Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 63: Tìm thầy thuốc

Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 63: Tìm thầy thuốc

" Hãy dẫn tôi đi tìm thầy thuốc “. Mục Mộc nói với Lạc Tang đang rửa mặt ở bên bờ ao.

Nước mưa ở nơi này rất sạch, đưa cốc ra hứng nước là có thể uống được rồi, cho nên nước ở trong cái ao này cũng trong suốt vô cùng, tương tự như một miệng giếng khổng lồ vậy.

Lạc Tang vuốt những giọt nước ở trên mặt xuống, bình tĩnh gật đầu.

Y đã chấp nhận được sự việc này, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm lý tốt nhất cho việc mình và Mục Mộc có lẽ sẽ không có con, mặc dù chuyện này đối với y mà nói là cực kỳ khổ sở.

Hai người: một người đang bị thương và một người bị đau mông, đều vì nghĩ cho đối phương nên bước đi rất chậm.

Mục Mộc cố ý đi vào con đường mòn trong rừng, tránh đi ngang qua nhà của Lạc Lâm vàVăn Sâm Đặc Tư, miễn cho lúng túng khi gặp mặt nhau.

Lạc Tang dẫn Mục Mộc đi tìm một thầy thuốc lớn tuổi trước, người thầy thuốc đó nghe thấy hai người muốn phá thai thì liền tức giận trực tiếp dùng gậy quất lên rên người Lạc Tang, vừa đánh lại vừa mắng to: " Con cái là lễ vật của ông trời ban tặng! Là của cải quý giá nhất! Có bao nhiêu thú nhân không tìm được giống cái để kết bạn muốn cầu có được một đứa con đều cầu không được đấy! Thế mà ngươi lại chấp nhận để cho giống cái mình phá thai! Đi ra khỏi đây ngay! Thuốc này ta không biết! Mà nếu có biết thì cũng không kê cho các ngươi đâu! “.

Lạc Tang đứng im để mặc ông lão dùng gậy đánh, Mục Mộc tức giận gần chết nhưng cố kỵ đối phương là người già nên chỉ đành phải lôi kéo Lạc Tang rời khỏi đó, chờ đến một nơi không có ai thì mới đau lòng vén quần áo Lạc Tang lên, nhìn xem y có bị thương hay không.

Cũng may là cơ thể của Lạc Tang rắn chắc, với lại giống cái lớn tuổi đó cũng không có sức lực gì nên trên người không có một vết thương nào.

Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, khi đi đến nhà thầy thuốc kế tiếp liền để Lạc Tang ở bên ngoài đợi, chỉ mình hắn đi vào nói chuyện với người thầy thuốc kia.

Thầy thuốc lần này lại là  một giống cái còn rất trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, xem tính tình khá là ôn hòa, sau khi hắn ta biết được mục đích của Mục Mộc thì cười cười, nói: " Sư phụ đã truyền thụ tất cả mọi thứ cho ta nhưng lại không dạy cho ta cách làm ra loại thuốc phá thai, xin lỗi, ta là lực bất tòng tâm, mời trở về đi “.

Mục Mộc cảm thấy đối phương gạt mình nhưng lại không muốn bỏ xuống mặt mũi để cầu đối phương, vì vậy liền hất đầu đi nhưng vẻ mặt có chút âm trầm.

Hai người đi suốt cả một buổi chiều tìm đến toàn bộ bảy người thầy thuốc của khu Đông, dĩ nhiên là toàn bộ đều từ chối hết, những thầy thuốc đó dường như là đã ước định với nhau từ trước vậy, không để cho Mục Mộc có cơ hội trao đổi nào.

" Ngày mai sang Tây khu tìm thử xem “. Lạc Tang dẫn Mục Mộc đi ở bên ngoài bộ lạc, lúc này sắc trời đã tối sầm, bọn họ nên về nhà rồi.

Mục Mộc đi trong yên lặng, một người đàn ông như hắn lại mặt dày đi xung quanh tìm thấy thuốc để phá thai, vốn trong lòng luôn cảm thấy đặc biệt quái dị, đã vậy còn bị từ chối liên tiếp, làm hắn cảm thấy vô cùng uất ức.

Lạc Tang muốn đi tìm Văn Sâm Đặc Tư để thay thuốc trị thương cho đôi mắt, vì vậy chỉ đưa Mục Mộc đến bên bờ ruộng.

" Nhớ cẩn thận, nếu như đêm đã khuya mà anh còn chưa về thì hãy đóng toàn bộ cửa của nhà kho lại “. Lạc Tang dặn Mục Mộc.

" Đều tại anh “. Mục Mộc cúi đầu, không thể nhịn được nỗi uất ức và lúng túng trong suốt buổi chiều nên liền trút giận lên người Lạc Tang.

Lạc Tang cười khổ, cưng chìu hôn lên trán Mục Mộc một cái, nhận phần lỗi này: " Đều tại anh hết “.

Mục Mộc giương mắt nhìn Lạc Tang rồi đấm nhẹ vào ngực Lạc Tang một cái thì quay người đi với vẻ buồn bực.

Lạc Tang nhìn bóng lưng Mục Mộc từ từ đi xa, im lặng thở dài, cũng quay người đi.

Phỉ Lợi Phổ đã đi về nhà rồi, Mục Mộc thếy đói bụng, vốn muốn vào trong ruộng của Phỉ Lợi Phổ để đào ra một ít rau mà nấu ăn nhưng nghĩ tới ở đây không có nồi, chén, muỗng, chậu gì cả, đã vậy hắn cũng không biết luộc rau nên liền bỏ qua ý tưởng này, lựa chọn đi lấy mấy cái trứng chim để ăn no.

Trứng là có thể ăn sống, tuy rằng Mục Mộc không thích ăn sống nhưng vẫn miễn cưỡng ăn được.

Mục Mộc đi qua từng gốc cây để tìm tổ chim, thật vất vả mới tìm được một tổ nhưng khi leo lên thì phát hiện bên trong chỉ có chim non, vì thế liền thất vọng leo xuống.

Phải trèo lên mấy cái cây nữa thì Mục Mộc mới tìm được một tổ có trứng chim, con chim mẹ đang trông coi tổ thấy Mục Mộc vươn tay lấy trứng của mình, liền vừa kêu " Líu ra líu ríu " vừa vỗ cánh phành phạch hung hăng mổ Mục Mộc, Mục Mộc một tay vừa cầm lấy trứng chim vừa che chắn đầu mình, tay còn lại thì vung đuổi con chim kia, tại lúc hoảng loạn liền không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, quả trứng kia cũng vì vậy mà rơi khỏi tay Mục Mộc, " Bẹp " một tiếng rơi xuống đất bể nát.

Mục Mộc không có rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào trong một vòng ôm mạnh mẽ.

Lạc Tang hung hãn trừng con chim mẹ kia một cái, khiến cho con chim kia khiếp sợ không còn dám nhào đến mổ Mục Mộc nữa, vì vậy liền đáp xuống trên một cành cây rồi nhìn xuống cái trứng bị vỡ nát tan ở trên đất mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lạc Tang ôm lấy Mục Mộc rồi cùng đi về nhà, lo lắng hỏi hắn: " Em không sao chứ? “.

May mắn là y đã chạy đến đúng lúc nếu không thì một cú ngã xuống này của Mục Mộc không chỉ có đứa con không còn mà còn có thể bị gãy tay hoặc chân.

Mục Mộc vẫn dùng cánh tay che mặt, Lạc Tang ôm hắn đi một lúc thì mới phát giác ra hắn đang khóc, Lạc Tang lập tức cuống lên, đặt Mục Mộc xuống một bãi cỏ rồi xem xét cả người của hắn, cho là hắn bị thương.

" Tôi không có sao… “. Mục Mộc ghìm lại âm thanh nghẹn ngào: " Tôi chỉ là cảm thấy rất khổ sở… Tôi lại vô dụng đến mức này… Liền muốn ăn một quả trứng mà phải liều mạng như thế… Trong siêu thị thì chỉ cần mấy đồng là mua được nửa ký trứng… Tôi chỉ cần biểu diễn một lần là có thể mua được một xe trứng… So với tôi ở hiện tại mà nói nhưng lại là xa không thể với tới… “.

Lạc Tang nghe nhưng không hiểu Mục Mộc đang nói cái gì, bởi vì trong lời nói của hắn còn pha trộn với tiếng Trung, y chỉ biết rằng hiện tại Mục Mộc rất đau khổ, không phải là bởi vì hắn muốn ăn trứng nhưng lại ăn không được mà thống hận bản thân mình quá vô dụng và nhỏ yếu.

" Ngoan, đừng khóc nữa “. Lạc Tang áp đầu của Mục Mộc vùi vào trong ngực của mình, nhỏ giọng an ủi hắn.

" Tôi muốn về nhà… Lạc Tang, tôi muốn về nhà! “. Mục Mộc ngẩng đầu lên với gương mặt tràn đầy nước mắt gét lên với Lạc Tang: " Ở đây tôi chỉ là kẻ vô dụng! “.

Trước kia được cả nhà Lạc Tang nuôi nên mới không biết rõ, chờ đến hiện tại chính mình đi ra tự lực cánh sinh thì Mục Mộc mới biết được để có thế kiếm sống được ở thế giới này là một việc khó khăn đến thế nào, hắn thật sự không quen với cái xã hội mang theo hình thái nguyên thủy này.

Mục Mộc đã bị sự tiện nghi, vội vã và hưởng thụ của xã hội hiện đại dạy hư rồi nhưng có rất nhiều cậu bé, thậm chí là đàn ông cũng là như thế.

" Em không phải là kẻ vô dụng “. Lạc Tang ôn nhu an ủi Mục Mộc.

" Tôi đúng là như thế! Thế giới này chỉ thuộc về thú nhân các anh! Mà không thuộc về tôi! “. Mục Mộc khóc nức nở, tâm tình cũng kích động: " Chỉ có quay trở về trái đất thì tôi mới có thể sống như một người đàn ông chân chính! Tôi không chỉ có thể nuôi sống chính mình mà còn có thể nuôi sống ông bà nội của mình nữa! Chỉ cần tôi làm việc chăm chỉ thì tôi có thể có rất nhiều thứ! Mà ở đây thì làm không được! Ở đây tôi tmd chỉ là kẻ vô dụng mà thôi! Là kẻ vô dụng cái gì cũng sẽ không làm được! “.

Lạc Tang thấy Mục Mộc cứ liên tục tự mắng mình là " Kẻ vô dụng “, đau lòng hết sức, nhưng y cũng không biết cách an ủi người khác nên chỉ đành ôm Mục Mộc về nhà kho, để mặc hắn gào khóc thảm thiết.

Thế giới này đã mang đến cho Mục Mộc quá nhiều trải nghiệm tồi tệ nên hắn vô cùng chán ghét nơi này.

Mục Mộc khóc rất lâu mới bình ổn lại được, Lạc Tang mở hộp cơm mà mình mang tới ra, lấy ra một chén đựng rau, Mục Mộc dùng đôi mắt sưng đỏ liếc nhìn một cái, đều là những món mà hắn thích, mà người biết rõ ràng khẩu vị của hắn thì chỉ có Văn Sâm Đặc Tư.

" Đói bụng chưa? “. Lạc Tang đặt chén cơm vào trong tay Mục Mộc.

Mục Mộc cầm chén trầm lặng một lúc, đến cùng vẫn ăn, Lạc Tang mới vừa uống thuốc xong nên có chút mệt chỉ muốn ngủ nhưng vẫn luôn chịu đựng cho đến khi Mục Mộc ăn cơm xong.

" Ngày mai, chúng ta đi tìm thầy thuốc ở khu Tây để phá thai, sau đó chờ đến mùa xuân năm sau, anh được tháo khóa ở trên cổ, anh liền dẫn em về nhà “. Lạc Tang ôm Mục Mộc nằm ở trên giường, bàn tay chốc chốc lại nhẹ vỗ về ở trên đầu Mục Mộc: " Cho nên đừng nên khổ sở nữa, cũng đừng nói mình là kẻ vô dụng, anh biết em là người có năng lực, chỉ là không thi triển ra được mà thôi “.

Mục Mộc " Ừ " một tiếng, vươn mình đối mặt Lạc Tang, sít người lại gần y, tựa như ấu thú đang tìm kiếm an ủi.

Toàn bộ thầy thuốc của khu Tây cũng đều từ chối Mục Mộc, vào ngày hôm qua sau khi Lạc Tang dẫn theo Mục Mộc tìm đến tất cả thầy thuốc của khu Đông thì tin tức Mục Mộc muốn phá thai liền lặng lẽ lan ra khắp bộ lạc.

Cho dù là tại xã hội hiện đại tương đối cởi mở thì chuyện phá thai cũng không phải cái chuyện vẻ vang gì, huống chi là tại đại lục thú nhân coi trọng sinh sôi này, cho nên dọc theo đường đi hai người đã nhận được rất nhiều lời chỉ trích và khinh thường.

Lạc Tang không thèm để ý ánh mắt của mọi người nhưng Mục Mộc lại để ý, hắn càng thêm đau khổ, cũng càng trầm mặc hơn.

Nhìn Mục Mộc tràn đầy buồn bực khó chịu, Lạc Tang suy nghĩ một lát liền ôn hòa hỏi hắn: " Anh dẫn em đến nhà Hi Lâm có được không? Không phải em đã nhờ ông ta chế đàn sao? “.

Mục Mộc sửng sốt một lúc thì gật đầu, cuối cùng cũng coi như đã có chút tinh thần.

Nhà của Hi Lâm và Hạ Lạc Khắc ở tại trung tâm bộ lạc khu Tây, thời điểm hai người đến nhà bọn họ thì đúng lúc Hi Lâm vừa mới từ chợ trở về, lúc nhìn thấy Mục Mộc và Lạc Tang thì ông ta có hơi kinh ngạc nhưng sau đó liền mỉm cười mời hai người vào nhà.

" Là tới để lấy đàn đi? “. Hi Lâm dẫn Mục Mộc và Lạc Tang đi đến phòng làm việc của mình, chỉ thấy trên bức tường ở trong phòng có treo mấy chục nhạc cụ, phần lớn đều có hình dáng quái lạ, Mục Mộc không biết một cái nào.

" Những nhạc cụ đó bây giờ có rất ít người biết đến, ta treo chúng nó lên đây là hi vọng vào một ngày nào gặp được người biết sử dụng chúng nó rồi mang chúng nó đi. Nhạc cụ phải tấu lên âm nhạc thì mới là nhạc cụ, nếu không nó chỉ là một vật trang trí mà thôi “. Hi Lâm nói, trong giọng nói hàm chứa sự tiếc hận, tiếp đó ông ta liền mở cửa tầng hầm, đó là cái kho để ông cất gửi nhạc cụ.

Mục Mộc cùng Hi Lâm đi xuống tầng hầm, chỉ thấy Hi Lâm từ trên giá gỗ lấy xuống một cái hộp gỗ, sau đó mở ra cho Mục Mộc xem: " Cháu nói viôlông là thế này sao? Nếu có chỗ nào không đúng liền chỉ ra, chú sẽ sửa lại cho cháu “.

Khi Mục Mộc nhìn thấy đàn viôlông này thì ngay lập tức liền kích động, hắn hơi run rẩy cầm viôlông ra khỏi hộp gỗ, mặc cho đàn vẫn chưa có lên dây cung, nhưng hắn vẫn bị xúc động nội tâm.

Đó là một phần linh hồn đã bị mất trong nửa năm của hắn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại