Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 30: Con ngươi màu đỏ
Y vẫn chưa chết…
Mục Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chờ thả lỏng hoàn toàn thì liền sững sờ ở bên ngoài nhà bếp, luôn cảm thấy ý nghĩ của mình không đúng lắm, Lạc Tang hẳ là đã chết mới đúng.
Lạc Tang đã phát hiện Mục Mộc, y quay đầu nhìn ra, tầm mắt của hai người đối diện nhau, thân thể của Mục Mộc cứng đờ sau đó liền xoay người chạy nhanh về hướng phòng ngủ, cửa đóng chặt, sau đó từ cửa sổ phóng xuống sân, chạy ra khỏi bộ lạc.
Mục Mộc không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lạc Tang, hắn cũng lo sợ mình sẽ bị trả thù, cho nên hắn liền lựa chọn chạy trốn.
Chính là đang chạy bỗng trên đầu đột nhiên xuất hiện bóng râm, trong lòng hồi hộp nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lạc Tang đã biến hóa thành báo đen lớn đang bay ở trên đầu của hắn, Mục Mộc đang lo âu làm sao để thoát khỏi y đây thì liền thấy Lạc Tang mất thăng bằng từ trên trời rơi xuống thành một đường pa-ra-bôn nặng nề nện xuống mặt đất cách không xa Mục Mộc, tạo nên một đám bụi bặm, cũng chặn lại đường đi của Mục Mộc.
Té thật hay mà! Mục Mộc nhân cơ hội liền thay đổi phương hướng mà chạy, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng có chút không yên nên ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy con báo đen to lớn kia bất động nằm ở trên đường nhỏ đang hấp hối, miệng thở hổn hển, tròng mắt màu vàng sậm nhìn về phía hắn, chứa đầy thương tâm.
Mục Mộc liền không còn chạy nổi nữa, hắn cúi đầu đứng trên đường nhỏ ở trong rừng, nắm chặt nắm tay.
Mục Mộc đang suy nghĩ, nếu như hắn vứt Lạc Tang ở đây mà chạy thì e rằng lần này Lạc Tang thật sự sẽ chết.
Chết rồi mới tốt. Mục Mộc cắn răng, nhẫn tâm đi phía trước nhưng đi được mười mấy bước liền quay ngược lại đi trở về, bực bội đi tới bên cạnh báo đen lớn, hắn vậy mà cũng là Thánh mẫu.
Trên bãi cỏ có máu đen, Lạc Tang vốn đã suy yếu cực điểm rồi, cú rơi xuống vừa nãy kia lại càng làm cho tình trạng tồi tệ hơn.
" Biến về hình người đi “. Mục Mộc lạnh lùng nhìn Lạc Tang, dùng chân nhẹ nhàng đá đá vào cái bụng vẫn còn hơi phập phồng của y.
Lạc Tang một giây sau liền biến trở về hình người nhưng trên người lại không có quần áo, tâm lực biến hóa ra quần áo của y cũng đã không còn.
Mục Mộc sửng sờ trong một lát, sau đó phản ứng nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình quấn quanh hông của Lạc Tang, vừa thắt nút vừa quay đầu nhìn xung quanh, may mắn là nơi này cách bộ lạc một đoạn rất xa, Mục Mộc là chạy ra khỏi bộ lạc cho nên xung quanh không có bất kỳ một người nào.
Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, nếu như để cho những người khác bắt gặp cảnh tượng này, thì toàn bộ những việc xảy ra giữa hắn và Lạc Tang đều sẽ khiến cho mọi người phát giác, sau đó sẽ được đưa ra ánh sáng.
Ồ? Đưa mọi việc ra ánh sáng có vẻ không sai, là thời cơ tốt để tố giác Lạc Tang! Mục Mộc thấy vui vẻ, nhưng rất khoái hắn liền nghĩ đến khía cạnh không tốt của sự việc, một là ngày hôm qua hắn đã nỗ lực dùng thuốc độc để giết chết Lạc Tang, việc này nếu để cho người khác biết thì không tốt lắm, hai là phụ thân Lạc Lâm của Lạc Tang, lại là tù trưởng bộ lạc còn người cha Văn Sâm Đặc Tư của y lại là thầy thuốc, có sự tồn tại của hai người bọn họ thì Lạc Tang không nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mục Mộc cân nhắc trước sau, liền phân vân, hắn ngồi xổm ở bên cạnh Lạc Tang suy nghĩ một lúc vẫn chọn quyết định nên thận trọng một ít thì sẽ tốt hơn, miễn cho kiện người không thành mà còn bị kiện ngược lại. Vì vậy, hắn vô cùng tốn công mất sức mới nâng Lạc Tang lên được, để cho y nằm ở trên lưng của mình rồi kéo đi.
" Tmd anh là heo sao? Nặng dữ vậy! “. Mục Mộc nghiến răng nghiến lợi kéo Lạc Tang, từ từ kéo y về nhà.
Lạc Tang vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều quá suy yếu rồi, mặc dù là vậy nhưng y vẫn cố sức bước đi vài bước, cố gắng hết mức để giảm bớt gánh nặng cho Mục Mộc, sự thực chứng minh y đã gắng gượng quá sức nên dạ dày vẫn còn thiêu đốt cuồn cuộn liền phun ra một ngụm máu đen, còn phun toàn bộ vào cổ của Mục Mộc.
“Á! “. Mục Mộc hét một tiếng, cảm thấy vô cùng ghê tởm, tự nhiên cả người bị phun máu đen, máu đó còn nóng hết sức nữa chứ.
Chịu đựng máu đen dính đầy người không được thoải mái, Mục Mộc mất sức ba bò chín trâu mới kéo được Lạc Tang về nhà, hắn trực tiếp quăng Lạc Tang xuống đất, rõ ràng kế bên có ghế nhưng lại lựa chọn ngồi ở trên người của Lạc Tang mà thở dốc, ngoài miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: " Mẹ nó, tôi vì sao lại cứu anh chứ? Cái thứ khốn kiếp như anh vậy thì đáng lẽ nên chết đi, hô, mệt chết người mà “.
Ngồi ở trên người Lạc Tang nghỉ ngơi một lát, Mục Mộc thở dài một hơi, đưa tay vỗ vào người Lạc Tang: " Tôi đối với anh đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, anh cũng không nên đòi hỏi tôi còn sẽ vì anh mà làm thêm nhiều việc khác nữa, tôi không phải là Bồ Tát đại từ đại bi đâu, cuộc đời của tôi chỉ bởi vì anh mà đã đen một mảng lớn rồi nên tôi không muốn lại tiếp tục đen thêm nữa, cho nên, tạm biệt “.
Mục Mộc nói xong thì từ trên người Lạc Tang đứng lên cất bước liền đi ra bên ngoài, hắn cũng không biết mình có thể đi đến nơi nào, hắn chỉ biết là nếu như bây giờ mà mình còn không đi thì e rằng sau này liền không còn cơ hội nữa.
Trời đất bao la, luôn sẽ có chỗ cho mình dung thân, mình là một người khỏe mạnh có tay chân mà còn sợ nuôi không nổi bản thân sao?
Mục Mộc bước đi thoải mái, không ngờ là mới đi được hai bước liền bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ chân, Mục Mộc bất ngờ nhưng hắn liền cố hết sức mà kéo cái chân ra, bàn tay lớn kia vẫn nắm thật chặt không chịu buông ra.
Mục Mộc nhắm mắt lại ngẩng đầu hít thở, ngực nhoi nhói rất khó chịu, liền sâu trong cổ họng đều chua xót lên.
" Hãy để tôi đi “. Mục Mộc ức chế không được sự khó chịu ở trong lòng, mặc dù hắn cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, lần đầu tiên hắn dùng tới giọng điệu cầu khẩn: " Xem như là tôi cầu xin anh, có được không? “.
Lạc Tang im lặng, Mục Mộc cúi đầu xuống nhìn y, mới phát hiện y đã ngất đi rồi, buồn cười là tay phải của y vẫn nắm thật chặc cổ chân của hắn.
Mục Mộc dở khóc dở cười ngồi xổm xuống mà kéo mở các ngón tay của Lạc Tang ra nhưng mà dù làm như thế nào thì đều không kéo ra được, hắn tức giận đến mức thật muốn lấy con dao ra mà chặt tay của Lạc Tang.
Không thể làm gì nên ngồi xuống trên mặt đất, Mục Mộc vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lạc Tang, một mảnh nóng hổi, có lẽ là cảm thấy Lạc Tang có chút đáng thương nên hắn dùng tay làm quạt cho Lạc Tang, mặc dù hắn biết rõ việc này cũng không có tác dụng gì.
Chính là đang quạt thì Lạc Tang thình lình mở mắt ra, hù dọa Mục Mộc không nhẹ, bởi vì cặp tròng mắt màu vàng sậm trước kia của Lạc Tang hiện tại đã biến thành màu đỏ như màu máu, không hề có bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn chằm chằm Mục Mộc.
Toàn thân của Mục Mộc trong nháy mắt liền căng thẳng, hắn không dám thở mạnh mà đối diện với cặp mắt đỏ như máu của Lạc Tang, có một loại ảo giác giống như bị thú hoang nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy.
Lẽ ra phải là cực kỳ suy yếu thế nhưng Lạc Tang lại trông có vẻ giống như một người không có chuyện gì từ dưới đất ngồi dậy, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ bình tĩnh như nước của y nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, bị cái nhìn lạnh như băng của y khiến cho Mục Mộc động cũng không dám động, trực giác nói cho hắn biết hiện tại tốt nhất là không nên chọc Lạc Tang, bằng không hắn sẽ chết rất thê thảm.
Lạc Tang cầm lấy cổ chân của Mục Mộc kéo về phía mình, Mục Mộc sợ hãi nuốt nước miếng một cái, không dám hành động bừa bãi.
Hai tay của Lạc Tang rất tình sắc mà dọc theo hai chân của Mục Mộc một đường sờ lên trên, liền dọc theo thắt lưng của Mục Mộc mà tiếp tục hướng lên trên, sau đó hai tay chống tại hai bên đầu của Mục Mộc, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn hắn.
Mục Mộc do dự một chút, dùng thanh âm rất nhẹ kêu lên: " Lạc Tang? “
Lạc Tang đối với tiếng kêu của Mục Mộc liền không có phản ứng, chỉ là dùng cặp con ngươi màu đỏ kia bất động nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, y duỗi ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm môi mình, sau đó thì há to miệng mà cắn xuống cổ của Mục Mộc, hàm răng dĩ nhiên đều là răng nanh mà chỉ dã thú mới có!
Sắc mặt của Mục Mộc trắng bệch, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ: Mình sắp chết!
Mắt thấy răng nhọn của Lạc Tang sắp cắn xuống cổ của hắn, tại thời khắc sống còn này, hai tay của Mục Mộc liền nâng khuôn mặt của Lạc Tang lên, cằm vừa nhấc liền hôn lên mũi của Lạc Tang.
Mục Mộc đang lấy lòng Lạc Tang, hắn vốn định hôn vào đôi môi của Lạc Tang nhưng nhìn thấy miệng đầy răng nanh của y thì liền thay đổi chủ ý thành hôn lên mũi y.
Mục Mộc đang đánh cuộc, hắn phát hiện hiện tại Lạc Tang đang mất lý trí, mà hắn chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp duy nhất để ngăn cản y cắn mình chính là cầu hoan, bởi vì Lạc Tang rất thích hắn.
Cũng may Mục Mộc đã cược đúng, trong miệng của Lạc Tang ló ra những chiếc răng nanh dài đang có chút ngây ngốc nhìn Mục Mộc, lơ mơ.
Mục Mộc chạm vào môi của Lạc Tang, vừa khẩn trương vừa lo sợ khẽ dỗ y: " Ngoan, hãy thu hàm răng lại, tôi sẽ hôn anh, có được không? “
Lạc Tang há miệng cắn ngón tay của Mục Mộc nên Mục Mộc liền nhanh chóng rút tay về nhưng mà ngón trỏ vẫn là bị răng nanh sắc bén cắn rách thành lỗ, vết thương khá sâu.
" *! “. Mục Mộc thì thầm mắng một câu, cảm thấy cực kỳ không ổn khi phát hiện đôi mắt của Lạc Tang càng trở nên đỏ hơn, ánh mắt nhìn hắn mang theo tràn đầy ham muốn, dường như bị máu của hắn đã khiến cho y càng thêm khát máu vậy.
Mục Mộc mím môi, bất chấp mà ôm lấy cổ của Lạc Tang, kiên trì hôn lên môi của Lạc Tang, bắt buộc chính mình không quan tâm đến những chiếc răng nanh và răng nhọn nằm trong miệng y, một bên giả vờ thâm tình hôn một bên thì ở trong lòng thầm cầu khẩn: Không được cắn tôi, không được cắn tôi…
Hôn môi đúng là có hiệu quả, ánh mắt của Lạc Tang liền mơ hồ không rõ, Mục Mộc giống như vừa uống chất kích thích mà hôn càng sâu hơn, hắn kinh hồn táng đảm mà quan sát Lạc Tang, phát hiện y dường như buồn ngủ nên từ từ nhắm hai mắt lại.
Lạc Tang liền hôn mê, ngã vào trên người Mục Mộc mà bất tỉnh nhân sự.
Mục Mộc hoảng hồn nằm trên đất thở dốc, trên người vô cùng lạnh lẽo, hắn còn tưởng rằng phải hiến thân thì mới có thể đối phó được với cái tên bị điên này.
Người mới vừa rồi là Lạc Tang sao? Mục Mộc lấy tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, còn chưa xác định rõ rang nhưng hắn xác định được một điều, đó chính là Lạc Tang mắt đỏ muốn ăn hắn! Khi đó là y thật sự muốn cắn đứt cái cổ của hắn!
Quả nhiên quái vật thì vẫn là quái vật. Mục Mộc đã bị Lạc Tang hù doạ một trận như thế nên không dám ở lại bên cạnh y nữa, hắn đưa tay đẩy Lạc Tang đang đè ở trên người hắn ra muốn nhanh chóng rời khỏi, ai ngờ Lạc Tang liền mở mắt ra, vẫn là mắt đỏ!
Lạc Tang lạnh như băng nhìn về phía Mục Mộc, nhe ra răng nanh sắc bén.
Lúc này, Mục Mộc không chút suy nghĩ liền hôn môi Lạc Tang, không ngờ là hiệu quả rất tốt, Lạc Tang giống như ăn thuốc ngủ mà mê man nhắm mắt lại.
Trời ạ, cần hắn phải hôn thì mới bằng lòng an phận sao? Mục Mộc có chút muốn ói.
Không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ, Mục Mộc liền đưa tay đẩy Lạc Tang ra, sau đó là lần thứ ba Lạc Tang mở ra đôi mắt màu đỏ, Mục Mộc không nói một lời liền hôn tới.
Người nào đó liền mất hết hy vọng rồi, buồn bực mà nằm trên đất làm đệm thịt cho Lạc Tang, ở trong lòng thì chửi ầm lên.
Bởi vì nơi này không có đồng hồ cho nên Mục Mộc không biết thời gian cụ thể, nếu như lúc hắn tỉnh lại là sáng sớm, như vậy Lạc Tang đã hôn mê từ gần trưa cho đến xế chiều.
Mục Mộc cảm thấy rất may vì Lạc Tang không bị hôn mê suốt cả ngày, toàn thân hắn đều đã tê dại vì bị y đè lên.
Sau khi tỉnh lại thì đôi mắt của Lạc Tang là màu vàng sậm bình thường, điều này làm cho Mục Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm và an tâm.
Mục Mộc rất sợ Lạc Tang mắt đỏ, tuy rằng hắn trước đây cũng từng e sợ Lạc Tang nhưng không cùng một cấp bậc, người trước thì có tính người, người sau thì không có.
Lạc Tang hiển nhiên không nhớ được những chuyện đã xảy ra sau khi mình hôn mê nên y rất kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Mộc đang nằm ở dưới thân: " Em… Không đi sao? “.
" Trái lại là tôi rất muốn đi “. Mục Mộc giơ tay lên nhéo mặt của Lạc Tang, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Anh rất giỏi nha, té xỉu rồi mà còn có thể nắm chặt cổ chân của tôi mà không buông ra “.
Mục Mộc ngậm miệng không đề cập tới việc đôi mắt của Lạc Tang biến thành màu đỏ và mất đi lý trí, hắn cảm giác là không thích hợp, thật giống như không thể tùy tiện nói cho một người mắc bệnh tâm thần biết mình bị bệnh vậy, để tránh kích thích đến y mà làm ra một ít việc hù người, cho nên việc này hẳn là nên nói với bác sĩ và người nhà của y trước thì tốt hơn.
Xem ra hắn cần phải tìm gặp Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm để nói về chuyện này, vì Lạc Tang đồng thời cũng vì sự an toàn cho những người thân của y.
Mục Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chờ thả lỏng hoàn toàn thì liền sững sờ ở bên ngoài nhà bếp, luôn cảm thấy ý nghĩ của mình không đúng lắm, Lạc Tang hẳ là đã chết mới đúng.
Lạc Tang đã phát hiện Mục Mộc, y quay đầu nhìn ra, tầm mắt của hai người đối diện nhau, thân thể của Mục Mộc cứng đờ sau đó liền xoay người chạy nhanh về hướng phòng ngủ, cửa đóng chặt, sau đó từ cửa sổ phóng xuống sân, chạy ra khỏi bộ lạc.
Mục Mộc không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lạc Tang, hắn cũng lo sợ mình sẽ bị trả thù, cho nên hắn liền lựa chọn chạy trốn.
Chính là đang chạy bỗng trên đầu đột nhiên xuất hiện bóng râm, trong lòng hồi hộp nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lạc Tang đã biến hóa thành báo đen lớn đang bay ở trên đầu của hắn, Mục Mộc đang lo âu làm sao để thoát khỏi y đây thì liền thấy Lạc Tang mất thăng bằng từ trên trời rơi xuống thành một đường pa-ra-bôn nặng nề nện xuống mặt đất cách không xa Mục Mộc, tạo nên một đám bụi bặm, cũng chặn lại đường đi của Mục Mộc.
Té thật hay mà! Mục Mộc nhân cơ hội liền thay đổi phương hướng mà chạy, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng có chút không yên nên ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy con báo đen to lớn kia bất động nằm ở trên đường nhỏ đang hấp hối, miệng thở hổn hển, tròng mắt màu vàng sậm nhìn về phía hắn, chứa đầy thương tâm.
Mục Mộc liền không còn chạy nổi nữa, hắn cúi đầu đứng trên đường nhỏ ở trong rừng, nắm chặt nắm tay.
Mục Mộc đang suy nghĩ, nếu như hắn vứt Lạc Tang ở đây mà chạy thì e rằng lần này Lạc Tang thật sự sẽ chết.
Chết rồi mới tốt. Mục Mộc cắn răng, nhẫn tâm đi phía trước nhưng đi được mười mấy bước liền quay ngược lại đi trở về, bực bội đi tới bên cạnh báo đen lớn, hắn vậy mà cũng là Thánh mẫu.
Trên bãi cỏ có máu đen, Lạc Tang vốn đã suy yếu cực điểm rồi, cú rơi xuống vừa nãy kia lại càng làm cho tình trạng tồi tệ hơn.
" Biến về hình người đi “. Mục Mộc lạnh lùng nhìn Lạc Tang, dùng chân nhẹ nhàng đá đá vào cái bụng vẫn còn hơi phập phồng của y.
Lạc Tang một giây sau liền biến trở về hình người nhưng trên người lại không có quần áo, tâm lực biến hóa ra quần áo của y cũng đã không còn.
Mục Mộc sửng sờ trong một lát, sau đó phản ứng nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình quấn quanh hông của Lạc Tang, vừa thắt nút vừa quay đầu nhìn xung quanh, may mắn là nơi này cách bộ lạc một đoạn rất xa, Mục Mộc là chạy ra khỏi bộ lạc cho nên xung quanh không có bất kỳ một người nào.
Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, nếu như để cho những người khác bắt gặp cảnh tượng này, thì toàn bộ những việc xảy ra giữa hắn và Lạc Tang đều sẽ khiến cho mọi người phát giác, sau đó sẽ được đưa ra ánh sáng.
Ồ? Đưa mọi việc ra ánh sáng có vẻ không sai, là thời cơ tốt để tố giác Lạc Tang! Mục Mộc thấy vui vẻ, nhưng rất khoái hắn liền nghĩ đến khía cạnh không tốt của sự việc, một là ngày hôm qua hắn đã nỗ lực dùng thuốc độc để giết chết Lạc Tang, việc này nếu để cho người khác biết thì không tốt lắm, hai là phụ thân Lạc Lâm của Lạc Tang, lại là tù trưởng bộ lạc còn người cha Văn Sâm Đặc Tư của y lại là thầy thuốc, có sự tồn tại của hai người bọn họ thì Lạc Tang không nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mục Mộc cân nhắc trước sau, liền phân vân, hắn ngồi xổm ở bên cạnh Lạc Tang suy nghĩ một lúc vẫn chọn quyết định nên thận trọng một ít thì sẽ tốt hơn, miễn cho kiện người không thành mà còn bị kiện ngược lại. Vì vậy, hắn vô cùng tốn công mất sức mới nâng Lạc Tang lên được, để cho y nằm ở trên lưng của mình rồi kéo đi.
" Tmd anh là heo sao? Nặng dữ vậy! “. Mục Mộc nghiến răng nghiến lợi kéo Lạc Tang, từ từ kéo y về nhà.
Lạc Tang vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều quá suy yếu rồi, mặc dù là vậy nhưng y vẫn cố sức bước đi vài bước, cố gắng hết mức để giảm bớt gánh nặng cho Mục Mộc, sự thực chứng minh y đã gắng gượng quá sức nên dạ dày vẫn còn thiêu đốt cuồn cuộn liền phun ra một ngụm máu đen, còn phun toàn bộ vào cổ của Mục Mộc.
“Á! “. Mục Mộc hét một tiếng, cảm thấy vô cùng ghê tởm, tự nhiên cả người bị phun máu đen, máu đó còn nóng hết sức nữa chứ.
Chịu đựng máu đen dính đầy người không được thoải mái, Mục Mộc mất sức ba bò chín trâu mới kéo được Lạc Tang về nhà, hắn trực tiếp quăng Lạc Tang xuống đất, rõ ràng kế bên có ghế nhưng lại lựa chọn ngồi ở trên người của Lạc Tang mà thở dốc, ngoài miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: " Mẹ nó, tôi vì sao lại cứu anh chứ? Cái thứ khốn kiếp như anh vậy thì đáng lẽ nên chết đi, hô, mệt chết người mà “.
Ngồi ở trên người Lạc Tang nghỉ ngơi một lát, Mục Mộc thở dài một hơi, đưa tay vỗ vào người Lạc Tang: " Tôi đối với anh đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, anh cũng không nên đòi hỏi tôi còn sẽ vì anh mà làm thêm nhiều việc khác nữa, tôi không phải là Bồ Tát đại từ đại bi đâu, cuộc đời của tôi chỉ bởi vì anh mà đã đen một mảng lớn rồi nên tôi không muốn lại tiếp tục đen thêm nữa, cho nên, tạm biệt “.
Mục Mộc nói xong thì từ trên người Lạc Tang đứng lên cất bước liền đi ra bên ngoài, hắn cũng không biết mình có thể đi đến nơi nào, hắn chỉ biết là nếu như bây giờ mà mình còn không đi thì e rằng sau này liền không còn cơ hội nữa.
Trời đất bao la, luôn sẽ có chỗ cho mình dung thân, mình là một người khỏe mạnh có tay chân mà còn sợ nuôi không nổi bản thân sao?
Mục Mộc bước đi thoải mái, không ngờ là mới đi được hai bước liền bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ chân, Mục Mộc bất ngờ nhưng hắn liền cố hết sức mà kéo cái chân ra, bàn tay lớn kia vẫn nắm thật chặt không chịu buông ra.
Mục Mộc nhắm mắt lại ngẩng đầu hít thở, ngực nhoi nhói rất khó chịu, liền sâu trong cổ họng đều chua xót lên.
" Hãy để tôi đi “. Mục Mộc ức chế không được sự khó chịu ở trong lòng, mặc dù hắn cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, lần đầu tiên hắn dùng tới giọng điệu cầu khẩn: " Xem như là tôi cầu xin anh, có được không? “.
Lạc Tang im lặng, Mục Mộc cúi đầu xuống nhìn y, mới phát hiện y đã ngất đi rồi, buồn cười là tay phải của y vẫn nắm thật chặc cổ chân của hắn.
Mục Mộc dở khóc dở cười ngồi xổm xuống mà kéo mở các ngón tay của Lạc Tang ra nhưng mà dù làm như thế nào thì đều không kéo ra được, hắn tức giận đến mức thật muốn lấy con dao ra mà chặt tay của Lạc Tang.
Không thể làm gì nên ngồi xuống trên mặt đất, Mục Mộc vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lạc Tang, một mảnh nóng hổi, có lẽ là cảm thấy Lạc Tang có chút đáng thương nên hắn dùng tay làm quạt cho Lạc Tang, mặc dù hắn biết rõ việc này cũng không có tác dụng gì.
Chính là đang quạt thì Lạc Tang thình lình mở mắt ra, hù dọa Mục Mộc không nhẹ, bởi vì cặp tròng mắt màu vàng sậm trước kia của Lạc Tang hiện tại đã biến thành màu đỏ như màu máu, không hề có bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn chằm chằm Mục Mộc.
Toàn thân của Mục Mộc trong nháy mắt liền căng thẳng, hắn không dám thở mạnh mà đối diện với cặp mắt đỏ như máu của Lạc Tang, có một loại ảo giác giống như bị thú hoang nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy.
Lẽ ra phải là cực kỳ suy yếu thế nhưng Lạc Tang lại trông có vẻ giống như một người không có chuyện gì từ dưới đất ngồi dậy, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ bình tĩnh như nước của y nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, bị cái nhìn lạnh như băng của y khiến cho Mục Mộc động cũng không dám động, trực giác nói cho hắn biết hiện tại tốt nhất là không nên chọc Lạc Tang, bằng không hắn sẽ chết rất thê thảm.
Lạc Tang cầm lấy cổ chân của Mục Mộc kéo về phía mình, Mục Mộc sợ hãi nuốt nước miếng một cái, không dám hành động bừa bãi.
Hai tay của Lạc Tang rất tình sắc mà dọc theo hai chân của Mục Mộc một đường sờ lên trên, liền dọc theo thắt lưng của Mục Mộc mà tiếp tục hướng lên trên, sau đó hai tay chống tại hai bên đầu của Mục Mộc, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn hắn.
Mục Mộc do dự một chút, dùng thanh âm rất nhẹ kêu lên: " Lạc Tang? “
Lạc Tang đối với tiếng kêu của Mục Mộc liền không có phản ứng, chỉ là dùng cặp con ngươi màu đỏ kia bất động nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, y duỗi ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm môi mình, sau đó thì há to miệng mà cắn xuống cổ của Mục Mộc, hàm răng dĩ nhiên đều là răng nanh mà chỉ dã thú mới có!
Sắc mặt của Mục Mộc trắng bệch, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ: Mình sắp chết!
Mắt thấy răng nhọn của Lạc Tang sắp cắn xuống cổ của hắn, tại thời khắc sống còn này, hai tay của Mục Mộc liền nâng khuôn mặt của Lạc Tang lên, cằm vừa nhấc liền hôn lên mũi của Lạc Tang.
Mục Mộc đang lấy lòng Lạc Tang, hắn vốn định hôn vào đôi môi của Lạc Tang nhưng nhìn thấy miệng đầy răng nanh của y thì liền thay đổi chủ ý thành hôn lên mũi y.
Mục Mộc đang đánh cuộc, hắn phát hiện hiện tại Lạc Tang đang mất lý trí, mà hắn chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp duy nhất để ngăn cản y cắn mình chính là cầu hoan, bởi vì Lạc Tang rất thích hắn.
Cũng may Mục Mộc đã cược đúng, trong miệng của Lạc Tang ló ra những chiếc răng nanh dài đang có chút ngây ngốc nhìn Mục Mộc, lơ mơ.
Mục Mộc chạm vào môi của Lạc Tang, vừa khẩn trương vừa lo sợ khẽ dỗ y: " Ngoan, hãy thu hàm răng lại, tôi sẽ hôn anh, có được không? “
Lạc Tang há miệng cắn ngón tay của Mục Mộc nên Mục Mộc liền nhanh chóng rút tay về nhưng mà ngón trỏ vẫn là bị răng nanh sắc bén cắn rách thành lỗ, vết thương khá sâu.
" *! “. Mục Mộc thì thầm mắng một câu, cảm thấy cực kỳ không ổn khi phát hiện đôi mắt của Lạc Tang càng trở nên đỏ hơn, ánh mắt nhìn hắn mang theo tràn đầy ham muốn, dường như bị máu của hắn đã khiến cho y càng thêm khát máu vậy.
Mục Mộc mím môi, bất chấp mà ôm lấy cổ của Lạc Tang, kiên trì hôn lên môi của Lạc Tang, bắt buộc chính mình không quan tâm đến những chiếc răng nanh và răng nhọn nằm trong miệng y, một bên giả vờ thâm tình hôn một bên thì ở trong lòng thầm cầu khẩn: Không được cắn tôi, không được cắn tôi…
Hôn môi đúng là có hiệu quả, ánh mắt của Lạc Tang liền mơ hồ không rõ, Mục Mộc giống như vừa uống chất kích thích mà hôn càng sâu hơn, hắn kinh hồn táng đảm mà quan sát Lạc Tang, phát hiện y dường như buồn ngủ nên từ từ nhắm hai mắt lại.
Lạc Tang liền hôn mê, ngã vào trên người Mục Mộc mà bất tỉnh nhân sự.
Mục Mộc hoảng hồn nằm trên đất thở dốc, trên người vô cùng lạnh lẽo, hắn còn tưởng rằng phải hiến thân thì mới có thể đối phó được với cái tên bị điên này.
Người mới vừa rồi là Lạc Tang sao? Mục Mộc lấy tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, còn chưa xác định rõ rang nhưng hắn xác định được một điều, đó chính là Lạc Tang mắt đỏ muốn ăn hắn! Khi đó là y thật sự muốn cắn đứt cái cổ của hắn!
Quả nhiên quái vật thì vẫn là quái vật. Mục Mộc đã bị Lạc Tang hù doạ một trận như thế nên không dám ở lại bên cạnh y nữa, hắn đưa tay đẩy Lạc Tang đang đè ở trên người hắn ra muốn nhanh chóng rời khỏi, ai ngờ Lạc Tang liền mở mắt ra, vẫn là mắt đỏ!
Lạc Tang lạnh như băng nhìn về phía Mục Mộc, nhe ra răng nanh sắc bén.
Lúc này, Mục Mộc không chút suy nghĩ liền hôn môi Lạc Tang, không ngờ là hiệu quả rất tốt, Lạc Tang giống như ăn thuốc ngủ mà mê man nhắm mắt lại.
Trời ạ, cần hắn phải hôn thì mới bằng lòng an phận sao? Mục Mộc có chút muốn ói.
Không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ, Mục Mộc liền đưa tay đẩy Lạc Tang ra, sau đó là lần thứ ba Lạc Tang mở ra đôi mắt màu đỏ, Mục Mộc không nói một lời liền hôn tới.
Người nào đó liền mất hết hy vọng rồi, buồn bực mà nằm trên đất làm đệm thịt cho Lạc Tang, ở trong lòng thì chửi ầm lên.
Bởi vì nơi này không có đồng hồ cho nên Mục Mộc không biết thời gian cụ thể, nếu như lúc hắn tỉnh lại là sáng sớm, như vậy Lạc Tang đã hôn mê từ gần trưa cho đến xế chiều.
Mục Mộc cảm thấy rất may vì Lạc Tang không bị hôn mê suốt cả ngày, toàn thân hắn đều đã tê dại vì bị y đè lên.
Sau khi tỉnh lại thì đôi mắt của Lạc Tang là màu vàng sậm bình thường, điều này làm cho Mục Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm và an tâm.
Mục Mộc rất sợ Lạc Tang mắt đỏ, tuy rằng hắn trước đây cũng từng e sợ Lạc Tang nhưng không cùng một cấp bậc, người trước thì có tính người, người sau thì không có.
Lạc Tang hiển nhiên không nhớ được những chuyện đã xảy ra sau khi mình hôn mê nên y rất kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Mộc đang nằm ở dưới thân: " Em… Không đi sao? “.
" Trái lại là tôi rất muốn đi “. Mục Mộc giơ tay lên nhéo mặt của Lạc Tang, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Anh rất giỏi nha, té xỉu rồi mà còn có thể nắm chặt cổ chân của tôi mà không buông ra “.
Mục Mộc ngậm miệng không đề cập tới việc đôi mắt của Lạc Tang biến thành màu đỏ và mất đi lý trí, hắn cảm giác là không thích hợp, thật giống như không thể tùy tiện nói cho một người mắc bệnh tâm thần biết mình bị bệnh vậy, để tránh kích thích đến y mà làm ra một ít việc hù người, cho nên việc này hẳn là nên nói với bác sĩ và người nhà của y trước thì tốt hơn.
Xem ra hắn cần phải tìm gặp Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm để nói về chuyện này, vì Lạc Tang đồng thời cũng vì sự an toàn cho những người thân của y.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long