Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 28: Hạ độc
Mục Mộc trên đường trở về thì gặp được Văn Sâm Đặc Tư đang đi tìm mình, khi ông nhìn thấy Mục Mộc thì liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười khanh khách muốn giúp Mục Mộc cầm cái bọc quần áo kia.
" Không cần, tôi tự cầm được rồi “. Mục Mộc không cho Văn Sâm Đặc Tư đụng vào bọc quần áo, sợ ông ấy sẽ phát hiện ra bên trong bao đang cất giấu hộp thuốc nhỏ và dao găm.
Văn Sâm Đặc Tư cảm thấy bọc quần áo kia cũng không nặng lắm nên để cho Mục Mộc tiếp tục cầm, ông còn cười nói: " Chú thì vội vã trở về để dẫn con đi dạo mà con thì thoải mái chạy đi chơi một mình nha “.
Mục Mộc nhìn thấy sắp tối rồi nên muốn trở về, nghĩ đến kế hoạch ám sát của mình, Mục Mộc giả bộ ra vẻ tùy ý mà hỏi Văn Sâm Đặc Tư: " Tối nay chú vẫn ở tại nhà của Lạc Tang sao? “.
Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm vẫn còn ở đó thì hắn không thể ra tay được.
Văn Sâm Đặc Tư vốn muốn tiếp tục ở lại, chỉ có điều mấy ngày nay, Lạc Lâm đều bận rộn với việc tuyển chọn tù trưởng kế nhiệm nên Văn Sâm Đặc Tư rất đau lòng khi thấy ông ấy chạy qua chạy lại giữa nhà Lạc Tang và văn phòng hành chính nên quyết định quay về nhà mình, chờ cho hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng thì bọn ông liền chuyển tới ở gần nhà Lạc Tang.
Về vấn đề chuyển nhà này thì Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều đạt thành nhất trí, vì phòng ngừa Lạc Tang bị thú tính ăn mòn, cũng vì bảo đảm cho sự an toàn của Mục Mộc, bọn họ nhất định phải tỉ mỉ quan sát Lạc Tang, ở trong lúc cần thiết thì phải dùng thủ đoạn.
" Chú sẽ quay về nhà mình “. Văn Sâm Đặc Tư do dự một chút rồi móc ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo đưa cho Mục Mộc: " Cái này con cầm lấy đi, ngày hôm qua con cũng trông thấy rồi đấy, thuốc bột này có thể hạ gục thú nhân, thế nhưng thú nhân càng cường đại thì sẽ tỉnh lại càng nhanh, nếu như con phát hiện Lạc Tang có vẻ không ổn lắm thì cũng đừng sợ hãi, con hãy hất thuốc bột này lên trên mặt của nó, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm chú, có biết không? “.
Mục Mộc không nói hai lời nhận lấy bình nhỏ, trong lòng lại có thêm vài phần tự tin.
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư đưa Mục Mộc trở về thì phát hiện trong sân có mấy trăm cây trúc được chất thành đống, mà Lạc Tang đang dùng dao chặt hết đầu và rễ của mấy cây trúc kia, tước hết toàn bộ nhánh cây.
Mục Mộc bị hiệu suất làm việc nhanh chóng của Lạc Tang làm cho sợ hãi, mấy trăm cây trúc lại có thể chặt trong một ngày, thực sự là quái vật mà.
" Các con định xây như thế nào? “. Văn Sâm Đặc Tư cũng không vội đi về, đầy hứng thú mà hỏi Mục Mộc và Lạc Tang.
Lạc Tang nhìn về phía Mục Mộc, Mục Mộc suy nghĩ một chút, miêu tả: " Hai phòng ngủ, một phòng khách, nhà bếp phải cách nhà vệ sinh và phòng ngủ xa một chút mà nhà vệ sinh thì có thể ở gần phòng ngủ một chút, phòng khách có lớn hay không cũng không sao nhưng nhất định phải sáng sủa, suy xét đến vấn đề khi có mưa hoặc tuyết rơi nên mái hiên có thể làm rộng hơn một chút, chỉ có như vậy thôi “.
Mục Mộc không hiểu biết lắm trong vấn đề về xây dựng nên chỉ có thể gắng gượng nói ra cấu trúc cơ bản của ngôi nhà mà không phải là một cách chi tiết.
Lạc Tang gật đầu tỏ ra hiểu rõ, không nói bất kỳ ý kiến nào, Mục Mộc nói thế nào thì hắn liền xây lên giống như thế, nhưng Văn Sâm Đặc Tư lại đề nghị: " Có thể xây thêm căn phòng… Dùng để làm phòng chứa đồ hay phòng sách cũng được “.
Văn Sâm Đặc Tư vốn là muốn nói nếu như sau này mà có hài tử thì cũng không thiếu phòng nhưng chợt nhớ tới Mục Mộc vẫn còn chưa thể tiếp nhận được việc sinh con nên nhanh chóng chữa lại.
Mục Mộc cũng không có nghi ngờ: " Vậy thì xây thêm một căn phòng nữa đi “.
Văn Sâm Đặc Tư liền đi trở về nhà mình còn Mục Mộc thì cầm theo bọc quần áo mà đi vào nhà. Trong phòng vệ sinh, hắn đặt dao găm cố định tại trên đùi nhưng khi thả ống quần xuống rồi kiểm tra thì thấy vẫn còn lộ lên một ít nên mặc thêm cái áo khoác mỏng mới mua ở chợ vào, lúc này mới che đậy hoàn toàn dấu vết của dao găm.
Hít sâu một hơi, Mục Mộc cầm hộp thuốc nhỏ đi đến nhà bếp, đem giấu hộp thuốc này vào ở trong cái sọt đựng rau dưa, sau đó cầm lấy cái chảo sắt nhỏ đang để ở trên đất lên định làm một bữa cơm cho Lạc Tang ăn, hắn vì y mà làm bữa cơm đầu tiên cũng là bữa cơm cuối cùng.
Mục Mộc mang chảo sắt nhỏ đi tới chỗ giá đỡ của hố lửa nhưng không thấy khung đỡ để đặt chảo lên, chẳng lẽ Văn Sâm Đặc Tư cầm chảo cứ lơ lửng như vậy mà xào sao? Chắc chắn cánh tay sẽ rất mỏi, hơn nữa đối với người chưa từng làm cơm mà nói, lần nấu đầu tiên liền khiêu chiến với món xào thì quá khó khăn rồi.
Mục Mộc nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi Lạc Tang vào: " Anh tìm cách làm sao để chảo được đặt cố định trên bếp đi, chứ như thế này thì tôi không thể làm cơm được đâu “.
" Em nấu sao? “. Lạc Tang hơi kinh ngạc, tiếp đó liền lộ ra nụ cười yếu ớt: " Anh rất chờ mong “.
Mục Mộc nhìn thấy nụ cười của Lạc Tang thì bỗng thấy hoảng loạn, hắn vội vã dời tầm mắt không dám nhìn Lạc Tang nữa.
Không ổn rồi, hình như có chút do dự… Mục Mộc khó chịu nắm chặt nắm tay, đối với sự do dự của mình thì cảm thấy thật hổ thẹn, tại sao hắn lại có thể cảm thấy do dự đối với kẻ đã hạn chế sự tự do của hắn chứ?
Mục Mộc bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lần thứ nhất Lạc Tang cường bạo hắn tại trong rừng rậm, nhớ tới khoảng thời gian sống ở trong sơn động ban ngày thì ngẩn người còn buổi tối thì chịu đựng bị đè liên tục, nhớ tới Lạc Tang đặt hắn lên trên tường rồi uy hiếp muốn giam cầm hắn thì ánh mắt của hắn dần dần kiên định hơn.
Cuộc đời của hắn sẽ không phải là như thế này, hắn hẳn là sẽ trải qua một cuộc sống vô cùng bình thường với việc kéo viôlông cả đời, sau đó cưới vợ sinh con, mà không phải giống như một cô vợ nhỏ sống cùng với một người đàn ông suốt cả đời đi! Hắn đường đường là đàn ông một mét tám dựa vào cái gì phải để cho một quái vật dã man và khát máu xem thành một người phụ nữ rồi đè lên chứ! Đúng rồi, bọn họ còn muốn hắn sinh con nữa chứ, ha ha, bảo hắn dùng cái mông để sinh con, thật tmd quá buồn cười!
Chỉ cần giết chết Lạc Tang thì hắn mới có thể thoát khỏi lồng giam, chỉ có giết y…
Ánh mắt của Mục Mộc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lạc Tang đang xếp những cục đá thành cái bếp giản dị cho hắn sử dụng, bàn tay cách quần áo sờ lên con dao găm, đã có chút không kìm nén được hận ý.
" Xong rồi “. Lạc Tang cầm lấy cái chảo sắt nhỏ kia đem đặt ở phía trên thử một chút, cái khung đỡ rất vững vàng.
Mục Mộc thu lại những suy nghĩ của chính mình, nhàn nhạt nói với Lạc Tang: " Anh đi ra ngoài tiếp tục xử lý đống cây trúc kia đi, cơm nấu xong tôi sẽ gọi anh vào “.
Lạc Tang lại nói: " Anh muốn nhìn em nấu “.
Mục Mộc đáy lòng trầm xuống, hắn hơi suy nghĩ một chút liền cố ý lấy tay đùa nghịch mái tóc của mình, làm ra dáng vẻ thể hiện ý không tốt lắm: " Có gì đáng xem đâu, nói trước cho anh biết luôn, tôi nấu không ngon lắm “.
" Không sao, chỉ cần là em nấu thì anh sẽ ăn “. Lạc Tang vốn định xoa đầu của Mục Mộc nhưng nhìn thấy tay của mình rất bẩn nên thôi.
" Mau đi ra ngoài đi “. Mục Mộc đẩy Lạc Tang: " Nấu xong thì sẽ gọi anh vào “.
Lạc Tang thấy hắn vẫn cứ khăng khăng không chịu thì đành phải đi ra ngoài tiếp tục xử lý đống cây trúc, chờ đến khi y rời đi thì Mục Mộc vội thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm thế nào để nấu cơm.
Thời điểm Mục Mộc còn ở nhà tại trên địa cầu thì được bà nội nấu cho ăn, ở trường thì ăn ở căn tin, lớn thế này nhưng dao xắt thịt cũng đều chưa từng chạm qua nên làm sao biết nấu cơm.
Như tên đã trên dây nên không nấu là không được, Mục Mộc đứng gần cái chảo suy nghĩ trong một lúc, bước đầu liền nấu nửa chảo nước, sau đó kéo sọt đựng rau dưa đang đặt tại cạnh tường tới, tiện tay chọn lấy mấy cây rau không biết tên liền bẻ làm đôi rồi ném vào chảo, lại lấy những cái lọ đang đặt ở gần sọt rau dưa tới, mở một lọ ra liền ngửi một cái là vị ngọt, đổ nửa lọ vào trong chảo, lại mở tiếp lọ khác ra ngửi một cái, không phân biệt được là gì, mặc kệ đi, cũng đổ nửa lọ vào trong chảo.
Nhìn lá rau đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước ở trong chảo, Mục Mộc cảm thấy đồ ăn quá ít, nhớ đến món cơm chiên mà Văn Sâm Đặc Tư đã làm vào sáng nay thì liền dùng chén gỗ lớn múc gạo bỏ vào vào trong chảo, ngay lập tức liền trông rất giống.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có thể nghe thấy âm thanh Lạc Tang dùng dao tước cây trúc, Mục Mộc hồi hộp lấy cái hộp thuốc kia từ trong sọt rau dưa ra, cắn răng mở nắp rồi đổ hết toàn bộ vào trong chảo.
Lạc Tang, là do anh không phải với tôi trước. Mục Mộc dùng xẻng gắng sức khuấy đảo hỗn hợp ở trong chảo, biểu tình có chút đáng sợ.
Mấy phút sau thì nước trong chảo sôi trào, Mục Mộc ngửi thấy được một ít mùi thuốc, hắn lầm bầm một tiếng hỏng bét, nhanh chóng mở lọ gia vị ra đổ thêm vào bên trong, tận lực che giấu đi mùi thuốc đang tản mát ra, không ngờ là mùi thuốc đã bị át đi.
Mục Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuấy đều, cứ như vậy trong mười mấy phút, các thứ ở trong chảo đều bị Mục Mộc khuấy thành sền sệt, hỗn hợp cơm lẫn lộn không ra hình dáng gì nhưng lại có màu xanh lá cây nhạt.
Mục Mộc dùng cánh tay lau mồ hôi ở trên trán, đối với lần nấu nướng đầu tiên trong cuộc đời của mình thì cũng coi như là khá hài lòng, hắn hít sâu, lúc này lại có chút sợ sệt khi mình sắp phải giết chết một người.
Mục Mộc nấu xong cái chảo " chế biến hắc ám " này chỉ mất có mười mấy phút nhưng lại mất hơn 20 phút để hắn điều chỉnh tâm tình, mắt thấy chảo chứa hỗn hợp sền sệt kia sắp đặc lại thì Mục Mộc mới đi ra gọi Lạc Tang vào.
Lạc Tang đang ngồi tước cây trúc liền ngẩng đầu lên nhìn Mục Mộc, lộ ra mỉm cười: " Nấu xong rồi? “.
“… Đã nấu xong “. Mục Mộc vô cùng bình tĩnh, quả nhiên trước khi thực hiện kế hoạch thì cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình, " Nhưng rất dở “.
" Nấu dở đến thế nào thì anh cũng sẽ ăn hết “. Lạc Tang đi đến bờ giếng để rửa tay, Mục Mộc dựa vào cánh cửa lạnh lùng nhìn y, Lạc Tang vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mục Mộc thì cũng không có phản ứng gì, y đã quen với việc Mục Mộc dùng ánh mắt như thế nhìn mình rồi.
Hai người cùng đi vào nhà bếp, Lạc Tang nhìn hỗn hợp sền sệt màu xanh nhạt ở trong chảo thì cười khẽ: " Vẻ ngoài xác thực không được tốt lắm “.
" Đừng ăn “. Mục Mộc nghiêm mặt cố ý nói như vậy.
" Anh sẽ ăn “. Lạc Tang cũng không múc vào chén gỗ, trực tiếp dùng cái xẻng ở trong chảo múc lên ăn luôn, Mục Mộc tại thời điểm y ăn miếng đầu tiên thì không khỏi nắm chặc nắm tay, trong nháy mắt muốn tiến lên ngăn cản y lại.
Hỗn hợp khi vào trong miệng của Lạc Tang, siêu cấp ngọt, còn có chút cay, thậm chí… Còn có vị thuốc đông y ở bên trong, nói chung có vị vô cùng quái lạ.
Thuốc… Lạc Tang nuốt xuống hỗn hợp, tròng mắt màu vàng sậm của y nhìn về phía Mục Mộc, thân người của Mục Mộc lập tức căng thẳng, thấy vậy Lạc Tang liền không nói gì mà rũ đôi mắt xuống.
Yên lặng một hồi, Lạc Tang bình tĩnh cầm lấy cái xẻng tiếp tục ăn hỗn hợp sền sệt có vấn đề kia.
" Mùi vị như thế nào? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, thận trọng ngồi xuống ghế gỗ lớn màu đen, tinh thần khẩn trương cao độ.
“… Ăn rất ngon “. Lạc Tang ăn từng miếng từng miếng một món ăn có vị cổ quái đó.
Mục Mộc nở nụ cười, trong lòng ngũ vị tạp trần: " Là nói thật hay là gạt tôi vậy? “.
" Thật mà “. Ánh mắt của Lạc Tang nhu hòa nhìn Mục Mộc: " Anh rất thích ăn, sau này lại nấu cho anh ăn nữa nhé “.
Mục Mộc không có cách nào đáp ứng Lạc Tang cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.
Lạc Tang yên lặng ăn hơn nửa hỗn hợp sền sệt kia thì dạ dày của bắt đầu cuồn cuộn và nóng như lửa đốt nhưng y vẫn kiên trì ăn tiếp, mãi cho đến tận khi ăn hết cả cái chảo thì mới thả cái xẻng xuống.
Từ đầu tới cuối, Mục Mộc vẫn quan sát Lạc Tang, nhìn thấy y tỏ vẻ không có việc gì thì lông mày từ từ nhíu lại, bắt đầu hoài nghi một đống thuốc mà hắn lấy tùm lum kia hình như không có độc.
Lạc Tang lại thình lình hộc máu, Mục Mộc gần như là đồng thời từ trên ghế liền bật dậy, rõ ràng đã không còn đường lui nữa nên hắn trực tiếp nắm lấy cái ghế lớn tàn nhẫn mà ném lên trên đầu của Lạc Tang!
Mục Mộc thật sự là bất kể mọi thứ liền ném thật mạnh cái ghế nên khi đập trúng Lạc Tang thì liền vỡ nát luôn dù vậy Lạc Tang vẫn vững vững vàng vàng ngồi ở trên ghế, chỉ có cái đầu cúi thấp xuống, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ gương mặt của y.
Lạc Tang quá bình tĩnh trái lại khiến cho Mục Mộc càng sợ hãi, hắn liền rút con dao găm giấu ở trong quần ra rồi nắm chặt trong tay, lưỡng lự không biết có nên tiến lên chém thêm mấy đao nữa hay không?
Lạc Tang ngồi không nhúc nhích và vẫn cúi đầu xuống, nếu như không phải y thở dốc càng ngày càng kịch liệt thì Mục Mộc sẽ cho là y đã chết ngồi rồi.
" Tôi đã hạ độc “. Chuyện đã đi đến nước này rồi thì không có gì là không thể nói ra, Mục Mộc cầm dao găm chậm rãi thối lui ra cửa.
" Anh biết “. Lạc Tang nói rất gian nan, hiện tại không chỉ có dạ dày đang bị thiêu đốt mà trên người của y cũng bắt đầu khô nóng, nóng đến mức nghẹt thở, chỉ có thể hít thở bằng miệng.
" Anh đã biết rồi sao? “. Mục Mộc sửng sốt.
" Ăn vào miếng thứ nhất thì anh liền nếm được vị thuốc đồng y rồi “. Lạc Tang bắt đầu ho khan, mỗi lần ho khan liền phun ra một ngụm máu đen.
" Vậy mà anh còn ăn! “. Ý thức của Mục Mộc có chút phản ứng không kịp, hắn hơi giật mình nhìn về phía Lạc Tang rõ ràng đang rất khó chịu.
" Bởi vì… “. Lạc Tang ngẩng đầu lên, y chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mục Mộc, gương mặt tuấn mỹ đẹp trai trước kia đã biến thành màu tím tái không bình thường, hiển nhiên là đã trúng độc, ở tình huống này mà y vẫn lộ ra mỉm cười, chỉ là đôi mắt nhìn Mục Mộc hàm chứa sự bất đắc dĩ sâu sắc: " Đây là em đặc biệt làm vì anh mà? Em cũng hi vọng anh phải ăn hết sao? Thực ra em không cần phải phiền phức như thế này đâu, trực tiếp đưa độc thuốc cho anh là được rồi, chỉ cần em yêu cầu thì anh sẽ ăn “.
Cả người Mục Mộc như bị sét đánh, trong đầu của hắn đều trống rỗng, cả người mờ mịt không biết làm sao, tiếp đó khi hắn chớp mắt một cái thì nước mắt liền cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.
Hắn hẳn là phải cao hứng chứ, cuối cùng hắn cũng coi như là báo thù được rồi mà, thế nhưng… Vì sao ngay lúc này hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Mục Mộc nghĩ không ra, hắn khóc lóc rồi ném thật mạnh dao găm trong tay xuống đất.
Lạc Tang liền ho ra một ngụm máu, y đã không còn sức để chống đỡ thân thể nữa, cả người nghiêng sang một bên rồi nặng nề ngã xuống đất, nhưng y vẫn si ngốc nhìn Mục Mộc chăm chú.
" Đừng… Khóc… “. Lạc Tang đã nói không ra lời.
Mục Mộc nhìn Lạc Tang ngã trên mặt đất, hắn hít mũi, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía y, cứ việc đôi mắt của hắn vẫn đang chảy nước mắt.
" Anh nói anh có thể dùng 3 năm để làm cho tôi tin tưởng là anh yêu tôi, xem ra đã không cần thiết nữa vì tôi đã tin rồi “. Mục Mộc ở trên cao nhìn xuống Lạc Tang, Lạc Tang hiện tại rất chật vật, thân thể vô lực, bên mép đều là máu đen, nếu như là lúc trước thì Mục Mộc chắc chắn sẽ không muốn đến gần, nhưng bây giờ…
Mục Mộc dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tang đã cưỡi ở trên người của y rồi lột quần của y xuống, sau đó hai tay nắm lấy cự vật của Lạc Tang mà từ từ xoa nắn, Mục Mộc cũng không biết mình là đang nghĩ cái gì nhưng lúc này hắn lại muốn làm như vậy.
" Nể tình anh đã rất yêu tôi nên tôi sẽ giúp anh sảng khoái một lần cuối cùng “. Mục Mộc tuột quần của mình xuống tới đầu gối, vừa rơi lệ lại vừa nỗ lực đem cái đồ vật vẫn còn hơi mềm kia nhét vào trong cơ thể của mình.
Mục Mộc cho là Lạc Tang chỉ có thể duy trì trạng thái hơi cứng rắn, dù sao tình trạng thân thể của y lúc này đang bết bát như thế, nhưng ngờ đâu khi cự vật kia từ từ đi vào lại nhanh chóng to lớn, Mục Mộc nhất thời bị kéo căng thì rất khó chịu, nhưng hắn lại nở nụ cười quỷ súc, bĩu môi lẩm bẩm một câu: " Biến thái, đều sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cứ muốn thao tôi “, sau đó đung đưa cơ thể lên xuống.
Lạc Tang trước khi nhắm mắt lại đã thư sướng xuất ra, Mục Mộc tựa như không còn sức lực liền ngã ở trên người y mà thở dốc, hồi lâu sau vừa khóc vừa cười từ trên người y đứng lên, cũng không quản chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ phía sau, trực tiếp kéo quần lên liền lảo đảo nghiêng ngã đi ra ngoài.
Kết thúc, đoạn quan hệ bất thường này.
Thời gian đã là chạng vạng, bầu trời nhuộm một màu đỏ thắm, không biết là rặng mây đỏ hay là mặt trăng máu nữa, Mục Mộc tinh thần hoảng hốt đi tới sân, không ngờ lại đụng phải một người.
Mục Mộc nước mắt mông lung, cho nên không thấy rõ khuôn mặt của người kia, chỉ mơ hồ nhìn thấy mái tóc của người nọ là màu xám trắng, thân hình không cao cũng không thấp, là chiều cao xen giữa thú nhân và giống cái.
Mục Mộc còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì người kia liền giơ tay lên mạnh mẽ đánh vào trên gáy của hắn, đôi mắt của Mục Mộc khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh, tại trước khi rơi hoàn toàn vào trong hắc ám trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến một người là Lạc Tang.
Phỉ Lợi Phổ tại trước khi Mục Mộc té xuống đất thì liền ôm lấy cậu ta, hắn có chút mất công tốn sức mới ôm ngang Mục Mộc cùng đi vào trong phòng nhỏ, liền thấy Lạc Tang đang nhắm hai mắt ngã trên mặt đất, quần tuột xuống.
Gương mặt của Phỉ Lợi Phổ hơi đỏ mặt, hắn ôm Mục Mộc đi tới bên người Lạc Tang, sau đó nhẹ nhàng bỏ Mục Mộc vào trong lồng ngực của Lạc Tang, để cho đầu của Mục Mộc gối lên lồng ngực của Lạc Tang, chờ làm xong tất cả những thứ này thì hắn mới vươn tay ra thăm dò hơi thở của Lạc Tang.
Yếu ớt nhưng xem như vẫn còn ổn định, xem ra chỉ là hôn mê.
Phỉ Lợi Phổ yên tâm lại, hắn giơ tay muốn chạm vào gương mặt của Lạc Tang nhưng khi đầu ngón tay còn cách khuôn mặt của Lạc Tang khoảng một cm thì ngừng lại, sau đó chậm rãi rút về.
" Không cần cám ơn đâu “. Phỉ Lợi Phổ mỉm cười, thấp giọng nói với Lạc Tang đang hôn mê, bất đồng với vẻ ngoài lôi thôi của hắn thì giọng nói của hắn lại vô cùng dễ nghe, sạch sẽ mà trong suốt rất giống với đôi mắt màu xanh băng của hắn.
Người đàn ông có mái tóc xám trắng đứng lên đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa phòng bếp lại.
Có khi thích không nhất định phải biểu lộ ra, hắn là thú nhân mà mình cũng là thú nhân, hắn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của bộ lạc, còn mình lại là người đàn ông yếu nhất của bộ lạc, cho nên làm hàng xóm là được rồi.
Bước chân của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ nhẹ nhàng đi về hướng nhà của mình, hắn rất cao hứng, hắn đến giúp cho người mà hắn thích.
Là lá la ~
Trong gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng tiếng hát ngọt ngào, thổi qua đám cỏ dại trước sân nhà, truyền đến hai người đàn ông đang rúc vào với nhau kia…
" Không cần, tôi tự cầm được rồi “. Mục Mộc không cho Văn Sâm Đặc Tư đụng vào bọc quần áo, sợ ông ấy sẽ phát hiện ra bên trong bao đang cất giấu hộp thuốc nhỏ và dao găm.
Văn Sâm Đặc Tư cảm thấy bọc quần áo kia cũng không nặng lắm nên để cho Mục Mộc tiếp tục cầm, ông còn cười nói: " Chú thì vội vã trở về để dẫn con đi dạo mà con thì thoải mái chạy đi chơi một mình nha “.
Mục Mộc nhìn thấy sắp tối rồi nên muốn trở về, nghĩ đến kế hoạch ám sát của mình, Mục Mộc giả bộ ra vẻ tùy ý mà hỏi Văn Sâm Đặc Tư: " Tối nay chú vẫn ở tại nhà của Lạc Tang sao? “.
Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm vẫn còn ở đó thì hắn không thể ra tay được.
Văn Sâm Đặc Tư vốn muốn tiếp tục ở lại, chỉ có điều mấy ngày nay, Lạc Lâm đều bận rộn với việc tuyển chọn tù trưởng kế nhiệm nên Văn Sâm Đặc Tư rất đau lòng khi thấy ông ấy chạy qua chạy lại giữa nhà Lạc Tang và văn phòng hành chính nên quyết định quay về nhà mình, chờ cho hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng thì bọn ông liền chuyển tới ở gần nhà Lạc Tang.
Về vấn đề chuyển nhà này thì Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều đạt thành nhất trí, vì phòng ngừa Lạc Tang bị thú tính ăn mòn, cũng vì bảo đảm cho sự an toàn của Mục Mộc, bọn họ nhất định phải tỉ mỉ quan sát Lạc Tang, ở trong lúc cần thiết thì phải dùng thủ đoạn.
" Chú sẽ quay về nhà mình “. Văn Sâm Đặc Tư do dự một chút rồi móc ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo đưa cho Mục Mộc: " Cái này con cầm lấy đi, ngày hôm qua con cũng trông thấy rồi đấy, thuốc bột này có thể hạ gục thú nhân, thế nhưng thú nhân càng cường đại thì sẽ tỉnh lại càng nhanh, nếu như con phát hiện Lạc Tang có vẻ không ổn lắm thì cũng đừng sợ hãi, con hãy hất thuốc bột này lên trên mặt của nó, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm chú, có biết không? “.
Mục Mộc không nói hai lời nhận lấy bình nhỏ, trong lòng lại có thêm vài phần tự tin.
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư đưa Mục Mộc trở về thì phát hiện trong sân có mấy trăm cây trúc được chất thành đống, mà Lạc Tang đang dùng dao chặt hết đầu và rễ của mấy cây trúc kia, tước hết toàn bộ nhánh cây.
Mục Mộc bị hiệu suất làm việc nhanh chóng của Lạc Tang làm cho sợ hãi, mấy trăm cây trúc lại có thể chặt trong một ngày, thực sự là quái vật mà.
" Các con định xây như thế nào? “. Văn Sâm Đặc Tư cũng không vội đi về, đầy hứng thú mà hỏi Mục Mộc và Lạc Tang.
Lạc Tang nhìn về phía Mục Mộc, Mục Mộc suy nghĩ một chút, miêu tả: " Hai phòng ngủ, một phòng khách, nhà bếp phải cách nhà vệ sinh và phòng ngủ xa một chút mà nhà vệ sinh thì có thể ở gần phòng ngủ một chút, phòng khách có lớn hay không cũng không sao nhưng nhất định phải sáng sủa, suy xét đến vấn đề khi có mưa hoặc tuyết rơi nên mái hiên có thể làm rộng hơn một chút, chỉ có như vậy thôi “.
Mục Mộc không hiểu biết lắm trong vấn đề về xây dựng nên chỉ có thể gắng gượng nói ra cấu trúc cơ bản của ngôi nhà mà không phải là một cách chi tiết.
Lạc Tang gật đầu tỏ ra hiểu rõ, không nói bất kỳ ý kiến nào, Mục Mộc nói thế nào thì hắn liền xây lên giống như thế, nhưng Văn Sâm Đặc Tư lại đề nghị: " Có thể xây thêm căn phòng… Dùng để làm phòng chứa đồ hay phòng sách cũng được “.
Văn Sâm Đặc Tư vốn là muốn nói nếu như sau này mà có hài tử thì cũng không thiếu phòng nhưng chợt nhớ tới Mục Mộc vẫn còn chưa thể tiếp nhận được việc sinh con nên nhanh chóng chữa lại.
Mục Mộc cũng không có nghi ngờ: " Vậy thì xây thêm một căn phòng nữa đi “.
Văn Sâm Đặc Tư liền đi trở về nhà mình còn Mục Mộc thì cầm theo bọc quần áo mà đi vào nhà. Trong phòng vệ sinh, hắn đặt dao găm cố định tại trên đùi nhưng khi thả ống quần xuống rồi kiểm tra thì thấy vẫn còn lộ lên một ít nên mặc thêm cái áo khoác mỏng mới mua ở chợ vào, lúc này mới che đậy hoàn toàn dấu vết của dao găm.
Hít sâu một hơi, Mục Mộc cầm hộp thuốc nhỏ đi đến nhà bếp, đem giấu hộp thuốc này vào ở trong cái sọt đựng rau dưa, sau đó cầm lấy cái chảo sắt nhỏ đang để ở trên đất lên định làm một bữa cơm cho Lạc Tang ăn, hắn vì y mà làm bữa cơm đầu tiên cũng là bữa cơm cuối cùng.
Mục Mộc mang chảo sắt nhỏ đi tới chỗ giá đỡ của hố lửa nhưng không thấy khung đỡ để đặt chảo lên, chẳng lẽ Văn Sâm Đặc Tư cầm chảo cứ lơ lửng như vậy mà xào sao? Chắc chắn cánh tay sẽ rất mỏi, hơn nữa đối với người chưa từng làm cơm mà nói, lần nấu đầu tiên liền khiêu chiến với món xào thì quá khó khăn rồi.
Mục Mộc nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi Lạc Tang vào: " Anh tìm cách làm sao để chảo được đặt cố định trên bếp đi, chứ như thế này thì tôi không thể làm cơm được đâu “.
" Em nấu sao? “. Lạc Tang hơi kinh ngạc, tiếp đó liền lộ ra nụ cười yếu ớt: " Anh rất chờ mong “.
Mục Mộc nhìn thấy nụ cười của Lạc Tang thì bỗng thấy hoảng loạn, hắn vội vã dời tầm mắt không dám nhìn Lạc Tang nữa.
Không ổn rồi, hình như có chút do dự… Mục Mộc khó chịu nắm chặt nắm tay, đối với sự do dự của mình thì cảm thấy thật hổ thẹn, tại sao hắn lại có thể cảm thấy do dự đối với kẻ đã hạn chế sự tự do của hắn chứ?
Mục Mộc bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lần thứ nhất Lạc Tang cường bạo hắn tại trong rừng rậm, nhớ tới khoảng thời gian sống ở trong sơn động ban ngày thì ngẩn người còn buổi tối thì chịu đựng bị đè liên tục, nhớ tới Lạc Tang đặt hắn lên trên tường rồi uy hiếp muốn giam cầm hắn thì ánh mắt của hắn dần dần kiên định hơn.
Cuộc đời của hắn sẽ không phải là như thế này, hắn hẳn là sẽ trải qua một cuộc sống vô cùng bình thường với việc kéo viôlông cả đời, sau đó cưới vợ sinh con, mà không phải giống như một cô vợ nhỏ sống cùng với một người đàn ông suốt cả đời đi! Hắn đường đường là đàn ông một mét tám dựa vào cái gì phải để cho một quái vật dã man và khát máu xem thành một người phụ nữ rồi đè lên chứ! Đúng rồi, bọn họ còn muốn hắn sinh con nữa chứ, ha ha, bảo hắn dùng cái mông để sinh con, thật tmd quá buồn cười!
Chỉ cần giết chết Lạc Tang thì hắn mới có thể thoát khỏi lồng giam, chỉ có giết y…
Ánh mắt của Mục Mộc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lạc Tang đang xếp những cục đá thành cái bếp giản dị cho hắn sử dụng, bàn tay cách quần áo sờ lên con dao găm, đã có chút không kìm nén được hận ý.
" Xong rồi “. Lạc Tang cầm lấy cái chảo sắt nhỏ kia đem đặt ở phía trên thử một chút, cái khung đỡ rất vững vàng.
Mục Mộc thu lại những suy nghĩ của chính mình, nhàn nhạt nói với Lạc Tang: " Anh đi ra ngoài tiếp tục xử lý đống cây trúc kia đi, cơm nấu xong tôi sẽ gọi anh vào “.
Lạc Tang lại nói: " Anh muốn nhìn em nấu “.
Mục Mộc đáy lòng trầm xuống, hắn hơi suy nghĩ một chút liền cố ý lấy tay đùa nghịch mái tóc của mình, làm ra dáng vẻ thể hiện ý không tốt lắm: " Có gì đáng xem đâu, nói trước cho anh biết luôn, tôi nấu không ngon lắm “.
" Không sao, chỉ cần là em nấu thì anh sẽ ăn “. Lạc Tang vốn định xoa đầu của Mục Mộc nhưng nhìn thấy tay của mình rất bẩn nên thôi.
" Mau đi ra ngoài đi “. Mục Mộc đẩy Lạc Tang: " Nấu xong thì sẽ gọi anh vào “.
Lạc Tang thấy hắn vẫn cứ khăng khăng không chịu thì đành phải đi ra ngoài tiếp tục xử lý đống cây trúc, chờ đến khi y rời đi thì Mục Mộc vội thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm thế nào để nấu cơm.
Thời điểm Mục Mộc còn ở nhà tại trên địa cầu thì được bà nội nấu cho ăn, ở trường thì ăn ở căn tin, lớn thế này nhưng dao xắt thịt cũng đều chưa từng chạm qua nên làm sao biết nấu cơm.
Như tên đã trên dây nên không nấu là không được, Mục Mộc đứng gần cái chảo suy nghĩ trong một lúc, bước đầu liền nấu nửa chảo nước, sau đó kéo sọt đựng rau dưa đang đặt tại cạnh tường tới, tiện tay chọn lấy mấy cây rau không biết tên liền bẻ làm đôi rồi ném vào chảo, lại lấy những cái lọ đang đặt ở gần sọt rau dưa tới, mở một lọ ra liền ngửi một cái là vị ngọt, đổ nửa lọ vào trong chảo, lại mở tiếp lọ khác ra ngửi một cái, không phân biệt được là gì, mặc kệ đi, cũng đổ nửa lọ vào trong chảo.
Nhìn lá rau đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước ở trong chảo, Mục Mộc cảm thấy đồ ăn quá ít, nhớ đến món cơm chiên mà Văn Sâm Đặc Tư đã làm vào sáng nay thì liền dùng chén gỗ lớn múc gạo bỏ vào vào trong chảo, ngay lập tức liền trông rất giống.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có thể nghe thấy âm thanh Lạc Tang dùng dao tước cây trúc, Mục Mộc hồi hộp lấy cái hộp thuốc kia từ trong sọt rau dưa ra, cắn răng mở nắp rồi đổ hết toàn bộ vào trong chảo.
Lạc Tang, là do anh không phải với tôi trước. Mục Mộc dùng xẻng gắng sức khuấy đảo hỗn hợp ở trong chảo, biểu tình có chút đáng sợ.
Mấy phút sau thì nước trong chảo sôi trào, Mục Mộc ngửi thấy được một ít mùi thuốc, hắn lầm bầm một tiếng hỏng bét, nhanh chóng mở lọ gia vị ra đổ thêm vào bên trong, tận lực che giấu đi mùi thuốc đang tản mát ra, không ngờ là mùi thuốc đã bị át đi.
Mục Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuấy đều, cứ như vậy trong mười mấy phút, các thứ ở trong chảo đều bị Mục Mộc khuấy thành sền sệt, hỗn hợp cơm lẫn lộn không ra hình dáng gì nhưng lại có màu xanh lá cây nhạt.
Mục Mộc dùng cánh tay lau mồ hôi ở trên trán, đối với lần nấu nướng đầu tiên trong cuộc đời của mình thì cũng coi như là khá hài lòng, hắn hít sâu, lúc này lại có chút sợ sệt khi mình sắp phải giết chết một người.
Mục Mộc nấu xong cái chảo " chế biến hắc ám " này chỉ mất có mười mấy phút nhưng lại mất hơn 20 phút để hắn điều chỉnh tâm tình, mắt thấy chảo chứa hỗn hợp sền sệt kia sắp đặc lại thì Mục Mộc mới đi ra gọi Lạc Tang vào.
Lạc Tang đang ngồi tước cây trúc liền ngẩng đầu lên nhìn Mục Mộc, lộ ra mỉm cười: " Nấu xong rồi? “.
“… Đã nấu xong “. Mục Mộc vô cùng bình tĩnh, quả nhiên trước khi thực hiện kế hoạch thì cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình, " Nhưng rất dở “.
" Nấu dở đến thế nào thì anh cũng sẽ ăn hết “. Lạc Tang đi đến bờ giếng để rửa tay, Mục Mộc dựa vào cánh cửa lạnh lùng nhìn y, Lạc Tang vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mục Mộc thì cũng không có phản ứng gì, y đã quen với việc Mục Mộc dùng ánh mắt như thế nhìn mình rồi.
Hai người cùng đi vào nhà bếp, Lạc Tang nhìn hỗn hợp sền sệt màu xanh nhạt ở trong chảo thì cười khẽ: " Vẻ ngoài xác thực không được tốt lắm “.
" Đừng ăn “. Mục Mộc nghiêm mặt cố ý nói như vậy.
" Anh sẽ ăn “. Lạc Tang cũng không múc vào chén gỗ, trực tiếp dùng cái xẻng ở trong chảo múc lên ăn luôn, Mục Mộc tại thời điểm y ăn miếng đầu tiên thì không khỏi nắm chặc nắm tay, trong nháy mắt muốn tiến lên ngăn cản y lại.
Hỗn hợp khi vào trong miệng của Lạc Tang, siêu cấp ngọt, còn có chút cay, thậm chí… Còn có vị thuốc đông y ở bên trong, nói chung có vị vô cùng quái lạ.
Thuốc… Lạc Tang nuốt xuống hỗn hợp, tròng mắt màu vàng sậm của y nhìn về phía Mục Mộc, thân người của Mục Mộc lập tức căng thẳng, thấy vậy Lạc Tang liền không nói gì mà rũ đôi mắt xuống.
Yên lặng một hồi, Lạc Tang bình tĩnh cầm lấy cái xẻng tiếp tục ăn hỗn hợp sền sệt có vấn đề kia.
" Mùi vị như thế nào? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, thận trọng ngồi xuống ghế gỗ lớn màu đen, tinh thần khẩn trương cao độ.
“… Ăn rất ngon “. Lạc Tang ăn từng miếng từng miếng một món ăn có vị cổ quái đó.
Mục Mộc nở nụ cười, trong lòng ngũ vị tạp trần: " Là nói thật hay là gạt tôi vậy? “.
" Thật mà “. Ánh mắt của Lạc Tang nhu hòa nhìn Mục Mộc: " Anh rất thích ăn, sau này lại nấu cho anh ăn nữa nhé “.
Mục Mộc không có cách nào đáp ứng Lạc Tang cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.
Lạc Tang yên lặng ăn hơn nửa hỗn hợp sền sệt kia thì dạ dày của bắt đầu cuồn cuộn và nóng như lửa đốt nhưng y vẫn kiên trì ăn tiếp, mãi cho đến tận khi ăn hết cả cái chảo thì mới thả cái xẻng xuống.
Từ đầu tới cuối, Mục Mộc vẫn quan sát Lạc Tang, nhìn thấy y tỏ vẻ không có việc gì thì lông mày từ từ nhíu lại, bắt đầu hoài nghi một đống thuốc mà hắn lấy tùm lum kia hình như không có độc.
Lạc Tang lại thình lình hộc máu, Mục Mộc gần như là đồng thời từ trên ghế liền bật dậy, rõ ràng đã không còn đường lui nữa nên hắn trực tiếp nắm lấy cái ghế lớn tàn nhẫn mà ném lên trên đầu của Lạc Tang!
Mục Mộc thật sự là bất kể mọi thứ liền ném thật mạnh cái ghế nên khi đập trúng Lạc Tang thì liền vỡ nát luôn dù vậy Lạc Tang vẫn vững vững vàng vàng ngồi ở trên ghế, chỉ có cái đầu cúi thấp xuống, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ gương mặt của y.
Lạc Tang quá bình tĩnh trái lại khiến cho Mục Mộc càng sợ hãi, hắn liền rút con dao găm giấu ở trong quần ra rồi nắm chặt trong tay, lưỡng lự không biết có nên tiến lên chém thêm mấy đao nữa hay không?
Lạc Tang ngồi không nhúc nhích và vẫn cúi đầu xuống, nếu như không phải y thở dốc càng ngày càng kịch liệt thì Mục Mộc sẽ cho là y đã chết ngồi rồi.
" Tôi đã hạ độc “. Chuyện đã đi đến nước này rồi thì không có gì là không thể nói ra, Mục Mộc cầm dao găm chậm rãi thối lui ra cửa.
" Anh biết “. Lạc Tang nói rất gian nan, hiện tại không chỉ có dạ dày đang bị thiêu đốt mà trên người của y cũng bắt đầu khô nóng, nóng đến mức nghẹt thở, chỉ có thể hít thở bằng miệng.
" Anh đã biết rồi sao? “. Mục Mộc sửng sốt.
" Ăn vào miếng thứ nhất thì anh liền nếm được vị thuốc đồng y rồi “. Lạc Tang bắt đầu ho khan, mỗi lần ho khan liền phun ra một ngụm máu đen.
" Vậy mà anh còn ăn! “. Ý thức của Mục Mộc có chút phản ứng không kịp, hắn hơi giật mình nhìn về phía Lạc Tang rõ ràng đang rất khó chịu.
" Bởi vì… “. Lạc Tang ngẩng đầu lên, y chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mục Mộc, gương mặt tuấn mỹ đẹp trai trước kia đã biến thành màu tím tái không bình thường, hiển nhiên là đã trúng độc, ở tình huống này mà y vẫn lộ ra mỉm cười, chỉ là đôi mắt nhìn Mục Mộc hàm chứa sự bất đắc dĩ sâu sắc: " Đây là em đặc biệt làm vì anh mà? Em cũng hi vọng anh phải ăn hết sao? Thực ra em không cần phải phiền phức như thế này đâu, trực tiếp đưa độc thuốc cho anh là được rồi, chỉ cần em yêu cầu thì anh sẽ ăn “.
Cả người Mục Mộc như bị sét đánh, trong đầu của hắn đều trống rỗng, cả người mờ mịt không biết làm sao, tiếp đó khi hắn chớp mắt một cái thì nước mắt liền cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.
Hắn hẳn là phải cao hứng chứ, cuối cùng hắn cũng coi như là báo thù được rồi mà, thế nhưng… Vì sao ngay lúc này hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Mục Mộc nghĩ không ra, hắn khóc lóc rồi ném thật mạnh dao găm trong tay xuống đất.
Lạc Tang liền ho ra một ngụm máu, y đã không còn sức để chống đỡ thân thể nữa, cả người nghiêng sang một bên rồi nặng nề ngã xuống đất, nhưng y vẫn si ngốc nhìn Mục Mộc chăm chú.
" Đừng… Khóc… “. Lạc Tang đã nói không ra lời.
Mục Mộc nhìn Lạc Tang ngã trên mặt đất, hắn hít mũi, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía y, cứ việc đôi mắt của hắn vẫn đang chảy nước mắt.
" Anh nói anh có thể dùng 3 năm để làm cho tôi tin tưởng là anh yêu tôi, xem ra đã không cần thiết nữa vì tôi đã tin rồi “. Mục Mộc ở trên cao nhìn xuống Lạc Tang, Lạc Tang hiện tại rất chật vật, thân thể vô lực, bên mép đều là máu đen, nếu như là lúc trước thì Mục Mộc chắc chắn sẽ không muốn đến gần, nhưng bây giờ…
Mục Mộc dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tang đã cưỡi ở trên người của y rồi lột quần của y xuống, sau đó hai tay nắm lấy cự vật của Lạc Tang mà từ từ xoa nắn, Mục Mộc cũng không biết mình là đang nghĩ cái gì nhưng lúc này hắn lại muốn làm như vậy.
" Nể tình anh đã rất yêu tôi nên tôi sẽ giúp anh sảng khoái một lần cuối cùng “. Mục Mộc tuột quần của mình xuống tới đầu gối, vừa rơi lệ lại vừa nỗ lực đem cái đồ vật vẫn còn hơi mềm kia nhét vào trong cơ thể của mình.
Mục Mộc cho là Lạc Tang chỉ có thể duy trì trạng thái hơi cứng rắn, dù sao tình trạng thân thể của y lúc này đang bết bát như thế, nhưng ngờ đâu khi cự vật kia từ từ đi vào lại nhanh chóng to lớn, Mục Mộc nhất thời bị kéo căng thì rất khó chịu, nhưng hắn lại nở nụ cười quỷ súc, bĩu môi lẩm bẩm một câu: " Biến thái, đều sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cứ muốn thao tôi “, sau đó đung đưa cơ thể lên xuống.
Lạc Tang trước khi nhắm mắt lại đã thư sướng xuất ra, Mục Mộc tựa như không còn sức lực liền ngã ở trên người y mà thở dốc, hồi lâu sau vừa khóc vừa cười từ trên người y đứng lên, cũng không quản chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ phía sau, trực tiếp kéo quần lên liền lảo đảo nghiêng ngã đi ra ngoài.
Kết thúc, đoạn quan hệ bất thường này.
Thời gian đã là chạng vạng, bầu trời nhuộm một màu đỏ thắm, không biết là rặng mây đỏ hay là mặt trăng máu nữa, Mục Mộc tinh thần hoảng hốt đi tới sân, không ngờ lại đụng phải một người.
Mục Mộc nước mắt mông lung, cho nên không thấy rõ khuôn mặt của người kia, chỉ mơ hồ nhìn thấy mái tóc của người nọ là màu xám trắng, thân hình không cao cũng không thấp, là chiều cao xen giữa thú nhân và giống cái.
Mục Mộc còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì người kia liền giơ tay lên mạnh mẽ đánh vào trên gáy của hắn, đôi mắt của Mục Mộc khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh, tại trước khi rơi hoàn toàn vào trong hắc ám trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến một người là Lạc Tang.
Phỉ Lợi Phổ tại trước khi Mục Mộc té xuống đất thì liền ôm lấy cậu ta, hắn có chút mất công tốn sức mới ôm ngang Mục Mộc cùng đi vào trong phòng nhỏ, liền thấy Lạc Tang đang nhắm hai mắt ngã trên mặt đất, quần tuột xuống.
Gương mặt của Phỉ Lợi Phổ hơi đỏ mặt, hắn ôm Mục Mộc đi tới bên người Lạc Tang, sau đó nhẹ nhàng bỏ Mục Mộc vào trong lồng ngực của Lạc Tang, để cho đầu của Mục Mộc gối lên lồng ngực của Lạc Tang, chờ làm xong tất cả những thứ này thì hắn mới vươn tay ra thăm dò hơi thở của Lạc Tang.
Yếu ớt nhưng xem như vẫn còn ổn định, xem ra chỉ là hôn mê.
Phỉ Lợi Phổ yên tâm lại, hắn giơ tay muốn chạm vào gương mặt của Lạc Tang nhưng khi đầu ngón tay còn cách khuôn mặt của Lạc Tang khoảng một cm thì ngừng lại, sau đó chậm rãi rút về.
" Không cần cám ơn đâu “. Phỉ Lợi Phổ mỉm cười, thấp giọng nói với Lạc Tang đang hôn mê, bất đồng với vẻ ngoài lôi thôi của hắn thì giọng nói của hắn lại vô cùng dễ nghe, sạch sẽ mà trong suốt rất giống với đôi mắt màu xanh băng của hắn.
Người đàn ông có mái tóc xám trắng đứng lên đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa phòng bếp lại.
Có khi thích không nhất định phải biểu lộ ra, hắn là thú nhân mà mình cũng là thú nhân, hắn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của bộ lạc, còn mình lại là người đàn ông yếu nhất của bộ lạc, cho nên làm hàng xóm là được rồi.
Bước chân của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ nhẹ nhàng đi về hướng nhà của mình, hắn rất cao hứng, hắn đến giúp cho người mà hắn thích.
Là lá la ~
Trong gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng tiếng hát ngọt ngào, thổi qua đám cỏ dại trước sân nhà, truyền đến hai người đàn ông đang rúc vào với nhau kia…
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long