Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Quyển 2 - Chương 85: Thân mật
“A ~~~" Đại tổng quản Tạp Ân có lá gan tỉ lệ nghịch với khổ người bị Thanh Việt đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm kinh hãi, bất quá, nửa tiếng đầu là kinh hách, còn nửa tiếng sau là kinh hỉ.
“Tiểu điện hạ, ngài đi đâu a? Bệ hạ quay về tẩm điện phát hiện không thấy ngài, đã hạ lệnh cho mọi người đi tìm a."
“Phụ hoàng đã quay lại tẩm điện?"
“Dạ, bệ hạ đã trở lại rất lâu, tìm không thấy ngài chúng ta sẽ bị phạt, tiểu điện hạ mau vào đi thôi."
“Ân." Thanh Việt gật gật đầu, bước nhanh vào tẩm điện.
“Phụ hoàng."
Thanh Việt vội vàng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo đang ngồi trên giường, nhưng lại sợ chọc Hoàng Phủ Ngạo tức giận, liền thành thành thật thật đứng yên.
“Việt nhi, đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Ngạo đứng dậy đi tới bên cạnh Thanh Việt, giọng điệu làm người ta không nhận ra y có tức giận hay không.
“Ngủ không được, liền…. đến ngự hoa viên đi dạo một lát………"
Thanh Việt có chút chột dạ trả lời, đối với phụ hoàng, bé cơ hồ không biết nói dối.
“Thật không?" Hoàng Phủ Ngạo nâng cằm Thanh Việt, để mắt bé đối diện với mình.
“Chính là, bùn đất trên hài Việt nhi không giống như bùn đất ở ngự hoa viên a?"
“Phụ hoàng……… Việt nhi……… không………"
Nhanh như vậy đã bị Hoàng Phủ Ngạo vạch trần, Thanh Việt có chút nôn nóng muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói thế nào.
Thấy bộ dạng hoang mang, khẩn trương của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy thực thú vị, không định làm khó xử bé nữa, cười nói.
“Việt nhi trưởng thành, trong lòng có bí mật không muốn nói cho phụ hoàng cũng thực bình thường, nhưng mà, lần sau ra ngoài nhất định phải nói cho phụ hoàng biết, bằng không, phụ hoàng sẽ lo lắng, biết chưa?"
“Ân." Thanh Việt vội vàng gật đầu.
“Việt nhi vừa rồi nói ngủ không được sao?"
“Ân." Thanh Việt còn chưa hồi phục tinh thần, không hề suy nghĩ đã lên tiếng.
“Tốt lắm, vậy cùng phụ hoàng làm chút gì khác đi."
Không đợi Thanh Việt phản ứng, Hoàng Phủ Ngạo đã thuần thục cởi bỏ một khỏa y khấu của bé.
Nếu là trước kia, Hoàng Phủ Ngạo làm vậy, Thanh Việt cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng sau khi trải qua sự tình lần trước, Thanh Việt thấy phụ hoàng như vậy sẽ vô thức nhớ lại chuyện ngày đó, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ đỏ bừng lên hệt màu son, đợi tới lúc thân thể hoàn toàn trần trụi, da thịt trắng noãn như bạch ngọc cũng dần dần nhiễm một tầng phấn hồng.
Đầu ngón tay Hoàng Phủ Ngạo hệt như lông chim, nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Thanh Việt.
Chóp mũi, đôi môi, cổ, xương quai xanh, trước ngực, lưng, giữa hai chân, những điểm bị chạm vào đều trở nên nóng rực, run rẩy.
Cảm xác xa lạ mà khó nắm giữ, cứ như có thể làm máu trong cơ thể Thanh Việt cấp tốc lưu chuyển, làm bé cảm thấy như cơ thể mình sắp bốc cháy, khó chịu lại làm người ta không khỏi trầm luân.
Cảm giác như vậy làm Thanh Việt có chút sợ hãi lui về sau, nhưng còn chưa lui được nửa bước đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện túm chặt thắt lưng, giữ chặt bé trước mặt, khoảng cách hai người chỉ có một lóng tay, có thể nghe rành mạch hô hấp của đối phương.
“Việt nhi, không muốn cùng phụ hoàng làm chuyện thân mật như vậy sao?"
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu liếm cắn vành tay Thanh Việt, thanh âm khàn khàn mị hoặc, vọng vào tai Thanh Việt hệt như điện lưu đánh trúng dây thần kinh ở xương sống, cơ thể bé mềm nhũn tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo.
“Xem ra, Việt nhi cũng không muốn phản đối a."
Hoàng Phủ Ngạo ôm lấy Thanh Việt, áp bé lên giường lớn mềm mại.
“Phụ hoàng!"
Lúc ngón tay Hoàng Phủ Ngạo tiến vào tiểu huyệt Thanh Việt, bé vẫn luôn ngoan ngoãn mặc y bài bố rốt cuộc có chút khẩn trương kêu một tiếng.
Thanh Việt cũng không quên cảm giác khó chịu cùng bực bội lần trước bị phụ hoàng tiến vào.
Tuy sau đó dần dần có chút cảm giác kì quái, một loại tê dại rất khó hình dung, làm toàn thân bé run rẩy, nhưng mà lúc bắt đầu……..
“Ngoan, lần này sẽ không như vậy……"
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vào lòng, tinh tế áp nụ hôn nóng bỏng lên môi bé, trấn an Thanh Việt đồng thời ngón tay cũng tăng mạnh tốc độ khuếch trương.
Cơ thể không ngừng bị hôn môi cùng âu yếm lúc nhẹ lúc nặng làm Thanh Việt không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh như tiếng nức nở thoải mái của tiểu thú, cơ thể theo những nụ hôn sâu của Hoàng Phủ Ngạo mà bắt đầu rung động, bộ dáng ngây ngô, bất lực làm hạ phúc Hoàng Phủ Ngạo căng cứng một trận.
Cảm giác khuếch trương đã không sai biệt lắm, Hoàng Phủ Ngạo nâng hai chân Thanh Việt, động thân tiến vào, cảm giác bé cũng không có quá nhiều khó chịu cùng kháng cự mới bắt đầu kịch liệt luật động.
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt vào lòng, dây dưa hôn sâu, để những tiếng rên rỉ chưa kịp phát ra của bé trực tiếp chìm đắm trong môi lưỡi mình.
Chỉ có thể vô thố vặn vẹo cơ thể, ý đố giảm bớt chút khoái cảm mãnh liệt sắp lên tới đỉnh trong cơ thể, đối lấy là sự tiến công càng thêm kịch liệt, điên cuồng của Hoàng Phủ Ngạo.
Tất cả cảm quan trong cơ thể giống như cánh đồng tuyết không ngừng tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, chậm rãi tích tụ thành dòng suối nhỏ, dần dần thành sông, cuối cùng thành biển rộng vô bờ không ngừng thổi quét, bao phủ làm người ta chìm đắm.
………..
Đại tổng quản Tạp Ân làm hết phận sự đứng ngoài tẩm điện đợi cả buổi cũng không thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thức dậy, thân là quan thị tòng bên người hoàng đế bệ hạ, Tạp Ân chỉ có thể tiến vào tẩm điện, thông tri bệ hạ.
“Bệ hạ, sắc trời đã muốn……."
Xuyên qua sa liêm mạ vàng hoa lệ, Tạp Ân đột nhiên dừng lại, cái mũi lớn thật xứng với dáng người khẽ hít hít, dường như có chút mùi xạ hương cùng ngọt lịm như có như không lan tràn trong không khí……
Tạp Ân lập tức trợn mắt, hắn thông minh rốt cuộc đã biết đây là cái gì.
Đây nhất định là hương vị hoan ái!
Đột nhiên, dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Tạp Ân trừng to hơn nữa.
‘Ông trời của ta ơi, này phải làm bao nhiêu lần mới đạt được hiệu quả thế này a! A ~~~ ta rốt cuộc nghĩ cái gì chứ, phải mau chạy đi! Ông trời a, ta làm sao lại xui xẻo như vậy, vì cái gì lại là ta!!! Nếu bị bệ hạ phát hiện………’
Đang lúc Tạp Ân tính toán kiễng mũi chân, thần không biết quỷ không hay chuồn ra ngoài, thì tầng sa liêm theo làn không khí lưu động lúc hắn lui về sau, nhẹ nhàng xốc lên.
Ngay sau đó, thiên bất tòng nhân nguyện [trời không thuận theo lòng người], Tạp Ân cứ vậy thấy được một màn mà hắn thực sự rất hiếu kì nhưng lại không thể không cật lực né tránh.
Trên long sàng hoa lệ, cao quý lúc này đang vô cùng hỗn độn, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi đang quất chặt lấy nhau…….
Tạp Ân chỉ ngây ngốc vài giây, sau đó lập tức như bị cháy mông, dùng tốc độ không hề tương xứng với dáng người mập mạp của hắn mà lủi như bay ra ngoài.
Đợi tới lúc ra ngoài điện, Tạp Ân mới mất mặt vỗ vỗ trái tim đã sắp nhảy ra ngoài của mình, sau đó còn sờ sờ mũi, xác định không có chất lỏng gì màu đỏ chảy ra mới nhẹ nhàng thở phào.
………..
Hoàn Chương 85.
“Tiểu điện hạ, ngài đi đâu a? Bệ hạ quay về tẩm điện phát hiện không thấy ngài, đã hạ lệnh cho mọi người đi tìm a."
“Phụ hoàng đã quay lại tẩm điện?"
“Dạ, bệ hạ đã trở lại rất lâu, tìm không thấy ngài chúng ta sẽ bị phạt, tiểu điện hạ mau vào đi thôi."
“Ân." Thanh Việt gật gật đầu, bước nhanh vào tẩm điện.
“Phụ hoàng."
Thanh Việt vội vàng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo đang ngồi trên giường, nhưng lại sợ chọc Hoàng Phủ Ngạo tức giận, liền thành thành thật thật đứng yên.
“Việt nhi, đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Ngạo đứng dậy đi tới bên cạnh Thanh Việt, giọng điệu làm người ta không nhận ra y có tức giận hay không.
“Ngủ không được, liền…. đến ngự hoa viên đi dạo một lát………"
Thanh Việt có chút chột dạ trả lời, đối với phụ hoàng, bé cơ hồ không biết nói dối.
“Thật không?" Hoàng Phủ Ngạo nâng cằm Thanh Việt, để mắt bé đối diện với mình.
“Chính là, bùn đất trên hài Việt nhi không giống như bùn đất ở ngự hoa viên a?"
“Phụ hoàng……… Việt nhi……… không………"
Nhanh như vậy đã bị Hoàng Phủ Ngạo vạch trần, Thanh Việt có chút nôn nóng muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói thế nào.
Thấy bộ dạng hoang mang, khẩn trương của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy thực thú vị, không định làm khó xử bé nữa, cười nói.
“Việt nhi trưởng thành, trong lòng có bí mật không muốn nói cho phụ hoàng cũng thực bình thường, nhưng mà, lần sau ra ngoài nhất định phải nói cho phụ hoàng biết, bằng không, phụ hoàng sẽ lo lắng, biết chưa?"
“Ân." Thanh Việt vội vàng gật đầu.
“Việt nhi vừa rồi nói ngủ không được sao?"
“Ân." Thanh Việt còn chưa hồi phục tinh thần, không hề suy nghĩ đã lên tiếng.
“Tốt lắm, vậy cùng phụ hoàng làm chút gì khác đi."
Không đợi Thanh Việt phản ứng, Hoàng Phủ Ngạo đã thuần thục cởi bỏ một khỏa y khấu của bé.
Nếu là trước kia, Hoàng Phủ Ngạo làm vậy, Thanh Việt cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng sau khi trải qua sự tình lần trước, Thanh Việt thấy phụ hoàng như vậy sẽ vô thức nhớ lại chuyện ngày đó, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ đỏ bừng lên hệt màu son, đợi tới lúc thân thể hoàn toàn trần trụi, da thịt trắng noãn như bạch ngọc cũng dần dần nhiễm một tầng phấn hồng.
Đầu ngón tay Hoàng Phủ Ngạo hệt như lông chim, nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Thanh Việt.
Chóp mũi, đôi môi, cổ, xương quai xanh, trước ngực, lưng, giữa hai chân, những điểm bị chạm vào đều trở nên nóng rực, run rẩy.
Cảm xác xa lạ mà khó nắm giữ, cứ như có thể làm máu trong cơ thể Thanh Việt cấp tốc lưu chuyển, làm bé cảm thấy như cơ thể mình sắp bốc cháy, khó chịu lại làm người ta không khỏi trầm luân.
Cảm giác như vậy làm Thanh Việt có chút sợ hãi lui về sau, nhưng còn chưa lui được nửa bước đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện túm chặt thắt lưng, giữ chặt bé trước mặt, khoảng cách hai người chỉ có một lóng tay, có thể nghe rành mạch hô hấp của đối phương.
“Việt nhi, không muốn cùng phụ hoàng làm chuyện thân mật như vậy sao?"
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu liếm cắn vành tay Thanh Việt, thanh âm khàn khàn mị hoặc, vọng vào tai Thanh Việt hệt như điện lưu đánh trúng dây thần kinh ở xương sống, cơ thể bé mềm nhũn tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo.
“Xem ra, Việt nhi cũng không muốn phản đối a."
Hoàng Phủ Ngạo ôm lấy Thanh Việt, áp bé lên giường lớn mềm mại.
“Phụ hoàng!"
Lúc ngón tay Hoàng Phủ Ngạo tiến vào tiểu huyệt Thanh Việt, bé vẫn luôn ngoan ngoãn mặc y bài bố rốt cuộc có chút khẩn trương kêu một tiếng.
Thanh Việt cũng không quên cảm giác khó chịu cùng bực bội lần trước bị phụ hoàng tiến vào.
Tuy sau đó dần dần có chút cảm giác kì quái, một loại tê dại rất khó hình dung, làm toàn thân bé run rẩy, nhưng mà lúc bắt đầu……..
“Ngoan, lần này sẽ không như vậy……"
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vào lòng, tinh tế áp nụ hôn nóng bỏng lên môi bé, trấn an Thanh Việt đồng thời ngón tay cũng tăng mạnh tốc độ khuếch trương.
Cơ thể không ngừng bị hôn môi cùng âu yếm lúc nhẹ lúc nặng làm Thanh Việt không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh như tiếng nức nở thoải mái của tiểu thú, cơ thể theo những nụ hôn sâu của Hoàng Phủ Ngạo mà bắt đầu rung động, bộ dáng ngây ngô, bất lực làm hạ phúc Hoàng Phủ Ngạo căng cứng một trận.
Cảm giác khuếch trương đã không sai biệt lắm, Hoàng Phủ Ngạo nâng hai chân Thanh Việt, động thân tiến vào, cảm giác bé cũng không có quá nhiều khó chịu cùng kháng cự mới bắt đầu kịch liệt luật động.
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt vào lòng, dây dưa hôn sâu, để những tiếng rên rỉ chưa kịp phát ra của bé trực tiếp chìm đắm trong môi lưỡi mình.
Chỉ có thể vô thố vặn vẹo cơ thể, ý đố giảm bớt chút khoái cảm mãnh liệt sắp lên tới đỉnh trong cơ thể, đối lấy là sự tiến công càng thêm kịch liệt, điên cuồng của Hoàng Phủ Ngạo.
Tất cả cảm quan trong cơ thể giống như cánh đồng tuyết không ngừng tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, chậm rãi tích tụ thành dòng suối nhỏ, dần dần thành sông, cuối cùng thành biển rộng vô bờ không ngừng thổi quét, bao phủ làm người ta chìm đắm.
………..
Đại tổng quản Tạp Ân làm hết phận sự đứng ngoài tẩm điện đợi cả buổi cũng không thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thức dậy, thân là quan thị tòng bên người hoàng đế bệ hạ, Tạp Ân chỉ có thể tiến vào tẩm điện, thông tri bệ hạ.
“Bệ hạ, sắc trời đã muốn……."
Xuyên qua sa liêm mạ vàng hoa lệ, Tạp Ân đột nhiên dừng lại, cái mũi lớn thật xứng với dáng người khẽ hít hít, dường như có chút mùi xạ hương cùng ngọt lịm như có như không lan tràn trong không khí……
Tạp Ân lập tức trợn mắt, hắn thông minh rốt cuộc đã biết đây là cái gì.
Đây nhất định là hương vị hoan ái!
Đột nhiên, dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Tạp Ân trừng to hơn nữa.
‘Ông trời của ta ơi, này phải làm bao nhiêu lần mới đạt được hiệu quả thế này a! A ~~~ ta rốt cuộc nghĩ cái gì chứ, phải mau chạy đi! Ông trời a, ta làm sao lại xui xẻo như vậy, vì cái gì lại là ta!!! Nếu bị bệ hạ phát hiện………’
Đang lúc Tạp Ân tính toán kiễng mũi chân, thần không biết quỷ không hay chuồn ra ngoài, thì tầng sa liêm theo làn không khí lưu động lúc hắn lui về sau, nhẹ nhàng xốc lên.
Ngay sau đó, thiên bất tòng nhân nguyện [trời không thuận theo lòng người], Tạp Ân cứ vậy thấy được một màn mà hắn thực sự rất hiếu kì nhưng lại không thể không cật lực né tránh.
Trên long sàng hoa lệ, cao quý lúc này đang vô cùng hỗn độn, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi đang quất chặt lấy nhau…….
Tạp Ân chỉ ngây ngốc vài giây, sau đó lập tức như bị cháy mông, dùng tốc độ không hề tương xứng với dáng người mập mạp của hắn mà lủi như bay ra ngoài.
Đợi tới lúc ra ngoài điện, Tạp Ân mới mất mặt vỗ vỗ trái tim đã sắp nhảy ra ngoài của mình, sau đó còn sờ sờ mũi, xác định không có chất lỏng gì màu đỏ chảy ra mới nhẹ nhàng thở phào.
………..
Hoàn Chương 85.
Tác giả :
Kinh Hồng