông Thanh Việt ra, để bé dựa vào lồng ngực mình từng ngụm, từng ngụm thở dốc.
‘Ba, ba, ba.’
Lúc Thanh Việt cố gắng hít thở, Hoàng Phủ Ngạo hướng về một góc hoa viên vỗ tay ba cái, lập tức có ba ảnh vệ xuất hiện cách ôn tuyền không xa.
“Bệ hạ."
Ba ảnh vệt đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Đều ngửi thấy mùi này sao?"
“Đúng vậy, bệ hạ."
“Đi thăm dò xuất xứ của mùi hương này."
“Dạ, bệ hạ."
“Mặc khác, truyền lệnh xuống, tối nay không cho phép bất luận kẻ nào tới gần ôn tuyền này."
“Dạ, bệ hạ."
Ba ảnh vệ lĩnh chỉ nhanh chóng rời đi, lúc này trong hoa viên, có thể nói trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thì không còn bất cứ ai.
“Vật nhỏ, hiện giờ không cần lo lắng nữa đi, cho dù thật sự có nguy hiểm, phụ hoàng đã phái người đi thăm dò rõ ràng."
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa cởi bỏ dục bào trên người Thanh Việt, hai tay cũng chậm rãi vuốt ve da thịt trắng nõn non mềm của bé.
Ý đồ rõ ràng như vậy, Thanh Việt vẫn luôn sinh hoạt cùng Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được, hai gò má đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, lúc này lại càng thêm óng ánh, ửng hồng.
Mặc dù có chút quẫn bách cùng không biết làm sao, nhưng Thanh Việt cũng không né tránh, cố gắng nhớ lại những lần trước, hình ảnh mãnh liệt, triền miên như vậy làm Thanh Việt chỉ cần nhớ tới thôi đều cảm giác cơ thể mình bùng cháy một ngọn lửa, nóng tới mức máu trong người đều chậm rãi sôi trào.
Hô hấp có chút hỗn loạn, đôi tay nhỏ bé cũng bắt đầu phát run, nhưng vẫn chủ động cởi bỏ dục bào trên người phụ hoàng.
Hành động của Thanh Việt hiển nhiên làm phụ hoàng bé rất vui vẻ, nháy mắt Thanh Việt cởi dục bào mình, Hoàng Phủ Ngạo đã ôm chặt bé con vào lòng.
Trong ôn tuyền, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi áp sát vào nhau không có chút kẽ hở, dây dưa không rời.
Sợi tóc đen cùng bạc giống như chủ nhân của chúng nó, ở trong nước tuy hai mà một, điên cuồng dây dưa, cùng với tiếng thở dốc, rên rỉ ngày càng tăng cao, chúng nó quấn chặt lấy nhau hệt như một nút thắt không thể nào tháo rời.
“Ô ân…"
Chất lỏng nóng rực theo luật động kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo phun vào sâu trong cơ thể Thanh Việt, mà bé con cũng vì kích thích ập tới mà phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, cao vút, một lần nữa phát tiết trong tay phụ hoàng.
“Phụ… hoàng… Việt nhi mệt mỏi quá…"
Sau một lúc thất thần, dư vị cao trào vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Thanh Việt giống như không có xương cốt dựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, không ngừng cầu xin.
“Vật nhỏ, còn chưa xong đâu."
Hoàng Phủ Ngạo cắn nhẹ vành tai Thanh Việt, tiếng nói vì tình dục mà hơi khàn khàn, lúc Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng đã đỡ lấy thắt lưng bé, nhấc bé từ trong ôn tuyền ngồi bên bờ.
Đôi chân thon dài cân xứng bị tách ra thật rộng, phân thân phấn nộn xinh đẹp mang theo chút ngây ngô vì chưa phát dục hoàn toàn bại lộ trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ… ân…"
Thanh Việt còn chưa kịp mở miệng, phụ hoàng đã trực tiếp áp đầu mình vào giữa hai chân bé, không ngừng phun ra nuốt vào, mạnh mẽ liếm mút.
“A~~~~"
Khoái cảm như điện lưu rất nhanh truyền theo xương sống tới các dây thần kinh mẫn cảm, nhanh chóng nổ trung trong đầu Thanh Việt, làm bé cảm thấy mình không thể suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hoàn toàn trắng xóa.
“Ân… ân ô…"
Cơ thể ngây ngô không thể thừa nhận trêu chọc kịch liệt như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian, cơ thể Thanh Việt theo bản năng co rúm vài cái, phát tiết trong miệng Hoàng Phủ Ngạo.
“Thoải mái sao, vật nhỏ?"
Thanh Việt không thể trả lời câu hỏi của phụ hoàng, toàn thân bé không còn chút khí lực để nói chuyện, rốt cuộc không thể duy trì ngồi bên cạnh ao, chậm rãi ngã vào ôn tuyền.
Hoàng Phủ Ngạo ở trong nước đón được thân hình Thanh Việt, thuận thế kéo bé vào lòng ngực, vừa ôn nhu hôn môi vừa vỗ về lưng bé, giúp Thanh Việt khôi phục lại hô hấp.
Đêm khuya, trong hoa viên u tĩnh không người, hơi nước bốc lên hệt như một tấm lụa mỏng bồng bềnh vờn quanh, tinh thạch màu da cam tản mát ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, ấm áp, còn có mùi thơm mê người như có như không trong không khí, hiện giờ lại trộn lẫn thêm hương vị tình ái khiến hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau trong ôn truyền càng tăng thêm phần mơ màng, mộng ảo, duy mỹ mà phiến tình.
…
“Bệ hạ, căn cứ theo nhóm ty chức tra xét, mùi hương kia chỉ xuất hiện một chốc trong đêm khuya, sau đó liền nhanh chóng biến mất, giống như căn bản không hề tồn tại, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nhóm ty chức vô năng, không tra xét được xuất xứ của mùi hương.
Bất quá nhóm ty chức tra được, đêm qua mùi này chỉ xuất hiện ở hai nơi, Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên, những nơi khác trong biệt quán Tuyết Sơn không xuất hiện."
Một ảnh vệ quỳ một gối, cúi đầu, hướng Nam Việt hoàng đế đang nằm trên giường lớn kính cẩn bẩm báo.
“Tẩy U viên?"
“Bẩm bệ hạ, trong Tẩy U viên, hơn phân nữa là nhóm quý tộc cùng con cháu quan viên Nam Việt chúng ta đi theo lần này."
“Ân? Kỳ lạ như vậy."
Mùi hương kia thật sự có chút thần bí, cổ quái, nhưng Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên có gì liên hệ sao? Vì sao chỉ xuất hiện ở hai nơi này?
Hoàng Phủ Ngạo suy tư một lát, lại mở miệng nói.
“Truyền lệnh xuống, chặt chẽ chú ý mùi hương này, cùng hết thảy những chuyện khả nghi trong Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên."
“Dạ, bệ hạ."
Ảnh vệ lĩnh mệnh xong thì nhanh chóng lui ra.
Ảnh vệ vừa rời đi, Tạp Ân liền đẩy cửa phòng ngủ, cơ thể mập mạo kính cẩn xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Bệ hạ, tiểu nhân vừa nhận được thông báo, Đông Chích hoàng đến biệt quán Tuyết Sơn, nghe nói cũng vì chuyện mười bốn thiếu niên quý tộc chưa tìm được, mời bệ hạ tới phòng nghị sự thương nghị."
“Phụ hoàng, chính là mùi này a!"
Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo ôm vào ôn tuyền, bé ngửi ngửi trong không khí, kéo Hoàng Phủ Ngạo nói.
“Ân, hương vị cũng không tệ lắm, Việt nhi sao vậy? Không thích?"
Hoàng Phủ ngạo hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi hương này, thấy Thanh Việt hơi nhíu mi thì liền hỏi.
“Mùi này rất dễ ngửi, nhưng Việt nhi cứ cảm thấy hương vị này có chút kì quái, bất quá cụ thể là gì, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ."
“Thật không, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Phủ Ngạo liền nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, tinh tế hôn lên môi bé.
Trán, vành tai, má, ánh mắt, chóp mũi, khóe môi… Những nụ hôn không ngừng hạ xuống, cuối cùng, dừng lại trên đôi môi còn non mềm hơn cả cánh hoa của Thanh Việt, chầm chậm tiến vào sâu hơn, mút nhẹ.
“Ân…"
Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, bá đạo, Thanh Việt cảm giác đầu óc mình càng lúc càng choáng váng, ngay cả năng lực hô hấp cũng không thể bảo trì, môi lưỡi giao triền bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mang theo chút bất mãn cùng chống cự.
Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không có ý tứ buông Thanh Việt ra, một tay y chống đỡ sau gáy Thanh Việt, cố định bé càng chặt hơn, để bé không thể trốn tránh, tiếp đó lại càng xâm nhập, dây dưa không dứt.
“Ân… hô… hô…"
Thẳng tới khi Thanh Việt thiếu dưỡng khí mà ánh mắt bắt đầu tối đen, Hoàng Phủ Ngạo mới chịu ngừng lại, buông Thanh Việt ra, để bé dựa vào lồng ngực mình từng ngụm, từng ngụm thở dốc.
‘Ba, ba, ba.’
Lúc Thanh Việt cố gắng hít thở, Hoàng Phủ Ngạo hướng về một góc hoa viên vỗ tay ba cái, lập tức có ba ảnh vệ xuất hiện cách ôn tuyền không xa.
“Bệ hạ."
Ba ảnh vệt đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Đều ngửi thấy mùi này sao?"
“Đúng vậy, bệ hạ."
“Đi thăm dò xuất xứ của mùi hương này."
“Dạ, bệ hạ."
“Mặc khác, truyền lệnh xuống, tối nay không cho phép bất luận kẻ nào tới gần ôn tuyền này."
“Dạ, bệ hạ."
Ba ảnh vệ lĩnh chỉ nhanh chóng rời đi, lúc này trong hoa viên, có thể nói trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thì không còn bất cứ ai.
“Vật nhỏ, hiện giờ không cần lo lắng nữa đi, cho dù thật sự có nguy hiểm, phụ hoàng đã phái người đi thăm dò rõ ràng."
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa cởi bỏ dục bào trên người Thanh Việt, hai tay cũng chậm rãi vuốt ve da thịt trắng nõn non mềm của bé.
Ý đồ rõ ràng như vậy, Thanh Việt vẫn luôn sinh hoạt cùng Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được, hai gò má đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, lúc này lại càng thêm óng ánh, ửng hồng.
Mặc dù có chút quẫn bách cùng không biết làm sao, nhưng Thanh Việt cũng không né tránh, cố gắng nhớ lại những lần trước, hình ảnh mãnh liệt, triền miên như vậy làm Thanh Việt chỉ cần nhớ tới thôi đều cảm giác cơ thể mình bùng cháy một ngọn lửa, nóng tới mức máu trong người đều chậm rãi sôi trào.
Hô hấp có chút hỗn loạn, đôi tay nhỏ bé cũng bắt đầu phát run, nhưng vẫn chủ động cởi bỏ dục bào trên người phụ hoàng.
Hành động của Thanh Việt hiển nhiên làm phụ hoàng bé rất vui vẻ, nháy mắt Thanh Việt cởi dục bào mình, Hoàng Phủ Ngạo đã ôm chặt bé con vào lòng.
Trong ôn tuyền, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi áp sát vào nhau không có chút kẽ hở, dây dưa không rời.
Sợi tóc đen cùng bạc giống như chủ nhân của chúng nó, ở trong nước tuy hai mà một, điên cuồng dây dưa, cùng với tiếng thở dốc, rên rỉ ngày càng tăng cao, chúng nó quấn chặt lấy nhau hệt như một nút thắt không thể nào tháo rời.
“Ô ân…"
Chất lỏng nóng rực theo luật động kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo phun vào sâu trong cơ thể Thanh Việt, mà bé con cũng vì kích thích ập tới mà phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, cao vút, một lần nữa phát tiết trong tay phụ hoàng.
“Phụ… hoàng… Việt nhi mệt mỏi quá…"
Sau một lúc thất thần, dư vị cao trào vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Thanh Việt giống như không có xương cốt dựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, không ngừng cầu xin.
“Vật nhỏ, còn chưa xong đâu."
Hoàng Phủ Ngạo cắn nhẹ vành tai Thanh Việt, tiếng nói vì tình dục mà hơi khàn khàn, lúc Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng đã đỡ lấy thắt lưng bé, nhấc bé từ trong ôn tuyền ngồi bên bờ.
Đôi chân thon dài cân xứng bị tách ra thật rộng, phân thân phấn nộn xinh đẹp mang theo chút ngây ngô vì chưa phát dục hoàn toàn bại lộ trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ… ân…"
Thanh Việt còn chưa kịp mở miệng, phụ hoàng đã trực tiếp áp đầu mình vào giữa hai chân bé, không ngừng phun ra nuốt vào, mạnh mẽ liếm mút.
“A~~~~"
Khoái cảm như điện lưu rất nhanh truyền theo xương sống tới các dây thần kinh mẫn cảm, nhanh chóng nổ trung trong đầu Thanh Việt, làm bé cảm thấy mình không thể suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hoàn toàn trắng xóa.
“Ân… ân ô…"
Cơ thể ngây ngô không thể thừa nhận trêu chọc kịch liệt như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian, cơ thể Thanh Việt theo bản năng co rúm vài cái, phát tiết trong miệng Hoàng Phủ Ngạo.
“Thoải mái sao, vật nhỏ?"
Thanh Việt không thể trả lời câu hỏi của phụ hoàng, toàn thân bé không còn chút khí lực để nói chuyện, rốt cuộc không thể duy trì ngồi bên cạnh ao, chậm rãi ngã vào ôn tuyền.
Hoàng Phủ Ngạo ở trong nước đón được thân hình Thanh Việt, thuận thế kéo bé vào lòng ngực, vừa ôn nhu hôn môi vừa vỗ về lưng bé, giúp Thanh Việt khôi phục lại hô hấp.
Đêm khuya, trong hoa viên u tĩnh không người, hơi nước bốc lên hệt như một tấm lụa mỏng bồng bềnh vờn quanh, tinh thạch màu da cam tản mát ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, ấm áp, còn có mùi thơm mê người như có như không trong không khí, hiện giờ lại trộn lẫn thêm hương vị tình ái khiến hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau trong ôn truyền càng tăng thêm phần mơ màng, mộng ảo, duy mỹ mà phiến tình.
…
“Bệ hạ, căn cứ theo nhóm ty chức tra xét, mùi hương kia chỉ xuất hiện một chốc trong đêm khuya, sau đó liền nhanh chóng biến mất, giống như căn bản không hề tồn tại, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nhóm ty chức vô năng, không tra xét được xuất xứ của mùi hương.
Bất quá nhóm ty chức tra được, đêm qua mùi này chỉ xuất hiện ở hai nơi, Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên, những nơi khác trong biệt quán Tuyết Sơn không xuất hiện."
Một ảnh vệ quỳ một gối, cúi đầu, hướng Nam Việt hoàng đế đang nằm trên giường lớn kính cẩn bẩm báo.
“Tẩy U viên?"
“Bẩm bệ hạ, trong Tẩy U viên, hơn phân nữa là nhóm quý tộc cùng con cháu quan viên Nam Việt chúng ta đi theo lần này."
“Ân? Kỳ lạ như vậy."
Mùi hương kia thật sự có chút thần bí, cổ quái, nhưng Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên có gì liên hệ sao? Vì sao chỉ xuất hiện ở hai nơi này?
Hoàng Phủ Ngạo suy tư một lát, lại mở miệng nói.
“Truyền lệnh xuống, chặt chẽ chú ý mùi hương này, cùng hết thảy những chuyện khả nghi trong Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên."
“Dạ, bệ hạ."
Ảnh vệ lĩnh mệnh xong thì nhanh chóng lui ra.
Ảnh vệ vừa rời đi, Tạp Ân liền đẩy cửa phòng ngủ, cơ thể mập mạo kính cẩn xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Bệ hạ, tiểu nhân vừa nhận được thông báo, Đông Chích hoàng đến biệt quán Tuyết Sơn, nghe nói cũng vì chuyện mười bốn thiếu niên quý tộc chưa tìm được, mời bệ hạ tới phòng nghị sự thương nghị."
Tác giả :
Kinh Hồng