Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 51: Bảo vệ
Chờ cho Hạ Nhĩ mơ màng tỉnh lại một lần nữa thì hắn không dám nhúc nhích, bị Phỉ Lợi Phổ liên tục dùng thuốc bột làm cho hôn mê tới bốn lần nên làm cho hắn bị ám ảnh, hơn nữa… Muốn chết thoải mái cho nên hắn liền lựa chọn giả chết.
Phỉ Lợi Phổ biết Hạ Nhĩ đã tỉnh rồi, bởi vì cỗ thân thể nằm ở dưới bị y cưỡi đang căng cứng lên, thế nhưng y đã không còn thuốc bột nữa vì Mục Mộc chỉ cho y có bốn bình thuốc bột.
Phỉ Lợi Phổ thở hổn hển vươn tay cầm lấy con dao đang để ở một bên, chỉ cần Hạ Nhĩ hất tấm mền đang đậy ở trên mặt hắn ra thì liền một dao chặt đầu của hắn, vậy mà lại làm cho y bất ngờ chính là Hạ Nhĩ không có hành động phản kháng.
Phỉ Lợi Phổ cầm dao phay nhìn chằm chằm Hạ Nhĩ một hồi, rồi chậm rãi buông con dao đang cầm ở trên tay xuống, bắt đầu thoải mái cảm thụ.
Đây có thể là một lần duy nhất trong cuộc đời của y nên y muốn làm cho xong.
Hồi lâu sau Phỉ Lợi Phổ thư sướng tiết ra, nội tâm trống không ba mươi năm lần đầu tiên chiếm được thỏa mãn, y nằm sấp ở trên người Hạ Nhĩ mà há miệng thở dốc, cảm thấy được hiện tại chết đi cũng đều được.
Y thỏa mãn nhưng còn cái người nào đó bị cho rằng là người thay thế thì lại chưa, Hạ Nhĩ biết bây giờ mình cần phải thừa dịp Phỉ Lợi Phổ thoát lực mà đẩy y ra, nhưng hắn không chỉ không làm như vậy mà lại lật người áp đảo Phỉ Lợi Phổ nằm xuống sàn.
Dục vọng của xử nam so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn.
Theo động tác của Hạ Nhĩ thì tấm mền đang đậy ở trên mặt hắn cũng rớt xuống, do đó tầm mắt của hai người đối diện nhau.
Phỉ Lợi Phổ ngẩng mặt nằm trên đất, còn chưa từ trong dư vị cao trào thoát ra nên sắc mặt y vẫn ửng đỏ, tóc mái ngày thường luôn che chắn gương mặt lúc này lại hất ra sau đầu làm lộ ra gương mặt tuấn tú của y.
Còn có đôi mắt màu xanh băng dị tuyệt đẹp này nữa.
Hai người nhìn nhau, đồng tử của hai bên đều tại co lại run rẩy, tiếp theo Hạ Nhĩ lấy cái tấm mền kia che ở trên mặt Phỉ Lợi Phổ, cũng không phải vì hắn chán ghét Phỉ Lợi Phổ mà là không biết làm thế nào để đối mặt với y thôi.
Hóa ra y lớn lên lại đẹp mắt đến như vậy. Hạ Nhĩ nghĩ như vậy, lại đặt hai chân thon dài của Phỉ Lợi Phổ lên trên vai của mình rồi bắt đầu mạnh mẽ lao đến.
…
Mục Mộc ngủ mới được một lúc liền cảm giác được có người ở trong phòng, bởi vì trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Lạc Tang nên lập tức liền tỉnh dậy nhưng chỉ thấy đèn dầu đang thắp sáng ở trên bàn, còn có thức ăn thơm phức, không hề có bóng dáng của Lạc Tang.
Mục Mộc khe khẽ thở dài, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên bàn bắt đầu ăn cơm.
Tại sao mình lại chuyển về ở chung với Lạc Tang? Vốn là muốn vui vẻ cùng y qua hết một năm, sau đó sẽ về nhà.
Mục Mộc buồn bực ăn xong bữa cơm, liền leo lên trên giường, hắn cố ý phát ra hít thở đều đặn, cố gắng để cho mình biểu hiện như là đang ngủ say dù vậy Lạc Tang vẫn không xuất hiện, dường như là biết rõ hắn đang giả bộ ngủ.
Mục Mộc rất mệt mỏi nên giả bộ ngủ biến thành ngủ thật.
Ngủ một giấc đến sáng sớm thì tỉnh lại, là bị Hạ Nhĩ lay tỉnh.
" Cậu không bị làm sao chứ? “. Hạ Nhĩ quan sát Mục Mộc, vẻ mặt rất là khẩn trương.
Phỉ Lợi Phổ bị hắn thao đến hôn mê bất tỉnh, Hạ Nhĩ cũng không biết nên xử lý về chuyện hoang đường với y như thế nào, vì vậy đành ôm Phỉ Lợi Phổ đặt ở trên giường để cho y có thể thoải mái ngủ một giấc rồi đi tới đây xem tình huống của Mục Mộc.
So với Phỉ Lợi Phổ bị thao đến ngất thì Hạ Nhĩ lo lắng cho Mục Mộc nhiều hơn, dù sao tình trạng của Mục Mộc là nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Mộc mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời đang có dải mây đỏ, vì vậy đoán được là trời vừa mới sáng, hắn liền tức giận trở mình, ngoài miệng mơ hồ bĩu môi lẩm bẩm: " Có thể có chuyện gì được chứ? “.
Xác định Mục Mộc không có chịu đến bất cứ thương tổn nào thì Hạ Nhĩ càng yên tâm hơn, anh biết là Mục Mộc rất buồn ngủ nhưng anh thực sự không an tâm để một mình hắn đơn độc ở lại trong ngôi nhà này được, là vì Lạc Tang đang ở đây.
Hạ Nhĩ ngửi thấy mùi của Lạc Tang nhưng lại không thể xác định được vị trí cụ thể của y, anh có thể cảm nhận được y đang nhìn mình chằm chằm, với ánh mắt mang theo sát ý.
Đằng sau lưng Hạ Nhĩ có chút lạnh thế nhưng anh vẫn trầm tĩnh gọi Mục Mộc dậy: " Cậu nên đi tìm Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư, nơi này không an toàn đâu “.
Mục Mộc nhắm hai mắt lại nằm ngủ, không thèm để ý tới Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ thấy hắn nằm ngủ mà không hề đề phòng chút nào, quyết định nói cho hắn biết sự tình: " Lạc Tang đã bị thú tính xâm chiếm “.
Mục Mộc lúc này mới mở hai mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn Hạ Nhĩ, đôi mắt hơi có chút tỉnh táo.
Hạ Nhĩ lần thứ hai giục hắn: " Đi tìm Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư “.
Mục Mộc bình tĩnh nhìn Hạ Nhĩ một lúc, lại nhắm mắt lại: " Bọn họ ở ngay sát vách nhà tôi nên không cần thiết “.
Hạ Nhĩ nhíu mày: " Cậu không nghe thấy tôi mới vừa nói cái gì sao? Tôi nói Lạc Tang… “.
" Tôi biết “. Mục Mộc ngắt lời của Hạ Nhĩ, hắn buồn bực dùng gối che lại đầu của chính mình: " Tôi còn rõ ràng hơn cả anh, phiền chết đi được, nếu anh không đi thì tôi sẽ kiện anh lén xông vào nhà dân đó “.
Hạ Nhĩ hơi bất ngờ, không nghĩ tới Mục Mộc vậy mà đã biết được, cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm kia càng thêm lạnh lẽo, Mục Mộc thì lại không muốn rời khỏi, Hạ Nhĩ đành phải đi ra khỏi phòng của hắn.
Nháy mắt một bóng người từ trong góc tối phóng ra, mạnh mẽ đặt Hạ Nhĩ lên trên tường, lực đạo lớn đến mức khiến vách tường đều lõm xuống.
Hạ Nhĩ bình tĩnh đối mặt với Lạc Tang, can đảm đối diện với cặp mắt một vàng một đỏ của y.
Lạc Tang vẫn còn lưu lại tâm trí của con người, do đó y cũng không lập tức giết Hạ Nhĩ, dù cho lúc này y rất muốn trực tiếp móc trái tim của anh ta ra.
" Anh biết rõ là tôi sẽ không làm thương tổn tới Mục Mộc mà, trái lại, tôi đang bảo vệ cậu ấy “. Hạ Nhĩ mở miệng nói chuyện trước, giọng nói nghiêm khắc: " Lạc Tang, tại chưa xác định được anh sẽ không làm thương tổn đến Mục Mộc thì tôi không cho phép anh lưu lại ở bên cạnh cậu ấy, thế nhưng anh hãy yên tâm, anh và cậu ấy có quan hệ bạn lữ, chỉ cần tôi xác định rằng anh sẽ không làm thương tổn cậu ấy, cũng sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì với đời sống của cậu ấy và cậu ấy vẫn đồng ý sống chung với anh thì tôi sẽ để cho hai người tiếp tục ở bên nhau “.
" Anh nghĩ anh là ai chứ? “. Lạc Tang lạnh lùng hỏi, rồi bóp lấy cổ Hạ Nhĩ, đặt anh ta ở trên tường mà nâng lên, khuôn mặt Hạ Nhĩ trong chốc lát liền đỏ lên, anh nỗ lực tách móng vuốt của Lạc Tang ra nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch khá xa.
" Tôi là tù trưởng… “. Cái cổ của Hạ Nhĩ bị dùng sức kháp lại nên nói chuyện vô cùng khó khăn: " Tôi đang bảo vệ người dân của mình… “.
" Tự cho là đúng “. Lạc Tang nheo mắt lại, tay bóp lấy cổ Hạ Nhĩ càng thêm dùng sức.
" Tôi… Chỉ là tôi đang làm chuyện mà mình cần phải làm… " Khuôn mặt của Hạ Nhĩ trướng thành màu đỏ tím.
Lạc Tang mím môi lại, mắt thấy Hạ Nhĩ sắp bị nghẹt thở mà chết, y mới tại thời khắc cuối cùng mà buông lỏng móng vuốt kháp lấy cái cổ của Hạ Nhĩ ra.
Hạ Nhĩ từ trên tường rớt xuống, anh liền dốc sức hút không khí, kinh hãi trước sức mạnh của Lạc Tang, anh vậy mà ở trước mặt y lại không thể đánh trả được một chút nào!
Lúc này, Lạc Tang và Hạ Nhĩ đều nghe thấy tiếng bước chân cố ý thả nhẹ của Mục Mộc, hắn đang đứng ở phía sau vách tường để nghe trộm.
Dù cho cách một bức tường, nhịp tim của Lạc Tang vẫn đập rất nhanh, y rất muốn đập vỡ bức tường trước mặt này để có thể ôm Mục Mộc vào trong ngực của mình, thế nhưng y lại không thể làm như vậy, hiện tại y vẫn không thể khống chế được sức mạnh của chính mình nên lo lắng một cái ôm của mình cũng có thể làm vỡ vụn xương cốt củaMục Mộc.
Y rất rất muốn chạm vào hắn…
Một vệt màu đỏ nhàn nhạt đã xâm nhiễm vào mắt phải màu vàng sậm của Lạc Tang nên y liền vội vã hít sâu, nỗ lực bình phục lại tâm tình, mới miễn cưỡng bức lui được vệt màu đỏ bên trong mắt phải.
Đến khi hai mắt của y đều bị huyết sắc xâm nhiễm thì chính là ngày y sẽ giết chết Mục Mộc.
Không sai, y sẽ giết Mục Mộc, cắn chết hắn, ăn toàn bộ cả người hắn vào trong bụng, bởi vì đó là khát vọng mãnh liệt trong một thời gian dài của y, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy Mục Mộc thì liền đâm chồi thành khát vọng.
Nhưng đây là một việc hết sức tồi tệ, y xem như phải giết mình đi nữa cũng sẽ không cho phép bản thân mình phải ăn Mục Mộc!
Không bao giờ!
Lạc Tang đến gần Hạ Nhĩ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà thấp giọng nói với anh ta: " Mục Mộc đang mang đứa con của tôi, hãy bảo vệ em ấy… Cách xa tôi ra! Anh không cần phải khảo sát nữa vì tôi sẽ thương tổn em ấy, cho nên… Nếu như tôi lại tới gần Mục Mộc thì liền dùng vũ khí đánh tôi! “.
Hạ Nhĩ kinh ngạc trợn to hai mắt, y nhìn vào Lạc Tang đang bị giày vò đau đớn, nghiêm nghị gật đầu: " Được! “.
Trong mắt Lạc Tang chợt lóe lên một tia an ủi, Văn Sâm Đặc Tư thì không thể nào bảo vệ Mục Mộc được, bởi vì cha luôn yêu thương mình mà Lạc Lâm cũng không được, phụ thân sẽ vì nước mắt của Văn Sâm Đặc Tư mà mềm lòng, chỉ có Hạ Nhĩ, chỉ có người tuyệt đối công chính này, mới thích hợp nhất bảo vệ để Mục Mộc.
" Nếu cần thì giết tôi cũng không sao “. Lạc Tang nói xong trong nháy mắt liền biến mất bóng dáng, tốc độ của y đã gần đạt đến mắt thường đều không thể nhìn thấy rồi.
Hạ Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi trên trán, mùi của Lạc Tang ở trong ngôi nhà này đã biến mất nhưng Hạ Nhĩ vẫn không thể yên tâm để Mục Mộc ở lại đây một mình nê anh suy nghĩ một chút, liền nhấc chân đi đến nhà của Lạc Lâm.
Hạ Nhĩ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ cố sức vác một gói đồ to khom người chậm rì rì đi theo hướng bên ngoài bộ lạc, bước chân loạng choạng, thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị gói đồ ở trên lưng đè xuống đất.
Nói như thế nào đây, khá giống con kiến đang dọn nhà.
Hai người đối diện tầm mắt, cơ thể Phỉ Lợi Phổ liền run lên, Hạ Nhĩ nín thở, đông cứng ở tại chỗ.
Nhanh như vậy liền đã tỉnh lại? Hạ Nhĩ có chút bận tâm, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu ý muốn trách cứ Phỉ Lợi Phổ, tuy rằng lúc đầu là bị Phỉ Lợi Phổ làm cho mình hôn mê rồi cưỡng gian nhưng sau đó hắn đã đổi bị động thành chủ động, bắt đầu từ giờ khắc hắn lật ngược thế cờ áp đảo Phỉ Lợi Phổ xuống sàn thì hắn liền không còn là người bị hại nữa rồi.
Phỉ Lợi Phổ không dám nhúc nhích, Hạ Nhĩ lại nghĩ tới ngày hôm nay trong bộ lạc còn có việc phải xử lý, hắn lại phải đi tìm Lạc Lâm, thực sự không rảnh để nói chuyện với Phỉ Lợi Phổ, vì vậy có chút lúng túng gọi y: " Quay trở về đi, tôi sẽ đến gặp anh “.
Phỉ Lợi Phổ bị câu nói này dọa cho mặt trắng bệch.
Hạ Nhĩ quyết đoán đi tìm Lạc Lâm để nói rõ với ông về tình trạng hiện giờ của Lạc Tang, thứ nhất là hi vọng ông có thể thu nhận Mục Mộc cùng ở chung, thứ hai là muốn tham khảo ý kiến của ông, việc Lạc Tang bị thú tính xâm chiếm phải xử lý ra sao.
Lạc Lâm là cựu tù trưởng của Đông bộ lạc, lại là phụ thân của Lạc Tang nên về tình hay về lý thì anh đều cũng cần phải tới đây bàn bạc với ông.
" Cậu là nói Lạc Tang đã biết được Mục Mộc mang thai? “. Vẻ mặt Lạc Lâm nghiêm nghị.
" Đúng thế ạ “. Hạ Nhĩ cung kính gật đầu, anh rất tôn kính Lạc Lâm.
" Chẳng trách… “. Lạc Lâm đã hiểu ra, liền cau mày suy nghĩ một trận, nói với Hạ Nhĩ: " Cậu hãy yên tâm, ta sẽ đón Mục Mộc về đây ở, còn Lạc Tang, xin tha thứ cho ta, với tư cách là phụ thân của nó nên không thể nào từ bỏ con của mình được, ta và Văn Sâm Đặc Tư đang nỗ lực tìm ra biện pháp để làm thú tính của nó yếu đi, xin hãy cho chúng ta một quãng thời gian “.
" Được rồi “. Hạ Nhĩ gật đầu nhưng lại suy nghĩ một lúc rồi nói với Lạc Lâm: " Cháu tạm thời sẽ không nói ra chuyện này, cũng sẽ hỗ trợ tìm ra biện pháp nhằm làm yếu đi thú tính của Lạc Tang nhưng nếu tình trạng của Lạc Tang tiếp tục chuyển biến xấu, cũng biểu hiện ra bạo lực thì vì bảo vệ cho toàn bộ lạc, cháu sẽ báo cho phụ thân của cháu và các trưởng lão của bộ lạc để đồng loạt bắt y “.
Lạc Lâm biết rõ Hạ Nhĩ đã hỗ trợ hết sức rồi nên liền nói cảm ơn với anh ta: " Cảm ơn “.
" Trợ giúp cho mỗi một người dân của bộ lạc là chức trách của cháu “. Hạ Nhĩ lộ ra mỉm cười: " Bao gồm cả Lạc Tang nữa “.
Phỉ Lợi Phổ biết Hạ Nhĩ đã tỉnh rồi, bởi vì cỗ thân thể nằm ở dưới bị y cưỡi đang căng cứng lên, thế nhưng y đã không còn thuốc bột nữa vì Mục Mộc chỉ cho y có bốn bình thuốc bột.
Phỉ Lợi Phổ thở hổn hển vươn tay cầm lấy con dao đang để ở một bên, chỉ cần Hạ Nhĩ hất tấm mền đang đậy ở trên mặt hắn ra thì liền một dao chặt đầu của hắn, vậy mà lại làm cho y bất ngờ chính là Hạ Nhĩ không có hành động phản kháng.
Phỉ Lợi Phổ cầm dao phay nhìn chằm chằm Hạ Nhĩ một hồi, rồi chậm rãi buông con dao đang cầm ở trên tay xuống, bắt đầu thoải mái cảm thụ.
Đây có thể là một lần duy nhất trong cuộc đời của y nên y muốn làm cho xong.
Hồi lâu sau Phỉ Lợi Phổ thư sướng tiết ra, nội tâm trống không ba mươi năm lần đầu tiên chiếm được thỏa mãn, y nằm sấp ở trên người Hạ Nhĩ mà há miệng thở dốc, cảm thấy được hiện tại chết đi cũng đều được.
Y thỏa mãn nhưng còn cái người nào đó bị cho rằng là người thay thế thì lại chưa, Hạ Nhĩ biết bây giờ mình cần phải thừa dịp Phỉ Lợi Phổ thoát lực mà đẩy y ra, nhưng hắn không chỉ không làm như vậy mà lại lật người áp đảo Phỉ Lợi Phổ nằm xuống sàn.
Dục vọng của xử nam so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn.
Theo động tác của Hạ Nhĩ thì tấm mền đang đậy ở trên mặt hắn cũng rớt xuống, do đó tầm mắt của hai người đối diện nhau.
Phỉ Lợi Phổ ngẩng mặt nằm trên đất, còn chưa từ trong dư vị cao trào thoát ra nên sắc mặt y vẫn ửng đỏ, tóc mái ngày thường luôn che chắn gương mặt lúc này lại hất ra sau đầu làm lộ ra gương mặt tuấn tú của y.
Còn có đôi mắt màu xanh băng dị tuyệt đẹp này nữa.
Hai người nhìn nhau, đồng tử của hai bên đều tại co lại run rẩy, tiếp theo Hạ Nhĩ lấy cái tấm mền kia che ở trên mặt Phỉ Lợi Phổ, cũng không phải vì hắn chán ghét Phỉ Lợi Phổ mà là không biết làm thế nào để đối mặt với y thôi.
Hóa ra y lớn lên lại đẹp mắt đến như vậy. Hạ Nhĩ nghĩ như vậy, lại đặt hai chân thon dài của Phỉ Lợi Phổ lên trên vai của mình rồi bắt đầu mạnh mẽ lao đến.
…
Mục Mộc ngủ mới được một lúc liền cảm giác được có người ở trong phòng, bởi vì trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Lạc Tang nên lập tức liền tỉnh dậy nhưng chỉ thấy đèn dầu đang thắp sáng ở trên bàn, còn có thức ăn thơm phức, không hề có bóng dáng của Lạc Tang.
Mục Mộc khe khẽ thở dài, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên bàn bắt đầu ăn cơm.
Tại sao mình lại chuyển về ở chung với Lạc Tang? Vốn là muốn vui vẻ cùng y qua hết một năm, sau đó sẽ về nhà.
Mục Mộc buồn bực ăn xong bữa cơm, liền leo lên trên giường, hắn cố ý phát ra hít thở đều đặn, cố gắng để cho mình biểu hiện như là đang ngủ say dù vậy Lạc Tang vẫn không xuất hiện, dường như là biết rõ hắn đang giả bộ ngủ.
Mục Mộc rất mệt mỏi nên giả bộ ngủ biến thành ngủ thật.
Ngủ một giấc đến sáng sớm thì tỉnh lại, là bị Hạ Nhĩ lay tỉnh.
" Cậu không bị làm sao chứ? “. Hạ Nhĩ quan sát Mục Mộc, vẻ mặt rất là khẩn trương.
Phỉ Lợi Phổ bị hắn thao đến hôn mê bất tỉnh, Hạ Nhĩ cũng không biết nên xử lý về chuyện hoang đường với y như thế nào, vì vậy đành ôm Phỉ Lợi Phổ đặt ở trên giường để cho y có thể thoải mái ngủ một giấc rồi đi tới đây xem tình huống của Mục Mộc.
So với Phỉ Lợi Phổ bị thao đến ngất thì Hạ Nhĩ lo lắng cho Mục Mộc nhiều hơn, dù sao tình trạng của Mục Mộc là nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Mộc mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời đang có dải mây đỏ, vì vậy đoán được là trời vừa mới sáng, hắn liền tức giận trở mình, ngoài miệng mơ hồ bĩu môi lẩm bẩm: " Có thể có chuyện gì được chứ? “.
Xác định Mục Mộc không có chịu đến bất cứ thương tổn nào thì Hạ Nhĩ càng yên tâm hơn, anh biết là Mục Mộc rất buồn ngủ nhưng anh thực sự không an tâm để một mình hắn đơn độc ở lại trong ngôi nhà này được, là vì Lạc Tang đang ở đây.
Hạ Nhĩ ngửi thấy mùi của Lạc Tang nhưng lại không thể xác định được vị trí cụ thể của y, anh có thể cảm nhận được y đang nhìn mình chằm chằm, với ánh mắt mang theo sát ý.
Đằng sau lưng Hạ Nhĩ có chút lạnh thế nhưng anh vẫn trầm tĩnh gọi Mục Mộc dậy: " Cậu nên đi tìm Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư, nơi này không an toàn đâu “.
Mục Mộc nhắm hai mắt lại nằm ngủ, không thèm để ý tới Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ thấy hắn nằm ngủ mà không hề đề phòng chút nào, quyết định nói cho hắn biết sự tình: " Lạc Tang đã bị thú tính xâm chiếm “.
Mục Mộc lúc này mới mở hai mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn Hạ Nhĩ, đôi mắt hơi có chút tỉnh táo.
Hạ Nhĩ lần thứ hai giục hắn: " Đi tìm Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư “.
Mục Mộc bình tĩnh nhìn Hạ Nhĩ một lúc, lại nhắm mắt lại: " Bọn họ ở ngay sát vách nhà tôi nên không cần thiết “.
Hạ Nhĩ nhíu mày: " Cậu không nghe thấy tôi mới vừa nói cái gì sao? Tôi nói Lạc Tang… “.
" Tôi biết “. Mục Mộc ngắt lời của Hạ Nhĩ, hắn buồn bực dùng gối che lại đầu của chính mình: " Tôi còn rõ ràng hơn cả anh, phiền chết đi được, nếu anh không đi thì tôi sẽ kiện anh lén xông vào nhà dân đó “.
Hạ Nhĩ hơi bất ngờ, không nghĩ tới Mục Mộc vậy mà đã biết được, cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm kia càng thêm lạnh lẽo, Mục Mộc thì lại không muốn rời khỏi, Hạ Nhĩ đành phải đi ra khỏi phòng của hắn.
Nháy mắt một bóng người từ trong góc tối phóng ra, mạnh mẽ đặt Hạ Nhĩ lên trên tường, lực đạo lớn đến mức khiến vách tường đều lõm xuống.
Hạ Nhĩ bình tĩnh đối mặt với Lạc Tang, can đảm đối diện với cặp mắt một vàng một đỏ của y.
Lạc Tang vẫn còn lưu lại tâm trí của con người, do đó y cũng không lập tức giết Hạ Nhĩ, dù cho lúc này y rất muốn trực tiếp móc trái tim của anh ta ra.
" Anh biết rõ là tôi sẽ không làm thương tổn tới Mục Mộc mà, trái lại, tôi đang bảo vệ cậu ấy “. Hạ Nhĩ mở miệng nói chuyện trước, giọng nói nghiêm khắc: " Lạc Tang, tại chưa xác định được anh sẽ không làm thương tổn đến Mục Mộc thì tôi không cho phép anh lưu lại ở bên cạnh cậu ấy, thế nhưng anh hãy yên tâm, anh và cậu ấy có quan hệ bạn lữ, chỉ cần tôi xác định rằng anh sẽ không làm thương tổn cậu ấy, cũng sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì với đời sống của cậu ấy và cậu ấy vẫn đồng ý sống chung với anh thì tôi sẽ để cho hai người tiếp tục ở bên nhau “.
" Anh nghĩ anh là ai chứ? “. Lạc Tang lạnh lùng hỏi, rồi bóp lấy cổ Hạ Nhĩ, đặt anh ta ở trên tường mà nâng lên, khuôn mặt Hạ Nhĩ trong chốc lát liền đỏ lên, anh nỗ lực tách móng vuốt của Lạc Tang ra nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch khá xa.
" Tôi là tù trưởng… “. Cái cổ của Hạ Nhĩ bị dùng sức kháp lại nên nói chuyện vô cùng khó khăn: " Tôi đang bảo vệ người dân của mình… “.
" Tự cho là đúng “. Lạc Tang nheo mắt lại, tay bóp lấy cổ Hạ Nhĩ càng thêm dùng sức.
" Tôi… Chỉ là tôi đang làm chuyện mà mình cần phải làm… " Khuôn mặt của Hạ Nhĩ trướng thành màu đỏ tím.
Lạc Tang mím môi lại, mắt thấy Hạ Nhĩ sắp bị nghẹt thở mà chết, y mới tại thời khắc cuối cùng mà buông lỏng móng vuốt kháp lấy cái cổ của Hạ Nhĩ ra.
Hạ Nhĩ từ trên tường rớt xuống, anh liền dốc sức hút không khí, kinh hãi trước sức mạnh của Lạc Tang, anh vậy mà ở trước mặt y lại không thể đánh trả được một chút nào!
Lúc này, Lạc Tang và Hạ Nhĩ đều nghe thấy tiếng bước chân cố ý thả nhẹ của Mục Mộc, hắn đang đứng ở phía sau vách tường để nghe trộm.
Dù cho cách một bức tường, nhịp tim của Lạc Tang vẫn đập rất nhanh, y rất muốn đập vỡ bức tường trước mặt này để có thể ôm Mục Mộc vào trong ngực của mình, thế nhưng y lại không thể làm như vậy, hiện tại y vẫn không thể khống chế được sức mạnh của chính mình nên lo lắng một cái ôm của mình cũng có thể làm vỡ vụn xương cốt củaMục Mộc.
Y rất rất muốn chạm vào hắn…
Một vệt màu đỏ nhàn nhạt đã xâm nhiễm vào mắt phải màu vàng sậm của Lạc Tang nên y liền vội vã hít sâu, nỗ lực bình phục lại tâm tình, mới miễn cưỡng bức lui được vệt màu đỏ bên trong mắt phải.
Đến khi hai mắt của y đều bị huyết sắc xâm nhiễm thì chính là ngày y sẽ giết chết Mục Mộc.
Không sai, y sẽ giết Mục Mộc, cắn chết hắn, ăn toàn bộ cả người hắn vào trong bụng, bởi vì đó là khát vọng mãnh liệt trong một thời gian dài của y, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy Mục Mộc thì liền đâm chồi thành khát vọng.
Nhưng đây là một việc hết sức tồi tệ, y xem như phải giết mình đi nữa cũng sẽ không cho phép bản thân mình phải ăn Mục Mộc!
Không bao giờ!
Lạc Tang đến gần Hạ Nhĩ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà thấp giọng nói với anh ta: " Mục Mộc đang mang đứa con của tôi, hãy bảo vệ em ấy… Cách xa tôi ra! Anh không cần phải khảo sát nữa vì tôi sẽ thương tổn em ấy, cho nên… Nếu như tôi lại tới gần Mục Mộc thì liền dùng vũ khí đánh tôi! “.
Hạ Nhĩ kinh ngạc trợn to hai mắt, y nhìn vào Lạc Tang đang bị giày vò đau đớn, nghiêm nghị gật đầu: " Được! “.
Trong mắt Lạc Tang chợt lóe lên một tia an ủi, Văn Sâm Đặc Tư thì không thể nào bảo vệ Mục Mộc được, bởi vì cha luôn yêu thương mình mà Lạc Lâm cũng không được, phụ thân sẽ vì nước mắt của Văn Sâm Đặc Tư mà mềm lòng, chỉ có Hạ Nhĩ, chỉ có người tuyệt đối công chính này, mới thích hợp nhất bảo vệ để Mục Mộc.
" Nếu cần thì giết tôi cũng không sao “. Lạc Tang nói xong trong nháy mắt liền biến mất bóng dáng, tốc độ của y đã gần đạt đến mắt thường đều không thể nhìn thấy rồi.
Hạ Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi trên trán, mùi của Lạc Tang ở trong ngôi nhà này đã biến mất nhưng Hạ Nhĩ vẫn không thể yên tâm để Mục Mộc ở lại đây một mình nê anh suy nghĩ một chút, liền nhấc chân đi đến nhà của Lạc Lâm.
Hạ Nhĩ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ cố sức vác một gói đồ to khom người chậm rì rì đi theo hướng bên ngoài bộ lạc, bước chân loạng choạng, thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị gói đồ ở trên lưng đè xuống đất.
Nói như thế nào đây, khá giống con kiến đang dọn nhà.
Hai người đối diện tầm mắt, cơ thể Phỉ Lợi Phổ liền run lên, Hạ Nhĩ nín thở, đông cứng ở tại chỗ.
Nhanh như vậy liền đã tỉnh lại? Hạ Nhĩ có chút bận tâm, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu ý muốn trách cứ Phỉ Lợi Phổ, tuy rằng lúc đầu là bị Phỉ Lợi Phổ làm cho mình hôn mê rồi cưỡng gian nhưng sau đó hắn đã đổi bị động thành chủ động, bắt đầu từ giờ khắc hắn lật ngược thế cờ áp đảo Phỉ Lợi Phổ xuống sàn thì hắn liền không còn là người bị hại nữa rồi.
Phỉ Lợi Phổ không dám nhúc nhích, Hạ Nhĩ lại nghĩ tới ngày hôm nay trong bộ lạc còn có việc phải xử lý, hắn lại phải đi tìm Lạc Lâm, thực sự không rảnh để nói chuyện với Phỉ Lợi Phổ, vì vậy có chút lúng túng gọi y: " Quay trở về đi, tôi sẽ đến gặp anh “.
Phỉ Lợi Phổ bị câu nói này dọa cho mặt trắng bệch.
Hạ Nhĩ quyết đoán đi tìm Lạc Lâm để nói rõ với ông về tình trạng hiện giờ của Lạc Tang, thứ nhất là hi vọng ông có thể thu nhận Mục Mộc cùng ở chung, thứ hai là muốn tham khảo ý kiến của ông, việc Lạc Tang bị thú tính xâm chiếm phải xử lý ra sao.
Lạc Lâm là cựu tù trưởng của Đông bộ lạc, lại là phụ thân của Lạc Tang nên về tình hay về lý thì anh đều cũng cần phải tới đây bàn bạc với ông.
" Cậu là nói Lạc Tang đã biết được Mục Mộc mang thai? “. Vẻ mặt Lạc Lâm nghiêm nghị.
" Đúng thế ạ “. Hạ Nhĩ cung kính gật đầu, anh rất tôn kính Lạc Lâm.
" Chẳng trách… “. Lạc Lâm đã hiểu ra, liền cau mày suy nghĩ một trận, nói với Hạ Nhĩ: " Cậu hãy yên tâm, ta sẽ đón Mục Mộc về đây ở, còn Lạc Tang, xin tha thứ cho ta, với tư cách là phụ thân của nó nên không thể nào từ bỏ con của mình được, ta và Văn Sâm Đặc Tư đang nỗ lực tìm ra biện pháp để làm thú tính của nó yếu đi, xin hãy cho chúng ta một quãng thời gian “.
" Được rồi “. Hạ Nhĩ gật đầu nhưng lại suy nghĩ một lúc rồi nói với Lạc Lâm: " Cháu tạm thời sẽ không nói ra chuyện này, cũng sẽ hỗ trợ tìm ra biện pháp nhằm làm yếu đi thú tính của Lạc Tang nhưng nếu tình trạng của Lạc Tang tiếp tục chuyển biến xấu, cũng biểu hiện ra bạo lực thì vì bảo vệ cho toàn bộ lạc, cháu sẽ báo cho phụ thân của cháu và các trưởng lão của bộ lạc để đồng loạt bắt y “.
Lạc Lâm biết rõ Hạ Nhĩ đã hỗ trợ hết sức rồi nên liền nói cảm ơn với anh ta: " Cảm ơn “.
" Trợ giúp cho mỗi một người dân của bộ lạc là chức trách của cháu “. Hạ Nhĩ lộ ra mỉm cười: " Bao gồm cả Lạc Tang nữa “.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long