Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Chương 64
Tin tức Bàng Đốn tỉnh lại truyền khắp bộ lạc, tộc nhân còn chưa kịp hết vui vẻ tin tức khác đã lan tới, Bàng Đốn xây dựng lại nhà mình thành một cái hang động thật to, bởi vì anh phải dưỡng một nhân ngư. Không gian rộng lớn để Sophie có nhiều không gian hoạt động, hơn nữa anh cũng có thể sinh hoạt trong nước cùng nói chuyện với Sophie.
Sophie không muốn nói cho Bàng Đốn biết phương pháp cứu anh, nhưng có người nhất định không thể giữ miệng, Gia Á lén nói mọi chuyện cho Bàng Đốn biết……….
“Ngươi nói cái gì!"
“Chính là như vậy, ngươi vốn đã chết rồi…….. nhờ ăn huyết nhục Sophie mới có thể sống lại một lần nữa." Gia Á nghiêm mặt nói, Sophie vì cứu anh cái giá không phải đơn giản chỉ là mất đi thần lực, đau đớn phải tự cắt da thịt suốt bốn mươi chín ngày không phải bất cứ ai cũng có thể chịu đựng nỗi.
Bàng Đốn khiếp sợ ngây ngốc ngồi một chổ, nhớ lại những vết thương loang lổ trên chiếc đuôi của Sophie, trái tim đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng.
“Tính tình của Sophie ta hiểu rất rõ, cậu ta không bao giờ vì mình mà giải thích cái gì." Gia Á thở dài, tuy rằng Sophie đã mất đi trí nhớ nhưng cá tínhvẫn không thay đổi chút nào. Trước kia cũng là như vậy, buồn bực cũng không hé răng một tiếng liền một mình bỏ đi, đi một cái liền kéo dài suốt mười sáu năm.
“Còn nhớ thời điểm trước lúc chúng ra rời khỏi Dạ Chi vực không, Sophie tuy là người máy nhưng cậu ta có tình cảm. Thời điểm kia chắc chắn đã thích ngươi, chính vì tên kia cái miệng thật sự rất xấu, lại bởi vì chính mình lại không có cơ thể, không muốn làm lỡ ngươi nên mới không nói ra." Gia Á đem sự tình lúc trước nói lại cho Bàng Đốn biết.
“Sau đó cậu ta bỏ đi, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì ngươi, cá tính của Sophie khi gặp chuyện càng khó khăn lại càng muốn làm, nhưng mà cậu ta thật sự yêu ngươi." Muốn Sophie chủ động nói ra chuyện này chỉ sợ là chuyện không thể, Gia Á nhìn thấy hai người này cứ hục hặc mãi thật sự làm người ta sốt ruột, đành đứng ra đảm nhiệm chức nguyệt lão. Từ sau lần Gia Á đẩy mạnh tiêu thụ khảm đặc của bộ lạc Tát Đức xong, dường như đã nhiễm chứng bệnh bà mối.
Bàng Đốn nhất thời không biết nói gì, anh không biết gì về việc này, Sophie vì sao lại không nói với anh…….Anh cứ tưởng Sophie không thích mình. Nhớ lại những việc trong quá khứ, biểu tình lạnh lùng của Sophie, rung động chưa bao giờ có ngập tràn trong lòng Bàng Đốn.
Trong nháy mắt Gia Á còn chưa kịp phản ứng, Bàng Đốn đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt đi mất. Một đường chạy như điên vọt thẳng về nhà, hang động thủy tinh khổng lồ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh sáng bảy màu rực rỡ, Sophie nhàn nhã bơi lội trong nước, nhìn thấy Bàng Đốn liền dịu dàng mỉm cười.
Bàng Đốn run rẩy đến gần Sophie, lặn xuống nước, gắt gao ôm chặt lấy thân hình nhỏ xinh của cậu.
“Anh làm sao vậy?" Sophie nghi hoặc hỏi.
Trả lời Sophie là nụ hôn nóng rực cuồng nhiệt của Bàng Đốn, bốn phiến hoa dán lại cùng nhau, Bàng Đốn khiêu mở hàm răng Sophie, đầu lưỡi tiến quân thần tốc tham lam chiếm đoạt hơi thở ngọt ngào có mùi đàn hương, cùng đầu lưỡi xinh xắn của Sophie dây dưa một chỗ, triền miên duyện hôn.
“Ân………….." Sophie xụi lơ trong ngực Bàng Đốn, hai mắt mê ly nửa mở nửa khép. Loại cảm giác tê dại xa lạ ập tới làm cậu không thể ức chế phát ra âm thanh mê người.
Đôi môi đang kề sát hơi hơi tách ra, Sophie có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, như thế nào tự nhiên lại hôn a.
“Sophie…………….." Bàn tay Bàng Đốn chậm chạp vuốt ve chiếc đuôi có vô số vết thương của Sophie, anh nhớ rõ chiếc đuôi xanh biển này xinh đẹp nhường nào. Trong đầu trồi lên hình ảnh Sophie tự hành hạ cơ thể mình, lưỡi dao sắc bén xẹt qua chiếc đuôi xinh đẹp, tiếp đó xả xuống một khối thịt kèm theo những giọt máu lam sắc không ngừng chảy ra, Bàng Đốn nghĩ đến đó thôi cả người siết chặt không ngừng run rẩy, chính mình đã từng ăn huyết nhục của Sophie! Khí tức bi thương không ngừng toát ra từ người Bàng Đốn.
Sophie ngẩn người, lập tức phản ứng lại, Bàng Đốn có lẽ đã nghe được cái gì đi! Nhất định là Gia Á lại xen vào việc của người khác!
“Nhất định rất đau phải không……….." Bàng Đốn lần đầu tiên cảm thấy anh có lẽ không nên xuất hiện trước mặt Sophie, cậu vì anh mà một mình đi Đông Hải, vì anh mà biến thành nhân ngư, hiện tại cũng là vì anh mà biến mình thành thương tích đầy mình như vậy……….. là anh làm phiền Sophie, chính là anh tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất là sau khi biết sự thật. Sophie có cảm tình với anh, hơn nữa tình cảm này vượt xa sự kỳ vọng của anh.
“Không có gì, đều là quá khứ cả." Sophie thoải mái cười cười, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gò má Bàng Đốn, tình cảm của mình dành cho đại ngốc này ngày dường như ngày càng tăng, cùng Bàng Đốn ở chung càng lâu, Sophie càng nhớ lại nhiều chuyện hơn. Sự tử vong của anh như một cánh cửa mở rộng tới trí nhớ bị bỏ quên của cậu, trong đầu Sophie luôn vô thức nhớ lại một vài hình ảnh trong quá khứ , mang theo ấm áp thản nhiên. Từ lần gặp gỡ đầu tiên đã không vừa mắt nhau, đến vưới cùng đã có tình cảm khắc sâu trong lòng. Có thể có được cuộc sống hiện tại, Sophie đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Tầm mắt hai người giao hòa cùng một chỗ, bồng bềnh trong nước, hô hấp Bàng Đốn ngày càng nặng nề. Anh có thể chịu đựng nhưng anh không phải là một xác chết, từ sau khi tỉnh lại Bàng Đốn phát hiện dục vọng của mình ngày càng khó khắc chế. Sophie trước kia không có cơ thể, anh có muốn cũng vô dụng chính là tình huống hiện tại không giống như vậy.
Sophie mẫn cảm nhận ra có thứ gì đó áp bên người mình, vừa định cúi đầu nhìn xem là cái gì đã bị Bàng Đốn xoay người chặn lại.
“Bàng Đốn." Sophie kinh hô một tiếng nhưng tất cả ngôn ngữ đã bị một đôi môi khác cắn nuốt.
Phiến môi dày cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của Sophie tham lam mút vào, nụ hôn thật cấp bách, hận như không thể nuốt trọn lấy cậu, nụ hôn tràn ngập hơi thở tình ái. Bàn tay Bàng Đốn trên chiếc đuôi bóng loáng của Sophie dần di chuyển lên trên, phiến đuôi cá nhỏ mang đến xúc cảm nhẵn nhụi. Một đường leo thẳng lên trên tới phần da thịt non mềm, ngón tay chạm tới cái bụng bằng phẳng, thẳng tiến tới điểm đỏ xinh đẹp trên ngực trái Sophie, đầu ngón tay như cái kiềm không ngừng ngắt véo. Sophie lúc này mới phát hiện sự tình không tính, đong đưa chiếc đuôi bắt đầu vùng vẫy, nhưng chút khí lực này của cậu đối với Bàng Đốn không khác gì đang đùa giỡn.
“Bàng……….Bàng Đốn!" Cảm giác của nhân ngư so với sinh vật bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cảm giác tê dại như bị điện giật nhanh chóng chạy dọc theo cơ thể, cảm giác này hoàn toàn xa lạ với cậu, làm Sophie không khỏi sợ hãi mà chống đẩy Bàng Đốn.
“Sophie, anh nhịn không được." Bàng Đốn cúi xuống bên tai Sophie nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phủ lên chiếc vây bán trong suốt, lớp da mỏng của Sophie bắt đầu sung huyết phiếm ra màu lam thản nhiên đáng yêu vô cùng.
Sophie cũng biết Bàng Đốn vẫn luôn nhẫn nhịn thực vất vả, chính là cậu…… đối với cảm giác này thực xa lạ. Dao động dâng lên vui sướng không thể phân rõ là thống khổ hay thoải mái, Sophie bất lực nhìn Bàng Đốn, cậu không biết nên làm thế nào trong tình huống này.
Bàng Đốn thấy Sophie thế mà lại không có cự tuyệt, trong lòng mừng như điên, lập tức không phí chút thời gian nào cúi xuống hôn lên đường cong duyên dáng bên chiếc gáy thon dài của Sophie, xương quai xanh, liếm lộng mút vào lưu lại dấu vết nhàn nhạt. Đầu lưỡi không ngừng trêu chọc đầu nhũ đã đứng thẳng trước ngực Sophie, phát hiện ra cậu không nhịn được có chút run rẩy, đôi mắt gắt gao nhắm chặt lại, lông mi có chút run rẩy, Bàng Đốn không khỏi nhẹ giọng bậc cười, lại thêm phần ác liệt dùng đầu lưỡi tiếp tục đùa giỡn nhũ tiêm đáng thương kia, ngẫu nhiên lại dùng răng nanh cắn nhẹ.
“A!" Răng nanh sắc nhọn mang tới cảm thụ mạnh mẽ làm Sophie không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. Lập tức phát hiện chính mình lại………phát ra âm thanh dọa người như vậy, Sophie vội vàng cắn chặt môi dưới, cố gắng khắc chế.
Bàn tay Bàng Đốn từ phía sau lưng Sophie siết chặt lấy cơ thể cậu, kéo cậu tới giam chặt trong lồng ngực mình, từng nụ hôn khắc lên gáy cổ Sophie, đồng thời bàn tay to bắt đầu tìm tòi trên chiếc đuôi. Nói thật, Bàng Đốn cho tới bây giờ vẫn không biết bí mật trên đuôi của nhân ngư, Sophie vô lực rúc vào cơ thể to lớn của Bàng Đốn, bởi vì động tác của anh vô cùng ôn ngu, chiếc đuôi thoải mái nhẹ nhàng đong đưa, phỏng chừng còn không biết trong đầu Bàng Đốn đang nghĩ tới chuyện xấu đâu.
Ngón tay Bàng Đốn xẹt qua thắt lưng Sophie tiến xuống phía dưới, đột nhiên phát hiện một lớp da mỏng đang bao phủ lên vùng bụng dưới, ngón tay Bàng Đốn thử đẩy ra lớp da để lộ ra nơi thần bí chưa có người nào tìm tới kia.
“Trời ạ…………" Kích thích mãnh liệt làm Sophie không thể khống chế kinh hô ra tiếng, ngẩng đầu lên, cong thắt lưng tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Bạn đang
Sophie không muốn nói cho Bàng Đốn biết phương pháp cứu anh, nhưng có người nhất định không thể giữ miệng, Gia Á lén nói mọi chuyện cho Bàng Đốn biết……….
“Ngươi nói cái gì!"
“Chính là như vậy, ngươi vốn đã chết rồi…….. nhờ ăn huyết nhục Sophie mới có thể sống lại một lần nữa." Gia Á nghiêm mặt nói, Sophie vì cứu anh cái giá không phải đơn giản chỉ là mất đi thần lực, đau đớn phải tự cắt da thịt suốt bốn mươi chín ngày không phải bất cứ ai cũng có thể chịu đựng nỗi.
Bàng Đốn khiếp sợ ngây ngốc ngồi một chổ, nhớ lại những vết thương loang lổ trên chiếc đuôi của Sophie, trái tim đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng.
“Tính tình của Sophie ta hiểu rất rõ, cậu ta không bao giờ vì mình mà giải thích cái gì." Gia Á thở dài, tuy rằng Sophie đã mất đi trí nhớ nhưng cá tínhvẫn không thay đổi chút nào. Trước kia cũng là như vậy, buồn bực cũng không hé răng một tiếng liền một mình bỏ đi, đi một cái liền kéo dài suốt mười sáu năm.
“Còn nhớ thời điểm trước lúc chúng ra rời khỏi Dạ Chi vực không, Sophie tuy là người máy nhưng cậu ta có tình cảm. Thời điểm kia chắc chắn đã thích ngươi, chính vì tên kia cái miệng thật sự rất xấu, lại bởi vì chính mình lại không có cơ thể, không muốn làm lỡ ngươi nên mới không nói ra." Gia Á đem sự tình lúc trước nói lại cho Bàng Đốn biết.
“Sau đó cậu ta bỏ đi, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì ngươi, cá tính của Sophie khi gặp chuyện càng khó khăn lại càng muốn làm, nhưng mà cậu ta thật sự yêu ngươi." Muốn Sophie chủ động nói ra chuyện này chỉ sợ là chuyện không thể, Gia Á nhìn thấy hai người này cứ hục hặc mãi thật sự làm người ta sốt ruột, đành đứng ra đảm nhiệm chức nguyệt lão. Từ sau lần Gia Á đẩy mạnh tiêu thụ khảm đặc của bộ lạc Tát Đức xong, dường như đã nhiễm chứng bệnh bà mối.
Bàng Đốn nhất thời không biết nói gì, anh không biết gì về việc này, Sophie vì sao lại không nói với anh…….Anh cứ tưởng Sophie không thích mình. Nhớ lại những việc trong quá khứ, biểu tình lạnh lùng của Sophie, rung động chưa bao giờ có ngập tràn trong lòng Bàng Đốn.
Trong nháy mắt Gia Á còn chưa kịp phản ứng, Bàng Đốn đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt đi mất. Một đường chạy như điên vọt thẳng về nhà, hang động thủy tinh khổng lồ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh sáng bảy màu rực rỡ, Sophie nhàn nhã bơi lội trong nước, nhìn thấy Bàng Đốn liền dịu dàng mỉm cười.
Bàng Đốn run rẩy đến gần Sophie, lặn xuống nước, gắt gao ôm chặt lấy thân hình nhỏ xinh của cậu.
“Anh làm sao vậy?" Sophie nghi hoặc hỏi.
Trả lời Sophie là nụ hôn nóng rực cuồng nhiệt của Bàng Đốn, bốn phiến hoa dán lại cùng nhau, Bàng Đốn khiêu mở hàm răng Sophie, đầu lưỡi tiến quân thần tốc tham lam chiếm đoạt hơi thở ngọt ngào có mùi đàn hương, cùng đầu lưỡi xinh xắn của Sophie dây dưa một chỗ, triền miên duyện hôn.
“Ân………….." Sophie xụi lơ trong ngực Bàng Đốn, hai mắt mê ly nửa mở nửa khép. Loại cảm giác tê dại xa lạ ập tới làm cậu không thể ức chế phát ra âm thanh mê người.
Đôi môi đang kề sát hơi hơi tách ra, Sophie có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, như thế nào tự nhiên lại hôn a.
“Sophie…………….." Bàn tay Bàng Đốn chậm chạp vuốt ve chiếc đuôi có vô số vết thương của Sophie, anh nhớ rõ chiếc đuôi xanh biển này xinh đẹp nhường nào. Trong đầu trồi lên hình ảnh Sophie tự hành hạ cơ thể mình, lưỡi dao sắc bén xẹt qua chiếc đuôi xinh đẹp, tiếp đó xả xuống một khối thịt kèm theo những giọt máu lam sắc không ngừng chảy ra, Bàng Đốn nghĩ đến đó thôi cả người siết chặt không ngừng run rẩy, chính mình đã từng ăn huyết nhục của Sophie! Khí tức bi thương không ngừng toát ra từ người Bàng Đốn.
Sophie ngẩn người, lập tức phản ứng lại, Bàng Đốn có lẽ đã nghe được cái gì đi! Nhất định là Gia Á lại xen vào việc của người khác!
“Nhất định rất đau phải không……….." Bàng Đốn lần đầu tiên cảm thấy anh có lẽ không nên xuất hiện trước mặt Sophie, cậu vì anh mà một mình đi Đông Hải, vì anh mà biến thành nhân ngư, hiện tại cũng là vì anh mà biến mình thành thương tích đầy mình như vậy……….. là anh làm phiền Sophie, chính là anh tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất là sau khi biết sự thật. Sophie có cảm tình với anh, hơn nữa tình cảm này vượt xa sự kỳ vọng của anh.
“Không có gì, đều là quá khứ cả." Sophie thoải mái cười cười, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gò má Bàng Đốn, tình cảm của mình dành cho đại ngốc này ngày dường như ngày càng tăng, cùng Bàng Đốn ở chung càng lâu, Sophie càng nhớ lại nhiều chuyện hơn. Sự tử vong của anh như một cánh cửa mở rộng tới trí nhớ bị bỏ quên của cậu, trong đầu Sophie luôn vô thức nhớ lại một vài hình ảnh trong quá khứ , mang theo ấm áp thản nhiên. Từ lần gặp gỡ đầu tiên đã không vừa mắt nhau, đến vưới cùng đã có tình cảm khắc sâu trong lòng. Có thể có được cuộc sống hiện tại, Sophie đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Tầm mắt hai người giao hòa cùng một chỗ, bồng bềnh trong nước, hô hấp Bàng Đốn ngày càng nặng nề. Anh có thể chịu đựng nhưng anh không phải là một xác chết, từ sau khi tỉnh lại Bàng Đốn phát hiện dục vọng của mình ngày càng khó khắc chế. Sophie trước kia không có cơ thể, anh có muốn cũng vô dụng chính là tình huống hiện tại không giống như vậy.
Sophie mẫn cảm nhận ra có thứ gì đó áp bên người mình, vừa định cúi đầu nhìn xem là cái gì đã bị Bàng Đốn xoay người chặn lại.
“Bàng Đốn." Sophie kinh hô một tiếng nhưng tất cả ngôn ngữ đã bị một đôi môi khác cắn nuốt.
Phiến môi dày cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của Sophie tham lam mút vào, nụ hôn thật cấp bách, hận như không thể nuốt trọn lấy cậu, nụ hôn tràn ngập hơi thở tình ái. Bàn tay Bàng Đốn trên chiếc đuôi bóng loáng của Sophie dần di chuyển lên trên, phiến đuôi cá nhỏ mang đến xúc cảm nhẵn nhụi. Một đường leo thẳng lên trên tới phần da thịt non mềm, ngón tay chạm tới cái bụng bằng phẳng, thẳng tiến tới điểm đỏ xinh đẹp trên ngực trái Sophie, đầu ngón tay như cái kiềm không ngừng ngắt véo. Sophie lúc này mới phát hiện sự tình không tính, đong đưa chiếc đuôi bắt đầu vùng vẫy, nhưng chút khí lực này của cậu đối với Bàng Đốn không khác gì đang đùa giỡn.
“Bàng……….Bàng Đốn!" Cảm giác của nhân ngư so với sinh vật bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cảm giác tê dại như bị điện giật nhanh chóng chạy dọc theo cơ thể, cảm giác này hoàn toàn xa lạ với cậu, làm Sophie không khỏi sợ hãi mà chống đẩy Bàng Đốn.
“Sophie, anh nhịn không được." Bàng Đốn cúi xuống bên tai Sophie nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phủ lên chiếc vây bán trong suốt, lớp da mỏng của Sophie bắt đầu sung huyết phiếm ra màu lam thản nhiên đáng yêu vô cùng.
Sophie cũng biết Bàng Đốn vẫn luôn nhẫn nhịn thực vất vả, chính là cậu…… đối với cảm giác này thực xa lạ. Dao động dâng lên vui sướng không thể phân rõ là thống khổ hay thoải mái, Sophie bất lực nhìn Bàng Đốn, cậu không biết nên làm thế nào trong tình huống này.
Bàng Đốn thấy Sophie thế mà lại không có cự tuyệt, trong lòng mừng như điên, lập tức không phí chút thời gian nào cúi xuống hôn lên đường cong duyên dáng bên chiếc gáy thon dài của Sophie, xương quai xanh, liếm lộng mút vào lưu lại dấu vết nhàn nhạt. Đầu lưỡi không ngừng trêu chọc đầu nhũ đã đứng thẳng trước ngực Sophie, phát hiện ra cậu không nhịn được có chút run rẩy, đôi mắt gắt gao nhắm chặt lại, lông mi có chút run rẩy, Bàng Đốn không khỏi nhẹ giọng bậc cười, lại thêm phần ác liệt dùng đầu lưỡi tiếp tục đùa giỡn nhũ tiêm đáng thương kia, ngẫu nhiên lại dùng răng nanh cắn nhẹ.
“A!" Răng nanh sắc nhọn mang tới cảm thụ mạnh mẽ làm Sophie không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. Lập tức phát hiện chính mình lại………phát ra âm thanh dọa người như vậy, Sophie vội vàng cắn chặt môi dưới, cố gắng khắc chế.
Bàn tay Bàng Đốn từ phía sau lưng Sophie siết chặt lấy cơ thể cậu, kéo cậu tới giam chặt trong lồng ngực mình, từng nụ hôn khắc lên gáy cổ Sophie, đồng thời bàn tay to bắt đầu tìm tòi trên chiếc đuôi. Nói thật, Bàng Đốn cho tới bây giờ vẫn không biết bí mật trên đuôi của nhân ngư, Sophie vô lực rúc vào cơ thể to lớn của Bàng Đốn, bởi vì động tác của anh vô cùng ôn ngu, chiếc đuôi thoải mái nhẹ nhàng đong đưa, phỏng chừng còn không biết trong đầu Bàng Đốn đang nghĩ tới chuyện xấu đâu.
Ngón tay Bàng Đốn xẹt qua thắt lưng Sophie tiến xuống phía dưới, đột nhiên phát hiện một lớp da mỏng đang bao phủ lên vùng bụng dưới, ngón tay Bàng Đốn thử đẩy ra lớp da để lộ ra nơi thần bí chưa có người nào tìm tới kia.
“Trời ạ…………" Kích thích mãnh liệt làm Sophie không thể khống chế kinh hô ra tiếng, ngẩng đầu lên, cong thắt lưng tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Bạn đang
Tác giả :
Bút doanh doanh đích hoa nhi