Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 92
Mục Mộc ho khan một cái, ngượng ngùng gật đầu: " Vâng, ba đứa nhưng đáng tiếc đều là thú nhân “.
Nếu như là ba bé giống cái thì hắn liền cao hứng, sinh xong lần này hắn sẽ cũng không cần sinh thêm nữa, thế mà lại là thú nhân nên làm hại hắn còn phải cố gắng sinh một giống cái để kế thừa Mục gia.
" Đều là thú nhân cũng không sao! “. Văn Sâm Đặc Tư lúc này đến bắt mạch cho Mục Mộc, mười mấy giây sau hưng phấn mặt đỏ bừng lên, hét lên với Lạc Lâm và Hi Nhĩ: " Thật sự là ba bào thai nha! “.
" Khá là hiếm thấy đó “. Hi Nhĩ cảm thán.
" Phải chắc sóc thật cẩn thận, mang những ba đứa thì cơ thể sẽ rất cực nhọc “. Lạc Lâm mỉm cười nói, dù là người trầm ổn vậy mà ông cũng có chút kích động.
Bầu không khí trong phòng ăn liền sôi nổi hẳn lên, chủ đề trò chuyện của mọi người đều vây quanh ba đứa con của Mục Mộc, Mục Mộc vốn là nhân vật chính nhưng lại nói ít nhất, phần lớn thời gian đều chơi đùa với ngón tay của Đầu Gỗ.
" Thơm! “. Suy cho cùng thì Đầu Gỗ cũng là do Mục Mộc sinh ra nêm mới cùng Mục Mộc tiếp xúc một lúc, liền mê luyến mùi ở trên người hắn, luôn muốn bò từ trên đùi Lạc Tang sang chỗ Mục Mộc nhưng vì Lạc Tang cố kỵ Mục Mộc đang bụng to nên vẫn luôn giữ Đầu Gỗ lại không cho nó bò qua.
Mọi người trò chuyện một lúc liền nói tới vấn đề tên của con cái, Lạc Tang đương nhiên là đem quyền đặt tên con giao cho Mục Mộc, trước đây Mục Mộc đã nghe Lạc Tang nói xạo nên tưởng rằng người cha nhất định phải đặt tên cho con của mình, có vẻ như là một loại chúc phúc gì đó, thế là nghiêm túc suy nghĩ.
Tính đến thời điểm hiện tại với ba đứa trong bụng sắp sinh cùng Đầu Gỗ thì hắn đã có bốn đứa con, đây đối với hắn là đã rất nhiều rồi, vốn dự định ban đầu cho cuộc sống gia đình sau này của hắn là cùng vợ mình sinh nhiều nhất cũng chỉ có hai đứa con nhưng vì hắn muốn có giống cái, nói cách khác hắn sẽ có ít nhất năm đứa con, nếu như vận may kém, đứa con tiếp theo vẫn là thú nhân, như vậy hắn có tới sáu đứa con…
Mục Mộc liền chán nản, thần kỳ nghĩ tới một câu nói: Đẻ nhiều như heo nái.
Cân nhắc đến việc có ít nhất năm đứa con, Mục Mộc cảm thấy vẫn là đặt tên dễ nhớ thì thuận tiện nhất, tỷ như trong tên có kèm theo con số như Lạc gì gì Nhất (Một), Lạc gì gì Nhị (Hai),thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy như vậy có chút tùy tiện.
Mục Mộc trầm tư suy nghĩ trong mấy phút, mới có quyết định, hắn muốn trưng cầu ý kiến của những người còn lại nên hỏi bọn họ: " Đặt tên là: Hồng (Đỏ), Chanh (Cam), Hoàng (Vàng), Lục (Xanh lá cây), Thanh (Xanh), Lam (Xanh da trời), Tử (Tím) được không? Có thể dùng âm đọc giống nhau, chẳng hạn Đầu Gỗ sẽ là Lạc Hồng, có thể dùng là ‘ Hồng ‘ của ‘Hồng thủy (Nước lũ) ‘ hoặc cũng có thể dùng ‘ Hoành ‘ của ‘ Hoành đại (Hùng vĩ) ‘, tiếp đến ba thằng nhóc con sẽ tên là: Lạc ‘ Chanh ‘, Lạc ‘ Hoàng ‘, Lạc ‘ Lục ‘ “.
Mục Mộc cảm thấy ca1h đặt tên này tốt hơn nhiều so với " Nhất (Một), Nhị (Hai), Tam (Ba), Tứ (Bốn) “.
" Hồng, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử? Con tính sinh đến bảy đứa sao? “. Đôi mắt Văn Sâm Đặc Tư sáng rực lên, ông vốn tưởng rằng Mục Mộc không thích sinh con, không nghĩ tới hắn đã nghĩ kỹ bảy cái tên cho con của mình rồi, thực sự la làm cho hắn rất bất ngờ.
" Không phải, chỉ là con muốn có giống cái, cho nên sau này phải sinh tiếp “. Mục Mộc bất đắc dĩ giải thích, sau đó nhìn về phía Lạc Tang: " Anh cảm thấy sao? “.
" Có thể “. Lạc Tang luôn ủng hộ ý muốn của Mục Mộc rồi.
" Tới lúc đó chúng ta hẳn ngẫm lại kỹ xem nên dùng cái chữ nào đi, còn Đầu Gỗ, Lạc Tang anh muốn là ‘ Hồng ‘ hay là đồng âm ‘ Hồng ‘ “. Mục Mộc cũng không nghĩ một mình đặt tên cho con nên đem một nửa quyền quyết định chia cho Lạc Tang.
" Hồng của kế hoạch to lớn đi, từ đó rất hay “. Lạc Tang lay Đầu Gỗ đang ngồi ở trong lòng mình: " Con thấy có được không? Đầu Gỗ? “.
Đầu Gỗ đang gặm nắm tay nhỏ núc ních thịt của mình, thấy Lạc Tang hỏi mình, cũng không quản y hỏi cái gì, trực tiếp ngoan ngoãn trả lời: " Được “.
" Vậy tên của Đầu Gỗ là Lạc Hồng, vậy chú… phụ thân hãy đặt tên cho đứa thứ hai đi “. Mục Mộc còn chưa quen với việc gọi Lạc Lâm là " phụ thân “.
" Chanh liền rất hay “. Lạc Lâm nói.
" Được, đứa thứ hai là Lạc Chanh, vậy đứa thứ ba thì cha đặt đi “.
" Cha đặt tên sao?! “. Văn Sâm Đặc Tư rất hưng phấn, hắn cực kỳ vui vẻ chạy vào thư phòng cầm quyển sách lại đây, Mục Mộc không biết chữ viết của thế giới này nhưng thấy dáng vẻ Văn Sâm Đặc Tư tỉ mỉ lật xem thì hẳn là một dạng sách tự điển rồi.
Văn Sâm Đặc Tư xoắn xuýt hồi lâu, mới định ra tên của đứa thứ ba: " Lạc Hoàng! Hoàng của xán lạn! “.
" Còn đứa thứ tư… " Mục Mộc nhìn về phía Hi Nhĩ hơi có chút đứng ngồi không yên, hiển nhiên người nào đó thích Lạc Tang nên cũng muốn đặt tên cho con của y.
Sẽ không để cậu đặt tên, cậu cứ ghen tị đi, hừ hừ. Mục Mộc cười gằn một tiếng, bộ hắn ngu đến mức không biết gì sao? Cho phép cho người thích bạn lữ của mình đi đặt tên cho con mình sao? Bạch Liên hoa cũng sẽ không làm như vậy.
" Tên của đứa thứ tư liền là Luật đi, là Luật của kỷ luật “. Mục Mộc nói, định ra tên của bốn đứa con luôn: " Hồng “, " Chanh “, " Hoàng “, " Luật “; vừa có ý nghĩa lại vừa dễ nhớ, hắn thực sự là quá cơ trí.
Hi Nhĩ có hơi thất vọng, cũng may là trước đó cậu ta cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng nên rất nhanh đã bình thường trở lại.
Bởi căn nhà trúc bên kia đã hơn một năm không có người ở, cho nên bên trong đóng một lớp bụi dày, cần phải quét dọn sạch sẽ, vì thế Mục Mộc và Lạc Tang liền ở lại nhà Lạc Lâm bọn họ một đêm, chờ qua ngày hôm sau Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ hỗ trợ quét dọn, hai người mới trở lại ở, đến tối hôm đó, Phỉ Lợi Phổ liền bế hai nhóc con một dê và một gấu sang đây thăm bọn họ.
Thời điểm Phỉ Lợi Phổ đến thì Lạc Tang không có ở nhà, y và Lạc Lâm đi xem con quái vật biển kia, Mục Mộc liền ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với Phỉ Lợi Phổ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào nhóc dê và nhóc gấu đang ngồi trong lòng anh ta rồi hỏi anh ta: " Anh nuôi sủng vật? “.
" Không, không phải, là con của tôi và Hạ Nhĩ “. Phỉ Lợi Phổ cười ngại ngùng, cũng cho Mục Mộc một cái đáp án rất kỳ cục.
" Con? “. Mục Mộc trợn to hai mắt.
" Nhận nuôi, tôi và Hạ Nhĩ đều là thú nhân, không thể sinh con, Hạ Nhĩ liền đi hỏi thăm trong bộ lạc xem nhà người nào sinh nhiều con nhưng nuôi không nổi, sau đó liền bế hai thằng nhóc này về nhà “. Phỉ Lợi Phổ nhu hòa nhìn hai con thú nhỏ ở trong lòng mình.
Mục Mộc không còn nói gì được nữa, □□ là chuyện tốt, chỉ là một nhà bọn họ… Một con báo đen, một con sói bạc, một con dê xám, một con gấu ngựa…
Đây không phải là đang mở vườn sở thú sao? Mục Mộc cố nén cười, cảm thấy rất thú vị.
Phỉ Lợi Phổ trò chuyện với Mục Mộc một lúc lâu, sau đó hỏi hắn: " Mục Mộc cậu còn muốn trồng trọt không? Tôi muốn trả lại mảnh ruộng mà cậu đã cho tôi trước đây “.
" Trồng trọt… “. Mục Mộc suy nghĩ một chút, suy xét đến sau này hắn sẽ sinh nhiều con nên nhu cầu cần có quả sữa này phải rất lớn, vì vậy không khách khí gật đầu: " Được “.
" Thật tốt quá! Chúng ta lại có thể cùng nhau trồng trọt rồi! “. Phỉ Lợi Phổ thật cao hứng, từ sau khi Mục Mộc và Lạc Tang rời đi, anh ta nhìn thấy mảnh ruộng kia liền sẽ nhớtới hai người, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng.
" Nhưng tôi phải sinh con xong mới có thể bắt đầu trồng trọt được “. Mục Mộc nói, ở trong bụng hắn có tới ba đứa nên hắn không dám khiến mình mệt mỏi.
Nói đến ruộng, Mục Mộc không khỏi nghĩ tới Hi Lâm, hắn nhớ trước đây Hi Lâm đã từng hỏi hắn có muốn làm học trò của mình cùng học hỏi kỹ thật chế tác nhạc cụ của ông ấy không, bây giờ đã qua lâu lắm rồi, cũng không biết Hi Lâm thu đồ đệ chưa.
Chẳng qua cầu Sông sập, cửa hàng Hi Lâm cũng không còn?
Nghĩ tới đây, Mục Mộc liền hỏi Phỉ Lợi Phổ: " Hi Lâm giờ là cha ngươi đúng không? Ông ấy đã thu được đồ đệ rồi sao? “.
" Thu, còn thu được hai người đó “. Phỉ Lợi Phổ trả lời.
Thu rồi à, vậy quên đi. Lúc trước Mục Mộc đã từ chối người ta rồi, hiện tại thực sự không có mặt mũi đi đến xin bái sư, lại nói hắn cũng không hẳn sẽ được rãnh rỗi, vừa phải chăm lo cho con cái vừa phải trồng trọt, không chừng sẽ làm cho hắn vô cùng bận rộn.
Phỉ Lợi Phổ ôm hai nhóc dê và gấu của mình đi về nhà, anh ta vừa mới đi thì Lạc Tang lại trở về, còn mang về một cái chân bạch tuộc cực lớn.
" Anh đã giết quái vật biển kia rồi? “. Mục Mộc tấm tắc nhìn cái chân bạch tuộc kia, hóa ra cái gọi là quái vật biển chính là bạch tuộc khổng lồ à.
" Vợ của em mà đã ra tay thì quái vật biển kia cũng chỉ là chuyện nhỏ “. Lạc Tang trêu ghẹo Mục Mộc, ngớ ngẩn tự xưng là " vợ " với Mục Mộc, hắn không biết vợ là gì, chỉ biết là mỗi lần y gọi Mục Mộc là chồng thì Mục Mộc hết sức cao hứng.
Mục Mộc liền nở nụ cười, hí ha hí hửng vỗ lưng Lạc Tang: " Vợ thực sự là rất lợi hại, ha ha ha “.
Đúng là thích nghe xưng là vợ của em. Lạc Tang nhìn Mục Mộc cười đến không ngậm được miệng, không khỏi hé ra một nụ cười cưng chìu, nghĩ thầm sau này nên gọi thêm vài tiếng " chồng " với Mục Mộc, làm cho hắn cao hứng một chút.
Bắt đầu vào đông, bụng của Mục Mộc nhô to có chút khác thường, khiến Mục Mộc hơi lo lắng không biết sau khi sinh nhóc con xong thì cái bụng có co lại hay không nữa, Văn Sâm Đặc Tư thì lại lấy kinh nghiệm của người từng trải an ủi hắn: " Yên tâm đi, thời điểm cha có Lạc Tang thì bụng của cha cũng không chênh lệch nhiều lắm với bụng của con đâu, sau đó còn không co lại hay sao? “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền lấy ra một bình thuốc thoa ngoài da: " Đây là thuốc dưỡng da, hiệu quả làm cho da dẻ căng mịn rất tốt, con nhìn khuôn mặt của cha xem, chính là nhờ thoa kem này mới được như vậy đó, đi ra ngoài cũng không ai có thể nhìn ra được cha đã hơn bốn mươi tuổi, con cầm lấy dùng, có thể thoa toàn thân, thoa một lần vào sáng và tối, bảo đảm trẻ mãi, đẹp dài lâu “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong tiến tới sát tai Mục Mộc, tà ác bổ sung: " Cũng có thể thoa ở chỗ phía dưới nha “.
Mục Mộc cười khan nhận lấy bình thuốc thoa ngoài da, tính giữ lại đến khi sinh con ra thì dùng thoa lên bụng, không nghĩ tới nửa tháng sau Văn Sâm Đặc Tư lại đưa tới cho hắn một bình nữa.
" Cha nghĩ con đã dùng hết bình thuốc dưỡng da kia rồi, cho nên liền làm cho con một bình khác “. Văn Sâm Đặc Tư hướng Mục Mộc giơ ngón tay cái lên: " Con rể cứ việc dùng đi! Không đủ cha lại làm tiếp cho con! “.
Tôi còn không có dùng được chứ. Mục Mộc cầm lấy bình thuốc dưỡng da, nhìn sự hứng thú dạt dào của Văn Sâm Đặc Tư, thực sự không đành lòng quét đi niềm vui của ông nên đành im lặng nhận lấy bình thuốc dưỡng da này.
Đến khi Mục Mộc chất đống bốn bình thuốc dưỡng da, hắn suy nghĩ, đặt ở một chỗ cũng là lãng phí, không bằng đem ra dùng, vì vậy mang theo tâm lý thử một chút mà thoa trong mấy ngày, kết quả da dẻ trở nên mềm mại và trắng nõn hơn.
" Em đang trẻ lại sao? “. Lạc Tang phát hiện sự biến hóa của Mục Mộc, xoay chuyển xung quanh hắn vài vòng: " Luôn có cảm giác em bây giờ trông rất giống với thiếu niên mười mấy tuổi vậy “.
" … “. Mẹ nó, hắn làm sao biết hiệu quả lại tốt đến như vậy, không được, đàn ông vẫn cần phải hơi thành thục mới có sứ hấp dẫn.
Mục Mộc đang nói thầm trong lòng, lúc này lại nghe Lạc Tang nói: " Da dẻ thật mềm… Anh rất thích! “.
Lạc Tang nói xong liền gặm lung tung ở trên người Mục Mộc, Mục Mộc nhìn vào con mắt phải sáng lên của y, trầm mặc một lúc, sau đó quyết định tiếp tục dùng thuốc dưỡng da kia.
Nữ tử vì người yêu mà làm đẹp, câu nói này đặt ở trên những người đồng tính, có vẻ cũng tương tự.
Mùa xuân, Lạc Tang liền dẫn theo một nhóm người của bộ lạc đi và rừng rậm trung tâm tìm đồ cúng, lần này y bắt được một con voi khổng lồ cùng loài với voi ma mút, ngay lúc Mục Mộc nhìn thấy Lạc Tang ngồi ở trên đầu con voi khổng lổ thì hắn nghe thấy những lời ca tụng của đám người xung quanh, trong lòng không khỏi tràn đầy tự hào.
Đó là bạn lữ của hắn, vợ của hắn!
Văn Sâm Đặc Tư dần dần không thèm để ý đến mái tóc bạc phơ của mình, cũng khôi phục qua lại với những bằng hữu trước kia, còn có thể trò chuyện vui vẻ với các người bạn của Lạc Lâm trong Lễ hội mùa xuân, Mục Mộc đối với chuyện này rất vui mừng nhưng đến khi hắn biết được Văn Sâm Đặc Tư gặp người liền nói: " Mục Mộc nhà tôi, mang ba bào thai đấy! Ba bào thai nha! “. Sau đó, Mục Mộc tức giận đến mức bẻ gãy đôi đũa trong tay, trên người tỏa ra áp suất thấp hù dọa đến " Một nhà sở thú " đang ngồi ở bên cạnh mình.
Không cần phải tuyên truyền tôi khắp nơi đi! Tôi rất mất mặt đó! Mục Mộc bẻ liên tục đôi đũa trong tay thành những đoạn ngắn nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ hoàn toàn được ý nghĩ " đàn ông sinh con là chuyện kỳ dị “.
Gấu con ngây thơ ngẩng đầu hỏi Phỉ Lợi Phổ: " Phụ thân Phỉ Lợi Phổ, mặt của chú Mục Mộc bị rút gân sao? “.
Ngược lại dê con rất thẳng thắn, trực tiếp bị dọa khóc: " Oa! “.
Hạ Nhĩ đưa một xiên thịt cho dê con, dê con lập tức thể hiện ra tố chất của kẻ tham ăn, không khóc, mặt đầy nước mắt ăn thịt, Hạ Nhĩ từ ái xoa đầu dê con, lúc này mới quay đầu nói với Mục Mộc: " Mục Mộc, cậu không nên dọa con nhà tôi được không? “.
Mục Mộc dựng thẳng ngón tay giữa với Hạ Nhĩ nhưng thái độ hiền lành, đưa một miếng thịt cho bé dê tham ăn, nhét cái đồ chơi nhỏ cho gấu con ngây ngô, thành công cứu vãn lại hình ảnh của mình ở trong lòng hai thằng nhóc.
Vào hạ, Mục Mộc tiến vào thời kỳ sắp sinh, toàn bộ thành viên đều nằm ở trạng thái kích động, mong đợi sự ra đời của ba tên nhóc.
Một buổi sáng giữa tháng sáu, Mục Mộc sinh.
" Ra ngoài rồi! Nhóc Chanh ra ngoài rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư nâng báo con mới vừa " ra lò " vẫn còn " nóng hổi “, hoang mang hoảng loạn gọi Hi Nhĩ: " Lấy cái khăn màu cam đến! Nhóc này là đứa thứ hai, đừng làm nhầm lẫn! “.
Hi Nhĩ lập tức cầm khăn mềm mại màu cam quấn kỹ báo con nóng hổi để vào trong làn trúc sát người, liền tiếp tục hỗ trợ đỡ đẻ.
" Nhóc Hoàng cũng ra ngoài rồi! Ha ha, còn đen sì sì, giống y hệt nhóc Chanh, nhanh chóng lấy khăn màu vàng! Khăn màu vàng! “.
Hi Nhĩ cầm khăn mềm mại màu vàng quấn kỹ đứa thứ ba Lạc Hoàng rồi bỏ vào bên cạnh anh hai Lạc Chanh.
" Ồ, thằng nhóc Luật này, lại thò chân ra trước “. Văn Sâm Đặc Tư cười nắm lấy chân của nhóc báo đen, thận trọng kéo nó từ trong thân thể Mục Mộc ra ngoài, khi ông đang muốn báo với Mục Mộc rằng ba đứa nhóc đã ra ngoài thì mới phát hiện Mục Mộc đã sớm hôn mê ở trong lồng ngực Lạc Tang.
Văn Sâm Đặc Tư sững sờ, sau đó nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Mục Mộc đang hôn mê: " Cực khổ rồi “.
Mục Mộc đang hôn mê nhưng khóe miệng tựa hồ khẽ mỉm cười.
Nếu như là ba bé giống cái thì hắn liền cao hứng, sinh xong lần này hắn sẽ cũng không cần sinh thêm nữa, thế mà lại là thú nhân nên làm hại hắn còn phải cố gắng sinh một giống cái để kế thừa Mục gia.
" Đều là thú nhân cũng không sao! “. Văn Sâm Đặc Tư lúc này đến bắt mạch cho Mục Mộc, mười mấy giây sau hưng phấn mặt đỏ bừng lên, hét lên với Lạc Lâm và Hi Nhĩ: " Thật sự là ba bào thai nha! “.
" Khá là hiếm thấy đó “. Hi Nhĩ cảm thán.
" Phải chắc sóc thật cẩn thận, mang những ba đứa thì cơ thể sẽ rất cực nhọc “. Lạc Lâm mỉm cười nói, dù là người trầm ổn vậy mà ông cũng có chút kích động.
Bầu không khí trong phòng ăn liền sôi nổi hẳn lên, chủ đề trò chuyện của mọi người đều vây quanh ba đứa con của Mục Mộc, Mục Mộc vốn là nhân vật chính nhưng lại nói ít nhất, phần lớn thời gian đều chơi đùa với ngón tay của Đầu Gỗ.
" Thơm! “. Suy cho cùng thì Đầu Gỗ cũng là do Mục Mộc sinh ra nêm mới cùng Mục Mộc tiếp xúc một lúc, liền mê luyến mùi ở trên người hắn, luôn muốn bò từ trên đùi Lạc Tang sang chỗ Mục Mộc nhưng vì Lạc Tang cố kỵ Mục Mộc đang bụng to nên vẫn luôn giữ Đầu Gỗ lại không cho nó bò qua.
Mọi người trò chuyện một lúc liền nói tới vấn đề tên của con cái, Lạc Tang đương nhiên là đem quyền đặt tên con giao cho Mục Mộc, trước đây Mục Mộc đã nghe Lạc Tang nói xạo nên tưởng rằng người cha nhất định phải đặt tên cho con của mình, có vẻ như là một loại chúc phúc gì đó, thế là nghiêm túc suy nghĩ.
Tính đến thời điểm hiện tại với ba đứa trong bụng sắp sinh cùng Đầu Gỗ thì hắn đã có bốn đứa con, đây đối với hắn là đã rất nhiều rồi, vốn dự định ban đầu cho cuộc sống gia đình sau này của hắn là cùng vợ mình sinh nhiều nhất cũng chỉ có hai đứa con nhưng vì hắn muốn có giống cái, nói cách khác hắn sẽ có ít nhất năm đứa con, nếu như vận may kém, đứa con tiếp theo vẫn là thú nhân, như vậy hắn có tới sáu đứa con…
Mục Mộc liền chán nản, thần kỳ nghĩ tới một câu nói: Đẻ nhiều như heo nái.
Cân nhắc đến việc có ít nhất năm đứa con, Mục Mộc cảm thấy vẫn là đặt tên dễ nhớ thì thuận tiện nhất, tỷ như trong tên có kèm theo con số như Lạc gì gì Nhất (Một), Lạc gì gì Nhị (Hai),thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy như vậy có chút tùy tiện.
Mục Mộc trầm tư suy nghĩ trong mấy phút, mới có quyết định, hắn muốn trưng cầu ý kiến của những người còn lại nên hỏi bọn họ: " Đặt tên là: Hồng (Đỏ), Chanh (Cam), Hoàng (Vàng), Lục (Xanh lá cây), Thanh (Xanh), Lam (Xanh da trời), Tử (Tím) được không? Có thể dùng âm đọc giống nhau, chẳng hạn Đầu Gỗ sẽ là Lạc Hồng, có thể dùng là ‘ Hồng ‘ của ‘Hồng thủy (Nước lũ) ‘ hoặc cũng có thể dùng ‘ Hoành ‘ của ‘ Hoành đại (Hùng vĩ) ‘, tiếp đến ba thằng nhóc con sẽ tên là: Lạc ‘ Chanh ‘, Lạc ‘ Hoàng ‘, Lạc ‘ Lục ‘ “.
Mục Mộc cảm thấy ca1h đặt tên này tốt hơn nhiều so với " Nhất (Một), Nhị (Hai), Tam (Ba), Tứ (Bốn) “.
" Hồng, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử? Con tính sinh đến bảy đứa sao? “. Đôi mắt Văn Sâm Đặc Tư sáng rực lên, ông vốn tưởng rằng Mục Mộc không thích sinh con, không nghĩ tới hắn đã nghĩ kỹ bảy cái tên cho con của mình rồi, thực sự la làm cho hắn rất bất ngờ.
" Không phải, chỉ là con muốn có giống cái, cho nên sau này phải sinh tiếp “. Mục Mộc bất đắc dĩ giải thích, sau đó nhìn về phía Lạc Tang: " Anh cảm thấy sao? “.
" Có thể “. Lạc Tang luôn ủng hộ ý muốn của Mục Mộc rồi.
" Tới lúc đó chúng ta hẳn ngẫm lại kỹ xem nên dùng cái chữ nào đi, còn Đầu Gỗ, Lạc Tang anh muốn là ‘ Hồng ‘ hay là đồng âm ‘ Hồng ‘ “. Mục Mộc cũng không nghĩ một mình đặt tên cho con nên đem một nửa quyền quyết định chia cho Lạc Tang.
" Hồng của kế hoạch to lớn đi, từ đó rất hay “. Lạc Tang lay Đầu Gỗ đang ngồi ở trong lòng mình: " Con thấy có được không? Đầu Gỗ? “.
Đầu Gỗ đang gặm nắm tay nhỏ núc ních thịt của mình, thấy Lạc Tang hỏi mình, cũng không quản y hỏi cái gì, trực tiếp ngoan ngoãn trả lời: " Được “.
" Vậy tên của Đầu Gỗ là Lạc Hồng, vậy chú… phụ thân hãy đặt tên cho đứa thứ hai đi “. Mục Mộc còn chưa quen với việc gọi Lạc Lâm là " phụ thân “.
" Chanh liền rất hay “. Lạc Lâm nói.
" Được, đứa thứ hai là Lạc Chanh, vậy đứa thứ ba thì cha đặt đi “.
" Cha đặt tên sao?! “. Văn Sâm Đặc Tư rất hưng phấn, hắn cực kỳ vui vẻ chạy vào thư phòng cầm quyển sách lại đây, Mục Mộc không biết chữ viết của thế giới này nhưng thấy dáng vẻ Văn Sâm Đặc Tư tỉ mỉ lật xem thì hẳn là một dạng sách tự điển rồi.
Văn Sâm Đặc Tư xoắn xuýt hồi lâu, mới định ra tên của đứa thứ ba: " Lạc Hoàng! Hoàng của xán lạn! “.
" Còn đứa thứ tư… " Mục Mộc nhìn về phía Hi Nhĩ hơi có chút đứng ngồi không yên, hiển nhiên người nào đó thích Lạc Tang nên cũng muốn đặt tên cho con của y.
Sẽ không để cậu đặt tên, cậu cứ ghen tị đi, hừ hừ. Mục Mộc cười gằn một tiếng, bộ hắn ngu đến mức không biết gì sao? Cho phép cho người thích bạn lữ của mình đi đặt tên cho con mình sao? Bạch Liên hoa cũng sẽ không làm như vậy.
" Tên của đứa thứ tư liền là Luật đi, là Luật của kỷ luật “. Mục Mộc nói, định ra tên của bốn đứa con luôn: " Hồng “, " Chanh “, " Hoàng “, " Luật “; vừa có ý nghĩa lại vừa dễ nhớ, hắn thực sự là quá cơ trí.
Hi Nhĩ có hơi thất vọng, cũng may là trước đó cậu ta cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng nên rất nhanh đã bình thường trở lại.
Bởi căn nhà trúc bên kia đã hơn một năm không có người ở, cho nên bên trong đóng một lớp bụi dày, cần phải quét dọn sạch sẽ, vì thế Mục Mộc và Lạc Tang liền ở lại nhà Lạc Lâm bọn họ một đêm, chờ qua ngày hôm sau Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ hỗ trợ quét dọn, hai người mới trở lại ở, đến tối hôm đó, Phỉ Lợi Phổ liền bế hai nhóc con một dê và một gấu sang đây thăm bọn họ.
Thời điểm Phỉ Lợi Phổ đến thì Lạc Tang không có ở nhà, y và Lạc Lâm đi xem con quái vật biển kia, Mục Mộc liền ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với Phỉ Lợi Phổ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào nhóc dê và nhóc gấu đang ngồi trong lòng anh ta rồi hỏi anh ta: " Anh nuôi sủng vật? “.
" Không, không phải, là con của tôi và Hạ Nhĩ “. Phỉ Lợi Phổ cười ngại ngùng, cũng cho Mục Mộc một cái đáp án rất kỳ cục.
" Con? “. Mục Mộc trợn to hai mắt.
" Nhận nuôi, tôi và Hạ Nhĩ đều là thú nhân, không thể sinh con, Hạ Nhĩ liền đi hỏi thăm trong bộ lạc xem nhà người nào sinh nhiều con nhưng nuôi không nổi, sau đó liền bế hai thằng nhóc này về nhà “. Phỉ Lợi Phổ nhu hòa nhìn hai con thú nhỏ ở trong lòng mình.
Mục Mộc không còn nói gì được nữa, □□ là chuyện tốt, chỉ là một nhà bọn họ… Một con báo đen, một con sói bạc, một con dê xám, một con gấu ngựa…
Đây không phải là đang mở vườn sở thú sao? Mục Mộc cố nén cười, cảm thấy rất thú vị.
Phỉ Lợi Phổ trò chuyện với Mục Mộc một lúc lâu, sau đó hỏi hắn: " Mục Mộc cậu còn muốn trồng trọt không? Tôi muốn trả lại mảnh ruộng mà cậu đã cho tôi trước đây “.
" Trồng trọt… “. Mục Mộc suy nghĩ một chút, suy xét đến sau này hắn sẽ sinh nhiều con nên nhu cầu cần có quả sữa này phải rất lớn, vì vậy không khách khí gật đầu: " Được “.
" Thật tốt quá! Chúng ta lại có thể cùng nhau trồng trọt rồi! “. Phỉ Lợi Phổ thật cao hứng, từ sau khi Mục Mộc và Lạc Tang rời đi, anh ta nhìn thấy mảnh ruộng kia liền sẽ nhớtới hai người, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng.
" Nhưng tôi phải sinh con xong mới có thể bắt đầu trồng trọt được “. Mục Mộc nói, ở trong bụng hắn có tới ba đứa nên hắn không dám khiến mình mệt mỏi.
Nói đến ruộng, Mục Mộc không khỏi nghĩ tới Hi Lâm, hắn nhớ trước đây Hi Lâm đã từng hỏi hắn có muốn làm học trò của mình cùng học hỏi kỹ thật chế tác nhạc cụ của ông ấy không, bây giờ đã qua lâu lắm rồi, cũng không biết Hi Lâm thu đồ đệ chưa.
Chẳng qua cầu Sông sập, cửa hàng Hi Lâm cũng không còn?
Nghĩ tới đây, Mục Mộc liền hỏi Phỉ Lợi Phổ: " Hi Lâm giờ là cha ngươi đúng không? Ông ấy đã thu được đồ đệ rồi sao? “.
" Thu, còn thu được hai người đó “. Phỉ Lợi Phổ trả lời.
Thu rồi à, vậy quên đi. Lúc trước Mục Mộc đã từ chối người ta rồi, hiện tại thực sự không có mặt mũi đi đến xin bái sư, lại nói hắn cũng không hẳn sẽ được rãnh rỗi, vừa phải chăm lo cho con cái vừa phải trồng trọt, không chừng sẽ làm cho hắn vô cùng bận rộn.
Phỉ Lợi Phổ ôm hai nhóc dê và gấu của mình đi về nhà, anh ta vừa mới đi thì Lạc Tang lại trở về, còn mang về một cái chân bạch tuộc cực lớn.
" Anh đã giết quái vật biển kia rồi? “. Mục Mộc tấm tắc nhìn cái chân bạch tuộc kia, hóa ra cái gọi là quái vật biển chính là bạch tuộc khổng lồ à.
" Vợ của em mà đã ra tay thì quái vật biển kia cũng chỉ là chuyện nhỏ “. Lạc Tang trêu ghẹo Mục Mộc, ngớ ngẩn tự xưng là " vợ " với Mục Mộc, hắn không biết vợ là gì, chỉ biết là mỗi lần y gọi Mục Mộc là chồng thì Mục Mộc hết sức cao hứng.
Mục Mộc liền nở nụ cười, hí ha hí hửng vỗ lưng Lạc Tang: " Vợ thực sự là rất lợi hại, ha ha ha “.
Đúng là thích nghe xưng là vợ của em. Lạc Tang nhìn Mục Mộc cười đến không ngậm được miệng, không khỏi hé ra một nụ cười cưng chìu, nghĩ thầm sau này nên gọi thêm vài tiếng " chồng " với Mục Mộc, làm cho hắn cao hứng một chút.
Bắt đầu vào đông, bụng của Mục Mộc nhô to có chút khác thường, khiến Mục Mộc hơi lo lắng không biết sau khi sinh nhóc con xong thì cái bụng có co lại hay không nữa, Văn Sâm Đặc Tư thì lại lấy kinh nghiệm của người từng trải an ủi hắn: " Yên tâm đi, thời điểm cha có Lạc Tang thì bụng của cha cũng không chênh lệch nhiều lắm với bụng của con đâu, sau đó còn không co lại hay sao? “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền lấy ra một bình thuốc thoa ngoài da: " Đây là thuốc dưỡng da, hiệu quả làm cho da dẻ căng mịn rất tốt, con nhìn khuôn mặt của cha xem, chính là nhờ thoa kem này mới được như vậy đó, đi ra ngoài cũng không ai có thể nhìn ra được cha đã hơn bốn mươi tuổi, con cầm lấy dùng, có thể thoa toàn thân, thoa một lần vào sáng và tối, bảo đảm trẻ mãi, đẹp dài lâu “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong tiến tới sát tai Mục Mộc, tà ác bổ sung: " Cũng có thể thoa ở chỗ phía dưới nha “.
Mục Mộc cười khan nhận lấy bình thuốc thoa ngoài da, tính giữ lại đến khi sinh con ra thì dùng thoa lên bụng, không nghĩ tới nửa tháng sau Văn Sâm Đặc Tư lại đưa tới cho hắn một bình nữa.
" Cha nghĩ con đã dùng hết bình thuốc dưỡng da kia rồi, cho nên liền làm cho con một bình khác “. Văn Sâm Đặc Tư hướng Mục Mộc giơ ngón tay cái lên: " Con rể cứ việc dùng đi! Không đủ cha lại làm tiếp cho con! “.
Tôi còn không có dùng được chứ. Mục Mộc cầm lấy bình thuốc dưỡng da, nhìn sự hứng thú dạt dào của Văn Sâm Đặc Tư, thực sự không đành lòng quét đi niềm vui của ông nên đành im lặng nhận lấy bình thuốc dưỡng da này.
Đến khi Mục Mộc chất đống bốn bình thuốc dưỡng da, hắn suy nghĩ, đặt ở một chỗ cũng là lãng phí, không bằng đem ra dùng, vì vậy mang theo tâm lý thử một chút mà thoa trong mấy ngày, kết quả da dẻ trở nên mềm mại và trắng nõn hơn.
" Em đang trẻ lại sao? “. Lạc Tang phát hiện sự biến hóa của Mục Mộc, xoay chuyển xung quanh hắn vài vòng: " Luôn có cảm giác em bây giờ trông rất giống với thiếu niên mười mấy tuổi vậy “.
" … “. Mẹ nó, hắn làm sao biết hiệu quả lại tốt đến như vậy, không được, đàn ông vẫn cần phải hơi thành thục mới có sứ hấp dẫn.
Mục Mộc đang nói thầm trong lòng, lúc này lại nghe Lạc Tang nói: " Da dẻ thật mềm… Anh rất thích! “.
Lạc Tang nói xong liền gặm lung tung ở trên người Mục Mộc, Mục Mộc nhìn vào con mắt phải sáng lên của y, trầm mặc một lúc, sau đó quyết định tiếp tục dùng thuốc dưỡng da kia.
Nữ tử vì người yêu mà làm đẹp, câu nói này đặt ở trên những người đồng tính, có vẻ cũng tương tự.
Mùa xuân, Lạc Tang liền dẫn theo một nhóm người của bộ lạc đi và rừng rậm trung tâm tìm đồ cúng, lần này y bắt được một con voi khổng lồ cùng loài với voi ma mút, ngay lúc Mục Mộc nhìn thấy Lạc Tang ngồi ở trên đầu con voi khổng lổ thì hắn nghe thấy những lời ca tụng của đám người xung quanh, trong lòng không khỏi tràn đầy tự hào.
Đó là bạn lữ của hắn, vợ của hắn!
Văn Sâm Đặc Tư dần dần không thèm để ý đến mái tóc bạc phơ của mình, cũng khôi phục qua lại với những bằng hữu trước kia, còn có thể trò chuyện vui vẻ với các người bạn của Lạc Lâm trong Lễ hội mùa xuân, Mục Mộc đối với chuyện này rất vui mừng nhưng đến khi hắn biết được Văn Sâm Đặc Tư gặp người liền nói: " Mục Mộc nhà tôi, mang ba bào thai đấy! Ba bào thai nha! “. Sau đó, Mục Mộc tức giận đến mức bẻ gãy đôi đũa trong tay, trên người tỏa ra áp suất thấp hù dọa đến " Một nhà sở thú " đang ngồi ở bên cạnh mình.
Không cần phải tuyên truyền tôi khắp nơi đi! Tôi rất mất mặt đó! Mục Mộc bẻ liên tục đôi đũa trong tay thành những đoạn ngắn nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ hoàn toàn được ý nghĩ " đàn ông sinh con là chuyện kỳ dị “.
Gấu con ngây thơ ngẩng đầu hỏi Phỉ Lợi Phổ: " Phụ thân Phỉ Lợi Phổ, mặt của chú Mục Mộc bị rút gân sao? “.
Ngược lại dê con rất thẳng thắn, trực tiếp bị dọa khóc: " Oa! “.
Hạ Nhĩ đưa một xiên thịt cho dê con, dê con lập tức thể hiện ra tố chất của kẻ tham ăn, không khóc, mặt đầy nước mắt ăn thịt, Hạ Nhĩ từ ái xoa đầu dê con, lúc này mới quay đầu nói với Mục Mộc: " Mục Mộc, cậu không nên dọa con nhà tôi được không? “.
Mục Mộc dựng thẳng ngón tay giữa với Hạ Nhĩ nhưng thái độ hiền lành, đưa một miếng thịt cho bé dê tham ăn, nhét cái đồ chơi nhỏ cho gấu con ngây ngô, thành công cứu vãn lại hình ảnh của mình ở trong lòng hai thằng nhóc.
Vào hạ, Mục Mộc tiến vào thời kỳ sắp sinh, toàn bộ thành viên đều nằm ở trạng thái kích động, mong đợi sự ra đời của ba tên nhóc.
Một buổi sáng giữa tháng sáu, Mục Mộc sinh.
" Ra ngoài rồi! Nhóc Chanh ra ngoài rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư nâng báo con mới vừa " ra lò " vẫn còn " nóng hổi “, hoang mang hoảng loạn gọi Hi Nhĩ: " Lấy cái khăn màu cam đến! Nhóc này là đứa thứ hai, đừng làm nhầm lẫn! “.
Hi Nhĩ lập tức cầm khăn mềm mại màu cam quấn kỹ báo con nóng hổi để vào trong làn trúc sát người, liền tiếp tục hỗ trợ đỡ đẻ.
" Nhóc Hoàng cũng ra ngoài rồi! Ha ha, còn đen sì sì, giống y hệt nhóc Chanh, nhanh chóng lấy khăn màu vàng! Khăn màu vàng! “.
Hi Nhĩ cầm khăn mềm mại màu vàng quấn kỹ đứa thứ ba Lạc Hoàng rồi bỏ vào bên cạnh anh hai Lạc Chanh.
" Ồ, thằng nhóc Luật này, lại thò chân ra trước “. Văn Sâm Đặc Tư cười nắm lấy chân của nhóc báo đen, thận trọng kéo nó từ trong thân thể Mục Mộc ra ngoài, khi ông đang muốn báo với Mục Mộc rằng ba đứa nhóc đã ra ngoài thì mới phát hiện Mục Mộc đã sớm hôn mê ở trong lồng ngực Lạc Tang.
Văn Sâm Đặc Tư sững sờ, sau đó nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Mục Mộc đang hôn mê: " Cực khổ rồi “.
Mục Mộc đang hôn mê nhưng khóe miệng tựa hồ khẽ mỉm cười.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long