Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 38: Xoắn xuýt
Mục Mộc xách theo ngọn đèn rồi đi về phía trước, bốn phía vừa đen lại vừa lạnh, Mục Mộc không thể không biết thời tiết đã thật sự vào thu, thời điểm khi hắn đi đến thế giới này thì vẫn là đầu mùa hè.
Bất tri bất giác đều đã trôi qua lâu đến như vậy rồi, Mục Mộc liền thở dài, vậy hắn còn có thể ở lại tại thế giới này trong bao lâu đây?
Mục Mộc cũng không biết làm theo phương pháp nào để có thể quay trở về được trái đất, thế nhưng trong lòng hắn vẫn luôn chờ mong, hi vọng trong một khắc nào đó thì hắn bất chợt được trở về giống như lúc hắn bất chợt xuất hiện ở nơi này vậy.
Trong bóng tối ngay phía trước đột ngột xuất hiện một người, là Văn Sâm Đặc Tư.
Vốn Văn Sâm Đặc Tư muốn chờ cho Lạc Tang ăn hết hoa quả thì mới trở về nhưng nhìn thấy Mục Mộc giơ ngọn đèn đi tới đây thì liền đứng dậy vui vẻ tránh đi nhằm để lại không gian cho hai người trẻ tuổi ở cùng nhau.
" Cầm cái này đi “. Khi Văn Sâm Đặc Tư đi ngang qua người Mục Mộc thì liền nhét một cái bình nhỏ vào trong tay Mục Mộc.
Mục Mộc cũng biết rõ cái bình nhỏ kia là thứ gì, bên trong chứa thuốc bột có thể khiến cho thú nhân bị ngất xỉu, trước đây Văn Sâm Đặc Tư cũng đã từng cho hắn một bình nhưng Mục Mộc lại làm mất nó rồi.
Mục Mộc gật đầu với Văn Sâm Đặc Tư xong thì nhét bình nhỏ vào trong túi quần.
Hai người đều bước đi về phía trước, một lát sau Văn Sâm Đặc Tư lại chạy chậm quay lại, ông cởi áo khoác màu lam nhạt ra rồi khoác lên trên người Mục Mộc: " Cẩn thận kẻo bị lạnh “.
Mục Mộc liền sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp nhưng Văn Sâm Đặc Tư mặc áo sơ mi đơn bạc lại còn cười ha ha với hắn, không chờ Mục Mộc nói chuyện liền co vai lại ôm chặt hai tay chạy chậm về nhà.
Tâm tư Mục Mộc phức tạp cầm lấy ngọn đèn mà đứng tại chỗ, qua một lúc lâu mới đem kiện áo choàng vẫn còn mang theo hơi ấm kia khoác lên người mình, tiếp tục đi đến chỗ Lạc Tang.
Lạc Tang đang ngồi ở trên bãi cỏ mà ăn bốn quả trái cây kia, Mục Mộc lạnh nhạt đi qua y muốn đi xem căn nhà trúc nhưng Lạc Tang giương tay ra định bắt lấy hắn nhưng cuối cùng không cẩn thận lại chạm vào mông của Mục Mộc, Mục Mộc liền ngoái đầu lại mạnh mẽ trừng Lạc Tang một cái, Lạc Tang nhanh chóng giơ hai tay lên mà tỏ vẻ vô tội.
" Hãy lo ăn trái cây của anh đi, đừng có mà động tay động chân với tôi “. Mục Mộc tức giận nhắc nhở Lạc Tang rồi đi tới xem tường ngoài bằng trúc kia.
Đưa ngọn đèn tới gần tường ngoài, Mục Mộc châu đầu vào nhìn thì kinh ngạc phát hiện tay nghề của Lạc Tang không hề tệ một chút nào, trên bức tường còn có hoa văn nhưng chỉ dùng cây trúc xếp thành hình thoi, những cây trúc được sắp xếp xen kẽ nhau vô cùng chặt chẽ, một chút khe hở cũng đều không có.
Mục Mộc dùng móng tay khậy khậy mối nối giữa những cây trúc, lại thấy không giống như là dùng keo thì không khỏi thắc mắc Lạc Tang đã làm cách nào để khiến chúng nó lại có thể dính chặt với nhau đến như vậy, cho nên hắn liền đi vài vòng quanh tường trúc thì mới phát hiện ra được manh mối, hóa ra là hai đầu của cây trúc đều xuyên vào bên trong của một cây trúc khác, giữ chặt lấy nhau.
Cách này rất hay. Biết rõ được nguyên lý của những cây trúc kia thì Mục Mộc cảm thấy hứng thú, ngứa tay, muốn thử dùng cây trúc làm một băng ghế đơn giản, đàn ông mà, ít nhiều gì đều có chút hứng thú với nghề mộc, đặc biệt là với Mục Mộc hiện tại đang rãnh rỗi không việc gì.
Mục Mộc ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy con dao dùng để tước cây trúc bị vứt trên mặt đất, vì vậy liền cầm lên rồi nhặt một cây trúc mỏng nhỏ mà bắt đầu chặt ra, kết quả chặt ba nhát " Chát chát chát " nhưng thật bất ngờ là nó vẫn không bị chặt đứt ra.
Lạc Tang lại đang ngồi ở một bên nhìn hắn nên Mục Mộc cảm thấy rất mất mặt, liền vung dao chặt tiếp " Chát chát chát "! Bất kể Mục Mộc liên tục chặt nó không ngừng còn chảy một thân mồ hôi nữa nhưng không ngờ là cây trúc này trông có vẻ nhỏ nhắn dễ ức hiếp thế mà lại rất cứng chắc.
" Không thể chặt như vậy được “. Ngồi ở một bên nhưng Lạc Tang cũng không nhìn nổi nữa, y liền hai ba ngụm ăn hết trái cây, sau đó đi tới rút con dao và gậy trúc đang ở trong tay Mục Mộc ra rồi làm mẫu cho Mục Mộc xem: " Phải gọt như thế này “.
Lạc Tang dùng lưỡi dao sượt qua cây trúc rồi gọt xuống, vì để cho Mục Mộc nhìn thấy được rõ ràng nên đặc biệt thả chậm tốc độ gọt, vì vậy khi nhìn thấy động tác gọt trúc của y thì Mục Mộc thấy khá giống với động tác đang xắt miếng đậu hũ lớn vậy, trông vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng.
Lạc Tang đã chặt đứt " Miếng đậu hũ lớn " ra rồi thì liền đưa con dao và " Miếng đậu hũ lớn " cho Mục Mộc: " Nào hãy thử xem “.
Mục Mộc sầm mặt lại, một phát liền đánh cây trúc bay đi chỗ khác, hắn không cần phải thử làm gì nữa khi đã biết rõ mình chắc chắn sẽ không chặt đứt được nó.
" Không chơi nữa “. Mục Mộc xách ngọn đèn liền muốn đi về, bởi vì bị mất mặt tại trước mặt của Lạc Tang cho nên rất bực bội.
Lạc Tang vội đuổi theo rồi giữ chặt lấy tay Mục Mộc, cơ thể Mục Mộc liền cứng đờ, có chút khẩn trương, sợ Lạc Tang không cho mình đi về.
" Buông tay “. Tay còn lại của Mục Mộc vội vàng luồn vào trong túi quần, cầm cái bình nhỏ kia.
" Hãy ở lại với anh thêm một chút nữa thôi “. Lạc Tang khẩn cầu Mục Mộc: " Cả ngày hôm nay, chúng ta đều không có ở cùng nhau rồi “.
" Dần dần thì anh sẽ quen thôi “. Mục Mộc nói một cách vô tình: " Đừng nói bây giờ mỗi ngày anh còn có thể gặp tôi trong một hoặc hai giờ, đến một năm sau thì mỗi ngày anh muốn gặp một phút cũng rất khó đấy “.
Lạc Tang nghe vậy thì nắm tay Mục Mộc liền chặt thêm mấy phần, y trầm mặc, Mục Mộc thấy y vẫn không chịu buông tay thì cũng chẳng muốn nói nhiều với y thêm nữa, liền móc cái bình nhỏ ở trong túi quần ra rồi một tay mở nắp bình hất vào trên mặt Lạc Tang, chỉ thấy bột phấn màu trắng khi chạm vào mặt Lạc Tang thì liền biến thành làn khói màu xanh biếc, theo nhịp hô hấp của Lạc Tang mà tiến vào bên trong mũi của y.
Lạc Tang chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, chân trở nên không ổn định, Mục Mộc cười lạnh một tiếng, đang định rút bàn tay mình từ trong tay y ra thì liền thấy Lạc Tang lắc lắc đầu rồi đứng vững vàng lại.
" … “. Mục Mộc lúc này có hơi oán giận Văn Sâm Đặc Tư, hoài nghi ông đưa cho hắn một sản phẩm đã quá hạn.
Mặc dù Lạc Tang đã đứng vững rồi nhưng mà đầu của y vẫn còn choáng váng, y cố chấp nắm lấy tay của Mục Mộc không buông, chờ lấy lại được sức lực, liền hỏi Mục Mộc: " Em có muốn đánh anh không? “.
Mục Mộc liền sửng sốt, sau đó thì nở nụ cười: " Anh không được tỉnh táo hả? “.
" Không phải “. Lạc Tang nói rất nghiêm túc: " Anh chỉ muốn em được vui vẻ mà thôi “..
Còn có, Lạc Tang cũng nhớ tới thời điểm trước kia, khi Mục Mộc cố sức cắt đầu lưỡi của y nhưng y không có nổi giận với Mục Mộc nên sau đó Mục Mộc liền không còn sợ y nữa sao.
Dùng khổ nhục kế để đối phó với Mục Mộc có vẻ rất thích hợp, dù sao thì y cũng rất rắn chắc nên bị Mục Mộc đánh mấy lần cũng không hề hấn gì.
" Vui vẻ cái con khỉ, nói tôi cứ như là kẻ cuồng ngược đãi vậy “. Mặc dù Mục Mộc nói ra như vậy nhưng thật ra vẫn cảm thấy hứng thú, trước đây y vẫn hận không giết được Lạc Tang, bây giờ mặc dù không còn ý nghĩ muốn lấy tính mạng của y nhưng đánh mấy lần để tiết hận thì vẫn là có, đặc biệt là hôm qua hắn mới bị Lạc Tang hung hăng cắn một cái.
Mục Mộc nhớ lại ngày hôm qua Văn Sâm Đặc Tư đã đưa cho hắn một cái roi da đỏ, vì vậy ra lệnh với y: " Đi lấy cái roi mà cha anh đã cho tôi ra đây “.
Lạc Tang không nói hai lời liền đi lấy cái roi da đỏ kia tới, Mục Mộc nhận lấy, quăng roi ném thử một chút cảm giác, không ngờ lại rất thuận tay.
Mục Mộc cầm cái roi nhưng cũng không có lập tức hướng đánh vào người Lạc Tang, mà là tính sổ cùng Lạc Tang trước: " Tước sau thì anh đã cắn tôi khoảng sáu lần, năm lần trước thì đều cắn rất nhẹ nên phải đánh năm roi, nhưng ngày hôm qua anh đã cắn tôi rất nặng, tàn nhẫn hơn rất nhiều so với cả năm lần trước cộng lại cho nên phải đánh năm roi, tôi cũng không có bắt nạt anh, sẽ đánh anh mười roi, anh có ý kiến gì không? “.
" Không có “. Lạc Tang vừa dứt lời liền cởi bỏ quần áo trên người, đem phần lưng dày rộng và rắn chắc của mình hướng về phía Mục Mộc: " Đánh đi “.
" Ồ, còn rất chủ động nữa “. Mục Mộc cảm thấy hơi buồn cười, hắn thử nhẹ nhàng quất ra roi thứ nhất.
" Chát! “. Roi da rơi vào trên lưng Lạc Tang thì phát ra một tiếng giòn giã, Lạc Tang vẫn không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, Mục Mộc thì nắm roi lại mà run một cái, thực sự sợ hãi.
Sao lại vang to đến thế? Mục Mộc nhíu mày, chắc hẳn là rất là đau đi.
Chờ chút, không phải là Lạc Tang bị đau sao? Lòng dạ của hắn từ khi nào lại trở nên mềm yếu như thế này cơ chứ?
Mục Mộc có chút tức giận, là bị chính mình chọc tức, hắn vội ổn định lại tâm tình thừa thế xông lên liền quất năm roi vào lưng Lạc Tang, sau khi đã thở dốc một hơi lại nặng nề quất thêm một roi nữa thì giống như khoai lang bỏng tay mà vội vàng quăng roi xuống.
" Đánh xong rồi? Còn thiếu ba roi nữa đấy “. Lạc Tang ngoái đầu lại nhìn Mục Mộc, hỏi ra một cách trịnh trọng.
" Mệt mỏi, cứ để đó, sau này lại đánh tiếp “. Mục Mộc không vui nói, một cước đá bay cái roi kia, trong đầu càng nghĩ lại càng thấy giận, rõ ràng là mình đánh y nhưng trong lòng mình lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, rốt cuộc không hiểu là đang phạt Lạc Tang hay là phạt mình nữa.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc không có vẻ vui sướng gì thì y nghi ngờ đi về phía hắn, nâng mặt của hắn lên mà nhìn: " Làm sao vậy? “.
Này không giống với dự đoán của y cho lắm, y cho là Mục Mộc sau khi đánh mình xong sẽ rất vui vẻ.
Nếu như là Mục Mộc trước kia, chắc chắn sẽ rất vui vẻ, hận không thể quất chết Lạc Tang luôn.
Mục Mộc cũng không trả lời Lạc Tang, hắn vươn tay sờ vào sau lưng Lạc Tang một lần thì cảm nhận không có bất kỳ vết thương nào, liền không yên lòng mà lại sờ thêm một lần nữa, xác thực không có vết thương nghiêm trọng nào thì cảm giác khó chịu ở trong lòng hắn nhất thời giảm đi mấy phần, nhưng vẫn là không cao hứng, nghiêm mặt mắng Lạc Tang một câu: " Tránh ra! “.
Mục Mộc mắng xong liền quay người đi, Lạc Tang đuổi theo thì bị Mục Mộc đá cho một cước, Lạc Tang vẫn cứ đuổi theo nên Mục Mộc dừng lại trừng y, ngay lúc Lạc Tang cho rằng Mục Mộc sẽ mắng chửi mình thì Mục Mộc lại nhích lại gần y.
" Có đau hay không? “. Mục Mộc cuối cùng vẫn là hỏi, hắn không thể cưỡng lại được, mặc dù lúc nãy hắn đã xác định được mình cũng không có đánh Lạc Tang bị thương.
Nhìn thấy Mục Mộc đang có chút thấp thỏm, khóe miệng Lạc Tang loang ra một nụ cười, suy nghĩ một chút thì y liền cố ý nói dối: " Đau “.
Mục Mộc nhất thời bứt rứt không yên, hắn cầm chặt ngọn đèn, trong lòng vô cùng khó chịu, mà hắn lại căm ghét cái cảm giác khó chịu này.
" Không thể trách tôi được, là do chính anh muốn tôi đánh mà “. Mục Mộc cau mày cúi đầu, một nửa muốn đi, một nửa lại không muốn đi.
" Không phải lỗi của em “. Lạc Tang cố nén cười mà nâng cằm của Mục Mộc lên, " Hôn nhẹ “.
Mục Mộc liền do dự một lúc, theo ý muốn của Lạc Tang, tại trên môi của y hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, suy nghĩ một chút, liền bù đắp thêm một nụ hôn nữa tại trên cằm của y, lúc này mới lui ra khỏi người của y.
Ánh mắt Mục Mộc lấp lánh nhìn Lạc Tang một hồi thì mặt lạnh quay người bước đi.
Lạc Tang không có đuổi theo nữa mà là lẳng lặng nhìn theo Mục Mộc đi xa, mãi đến tận khi Mục Mộc bước vào căn nhà màu nâu kia.
Quả nhiên dùng khổ nhục kế để đối phó với Mục Mộc rất hữu hiệu. Lạc Tang đã rút ra được kết luận, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Mục Mộc tại trước khi rời đi thì Lạc Tang chỉ biết cười khổ, biết rằng con đường chông gai mà mình phải đi vẫn còn rất dài.
…
Lạc Lâm đang xây bếp lò tại trong phòng bếp, Mục Mộc lên tiếng chào hỏi với ông: " Thưa chú, cháu đã về rồi “.
" Ừ “. Lạc Lâm đáp một tiếng.
Mục Mộc mang tâm sự nặng nề đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư đang trải giường chiếu, hai chiếc giường lớn mà ngày hôm nay Lạc Lâm đã làm đều được chuyển vào trong phòng, cho nên cả căn phòng trông có vẻ chật chội.
Vốn Văn Sâm Đặc Tư đề nghị ngủ chung giường với Mục Mộc nhưng lại bị Lạc Lâm bác bỏ, bởi vì ông nhìn ra được Mục Mộc không thích ngủ cùng người khác.
Mục Mộc đi tới phụ giúp, Văn Sâm Đặc Tư quan sát sắc mặt của hắn: " Mất hứng? Lạc Tang bắt nạt con sao? “.
" Không phải “. Mục Mộc lắc đầu, hắn trầm mặc một hồi, lầm bầm lầu bầu dường như nói ra: " Có một số việc không làm thì sẽ hối hận nhưng khi làm rồi thì cũng hối hận “.
Văn Sâm Đặc Tư nghe nói như thế thì lại cảm thấy vui vẻ, ở trong lòng hò hét hoan hô: Con hư à! Con đã làm được rồi! Mục Mộc đã bắt đầu yêu con rồi!
Tuy rằng trong lòng rất cao hứng nhưng ở vẻ ngoài của Văn Sâm Đặc Tư thì lại thể hiện rất bình tĩnh, dùng thái độ của một người từng trải mà nói với Mục Mộc: " Bình thường, mỗi người đều có thời điểm vô cùng xoắn xuýt “.
Mục Mộc nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư: " Chẳng hạn như? “.
Văn Sâm Đặc Tư liền trầm mặc, ông chỉ từng xoắn xuýt qua một chuyện, đó chính là Lạc Tang và Mục Mộc đến cùng có thích hợp ở cùng với nhau hay không, xuất hiện ra ý nghĩ này là do vào ngày hôm qua Mục Mộc không hề có một chút lưu luyến nào mà bày tỏ mong muốn quay trở lại rừng rậm, một khi đã xuất hiện thì liền không thể làm cho nó biến mất được.
Sau đó Văn Sâm Đặc Tư thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Mục Mộc chưa từng xuất hiện thì Lạc Tang nhất định sẽ cùng với Hi Nhĩ, dù sao Hi Nhĩ cũng rất yêu Lạc Tang, đã không thèm để ý đến cái nhìn của người khác mà theo đuổi Lạc Tang trong ba năm, chỉ với phần quyết tâm và nghị lực này cũng khiến cho người khác phải quý trọng rồi.
Nếu như Lạc Tang cùng với Hi Nhĩ thì nó nhất định sẽ không phải trải qua những thống khổ này rồi, cũng sẽ không bị thú tính cấp ăn mòn nhân tính…
Đôi mắt của Văn Sâm Đặc Tư trở nên thâm trầm nhưng rất nhanh ông liền buộc chính mình phải dứt bỏ ngay những ý niệm này, nếu Lạc Tang rất thích Mục Mộc, thì người làm cha như ông đây cần phải hết sức hỗ trợ, huống chi nhìn vào tình huống hiện tại thì rất có khả năng Lạc Tang sẽ theo đuổi Mục Mộc thành công.
Văn Sâm Đặc Tư thản nhiên mỉm cười trả lời Mục Mộc: " Chẳng hạn như khi cha thức dậy vào mỗi sáng sớm, đều sẽ xoắn xuýt ngày hôm nay nên mặc bộ quần áo nào đây “.
Mục Mộc hết chỗ nói luôn, hắn vẫn là không nên hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
" Mỗi ngày đều làm cho mình ăn mặc thật xinh đẹp, tâm tình sẽ rất khoan khoái, con rể không cảm thấy như thế sao? “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói với Mục Mộc, thử tán gẫu với Mục Mộc nhưng Mục Mộc lại chẳng hề có phản ứng gì với ông cả.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), Mục Mộc không hề chú trọng đến cách ăn mặc nên không có cách nào trao đổi cùng với Văn Sâm Đặc Tư được.
(*): ý muốn nói những người có quan niệm, tư tưởng khác nhau thì không thể trao đổi cùng với nhau được
Văn Sâm Đặc Tư một cái đầu nóng đã nói nhiều lời như vậy nhưng thấy Mục Mộc một chút xíu phản ứng cũng đều không có thì nụ cười ở trên mặt ông liền dần dần biến mất, cũng yên tĩnh lại, có chút mất mát mà tiếp tục trải đệm chăn.
Bất tri bất giác đều đã trôi qua lâu đến như vậy rồi, Mục Mộc liền thở dài, vậy hắn còn có thể ở lại tại thế giới này trong bao lâu đây?
Mục Mộc cũng không biết làm theo phương pháp nào để có thể quay trở về được trái đất, thế nhưng trong lòng hắn vẫn luôn chờ mong, hi vọng trong một khắc nào đó thì hắn bất chợt được trở về giống như lúc hắn bất chợt xuất hiện ở nơi này vậy.
Trong bóng tối ngay phía trước đột ngột xuất hiện một người, là Văn Sâm Đặc Tư.
Vốn Văn Sâm Đặc Tư muốn chờ cho Lạc Tang ăn hết hoa quả thì mới trở về nhưng nhìn thấy Mục Mộc giơ ngọn đèn đi tới đây thì liền đứng dậy vui vẻ tránh đi nhằm để lại không gian cho hai người trẻ tuổi ở cùng nhau.
" Cầm cái này đi “. Khi Văn Sâm Đặc Tư đi ngang qua người Mục Mộc thì liền nhét một cái bình nhỏ vào trong tay Mục Mộc.
Mục Mộc cũng biết rõ cái bình nhỏ kia là thứ gì, bên trong chứa thuốc bột có thể khiến cho thú nhân bị ngất xỉu, trước đây Văn Sâm Đặc Tư cũng đã từng cho hắn một bình nhưng Mục Mộc lại làm mất nó rồi.
Mục Mộc gật đầu với Văn Sâm Đặc Tư xong thì nhét bình nhỏ vào trong túi quần.
Hai người đều bước đi về phía trước, một lát sau Văn Sâm Đặc Tư lại chạy chậm quay lại, ông cởi áo khoác màu lam nhạt ra rồi khoác lên trên người Mục Mộc: " Cẩn thận kẻo bị lạnh “.
Mục Mộc liền sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp nhưng Văn Sâm Đặc Tư mặc áo sơ mi đơn bạc lại còn cười ha ha với hắn, không chờ Mục Mộc nói chuyện liền co vai lại ôm chặt hai tay chạy chậm về nhà.
Tâm tư Mục Mộc phức tạp cầm lấy ngọn đèn mà đứng tại chỗ, qua một lúc lâu mới đem kiện áo choàng vẫn còn mang theo hơi ấm kia khoác lên người mình, tiếp tục đi đến chỗ Lạc Tang.
Lạc Tang đang ngồi ở trên bãi cỏ mà ăn bốn quả trái cây kia, Mục Mộc lạnh nhạt đi qua y muốn đi xem căn nhà trúc nhưng Lạc Tang giương tay ra định bắt lấy hắn nhưng cuối cùng không cẩn thận lại chạm vào mông của Mục Mộc, Mục Mộc liền ngoái đầu lại mạnh mẽ trừng Lạc Tang một cái, Lạc Tang nhanh chóng giơ hai tay lên mà tỏ vẻ vô tội.
" Hãy lo ăn trái cây của anh đi, đừng có mà động tay động chân với tôi “. Mục Mộc tức giận nhắc nhở Lạc Tang rồi đi tới xem tường ngoài bằng trúc kia.
Đưa ngọn đèn tới gần tường ngoài, Mục Mộc châu đầu vào nhìn thì kinh ngạc phát hiện tay nghề của Lạc Tang không hề tệ một chút nào, trên bức tường còn có hoa văn nhưng chỉ dùng cây trúc xếp thành hình thoi, những cây trúc được sắp xếp xen kẽ nhau vô cùng chặt chẽ, một chút khe hở cũng đều không có.
Mục Mộc dùng móng tay khậy khậy mối nối giữa những cây trúc, lại thấy không giống như là dùng keo thì không khỏi thắc mắc Lạc Tang đã làm cách nào để khiến chúng nó lại có thể dính chặt với nhau đến như vậy, cho nên hắn liền đi vài vòng quanh tường trúc thì mới phát hiện ra được manh mối, hóa ra là hai đầu của cây trúc đều xuyên vào bên trong của một cây trúc khác, giữ chặt lấy nhau.
Cách này rất hay. Biết rõ được nguyên lý của những cây trúc kia thì Mục Mộc cảm thấy hứng thú, ngứa tay, muốn thử dùng cây trúc làm một băng ghế đơn giản, đàn ông mà, ít nhiều gì đều có chút hứng thú với nghề mộc, đặc biệt là với Mục Mộc hiện tại đang rãnh rỗi không việc gì.
Mục Mộc ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy con dao dùng để tước cây trúc bị vứt trên mặt đất, vì vậy liền cầm lên rồi nhặt một cây trúc mỏng nhỏ mà bắt đầu chặt ra, kết quả chặt ba nhát " Chát chát chát " nhưng thật bất ngờ là nó vẫn không bị chặt đứt ra.
Lạc Tang lại đang ngồi ở một bên nhìn hắn nên Mục Mộc cảm thấy rất mất mặt, liền vung dao chặt tiếp " Chát chát chát "! Bất kể Mục Mộc liên tục chặt nó không ngừng còn chảy một thân mồ hôi nữa nhưng không ngờ là cây trúc này trông có vẻ nhỏ nhắn dễ ức hiếp thế mà lại rất cứng chắc.
" Không thể chặt như vậy được “. Ngồi ở một bên nhưng Lạc Tang cũng không nhìn nổi nữa, y liền hai ba ngụm ăn hết trái cây, sau đó đi tới rút con dao và gậy trúc đang ở trong tay Mục Mộc ra rồi làm mẫu cho Mục Mộc xem: " Phải gọt như thế này “.
Lạc Tang dùng lưỡi dao sượt qua cây trúc rồi gọt xuống, vì để cho Mục Mộc nhìn thấy được rõ ràng nên đặc biệt thả chậm tốc độ gọt, vì vậy khi nhìn thấy động tác gọt trúc của y thì Mục Mộc thấy khá giống với động tác đang xắt miếng đậu hũ lớn vậy, trông vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng.
Lạc Tang đã chặt đứt " Miếng đậu hũ lớn " ra rồi thì liền đưa con dao và " Miếng đậu hũ lớn " cho Mục Mộc: " Nào hãy thử xem “.
Mục Mộc sầm mặt lại, một phát liền đánh cây trúc bay đi chỗ khác, hắn không cần phải thử làm gì nữa khi đã biết rõ mình chắc chắn sẽ không chặt đứt được nó.
" Không chơi nữa “. Mục Mộc xách ngọn đèn liền muốn đi về, bởi vì bị mất mặt tại trước mặt của Lạc Tang cho nên rất bực bội.
Lạc Tang vội đuổi theo rồi giữ chặt lấy tay Mục Mộc, cơ thể Mục Mộc liền cứng đờ, có chút khẩn trương, sợ Lạc Tang không cho mình đi về.
" Buông tay “. Tay còn lại của Mục Mộc vội vàng luồn vào trong túi quần, cầm cái bình nhỏ kia.
" Hãy ở lại với anh thêm một chút nữa thôi “. Lạc Tang khẩn cầu Mục Mộc: " Cả ngày hôm nay, chúng ta đều không có ở cùng nhau rồi “.
" Dần dần thì anh sẽ quen thôi “. Mục Mộc nói một cách vô tình: " Đừng nói bây giờ mỗi ngày anh còn có thể gặp tôi trong một hoặc hai giờ, đến một năm sau thì mỗi ngày anh muốn gặp một phút cũng rất khó đấy “.
Lạc Tang nghe vậy thì nắm tay Mục Mộc liền chặt thêm mấy phần, y trầm mặc, Mục Mộc thấy y vẫn không chịu buông tay thì cũng chẳng muốn nói nhiều với y thêm nữa, liền móc cái bình nhỏ ở trong túi quần ra rồi một tay mở nắp bình hất vào trên mặt Lạc Tang, chỉ thấy bột phấn màu trắng khi chạm vào mặt Lạc Tang thì liền biến thành làn khói màu xanh biếc, theo nhịp hô hấp của Lạc Tang mà tiến vào bên trong mũi của y.
Lạc Tang chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, chân trở nên không ổn định, Mục Mộc cười lạnh một tiếng, đang định rút bàn tay mình từ trong tay y ra thì liền thấy Lạc Tang lắc lắc đầu rồi đứng vững vàng lại.
" … “. Mục Mộc lúc này có hơi oán giận Văn Sâm Đặc Tư, hoài nghi ông đưa cho hắn một sản phẩm đã quá hạn.
Mặc dù Lạc Tang đã đứng vững rồi nhưng mà đầu của y vẫn còn choáng váng, y cố chấp nắm lấy tay của Mục Mộc không buông, chờ lấy lại được sức lực, liền hỏi Mục Mộc: " Em có muốn đánh anh không? “.
Mục Mộc liền sửng sốt, sau đó thì nở nụ cười: " Anh không được tỉnh táo hả? “.
" Không phải “. Lạc Tang nói rất nghiêm túc: " Anh chỉ muốn em được vui vẻ mà thôi “..
Còn có, Lạc Tang cũng nhớ tới thời điểm trước kia, khi Mục Mộc cố sức cắt đầu lưỡi của y nhưng y không có nổi giận với Mục Mộc nên sau đó Mục Mộc liền không còn sợ y nữa sao.
Dùng khổ nhục kế để đối phó với Mục Mộc có vẻ rất thích hợp, dù sao thì y cũng rất rắn chắc nên bị Mục Mộc đánh mấy lần cũng không hề hấn gì.
" Vui vẻ cái con khỉ, nói tôi cứ như là kẻ cuồng ngược đãi vậy “. Mặc dù Mục Mộc nói ra như vậy nhưng thật ra vẫn cảm thấy hứng thú, trước đây y vẫn hận không giết được Lạc Tang, bây giờ mặc dù không còn ý nghĩ muốn lấy tính mạng của y nhưng đánh mấy lần để tiết hận thì vẫn là có, đặc biệt là hôm qua hắn mới bị Lạc Tang hung hăng cắn một cái.
Mục Mộc nhớ lại ngày hôm qua Văn Sâm Đặc Tư đã đưa cho hắn một cái roi da đỏ, vì vậy ra lệnh với y: " Đi lấy cái roi mà cha anh đã cho tôi ra đây “.
Lạc Tang không nói hai lời liền đi lấy cái roi da đỏ kia tới, Mục Mộc nhận lấy, quăng roi ném thử một chút cảm giác, không ngờ lại rất thuận tay.
Mục Mộc cầm cái roi nhưng cũng không có lập tức hướng đánh vào người Lạc Tang, mà là tính sổ cùng Lạc Tang trước: " Tước sau thì anh đã cắn tôi khoảng sáu lần, năm lần trước thì đều cắn rất nhẹ nên phải đánh năm roi, nhưng ngày hôm qua anh đã cắn tôi rất nặng, tàn nhẫn hơn rất nhiều so với cả năm lần trước cộng lại cho nên phải đánh năm roi, tôi cũng không có bắt nạt anh, sẽ đánh anh mười roi, anh có ý kiến gì không? “.
" Không có “. Lạc Tang vừa dứt lời liền cởi bỏ quần áo trên người, đem phần lưng dày rộng và rắn chắc của mình hướng về phía Mục Mộc: " Đánh đi “.
" Ồ, còn rất chủ động nữa “. Mục Mộc cảm thấy hơi buồn cười, hắn thử nhẹ nhàng quất ra roi thứ nhất.
" Chát! “. Roi da rơi vào trên lưng Lạc Tang thì phát ra một tiếng giòn giã, Lạc Tang vẫn không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, Mục Mộc thì nắm roi lại mà run một cái, thực sự sợ hãi.
Sao lại vang to đến thế? Mục Mộc nhíu mày, chắc hẳn là rất là đau đi.
Chờ chút, không phải là Lạc Tang bị đau sao? Lòng dạ của hắn từ khi nào lại trở nên mềm yếu như thế này cơ chứ?
Mục Mộc có chút tức giận, là bị chính mình chọc tức, hắn vội ổn định lại tâm tình thừa thế xông lên liền quất năm roi vào lưng Lạc Tang, sau khi đã thở dốc một hơi lại nặng nề quất thêm một roi nữa thì giống như khoai lang bỏng tay mà vội vàng quăng roi xuống.
" Đánh xong rồi? Còn thiếu ba roi nữa đấy “. Lạc Tang ngoái đầu lại nhìn Mục Mộc, hỏi ra một cách trịnh trọng.
" Mệt mỏi, cứ để đó, sau này lại đánh tiếp “. Mục Mộc không vui nói, một cước đá bay cái roi kia, trong đầu càng nghĩ lại càng thấy giận, rõ ràng là mình đánh y nhưng trong lòng mình lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, rốt cuộc không hiểu là đang phạt Lạc Tang hay là phạt mình nữa.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc không có vẻ vui sướng gì thì y nghi ngờ đi về phía hắn, nâng mặt của hắn lên mà nhìn: " Làm sao vậy? “.
Này không giống với dự đoán của y cho lắm, y cho là Mục Mộc sau khi đánh mình xong sẽ rất vui vẻ.
Nếu như là Mục Mộc trước kia, chắc chắn sẽ rất vui vẻ, hận không thể quất chết Lạc Tang luôn.
Mục Mộc cũng không trả lời Lạc Tang, hắn vươn tay sờ vào sau lưng Lạc Tang một lần thì cảm nhận không có bất kỳ vết thương nào, liền không yên lòng mà lại sờ thêm một lần nữa, xác thực không có vết thương nghiêm trọng nào thì cảm giác khó chịu ở trong lòng hắn nhất thời giảm đi mấy phần, nhưng vẫn là không cao hứng, nghiêm mặt mắng Lạc Tang một câu: " Tránh ra! “.
Mục Mộc mắng xong liền quay người đi, Lạc Tang đuổi theo thì bị Mục Mộc đá cho một cước, Lạc Tang vẫn cứ đuổi theo nên Mục Mộc dừng lại trừng y, ngay lúc Lạc Tang cho rằng Mục Mộc sẽ mắng chửi mình thì Mục Mộc lại nhích lại gần y.
" Có đau hay không? “. Mục Mộc cuối cùng vẫn là hỏi, hắn không thể cưỡng lại được, mặc dù lúc nãy hắn đã xác định được mình cũng không có đánh Lạc Tang bị thương.
Nhìn thấy Mục Mộc đang có chút thấp thỏm, khóe miệng Lạc Tang loang ra một nụ cười, suy nghĩ một chút thì y liền cố ý nói dối: " Đau “.
Mục Mộc nhất thời bứt rứt không yên, hắn cầm chặt ngọn đèn, trong lòng vô cùng khó chịu, mà hắn lại căm ghét cái cảm giác khó chịu này.
" Không thể trách tôi được, là do chính anh muốn tôi đánh mà “. Mục Mộc cau mày cúi đầu, một nửa muốn đi, một nửa lại không muốn đi.
" Không phải lỗi của em “. Lạc Tang cố nén cười mà nâng cằm của Mục Mộc lên, " Hôn nhẹ “.
Mục Mộc liền do dự một lúc, theo ý muốn của Lạc Tang, tại trên môi của y hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, suy nghĩ một chút, liền bù đắp thêm một nụ hôn nữa tại trên cằm của y, lúc này mới lui ra khỏi người của y.
Ánh mắt Mục Mộc lấp lánh nhìn Lạc Tang một hồi thì mặt lạnh quay người bước đi.
Lạc Tang không có đuổi theo nữa mà là lẳng lặng nhìn theo Mục Mộc đi xa, mãi đến tận khi Mục Mộc bước vào căn nhà màu nâu kia.
Quả nhiên dùng khổ nhục kế để đối phó với Mục Mộc rất hữu hiệu. Lạc Tang đã rút ra được kết luận, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Mục Mộc tại trước khi rời đi thì Lạc Tang chỉ biết cười khổ, biết rằng con đường chông gai mà mình phải đi vẫn còn rất dài.
…
Lạc Lâm đang xây bếp lò tại trong phòng bếp, Mục Mộc lên tiếng chào hỏi với ông: " Thưa chú, cháu đã về rồi “.
" Ừ “. Lạc Lâm đáp một tiếng.
Mục Mộc mang tâm sự nặng nề đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư đang trải giường chiếu, hai chiếc giường lớn mà ngày hôm nay Lạc Lâm đã làm đều được chuyển vào trong phòng, cho nên cả căn phòng trông có vẻ chật chội.
Vốn Văn Sâm Đặc Tư đề nghị ngủ chung giường với Mục Mộc nhưng lại bị Lạc Lâm bác bỏ, bởi vì ông nhìn ra được Mục Mộc không thích ngủ cùng người khác.
Mục Mộc đi tới phụ giúp, Văn Sâm Đặc Tư quan sát sắc mặt của hắn: " Mất hứng? Lạc Tang bắt nạt con sao? “.
" Không phải “. Mục Mộc lắc đầu, hắn trầm mặc một hồi, lầm bầm lầu bầu dường như nói ra: " Có một số việc không làm thì sẽ hối hận nhưng khi làm rồi thì cũng hối hận “.
Văn Sâm Đặc Tư nghe nói như thế thì lại cảm thấy vui vẻ, ở trong lòng hò hét hoan hô: Con hư à! Con đã làm được rồi! Mục Mộc đã bắt đầu yêu con rồi!
Tuy rằng trong lòng rất cao hứng nhưng ở vẻ ngoài của Văn Sâm Đặc Tư thì lại thể hiện rất bình tĩnh, dùng thái độ của một người từng trải mà nói với Mục Mộc: " Bình thường, mỗi người đều có thời điểm vô cùng xoắn xuýt “.
Mục Mộc nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư: " Chẳng hạn như? “.
Văn Sâm Đặc Tư liền trầm mặc, ông chỉ từng xoắn xuýt qua một chuyện, đó chính là Lạc Tang và Mục Mộc đến cùng có thích hợp ở cùng với nhau hay không, xuất hiện ra ý nghĩ này là do vào ngày hôm qua Mục Mộc không hề có một chút lưu luyến nào mà bày tỏ mong muốn quay trở lại rừng rậm, một khi đã xuất hiện thì liền không thể làm cho nó biến mất được.
Sau đó Văn Sâm Đặc Tư thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Mục Mộc chưa từng xuất hiện thì Lạc Tang nhất định sẽ cùng với Hi Nhĩ, dù sao Hi Nhĩ cũng rất yêu Lạc Tang, đã không thèm để ý đến cái nhìn của người khác mà theo đuổi Lạc Tang trong ba năm, chỉ với phần quyết tâm và nghị lực này cũng khiến cho người khác phải quý trọng rồi.
Nếu như Lạc Tang cùng với Hi Nhĩ thì nó nhất định sẽ không phải trải qua những thống khổ này rồi, cũng sẽ không bị thú tính cấp ăn mòn nhân tính…
Đôi mắt của Văn Sâm Đặc Tư trở nên thâm trầm nhưng rất nhanh ông liền buộc chính mình phải dứt bỏ ngay những ý niệm này, nếu Lạc Tang rất thích Mục Mộc, thì người làm cha như ông đây cần phải hết sức hỗ trợ, huống chi nhìn vào tình huống hiện tại thì rất có khả năng Lạc Tang sẽ theo đuổi Mục Mộc thành công.
Văn Sâm Đặc Tư thản nhiên mỉm cười trả lời Mục Mộc: " Chẳng hạn như khi cha thức dậy vào mỗi sáng sớm, đều sẽ xoắn xuýt ngày hôm nay nên mặc bộ quần áo nào đây “.
Mục Mộc hết chỗ nói luôn, hắn vẫn là không nên hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
" Mỗi ngày đều làm cho mình ăn mặc thật xinh đẹp, tâm tình sẽ rất khoan khoái, con rể không cảm thấy như thế sao? “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói với Mục Mộc, thử tán gẫu với Mục Mộc nhưng Mục Mộc lại chẳng hề có phản ứng gì với ông cả.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), Mục Mộc không hề chú trọng đến cách ăn mặc nên không có cách nào trao đổi cùng với Văn Sâm Đặc Tư được.
(*): ý muốn nói những người có quan niệm, tư tưởng khác nhau thì không thể trao đổi cùng với nhau được
Văn Sâm Đặc Tư một cái đầu nóng đã nói nhiều lời như vậy nhưng thấy Mục Mộc một chút xíu phản ứng cũng đều không có thì nụ cười ở trên mặt ông liền dần dần biến mất, cũng yên tĩnh lại, có chút mất mát mà tiếp tục trải đệm chăn.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long